“Không có điều gì trên đời có thể xảy ra nếu trước đó không có một ước mơ.”
Hôm ấy là ngày diễn ra trận chung kết giải bóng đã giữa các trường đại học và cậu bé Ron, mười lăm tuổi, là học sinh trung học duy nhất có mặt trong đội bóng trường đại học Yale. Cậu bé phấn khởi mời mẹ đến xem trận thi đấu quan trọng đó. Đây là lần đầu tiên mẹ cậu đi xem bóng đá, và bà đã hứa sẽ đến cùng với vài người bạn. Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, và bà đang đứng bên ngoài phòng thay đồ đợi Ron về.
“Mẹ nghĩ sao về trận đấu? Mẹ có thấy ba đường chuyền ghi bàn của đội con thật tuyệt không? còn hàng phòng ngự nữa, à… cú phát bóng đẹp mắt của thủ môn đội con nữa chứ?” – Cậu hào hứng hỏi mẹ mình.
Người mẹ trả lời: “Ron à, con cừ lắm. Mẹ rất tự hào về con. Trong suốt trận đấu, con đã kéo vớ lên mười một lần… Mẹ còn biết con toát mồ hôi dưới lớp quần áo dày cộm, uống hết tám ly nước và vỗ nước lên mặt hai lần. Mẹ rất thích cái cách con chạy ra khỏi chỗ để vỗ lưng số mười chín, số năm và số mười mỗi khi họ rời sân”.
“Ôi mẹ, sao mẹ có thể biết hết những chuyện đó? Và làm sao mẹ có thể nói rằng con thật là cừ? Thậm chí khi con còn không được ra sân, chỉ ngồi ở ghế dự bị?”.
Mẹ cậu mỉm cười và ôm lấy cậu. “Ron à, mẹ chẳng biết tí gì về bóng đá cả. Mẹ không đến đây để xem đấu bóng. Mẹ đến để được nhìn thấy con đã hết lòng vì đồng đội như thế nào”.
Hôm ấy là ngày diễn ra trận chung kết giải bóng đã giữa các trường đại học và cậu bé Ron, mười lăm tuổi, là học sinh trung học duy nhất có mặt trong đội bóng trường đại học Yale. Cậu bé phấn khởi mời mẹ đến xem trận thi đấu quan trọng đó. Đây là lần đầu tiên mẹ cậu đi xem bóng đá, và bà đã hứa sẽ đến cùng với vài người bạn. Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, và bà đang đứng bên ngoài phòng thay đồ đợi Ron về.
“Mẹ nghĩ sao về trận đấu? Mẹ có thấy ba đường chuyền ghi bàn của đội con thật tuyệt không? còn hàng phòng ngự nữa, à… cú phát bóng đẹp mắt của thủ môn đội con nữa chứ?” – Cậu hào hứng hỏi mẹ mình.
Người mẹ trả lời: “Ron à, con cừ lắm. Mẹ rất tự hào về con. Trong suốt trận đấu, con đã kéo vớ lên mười một lần… Mẹ còn biết con toát mồ hôi dưới lớp quần áo dày cộm, uống hết tám ly nước và vỗ nước lên mặt hai lần. Mẹ rất thích cái cách con chạy ra khỏi chỗ để vỗ lưng số mười chín, số năm và số mười mỗi khi họ rời sân”.
“Ôi mẹ, sao mẹ có thể biết hết những chuyện đó? Và làm sao mẹ có thể nói rằng con thật là cừ? Thậm chí khi con còn không được ra sân, chỉ ngồi ở ghế dự bị?”.
Mẹ cậu mỉm cười và ôm lấy cậu. “Ron à, mẹ chẳng biết tí gì về bóng đá cả. Mẹ không đến đây để xem đấu bóng. Mẹ đến để được nhìn thấy con đã hết lòng vì đồng đội như thế nào”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét