Home » » CMKĐM - HGTH - Khởi đầu từ sự kết thúc

CMKĐM - HGTH - Khởi đầu từ sự kết thúc

Một đêm Giáng sinh, chúng tôi hẹn gặp nhau tại một nhà hàng. Ánh sáng toả ra từ những ngọn nến trên mỗi bàn ăn làm không gian căn phòng ấm áp, dễ chiụ. Tôi gọi cho mình một ly bia và một ly rượu nhẹ cho vợ tôi trong lúc cô ấy vào phòng vệ sinh trang điểm lại.

Nghĩ đến cô ấy, tự dưng tôi cảm thấy khó chiụ. Dường như suốt bốn năm chung sống, chúng tôi chỉ chiụ đựng nhau vì có quá nhiều điểm bất đồng. Chúng tôi quyết định chia tay khi không thể chiụ đựng nhau được nữa. Có lẽ người ta có thể cố gắng mọi thứ, trừ yêu. Và lần gặp hôm nay là để giải quyết tất cả những gì còn vướn mắc trước khi chấm dứt.

Tôi nhìn sang bàn bên cạnh. Một đôi vợ chồng trẻ quấn quýt bên nhau, tay trong tay hạnh phúc. Cách đây không lâu, chúng tôi cũng đã có những giây phút hạnh phúc như thế.

Ngày đó, cô ấy rời bỏ tất cả để cùng tôi đến thành phố này. Không gia đình, không bạn bè, nhưng may mắn là chúng tôi đã nhanh chóng tìm được một công việc mới. Tuy nhiên, chuyện cơm áo thường ngày đã chi phối chúng tôi quá nhiều. Những hoá đơn tiền điện, tiền nhà, áp lực công việc đã đẩy chúng tôi dần xa nhau. Sau những giờ ở công sở, chúng tôi chỉ biết xem tivi, ăn tối và cải nhau. Những cuộc tranh cải cứ nhiều lên và mỗi lúc một gay gắt hơn thay vì chia sẻ mọi khó khăn như trước thì chúng tôi trở nên cáu gắt, nói những lời làm tổn thương nhau, và cuối cùng là cuộc chia tay hôm nay, có lẻ đây là cách tốt nhất.

Vợ tôi bước ra, với gương mặt được chăm chút kỹ càng nhưng vẫn không giấu được đôi mắt rưng rưng. Tôi nghe như có một vết dao vừa cắt vào tim. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc sẽ làm cô ấy khóc. Những giọt nước mắt làm tôi se lòng. Bất chợt, tôi có cảm giác lo sợ khi nghĩ về cuộc sống sắp tới của tôi nếu không có cô ấy.

- Trong em thế nào? - Cô ấy hỏi như một thói quen, và tôi bật cười. Dường như ngày nào, cô ấy cũng hỏi tôi câu hỏi này.

Chúng tôi dùng bữa tối trong im lặng. Có nhiều thứ để nói với nhau nhưng ngay phút ấy, tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Nói rằng tình yêu tôi dành cho cô ấy vẫn còn và còn rất nhiều nhưng vẫn không thể cứu vãn được một cuộc hôn nhân của chúng tôi ư ?

Tôi bước vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Tiếng sụt sịt của người đàn ông trung niên đứng bên cạnh làm tôi chú ý. Ông đứng trằm ngăm trước bồn rửa mặt với đôi mắt đỏ hoe. Tôi thân thiện đưa cho ông túi khăn giây, ông dùng hết nhưng vẫn không ngăn nổi dòng nước mắt tiếp tục rơi trên khuôn mặt đầy những vết nhăn. Có lẻ ông đang gánh chịu một nổi đau nào đó ngoài sức chịu đựng của mình. Ông bắt đầu nói trong tiếng nấc :

- Tôi xin lỗi ! Tôi nghĩ là tôi đã sẳn sàng. Tôi nghĩ là tôi có thể chịu đựng được tất cả những điều này... Tôi sợ phải nghe lại những bài hát này...Xin lỗi ! Tôi không kềm chế được khi nghe những giai điệu của nó...Tôi đã cố gắng rồi.

Cố gắng để làm điều gì cơ ? Tôi không hình dung được rõ ràng về nỗi đau của ông.

- Vợ tôi mới ra đi cách đây sáu tuần và tôi..... - Ông gần như không thể tiếp tục câu nói.

Sáu tuần ? Tôi thấy tim mình thắt lại. Tôi cảm nhận được nỗi mất mát lớn khi nhìn vào mắt ông. Bất chợt tôi liên tưởng đến hoàn cảnh của mình. Tôi không thể hinh dung nổi nếu thiếu bóng dáng vợ mình trong sáu tuần thì cuộc sống của tôi sẽ ra sao ?

Giáng sinh luôn là ngày mà cô ấy mong đợi. Tôi không nghĩ là mình sẽ khóc khi nghe những bài hát mừng Giáng sinh, nhưng hôm nay những bài hát đó làm tôi nhớ đến cô ấy.

Một chàng trai trẻ, có lẻ là con trai ông, mở cửa bước vào an ủi và dìu ông ra ngoài. Nhìn con trai ông, tôi nghĩ vợ chồng ông đã sống với nhau hơn 20 nam rồi.

Tôi trở lại bàn dưới ánh sáng dìu dịu của ngọn nến, gương mặt vợ tôi ửng hồng, đôi tay nàng đan nhau quanh ly rượu như cố níu giữ điều gì đó. Đêm nay, nàng rất đẹp, tôi kéo cô ấy ngồi xát lại mình hơn và cảm nhận được hơi ấm của nàng lan toả.

- Có chuyện gì vậy anh? - Nàng thì thầm vào tai tôi. Một lời nói không hề chứa đựng sự ghét bỏ hay giận dỗi, mà đó là một lời nói chân thật nhất của người vợ mà tôi có thể cảm nhận được.

- Anh xin lỗi ! - Tôi nói trong khi vẫn nhìn vào mắt nàng.

Những giọt nước mắt trên má nàng đã nói hết cảm xúc trong lòng vợ tôi. Cảm giác nhẹ nhỏm làm trái tim chúng tôi dễ chịu hơn khi tôi nói với cô ấy:

- Anh sẽ tìm được công việc tại nơi ở trước của chúng ta. Anh nhớ gia đình của chúng ta. Mình sẽ cùng tìm công việc, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi em à ! Chúng ta bắt đầu lại tất cả, sẽ làm lại từ đầu.

Nàng nhích người lại gần tôi hơn. Thật khó diển tả cảm xúc được ôm chặt nàng vào lòng. Cảm giác vừa tìm lại được một thứ quý giá mà suýt chút nữa tôi sẽ mất nó vĩnh viễn. Chỉ khi tình yêu sắp xa rời, chúng tôi mới nhận thấy tình cảm mình dành cho nhau là quá lớn và không thể chia lìa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét