Home » » Nước mắt của nàng, cơn mưa của tôi

Nước mắt của nàng, cơn mưa của tôi

'Dậy đi em. Bố mẹ anh về rồi."

Tôi lay nàng dậy, cố giữ để nàng không giật mình mà ngã nhào từ trên bàn xuống. Ngó ra ngoài cửa sổ khép hờ, tôi thấy chị gái và cháu trai của tôi đang mặc áo mưa đứng trước cổng.

"Chết rồi. Làm sao bây giờ?" Nàng hoảng hốt thực sự, nhưng tôi cũng đang bối rối không kém.

***

Tôi có một cô bạn gái dễ thương, hâm mộ cuồng nhiệt Britney Spears, thích ở trong bếp hơn đi shopping. Nàng từng xuất hiện trên chương trình Vào bếp cùng bạn, làm cộng tác viên cho một tờ báo về ẩm thực. Ngoài ra, nàng còn sở hữu một blog khá nổi tiếng về nấu nướng, dù rằng người ta vào đó để ngắm ảnh nàng nhiều hơn là nghiên cứu các món ăn.

"Em rất ghét những quảng cáo gia vị trên TV. Tất cả đều là lừa đảo, làm mất đi những giá trị đích thực của nghệ thuật nấu ăn." Nàng phàn nàn với tôi.

"Vậy hả?" Tôi cố tỏ vẻ quan tâm, kỳ thực chỉ một lòng hướng đến đĩa cơm rang thập cẩm nóng hôi hổi sắp được bày ra.

"Hầu hết chúng đều khẳng định rằng sẽ làm món ăn ngon hơn. Thật ra điều quan trọng nhất là kinh nghiệm của đầu bếp." Nàng vừa nói vừa thoăn thoắt đảo cơm rang trong chiếc chảo to, uyển chuyển như đang múa.

"Nghe có vẻ cao siêu quá." Tôi gõ đũa muỗng vào bát kêu leng keng nghe thật vui tai.

"Chẳng cao siêu chút nào. Có những điều tưởng rất phức tạp mà hóa ra cực đơn giản, cái chính là anh có chịu để ý không. Rất nhiều người luộc rau muống xanh lè xanh lét, thực ra là do nước còn chưa sôi sùng sục họ đã cho rau vào rồi. Hay như món cá rán, không phải ai cũng có thể làm cho cá không dính chảo, bí quyết ở đây là trước khi lật mặt, hãy bật lửa to hết cỡ và lớp da phía dưới sẽ khô mỡ, đảm bảo không dính chút nào luôn. Những điều đó hoàn toàn là kinh nghiệm cá nhân." Nàng nói rất tự hào như đang truyền đạo cho tín đồ "Ẩm thực giáo".

Lúc này đĩa cơm rang thập cẩm với lạp sườn, chả cốm và trứng thơm nức đã yên vị trước mặt tôi.



Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của nàng, chỉ thắc mắc giữa nấu ăn và Britney Spears có liên quan gì đến nhau? Nhưng tôi quyết định không hỏi vì bụng đang sôi ầm ầm lên rồi.

***

Ngoài việc nấu nướng, ăn và rửa bát, chúng tôi còn làm tình với nhau, khi thì ở nhà nàng, khi thì ở nhà tôi, những lúc "mẹ đi vắng, bố theo mẹ đi chơi".

Cảm giác giật mình thon thót mỗi khi nghe tiếng cạch cửa từ lâu đã trở thành một phản xạ tự nhiên của chúng tôi. Tuy nhiên, lúc nào cũng trong tình trạng phải cảnh giác khiến tôi không thoải mái. Nhưng tôi không bao giờ đề cập đến nhà nghỉ, chắc chắn nàng sẽ cho tôi một cái tát đau điếng, vì ở đó... không có bếp mà.

Thế rồi một ngày đẹp trời cuối tháng mưa ngâu, vấn đề khó nói của tôi bỗng dưng được giải tỏa. Trong một ngày đó, số phận đã sắp đặt để cả bố mẹ tôi lẫn bố mẹ nàng cùng đi xa nhà. Chị gái tôi đã đi lấy chồng từ lâu. Nàng là con một. Cuối cùng chẳng còn gì có thể ngăn cản chúng tôi có một ngày trọn vẹn bên nhau mà không phải lo bị phá đám giữa chừng.

Nàng đến nhà tôi lúc sáu giờ tối với một đống đồ ăn mua từ siêu thị. Chúng tôi cùng nhau nấu nướng, cùng thường thức món thịt bò xào súp lơ xanh như tảo biển, cùng húp ngon lành những bát canh khoai sọ rau muống chua chua ngọt ngọt và gắp cho nhau những miếng thịt ba chỉ rán cháy cạnh vàng ươm. Sau đó, chúng tôi xem phim của Châu Tinh Trì cả buổi tối.

Đến khi đồng hồ điểm đúng mười một giờ đêm, tôi tắt hết ánh sáng, chỉ để lại chiếc đèn ngủ màu xanh lá cây mờ ảo lung linh như con đom đóm giữa bầu trời. Tôi kéo nàng nằm xuống đệm, chúng tôi cởi quần áo cho nhau thật chậm rãi, khám phá cơ thể của nhau bằng tất cả các giác quan có thể cảm nhận được, rồi cùng vào bên trong của nhau, thật sâu, thật mãnh liệt, đến mức chẳng còn giữ lại bất cứ điều gì cho bản thân mình nữa.



***

Tôi thấy mình đang trôi trên một biển nước, cơ thể trần truồng, chân tay thả lỏng, mặt hướng thẳng lên bầu trời cao chót vót, nơi mặt trăng và các vì tinh tú khác đều to gấp mười lần bình thường. Tôi nhỏm dậy để xem mình có ở gần đất liền không, nhưng bốn phía đều là nước. Một nửa cơ thể tôi chìm dưới nước theo phương cắt ngang, nước mát lạnh, không một gợn sóng, chỉ có các loại cây nhỏ và rong biển thi thoảng chạm vào người tôi.

Tôi không nhớ vì sao mình lại ở đây. Tôi đang cùng với bạn gái trong căn phòng chưa đến mười mét vuông. Hàng xóm xung quanh đã tắt đèn đi ngủ từ lâu, bầu trời không một vì sao, không gian yên tĩnh tuyệt đối, chỉ nghe thấy tiếng chiếc quạt treo tường kêu cọt kẹt mỗi khi quay tuốc-năng, tiếng thở hổn hển của tôi, tiếng rên khe khẽ của nàng và tiếng da thịt cọ vào nhau.

Tôi nhớ là mình chưa từng trải qua cảm giác thỏa mãn đến thế. Chúng tôi cứ quấn lấy nhau, hết lần này đến lần khác, gần như đã nhập làm một. Không. Nói chính xác là chúng tôi đã tan vào nhau, như hai luồng nước cùng chảy vào một biển, va vào nhau, vỡ tan thành từng nghìn mảnh bọt, rồi hòa làm một.

Thế rồi trong chớp mắt, tôi bập bềnh trên mặt nước như một khúc gỗ, phần còn sót lại của con tàu đắm. Cảm giác trống rỗng trào dâng trong dạ dày làm tôi thấy oải. Mực nước dâng lên, hoặc là tôi đang chìm xuống. Nước chui vào tai tôi, rồi dần dần tới trán, sau đó bầu trời trước mắt tôi bỗng nhòa đi và biến dạng, cuối cùng tôi không thở được nữa, những quả bong bóng nhỏ thoát ra từ mũi khiến tôi phát hoảng.

Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ đó và nhận ra chúng tôi đang thực sự nằm giữa biển nước. Nước bắt đầu lấn sâu vào phía trong tấm đệm, ướt sũng một phần vai tôi, dìm một phần lưng của nàng và đang mon men đến hai đôi chân. Xung quanh tấm đệm, sách vở, giấy tờ, quần áo, bao cao su nổi lềnh bềnh. Cửa sổ đã đóng chặt nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng nước mưa đập xối xả vào tường và tiếng sấm chớp giật đùng đùng.

"Nước... nước ở đâu ra thế này?!!" Bạn gái tôi hốt hoảng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không có thời gian để giải thích, tôi nhanh tay quấn chiếc chăn mỏng lên người nàng rồi đề nghị nàng qua phòng chị tôi trú tạm trong lúc tôi tìm cách giải quyết trận lụt tai quái này.

Hành lang khô cong, chỉ có căn phòng của tôi là nước ngập đến mắt cá chân.

Tôi hiểu ngay nước tràn vào từ đâu. Tôi mở cửa ban công, căng chiếc ô lên và bước ra ngoài. Cơn mưa vẫn xối xả từ bầu trời trắng xóa, thỉnh thoảng một tiếng sấm nổ vang khiến tôi có cảm giác trời sắp sập hoặc một tia sét với đường nứt toác dài hàng cây số sẽ đánh trúng vào tôi. Mưa làm cho cảnh vật mờ đi, biến các ngôi nhà xung quanh thành những hình khối đẫm nước, ít ra thì sẽ chẳng ai nhìn thấy tôi đang khỏa thân một trăm phần trăm với chiếc ô xiêu vẹo vì gió bão.

Tôi thò tay không cầm ô vào cái lỗ thoát nước mà moi lên cơ man là lá cây, rác rưởi. Dù đã che ô nhưng mưa quá to vẫn làm tôi ướt nhẹp từ đầu đến chân, nước hắt vào lưng và mông tôi như những viên sỏi được ném sang từ một thế giới khác. Toàn thân tôi lạnh buốt, mắt mũi tối tăm và đầu óc hoảng loạn.

Phải mất gần năm phút tôi mới khơi thông được lỗ thoát nước. Gập chiếc ô lại và đóng cửa ban công, chẳng kịp mặc quần áo, tôi ôm tất cả chăn, gối, đệm lên tầng thượng phơi, cho quần áo vào máy giặt, vứt hết sách vở ra cầu thang, ném những chiếc bao cao su vào bồn cầu rồi giật nước.

Nước đã rút gần hết, tôi ngồi phịch xuống sàn nhà ướt nhẹp mà hít lấy hít để không khí vào lồng ngực. Đến lúc này tôi mới nhận ra mình đã kiệt sức đến thế nào. Nước mưa lạnh buốt và sự hoảng loạn quả đã hủy diệt hết sức lực của tôi. Tôi mở tủ, lấy một bộ quần áo sạch rồi bước vào phòng tắm. Nước nóng từ vòi hoa sen xối thẳng vào người khiến tôi thấy dễ chịu hơn, hơi nước tràn ngập căn phòng xua tan hết sự lạnh lẽo trong không khí.

Tôi nhớ lại vị của những món ăn nàng nấu tối qua, nhớ lại những giây phút ân ái tuyệt vời với nàng. Tôi hồi tưởng lại giấc mơ kỳ lạ, nằm giữa biển nước mênh mông, bầu trời đính chi chít những vì sao. Tôi lắng nghe tiếng sấm chớp và tiếng nước mưa vẫn rả rích bên ngoài cửa sổ. Chỉ trong chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra.

Tuy nhiên tôi vẫn còn việc để lo lắng thay vì cứ ngồi trong phòng tắm mà tận hưởng chút thư thái con con do nước nóng mang lại. Tôi cần làm bạn gái của mình tĩnh tâm hơn một chút, rõ ràng nàng đã rất bối rối khi tỉnh dậy giữa một biển nước và phải quấn độc một cái chăn trong khi quần áo đã ướt sũng. Tôi mặc quần áo, ra khỏi bồn tắm, xuống bếp tìm xem có gì để ăn sáng không, chỉ có bánh gạo và bánh quy, tôi bày chúng ra đĩa, đồng hồ đang chỉ tám giờ mười phút.



***

Nàng mặc chiếc áo thi đấu của đội bóng Liverpool mà tôi hâm mộ, ngồi trên bàn làm việc của tôi, sấy tóc và dùng những ngón chân trần gạt nước còn đọng lại trên sàn nhà. Đôi chân dài tuyệt đẹp của nàng phô bày hoàn toàn dưới chiếc áo hững hờ chỉ chùm hết nửa đùi. Tôi tự hỏi không biết bằng cách nào mà mình được tạo hóa ban cho một trong những tác phẩm hoàn hảo nhất của ông.

"Bánh quy hay bánh gạo?" Tôi đung đưa chiếc đĩa trước mặt nàng như bồi bàn bưng thức ăn cho khách.

"Cả hai đều quá khô khốc trong một buổi sáng ướt nhẹp." Nàng thẳng thừng chê bai. Tuy vậy, nàng vẫn tự phục vụ bằng một cái bánh quy.

"Em có lạnh không?"

"Lúc nãy thì có, nhưng em vừa tắm xong. Hy vọng chị anh sẽ không tức giận vì em đã trưng dụng phòng tắm của chị ý mà không xin phép."

"Chị anh thường nửa tháng mới về nhà một lần, bà ấy sẽ không phát hiện ra đâu." Tôi trấn an nàng.

Tôi ngồi lên mặt bàn, bế nàng vào lòng mình rồi ôm nàng thật chặt từ phía sau. Nàng vẫn ăn bánh quy trong lúc tôi hít hà mái tóc và mát xa cặp đùi của nàng bằng đôi tay đã nhăn nhúm vì tiếp xúc với nước quá lâu.

"Vậy là một ngày bên nhau của chúng ta đã không được trọn vẹn rồi nhỉ." Tôi nói một câu chẳng xác định được là đang hỏi nàng hay đang nói với chính mình.

"Ai bảo anh là không trọn vẹn? Anh còn muốn thế nào nữa?" Nàng phản đối.

"Nhưng lẽ ra theo kế hoạch thì bọn mình sẽ có một buổi sáng lãng mạn, giờ thì phòng anh ướt sũng còn em chẳng còn quần áo mà mặc."

"Em chẳng thấy phiền vì điều đó. Anh thử nghĩ mà xem, thức dậy cùng người mình yêu trên một "chiếc bè đệm", xung quanh là nước, đâu phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm điều này trong đời." Nàng vẫn luôn đánh giá mọi thứ bằng cái nhìn tích cực như vậy.

Vậy là tôi yên tâm rằng nàng không chê trách điều gì.

***

Tiếng mở khóa cửa vang vọng từ nơi sâu thẳm kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Hình như chúng tôi đã thiếp đi khá lâu vì sàn nhà đã khô cong từ lúc nào.

'Dậy đi em. Bố mẹ anh về rồi."

Tôi lay nàng dậy, cố giữ để nàng không giật mình mà ngã nhào từ trên bàn xuống. Ngó ra ngoài cửa sổ khép hờ, tôi thấy chị gái và cháu trai của tôi đang mặc áo mưa đứng trước cổng.

"Chết rồi. Làm sao bây giờ?" Nàng hoảng hốt thực sự, nhưng tôi cũng đang bối rối không kém.

Tại sao tôi lại không ngờ đến tình huống này chứ. Tôi đã quên mất bà chị gái thích săm soi và đứa cháu hiếu động của mình, những người cũng có chìa khóa và có thể đến bất cứ lúc nào, chỉ có điều là tại sao lại vào một ngày mưa gió, trong lúc bạn gái tôi thì đang ở đây.

Căn nhà này tuy nhiều tầng nhưng diện tích nhỏ, cầu thang thì hẹp, để đưa được nàng về bắt buộc phải đi qua phòng chị tôi, phòng bố mẹ và tầng một, nơi chứa cả phòng khách lẫn bếp và để xe. Cách duy nhất là phải chờ đến khi tất cả mọi người đều ngủ trưa.

"Đừng bắt em trốn vào tủ quần áo của anh đấy." Nàng vội vã mặc đồ, vẫn còn rất ẩm nhưng không còn cách nào khác.

Tiếng cửa sắt được kéo sang hai bên, tiếng xe máy phóng vào nhà, tiếng người nói vọng lên từ tầng một như những tiếng sấm trong đầu tôi.



***

"Chị về đấy à? Lại còn có cả bé Bi đến chơi với cậu nữa, sao không đợi hết mưa hẵng về? Khổ thân thằng bé." Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên, lén gạt đôi giầy cao gót của nàng vào gầm cầu thang.

"Chị vừa đi đón thằng Bi ở trường, nhưng thấy mưa to quá nên về nhà trú tạm." Chị tôi trả lời. Tôi thầm nguyền rủa cái trường mẫu giáo nào cho học sinh học có nửa ngày.

Thằng cháu tôi mới có bốn tuổi nhưng đã rất hiểu biết, việc đầu tiên nó làm là chạy ngay lên phòng tôi để đòi chơi game trên máy vi tính, ít nhất thì nó cũng sẽ không để ý đến tủ quần áo của tôi.

"Sao mày dám dùng nhà vệ sinh của chị hả?" Đột nhiên chị tôi xuất hiện trước cửa phòng, mang đến một bầu không khí xúi quẩy.

"À... thì...rằng mà là... phòng tắm của em nước hơi yếu, nên em tắm nhờ phòng chị."

"Thật hả? Chú học được cái tính dọn nhà vệ sinh sau khi tắm từ lúc nào vậy? Chị cũng ngạc nhiên đấy. Có tiến bộ, hê hê." Chị không nghi ngờ gì cả, nhưng tôi còn chưa kịp thở phào thì đã chết điếng với câu hỏi tiếp theo của chị.

"Thế đã biết sắp xếp quần áo cho ngăn nắp chưa? Để tôi kiểm tra tủ quần áo của chú nào."

"Không được. Chị không có quyền!!!" Tôi gào lên, đứng chặn giữa chị và chiếc tủ, đến cả thằng Bi đang say mê chơi game cũng phải giật mình.

"Hôm nay chú làm sao thế?" Chị tôi trau mày ngạc nhiên. "Hồi xưa chị vẫn giúp chú gấp quần áo cơ mà?" Rồi chị thì thầm vào tai tôi để thằng Bi không nghe thấy. "Hay chú lại tàng trữ phim đồi trụy ở trong tủ đấy?"

"Không có đâu mà. Chị đừng có nghĩ linh tinh." Tôi cố biện minh một cách tuyệt vọng.

Nhưng muộn rồi, vốn là dân học võ nên chị chẳng khó khăn quật ngã tôi xuống đất trước sự cổ vũ khoái trá của thằng Bi. Khi tôi còn đang tối tăm mặt mũi thì cả hai cánh cửa tủ đã được mở toang.

Tôi thầm nghĩ thế là hết.

Nhưng chẳng có cô gái với thân mình ướt sũng nào ở trong đó cả, chỉ có mấy bộ quần áo treo trên giá và một đống khác vứt tứ tung bên dưới. Chị tôi xem xét cho đến khi không còn gì khả nghi nữa mới chịu đóng cửa tủ.

"Lần sau mà còn lừa tôi thì đừng có trách." Chị giơ nắm đấm đe dọa tôi, rồi kéo thằng Bi xuống nhà ăn trưa, mặc cho nó gào thét đòi chơi game chứ không chịu ăn.

Nàng đang trốn ở đâu? Tôi tự hỏi. Nàng không thể trốn trong phòng bố mẹ hay phòng chị tôi được, tầng thượng thì chẳng có đồ đạc gì hết, theo logic nàng chỉ có một nơi duy nhất là trong tủ quần áo của tôi. Nhưng nàng đã không ở đó. Còn nơi nào trong nhà này mà nàng có thể giấu mình được? Chẳng lẽ là...?

***

Tôi đợi đến khi chị và cháu đã ngủ trưa rồi mới lặng lẽ đưa nàng về nhà. Trời vẫn không có vẻ gì là muốn ngớt mưa, nhiều đoạn đường nước đã ngập quá ống xả khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Nàng giấu mình trong chiếc áo mưa, dựa đầu vào vai tôi và ôm tôi thật chặt.

Người nàng bắt đầu nóng hầm hập và bị hắt hơi liên tục. Nàng đã phải đứng dầm mưa ngoài ban công gần mười phút, và nếu lúc đó tôi không nhanh chóng nhận ra thì chắc nàng đã phải chịu khổ lâu hơn nữa. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến tôi đau đớn như bị hàng nghìn cục mưa đá rơi vào người.

"Em nghĩ bọn mình nên tạm xa nhau một thời gian." Bạn gái tôi đề nghị, tay nàng vẫn đang áp chặt vào cốc trà nóng.



"Em đang nói gì vậy?" Tôi hốt hoảng. "Nghe này, anh xin lỗi vì đã làm em phải chịu khổ, nhưng đó là trường hợp bất khả kháng, không ai trong chúng ta muốn thế cả."

"Em không nói đến chuyện đó. Ý em là mối quan hệ của chúng ta đã vươn đến giới hạn rồi. Lúc nãy, khi đứng ngoài ban công phòng anh, em đã suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của chúng mình, và nhận ra nhiều điều còn cần được cân nhắc."

'Điều gì em cần cân nhắc?" Tôi hỏi.

"Nhiều thứ, về hiện tại và tương lai. Còn tận hai năm nữa chúng ta mới ra trường, rồi chúng ta sẽ đi làm, nỗi lo cơm áo gạo tiền sẽ làm anh và em không còn có thể quan tâm đến nhau nhiều như bây giờ nữa. Rồi thì ai dám chắc chúng mình có lấy nhau hay không."

"Em có thể tiếp tục ngủ với anh trong lén lút, nhưng bố mẹ em không sinh em ra và nuôi dưỡng em nên người để mà suốt đời trốn ngoài ban công phòng bạn trai với một cơ thể ướt sũng. Đây là lỗi của em, không phải của anh." Nàng bắt đầu khóc, rõ là nàng đã rất ấm ức.

"Anh sẽ sớm đưa em về ra mắt gia đình anh ngay khi thích hợp, anh hứa đấy."

"Em không phải đang gây sức ép cho anh đâu. Em chỉ muốn suy nghĩ cho kỹ hơn thôi. Em từng nói với anh rằng nấu ăn ngon hay không là nhờ kinh nghiệm, em biết để ý những điều mà người khác không nhận ra. Hiện giờ em chưa nhận ra được những giá trị cốt lõi trong mối quan hệ của chúng mình, em cần nghiên cứu thêm. Vậy thôi."

"Nhưng mà..." Tôi bối rối không biết nên nói gì với nàng nữa.

"Anh về đi, em sẽ gọi cho anh."

Khi tôi rời khỏi nhà bạn gái, mưa đã bắt đầu ngớt, chỉ còn vài hạt nhỏ li ti rơi lách tách trên tán lá của cây bàng trước cửa nhà nàng, nhưng trận lụt ngập phố phường kia thì chẳng biết bao giờ mới rút hết.

Trên đường về, lòng tôi cứ dâng lên một cảm giác thật khó hiểu, cứ như là tôi đang trôi bồng bềnh giữa biển nước. Tôi nghĩ tới giấc mơ đêm qua, nghĩ tới cuộc sống tương lai của tôi, của chúng tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi những muốn ngoi lên để biết, nhưng bốn bề là biển nước vô tận.

Hoàng Nhật

0 nhận xét:

Đăng nhận xét