"Nếu anh có quyền quyết định, anh sẽ ngăn cản em chứ?". "Không! Anh sẽ đi cùng em". "Bất cứ đâu à?". "Ừ! Bất cứ đâu, miễn là nơi đó, tháng tư có hoa Loa Kèn".
***
Tháng hai Hà Nội có hoa Cải, tháng ba hoa Sưa, tháng tư hoa Loa Kèn, tháng năm hoa Sen và tháng sáu hoa Điệp. Phan nhớ có lần cô nói, những bông hoa Loa Kèn trắng muốt, như nàng công chúa hồn nhiên và trong trắng, chưa từng dính bụi trần, chưa từng sầu não vì tình yêu.
Phan gọi cô là Nhiên! Nhiên ở trong chữ "hồn nhiên" ấy.
Cô trẻ hơn Phan những 5 tuổi, hồn nhiên và tinh nghịch, đôi lúc Phan nghĩ, giá mà cô có thể sẻ chia cho anh một chút sôi nổi và tự tin của cô. Thì hẳn anh chẳng ngại ngần gì mà không tự mình đăng ký chương trình tuyển chọn người mẫu của "Mũi tên cầu vồng".
Nhưng dĩ nhiên là anh chẳng thể nào trẻ lại và cô cũng chẳng thể sẻ chia cho anh một chút hồn nhiên nào, vậy nên anh vẫn ngồi đây, ở toà soạn lúc 9h tối chỉ để viết một bài phóng sự tẻ ngắt về lối sống của giới trẻ. Cuộc sống, đôi khi chẳng có chỗ cho sự mơ ước...
Điện thoại đổ vang, Phan nhấc máy, giọng của cô rất khác so với hôm qua anh gặp cô, giọng điệu buồn và hơi khàn tố cáo rằng nước mắt đã chảy trên mắt cô lúc nãy.
"Em đã khóc?" – Phan hỏi bằng một giọng ngớ ngẩn nhất mà loài người có thể phát minh ra, nó ngớ ngẩn tới nỗi cô cúp luôn máy trong sự bối rối của anh. Rồi anh cũng đặt máy xuống, lắc đầu lẩm bẩm – thì em đang khóc thật mà?".
Cô buzz anh trên Y!M, gửi cho anh một icon mang biểu hiện buồn, anh gửi lại cô một lời xin lỗi, và cô gửi trả một nụ cười trừ với những chiếc răng trắng. Anh lọc cọc gõ:
- Em có chuyện gì vậy?
- Sài Gòn đang mưa anh ạ.
- Anh có thể làm gì để Sài Gòn thôi mưa.
- Gửi cho em nụ cười của anh.
- ...
- Anh đã nói rằng có thể khiến em cười là niềm hạnh phúc của anh?
- Chính xác tới từng chữ.
- Vậy sao hôm qua anh không tiễn em ra sân bay? – Icon của cô mang biểu tượng của sự thắc mắc.
- Điều đó quan trọng vậy sao?
- Với anh thì không à?
- Anh đang hỏi em mà?
- Anh trả lời trước đi.
- Anh sợ.
- Sợ gì?
- Anh sợ gặp chàng của em, và chiến tranh sẽ xảy ra – anh gửi kèm theo một cái nháy mắt.
Im lặng, anh buzz cô mấy lần nhưng cô đã out ra khỏi nick, cô biến mất, như chưa từng tồn tại, anh thở dài và quay lại với bài phóng sự đang đợi được hoàn thiện để lên trang ngày mai. Ngoài trời đang mưa, Hà Nội cũng mưa rồi.
Phan dừng lại trên đường, anh mua một bó hoa Loa Kèn trắng của cô gái gánh hàng hoa đi rong trên phố. Bán hoa lúc gần nửa đêm, chắc chẳng có nơi nào ngoài Hà Nội, có lẽ cũng chẳng có nơi đâu mà mỗi tháng lại có một loài hoa cho riêng mình như thành phố già cỗi nhưng lãng mạn này.
Tháng hai Hà Nội có hoa Cải, tháng ba hoa Sưa, tháng tư hoa Loa Kèn, tháng năm hoa Sen và tháng sáu hoa Điệp. Phan nhớ có lần cô nói, những bông hoa Loa Kèn trắng muốt, như nàng công chúa hồn nhiên và trong trắng, chưa từng dính bụi trần, chưa từng sầu não vì tình yêu.
Anh đã không nhớ được là mình đã cười to như thế nào, nhưng anh nhớ, cô đã giận anh hẳn một tuần vì "sự vô duyên một cách ngớ ngẩn". Còn anh thì mất hẳn một tuần để dỗ dành, để xin lỗi, cuối cùng, cô chỉ tha thứ cho anh khi "vô tình" để lộ ra rằng anh phải xin lỗi bằng trăm bông Loa Kèn trắng thì mới được.
Một trăm bông Loa Kèn trắng, chỉ để đổi lấy nụ cười của cô, không nhớ ngày xưa anh nghĩ gì, nhưng bây giờ anh thấy thế hẵng còn rẻ chán.
...ngây thơ trong trắng như hoa Loa Kèn
***
Quán cafe thưa người, một ngày chủ nhật đầy nắng thế này có lẽ dân tình kéo nhau đi chơi cả chứ chẳng ai cafe một mình như Phan. Loay hoay chỉnh tới chỉnh lui zoom máy ảnh, Phan cố tóm lấy nụ cười của một cô bé bên kia đường, nụ cười làm anh liên tưởng tới cô, hồn nhiên đến lạ.
Cô gái có lẽ cũng nhận ra mình đang lọt vào ống ngắm nên nghiêng người tạo dáng, Phan cười mỉm lắc đầu rồi hạ máy xuống, anh thích những gì đến tự nhiên, không gượng ép.
"Thứ hai em bay – tin nhắn cô vừa gửi – nhà em sẽ định cư bên đó luôn, chứ không đi du lịch thăm bác như kế hoạch trước kia nữa".
Phan thẫn thờ, bàn tay cầm máy buông thõng, cô sẽ bay thật ư, sẽ định cư luôn bên đó và không trở về nữa ư?
Anh đọc tiếp tin nhắn, "nếu anh có quyền quyết định, anh sẽ ngăn cản em chứ?".
"Không!" – Anh nhắn trả, một tin nhắn ngắn ngủi, nhưng anh bấm mãi mới xong, – "Không!".
Phan rời khỏi quán, nắng rất đẹp và trời trong xanh, những cụm mây trôi lững lờ, nhàn nhã, "nếu anh có quyền quyết định, anh sẽ cản em lại chứ?". "Không!". "Nếu anh có quyền quyết định...". "Không". "Nếu anh có quyền...". "Không". "Nếu anh...". "Anh đã bảo là không mà" – Phan hét lên thành tiếng, rồi bừng tỉnh, thì ra anh đang mơ, những đoá Loa Kèn trắng vẫn đứng lẻ loi trong chiếc bình để trên bàn làm việc.
Anh nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ sáng, nhưng anh không thể ngủ được nữa, anh bật dậy, không biết làm gì nên mở máy tính. Cả một friends list của anh chỉ còn một nick sáng đèn và còn treo cả status: "Tháng tư, mùa Loa Kèn, giá mà anh biết, những bông Loa Kèn sẵn sàng từ bỏ màu trắng tinh hồn nhiên của mình, để điểm lên đó một chút sầu não của tình yêu. Vì Loa Kèn đã yêu anh hơn cả bản thân mình!".
***
Mới tháng tư nhưng Sài Gòn đã đầy nắng, Phan lơ ngơ vẫy Taxi rời khỏi phi trường. Tay tài xế tỏ ra ngạc nhiên vì anh không mang theo bất kỳ thứ gì ngoài một bó gì đó được gói rất cẩn thận. Không nén nổi tò mò, anh ta hỏi:
- Anh mang theo cái gì mà nâng niu dữ vậy?
- Tháng tư của Hà Nội đấy.
- Xin lỗi?
Phan cười xoà, đôi khi người ta đâu cần phải giải thích rõ tất cả mọi chuyện nhỉ?
"Nếu anh có quyền quyết định, anh sẽ ngăn cản em chứ?". "Không! Anh sẽ đi cùng em". "Bất cứ đâu à?". "Ừ! Bất cứ đâu, miễn là nơi đó, tháng tư có hoa Loa Kèn".
Chiếc taxi dừng ở đầu phố, nhà cô ở cuối đường, ngôi nhà nhỏ trồng rất nhiều Loa Kèn trên ban công. Anh bước tới, lần này không phải là mơ
***
Tháng hai Hà Nội có hoa Cải, tháng ba hoa Sưa, tháng tư hoa Loa Kèn, tháng năm hoa Sen và tháng sáu hoa Điệp. Phan nhớ có lần cô nói, những bông hoa Loa Kèn trắng muốt, như nàng công chúa hồn nhiên và trong trắng, chưa từng dính bụi trần, chưa từng sầu não vì tình yêu.
Phan gọi cô là Nhiên! Nhiên ở trong chữ "hồn nhiên" ấy.
Cô trẻ hơn Phan những 5 tuổi, hồn nhiên và tinh nghịch, đôi lúc Phan nghĩ, giá mà cô có thể sẻ chia cho anh một chút sôi nổi và tự tin của cô. Thì hẳn anh chẳng ngại ngần gì mà không tự mình đăng ký chương trình tuyển chọn người mẫu của "Mũi tên cầu vồng".
Nhưng dĩ nhiên là anh chẳng thể nào trẻ lại và cô cũng chẳng thể sẻ chia cho anh một chút hồn nhiên nào, vậy nên anh vẫn ngồi đây, ở toà soạn lúc 9h tối chỉ để viết một bài phóng sự tẻ ngắt về lối sống của giới trẻ. Cuộc sống, đôi khi chẳng có chỗ cho sự mơ ước...
Điện thoại đổ vang, Phan nhấc máy, giọng của cô rất khác so với hôm qua anh gặp cô, giọng điệu buồn và hơi khàn tố cáo rằng nước mắt đã chảy trên mắt cô lúc nãy.
"Em đã khóc?" – Phan hỏi bằng một giọng ngớ ngẩn nhất mà loài người có thể phát minh ra, nó ngớ ngẩn tới nỗi cô cúp luôn máy trong sự bối rối của anh. Rồi anh cũng đặt máy xuống, lắc đầu lẩm bẩm – thì em đang khóc thật mà?".
Cô buzz anh trên Y!M, gửi cho anh một icon mang biểu hiện buồn, anh gửi lại cô một lời xin lỗi, và cô gửi trả một nụ cười trừ với những chiếc răng trắng. Anh lọc cọc gõ:
- Em có chuyện gì vậy?
- Sài Gòn đang mưa anh ạ.
- Anh có thể làm gì để Sài Gòn thôi mưa.
- Gửi cho em nụ cười của anh.
- ...
- Anh đã nói rằng có thể khiến em cười là niềm hạnh phúc của anh?
- Chính xác tới từng chữ.
- Vậy sao hôm qua anh không tiễn em ra sân bay? – Icon của cô mang biểu tượng của sự thắc mắc.
- Điều đó quan trọng vậy sao?
- Với anh thì không à?
- Anh đang hỏi em mà?
- Anh trả lời trước đi.
- Anh sợ.
- Sợ gì?
- Anh sợ gặp chàng của em, và chiến tranh sẽ xảy ra – anh gửi kèm theo một cái nháy mắt.
Im lặng, anh buzz cô mấy lần nhưng cô đã out ra khỏi nick, cô biến mất, như chưa từng tồn tại, anh thở dài và quay lại với bài phóng sự đang đợi được hoàn thiện để lên trang ngày mai. Ngoài trời đang mưa, Hà Nội cũng mưa rồi.
Phan dừng lại trên đường, anh mua một bó hoa Loa Kèn trắng của cô gái gánh hàng hoa đi rong trên phố. Bán hoa lúc gần nửa đêm, chắc chẳng có nơi nào ngoài Hà Nội, có lẽ cũng chẳng có nơi đâu mà mỗi tháng lại có một loài hoa cho riêng mình như thành phố già cỗi nhưng lãng mạn này.
Tháng hai Hà Nội có hoa Cải, tháng ba hoa Sưa, tháng tư hoa Loa Kèn, tháng năm hoa Sen và tháng sáu hoa Điệp. Phan nhớ có lần cô nói, những bông hoa Loa Kèn trắng muốt, như nàng công chúa hồn nhiên và trong trắng, chưa từng dính bụi trần, chưa từng sầu não vì tình yêu.
Anh đã không nhớ được là mình đã cười to như thế nào, nhưng anh nhớ, cô đã giận anh hẳn một tuần vì "sự vô duyên một cách ngớ ngẩn". Còn anh thì mất hẳn một tuần để dỗ dành, để xin lỗi, cuối cùng, cô chỉ tha thứ cho anh khi "vô tình" để lộ ra rằng anh phải xin lỗi bằng trăm bông Loa Kèn trắng thì mới được.
Một trăm bông Loa Kèn trắng, chỉ để đổi lấy nụ cười của cô, không nhớ ngày xưa anh nghĩ gì, nhưng bây giờ anh thấy thế hẵng còn rẻ chán.
...ngây thơ trong trắng như hoa Loa Kèn
***
Quán cafe thưa người, một ngày chủ nhật đầy nắng thế này có lẽ dân tình kéo nhau đi chơi cả chứ chẳng ai cafe một mình như Phan. Loay hoay chỉnh tới chỉnh lui zoom máy ảnh, Phan cố tóm lấy nụ cười của một cô bé bên kia đường, nụ cười làm anh liên tưởng tới cô, hồn nhiên đến lạ.
Cô gái có lẽ cũng nhận ra mình đang lọt vào ống ngắm nên nghiêng người tạo dáng, Phan cười mỉm lắc đầu rồi hạ máy xuống, anh thích những gì đến tự nhiên, không gượng ép.
"Thứ hai em bay – tin nhắn cô vừa gửi – nhà em sẽ định cư bên đó luôn, chứ không đi du lịch thăm bác như kế hoạch trước kia nữa".
Phan thẫn thờ, bàn tay cầm máy buông thõng, cô sẽ bay thật ư, sẽ định cư luôn bên đó và không trở về nữa ư?
Anh đọc tiếp tin nhắn, "nếu anh có quyền quyết định, anh sẽ ngăn cản em chứ?".
"Không!" – Anh nhắn trả, một tin nhắn ngắn ngủi, nhưng anh bấm mãi mới xong, – "Không!".
Phan rời khỏi quán, nắng rất đẹp và trời trong xanh, những cụm mây trôi lững lờ, nhàn nhã, "nếu anh có quyền quyết định, anh sẽ cản em lại chứ?". "Không!". "Nếu anh có quyền quyết định...". "Không". "Nếu anh có quyền...". "Không". "Nếu anh...". "Anh đã bảo là không mà" – Phan hét lên thành tiếng, rồi bừng tỉnh, thì ra anh đang mơ, những đoá Loa Kèn trắng vẫn đứng lẻ loi trong chiếc bình để trên bàn làm việc.
Anh nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ sáng, nhưng anh không thể ngủ được nữa, anh bật dậy, không biết làm gì nên mở máy tính. Cả một friends list của anh chỉ còn một nick sáng đèn và còn treo cả status: "Tháng tư, mùa Loa Kèn, giá mà anh biết, những bông Loa Kèn sẵn sàng từ bỏ màu trắng tinh hồn nhiên của mình, để điểm lên đó một chút sầu não của tình yêu. Vì Loa Kèn đã yêu anh hơn cả bản thân mình!".
***
Mới tháng tư nhưng Sài Gòn đã đầy nắng, Phan lơ ngơ vẫy Taxi rời khỏi phi trường. Tay tài xế tỏ ra ngạc nhiên vì anh không mang theo bất kỳ thứ gì ngoài một bó gì đó được gói rất cẩn thận. Không nén nổi tò mò, anh ta hỏi:
- Anh mang theo cái gì mà nâng niu dữ vậy?
- Tháng tư của Hà Nội đấy.
- Xin lỗi?
Phan cười xoà, đôi khi người ta đâu cần phải giải thích rõ tất cả mọi chuyện nhỉ?
"Nếu anh có quyền quyết định, anh sẽ ngăn cản em chứ?". "Không! Anh sẽ đi cùng em". "Bất cứ đâu à?". "Ừ! Bất cứ đâu, miễn là nơi đó, tháng tư có hoa Loa Kèn".
Chiếc taxi dừng ở đầu phố, nhà cô ở cuối đường, ngôi nhà nhỏ trồng rất nhiều Loa Kèn trên ban công. Anh bước tới, lần này không phải là mơ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét