Có những sai lầm có thể sửa chữa và làm lại được. Chẳng hạn như viết một lá thư không hay, bạn có thể viết lại cho tốt hơn. Bị xoá 1 file trên dữ liệu máy tính, dù mất thời gian bạn vẫn có thể tạo lại. Bị mất tiền bạc tài sản, bạn vẫn có thể làm lại được. Nhưng có những sai lầm mà bạn nghĩ là mình không thể còn cơ hội để sửa chữa, khắc phục được. Bạn sẽ làm sao đây?
Trước hết, trong cuộc sống không tồn tại khái niệm không-có-thể nếu bạn nghĩ là vẫn còn có thể - một khi có thời gian tĩnh lặng, thực sự nhìn nhận và cố gắng, bạn vẫn có thể vượt qua - dù có thể không còn như trước nữa nhưng ở những góc độ khác, bạn sẽ cảm nhận được sự sâu sắc của bản thân và cuộc sống.
Trong lần liên hoan tốt nghiệp về, do uống nhiều rượu, một sinh viên vốn điềm tĩnh nhưng do không kiềm chế được khi bảo vệ một người bạn đã tham gia một cuộc ẩu đả và lỡ tay đánh trọng thương gây thiệt mạng một thanh niên đi đường. Sau phiên toà phúc thẩm, dù lỗi ban đầu thuộc về người thanh niên nhưng cậu sinh viên đã bị kết án 10 năm tù. Bước vào tù, cậu vô cùng ân hận vì tội danh giết người luôn ám ảnh tâm hồn cậu. Ước mơ về tuổi trẻ và tương lai một sinh viên giỏi của trường xem như chấm dứt. Cha mẹ đau buồn. Người yêu cậu sau vài tháng đã không còn đến phòng thăm nuôi của trại giam nữa.
Cậu buồn và có lúc như muốn phát điên lên vì lỗi lầm của mình. Những suy nghĩ dày vò, khổ sở và tự hành hạ mình làm tinh thần cậu ngày càng căng thẳng. Những người bạn cậu mỗi lần đến thăm đã đau đớn cùng cậu và ra về trong im lặng cùng những giọt nước mắt chia sẻ. Đến một hôm, cậu được gọi ra phòng thăm nuôi. Và bất ngờ, bên kia khung kính của trại giam là một phụ nữ khắc khổ - mẹ của người thanh niên đã chết, người con trai duy nhất của bà. Cậu bật khóc như chưa từng bao giờ được khóc và quỳ xuống xin người mẹ bất hạnh kia tha thứ cho lỗi lầm lớn nhất của đời mình. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh đó đều phải quay mặt đi.
Sau một thời gian, do rèn luyện, chấp hành nội quy tốt và có đơn cứu xét giảm án đặc biệt của gia đình bị hại, cậu được thả tự do sớm hơn hạn tù 6 năm. Ra tù, cậu thực sự mừng rỡ và cảm thấy cuộc sống còn rất đẹp đối với mình. Với sự giúp đỡ của những người bạn, cậu đã sớm hoà nhập và tìm được việc làm. Hạnh phúc cuộc sống dường như vẫn đang chờ đón cậu ở phía trước - ý nghĩa hơn. Và nơi cậu thường ghé thăm nhiều nhất là căn nhà của mẹ người thanh niên bất hạnh nọ.
Trước hết, trong cuộc sống không tồn tại khái niệm không-có-thể nếu bạn nghĩ là vẫn còn có thể - một khi có thời gian tĩnh lặng, thực sự nhìn nhận và cố gắng, bạn vẫn có thể vượt qua - dù có thể không còn như trước nữa nhưng ở những góc độ khác, bạn sẽ cảm nhận được sự sâu sắc của bản thân và cuộc sống.
Trong lần liên hoan tốt nghiệp về, do uống nhiều rượu, một sinh viên vốn điềm tĩnh nhưng do không kiềm chế được khi bảo vệ một người bạn đã tham gia một cuộc ẩu đả và lỡ tay đánh trọng thương gây thiệt mạng một thanh niên đi đường. Sau phiên toà phúc thẩm, dù lỗi ban đầu thuộc về người thanh niên nhưng cậu sinh viên đã bị kết án 10 năm tù. Bước vào tù, cậu vô cùng ân hận vì tội danh giết người luôn ám ảnh tâm hồn cậu. Ước mơ về tuổi trẻ và tương lai một sinh viên giỏi của trường xem như chấm dứt. Cha mẹ đau buồn. Người yêu cậu sau vài tháng đã không còn đến phòng thăm nuôi của trại giam nữa.
Cậu buồn và có lúc như muốn phát điên lên vì lỗi lầm của mình. Những suy nghĩ dày vò, khổ sở và tự hành hạ mình làm tinh thần cậu ngày càng căng thẳng. Những người bạn cậu mỗi lần đến thăm đã đau đớn cùng cậu và ra về trong im lặng cùng những giọt nước mắt chia sẻ. Đến một hôm, cậu được gọi ra phòng thăm nuôi. Và bất ngờ, bên kia khung kính của trại giam là một phụ nữ khắc khổ - mẹ của người thanh niên đã chết, người con trai duy nhất của bà. Cậu bật khóc như chưa từng bao giờ được khóc và quỳ xuống xin người mẹ bất hạnh kia tha thứ cho lỗi lầm lớn nhất của đời mình. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh đó đều phải quay mặt đi.
Sau một thời gian, do rèn luyện, chấp hành nội quy tốt và có đơn cứu xét giảm án đặc biệt của gia đình bị hại, cậu được thả tự do sớm hơn hạn tù 6 năm. Ra tù, cậu thực sự mừng rỡ và cảm thấy cuộc sống còn rất đẹp đối với mình. Với sự giúp đỡ của những người bạn, cậu đã sớm hoà nhập và tìm được việc làm. Hạnh phúc cuộc sống dường như vẫn đang chờ đón cậu ở phía trước - ý nghĩa hơn. Và nơi cậu thường ghé thăm nhiều nhất là căn nhà của mẹ người thanh niên bất hạnh nọ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét