CHAP 18.1: TIỆC CUỐI NĂM
“Này này…. cô giỡn đấy à”
Chạy ù ngay lại căn nhà, Dương Phong đập mạnh cả hai tay vào cửa, vang lên những tiếng thùm thụp thật lớn…
Mấy đứa nhóc em đang ngủ thì bị tiếng đập mạnh của cánh cửa làm cho thức giấc, chúng ngồi dậy, nhìn nhau trâng trâng rồi quay sang nhìn về phiá Hàn Nhi đang lặng người cầm khư khư tờ giấy…
“Về đi….”
Tiếng Hàn Nhi từ trong nhà hét vọng ra, sao nó lại uy quyền đến thế, sao giọng nói nghe như quyện vào từng tiếng nấc nghẹn chắn hay cổ họng.
Trên gương mặt lạnh tanh của nó, trong con mắt màu đen sâu thẳm ấy, đang đọng lại những giọt nước mắt, chứa đựng những sự sợ hãi, nỗi sợ vô hình đối với nó. Với vẻ ngoài hoàn hảo lạnh lùng tự tạo ra cho mình, Hàn Nhi vẫn chỉ là một đứa con gái, nó cũng biết khóc, thậm chí khóc nhiều hơn những người khác. Bất lực.. Hàn Nhi vô hồn thả rơi tờ giấy cùng phong thư rơi nhẹ xuống đất, nó ngồi thụp xuống…..
Dương Phong ngoài cửa cũng im lặng, phải chăng hắn đã cảm nhận được cái gì đó từ cái câu hét lớn kia….Nhẹ nhàng quay đầu, hắn hứng ra chiếc xe của mình, đúng là vẫn còn gì đó hắn chưa biết…
Ngồi im… tay Hàn Nhi run run nhưng mà đây không phải là lúc mà nó ngồi đây khóc… Không phải là lúc để nó mệt mỏi với những phong thư khủng bố liên tiếp như thế này…. Quệt đi những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống, Hàn Nhi đứng phắt dậy, nở một nụ cười vô cảm như thường ngày, nhưng lại khiến mấy đứa nhóc kia, đứa nào đứa nấy đều lạnh gáy, mặt lộ vẻ hoang mang tột độ quay sang nhìn nhau
“Gì vậy chị Nhi…??”
Nhóc Linh đang ngủ thì bị tiếng đập mạnh của cánh cửa khiến con bé thức giấc, ngồi quấn chăn quanh người, dụi mắt nhìn Hàn Nhi..
“Không có gì đâu, Hoàng…mấy đứa kia nữa mau đi ngủ đi…”
Nó nhanh chân, xách hẳn chiếc balo lên lầu, để lại mấy đứa nhóc ngồi nhìn nhau. Còn mấy đứa khác vô tư thì lăn ra ngủ tiếp…….
Chẳng lẽ chuyện đó đến rồi sao.. ánh mắt thằng Hoàng nhìn theo Hàn Nhi, cho đến khi chỉ còn nghe được tiếng chân trên lầu…. Nó không dám hỏi bất cứ gì cả vì nó biết tính cách Hàn Nhi, chỉ có thể đoán sơ sơ ra vài điều trước thái độ và hành động của Hàn Nhi mà thôi…
Bước vội vào nhà vệ sinh, Hàn Nhi úp mặt mình xuống chiếc bồn rửa mặt được hứng đầy nước kia. Dòng nước lạnh ngắt khiến cho gương mặt nó càng lúc càng nhợt nhạt, cứ được mười mấy giây nó lại ngước mặt lên hít thở rồi lại úp mặt xuống dòng nước đó… Trong đầu nó bây giờ, hàng trăm dòng suy nghĩ thi nhau chạy đua trong đó, rối rắm….
<Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai khổ được dường như ta>
Nó lặng nhìn mình trong chiếc gương treo trên tường sau khi đã úp mặt xuống nước. Chiếc gương với vài đường rạn trên đó, cùng với gương mặt trắng bệt của nó tạo nên một khung cảnh u ám hơn mọi thường…. Môi nó đã chuyển sang tím dần khi bị ngâm nước quá lâu…
Môi…. bất giác, nó đưa tay lên vuốt nhẹ đôi môi tím tái ấy… rồi cái khúc ở căn nhà trên đồi hiện về… Dương Phong???
Không… không phải lúc nghĩ đến thằng nhóc đó. Hàn Nhi lắc đầu nguầy nguậy, khiến cho những cọng tóc mai bê bết nước dính vào khuôn mặt… Dương Phong?? Như chợt nhớ được đều gì đó, nó chau đôi mày lại..
Nhắc đến Dương Phong..thì hình như tên nhóc này không hề biết chuyện gì về nó. Vậy thì càng có thể chắc chắn rằng hắn không liên quan gì đến chuyện này. Loại bỏ được một kẻ nghi ngờ, Hàn Nhi thở phào một cái nhẹ nhõm, bớt được một việc cần phải suy nghĩ. việc cần làm bây giờ có lẽ là nên đến nơi khác sống và đổi luôn chỗ làm. Còn học tập, nó không để chuyển trường được. Phí vào trường khác khá tốn kém mà đây cũng là năm cuối rồi. Chuyển đi thì khác nào bảo nó nghỉ học…..
Ok, cứ quyết định vậy…. Đứng dậy nhẹ nhàng, Hàn Nhi úp mặt mình lần cuối vào dòng nước lạnh kia rồi tháo nút cho dòng nước rút xuống. Có vài chiếc lá đang xoay mòng theo chiều nước rút. Có lẽ là do lúc nãy còn vài cọng dính trên tóc nó.
Giả định rằng, cuộc sống của Hàn Nhi cũng giống như dòng nước này và nó là những chiếc lá đang rút theo dòng nước kia. Nếu cứ di chuyển theo chiều nước rút và giữ theo tốc độ đó thì sẽ không bao giờ bắt được chiếc lá. Thế nhưng, con người ta lại không bao giờ từ bỏ bất kì thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình. Thay vì mãi chạy đuổi theo dòng nước thì gia đình nó lại như bàn tay con người, chọc thẳng vào dòng nước chảy siết kia với ý định bắt được chiếc lá. Khi đó, Hàn Nhi sẽ lại trở về cuộc sống như xưa, trở về lúc khi mà chiếc nút thoát nước chưa được mở và chiếc lá cứ trôi qua trôi lại theo dòng chảy vô định
Dừng tại đây…. đầu óc nó đang ong ong nhiều vấn đề quá. Sao hôm nay nó triết lí nhiều vậy chứ. Con người Hàn Nhi trước giờ vẫn đi theo lẽ ” nói ích, hành động nhiều”… Thế mà bữa nay nó lại lôi mấy cái triết lí này ra… Lắc đầu rồi nhìn mình lần cuối trong chiếc gương kia. Khẽ vuốt nhẹ mấy cọng tóc vương trên mặt, nó bước ra cửa rồi chìm mình trong giấc ngủ không mộng mị…. Chuyện gì đến nó sẽ đến….
———————————————
Ngôi trường vẫn ồn ào như mọi ngày. Nhưng có lẽ ồn ào nhất là trước cửa lớp A9 – lớp chọn năm cuối của trường. Dương Phong đứng khoanh tay trước lớp, lâu lâu lại lôi chiếc điện thoại ra bấm bấm rồi miệng lẩm bẩm gì đó….
“Làm gì ở đây thế?”
Lạc Thiên cùng Khang Luân cũng vừa đi ngang qua. Nhìn thấy Dương Phong liền tiến đến hỏi. Chỉ ngước nhẹ lên nhìn Lạc Thiên rồi Dương Phong xoay mạnh về phía Khang Luân
“Đệ có việc ở đây?”
“Lớp Hàn Nhi à? Việc gì thế?”
Khang Luân nhìn lên cửa tên lớp rồi gác nhẹ cánh tay lên vai Dương Phong, nhước mắt cười bí hiểm….
“Tò mò thế…”
Dương Phong cũng quay sang đá đểu rồi hất tay Khang Luân xuống….. Rồi cả hai nhìn nhau cười khúc khích.. Hai tên này quên rằng kế bên vẫn còn hiện diện một người nữa… Lạc Thiên nhíu mày rồi lâu lâu cũng cười vài điệu góp vui. Dù sao cũng là anh em chí cốt, không thể chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng được
“Bạn tìm ai?”
Một cô gái xinh xắn từ trong lớp bước ra, mái tóc bồng bềnh xõa nhẹ, vài lọng tóc được tết cầu kì và buộc bằng sợi ruy băng đỏ trắng nổi bật. Cô ấy nheo đôi mắt, đẩy nhẹ gọng kính lên khi nhìn thấy Dương Phong. là Lê Thi – lớp trưởng A9
“À, xin lỗi…. Hàn Nhi có trong đó không?”
Nghe tiếng nói kế bên. Dương Phong xoay người sang, cũng nhẹ nhàng đáp lại rồi thuận tiện đưa mắt dảo một vòng quanh lớp lần nữa
Cô gái đứng lặng một hồi lâu, cuối gầm mặt xuống đất khi nhìn thấy Dương Phong….Đó giờ chỉ toàn nghe danh, nghe chuyện mà các học sinh thường bàn tán chứ cô nàng này cũng chưa bao giờ chú ý đến người tên Dương Phong. Một phần cũng là lớp trưởng lớp chọn nên việc học vẫn là mục đích chính của cô nàng mọt sách này
“Này…. bạn gì ơi…” { t/g: tên khốn này, hơn tới một tủi mà nc làm như em hắn, type mà cũng thấy ngượng tay >”< **
Dương Phong đưa tay lay lay người Lê Thi khiến cô nàng khẽ giật mình, chớp chớp mắt ngước nhìn Dương Phong kèm hành động đưa tay lên đẩy nhẹ gọng kính, miệng lắp bắp
“Không… không.. sáng giờ không thấy Hàn Nhi vào lớp…”
Vừa dứt câu, từ cuối hành lang dãy lớp học ồ lên rần rần. Hàn Nhi đang bước từng bước uể oải, vai đeo chiếc balo, miệng ngậm hộp sữa như thường ngày. Nó cũng không lạ gì với những hành động xung quanh. Sau cái vụ báo chí này nọ với Âu Lạc Thiên.. rồi cũng trong ngày đó tên khốn kia thốt ra một lời tuyên bố nhảm thì chí ích nó cũng chẳng hy vọng gì tương lai nó sáng sủa được rồi….
8 cặp mắt ( gồm 3 chàng và lớp trưởng) quay về phía đó. Không dễ gì phát hiện ra một cô gái cực-kì-tầm-thường như Hàn Nhi giữa sân trường. Nhưng cái điệu bộ cầm hộp sữa hút rột rột quên đi thời thế xung quanh ấy thì không thể lầm được….
“Ô hô, bữa nay cô lại dám cúp học nữa cơ đấy”
Thấy Hàn Nhi bước lại gần, Dương Phong tiến tới rồi kề sát mặt mình trước mặt Hàn Nhi rồi một nụ cười khẩy. Lướt nhẹ qua, không đáp trả gì, Hàn Nhi chỉ ngước nhẹ nhìn Lạc Thiên khi bước ngang qua rồi bước vào lớp khiến Dương Phong sượng người đứng im bất động trong cái tư thể cười khẩy lúc, duy chỉ có nụ cười thì từ từ méo mó, rồi biến mất và thay vào đó là nụ cười gượng, nét mặt từ từ co lại, nhăn nhó giận dữ……
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy”
CHạy nhanh lại gần Hàn Nhi, Dương Phong với tay đến nắm chiếc balo kéo lại. Mất đà, vai và lưng của Hàn Nhi ngã ra sau, theo đà đó dĩ điên đầu của nó cũng ngửa ra, lúc đầu chỉ là ánh mắt nhìn nhẹ nhưng sau đó thì đanh và nheo hẳn đôi mắt lại…Nó nhìn chăm chăm Dương Phong…
Thật sự thì với cái thế người cong queo này thì không thể làm ăn gì, nghĩ đoạn Hàn Nhi đạp mạnh vào chân Dương Phong sau đó nó tháo chiếc balo trên vai xuống quăng mạnh xuống nền rồi đá mạnh một cú số 4 thẳng vào bụng Dương Phong ( note: đá số 4: ai học taekwondo thì có thể hiểu nó nhé, còn nếu không ai học thì mình chỉ có thể giải thích là nó là cú đá knock out và khá mạnh trong taek)
Hắn lùi về sau, mặt nhăn nhó cúi khụy xuống nền trước bao nhiêu cặp mắt của học sinh trong lớp và cả ngoài lớp. Lạc Thiên và Khang Luân cũng chạy ngay vào khi thấy có tiếng động mạnh. Cả bọn sững sốt nhìn người đang khụy chân xuống nền còn Hàn Nhi thì thản nhiên cúi người người xuống cầm rồi đeo chiếc balo sang một vai đi về chỗ ngồi….Mặt nó tuyệt nhiên vẫn không biểu lộ một cảm xúc nào
Home »
Sô cô la đen full
» Sô cô la đen – chương 18.1
Sô cô la đen – chương 18.1
Posted by +84987002345
Posted on 05:38
with No comments
Nhãn:
Sô cô la đen full
0 nhận xét:
Đăng nhận xét