Chương VI: Sẽ ổn thôi!
Chúng tôi xin phép về sớm ngay sau khi nụ hôn “trời đánh” kết thúc. Trước khi ra đến cửa quán chúng tôi còn may mắn nghe đc cuộc đối thoại giữa hai cái bóng đen khuất trong góc rèm.
- Anh đã nhìn con bé đó rất say mê!
- Em nói gì vậy?
- Rõ ràng là như vậy? Anh nói anh và nó chả có gì! Chỉ là một trò chơi mà thôi! Âý vậy mà suốt buổi anh chỉ săm soi nó và thằng người yêu mới của nó thôi. Anh còn khó chịu nữa. Rõ ràng anh ghen!
- Em bị điên à?
- Anh nói cái gì cơ!...
-….
Suốt buổi về, chúng tôi lặng im ko nói gì với nhau cả. Tôi ko biết con bé có giận tôi ko nữa. Nhớ lại lúc tôi trao “nụ hôn đầu” cho nó thật là ngớ ngẩn. Ko biết lúc đấy con bé có nhắm mắt ko nữa hay là mở trừng trừng nhìn tôi cũng nên. Vì thực ra là chỉ có mình tôi hôn, con bé đứng im như tượng chẳng hề nhúc nhích. Mà chả biết có phải là hôn ko vì chỉ là môi chạm môi thôi mà.
Cả đêm tôi chả thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt vào là y như rằng cảnh ấy lại hiện ra và mặt tôi lại có cảm giác như nóng rát. Dư âm của “nụ hôn” ấy còn trong tôi nhiều quá! Mọi thứ cứ như chỉ vừa mới mấy phút trước và giờ tôi vẫn còn cảm nhận rõ từng hơi thở cũng như cái mềm mại từ đôi môi con nhỏ. Tôi gần như phát điên mất. Tôi thật là ngu ngốc khi lại có hành động dại dột như thế. “Thanh Mai! Chú xin lỗi!” – Đó là câu mà cả đêm tôi lẩm bẩm cho đến khi chìm vào giấc ngủ hình như môi vẫn còn mấp máy.
Sáng hôm sau tôi đến công ty khá trễ. Tại cả đêm tôi mất ngủ mà. Tôi ngồi vào bàn làm việc và uống cốc cà phê cậu Đức mang cho như cố để làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn. Thật tệ hại, tôi đã lầm khi quyết định nhận lời đề nghị làm người yêu giả của con bé Thanh Mai dù kết quả có vượt cả sự mong đợi của chúng tôi. Với ý nghĩ đó tôi lại thần người ra như một kẻ ngớ ngẩn trên bàn làm việc dù chuông điên thoại tôi đang la hát inh ỏi.
- Anh Lâm! – Tôi giật mình trở lại thực tế bởi tiếng cậu Đức đang ở cửa phòng. - Điện thoại kìa? Anh sao thế? – Tôi vội mở máy nhưng máy đã báo “1 cuộc gọi nhỡ” - Số của con bé Thanh Mai. Chưa kịp định thần thì cậu Đức đã tiến tới. – Sếp sao vậy? Mệt ạ?
- À ko! Tôi… tôi…
- Sếp hôm nay kì quá! Đi làm muộn. Đến công ty thì cứ như người mất hồn. Sếp đang suy nghĩ gì vậy? Hay sếp và chị Thanh Trúc có chuyện gì?
- Cậu nói linh tinh gì vậy?
- Vậy tóm lại là sếp nào sao? Nói em nghe xem em giúp gì đc ko?
- Thôi khỏi, cậu ra ngoài để tôi yên một chút. Tôi cần nghỉ ngơi.
- Vâng, đành vậy. Có gì sếp cứ nói với em. Thôi em ra đây.
Cậu Đức bỏ ra ngoài để cho tôi có một khoảng riêng nghỉ ngơi. Tôi ko nghĩ mọi chuyện lại tệ hại đến thế này. Tại sao tôi cứ có cảm giác tội lỗi vậy. Điên thật. Nhìn điện thoại tôi lại nhớ ra con nhỏ gọi cho tôi có chuyện gì nhỉ. Tôi có nên gọi lại cho nó ko? Ko biết nó có giận tôi ko? Đúng là điên thật. Tôi giật bắn mình bởi tiếng chuông điện thoại chợt vang.
- Alo, chú… đây!
- Tí về chú cháu mình gặp nhau ở quán “Khoảng lặng” đc ko ạ?
- Hả?... À ừ, đc!
- Vậy nhé, cháu cúp máy đây.
Con bé nó đòi gặp tôi làm gì nhỉ? Trời đúng là mọi thứ đang rối hết cả lên rồi. Đau đầu quá!
Tại quán cà phê con bé vẫn mặc nguyên áo đồng phục và đeo cặp đến gặp. Chắc là tan học cái nó rẽ vào đây luôn. Con bé ngồi xuống đối diện với tôi. Ko hiểu sao tôi lại mất tự nhiên vô cùng và câu đầu tiên tôi thốt ra là:
- Chú… chú… Hôm qua… cháu đi học về lâu chưa?
Con bé phì cười, trông tôi lúc đấy chắc nhìn ngu ngu đần đần lắm!
- Hôm qua chủ nhật mà chú! - Rồi nó lại cười làm mặt tôi càng đỏ hơn. Tôi từ trước đến giờ luôn là một người lãnh đạo có uy trước đám nhân viên, tôi luôn có tiếng nói trước mọi người, ấy thế mà kể từ hồi gặp con nhỏ đến giờ tôi luôn bị nó dồn vào thế dở khóc dở cười, khốn đốn và khổ sở. Đấy, ngay cả đến việc ăn nói cũng ấp úng và thật ngớ ngẩn để cho một đứa nhóc nó cũng cười mình đc. Như nhận ra thái độ ko mấy vui vẻ gì của tôi, nó ko cười nữa và cố tỏ ra thật nghiêm túc. Con nhỏ có bao giờ nghiêm túc đc đâu!
- Hì – Nó cười! Đấy tôi nói có sai đâu, vừa mới ngồi nghiêm chỉnh, mặt giả bộ nghiêm trang lắm mà chưa đc vài giây đã nhe răng rồi! – Chú có vẻ bất ổn nhỉ?
- Gì?
- Thì đó ạ! Từ lúc đến tới giờ trông chú căng thẳng quá!... Ê hèm! – Nó chợt hắng giọng. – Thôi cháu vào chủ đề chính đây! Bữa nay cháu mời à ko chú mời nhé! – Nó lại cười. – Cháu hông có mang tiền!^^
- Ừ! Cái đó cháu ko phải lo. Có gì thì nói đi!
- Hì, dạ! - Trời! Sao ngoan đột xuất vậy? - Trước tiên là cháu muốn cảm ơn chú! Nhờ có chú mà cháu hết buồn rồi!
- Hả?
- Nói thật là chuyện chia tay với anh Hải cháu cũng hơi buồn. Nhưng giờ hết rồi! – Hoá ra là chỉ vì chuyện này mà con nhỏ hay buồn thế. Trẻ con bây giờ tệ thật, yêu đương sớm nên khổ thế đấy! - Uả chú có nghe cháu nói ko đấy!
- À có có chứ!
- Hì, còn việc này quan trọng hơn, ý nghĩa với chú lắm đó!... Sao chú mặt đần ra thế?
- Cái gì?
- Hì, chết, cháu nhỡ miệng! - Nhỡ miệng ư, con nhỏ này nó quen nói với tôi thế rồi mà! - Việc thoả thuận giữa cháu và chú ý! Bộ chú quên rồi à? Thế thôi nhá!
- Thôi là thôi thế nào chứ! Ko đc! Chúng ta đã thoả thuận rồi mà! – Con bé lại phì cười.
- Hì, sao chú nóng vậy? Cháu đùa thôi mà. Kể ra chú cũng thích chị Trúc của cháu ghê nhỉ? – Tôi chợt đỏ mặt. Ko phải chỉ thích thôi đâu mà là rất thích ý chứ! Một cô gái hoàn hảo thế cơ mà!
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đc giải quyết ổn thoả một cách thật nhẹ nhàng. Âý thế mà tôi cứ tự làm cho nó rối hết cả lên. Mà con bé bộ vui lắm sao mà nó cười nhiều thế. Ừ mà tôi cũng thích nó cười hơn. Chẳng thíchh tẹo nào cái bộ dạng im lặng và đôi mắt buồn cứ nhìn xa xăm của nó. Cái vẻ nhí nhảnh, đành hanh và tinh quoái mới là con nhỏ Thanh Mai mà tôi biết chứ!
------------------------------------------------------------
Chương XVII: Cô bé Thanh Mai.
Một tháng đã trôi qua, kể từ ngày nhỏ Thanh Mai ko còn là vật cản đường tôi nữa, cứ tưởng rằng như thế là đã ổn, nhưng mọi chuyện ko dễ dàng như tôi nghĩ. Theo “nghệ thuật cua gái Thành Đức” tôi đã phải bỏ bao nhiêu công sức và thời gian nhưng mọi chuyện chẳng đi đâu vào với đâu. Thanh Trúc cứ càng ngày càng xa tôi hơn, cô ấy luôn viện cớ để từ chối những cuộc gặp gỡ hay “hẹn hò trong mơ” của tôi. Tôi đến nhà cô ấy chơi, cô ấy vẫn cười nhưng rồi chỉ tiếp tôi đc dăm ba phút là y như rằng “công ty có việc gấp”. Tôi ko hiểu lý do tại sao mà cô ấy lại đối xử lạnh nhạt dần với tôi như vậy. Tôi đâu có làm gì sai với cô ấy hay… mà ko, nhỏ Thanh Mai thì chắc ko dính dáng gì tới chuyện này rồi. Nó vẫn luôn biết ơn vì sự giúp đỡ của tôi, hơn nữa chính nó còn hùng hồn tuyên bố sẽ ko làm kì đà cản mũi tôi nữa mà. Vậy thì vì sao chứ?
Tâm trạng buồn khiến tôi rẽ vào “Khoảng Lặng” lúc nào ko hay. Đây là nơi tốt nhất tôi cần mỗi khi buồn. Tôi bứơc vào ngồi chỗ quen thuộc của con bé và giờ cũng là của tôi. Mà cũng đã gần tháng nay tôi ko gặp con nhỏ. Ko phải nghe cái giọng lanh lảnh của nó, ko phải chịu những trò quỷ của nó, và cũng chẳng còn phải cãi nhau với nó nữa. Mà dạo này nó bận gì mà chẳng mấy gặp nó ở đây như mọi khi. Ừ, có lẽ tôi ko còn thấy ghét con nhỏ như ngày trc và hình như cũng thấy nhớ nó.
Cảnh thiên nhiên ngoài kia êm đềm thật, có cái gì cứ khiến tôi liên tưởng tới Thanh Mai. Đúng rồi cái vẻ tự nhiên tràn đầy sức sống, cái gì đó hoang dại chẳng chút kiêu kì. Tôi… tôi thấy nhớ con nhỏ. Tôi đang buồn, ước gì ngay bây giờ tôi gặp đc con nhỏ nhỉ, tôi sẽ bớt buồn hơn và tôi có thể hỏi đc đôi chút chuyện gì về Thanh Trúc cũng nên. Nhưng nếu đc gặp tôi sẽ hỏi nó cái gì? Nó đã nói là ko làm kì đà cản mũi nữa nhưng muốn cưa đổ đc chị nó thì tôi phải tự lực cánh sinh, nó ko can thiệp.
- Hù! – Tim tôi như bắn ra khỏi ***g ngực, cốc nâu đá trên tay tôi loạng choạng và sóng sánh hết cả ra ngoài, đổ cả lên quần áo tôi! – Ôí chết! Cháu… cháu xin lỗi! – Con nhỏ hốt hoảng, vớ cái khăn giấy trên khay lau tới tấp quần áo tôi.
- Thôi… thôi để chú tự làm! - Thực ra là đang có bao nhiêu con mắt trong quán nhìn chúng tôi. Nó đưa khăn giấy cho tôi tự lau rồi kéo ghế ngồi xuống. Mặt mày nó phụng phịu:
- Định hù chú tí… ai ngờ… Chú yếu tim thế? Chán chết đi đc! – Con nhỏ này thật là, tôi đang mãi suy nghĩ tự dưng nó “Hù” một cái ko giật mình mới lạ. Mà nó làm bẩn quần áo tôi, tôi ko càu nhàu nó thì thôi chứ đằng này nó chê trách tôi là sao.
- Cháu làm thế chú chưa đánh vỡ cốc là may đó.
- Hì!... Tại lâu ko gặp chú, muốn trêu chú tí! – Con bé cười toe. Tôi bây giờ mới để ý mỗi khi con bé cười đôi mắt nó sáng lắm, nhìn nó đúng là rất đẹp. Nếu hỏi trên khuôn mặt con bé thứ gì đẹp nhất thì tôi dám khẳng định đó là đôi mắt. Nó có đôi mắt màu nâu rất lạ, đôi mắt to, lông mi thật cong và dài. Đôi mắt nó khác hẳn với đôi mắt của chị và mẹ, bởi ở họ là đôi mắt có cái gì đó đây yêu kiều và huyễn hoặc trong khi nó là một đôi mắt luôn sáng và biết nói. Nếu muốn biết nó đang nghĩ gì chỉ cần nhìn vào đôi mắt nó thôi.
- Chú đang ngắm cháu đấy à?
- Hả? Chú… cháu nói gì vậy?
- Hì, cháu đùa mà! Tại chú cứ im lặng suốt từ lúc nãy!
- À… chú… chú đang nghĩ thôi mà!... À mà sao dạo này cháu làm gì vậy? Chẳng thấy cháu mấy khi ở nhà và cũng ít đến đây thì phải!
- Trời! Cháu đang nản đến chết đây. Mẹ bắt cháu đi học thêm. Tại mẹ bảo sắp thi cử cuối cấp đến nơi rồi mà cháu chẳng chịu học hành gì cả. Mà từ trc đến giờ cháu có biết gì đâu. Mà cái đầu cháu tệ thật, người ta càng học càng vào cháu thì càng học càng thấy ra!
-… - Tôi ko biết phải nói gì nữa. Hoá ra con bé đúng là một trời một vực với chị.
- Chú ko biết đâu, cả tuần lịch học cháu kín mít đến ngộp thở luôn. Sáng thì đi học trên lớp, trưa ăn cơm xong cái, đc ngủ có 30’ đã phải chuẩn bị đi học hai ca, tối về lại học ca nữa. Hôm nào cũng 8, 9 giờ tối cháu mới về. Học ngang tra tấn.
- Thì đời học sinh mà! Ngày xưa chú cũng phải cày kinh lắm!
- Nhưng mà cháu có hiểu gì đâu. Học như vịt nghe sấm!
- Chết! Học ko hiểu gì thì thi đại học làm sao đc!
- Hì, cháu từ trc tới giờ cũng biết là mình ko học đc nên cháu cũng chẳng mơ tưởng đến hai chữ “Đại học”. Với lại đại học đâu phải là con đường duy nhất mà chú!
- Ừ, nhưng…
- Mà thôi, cháu ứ thích nói chuyện học hành đâu, mệt lắm!
- Ừ, thì thôi vậy? À mà hôm nay cháu ko phải học thêm à? – Thôi chết tôi lại nhỡ miệng rồi!
- Hì! Bữa nay tới lớp thầy có việc đột xuất thế là đc nghỉ! Sung sướng ko gì bằng! Uả mà suốt từ nãy toàn nc về cháu thôi nha. Gìơ đến lượt chú đi! – Còn bé đưa đôi mắt sáng tinh quoái nhìn tôi – Chú và bà chị xinh đẹp của cháu thế nào rồi? Cả tháng nay chắc ko còn con bé kì đà cản mũi này nữa nên… Hì, chú đã ngỏ lời với chị cháu chưa? – Con bé nói khiến tôi buồn quá! Tôi mà dám ngỏ lời với cô ấy ư? Đến cả thời gian trò chuyện, cô ấy còn ko cho tôi nói gì đến chuyện cho tôi cơ hội bày tỏ tình cảm chứ. Mà nói thật nói về tình cảm thì có lẽ khái niệm đó còn mờ nhạt trong tôi quá! Cô ấy đâu cho tôi đc phát triển thứ tình cảm tốt đẹp mà tôi dành cho cô ấy.
- Chú Lâm! Sao mặt chú buồn thiu thế kia?
- À… À ko!
- Chú và chị cháu làm sao rồi đúng ko?
- Ko! Chú và chị cháu ko… ko sao cả! Vẫn bình thường! – Ko hiểu sao tôi lại chối quanh như thế trong khi rõ ràng lúc trc tôi rất muốn san sẻ với con bé vì nó là cái phao cứu trợ duy nhất của tôi lúc này. Tôi cũng chả hiểu nổi mình nữa!
Suốt buổi con bé pha trò làm tôi dù buồn nhưng cũng vơi bớt đi ít nhiều. Tôi ko ngờ nó lại có khiếu kể chuyện cười đến thế. Mười câu truyện thì cả mười nó làm tôi dù chẳng muốn cười cũng phải bật cười, nhiều khi đến chảy cả nước mắt. Tại con bé nó “lém” lắm, nó vừa kể bằng lời lại kiêm luôn cả diễn tả chân tay khiến nhiều lúc tôi cười ko phải vì câu truyện mà cười vì những hành động ngộ nghĩnh, và tinh nghịch của nó.
Tiện đường nên tôi trở Thanh Mai về luôn. Lần đầu tiên con bé ngồi trên xe tôi mà ko hướng đôi mắt buồn rười rượi nhìn qua lớp kính xe nữa. Có lẽ con bé nói “nhờ chú mà giờ cháu ko còn buồn nữa” là sự thật. Trông con bé lúc này tôi thấy thích hơn. Và đáp lại điều đó, từ lúc lên xe nó hào hứng kể đủ thứ chuyện ở lớp học thêm và trên trường cho tôi nghe. Toàn những chuyện đc coi là thú vị cả. Nào từ bà cô chủ nhiệm hễ cứ giận là y như rằng nói lắp, và kẻ có thành tích gia tăng tỉ lệ nói lắp của bà cô chẳng ai khác là nó, rồi chuyện nó trị mấy thằng “đã cá sấu lại cứ tưởng mình đẹp, đã tép diu mà cứ tưởng hơn người” – nguyên văn lời con bé. Đúng là nghe nó kể tôi mới nhận ra một chân lý mà từ trc đến giờ tôi ko tin: “Tuổi trẻ tài cao!” - bọn trẻ bây giờ đúng là nghịch hơn chúng tôi ngày trước nhiều. Có lẽ phải đổi “nhất quỷ, nhì ma” cho “học trò” mới đúng!
Chúng tôi đang vui vẻ với những câu chuyện đầy kịch tính và thú vị của con bé thì chợt cả tôi và nó phải ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến nỗi nụ cười trên môi chúng tôi tắt lịm luôn.
-----------------------------------------------------------------
Chương XVIII: Kẻ thất bại.
Bên kia đường, Thanh Trúc đang khoác tay một người đàn ông tiến vào nhà hàng “Đông Á”. Trông họ tình tứ cứ như một cặp tình nhân vậy. Lòng tôi có một cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi đã tìm đc ra câu trả lời tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy.
- Chú dừng xe lại đi! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ. Nhưng tôi ko muốn, tôi ko dám đối mặt với sự thật này. – Chú Lâm! Cháu bảo chú dừng xe đi mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm chiếc xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa xe kéo tôi đi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia.
Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần thì Thanh Mai đã ném vào cô ấy cơn tức giận.
- Chị đang làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như thế à?
- Thanh Mai!
- Đây là ngày Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình nhân của chị thì đúng hơn!
- Thanh Mai! Em có biết mình đang nói chuyện với ai ko?
- Em nói ko đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn?
“Bốp” - Một âm thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt, hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc.
- Cái tát này cho cái tội em dám nói về chị mình như thế? Em càng ngày càng cư xử giống như một người vô văn hoá, càng ngày càng ko thể chấp nhận đc. - Bất chợt cô ấy hướng sang tôi – Xin lỗi anh Lâm, em biết là anh cũng dành tình cảm cho em, nhưng tình yêu ko thể gượng ép. Người em yêu là anh Chan đây. Việc gặp anh chỉ là vì em ko muốn làm mẹ buồn và cũng chưa thể nói với mẹ chuyện em và anh Chan. Em xin lỗi đã ko nói với anh ngay từ đầu. – Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên cô ấy lại có thể để cho cô em gái của mình đi thay, hoá ra tôi chỉ là một con tốt hy sinh cho cái tên Chan đang đứng trc mặt tôi đây.
- Anh là Lâm? – Tên Chan giơ tay ra bắt. Đến nước này mà hắn nghĩ tôi có thể bình thản mà bắt tay hắn sao? Nhưng với một người cũng là lãnh đạo và có hiểu biết như tôi ko thể ko bắt tay lại. Tôi cố lấy bình tĩnh đón cái bắt tay của hắn. – Thanh Trúc đã kể chuyện về anh cho tôi nghe. Tôi và Thanh Trúc yêu nhau ko phải vì tiền như cô Thanh Mai nghĩ đâu. Thanh Trúc là một cô gái đẹp và tài năng, tôi rất yêu và ngượng mộ cô ấy. Một tình yêu xuất phát từ trái tim chứ ko phải từ miệng của một ông Tổng giám đốc dành cho cô trợ lý của mình. Thanh Trúc và tôi rất lấy làm tiếc việc đã ko nói rõ cho anh ngay từ đầu. Cô ấy định một thời gian nữa khi nói chuyện với bà Thanh - mẹ cô ấy xong thì cũng gặp anh đã nói rõ và gửi lời xin lỗi. Tôi nghĩ anh là một người rộng lượng và sẽ thông cảm cho chúng tôi. Chúng tôi yêu nhau thật sự.
Lời tên Chan nói như cứa vào da thịt tôi. Cảm giác là kẻ thua cuộc đã đè nặng trong lòng. Đó, những gì mà tôi đã làm trong bao ngày tháng qua hoá ra chỉ là thằng ngốc trc mặt người ta. Tôi đã sai lầm, đã quá sai lầm rồi. Lâm công việc như tôi thì tự dưng sao lại nghĩ đến chuyện yêu đương làm gì chứ. Công việc, chỉ có công việc tôi mới có thể chinh phục được, còn tình yêu – tôi chỉ là kẻ thất bại mà thôi!
---------------------------------------------------------------------------------------------
Chương XIX: Chú yêu cháu mất rồi!
Một tuần nay tôi ko liên lạc với Thanh Trúc và cả cô bé Thanh Mai nữa. Chuyện giữa tôi và Thanh Trúc mẹ tôi vẫn chưa hay biết. Tôi sợ nếu nói ra bà chắc sẽ buồn lắm, dù sao thì Thanh Trúc cũng là mẫu con dâu lý tưởng của mẹ tôi mà. Mấy ngày này tôi vẫn đến công ty bình thường nhưng trong lòng luôn mang tâm trạng buồn dù tôi ko hề để nó ảnh hưởng tới việc ở công ty.
Tôi nằm trên giường, trong lòng tôi nỗi buồn lại dâng trào. Tôi buồn vì chuyện giữa tôi và Thanh Trúc cũng nhiều nhưng nỗi buồn lo cho Thanh Mai còn nhiều hơn. Từ hôm đó tôi ko liên lạc cho cô bé mặc dù rất lo cho cô bé. Thanh Mai đã vì tôi, vì đứng ra lên tiếng cho tôi mà bị ăn một cái tát như giáng trời của chị. Đã bao lần tôi mở điện thoại nhưng lần nào cũng vậy, tôi ko đủ can đảm để bấm số cho cô bé. Tôi sợ một cái gì đó vô hình lắm mà tôi cũng ko biết rõ. Tôi sợ sẽ làm cho tình cảm của cô bé và chị thêm bất ổn, tôi sợ sự thương hại hay cái cười cho một kẻ thật bại như tôi, và tôi sợ… gặp rồi tôi ko biết phải nói gì với cô bé nữa. Nhưng trong suốt một tuần nay, tôi luôn nhớ tới cô bé, nhớ nhiều lắm. Nhớ ánh mắt sáng long lanh mỗi khi cô bé cười, nhớ giọng nói lanh lảnh của cô bé, nhớ cái cách kể chuyện cười đầy khôi hài của cô bé. Tôi nhớ lắm! Nhớ lắm!
Và nỗi nhớ đã vượt lên trên cả nỗi buồn, và sự sợ hãi lo âu, tôi mở máy gọi cho cô bé. Có tiếng nhạc chờ nhưng cô bé ko nhấc máy, tôi quyết định gửi tin nhắn.
- “Thanh Mai, chú biết là cháu có cầm máy, chú lo cho cháu lắm! Hãy nhắn lại cho chú đi!”
Tới tận 30 phút sau tôi mới nhận đc tin nhắn trả lời của Thanh Mai.
- “Cháu ko sao đâu! Người đáng lo lúc này là chú mới phải!”
-“ Ko, chú cũng ko sao! Chú chỉ hơi buồn một chút nhưng chú lo cho cháu nhiều hơn! Chú muốn gặp cháu, ngay bây giờ đc ko Thanh Mai!”
Đồng hồ đã điểm hơn 9 rưỡi tối, tôi và Thanh Mai ko đến quán “Khoảng Lặng” như mọi khi mà chúng tôi đi bộ trên con đường cách nhà cô bé ko xa. Cả hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, chẳng ai nói một lời nào. Cái lặng im như giết chết tất cả. Nhìn cái dáng nhỏ bé, trầm tư ko nói gì của Thanh Mai, tôi ko thể kìm lòng. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô bé. Cô bé chợt đứng khựng lại, nhìn tôi. Tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ siết chặt lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của cô bé và kéo cô bé bước đi. Thanh Mai im lặng bước đi bên tôi. Một lần nữa tôi ko thể kìm nỗi lòng mình, tôi nhớ cô bé nhiều lắm, lúc này tôi mới nhận ra cô bé quan trọng với tôi nhường nào. Tôi muốn ôm ghì cô bé vào lòng, tôi muốn lấp đầy những khoảng trống cô đơn và nhớ mong trong lòng tôi, tôi muốn đc cô bé sưởi ấm cho lòng mình, tôi muốn trao yêu thương cho cô bé! Tôi muốn và tôi muốn.
Thanh Mai bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay tôi. Cái ấm áp truyền đi khắp cơ thể. Tôi siết chặt cô bé vào lòng, để mái đầu cô bé tựa lên bờ ngực với trái tim đang đập mạnh mẽ của tôi. Và trong tiếng gió vang lên lời thì thầm: “Chú yêu cháu mất rồi!”
-----------------------------------------------------------------
Chương XX: Khi người ta yêu!
Bây giờ cuộc sống tôi đã có phần bị xáo trộn. Tôi ko còn là Lâm công việc nữa mà là Lâm đang yêu và đang được yêu, dù tình yêu đó vẫn đc giấu kín, cả hai phía gia đình tôi và gia đình Thanh Mai đều ko hay biết. Từ lúc nào tôi bỗng thấy sao thời gian trôi chậm thế, để đợi đến 10h tối tôi cứ phải đếm từng phút từng giây. 10h mới là lúc tôi đc “hoạt động tình báo” với tình yêu của tôi.
-“Em yêu của anh đã nằm ôm gối chưa?”
- “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ đang chìm vào giấc ngủ say với bạch mã hoàng tử rồi!”
- “Chết thật, ngủ cái là đã mơ tới anh rồi à!”
- “Anh mà là bạch mã hoàng tử của em sao? Chả giống tẹo nào! BM của em đẹp trai, trẻ tuổi, tài cao. Còn anh thì rõ già!”
- “Anh già thì mặc anh già – Anh chưa có vợ vẫn là trai tân!”
- “Trai tân thì mặc trai tân – Anh 30 tuổi cũng gần ê (ế) rồi!”
- “Anh mà ế anh cũng ko cho em lấy ai đâu! Vì em là của anh mà!”
- “Ai thèm là của anh hả? Chỉ có anh là của em, còn em là của riêng em thôi!....”
-“….”
Chúng tôi hoạt động tình báo như thế đó, có lẽ với người ngoài thì nghĩ chúng tôi thật dở hơi, nói toàn chuyện linh tinh, nhưng khi yêu là thế đó. Nếu ko tin, bạn thử ngẫm lại hoặc ít ra thì thử yêu đi khác biết!
- “Anh ơi em buồn ngủ!”
- “Chán thế, nhưng thôi, muộn rồi, em ngủ đi mai còn đi học! Chúc tình yêu của anh ngủ ngon!”
- “Em ko ngủ đc, anh hát ru em ngủ đi!”
Lần nào cũng vậy, cô ấy thích nghe tôi hát ru ngủ lắm. Nũng nịu thế thôi chứ tôi cá là nhắm mắt cái là cô ấy ngủ tít tới tận sáng, súng nổ bên tai cũng ko biết!
Và thế là tôi lại phải một mình ngồi trên bàn làm việc, mở cái cuống họng và cất lên cái giọng hát vốn dở ẹc của tôi. Thật kì lạ, hát cho người mình yêu có khác, tôi hát hay và truyền cảm lắm! Sức mạnh của tình yêu lớn thật!
- “Bé ơi, ngủ đi, đêm đã khuya rồi
Để những giấc mơ còn mãi bên em
Bé ơi ngủ ngoan, trong tiếng ru hời
Tình - yêu - của - anh cùng bay vào giấc mơ
À ơi, à ơi, à à ơi….
Chúc bé ngủ ngon!...”
Tôi quay trở lại với những chồng giấy tờ, kế hoạch và những bản hợp đồng. Nhưng lúc này tôi biết, đang có một cô bé nằm ôm gối và chìm vào giấc ngủ với đôi môi đang mỉm cười. Cả cô bé và tôi đều đang yêu!
Home »
Truyện tình cảm
» P5 - Vo oi! anh biet noi roi . Cuc hot !!
P5 - Vo oi! anh biet noi roi . Cuc hot !!
Posted by +84987002345
Posted on 19:03
with No comments
Nhãn:
Truyện tình cảm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét