"Hãy dành thời gian cho mọi người quanh mình – cho dù đó là một việc nhỏ nhoi. Hãy làm điều mà bạn chẳng được hưởng lợi lộc gì ngoài đặc quyền được làm điều đó" - Albert Schweitzer
Đêm qua, ông cụ được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê do trụy tim và sau khi cấp cứu, ông cũng chỉ tỉnh lại phần nào.
- Bác sĩ à, tôi thấy ông cụ có vẻ nguy kịch lắm ? - cô y tá khẻ nói
- Đúng vậy, ông cụ bi truỵ tim. Tôi đã cố hết sức nhưng cụ cũng chỉ dừng lại phần nào. - Bác sĩ trả lời
- Mà, mãi sao không thấy cậu con trai của cụ đến nhỉ, thưa bác sĩ ?
- À, cậu ta đang ở trong quân ngủ, đóng quân ở vùng hải đảo xa xôi. Chắc là đêm nay mới về kịp. Cầu mong cho hai cha con được gặp nhau lần cuối. - Bác sĩ trả lời.
Đêm qua, ông cụ được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê do trụy tim và sau khi cấp cứu, ông cũng chỉ tỉnh lại phần nào.
- Bác sĩ à, tôi thấy ông cụ có vẻ nguy kịch lắm ? - cô y tá khẻ nói
- Đúng vậy, ông cụ bi truỵ tim. Tôi đã cố hết sức nhưng cụ cũng chỉ dừng lại phần nào. - Bác sĩ trả lời
- Mà, mãi sao không thấy cậu con trai của cụ đến nhỉ, thưa bác sĩ ?
- À, cậu ta đang ở trong quân ngủ, đóng quân ở vùng hải đảo xa xôi. Chắc là đêm nay mới về kịp. Cầu mong cho hai cha con được gặp nhau lần cuối. - Bác sĩ trả lời.
.........................................................................
- Cụ ơi, con trai cụ đến rồi đây. - Cô y tá khẽ gọi cụ già.
Phải gọi đến mấy lần ông lão mới khó nhọc mở mắt ra. Ông loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên trong bộ quân phục lính thủy đang đứng cạnh giường mình. Anh lính trẻ nhìn ông cụ, há hóc miệng thốt lên sửng sốt : hả ?
- Quái lạ !! gặp bố mình đã sắp hấp hối, vậy mà anh ta vẩn có thể bình tỉnh thế nhỉ ? - Cô y tá lầm bầm trong miệng.
Ông lão đưa tay ra cầm lấy tay chàng trai. Những ngón tay rắn rỏi của anh lính siết nhẹ bàn tay mềm rũ không còn chút sinh khí ấy.
Cô y tá mang đến một chiếc ghế để người lính ngồi với cha mình.
- Cha ơ ! cha ơi ! con đã về đây. Con đã vừa vượt hàng trăm cây số để về bên cha đây. - Người lính trẻ tha thiết gọi cha.
Suốt đêm, anh lẳng lặng ngồi trong căn phòng ánh sáng tù mù, nắm tay ông lão và nói với ông những lời động viên. Ông lão hấp hối nằm yên, không nói gì, nhưng tay ông vẫn không rời bàn tay chàng trai. Mặc những tiếng rì rì của bình ôxy, tiếng rên rỉ của các bệnh nhân khác và tiếng bước chân của các y tá trực đêm ra vào phòng, anh lính vẫn ngồi ngay ngắn bên ông lão.
Cô y tá, thỉnh thoảng ghé vào thăm nom các bệnh nhân, luôn bắt gặp anh lính trẻ thì thầm những lời an ủi vào tai ông. Nhiều lần, cô chủ ý nhắc anh chợp mắt một lát, nhưng anh đều từ chối.
Gần sáng, ông lão trút hơi thở cuối cùng.
- Cha ơi, con chúc cha yên giấc ngàn thu.
Người lính cẩn thận đặt bàn tay lạnh lẽo của ông lên giường và bước ra ngoài tìm cô y tá.
- Tôi thật lòng chia buồn cùng anh. Cũng may là anh đã về kịp lúc để gặp cụ lần cuối. Thôi, mời anh sang làm những thủ tục cần thiết. - Cô y tá nói với người lính trẻ
- Ồ không, ông cụ này là ai vậy ? - Người lính trẻ hỏi lại.
Cô y tá giật mình :
- Anh nói gì lạ vậy ? ông cụ là cha anh mà ?
- Không ! không phải đâu ! ông cụ ấy đâu phải là cha của tôi. Đây là lần đầu tiên, tôi được gặp ông cụ.
- Vậy sao anh không nói gì khi tôi đưa anh đến gặp cụ ?
- Tôi biết là có sự nhầm lẫn từ người cấp phép cho tôi về nhà. Tôi nghĩ có lẽ con trai ông cụ và tôi trùng tên, trùng quê quán và có số quân giống nhau, do đó người ta mới nhầm lẩn như vậy. - Người lính giải thích. - Ông cụ rất muốn gặp con trai mình mà anh ấy lại không có mặt ở đây. Khi đến bên ông cụ, tôi nhận ra là cụ đã yếu đến mức không còn phân biệt được tôi với con trai cụ nữa. Biết là cụ rất cần có ai đó bên cạnh, nên tôi đã quyết định ở lại.
Cô y tá buột miệng thốt lên :
- Ôi, bây giờ thì tôi đã hiểu. Anh lính, anh đúng là một người lính trẻ mẩu mực.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét