Chương 9.1: Mặt trời rực rỡ trên đầu…
Định nghĩ mình cần một ly café. Cổ anh mỏi nhừ vì nghoẹo đầu trên ghế suốt đêm, chập chờn nửa thức nửa ngủ. Đầu anh bắt đầu ong ong đầy khó chịu. Anh vuốt mặt, giơ cao đồng hồ trên tay, nhìn kĩ. Đã 6h sáng. Ánh nắng bắt đầu le lói qua những khe cửa, rọi vào căn phòng.
Trên giường, Quân vẫn ngủ say. Những vòng băng trắng toát càng làm nổi lên những vết xước và vết bầm trên mặt. Đôi mắt một mí nhắm tịt, chiếc mũi cao thẳng tắp thở sâu. Định thở khẽ, hi vọng giấc ngủ dài sẽ khiến cậu thanh niên trai trẻ dồi dào sức lực như Quân mau lại sức hơn. Nhìn khuôn mặt Quân, Định nghĩ đến một khuôn mặt khác, người đã khiến những ngụm rượu sake trong miệng anh đắng ngắt trong bữa tiệc hôm trước.
Anh lặng lẽ ra khỏi phòng, gọi cô y tá bữa trước trở lại kiểm tra cho Quân. Sau khi thấy ổn cả, anh mới nhẹ người rút chiếc xạc pin mượn ở phòng trực ban bệnh viện ra khỏi điện thoại. Thật may vì tối qua, trong lúc chán nản không biết làm gì, anh mới thử khởi động lại điện thoại và nhận được tin nhắn của Dương. Anh nhớ lại cảm giác tim thắt lại khi đó, sợ hãi đến nghẹt thở. Cả quãng đường dằng dặc khi anh lao đến bệnh viện.
Xét cho cùng, người thân duy nhất còn lại của anh trên đời, không phải là Quân sao?
Định nhấn nút khởi động máy. Điện thoại rung lên từng hồi, báo đến những cuộc gọi nhỡ liên tục của Dương. Chắc Dương đã mệt mỏi không ít, cứ nhìn vẻ bơ phờ tối qua của cô thì biết. Giờ chính anh, sức lực thanh niên cũng cảm thấy rời rã sau một đêm chập chờn mộng mị.
Trên máy, hiện lên cả các số gọi nhỡ của ông Thụ. Đêm qua khi anh lao đi, ông có vẻ lo. Nhưng vì điện thoại hết pin và cũng quá khuya nên Định không gọi lại. Anh bước ra hành lang, bấm số của ông, thông báo vắn tắt tình hình và muốn xin nghỉ phép. Ông Thụ xuề xòa bảo Định cứ lo việc gia đình thoải mái. Ông sẽ thu xếp. Rồi đột nhiên, ông Thụ hỏi một câu khiến Định sững người.
“Chú nói gì ạ?”
“Ơ cái thằng này, chú nói thế mà nghe không ra à? Phải mày quen biết gì ông Vũ không?”
Định im lặng một thoáng. “Quen biết” ư, anh với ông mà có thể dùng từ “quen biết” để nói sao?
Định ậm ừ hỏi lại “Sao chú hỏi cháu thế ạ”.
“Chẳng có gì. Thấy tay này hỏi thăm mày nhiều hơn bình thường nên chú thấy lạ. Thôi, cứ ở nhà lo việc đi. Khi nào đi làm được thì gọi cho chú”
“Vâng. Cháu chào chú”.
Định cúp máy, thẫn người. Có phải “Chạy trời không khỏi nắng” là thế này không? May mà ông Thụ không hỏi thêm. Nếu không, anh cũng không biết nói thế nào!
Định đứng im trong một thoáng, rồi lắc mạnh đầu. Nghĩ ngợi không được tích sự gì. Anh đi xuống cầu thang. Đến chỗ chiếu nghỉ, nơi anh va phải Dương hôm trước, Định thoáng ngẩn người. Anh nhớ lại buổi tối kì dị mới cách đây chưa đầy chục tiếng, có cô nàng 28 tuổi, áo còn vương màu máu, ôm chặt lưng anh vì đói, khóc một cách ồn ào vì lỡ uống phải ly trà gừng bỏng lưỡi, xì mũi không ngại ngần, và nhìn anh bằng cái nhìn ngơ ngẩn của cô bé 8 tuổi.
Định bất giác nở nụ cười, anh bước ra đường.
Mặt trời rực rỡ trên đầu. Một ngày mới. Những bất an tạm xua đi trong thoáng chốc.
Định về nhà, tranh thủ tắm ào qua rồi xếp đặt lại ít quần áo mang vào viện cho Quân. Hai chú cháu người gần giống như nhau nên Định không cần phải mua thêm gì. Định đi ra cửa, sực nhớ, quay lại tủ lấy thêm ít tiền nhét thêm vào ví rồi khép cửa. Ngang qua nhà Dương, anh không nhận ra mình đã ngoái lại liếc nhìn.
Cánh cửa đóng chặt. Chắc Dương vẫn ngủ say. Không biết mắt cô còn sưng không nhỉ?
Ý nghĩ này chợt đến khiến Định bất ngờ với chính mình. Đang lựng khựng bước chân, thì thấy Dương đứng từ dưới đi lên, bước từng bậc, đầu chúi xuống nhìn xuống bàn chân, tay vung vẩy một gói xôi và túi đậu nành, miệng lẩm nhẩm câu hát chế theo bài Sắ
c màu.
“Một người xinh xinh, giống như là mình. Một người xinh giống như mình rất là xinh. Còn bọn xung quanh ta, toàn bọn xấu rất xấu, bọn rất xấu xung quanh ta thật là bực mình…”
Định cố nín cười, nhìn Dương đi qua mình mà không hay biết, vẫn léo nhéo mấy câu hát chế lại lời rất ngộ nghĩnh. Bóng cô đã khuất trên cầu thang, nhưng tiếng hát chế lời vẫn vẳng lại .
“Một đường cong cong, nối bao đường vòng. Một đường cong nối bao vòng vẫn hoàn cong cong. Một đêm trong đêm thâu, và trời tối rất tối. Dù đêm tối hay đêm thâu vẫn thắp đèn dầu…”
Có tiếng mở cửa lách cách. Tiếng Dương bước vào phòng. Định đứng im, lặng thầm nghe những âm thanh đó, bỗng thấy cuộc sống thật nhẹ nhõm. Anh bước đi, chợt nhớ lại mới hôm trước thôi, Quân đã nhăn nhở bảo anh.
“Các cụ đã bảo là làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu. Chú có cô láng giềng ngộ thế không trêu thì có phải phí của không?”.
Giờ anh mới thấy, thằng cháu trời đánh thánh vật của anh nói đúng.
Anh có cô láng giềng “ngộ” thật.
Chương 9.2: Có khi cô… dở hơi hơn là cô vẫn nghĩ ^^
Dương ngồi trên thành cửa sổ, nhón từng miếng xôi, “chim chim” lại một lúc trong tay, rồi mới nhét vào miệng, vừa ăn vừa lên dây cót lại tinh thần cho mình. Sáng nay, cô đã dậy thật sớm, chạy đi đến tận đầu ngõ mua thứ xôi được gói bằng lá sen đầu mùa thơm phức, dẻo quẹo. Lại đi mua cả sữa đậu nành để uống, với hi vọng một cái bụng no sẽ khiến cô phấn khởi trong một ngày mới. Thậm chí cô đã hát hò ỏm tỏi suốt trên đường về, để đầu óc không phải nghĩ đến những biến cố liên tùng tục suốt cả ngày hôm qua…
Haizzzz, nhưng tâm trạng của cô rốt cuộc vẫn quay đi quẩn lại với sự não nề. Nghĩ đến hình tượng nát bét của mình trong mắt Định, Dương bỗng dưng chán mình ghê gớm. Cô, đúng là chẳng ra cái vẹo gì. Duyên già mà nghe được chuyện này của cô, thế nào nó cũng gầm lên.
“Mày thật ngu vãi chưởng. Có mỗi việc ăn với cưa zai mà làm cũng không xong thì đâm đầu vào bát mắm tôm mà chết đi chứ?”
Thật cô cũng muốn chết lắm đây. Hình như rất lâu, trái tim cô mới lại nứt ra một kẽ nhỏ, để hạt mầm nảy nở trong đó một búp xanh non…Những rung động đang khiến cuộc sống của cô có chút gì để mơ tưởng, để trông đợi, nhất là khi Định trở thành láng giềng của cô. Nhưng cô đã biến mọi thứ trở nên thật tệ hại. Chẳng biết sau đêm qua, hình ảnh cô trong mắt anh trở nên thế nào: đanh đá, ngớ ngẩn, ham ăn, dở hơi bơi ngửa vô cùng tận hay là chập cheng té giếng ? Có khi bây giờ nhìn thấy cô anh sẽ vắt chân lên cổ mà chạy mất!
Đang lên án bản thân không thương tiếc, Dương chợt nghe thấy tiếng điện thoại. Cô cầm chiếc Blackbery to tổ chảng lên, nhìn vào số máy. Đó là một số máy lạ, không hiển thị tên.
“Alo”
Im lặng rất lâu, mới có tiếng nói thở ra.
“Dương phải không em?”
Dương khựng lại, cảm thấy như ruột gan lộn tùng phèo. Ôi… không phải thế chứ? Không phải lúc này chứ. Tại sao lại là anh ta?
“Không nhận ra anh à?”
Giọng nói này, cô đã từng mong nhớ, đã từng nín thở mỗi lần nghe. Giọng nói này, từng ám ảnh cô trong những giấc mơ chập chờn, làm sao có chuyện cô quên được, ngay cả khi trong cuộc đời cô có ngàn lần mất trí nhớ tạm thời đi nữa.
“Anh Long???”
Long nói ngắn gọn.
“Ừ. Anh cứ sợ em quên anh rồi”.
Dương chợt thấy lòng trồi trồi sụt sụt như đất lở, như nước bồi cùng lúc. Cô lặng ngắt không biết nói gì.
“Anh đang ở Hà Nội. Gặp anh được không?”.
Dương choáng váng sững lại rất lâu, lòng rối như canh hẹ. Anh muốn gặp cô. Câu nói này, cuộc điện thoại này, cô từng mơ tưởng rất nhiều lần. Lần nào cô cũng vẽ lên viễn cảnh sến như con hến rằng, anh muốn gặp, cô cự tuyệt. Cô cự tuyệt một tỉ tỉ lần, anh vẫn khăng khăng. Cho đến khi anh tuyệt vọng đến tận cùng, cô sẽ đến!!! Như 1 bài hát ngốc nghếch ngày xưa cô thường hát “Chỉ khi nào, chỉ khi nào, người đàn ông trong anh bật khóc. Em sẽ đến, để thắp những giọt tâm hồn, trong đôi mắt của anh…” Đôi khi cô hay ru ngủ trái tim bằng những ảo tưởng và vô cùng biết – rõ – ràng – rằng – mình – đang – ảo – tưởng như thế. Khi người ta cô đơn, khi người ta cô độc, một chút ảo tưởng để an ủi chính mình thì cũng tốt mà, đúng không?
Tuy nhiên, nó đã thực sự diễn ra – dù Long không khóc, người đàn ông trong anh ta tất nhiên cũng chẳng bật khóc như trong tưởng tượng đậm mùi Quỳnh Dao của Dương, nhưng anh đã nói muốn gặp cô. Khi anh nói anh đang ở đây, tại đất Hà Nội này, thì lạ lùng là bỗng nhiên những ảo tưởng của Dương vụt tan vỡ. Cô thấy cô Dương – lí – tính cười ngạo nghễ lên cô Dương – tưởng – bở: “Chắc anh ta chỉ cãi nhau với vợ và tự ái cần được vuốt ve chút thôi. Còn gì bằng trong lúc chán nản có một con bé si tình ngốc nghếch lon ton bên cạnh chứ”.
Dương nghe thấy chính mình bình thản trả lời.
“Gặp để làm gì ạ?”
Đúng thật, để làm gì cơ chứ. Để cô thấy lại con bé ngốc nghếch là mình mấy năm về trước sao? Xin lỗi đi, cô có thể vẫn chỉ là một con ngốc, nhưng phải là ngốc… theo cách khác !!! Vả lại, phải mất rất nhiều thời gian, lòng cô mới thanh bình yên ổn, cô chẳng tội tình gì khuấy cho nó đục ngầu lên. Ồ, đúng đấy, cô không thích bắn súng vào mặt hồ đang yên ả đâu.
Tiếng Long vang lên có vẻ buồn rầu.
“Vậy là không muốn gặp anh rồi”.
Dương bật cười. Có một thời, những câu nói kiểu như thế này làm cô nhũn cả tứ chi. Nhưng bây giờ thì không. Thời gian đúng là một liều thuốc tốt, đặc biệt tốt, nó làm cho những thứ tưởng như thiêng liêng ngày xưa, giờ hiện hình như một trò ngớ ngẩn.
“Dạ, đúng thật là không muốn gặp. Em không muốn làm bạn trai em không vui”.
Tiếng cười nhỏ vang lên từ trong máy. “Em thật có một bạn trai sao?”.
Câu nói ấy khiến tự ái Dương… vón cục nặng nề, những muốn dập máy không thương tiếc. Nhưng bản lĩnh một gái già khiến Dương cười cợt
“Dạ, có. Em xứng đáng có được người bạn trai tốt hơn anh nhiều chứ, hihi”.
Ôi, Dương ngưỡng mộ mình quá. Cô lại còn có thể “hihi” nữa cơ đấy. Rồi cô vờ vịt.
“Có người gọi cửa nhà em. Bái bai anh nhé”
Dương ngắt điện thoại không thương tiếc.
Điên quá, điên quá, cô chỉ muốn đập phá, ném lung tung, hoặc ít ra thì ghè mạnh con con điện thoại ghẻ của mình xuống đất, dận dận vài nhát như đúng kiểu mấy cô chiêu cậu ấm tức tối trên phim truyền hình. Huhu, nhưng cô nghèo lắm, nghèo như một con mèo, nhuận bút tháng này còn chưa nhận được, nên dù cô tha thiết muốn được bày tỏ nỗi tức giận của mình, thì cô cũng chỉ dám lẳng chiếc điện thoại lên … giường! Rồi bao nhiêu bực bội, cô trút hết vào… nắm xôi, cô véo từng miếng một, nhai nghiến ngấu. Chẳng lẽ đến giờ Long vẫn ảo tưởng cô ngồi khóc vì đã yêu nhầm anh, một anh chàng có vợ, đêm đêm vẫn nguyện cầu anh… li dị chắc. Hay anh nghĩ cô đúng thật là hàng “lỗi” quá rồi, nên không một thằng nào dám bén mảng, chỉ ngồi vọng tưởng một mối tình cũ rích?
Ý nghĩ này lại lôi câu chuyện về Định trở lại, khiến Dương thật buồn rầu. Đúng thật, có khi cô … dở hơi hơn là cô vẫn nghĩ ấy, thế nên cô mới thành Gái già ở cái tuổi mà bạn bè con bồng con bế thế này!
Nhai nốt phần xôi còn lại, Dương uống ừng ực cốc đậu nành mát dịu, bắt đầu tự đọc thần chú cho mình.
“Đừng để thế giới này tác động. Đừng để thế giới này tác động… Đừng để Long, Định, hay thằng oắt Quân đang nằm trong bệnh viện tác động… Mọi thứ sẽ tốt đẹp, ngon lành cành đào cả thôi”.
Lòng bắt đầu nguôi nguôi, Dương hối hả thay đồ, chải tóc, quyết tâm phá lệ tô tí son cho hồng hào, xức tí nước hoa cho đời nó tươi, rồi lao ra ngoài.
“Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón…”
À há, trái đất không phải vì một đứa gái già như cô mà quên quay tít mù 360 độ, cuộc sống này không phải vì một đứa tự dưng biến mình thành dở hơi vô biên trong mắt một ai đó mà bỗng nhiên dừng lại. Và tất nhiên, mọi thứ, không thể vì một cuộc điện thoại cô không đợi không chờ này mà xám ngoét đi được.
Hú hú, một ngày mới nắng lên, em dang… chân chào đón…
Vừa lao vèo vèo xuống cầu thang, vừa nhắm mắt nhắm mũi mà gào tướng lên, Dương không hay mình độc miệng một cách kì dị. Chỉ bởi vì, đúng lúc cô đang ti hí mở mắt ra, lấy hơi… gào tiếp, cô chợt thấy, dưới chân cầu thang, có một bóng người, cái người khiến cô vừa thất điên bát đảo. Dương không kịp phanh mình lại, chỉ hoảng hồn “Á” lên một tiếng kinh thiên động địa.
Và, rất oanh liệt, cô dang cả tay cả chân mà chào đón… mặt đất!
Chương 9.3: Trời đất, cô có cần … dại trai, háo sắc thế không ??? ^.^
“Sao không cẩn thận gì hết?”
Dương thấy câu nói đó vang ngay trên đầu mình. Người cô vẫn đang ê ẩm, hai khuỷu tay trầy xước. Cô cố đưa tay lên miệng, sờ sờ. May quá, không đau, không ê, còn nguyên cả hàm ^.^.
Dương lọng cọng chống tay dậy, rên lên vì đau. Bàn tay cô thấy hơi chói. Cô kêu nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến Định đang lay hoay vừa đỡ lấy cô, vừa cầm chiếc túi bị văng xuống đất.
“Cẩn thận. Hình như em bị đau rồi”.
Còn hình như hình nhiếc gì nữa. Dương nhăn nhó nhìn vào khuỷu tay, một vệt sướt dài, đỏ bầm lên. Máu bắt đầu tươm ra. Dương cắn môi, cảm thấy cáu giận với cả thế giới.
“Nhà em có bông băng với cồn không? Phải rửa đi đấy!”.
Dương vừa đau vừa chán, vừa xấu hổ, lại thêm một chút tuyệt vọng, cô không buồn trả lời anh nữa. Dương lếch thếch giằng chiếc túi trong tay Định, lò dò đi từng bước lên cầu thang, mặc cho Định ngẩn ra, không hiểu.
“Dương???”
Dương vẫn đi thẳng, không nói không rằng. Định ngạc nhiên, không hiểu vì sao phút trước cô nàng còn hát hò ỏm tỏi, sau một cú ngã lại đã lặng lẽ không nói một lời. Hay là cô đau.
Hay là cô… xấu hổ???
Suy nghĩ lướt qua khiến Định vội vã rảo bước theo Dương.
“Cần tôi đỡ không?”.
Dương quay sang anh, gượng gạo, xa cách.
“Dạ, không cần”.
Định lúng túng nhìn Dương mở cửa, thất thểu đi vào trong nhà. Cô đi thẳng vào toilet, bắt đầu xả nước lên vết thương. Cảm giác rát vẫn thiêu đốt lên tay cô, bắt đầu len vào ngực cô, khiến mắt cô cay cay. Không biết vì sao, Dương bỗng lại thấy mình chảy nước mắt.
Hình như dạo này cô dở hơi quá rồi, sến hết chỗ nói rồi, nên hơi một tí mới … chảy nước mắm thế này đây. Bỗng dưng, Dương thấy cần sắp xếp lại bản thân một chút. Có lẽ, cô cần một chuyến đi.
Dương khóa vòi nước, quay người đi ra, cô sững lại khi thấy Định đã đứng ở gần cửa bếp từ
lúc nào. Anh nhìn khóe mắt đỏ hoe lên của cô, hơi lúng túng, nhưng cũng hỏi dịu dàng.
“Đau quá à?”
Dương ngẩn ra hồi lâu, rồi mới hiểu, anh nghĩ cô đau quá mới khóc. Dương gật đầu.
“Vâng, hơi đau”.
Rồi thấy như mình nói vẫn không đủ, và cái không khí lặng đi giữa hai người quá chừng kì cục, Dương cười lên như một con ngố.
“Thỉnh thoảng em vẫn dở hơi thế mà”.
Định cười không nói gì, anh chợt thấy trên góc tường nhà cô, có treo một tủ thuốc màu trắng, có sơn chữ thập đỏ chót. Anh bước lại gần, mở ra. Tìm kiếm một hồi, anh lôi ra lọ thuốc mỡ và mấy thứ băng keo.
“Tayem đau rồi, để tôi bôi giúp”.
Dương thấy mình ngẩn ra, cô cứ sững ở đó, cho đến khi Định kéo cho cô cái ghế cô mới lọng cọng ngồi xuống. Định thành thạo đặt tay cô lên bàn, bắt đầu bóp tuýp thuốc, rồi thoa thuốc lên tay cô một cách nhẹ nhàng.
Dương ngơ ra. Cảm giác như điều này không thật. Không phải thế chứ, Định đang bôi thuốc cho cô, và dịu dàng, dịu dàng đến không tả nổi. Khuôn mặt anh chăm chú và tập trung. Hàng mày rậm hơi cau lại. Mái tóc này, khuôn mặt cương nghị này… ak ak, chắc là cô mơ rồi! Trời đất, cô có cần … dại trai, háo sắc thế không nhỉ?
Nhưng cơn đau, cơn xót trên tay cô thật đến thế cơ mà, hẳn không phải là cô mơ. Và tiếng nói của Định cũng quá chừng sống động. Ơ, thế thì đúng là thật rồi.
“Vừa nãy là tôi làm em giật mình à?”
“Àh, vâng…hơi hơi”.
“Lần sau cẩn thận nhé”!
Dương đột nhiên phun ra một câu mà đầu óc cô còn chưa kịp kiểm duyệt.
“Anh thật không bình thường”.
Buột miệng xong, Dương sững lại, nhận ra mình lại mồm miệng láu táu, nói không thèm nghĩ. Định cũng có vẻ ngạc nhiên.
“Sao? Không bình thường à?”.
Dương muốn tự tay vả mình một cái ghê gớm, nhưng tay cô đau, và cô cũng chẳng muốn mình đau thêm một bộ phận nào nữa trên người, nên nhăn nhó diễn giải.
“À vâng, thì đơn giản thế này, tự dưng thấy có người như dở hơi vừa lao xuống cầu thang vừa hò hét và cái ngã cái oạch, người bình thường ai chẳng phá lên mà cười sằng sặc. Còn anh thì không cười…”.
“Ai mà chẳng bị ngã vài lần. Có gì mà cười đâu”.
Dương ngẩn ra, nhìn Định đang lấy mảnh Urgo băng lại tay một cách cẩn thận cho mình, lần này tỉnh táo chỉ lẩm bẩm cho chính mình nghe.
“Vậy chắc em mới bất bình thường”.
Định không nghe ra, anh cất đi mớ thuốc men vào lại tủ thuốc, anh quay ra nhìn Dương.
“Giờ em đi làm à?”
“Vâng. À… thế cháu anh sao rồi”
Dương sực nhớ ra cũng nên hỏi thằng cháu quý hóa của anh cho phải phép.
Định cười cười.
“Đã ổn. Sáng nay vào, cu cậu đã tỉnh rồi. Hết thuốc mê nên kêu đau ầm ĩ”.
Dương nghe vậy bỗng dưng buồn cười, vì cái từ “cu cậu” Định nói ra đầy âu yếm, và cũng vì cô nghĩ thằng nhóc này giống cô ghê, cô không chịu được đau, hơi một chút xíu là kêu la ỏm tỏi.
Định đột nhiên nhìn Dương cười tủm tỉm.
“Còn nữa. Vừa tỉnh dậy, câu đầu tiên thằng nhóc hỏi là em đấy”.
“Hở???”
Mắt Dương tròn xoe.
“Sao hỏi em ạ?”.
“À, thì nó chỉ nói đúng câu “Nhái Bén đâu???”.Mà nó gọi Nhái Bén thì chắc chỉ là em rồi!”
Dương thộn mặt ra, tự dưng thấy hơi kì cục. Cái thằng khỉ ấy tự dưng đi hỏi … thím dâu nó làm gì vậy nhỉ. Dương nghĩ thầm và mặt chợt đỏ bừng khi thấy ánh nhìn đột nhiên có phần trêu chọc của Định. Không phải anh đọc được ý nghĩ của cô đó chứ? Amen!!!
Dương vội quay đi, nói lảng.p>
“Anh không đi làm à?”
“Ừ, tôi về lấy đồ rồi đi làm đây. Cứ tưởng Quân nó còn yếu, nên xin nghỉ. Nhưng giờ thì nó bắt đầu làm tình làm tội người khác được rồi, thì tôi đi làm cho đỡ nhức đầu”.
Dương cười cười “Anh có tên cháu đúng là thích làm tình làm tội người khác thật”.
Môi Định thoáng cười. “Nhưng hình như Quân chỉ đặc biệt muốn làm tình làm tội em thôi”.
Dương ú a ú ớ “Đâu… đâu. Em chỉ gặp có… có hai lần mà…”
“Chắc nó muốn em thăm nó đấy”
“Dạ???”
Dương thấy mình đang bị rơi vào một mớ rối rắm, không định vị được cảm giác của mình, còn Định thì vẫn bình thản nhìn cô, nhẹ nhàng.
” Tối vào viện với tôi không?”
Định nghĩ mình cần một ly café. Cổ anh mỏi nhừ vì nghoẹo đầu trên ghế suốt đêm, chập chờn nửa thức nửa ngủ. Đầu anh bắt đầu ong ong đầy khó chịu. Anh vuốt mặt, giơ cao đồng hồ trên tay, nhìn kĩ. Đã 6h sáng. Ánh nắng bắt đầu le lói qua những khe cửa, rọi vào căn phòng.
Trên giường, Quân vẫn ngủ say. Những vòng băng trắng toát càng làm nổi lên những vết xước và vết bầm trên mặt. Đôi mắt một mí nhắm tịt, chiếc mũi cao thẳng tắp thở sâu. Định thở khẽ, hi vọng giấc ngủ dài sẽ khiến cậu thanh niên trai trẻ dồi dào sức lực như Quân mau lại sức hơn. Nhìn khuôn mặt Quân, Định nghĩ đến một khuôn mặt khác, người đã khiến những ngụm rượu sake trong miệng anh đắng ngắt trong bữa tiệc hôm trước.
Anh lặng lẽ ra khỏi phòng, gọi cô y tá bữa trước trở lại kiểm tra cho Quân. Sau khi thấy ổn cả, anh mới nhẹ người rút chiếc xạc pin mượn ở phòng trực ban bệnh viện ra khỏi điện thoại. Thật may vì tối qua, trong lúc chán nản không biết làm gì, anh mới thử khởi động lại điện thoại và nhận được tin nhắn của Dương. Anh nhớ lại cảm giác tim thắt lại khi đó, sợ hãi đến nghẹt thở. Cả quãng đường dằng dặc khi anh lao đến bệnh viện.
Xét cho cùng, người thân duy nhất còn lại của anh trên đời, không phải là Quân sao?
Định nhấn nút khởi động máy. Điện thoại rung lên từng hồi, báo đến những cuộc gọi nhỡ liên tục của Dương. Chắc Dương đã mệt mỏi không ít, cứ nhìn vẻ bơ phờ tối qua của cô thì biết. Giờ chính anh, sức lực thanh niên cũng cảm thấy rời rã sau một đêm chập chờn mộng mị.
Trên máy, hiện lên cả các số gọi nhỡ của ông Thụ. Đêm qua khi anh lao đi, ông có vẻ lo. Nhưng vì điện thoại hết pin và cũng quá khuya nên Định không gọi lại. Anh bước ra hành lang, bấm số của ông, thông báo vắn tắt tình hình và muốn xin nghỉ phép. Ông Thụ xuề xòa bảo Định cứ lo việc gia đình thoải mái. Ông sẽ thu xếp. Rồi đột nhiên, ông Thụ hỏi một câu khiến Định sững người.
“Chú nói gì ạ?”
“Ơ cái thằng này, chú nói thế mà nghe không ra à? Phải mày quen biết gì ông Vũ không?”
Định im lặng một thoáng. “Quen biết” ư, anh với ông mà có thể dùng từ “quen biết” để nói sao?
Định ậm ừ hỏi lại “Sao chú hỏi cháu thế ạ”.
“Chẳng có gì. Thấy tay này hỏi thăm mày nhiều hơn bình thường nên chú thấy lạ. Thôi, cứ ở nhà lo việc đi. Khi nào đi làm được thì gọi cho chú”
“Vâng. Cháu chào chú”.
Định cúp máy, thẫn người. Có phải “Chạy trời không khỏi nắng” là thế này không? May mà ông Thụ không hỏi thêm. Nếu không, anh cũng không biết nói thế nào!
Định đứng im trong một thoáng, rồi lắc mạnh đầu. Nghĩ ngợi không được tích sự gì. Anh đi xuống cầu thang. Đến chỗ chiếu nghỉ, nơi anh va phải Dương hôm trước, Định thoáng ngẩn người. Anh nhớ lại buổi tối kì dị mới cách đây chưa đầy chục tiếng, có cô nàng 28 tuổi, áo còn vương màu máu, ôm chặt lưng anh vì đói, khóc một cách ồn ào vì lỡ uống phải ly trà gừng bỏng lưỡi, xì mũi không ngại ngần, và nhìn anh bằng cái nhìn ngơ ngẩn của cô bé 8 tuổi.
Định bất giác nở nụ cười, anh bước ra đường.
Mặt trời rực rỡ trên đầu. Một ngày mới. Những bất an tạm xua đi trong thoáng chốc.
Định về nhà, tranh thủ tắm ào qua rồi xếp đặt lại ít quần áo mang vào viện cho Quân. Hai chú cháu người gần giống như nhau nên Định không cần phải mua thêm gì. Định đi ra cửa, sực nhớ, quay lại tủ lấy thêm ít tiền nhét thêm vào ví rồi khép cửa. Ngang qua nhà Dương, anh không nhận ra mình đã ngoái lại liếc nhìn.
Cánh cửa đóng chặt. Chắc Dương vẫn ngủ say. Không biết mắt cô còn sưng không nhỉ?
Ý nghĩ này chợt đến khiến Định bất ngờ với chính mình. Đang lựng khựng bước chân, thì thấy Dương đứng từ dưới đi lên, bước từng bậc, đầu chúi xuống nhìn xuống bàn chân, tay vung vẩy một gói xôi và túi đậu nành, miệng lẩm nhẩm câu hát chế theo bài Sắ
c màu.
“Một người xinh xinh, giống như là mình. Một người xinh giống như mình rất là xinh. Còn bọn xung quanh ta, toàn bọn xấu rất xấu, bọn rất xấu xung quanh ta thật là bực mình…”
Định cố nín cười, nhìn Dương đi qua mình mà không hay biết, vẫn léo nhéo mấy câu hát chế lại lời rất ngộ nghĩnh. Bóng cô đã khuất trên cầu thang, nhưng tiếng hát chế lời vẫn vẳng lại .
“Một đường cong cong, nối bao đường vòng. Một đường cong nối bao vòng vẫn hoàn cong cong. Một đêm trong đêm thâu, và trời tối rất tối. Dù đêm tối hay đêm thâu vẫn thắp đèn dầu…”
Có tiếng mở cửa lách cách. Tiếng Dương bước vào phòng. Định đứng im, lặng thầm nghe những âm thanh đó, bỗng thấy cuộc sống thật nhẹ nhõm. Anh bước đi, chợt nhớ lại mới hôm trước thôi, Quân đã nhăn nhở bảo anh.
“Các cụ đã bảo là làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu. Chú có cô láng giềng ngộ thế không trêu thì có phải phí của không?”.
Giờ anh mới thấy, thằng cháu trời đánh thánh vật của anh nói đúng.
Anh có cô láng giềng “ngộ” thật.
Chương 9.2: Có khi cô… dở hơi hơn là cô vẫn nghĩ ^^
Dương ngồi trên thành cửa sổ, nhón từng miếng xôi, “chim chim” lại một lúc trong tay, rồi mới nhét vào miệng, vừa ăn vừa lên dây cót lại tinh thần cho mình. Sáng nay, cô đã dậy thật sớm, chạy đi đến tận đầu ngõ mua thứ xôi được gói bằng lá sen đầu mùa thơm phức, dẻo quẹo. Lại đi mua cả sữa đậu nành để uống, với hi vọng một cái bụng no sẽ khiến cô phấn khởi trong một ngày mới. Thậm chí cô đã hát hò ỏm tỏi suốt trên đường về, để đầu óc không phải nghĩ đến những biến cố liên tùng tục suốt cả ngày hôm qua…
Haizzzz, nhưng tâm trạng của cô rốt cuộc vẫn quay đi quẩn lại với sự não nề. Nghĩ đến hình tượng nát bét của mình trong mắt Định, Dương bỗng dưng chán mình ghê gớm. Cô, đúng là chẳng ra cái vẹo gì. Duyên già mà nghe được chuyện này của cô, thế nào nó cũng gầm lên.
“Mày thật ngu vãi chưởng. Có mỗi việc ăn với cưa zai mà làm cũng không xong thì đâm đầu vào bát mắm tôm mà chết đi chứ?”
Thật cô cũng muốn chết lắm đây. Hình như rất lâu, trái tim cô mới lại nứt ra một kẽ nhỏ, để hạt mầm nảy nở trong đó một búp xanh non…Những rung động đang khiến cuộc sống của cô có chút gì để mơ tưởng, để trông đợi, nhất là khi Định trở thành láng giềng của cô. Nhưng cô đã biến mọi thứ trở nên thật tệ hại. Chẳng biết sau đêm qua, hình ảnh cô trong mắt anh trở nên thế nào: đanh đá, ngớ ngẩn, ham ăn, dở hơi bơi ngửa vô cùng tận hay là chập cheng té giếng ? Có khi bây giờ nhìn thấy cô anh sẽ vắt chân lên cổ mà chạy mất!
Đang lên án bản thân không thương tiếc, Dương chợt nghe thấy tiếng điện thoại. Cô cầm chiếc Blackbery to tổ chảng lên, nhìn vào số máy. Đó là một số máy lạ, không hiển thị tên.
“Alo”
Im lặng rất lâu, mới có tiếng nói thở ra.
“Dương phải không em?”
Dương khựng lại, cảm thấy như ruột gan lộn tùng phèo. Ôi… không phải thế chứ? Không phải lúc này chứ. Tại sao lại là anh ta?
“Không nhận ra anh à?”
Giọng nói này, cô đã từng mong nhớ, đã từng nín thở mỗi lần nghe. Giọng nói này, từng ám ảnh cô trong những giấc mơ chập chờn, làm sao có chuyện cô quên được, ngay cả khi trong cuộc đời cô có ngàn lần mất trí nhớ tạm thời đi nữa.
“Anh Long???”
Long nói ngắn gọn.
“Ừ. Anh cứ sợ em quên anh rồi”.
Dương chợt thấy lòng trồi trồi sụt sụt như đất lở, như nước bồi cùng lúc. Cô lặng ngắt không biết nói gì.
“Anh đang ở Hà Nội. Gặp anh được không?”.
Dương choáng váng sững lại rất lâu, lòng rối như canh hẹ. Anh muốn gặp cô. Câu nói này, cuộc điện thoại này, cô từng mơ tưởng rất nhiều lần. Lần nào cô cũng vẽ lên viễn cảnh sến như con hến rằng, anh muốn gặp, cô cự tuyệt. Cô cự tuyệt một tỉ tỉ lần, anh vẫn khăng khăng. Cho đến khi anh tuyệt vọng đến tận cùng, cô sẽ đến!!! Như 1 bài hát ngốc nghếch ngày xưa cô thường hát “Chỉ khi nào, chỉ khi nào, người đàn ông trong anh bật khóc. Em sẽ đến, để thắp những giọt tâm hồn, trong đôi mắt của anh…” Đôi khi cô hay ru ngủ trái tim bằng những ảo tưởng và vô cùng biết – rõ – ràng – rằng – mình – đang – ảo – tưởng như thế. Khi người ta cô đơn, khi người ta cô độc, một chút ảo tưởng để an ủi chính mình thì cũng tốt mà, đúng không?
Tuy nhiên, nó đã thực sự diễn ra – dù Long không khóc, người đàn ông trong anh ta tất nhiên cũng chẳng bật khóc như trong tưởng tượng đậm mùi Quỳnh Dao của Dương, nhưng anh đã nói muốn gặp cô. Khi anh nói anh đang ở đây, tại đất Hà Nội này, thì lạ lùng là bỗng nhiên những ảo tưởng của Dương vụt tan vỡ. Cô thấy cô Dương – lí – tính cười ngạo nghễ lên cô Dương – tưởng – bở: “Chắc anh ta chỉ cãi nhau với vợ và tự ái cần được vuốt ve chút thôi. Còn gì bằng trong lúc chán nản có một con bé si tình ngốc nghếch lon ton bên cạnh chứ”.
Dương nghe thấy chính mình bình thản trả lời.
“Gặp để làm gì ạ?”
Đúng thật, để làm gì cơ chứ. Để cô thấy lại con bé ngốc nghếch là mình mấy năm về trước sao? Xin lỗi đi, cô có thể vẫn chỉ là một con ngốc, nhưng phải là ngốc… theo cách khác !!! Vả lại, phải mất rất nhiều thời gian, lòng cô mới thanh bình yên ổn, cô chẳng tội tình gì khuấy cho nó đục ngầu lên. Ồ, đúng đấy, cô không thích bắn súng vào mặt hồ đang yên ả đâu.
Tiếng Long vang lên có vẻ buồn rầu.
“Vậy là không muốn gặp anh rồi”.
Dương bật cười. Có một thời, những câu nói kiểu như thế này làm cô nhũn cả tứ chi. Nhưng bây giờ thì không. Thời gian đúng là một liều thuốc tốt, đặc biệt tốt, nó làm cho những thứ tưởng như thiêng liêng ngày xưa, giờ hiện hình như một trò ngớ ngẩn.
“Dạ, đúng thật là không muốn gặp. Em không muốn làm bạn trai em không vui”.
Tiếng cười nhỏ vang lên từ trong máy. “Em thật có một bạn trai sao?”.
Câu nói ấy khiến tự ái Dương… vón cục nặng nề, những muốn dập máy không thương tiếc. Nhưng bản lĩnh một gái già khiến Dương cười cợt
“Dạ, có. Em xứng đáng có được người bạn trai tốt hơn anh nhiều chứ, hihi”.
Ôi, Dương ngưỡng mộ mình quá. Cô lại còn có thể “hihi” nữa cơ đấy. Rồi cô vờ vịt.
“Có người gọi cửa nhà em. Bái bai anh nhé”
Dương ngắt điện thoại không thương tiếc.
Điên quá, điên quá, cô chỉ muốn đập phá, ném lung tung, hoặc ít ra thì ghè mạnh con con điện thoại ghẻ của mình xuống đất, dận dận vài nhát như đúng kiểu mấy cô chiêu cậu ấm tức tối trên phim truyền hình. Huhu, nhưng cô nghèo lắm, nghèo như một con mèo, nhuận bút tháng này còn chưa nhận được, nên dù cô tha thiết muốn được bày tỏ nỗi tức giận của mình, thì cô cũng chỉ dám lẳng chiếc điện thoại lên … giường! Rồi bao nhiêu bực bội, cô trút hết vào… nắm xôi, cô véo từng miếng một, nhai nghiến ngấu. Chẳng lẽ đến giờ Long vẫn ảo tưởng cô ngồi khóc vì đã yêu nhầm anh, một anh chàng có vợ, đêm đêm vẫn nguyện cầu anh… li dị chắc. Hay anh nghĩ cô đúng thật là hàng “lỗi” quá rồi, nên không một thằng nào dám bén mảng, chỉ ngồi vọng tưởng một mối tình cũ rích?
Ý nghĩ này lại lôi câu chuyện về Định trở lại, khiến Dương thật buồn rầu. Đúng thật, có khi cô … dở hơi hơn là cô vẫn nghĩ ấy, thế nên cô mới thành Gái già ở cái tuổi mà bạn bè con bồng con bế thế này!
Nhai nốt phần xôi còn lại, Dương uống ừng ực cốc đậu nành mát dịu, bắt đầu tự đọc thần chú cho mình.
“Đừng để thế giới này tác động. Đừng để thế giới này tác động… Đừng để Long, Định, hay thằng oắt Quân đang nằm trong bệnh viện tác động… Mọi thứ sẽ tốt đẹp, ngon lành cành đào cả thôi”.
Lòng bắt đầu nguôi nguôi, Dương hối hả thay đồ, chải tóc, quyết tâm phá lệ tô tí son cho hồng hào, xức tí nước hoa cho đời nó tươi, rồi lao ra ngoài.
“Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón…”
À há, trái đất không phải vì một đứa gái già như cô mà quên quay tít mù 360 độ, cuộc sống này không phải vì một đứa tự dưng biến mình thành dở hơi vô biên trong mắt một ai đó mà bỗng nhiên dừng lại. Và tất nhiên, mọi thứ, không thể vì một cuộc điện thoại cô không đợi không chờ này mà xám ngoét đi được.
Hú hú, một ngày mới nắng lên, em dang… chân chào đón…
Vừa lao vèo vèo xuống cầu thang, vừa nhắm mắt nhắm mũi mà gào tướng lên, Dương không hay mình độc miệng một cách kì dị. Chỉ bởi vì, đúng lúc cô đang ti hí mở mắt ra, lấy hơi… gào tiếp, cô chợt thấy, dưới chân cầu thang, có một bóng người, cái người khiến cô vừa thất điên bát đảo. Dương không kịp phanh mình lại, chỉ hoảng hồn “Á” lên một tiếng kinh thiên động địa.
Và, rất oanh liệt, cô dang cả tay cả chân mà chào đón… mặt đất!
Chương 9.3: Trời đất, cô có cần … dại trai, háo sắc thế không ??? ^.^
“Sao không cẩn thận gì hết?”
Dương thấy câu nói đó vang ngay trên đầu mình. Người cô vẫn đang ê ẩm, hai khuỷu tay trầy xước. Cô cố đưa tay lên miệng, sờ sờ. May quá, không đau, không ê, còn nguyên cả hàm ^.^.
Dương lọng cọng chống tay dậy, rên lên vì đau. Bàn tay cô thấy hơi chói. Cô kêu nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến Định đang lay hoay vừa đỡ lấy cô, vừa cầm chiếc túi bị văng xuống đất.
“Cẩn thận. Hình như em bị đau rồi”.
Còn hình như hình nhiếc gì nữa. Dương nhăn nhó nhìn vào khuỷu tay, một vệt sướt dài, đỏ bầm lên. Máu bắt đầu tươm ra. Dương cắn môi, cảm thấy cáu giận với cả thế giới.
“Nhà em có bông băng với cồn không? Phải rửa đi đấy!”.
Dương vừa đau vừa chán, vừa xấu hổ, lại thêm một chút tuyệt vọng, cô không buồn trả lời anh nữa. Dương lếch thếch giằng chiếc túi trong tay Định, lò dò đi từng bước lên cầu thang, mặc cho Định ngẩn ra, không hiểu.
“Dương???”
Dương vẫn đi thẳng, không nói không rằng. Định ngạc nhiên, không hiểu vì sao phút trước cô nàng còn hát hò ỏm tỏi, sau một cú ngã lại đã lặng lẽ không nói một lời. Hay là cô đau.
Hay là cô… xấu hổ???
Suy nghĩ lướt qua khiến Định vội vã rảo bước theo Dương.
“Cần tôi đỡ không?”.
Dương quay sang anh, gượng gạo, xa cách.
“Dạ, không cần”.
Định lúng túng nhìn Dương mở cửa, thất thểu đi vào trong nhà. Cô đi thẳng vào toilet, bắt đầu xả nước lên vết thương. Cảm giác rát vẫn thiêu đốt lên tay cô, bắt đầu len vào ngực cô, khiến mắt cô cay cay. Không biết vì sao, Dương bỗng lại thấy mình chảy nước mắt.
Hình như dạo này cô dở hơi quá rồi, sến hết chỗ nói rồi, nên hơi một tí mới … chảy nước mắm thế này đây. Bỗng dưng, Dương thấy cần sắp xếp lại bản thân một chút. Có lẽ, cô cần một chuyến đi.
Dương khóa vòi nước, quay người đi ra, cô sững lại khi thấy Định đã đứng ở gần cửa bếp từ
lúc nào. Anh nhìn khóe mắt đỏ hoe lên của cô, hơi lúng túng, nhưng cũng hỏi dịu dàng.
“Đau quá à?”
Dương ngẩn ra hồi lâu, rồi mới hiểu, anh nghĩ cô đau quá mới khóc. Dương gật đầu.
“Vâng, hơi đau”.
Rồi thấy như mình nói vẫn không đủ, và cái không khí lặng đi giữa hai người quá chừng kì cục, Dương cười lên như một con ngố.
“Thỉnh thoảng em vẫn dở hơi thế mà”.
Định cười không nói gì, anh chợt thấy trên góc tường nhà cô, có treo một tủ thuốc màu trắng, có sơn chữ thập đỏ chót. Anh bước lại gần, mở ra. Tìm kiếm một hồi, anh lôi ra lọ thuốc mỡ và mấy thứ băng keo.
“Tayem đau rồi, để tôi bôi giúp”.
Dương thấy mình ngẩn ra, cô cứ sững ở đó, cho đến khi Định kéo cho cô cái ghế cô mới lọng cọng ngồi xuống. Định thành thạo đặt tay cô lên bàn, bắt đầu bóp tuýp thuốc, rồi thoa thuốc lên tay cô một cách nhẹ nhàng.
Dương ngơ ra. Cảm giác như điều này không thật. Không phải thế chứ, Định đang bôi thuốc cho cô, và dịu dàng, dịu dàng đến không tả nổi. Khuôn mặt anh chăm chú và tập trung. Hàng mày rậm hơi cau lại. Mái tóc này, khuôn mặt cương nghị này… ak ak, chắc là cô mơ rồi! Trời đất, cô có cần … dại trai, háo sắc thế không nhỉ?
Nhưng cơn đau, cơn xót trên tay cô thật đến thế cơ mà, hẳn không phải là cô mơ. Và tiếng nói của Định cũng quá chừng sống động. Ơ, thế thì đúng là thật rồi.
“Vừa nãy là tôi làm em giật mình à?”
“Àh, vâng…hơi hơi”.
“Lần sau cẩn thận nhé”!
Dương đột nhiên phun ra một câu mà đầu óc cô còn chưa kịp kiểm duyệt.
“Anh thật không bình thường”.
Buột miệng xong, Dương sững lại, nhận ra mình lại mồm miệng láu táu, nói không thèm nghĩ. Định cũng có vẻ ngạc nhiên.
“Sao? Không bình thường à?”.
Dương muốn tự tay vả mình một cái ghê gớm, nhưng tay cô đau, và cô cũng chẳng muốn mình đau thêm một bộ phận nào nữa trên người, nên nhăn nhó diễn giải.
“À vâng, thì đơn giản thế này, tự dưng thấy có người như dở hơi vừa lao xuống cầu thang vừa hò hét và cái ngã cái oạch, người bình thường ai chẳng phá lên mà cười sằng sặc. Còn anh thì không cười…”.
“Ai mà chẳng bị ngã vài lần. Có gì mà cười đâu”.
Dương ngẩn ra, nhìn Định đang lấy mảnh Urgo băng lại tay một cách cẩn thận cho mình, lần này tỉnh táo chỉ lẩm bẩm cho chính mình nghe.
“Vậy chắc em mới bất bình thường”.
Định không nghe ra, anh cất đi mớ thuốc men vào lại tủ thuốc, anh quay ra nhìn Dương.
“Giờ em đi làm à?”
“Vâng. À… thế cháu anh sao rồi”
Dương sực nhớ ra cũng nên hỏi thằng cháu quý hóa của anh cho phải phép.
Định cười cười.
“Đã ổn. Sáng nay vào, cu cậu đã tỉnh rồi. Hết thuốc mê nên kêu đau ầm ĩ”.
Dương nghe vậy bỗng dưng buồn cười, vì cái từ “cu cậu” Định nói ra đầy âu yếm, và cũng vì cô nghĩ thằng nhóc này giống cô ghê, cô không chịu được đau, hơi một chút xíu là kêu la ỏm tỏi.
Định đột nhiên nhìn Dương cười tủm tỉm.
“Còn nữa. Vừa tỉnh dậy, câu đầu tiên thằng nhóc hỏi là em đấy”.
“Hở???”
Mắt Dương tròn xoe.
“Sao hỏi em ạ?”.
“À, thì nó chỉ nói đúng câu “Nhái Bén đâu???”.Mà nó gọi Nhái Bén thì chắc chỉ là em rồi!”
Dương thộn mặt ra, tự dưng thấy hơi kì cục. Cái thằng khỉ ấy tự dưng đi hỏi … thím dâu nó làm gì vậy nhỉ. Dương nghĩ thầm và mặt chợt đỏ bừng khi thấy ánh nhìn đột nhiên có phần trêu chọc của Định. Không phải anh đọc được ý nghĩ của cô đó chứ? Amen!!!
Dương vội quay đi, nói lảng.p>
“Anh không đi làm à?”
“Ừ, tôi về lấy đồ rồi đi làm đây. Cứ tưởng Quân nó còn yếu, nên xin nghỉ. Nhưng giờ thì nó bắt đầu làm tình làm tội người khác được rồi, thì tôi đi làm cho đỡ nhức đầu”.
Dương cười cười “Anh có tên cháu đúng là thích làm tình làm tội người khác thật”.
Môi Định thoáng cười. “Nhưng hình như Quân chỉ đặc biệt muốn làm tình làm tội em thôi”.
Dương ú a ú ớ “Đâu… đâu. Em chỉ gặp có… có hai lần mà…”
“Chắc nó muốn em thăm nó đấy”
“Dạ???”
Dương thấy mình đang bị rơi vào một mớ rối rắm, không định vị được cảm giác của mình, còn Định thì vẫn bình thản nhìn cô, nhẹ nhàng.
” Tối vào viện với tôi không?”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét