Home » » P3-Bản Nhạc Tình Yêu Chương 3

P3-Bản Nhạc Tình Yêu Chương 3


Vừa mới đến hôm qua, song cô Thái Diễm rất xinh đẹp đã gây ra nhiều đìều phiền phức Bà Ring bưng trở lại bếp chiếc khay đựng đồ điểm tâm và lẩm bẩm với Hoàng Lan rằng, cô Thái Diễm khẳng định là trà này không hợp với khẩu vị của cộ. Hoàng Lan khẽ nói : 
– Để tổi pha trà khác.
Nàng đang nhớ những món trà Pháp mà nàng đã học qua và được mẹ chị dạy thêm uống những cái tên đó, không biết món nào hợp với khẩu vị của cô nàng xinh đẹp và giàu có này Bảo lãng vãng gần đấy, cất giọng cười khẩy nói :
– Cô còn phải học kỹ thuật pha đấy.
Với nàng Thái Diêm, thì . Cô cứ hơ hóng chiếc ấm trà khác rồi quăng trà cũ vào là xong việc người đẹp trong tranh sẽ hạ cố tuyên bố rằng mình hài lòng vì đã làm phiền được người khác cho mà xem.
Hoàng Lan nhìn bà Ring như, dò hỏi, nhưng dù bà có ác cảm vói Bảo đi chăng nửa, song bà Ring cũng ra hiệu tán . Thành với anh ta. Hoàng Lan lo lắng .
– Nhưng bánh mì nóng phết bơ nguội mất ...
– Cô thật có lương tâm.
Bảo lại cười khẩy, bà Ring dùng chiếc khay lên, trên khay có ấm trà mới đổi Hoàng Lan cảm thấv buồn cười không hiểu sao lại có người ưa làm khó dễ người khác như thế. Hay khi người ta giàu và đẹp, người ta cho mình cái quyền lợi được hạch sách ngươi khác ?
Một trăm hai mươi ngày trừ báy ngày Hoàng Lan tính thầm, nếu không có anh chàng lái xe tên Bảo, Hoàng Lan có thể coi chuyện này như một dịp để thử thách tính nhanh nhẹn, tháo vát của nàng. Có lẽ với thời gian bốn tháng tháng thì hơi dài, nhưng cũng chấp nhận được, vì hoàn cảnh bắt buộc việc làm này nhu Hoàng Thông nói, cô làm được và làm. Tốt bà Sain LucK không dè đặt lời khen dành cho nàng. Và ngay cả ông Đại sử, tê khi từ may bay bước xuống và về đi căn nhà này, ông tuyên bố rằng ở đây ông được cái thú thưởng thúc món ăn ngon tuyệt vời Có hai đám mây lởn vởn, một đám là hiện thân của anh chàng lái xe thứ nhất. Anh chàng Bảo ấy, đám mây kia chính là chiếc đàn dương cầm lộng lẫy tuyệt vời loại đành cho biểu diễn mà Hoàng Lan thấy nó nằm một cách quyếh rú . Trong phòng khách. Sức hấp dẫn của . Chiếc dương cầm kia dai đẳng đến mức hàng tự húa với mình. Ngày cuối cùng của những ngày làm việc, nặng, sẽ giãi bày với ông bà chủ và đề nghị cho mình. Đàn năm phút cũng được trên chiếc đàn lộng lẫy kia.
– Cô mỉm cười gì thế ?
Bảo hỏi, bộ mặt trẻ trung lạnh đi ngay tức khắc. Hắn ta nài :
– Tôi không có việc gì, để tôi giúp cô.
– Tôi không cần giúp.
Nhanh nhẹn cô đập trứng và đánh lên để làm món tráng miệng cho cả nhà Vả lại hôm nay là ngày thứ sáu.
– Cô không muốn tôi làm việc ấy thay cô thật ư ?
Nàng vẫn nhanh tay làm việc cho cái máy đánh trúng vào cái thố thủy tinh và đánh trứng lên.
– Người nào có nghề riêng của người ấy.
– Anh ta lại nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh lẽo, ghê hồn ...
– Thế nghề của cô là đầu, bếp à ? Tôi vẫn không tin , điều đó.
– Nghè của anh là nghề lái xe phải không ?
Nàng hỏi để khỏi phải trả lời câu hỏi của hắn. Anh ta chậm trả lời, nhưng rồi cũng nói :
– Phải, vì thế một tiếng nữa tôi sẽ cho chiếc xe tải nhỏ ra ngoài nhà xe, rồi tôi sẽ đưa cô đi chợ Buôn Mê.
Nàng không muốn đi đâu với anh chàng, này. Ở anh ta, có cái gì đó làm nàng không thấy an toàn.
– Ring có thể đua tôi đi.
– Ring không đáng tin, tôi đã báo với cô rồi. Vợ Ring cũng thế, không tin được. Họ là những người dân tóc, ở địa vị ông bà chủ, tôi sẽ chú ý Hoàng Lan đổ một ít bột xuống chiếc bàn dài để chuẩn bị làm bánh. Ring bước vào, bác vừa ở chuồng gà bác nuôi ở cuối vườn về và bác giơ một chiếc giỏ dân của địa phương đáy trúng, như một nhất lợi phẩm của bác.
– Sáng hôm nay, mười bốn quả hé.
Ring hãnh diện báo tin.
Sẽ tốt đấy, nếu cô Thái Diễn không đòi lấy mười hai quả và nửa lít rượu rum để gội đầu. Thói quen của bà ấy đấy.
Nghe Bảo chế nhạo bác Ring, bông nhiên ký ức Hoàng Lan nền trở lại. Mới tình vừa chớm nở đã bị xóa đi bởi một hoàn cảnh bất hạnh. Cô gai tự đặt câu hỏỉ Không rõ mình sẽ phiền lòng.. dùng từ phật ý thì đúng hơn. Hạy là thích thú nếu Tùng Lâm nhìn thấy mình đang làm phận sự của mình ở đây ? Nhưng rồi sau khi phân tích phải trái, nàng kết luận Nếu có ai phải hỗ thẹn thì người ấy phải là Tùng Lâm. Thói trưởng giả. Của anh la sẽ bị đả kích. Đáng tiếc là không tặng được cho anh ta một chiếc gương thần. Công việc mình làm không sang trọng nhưng mình không làm điều gí xấu. Và bốn tháng nữa, mình sẽ xong hợp đồng mình rất hài lòng vì không coi . Thường việc làm này. Ai mà biết được mùa sau, gia đình ông Sain Luck lại thuê mình làm.Mình có thể vừa lo cho gia đình vừa có tiếp thêm ít tiền để trang trải cho việc ho tiếp.
Lo lắng cho số phận những, quả trúng của mình, Ring đem giấu chúng đi – Sắp đến giờ đi Buôn Mê, tôi cho xe tải nhỏ ra.
Bác nói với Hoàng Lan, khi bác quay trở lại, nhưng Bảo đã nhún vai.
– Để đấy, đó là chuyện của tôi.
– Tại sao là của cậu ?
– Vì tôi là lái xe chính. Chỉ khi nào tôi bận, bác mới phải đi ...
– Tôi không biết cậu có phải lái xe chính hay. Không, nhưng, để trở về Buôn Mê, ông bà chủ đã chọn tôi, Các giỏ to sẽ nặng lắm, tôi sẽ mang hộ cô ấy.
– Ai bảo là tôi không mang Một người dân tộc nói tiếng Kinh trọ trẹ, còn một người Kinh nhưng nói tiếng Việt với tiếng địa phương nghe càng trọ trẹ hơn.
Món tráng miệng đă làm xong được chuyển sảng những cái đã. Hoàng Lan đưa khuôn bánh cho bác Ring. Bác cầm lấy và cầm cái thìa gỗ cạo các mảnh dính còn lại. Bác ta thốt lên :
– Ngon quá !
Thế nhưng anh chàng Bảo chỉ nhún vai. Ông ta không thích hợp với món ăn người Pháp.
Nhẹ nhàng, cô gái ra khỏi bếp, cô đi chải lại những lọn tóc bung và kiểm tra để yên tâm, chiếc áo giản dị hoàn toàn sạch sẽ. Rời cô đi theo lối đến nhà xe rộng rãi, trong ấy xe xếp thành hàng. Chiế xe Caroha của ông Đại sứ, chiếc Ford. Của cô Thái Diễm màu đồng. Chủ nhà có hai chiếc và một chiế xe tải chở hàng, trong nhà xe vẫn còn thưa cho Nàng không hiểu ở một chốn thật đơn giản như ở cái làng dân tộc cách xa. Buôn Mê này, họ mang làm gì nhiều xe thế.
Nàng nhớ cái giọng kể cả của anh chàng Tùng Lâm, khi nói về chiếc Ford của anh chàng. Còn ở đây, chiếc Ford của cô Thái Diễm cũng thật đẹp, có phải chiếc xe cũng là vật bảo chứng cho vị trí của họ trong xã hội. Nàng lại lắc đến buồn cười cho cái kiểu suy luận của mình.
Cùng lúc với Bảo đưa xe tải ra, Hoàng khi Lan đứng đợi ở góc lối đi, một chiếc BMW màu đen nhà xe và người lái xe nhảy xuống đất vui vẻ.
– Đi đâu thế Bảo.
– Đi Buồn Mê, thưa ông Thành, hôm nay tôi đưa cô hầu bếp Hoang Lan đi Đôi mắt màu nâu pha xám sáng lạ lùng trên khuôn mặt rất nâu nhìn thẳng vào mặt cô gái.
Người mới đến lại hỏi :
– Biệt thự có những khách nào đấy ?
– Ông Đại sứ đến đã bốn hôm, cô Thái Diễm đến hôm qua.
– Thế à, cậu xuống đi, tôi sẽ đi chợ Buôn Mê.
– Thưa ông Thành, ông không thể làm việc ấy đâu Để chỗ ấy cho tôi anh bạn ạ Nhanh lên, tôi không có thói quen chờ đợi đâu đấy – Tôi còn phải mang giở cho cô nấu bếp.
– Tôi cũng mang được như anh.
– Nhưng thưa ngài ...
Giọng nói đang đùa gớn đột ngột xẵng lại :
– Không cãi nữa !
Người ấy mở cánh cửa cho Hoàng Lan và nói :
– Mời lên xe Trong giây lát, người ấy ngồi lên chỗ mà Bảo nhăn nhó vì phải rời bỏ Một tuần mới được dạo phố một lần mà lại rồi anh ta cho xe nổ máy.
Đi Buôn Mê, đường ngoằn ngoèo, và dốc mỗi lúc một cao. Những chỗ ngoặc đột ngột, người lái xe ngẫu nhiên kia xử lý thật là điêu luyện, hai bàn tay thon dài hình như chỉ đặt nhẹ lên vô lăng mà điều khiển chiếc xe theo hướng đã tính toán chính xác đến từng phân.
– Buôn Mê là một thành phố của cao nguyên, có lẽ vậy mà người ta gọi là Phố núi cao chăng ?
Trong giọng nói tuy hơi trầm của anh ta rung lên những âm điệu nồng nhiệt lạ kỳ.
– Một xứ sở rất đẹp, hoang dã và hào hùng.
Bỡ ngỡ, Hoàng Lan chỉ im lặng gật đầu, cô sợ bị lộ nếu trả lời ngài Thành xa lạ này như Bảo gọi. Cô rất muốn hỏi về những người dân sống ở đây, về nền văn hóa của họ, về lịch sử của vùng đất này. Thế là cô đành nói về những thứ liên quan đến công việc hiện tại của cô.
– Chợ Buôn Mê rất đầy đủ các thứ.
Cô nói bằng giọng quả quyết và nhấn quá mạnh làm người bên cô không chìm được một cái cười mỉm nhẹ.
– Với tôi, thua tiểu th ư nó là một giai điệu tràn đầy màu sắc.
Cách gọi tiểu thư hình như vừa hợp vừa không hợp với cô. Hoàng Lan nghĩ thế. Đã cảm nhận vai trò đầu bếp thì phải bảo vệ nó không được cho nao núng ấp úng :
– Anh Bảo đã nói với ngài, tôi tên Hoàng Lan.
Ồ, Hoàng Lan. Một cái tên rất dịu dàng, một cái tên khi cất tiếng gọi khiến người ta cảm thấy vui lòng.
– Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ở trên cao thế này người ta cũng có thể trồng bắp.
– Cô kỳ lạ thật.
Anh nói, cô mở miệng định phản đối nhưng lại thôi. Anh nói tiếp :
– Cô hông bao giờ làm tôi tin được rằng vấn đề thức ăn, dù là bắp cho gà vịt hay rau quả trên bàn ăn lại ám ảnh đến nơi cô không biết chú ý đến gì khác.
– Ai cũng phải chú ý tới nghề nghiệp của mình.. Nhưng không phải là nghề nấu bếp.Hoàng Lan, tôi muốn nói, không . Hẳn là như thế, Làm một số món ăn ngon nào đấy đó cũng là một vấn đề thuộc lĩnh vưc nghệ thuật. Tôi không chối cãi Điều ,ấy Nhưng ngay cả khi người ta đi vào lĩnh vực nghệ thuật, dù dưới hình thức nào, vẫn có chỗ mở ra cho mọi cái đẹp.
Con người luôn vươn tới cái đẹp, có nghĩa là. Sự hoàn thiện:
Mong muốn sự hoàn thiện tức là không chỉ bằng lòng với một điểm dừng nào đó, đấy khôn phải là giới hạn của con người.
Không thoải mái, Hoàng Lán không biết Ngài Thành hay ông Thành mà Bảo gọi một cách tôn kính có thuộc lĩnh vực nghệ thuật không. Nếu vậy chẳng biết cô đang gặp loại nghệ sỹ gì, không rõ Ngài Thành ở vị trí nào trong cái thế giới nghệ thuật ấy mà anh nói năng thành thạo như thế. Giọng anh hơi trầm đã chậm lại ở một số vấn cũng như vẻ chầm chậm của cái nhìn và bàn tay ở một lúc nào đó. Hai bàn tay hay cảm, lịch sự với những ngón tay thon dài, không hề trau chuốt, không bộc lộ tí gì về công việc của người sở hữu chúng. Nước đã nâu giòn không hài hòa với đôi mắt màu sương mù. Còn áo quần may rất đẹp, quần.
Bằng flanen xám, áo bằng một hàng dệt kim gì đấy, nhưng rất đẹp. Chắc chắn anh ta là một người sôi động, chứng cớ là anh ta giành chỗ lái xe của Bảo:
Giọng nói của anh cất lên làm nàng giật bắn cả. Mình.
– Ông bà Sain Luck là người độ đầu tôi Ông bà ấy gần như là người thân duy nhất của tôi, Còn những người thân khác có hay không tôi cũng không biết Người đỡ đầu tư .. Những người thân khác không có ư Thế anh ta mồ côi à?
Tự suy nghĩ như thế nhưng. Hoàng Lan không tiện hỏi, bỗng nhiên anh ta hỏi nàng.
– Cô có anh chị em chứ ?
– Hai em trai và một em gái nữa. Tôi là chị cả.
Anh nhìn cô rất nhanh, rồi im lặng cho đến lúc chỉ cho cô :
– Cô có nhìn thấy ngọn núi lửa đã tắt kia hay không ? Ở Buôn Mê cái gì cũng có sự tương phán trong. Tâm hồn con người.
– Xứ sở của ông.
– Không hoàn toàn như thế. Đây tà hơi sinh ra tôi.
Đây có phải lý do để cho đôi mắt có màu nâu ấm áp lại ngã sang màu xám lạnh lùng, . .cũng chưa giải thích đầy đủ cho cái màu xám đặc biệt. Ấy. Còn hét nhìn u hoài làm người khác phải lùng mình.
– Tôi cho rằng ớ nhà ông bà Ring nuôi gà để lấy trứng và ăn thịt. Thế cô đi chợ để mua gì ?
– Mua rau quả và nhiều thứ nữa. Bà Sain Luck đưa cho tôi một bản kê các thứ cần mua.
– Tội sẽ dẫn đường cho cô Tôi thuộc thành phố này như trong lòng . Bàn tay Cô nên đến, thăm nhà thờ một nhà thờ xây kiểu ,Phá rất đẹp ...
– Nhưng thưa ông Không có nhưng thưa ông gì cả Tôi biết rõ nhưng nơi mình, cần đưa cô đến.
Một tòa nhà thờ ở Độ cao một nghìn . Ba trăm mét, gác chuông thẳng. Đứng một bên, vòm mái ở một bên, không phải chính thường đâu.
– Thưa ngài, mua bán xong tôi phải trở về nhà gấp.
– Cô thiệt tình như một tín đồ mới, Cô đỏ mặt, hy vọng người bên cạnh không nhận thấy. Tuy nhiên anh mỉm cười.
Lúc họ vào đến thành phố, cô nhìn đồng hồ tay, một cử chỉ gợi. Cho anh một nhận xét.
– Thánh Ôgxtanh đã chứng minh ràng thời gian chỉ là một thứ giá định của trí óc con người.
Cô sôi nổi lên, đối đáp ngay :
– Tôi rất tôn trọng ông Thánh ôguxtanh, nhưng tôi cho là với người đầu bếp của ngài, nếu như ngài có thực, thì thời gian là thực tế.
Điềm tĩnh, anh ta nhận xét :
– Cô đã hơi tự nhiên rồi đấy.
Vừa cho xe vào chỗ đỗ xe, anh vừa nói tiếp :
– Tôi đã tập vượt qua những phản ứng nhỏ, nhưng trước thái độ thiếu tự nhiên, tôi không thể cầm mình không bực bội đôi chút – Không sao.
Đó là cách anh ta giải thích sự không vừa lòng của mình, đối với cô cảm thấy đó cũng là điều bình thường.
– Đây là một lời nói tự nhiên và như vậy là đáng quý. Cô không định mua đầy các sọt đầy chứ ? Nếu chứa đầy các sọt ấy, sẽ đủ để tiếp tế cho cả một kinh thành bị bao vây.
– Thời ấy đã quá xa xôi, không có, cơ hội để trở lại.
– Vì sao ?
– Chiến tranh qua rồi.
Thành mỉm cười rõ nét hơn:
. Ôi đó là giọng của một chị bếp sao ? Sao chị ta có thể rành về những thú chẳng liên quan tới việc nấu bếp của chị ta tí hào thế nhỉ ?
– Cô biết không, có nhiều lúc tôi ước muốn cưỡi ngựa đi suốt con đường của cuộc bao vây ấy.
– Một ham thích thú vị biết bao.
– Cô nói lại đi.
Anh yêu cầu và cô ngạc nhiên hỏi lại anh :
– Nói gì cơ ?
– Nói tiếng ham thích.
Để thoát khỏi vẻ lúng túng, cô khẽ đọc tờ giấy kê những món nàng cần mua những tiếng Pháp mà bà chủ đua cho cô. Thành lại nói :
– Một biến chuyển hay, cô nói lại nữa đi.
Cô lẩm bẩm, mắt không rời tờ giấy :
– Một cuốn chỉ, dầu ăn, gạo, tiêu, ớt ...
Trong bóng tối, tóc cô màu đen, nhưng khi ra ngoài nắng, ánh mặt trời làm cho những sợi tóc ánh lên, tóc cô màu nâu óng ánh.
Đinh đẹp, một chiếc khoan tay, thưa ông năm mươi phút nữa, tôi sẽ trở lại trước xe.
– Tôi đi với cô.
Sóng đôi bên nhau, họ đi đến quảng trường gần một nhà thờ. Từ khắp vùng hông thôn chung quanh những người Êđê Gia Lai ... đồn đến chợ. Hôm nay họ cũng đi bán những sản phẩm của họ làm ra để đổi hoặc mua những thứ họ cần.
Những chiếc xà rông của họ nhiều màu sặc sỡ, vui mắt. Cả những chiếc khăn quàng của một số người khác mà cả hai không biết tên dân tộc cho. Hoàng Lan mở to mắt như thu hết những màu sắc vào trong đôi mắt mình. Dù không muốn, nhung Hoàng Lan cũng thốt lên :
– Tất cả đều ca hát.
Màu sắc sặc sỡ của những chiếc khăn choàng ganh đua với màu sắc bóng .
Ngời của các thứ quả trong ánh sáng chói lọi trên tầm cao. Lạ lùng và bỡ ngỡ đã hoàn toàn tác động đến thời gian và không gian, nó làm cho tâm trí và tâm hồn con người thoải mái. Hoàng Lan trôi đi trong cái biển màu sắc đó, cô nhu thấy mình bềnh bồng. Cô gái hầu hu không hận thấy người bạn đồng hành. Đã đó lấy máy cái giỏ cô khoác ở cánh ,tay Cảnh đẹp bầu trời, màu sắc thổ ngữ xa lạ, cô đang lướt trong hư vô Trong đó không có gì ngạc nhiên, kể cả sự hiện diện của một dáng dấp đàn ông cao và thanh, một người đàn ông xa lạ.
Chợ đang lúc đông, Hoàng Lan trấn tĩnh lại, những thứ mua, đườc chất đầy trong các giỏ mềm . Nội mang cho hết những thứ này ra xe cũng phờ người.
Để mua nốt các thứ, Hoàng Lan phải vào một cửa hàng gia vị và thuộc Thành nhìn nàng rồi hỏi :
– Cô ở trong cái hang ấy bao lâu ?
– Chỉ mười lăm phút thôi, tôi nghĩ thế.
Cô đợi tôi ở đây được không ? Tôi đi một lát sẽ về ngay.
– Ông đừng đi lâu, tôi phải về kẻọ. ông bà chủ đợi.
– Cô dừng ngại !
Với những bước chân dài và mêm mại, anh len lỏi qua những con bò đang cạo móng xuống đất qua những ngổn ngang đến gian hàng của thợ thủ công vùng cao, đang phốt bày những hàng họ dệt bằng những sợi mà họ tạo ra và nhuộm màu rồi họ dệt. Dân, ở đây gọi là thổ cẩm Anh nhìn những chiếc khăn quàng rồi anh tưởng tượng ,đang quàng những chiếc khăn, một chiếc nữa và một chiếc nứa qua vai của Hoàng Lan. Đợi vai của người chinh phụ trẻ trung, Anh nghĩ như thế. Anh sờ nắn vải như cảm nhận sự mềm mại của những sợi tơ, thử nhìn những đường rua rồi anh chọn một chiếc màu xanh lá cây tươi rói, thầm gắn cho hó cái tên Hy vọng, chọn một chiếc màu đỏ thắm vằn theo nhung hình vẽ vàng rực.
Gọi là Say mê Rồi một chiếc màu, xanh lơ, anh gọi nó là Bầu trời hiền dịu, đây là một chiếc khăn rộng bằng lụa tơ tằm.
Ôm tất cả nhưng thứ vừa mua được, anh trở lại hiệu thuốc, nơi cô gái vừa mua xong hàng.
– Khi hãy có vẻ như cô không yên tâm về tôi Nhưng cô xem, tôi chính xác như một chiếc đồng hồ.
Ah nói thêm :
– Hãy một lần này đã Hoàng Lan soát lại cái bản mua hàng và khẽ nói :
– Có lẽ xong cả rồi Chàng đứng nhìn cô, nhún vai, hai tay dang ra nhu tiếc rẻ.
Cô gái trẻ trung ơi, cô có hình dung được không ? Sáng nay tôi không hề có ý chở cô trở lại nhà.
Hoàng Lan hất mặt lên :
– Cũng đơn giản thôi, tôi có thể lái xen xe Về Thưa ngài, và một trong ấy người lái xe sẽ đến đón ông theo giờ ông định.
– Có nghĩa là cô lái xe được và có đủ kinh nghiệm để lao vào con đường xoáy ốc này ?
Hoàng Lan lại nhún vai :
– Ông lái được tại sao tôi lại không. Tôi sẽ lái chậm thôi, thua ông.
Rõ ràng là anh ấy thích câu trà lời như thế. Anh ấy hỏi :
– Khi cô thôi việc cho nhà Sain-Luck, cô có muốn lái xe cho tôi không ?
Cô không hề thấy l ằng mình đã trả lời một cách kiêu căng, bằng thứ giọng mà cô dùng ở nhà cô, giọng của cô Tôn Nữ Hoàng Lan, dùng rất tự nhiên để mắc một anh chàng quấy rầy giữ đúng phép lịch sự Thái độ của cô, cái đầu kiêu hãnh hất lên một cách tự nhiên, trông thật khác biệt Thành mỗi lúc một thêm chú ý, đồng thời lại càng thấy thích thú. Có biết bao câu hỏi, nhưng tất cả đều sẽ không đúng lúc, anh cảm thấy như thể một dấu hiệu, anh ghi nhớ là cô gái tuyệt diệu này là chị của ba đứa em. Anh cũng cảm thấy ba chiếc khăn vừa mua sẽ không được nhận, nếu anh đưa tặng cô lúc này.
Cố giữ giọng thản nhiên, anh chỉ nói :
– Cô đã có các dự định khi rời khỏi đây – Tôi sẽ về nhà tôi .
– Ở đâu ?
– Ở Quãng Ngãi.
Cô nói bằng giọng thật trầm như muốn nói rằng cô đang nhớ nhà lắm lắm.
Anh thớt lên :
– Ồ, cô là người Quảng Ngãi, đó là nơi ươm những con người có ý chí. Vững vàng, cùng với sự khao khát vươn lên, thoát khối những gì mà tạo hóa đã dành cho họ. Sự nghèo khó,nhọc nhằn. Tôi yêu mến tính cách này, cái tính can đảm và phiêu lưu, sẵn sàng bước chân ra đi đến một vùng đất mới để sống, để thành đạt và để một ngày họ lại trở về nơi họ đã ra đi.
Nhưng Hoàng Lan không tiếp nhận thiện chí từ chàng. Cô coi như mình ở đây để làm nhiệm vụ, một nhiệm vụ mà người con cả trong gia đình phải làm.
Mùa này ở Buôn Mê tách biệt hẳn với mùa trước nó, với mùa tiếp theo nó. Cô tìếc là đã nói ra sứ sở của mình, thấy như mình phản bội một bí mật, đã thiếu sót với cái tính khiêm nhường của cả giòng giống.
Hơi thở dồm, cô yêu cầu :
– Ta đi nhanh lên !
Đưa các giỏ cho tôi.
Không hiểu sao cô lại thấy mình bực mình, cô dấm dẳng.
– Tôi được trả công để mang chúng.
– Kiêu ngạo đến thế ư ?
Anh nhận xét khi cô tỏ vẻ khó chịu và cô buông thêm một câu :
– Tùy ông nhận định thế nào cũng được.
Cái nhìn của họ đụng nhau. Một câu nói không bộc lộ ý nghĩa nào của cô, nhưng là kết quả của một trạng thái căng thẳng, thần kinh tột độ, cô thốt la bằng giọng hổn hển:
– Bảo thì có thể giúp tôi.
Ngay lập tức mặt anh ta lạnh như băng, không nói một lời, anh buông rơi xuông đất ba chiếc khăn quàng vừa mua tuyệt đẹp. Hy vọng, say mê, bầu trời.
Hoàng Lan hất đầu :
– Hay là ông đợi tôi nhặt nhùng thứ ông vừa vứt xuống ?
Mặt anh ta vẫn không thay đổi, đôi mắt anh ta ánh lên màu xám,ạnh lẽo, u hoài.
– Đây là lần đầu tiên tôi bị lẫn lộn với một tên thô lỗ.
Hoàng Lan định xin lỗi, nhưng rồi không hiểu sao cô lại bước đi, cô đi trước cánh tay như bị trật khớp vì các giỏ nặng quá, ở ngang tầm. Vai, cảm giác nóng ran không ngừng tằng lên, cô nghĩ đến gia đình, đến ngôi nhà mình, họ sẽ nói gì khi mẹ, hay các em trai, em gái của cô, nhất là bà vú già, trông thấy cô lúc này ?
Tất cả những việc cô làm, Vì họ hơn là vì cô. Cô có thể sống khiêm tốn với hoa lợi ở nhà và quanh khu vườn của mình. Cô cần phải vững vàng để vượt qua mọi thứ ... Tuy nhiên, sự cố gắng lúc này vượt khả năng của cô. Để lấy lại hơi, cô đặt các giỏ xuống đất, đứng vươn lên cho đỡ mỏi lưng. Nghỉ một lúc, cô lạị cúi xuống xách các giỏ nặng ấy lên. Nhưng anh đã bước đến giành lấy vớt một lời biện bạch châm biếm.
– Vì không có Bảo.
Anh ngẫm nghĩ, thấy rằng tất cả ở nhà đều ngày càng lạ lùng. Trừ vợ chồng bà Ring chẳng cớ gì thay đổi, gia đình Sain Luck có cái tật gàn dở là hay thay đi người làm và khách đến của họ cũng thế, ông đại sứ là một người goại lệ Chàng không phải là một kẻ làm chính trị hay kinh tế nên. Chàng thấy bực mình. Ông Sain Luck mà di chuyển trong vòng bán lính khoảng hai trăm mét là khiến nhiều người chạy theo hụt hơi. Họ muốn biết nhưng tin tức nóng hổi từ ông, những tin chỉ ..cần rờ rĩ một chút xíu cũng ảnh hưởng tới cả một nền kinh tế. Bộ mặt của tên lái xe tên Bảo làm anh cháy ngấy. Còn Hoàng Lan sống bằng lý trí nhưng tính cách của cô không giống với việc, cô đang làm. Anh chẳng biết cô là ai, nhưng anh cam đoan rằng cô không phải là một đầu bếp chuyên nghiệp, còn một việc nữa, anh bực bội vì ông bà Sain Luck đã mời tiểu thư Thái Diễm quá sớm. Cô ta sắp đấu độc khoản thời gian mình nghỉ ở đây bằng thói lẳng lơ không bao giờ hết của cô ta, rốt cuộc, nếu cô ta quá đáng, mình chỉ còn cách là chuồn thẳng Chiếc xe vẫn chạy mà chẳng ai nói với ai lời nào. Mỗi người bận đi theo những suy nghĩ của riêng mình. Lâu lâu, Hoàng Lan liếc qua anh chàng nhưng khuôn măt anh ta kín bưng, chẳng biết anh ta . Đang nghĩ gì. Chỉ có một điều chắc chắn là anh ta đang giận nàng lắm lắm.
Trong bộ quần và áo bằng thun móng, bốn chiều bó sát láy cơ thể màu đen?.. vì biết rằng mình có một thân hình đẹp như một nữ thần, cô gái lai Pháp trẻ trung Thái Diễm ấy làm như đứng gần nhà xe lúc chiếc xe tải nhỏ đi Buôn Mê về lái vào Cô kêu lên :
– Anh !
Rồi cô tỏ ra duyên dáng :
– Nếu biết anh có mặt ở đây, thì tôi đã mặc một chiếc áo đẹp để chào mừng anh.
– Sự thể là cô đã mặc như một tên trộm ở khách sạn Thái Diễm.
Tuy cảm thấy khó chịu vì nhận xét kia, cô vẫn yểu điệu lại,anh và nhấn giọng :
– Mọi người đều gọi tôi là Diễm, như thế bớt nghiêm nghị hơn.
– Hãy coi tôi như ở trong nhóm người nghiêm nghị.
– Cơ bản là tôi đã sai lầm, khi coi anh lẫn lộn với người.
Anh vẫn tỏ ra cực kỳ khó chịu với cô.
Anh nói tiếp :
– Cô có biết câu tục ngữ Ai coi mình như mật thì ruồi sẽ ăn người ấy không?
Giọng đầy ngọt ngào khiêu gợi, cô nói với nụ cưừi chậm rãi :
– Ăn tôi đi.
Giọng tiếng Pháp nũng nịu, gọi mời, nhưng anh đã quay mặt đi.
– Nếu cô cho phép, tôi đi chào mọi người.
Trong thời gian ấy, Hoàng Lan được ông Ring chuyển vào bếp những thứ mua ở chợ Buôn Mê. Niềm vui ước lại trái tim cô khi nhìn thấy trên bàn một bức thư, viết cho cô với nét chữ của bà Diễm Linh.
Cô hầu như không để ý đến lời Bảo lẩm bẩm nhận xét.
– Nếu cô nghĩ đến việc tranh chấp người mà tiểu thư Thái Diễm đang tán tỉnh thì sẽ có chuyện lôi thôi đấy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét