Phố gió




1. Trời Sài Gòn dạo này nóng kinh khủng, những cơn gió thổi qua như thể càng làm cái nóng thêm rát da thịt. Đóng cửa sổ căn phòng trọ ngột ngạt, tôi bực dọc khoác lên mình chiếc áo thun cũ kỉ và lê bước ra ngoài. Đi vô định...có khó hiểu không khi một thằng con trai, trời nắng nóng lại đầu trần, áo thun ngắn tay, cuốc bộ trên con đường không một bóng cây, đôi lúc tôi thật sự cũng không thể hiểu nổi mình.


Điện thoại reo...của Linh, cô bạn gái đang du học ở nước ngoài, không hiểu sao, tôi lại ngắt máy!!!

***

Ngày ngày làm bạn với sách vở, chuyện tiền bạc, nhà trọ rồi những suy nghĩ vẫn vơ của một dân chơi nhạc, khiến tôi tự chán bản thân mình. Đôi lúc ngồi ôm ghi ta mãi một góc phòng, nhìn ngẫn ngơ ra cửa sổ, ngắm mây bay, rồi chợt buồn một mình.

"When you tell me that you love me..."

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lời ca khúc quen thuộc mà tôi và Linh đều rất thích, nhưng cuộc gọi lại từ một người khác, là Hoa, đứa bạn thân của tôi, cũng gọi từ nước ngoài về. Tôi luôn tự hỏi, bạn bè xung quanh mình đều du học cả rồi...khi nào mới đến lượt mình đây???

"Hey, boy! Khỏe không?" Giọng Hoa lúc nào cũng thế, luôn háo hức và sôi động

"Boy đang mệt, đang đói, đang buồn, đang cô đơn...hỏi làm gì, có về chơi với tui được không mà hỏi!"

Tôi với Hoa là thế, thân nhau đến độ nói chuyện với nhau cứ như hai đứa con gái

Giọng Hoa cười vang "Thế ra mở cửa đi, nóng chết tui rồi nè"

Tôi đứng bật dậy và vội lao ra cửa, cánh cửa phòng như muốn rơi ra khi tôi vặn chốt. Hoa đứng đấy, vẫn nụ cười tươi như xưa, chỉ khác một điều, mái tóc dài khi xưa giờ đã ngắn hơn và được uốn xoăn tít.

"Hey, boy" Hoa cười và vẫy tay tôi

Mắt chữ A, miệng chữ O...tôi vẫn đứng ngớ ra như thế cho đến khi Hoa đấm tôi một cái

"Bạn bè lâu năm về thăm mà định hù tui như thế à"

Tôi bẹo má Hoa

"Bà hay quá nha, về sao không báo tui ra đón, còn số điện thoại, sao mà...???"

Hoa đáp lại tôi bằng một cái đá vào chân

"Tui chỉ thích tạo bất ngờ thế thôi, biết tính tui đó giờ rồi mà. Tui vẫn thích dùng số Việt Nam cũ đấy thôi, lưu chung hai số của tui cùng một tên làm chi để bị giật mình"

Hoa tự nhiên bước vào căn phòng lộn xộn của tôi, cô bạn nhăn mặt, lắc đầu rồi chỉ một thoáng đã dọn dẹp ngăn nấp tất cả. Phòng tôi không có ngóc ngách nào mà Hoa không chạm đến, một phần vì nó quá nhỏ, một phần vì, mỗi khi có chuyện buồn, Hoa đều tìm đến tôi để "trút giận" và phòng tôi trở thành một chiến trường không hơn không kém.

....................

Từ ngày Hoa về Việt Nam, ngoài những giờ học ở trường và đi làm thêm, tôi đều chở Hoa đi dạo quanh Sài Gòn, Hoa thích cái nắng gắt ở Sài Gòn, nắng Sài Gòn...như Hoa nói...là một thứ gần như xa xỉ tại vùng Ohio băng giá mà Hoa đang sống.

"Ê Hùng, chở tui đến Phố gió" – Hoa hồ hởi kéo áo tôi

"Từ từ tui chở, đừng có kéo tui như vậy, bà con gái sao không nết na gì hết vậy?"

"Hơ...kệ tui...ông mới biết tui hả?"

Thế là hai đứa cứ châm qua chọc lại trên suốt đoạn đường đến Phố gió. Phồ gió, là nơi kỉ niệm mà hai đứa tôi hay tìm đến mỗi khi muốn trốn khỏi Sài Gòn ngột ngạt, chỉ đơn thuần là một khu đất bỏ hoang, nơi gió từng cơn có thể lùa vào và làm rối tung từng lọn tóc...

"No change"

Hoa hét lên ngay khi phóng xuống mặt đất...

"Nhỏ nhỏ thôi, trưa rồi" Tôi cằn nhằn trước thái độ háo hức của Hoa, lúc nào cô cũng thế, luôn náo nhiệt ở mọi lúc mọi nơi.

"Hey, boy...xem nè...thoải mái quá..."

Hoa chạy ra giữa khoảng đất trống, đứng xoay vòng, dang hai tay rộng hết cỡ, mái tóc ngắn của Hoa dao động vội vàng theo bước từng cơn gió thổi qua, và Hoa cười, nụ cười làm tôi nhớ mãi, nụ cười của Hoa, trước ngày Hoa chia tay tôi để ra nước ngoài chỉ bằng một tin nhắn. Ba năm rồi, đã ba năm rồi kể từ nụ cười ấy...

"Nè, làm gì đứng đó thế, qua đây chơi nào boy"

Mỗi lần hai đứa gặp nhau, là có rất nhiều điều để nói, dù đôi lúc tôi nghĩ sẽ không biết nói gì với Hoa, nhưng rồi khi gặp, là cứ y như hai đứa đã xa nhau hằng mấy năm trời, và thế là bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu chuyện phải kể cho nhau nghe...và cứ thế...tôi dần quen với việc tìm đến Hoa mỗi khi buồn, kể cả khi tôi đã có Linh.

"Dạo này có liên lạc gì với cô Linh không ông tướng"

"Sao không" Tôi đáp khi đang loay hoay đậu xe trước quán café

"Hỏi thế thôi, chứ tui biết mà, ôi...hai trái tim tuy xa mà gần" Hoa nháy mắt với tôi...

"Cà phê sữa nóng" Tôi gọi ngay khi phục vụ vừa mang menu đến

"Không, cà phê đen không đường, please!"

"Ủa, bà thay đổi khẩu vị rồi à"

"Ừ, mấy năm rồi mà, không lẽ cứ sống với hương vị cũ" Hoa cười, lần này nụ cười thật buồn và thoáng qua

"Uhm"

Tôi thì vẫn gọi cà phê đá như trước đây...

2. Sài Gòn lại mưa...cơn mưa đêm ồn ào chợt làm tôi thức giấc, không ngủ lại được, tôi mang máy tính xách tay ra, ấn nút mở máy một cách vô thức, màn hình bật sáng, hình ảnh lúc xưa của tôi, Hoa và Linh xuất hiện. Kỉ niệm ấy làm tôi hồi tưởng, tâm thức trôi về quá khứ, và trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hai người con gái, những người đã và đang đi qua cuộc đời tôi!!!

Tôi yêu Linh, đúng, đó là điều không thể phủ nhận, Linh đáng yêu, nhưng mong manh lắm, tôi muốn bảo vệ Linh, bảo vệ bông hoa bé nhỏ trước những giông tố cuộc đời. Còn với Hoa, một người con gái mạnh mẽ, ở bên Hoa, tôi cảm thấy mình được là chính mình, an toàn, và không lo nghĩ. Nhưng tôi chỉ xem Hoa là một người bạn thân, hay đúng ra, tôi không dám đối mặt với vấn đề này...Nếu tôi không yêu Linh, liệu tôi có yêu người bạn gái đã chơi thân với tôi ngay khi còn trong bụng mẹ, hoặc nếu đến bây giờ tôi vẫn yêu Linh, tôi có dám chắc rằng mình không yêu Hoa??? Đôi lúc, cảm giác bản thân thật nhút nhát, chỉ biết trốn chạy cảm giác của chính mình, nhưng tôi sợ phải tìm ra đáp án, vì tôi sợ, không chỉ mình tôi đau, mà sẽ làm tổn thương tình cảm của hai người con gái tôi yêu mến.top9xy.wap.sh

Dạo gần đây trời Sài Gòn lại hay mưa bất chợt, việc học ở trường cũng như việc làm thêm, rồi chơi nhạc, làm tôi như quên mất chính mình, mưa thì cứ biết thế rồi thì cũng cấm đầu mà chạy, không dừng lại, cho đến khi cảm giác đôi chân đã mỏi, người mệt lã, và tôi dừng...chuông điện thoại reo, nghe giọng nói của Linh, lòng tôi lại ấm áp lạ!!!

"Linh không về được rồi Hùng ơi, trường có chương trình học bổng vào dịp hè..." Giọng Linh buồn đến thê thảm

"Hùng biết rồi, không sao đâu, Linh cứ học đi, Hùng vẫn ở đây chứ đâu có đi đâu"

Tôi nói giọng pha chút đùa để che đậy đi sự thất vọng

"Nhưng Linh hứa về ăn sinh nhật với Hùng"

"Năm nào không có sinh nhật Hùng, năm sau vậy"

Rồi Linh cười, chúng tôi cứ thế nói chuyện với nhau...bỗng nhiên tôi lại nhớ Linh da diết!!!

........

"Hey boy, sao ngồi một mình vậy??? Nhớ người yêu à???"

Hoa thình lình xuất hiện phía sau tôi trong lúc tôi đang ngồi thơ thẩn bên bệ cửa sổ

"Ờ, nhớ Linh rồi, nhớ da diết..."

"Ghê chưa...mà ông nhớ sao bằng tui, tui nhớ còn hơn ông"

"Ủa? gì? Bà có bạn trai rồi à???"

Hoa nhíu mày nhìn tôi, hai tay cô nàng chống lên hông

"Thế ông nghĩ tui tệ lắm hả???"

"Chỉ là.."

Tôi bỗng nhiên im bặt, không hiểu sao, lại có cảm giác gì đó khó chịu trong lòng. Hoa cũng chợt im không nói thêm gì, hai đứa cứ thế nhìn ra cửa sổ, nhìn vào khoảng không vô định trước mặt.

Bất chợt Hoa lên tiếng

"Hoa phải về Mỹ lại rồi"

Tôi giật mình, tôi lại sắp bị bỏ rơi lần nữa

"Ủa? Sao sớm vậy??? Sao bà bảo ở Việt Nam chơi lâu mà"

Hoa thở dài...

"Dì của tui báo rằng bà đang bệnh, phải về ở với bà, thương bà tui quá ông ơi"

"Uhm"

Lại "uhm", tôi không nói gì thêm, và rồi cả hai lại chìm vào im lặng

"Thôi tui về, qua báo ông một tiếng thôi...mai tui bay sớm"

"Ủa??? Sao lại gấp thế"

"Ừ thì, tin cũng lâu rồi, mà không muốn ông buồn, nên thôi tui giấu, khi nào sắp đi tui mới báo"

"Sao bà ác với tui vậy chứ"

Hoa cười

"Ác gì, tui cũng báo ông biết rồi đó thôi. Thôi tui về nha"

Hoa nói dứt câu rồi bước thẳng ra cửa, bỗng nhiên tôi cảm thấy mọi thứ rất tồi tệ, Hoa lại đi, xa tôi...xa lắm...không...dù sao Hoa cũng chỉ là bạn...Người tôi yêu là Linh...

ảnh wap tổng hợp, top9xy.wap.sh
Dung Lượng: 32.35KB
Xem rõ & Tải về

3. Những ý nghĩ ấy ám ảnh tôi suốt tối hôm đó, nằm thao thức không ngủ được, tôi lại ra cửa sổ mà nhìn trời. Điện thoại có tin nhắn "Hoa đi nha, tạm biệt Hùng" Tim tôi đập như loạn nhịp, Hoa là thế, đến rồi đi không hề báo trước, không phải Hoa đã làm thế với tôi lúc Hoa ra đi và trở về hay sao? Làm sao tôi có thể chịu đựng nỗi thêm cái cảm giác đáng ghét này một lần nữa. Hoa không bắt máy, đáng ghét thật, lúc nào cũng thế, lúc nào cũng thích làm theo ý mình, sao mãi không hiểu được Hoa thế chứ. Tôi bực dọc đấm tay vào tường, máu chảy thành từng dòng khi tay tôi đập trúng vào một vết xước trên cửa sổ.

"When you tell me that you love me"

"Alo. Hùng hả??? Mày ra sân bay liền đi, nhanh lên, Hoa nó đang ở đây nè, tao đang giữ nó lại, lẹ đi" Giọng thằng Hưng hối hả ở đầu dây bên kia

"Hả??? Gì...không phải đi rồi sao???" Tôi ấp úng

"Nhanh, tao đang giữ Hoa lại nè, nó định lên máy bay sớm, mày nhanh đi."

Tôi ném rơi điện thoại, vội lao đi như một con thiêu thân, tôi quyết không để Hoa ra đi như trước đây nữa. Ừ thì, ít ra cũng phải chào nhau một tiếng chứ. Tôi ghét cảm giác bị bỏ rơi...

"HOA"

Tôi gọi lớn tên Hoa khi thấy cô bạn mình đang đứng ở một phía xa bên cạnh những đứa bạn của chúng tôi. Hoa nhìn tôi, hơi bất ngờ...nhưng Hoa không bỏ chạy mà chỉ nhìn tôi, hơi nghiêng đầu rồi mỉm cười

"Hi hi...boy...đến rồi à" Hoa cười, nụ cười hết sức bình thường

"Bà làm trò gì vậy chứ, đi mà không báo à" Tôi hét lớn vào mặt Hoa, làm những đứa bạn của chúng tôi lãng đi mất

"Ờ thì...có báo mà....chỉ là...đi hơi sớm hơn dự định một tí. Hì hì"

"Bà thôi đi, thôi cái kiểu đùa giỡn ấy đi, bà nghĩ bà đi như thế tui sẽ vui lắm sao???"

"Chứ anh nghĩ em sẽ thế nào??? Anh nghĩ em đủ dũng cảm để rời khỏi anh sao??? Anh nghĩ em là người con gái mạnh mẽ đến thế sao??? Anh nhầm rồi...em không phải..."

Rồi Hoa khóc, nước mắt Hoa làm tôi nhói lòng

"H...Hoa..."

Hoa lấy tay lau nhanh đi những dòng nước mắt

"Xin lỗi...chắc tại Hoa đang buồn chuyện bà Hoa bị ốm. Thôi Hoa đi..." Nói đoạn, Hoa quay lưng định bước vào cửa

"Anh xin lỗi, lẽ ra..."

Hoa đứng lại, hơi nghiêng mặt về phía tôi

"Không ai có lỗi trong việc này cả anh à, chỉ là...một chút tình cảm từ khi sinh ra đã không được phép tồn tại...chỉ trách sao em quá ngốc, cứ mãi hi vọng vào một điều gì đó sẽ mãi không đến"

"Anh..." Tôi thật vô dụng, sao lại không thể nói gì được trong lúc này, đúng là một thằng vô dụng...

"Hạnh phúc anh nhé, Linh là một cô gái tốt, nếu một ngày anh làm Linh buồn, em sẽ không tha cho anh đâu"

Hoa quay lại nhìn tôi

"Và...thỉnh thoảng dạo lại ca khúc When you tell me that you love me anh nha, anh đàn bài ấy hay tuyệt"

Rồi Hoa cười, nụ cười trước đây tôi chưa bao giờ thấy, nụ cười ấy còn đau hơn cả những giọt nước mắt

Dáng Hoa khuất dần sau từng dòng người, chỉ có tôi là đứng bất động như một thằng ngốc. Sao tôi lại đau đến thế, cảm giác này là gì??? Thật sự tôi không thể hiểu được chính mình.

Chợt vang lên đâu đó một giai điệu quen thuộc


Everytime you touch me

I become a hero

I'll make you safe

No matter where you are

And bring you

Everything you ask for

Nothing is above me

I'm shining like a candle in the dark

When you tell me that you love me


Tôi chợt nhận ra rằng, giai điệu này, ca khúc này, đó là lần Hoa nói với tôi lúc bé, bài nhạc tôi đã cố công học chỉ để làm món quà tặng sinh nhật mười bảy cho Hoa...tôi thích ca khúc này, không phải vì tôi hay Linh đều thích nó, mà bởi vì, đây là ca khúc của Hoa...ca khúc dành riêng cho Hoa...nước mắt từ đâu rơi xuống má...nóng hổi...và buốt...

Bổng...một giọng nói phát ra từ phía sau:

"Sao anh lại ra sân bay vậy anh??? Không đi học sao???"

Tôi chợt giật mình, là Linh...cô gái tình yêu của tôi...Linh đứng không xa tôi lắm...trong chiếc váy trắng dịu dàng, Linh nhìn tôi, hơi nghiêng đầu và mỉm cười...

Hai cô gái...đến và đi, không hề báo trước, không cho tôi chút thời gian đủ để nhận ra sự hiện diện và vắng mặt của họ. Và bây giờ, tôi đang đứng giữa hai người con gái, một người vừa quay lưng đi, và một người vừa xuất hiện. Phải chăng tôi đã quá ích kỉ, chỉ muốn mãi sống cùng những kỉ niệm với hai người con gái...để giờ chợt nhận ra, ngay giây phút này đây...tôi vẫn đang đứng...một mình!!!

Năm năm sau, trên bãi đất trống ngày nào là Phố Gió...đã không còn nơi cho những cơn gió lùa vào, không còn nơi cho đôi bạn trẻ ngày nào làm nơi trú ẩn...Phố Gió bây giờ...đã là một quá khứ...chỉ có con người là tiếp tục sống với kỉ niệm, tiếp tục sống với những kí ức...Gió lại thổi...và đâu đó vang lên ca khúc "When you tell me that you love me"...như một câu hỏi sẽ mãi không có lời giải đáp...nhưng ít ra...vẫn còn đâu đó một hi vọng...bị gió cuốn đi!!!

The end!


0 nhận xét:

Đăng nhận xét