Home » » Một giấc chiêm bao

Một giấc chiêm bao

Chín mươi chín phần trăm phụ nữ khi bắt đầu một mối quan hệ đều muốn biết người đàn ông này đã quen biết, qua đêm, yêu thầm, "anh kết nghĩa", chồng hoặc "búp bê" của những ai.

***

Bạn phải tin điều này. Chín mươi chín phần trăm phụ nữ khi bắt đầu một mối quan hệ đều muốn biết người đàn ông này đã quen biết, qua đêm, yêu thầm, "anh kết nghĩa", chồng hoặc "búp bê" của những ai. Hai phần ba trong số đó muốn biết chỉ để tự vướng bận bản thân dưới lý do "hai người phải thành thực với nhau". Nhưng trên thực tế, bạn cũng phải tin điều này, không có sự thành thực nào là tuyệt đối cả.

Ngày đầu tiên của tháng Tư. Như tất cả mọi người đều đồng ý. Mùa xuân. Tôi đợi Di ở ghế đá công viên trung tâm. Di là bạn gái tôi, ưa nhìn, chu đáo, công việc ổn định, có bằng lái ô tô và sống một cuộc sống hiện đại tích cực. Di tôn trọng những chuẩn mực đạo lý thông thường, và cũng yêu cầu tôi không thoát ra ngoài những luân thường đạo lý ấy. Tóm lại, Di là một người phụ nữ có những suy nghĩ và hành động bình thường.

Nhưng hôm nay Di đến muộn. Công viên đầy người đi dạo. Hồ hởi, phấn khởi, gái, trai, ông bà lão, chó mèo, tình yêu, tình bạn. Rộn rã. Thời tiết quá đẹp để bất kỳ ai cũng có thể thoát khỏi sự ủ rũ. Ngay cả khi bạn đang cô đơn thì trong một khung cảnh như thế này: gió nhẹ, nắng vàng, những bụi thủy tiên đất mạnh mẽ cựa mình, hoa anh đào bay dịu dàng..., sự cô đơn của bạn cũng là một nỗi cô đơn rất đẹp.



Di vẫn chưa đến. Tôi đứng lên khẽ vặn mình, hơi sốt ruột đi qua đi lại. Đàn ông vốn ghét chờ đợi mà. Thỉnh thoảng, lại đưa tay để lên gáy một cách vô thức. Đột nhiên có một bàn tay rất mềm, thơm mùi hạnh nhân từ đằng sau bịt mắt tôi.

"Anh chết nhé! Để em đợi lâu ơi là lâu!"

Không phải là Di. Đó là điều chắc chắn. Cái thanh âm trong trẻo này lại cực kỳ quen thuộc. Tôi gỡ tay cô gái, và quay lưng lại.

"Ôi chết, xin lỗi anh! Em cứ tưởng là bạn trai em."

Vĩ Anh mặt đỏ bừng, những ngón tay liên tục đan vào nhau. Em không thay đổi gì nhiều, mái tóc dài, đôi mắt to, xinh xắn, trong trẻo, nụ cười hiền lành đến mức có thể làm tan chảy cả băng đá.

"Em là Vĩ Anh đúng không? Em không nhận ra anh à?"

Vĩ Anh là mối tình đầu của tôi. Thực ra là mối tình đầu thầm kín. Chúng tôi học chung lớp tiếng Anh với nhau năm lớp mười một. Lần đầu tiên nhìn thấy Vĩ Anh trong lớp học, tôi đã cảm thấy bản thân có thể trở nên mù quáng và làm những điều rồ dại. Cảm tình đầu tiên hay những thứ mà người ta vẫn gọi là rung động đầu đời thường diễn ra theo một quá trình mà sau này khi những mối tình khác đến và trải qua trong đời bạn cũng không thể nào có được. Bởi vì hình như tất cả những gì thuở khai sinh đều vô tư nhất, trong sáng nhất, được điều khiển hoàn toàn bằng con tim mà không bị lý trí chi phối. Lúc đó bạn hoàn toàn có thể tin vào phép màu, những ý tưởng ngọt ngào, lãng mạn không khiến bạn cảm thấy ngại ngùng hay "sến".

Chỉ có điều mối tình đầu này của tôi không diễn ra hoàn toàn như tiểu thuyết. Lúc đó tôi si mê Vĩ Anh. Đến lớp học chỉ lân la ngồi gần quanh đấy để hôm nào cũng có cơ hội được làm bài nhóm cùng nàng. Vĩ Anh là một cô gái dễ gần và thân thiện nên chúng tôi quen biết rất nhanh. Rồi rủ nhau đi ăn sau giờ học, giải hộ nàng một vài bài toán, đưa nàng về nhà... Tất cả những cơ hội tiếp cận đấy tôi đều được trải qua cùng nàng. Cho đến ngày Vĩ Anh và tôi kết thúc khoá học và cả hai đều bắt đầu những chuỗi ngày chuẩn bị đi du học. Đối với tôi, niềm hạnh phúc lớn nhất bấy giờ là tôi và Vĩ Anh được học cùng trường với nhau. Tôi tự nhủ, tất cả những điều ấp ủ định thổ lộ với em sẽ để dành đến lúc cả hai đơn độc bên nhau nơi xứ người. Thật là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Người ta nói người tính không bằng trời tính quả không sai. Vĩ Anh được nhận ở tất cả các nguyện vọng và nàng chọn đi Mỹ thay vì đi Anh cùng tôi. Sự lựa chọn của em rõ ràng đã trả lời cho tình yêu thầm kín của tôi. Em đã không hề tính đến tôi trong đó. Vĩ Anh sáu năm sau vẫn vậy, vẫn khiến lòng tôi bồn chồn khi nhìn thấy em cắn môi nhè nhẹ lúc bối rối.

"Ôi, em nhận ra chứ! Ngượng quá! Lại gặp nhau trong tình huống thế này bao giờ!"

Vĩ Anh bất chợt nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc, ánh mắt em ấm áp.

"Phải sáu năm hơn rồi ý anh nhỉ? Bây giờ anh thế nào? Đã dặn là phải giữ liên lạc cơ mà? Sao bao nhiêu email của em anh đều không nhận được hả anh?"

Vĩ Anh hỏi liên tục, vồn vã. Như thể việc thất lạc giữa hai chúng tôi bấy lâu nay đã thực sự khiến em phiền lòng là vậy.

"Ừ, anh lúc đó mới sang, nhiều chuyện bỡ ngỡ quá, rồi cứ thế mà hết năm này sang năm khác lúc nào không hay. Em về lâu chưa?"

Vĩ Anh khẽ nghiêng đầu, níu lấy cánh tay tôi.

"Anh. Gặp lại anh, em vui quá!"



Chắc hẳn không phải ai cũng có cơ hội lại được một lần cảm thấy mùa xuân trong lòng, như những điều xưa cũ thiêng liêng. Vĩ Anh đi rồi, Vĩ Anh cũng có bạn trai rồi nhưng việc biết chúng tôi lại sống dưới cùng một vòm trời khiến tôi cảm thấy mình như chàng trai mười bảy tuổi, ấp ủ trong lòng một hy vọng trìu mến.

Di không thể biết những chuyện này. Lúc mới quen, Di nhỏ nhẹ nằm trong lòng tôi thỏ thẻ: "Anh kể cho Di nghe về những mối tình của anh xem nào." Di giống như các cô gái khác, sẽ nghĩ rằng việc người đàn ông hiện tại của mình đối xử với các mối tình cũ ra sao sẽ nói lên được rất nhiều điều. Tôi đã kể hết cho Di những chuyện hẹn hò của mình. Lãng mạn có, nhạt nhẽo có, vui có, buồn có. Ngoại trừ Vĩ Anh. Tôi đã cất giữ nàng như một bí mật của riêng mình. Và bây giờ bí mật ấy đột ngột bước ra khỏi nơi trú ẩn.

Một buổi tối trời mưa tầm tã. Tôi ở nhà uống trà và xem phim cùng Di. Cả hai chúng tôi thích những khoảng thời gian lặng lẽ như vậy bên cạnh nhau. Di đột nhiên cù vào lòng bàn tay tôi và hỏi: "Anh à, chúng ta có nên làm một lễ cưới?"

Di khiến tôi giật mình.

"Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?"

"Không có gì. Chỉ là tự nhiên em thấy em yêu anh đủ để muốn một điều gì đó thiêng liêng với anh."

Tôi kéo Di lại gần. Khoảng cách giữa chúng tôi còn bao xa để tôi cũng có lúc mong muốn điều tương tự? Bao nhiêu là đủ để nghĩ về một lời hứa thiêng liêng trọn vẹn?

Tôi hoàn toàn không rõ.

Điện thoại reo. Vĩ Anh đang gọi. Ngoài trời vẫn mưa không ngớt. Tôi kéo cửa ra ban công nghe điện thoại của em. Đầu máy bên kia là những tiếng nấc không ngừng.

"Vĩ Anh, có chuyện gì thế em?"

Vĩ Anh vẫn không trả lời, chỉ liên tục nức nở. Lòng tôi bất giác cồn cào không yên.

"Em làm sao thế? Em đang ở đâu? Thôi, bây giờ em cúp máy đi rồi nhắn tin cho anh biết em đang ở đâu. Anh sẽ đến đó ngay bây giờ."

Sau khi nhận được địa chỉ của Vĩ Anh, tôi mới sực nhớ ra Di đang ngủ thiếp đi trên sofa. Nhẹ nhàng bế Di vào giường, tôi khoác thêm áo rồi mở cửa ra phố.

Căn hộ Vĩ Anh đang ở không xa nhà tôi lắm. Cửa không khóa. Lúc tôi bước vào, chỉ kịp nhìn thấy nàng đang ngồi trong vùng hắt sáng, hai tay ôm lấy thân mình rũ rượi. Em ngước mặt lên, giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi không còn nghĩ được gì, chỉ vội quỳ xuống, ôm em vào lòng.

"Không sao. Anh đã ở đây rồi."

Bạn trai Vĩ Anh phản bội em lần thứ n. Trong lúc kiệt sức nhất, em vô tình nghĩ đến tôi. Nhưng trong khoảnh khắc này, với tôi, Vĩ Anh là quan trọng nhất. Tôi dìu em lên ghế. Hơi thở em ấm áp luồn vào gáy. Bất giác, Vĩ Anh ôm tôi thật chặt. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình gần với một cơ thể khác đến vậy. Chúng tôi hôn nhau.

Những cơn mưa dai dẳng mùa hè, còn có ý nghĩa gì?

Phải, còn có gì ý nghĩa nữa đâu?



Buổi sáng, Di tỉnh dậy, rửa mặt, trang điểm, đi làm. Di cũng không hỏi đêm qua tôi đã ở đâu. Buổi tối, Di gọi điện dặn tôi về nhà ăn cơm, Di vào bếp và có mời bạn đến nhà. Cuộc sống hiện tại kéo tôi từ trạng thái lơ lửng này sang trạng thái mất cân bằng khác. Khi chia tay, Vĩ Anh chỉ nhìn tôi không nói gì. Ánh mắt em lạnh lùng. Như trong một giấc mơ.

Di thích mời bạn về nhà và nấu bữa tối. Những câu chuyện quanh bàn ăn luôn điềm đạm và chừng mực, thỉnh thoảng chúng tôi chơi chung một trò chơi kiểu Monopoly hay giải ô chữ. Bạn bè chung của chúng tôi không nhiều vì cả hai đều không dễ thân thiết với ai.

Hôm nay Di làm cá hồi nướng và một ít salad Ceasar. Nhìn Di cặm cụi trong bếp khiến tôi lần đầu tiên nhận ra mình đang sở hữu những điều bé nhỏ thân thương. Những điều quen thuộc vẫn diễn ra đều đặn mà trước nay tôi chưa hề biết nó quý giá và có thể trở nên mong manh đến vậy.

Chuông cửa reo. Di tất bật đi về phía cửa. Tôi đứng dậy đi cùng. Di vẫn thích cả hai chúng tôi cùng ra mở cửa khi cô ấy mời bạn đến nhà.

"Vĩ Anh vào nhà đi em. Đây là K, người yêu chị. Còn đây là Vĩ Anh, cô bé ở chung nhà với em hồi em còn học bên Mỹ."

Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.

Có phải câu chuyện nào cũng là chiêm bao không em?

Phan Ý Yên

0 nhận xét:

Đăng nhận xét