Home » » QUAN HỆ NGUY HIỂM - CHƯƠNG 15-16

QUAN HỆ NGUY HIỂM - CHƯƠNG 15-16

QUAN HỆ NGUY HIỂM - CHƯƠNG 15-16
Sơ Vũ vội nép mình, hồi hộp nhìn về về sau. Người đàn ông từ tốn rút khẩu súng ra, lắp ống giảm thanh rồi giắt vào trong áo khoác. Sau đó, hắn bước xuống xe, đi về chiếc taxi của Sơ Vũ. Thần kinh Sơ Vũ căng như dây đàn, cô chậm rãi dịch sang cửa xe bên kia. Vừa sờ vào cửa xe, Sơ Vũ lập tức đẩy mạnh nhưng cửa không mở.
"Cô ơi, đừng đẩy nữa. Cửa sau bên trái xe tôi bị hỏng rồi, không mở ra được đâu".
Nghe tiếng loạt soạt đẩy cửa, tài xế taxi quay đầu giải thích với Sơ Vũ.Sơ Vũ nắm chặt thành ghế, nuốt nước bọt. Lần trước ở trên thuyền, Gina bắn phát đạn gần tim Sơ Vũ, lần này chưa chắc cô đã gặp may như vậy.Cảm giác khiếp sợ khi bị trúng đạn lại dội lên trong tâm trí Sơ Vũ. Cô nín thở nhìn ra ngoài xe, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần này, Sơ Vũ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của đối phương, không có đường rút lui, cũng không thể làm gì.
Người đàn ông ngày càng tiến lại gần, bàn tay phải đặt thò vào áo khoác phía trước ngực. Sơ Vũ hầu như nhìn thấy báng súng trong tay hắn ta. Khi người đàn ông bước đến đuôi xe taxi, một chiếc xe con màu đen cũng đỗ ở đằng sau xe taxi đột nhiên dịch lên mở mạnh cửa, đẩy trúng vào đùi người đàn ông kia. Sau đó, một bàn tay từ trong xe thò ra, siết chặt cổ người đàn ông lôi ngay vào trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa. Sự việc xảy ra rất nhanh, chỉ trong vòng vài giây nên không ai để ý.
Sơ Vũ kinh ngạc nhìn về phía sau. Chiếc xe màu đen sử dụng kính thẫm màu nên cô không thể thấy trong xe xảy ra chuyện gì, chỉ biết xe rung mạnh một cái rồi lại nằm yên.Nếu Sơ Vũ không tình cờ nhìn về phía sau, cô không thể ngờ mối nguy hiểm lại gần cô đến thế. Sơ Vũ cứ tưởng sau khi rời khỏi Lục Tử Mặc, tất cả những chuyện liên quan đến anh ta sẽ trở thành quá khứ. Nào ngờ, Sơ Vũ mới đặt chân xuống Hàng Châu đã xảy ra biến cố.
Đoạn đường tắc phía trước có vẻ hơi thông, đoàn xe bắt đầu di chuyển, chiếc taxi cũng từ từ tiến về phía trước. Đằng sau có một chiếc xe lách vượt lên, chui vào khoảng trống giữa taxi và chiếc xe màu đen. Sơ Vũ nhìn quanh một hồi,cô quyết định xuống xe. Sơ Vũ trả tiền cho anh tài xế, rút chiếc mũ từ túi xách đội lên đầu. Cô lặng lẽ chui ra khỏi xe, tránh tầm nhìn của xe cộ phía sau và nhanh chóng qua đường theo làn dành cho người đi bộ.
Mặc dù đường dành cho ô tô bị tắc nhưng làn đi bộ lại không đông lắm. Sơ Vũ đi một đoạn đến ngã tư, hóa ra đài truyền hình đang thực hiện chương trình trên phố nên mới gây tắc đường. Ở ngã tư xe cộ càng chật kín, Sơ Vũ lặng lẽ cúi đầu bước đi. Bây giờ, cô không thể về nhà, không thể khiến người nhà gặp nguy hiểm. Sơ Vũ vào một cửa hàng bên đường, gọi điện thoại về nhà. Cô nói cho người nhà biết, mình còn một số thủ tục chưahoàn tất nên chưa thể về nhà. Người nhà sốt ruột, hỏi Sơ Vũ đang ở đâu để còn đi đón, Sơ Vũ không trả lời, dập máy một cách dứt khoát.
Sơ Vũ vừa đi qua ngã tư vừa suy tư, sự việc đến nước này rồi, nếu cô ở lại Hàng Châu sẽ mang đến rắc rối cho người thân. Sơ Vũ bỗng dưng thấy hối hận trở khi về nước.Sớm biết vậy, thà cô ở lại Thái Lan, để có chuyện gì cũng chỉ một mình gánh vác.
Nghĩ đến đây, Sơ Vũ quay người đi ngược lại. Người đi bộ trên hè phố rất đông, hôm nay là ngày cuối tuần lại có hoạt động nên phố xá càng náo nhiệt. Sơ Vũ liên tục quay đầu nhìn về phía sau, lòng tự nhủ không biết cô đã cắt được cái đuôi. Đuôi này không hiểu là người của ai, đi theo cô với mục đích gì?
Đến ngã rẽ đầu đường, Sơ Vũ vội bắt một chiếc taxi trở lại sân bay. Cô mua vé chuyến bay sớm nhất đi Thái Lan. Sơ Vũ sống và làm việc ở Chiang Rai nhiều năm, cô đã gia nhập quốc tịch ở đó. Bây giờ cô quay về Chiang Rai, tìm một công việc mới cũng không phải quá khó. Với hoàn cảnh không thể xác nhận sự an toàn tuyệt đối như hiện nay, việc sống yên ổn cùng gia đình chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Sau khi nhận vé từ quầy bán vé ở sân bay, Sơ Vũ quay người bước đi. Cô không có nhiều hành lý, chỉ có một túi xách lớn đựng một số đồ dùng cần thiết và giấy tờ tùy thân. Mới đi vài bước, Sơ Vũ nghe đằng sau có tiếng một người đàn ông: "Cô Đặng".
Người đàn ông nói bằng tiếng Thái. Sơ Vũ nhận ngay ra người đàn ông này, hắn từng cùng đội đặc cảnh truy bắt Lục Tử Mặc ở khách sạn gần sân bay, hình như tên là cảnh sát Văn.
Sơ Vũ lặng lẽ gấp vé máy bay bỏ vào túi xách rồi nhìn hắn: "Xin lỗi, tôi không quen biết anh".
"Cô Đặng! Xin lỗi đã mạo muội tìm cô thế này. Tôi là cảnh sát người Thái Lan. Chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn sân bay". Cảnh sát Văn mỉm cười, đảo mắt qua người Sơ Vũ: "Cô Đặng vừa mới về nước, đã vội đón máy bay trở lại Thái Lan à?".
"Chuyện này có cần thiết phải báo cáo với anh không?", Sơ Vũ cất ví tiền vào túi: "Cảnh sát Thái Lan quan tâm đến việc đi lại của cá nhân từ khi nào vậy?".
Cảnh sát Văn nhún vai: "Còn hai tiếng nữa cô Đặng mới phải lên máy bay, hay là chúng ta cùng ngồi uống tách coffee đi".
Biết mình khó có thể từ chối,Sơ Vũ mỉm cười đi theo cảnh sát Văn lên đại sảnh ở tầng hai. Ở đây có một quán coffee và một quán ăn. Hai người bước đến bàn coffee trên hành lang, nhân viên phục vụ mỉm cười lễ phép đặt hai tách coffee rồi nhường lại không gian cho họ. Cảnh sát Văn lên tiếng: "Cô Đặng sống ở Thái Lan 10 năm, còn nhập quốc tịch rồi, tại sao cô lại đột nhiên từ bỏ công việc ở bệnh viện Chiang Rai về nước?".
Người đàn ông này nắm rõ tình hình của cô. Sơ Vũ nhấp môi uống coffee. Xem ra, hắn quả nhiên muốn tóm Lục Tử Mặc thông qua cô. Không biết hắn có biết rõ mọi chuyện xảy ra giữa cô và Lục Tử Mặc hay không?
"Người Trung Quốc chúng tôi có câu "Lá rụng về cội". Cảnh sát Văn có lẽ không hiểu nổi đâu", Sơ Vũ cười lãnh đạm.
Cảnh sát Văn gật đầu, ngồi thẳng người nhìn vào mắt Sơ Vũ: "Lúc trước,cô Đặng bị bắt cóc ở khách sạn rồi mất tích một thời gian. Đồng nghiệp người Trung Quốc của chúng tôi nhận được tin từ em họ cô, nói là cô bị mấy người Thái Lan bắt cóc. Tôi thật sự tò mò muốn biết, cô Đặng làm thế nào thoát hiểm và về nước bình an? Tôi cũng muốn biết, tại sao cô Đặng lại trở thành mục tiêu của nhiều người, tôi càng muốn biết những vụ tự tàn sát lẫn nhau sau lưng cô. Cô Đặng có thể cho tôi một lời giải đáp xác đáng không?"
"Tôi chỉ có thể cho anh biết, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật".Sơ Vũ nói lạnh nhạt. Lục Tử Mặc cứu mạng cô vài lần, cô cũng từng cứu anh ta. Dù anh ta tàn nhẫn lợi dụng cô, dù bây giờ họ không ai nợ ai nhưng Sơ Vũ cũng không có ý định bán đứng Lục Tử Mặc.
"Quan hệ giữa cô Đặng và Lục Tử Mặc không phải bình thường?". Cảnh sát Văn thăm dò: "Với thân phận của Lục Tử Mặc, cô Đặng cho rằng cô vẫn còn trong sạch sao?"
"Tôi chỉ biết sơ qua anh ta, chỉ vậy mà thôi". Sơ Vũ cau mày.
Cảnh sát Văn lắc đầu cười: "Cô Đặng chẳng nói thật gì cả. Hôm nay, tôi tìm đến cô với mục đích trao đổi một cuộc giao dịch với cô. Tôi sẽ nói điều kiện của tôi trước. Cô Đặng từng trải qua chuyện em họ bị bắt cóc, chắc cô cũng phải nghĩ đến sự an toàn của gia đình cô. Vì mối quan hệ với Lục Tử Mặc, chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm. Tôi có thể bảo đảm, cảnh sát sẽ lặng lẽ bảo vệ cô và gia đình, đến khi nào tôi bắt được người tôi cần bắt mới thôi".
Sơ Vũ cụp mi mắt không trả lời. Cảnh sát Văn quan sát thái độ của Sơ Vũ: "Theo tôi được biết, quan giữa cô Đặng và Lục Tử Mặc không đơn giản như cô nói đâu. Nếu không phải vậy, tại sao Ba Dữ lại luôn lặng lẽ đi theo bảo vệ cô? Vừa rồi, khi tên sát thủ xuất hiện trên đường, chúng tôi còn chưa kịp ra tay, Ba Dữ đã giải quyết nhanh gọn. Không thể không thừa nhận, hắn ta đích thực là thuộc hạ đắc lực của Lục Tử Mặc, làm việc gì cũng gọn gàng, không lưu lại dấu vết. Tất nhiên, tôi cũng có thể thông cả, cô Đặng sẽ không tiện thừa nhận mối quan hệ với hạng người như Lục Tử Mặc. Tôi chỉ muốn hỏi cô Đặng một câu, cô có hợp tác hay không mà thôi?".
"Tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi. Tôi và Lục Tử Mặc không có bất cứ quan hệ gì". Sơ Vũ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cảnh sát Văn: "Cám ơn coffee của anh".
"Cô Đặng!"
Cảnh sát Văn vẫn ngồi yên: "Ban nãy Ba Dữ đã để lộ hành tung, bị người của chúng tôi ép đi rồi. Nhưng sát thủ đằng sau cô vẫn chưa xử lý xong đâu. Nếu bây giờ cô từ chối lời mời đầy thiện ý của tôi, chỉ cần ra khỏi sân bay, cô sẽ trở thành mục tiêu bất cứ lúc nào. Cô thật sự không suy nghĩ đến điều đó sao?".
Sơ Vũ dừng bước, cô biết cảnh sát Văn nói thật, tuy nghe như một lời uy hiếp. Sơ Vũ quay người nhìn cảnh sát Văn: "Tôi xin nhắc lại lần cuối, về Lục Tử Mặc, tôi không có gì để nói cả".
Sơ Vũ bước xuống tầng dưới, vẫn kịp nghe thấy tiếng của cảnh sát Văn: "Đúng là người phụ nữ cố chấp".
Mặc dù vẫn còn sớm nhưng Sơ Vũ quyết định đi qua cửa kiểm soát vé vào bên trong sảnh đợi sân bay. Quay đầu nhìn lại, cô thấy cảnh sát Văn ngồi trên hành lang tầng hai. Nhìn cô đi qua cửa kiểm tra, hắn mỉm cười vẫy tay chào cô.
Vào đến phòng chờ, Sơ Vũ tìm ghế ngồi xuống. Ở trong này không khí thoáng đãng hơn hẳn, phần lớn những người đợi chuyến bay cúi đầu làm việc riêng của mình. Không biết cảnh sát Văn nói có người theo dõi cô là thật hay giả, Sơ Vũ lục túi xách lấy ra quyển tạp chí, lật vài trang rồi lại ném vào túi. Từ loa phát thanh, giọng nói êm dịu của nữ phát thanh viên cất lên, thông báo chuyến bay của Sơ Vũ bị hoãn một tiếng đồng hồ do nguyên nhân thời tiết.
Sơ Vũ đang sốt ruột, nghe tin hoãn chuyến bay cô càng cảm thấy bất an. Sơ Vũ đứng dậy, nhìn xung quanh không phát hiện ra người nào khả nghi. Trước khi gặp Lục Tử Mặc, có bao giờ cô thấp thỏm như thế này? Sau khi quen biết anh ta, cuộc sống của cô đảo lộn hoàn toàn. Sự yên bình bị phá vỡ, có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại với Sơ Vũ.
Lục Tử Mặc cố ý để mọi người thấy nhược điểm của anh ta. Nhưng chỉ sợ không riêng Renault nhìn thấy nhược điểm đó, mà cả những người khác đang nhắm vào anh ta. Sơ Vũ không rõ rốt cuộc có bao nhiêu thế lực bất minh đối đầu với Lục Tử Mặc trong bóng tối. Nếu biết mọi chuyện đến nước này, thà lúc đầu bị Nhị ca cưỡng bức rồi ném xác vào rừng sâu còn dễ chịu hơn.
Sơ Vũ phiền muộn bước đến nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nam nữ của sân bay nằm ở hai đầu khác nhau. Nơi treo biển báo nhà vệ sinh không thấy cửa ra vào, chỉ có một hành lang dài.Cuối hành lang treo một chiếc gương lớn trên tường, bên dưới là bồn rửa mặt, quẹo vào bên trong mới là nhà vệ sinh nữ.
Sơ Vũ cầm túi đi vào hành lang. Từ chiếc gương treo trước mặt, Sơ Vũ có thể nhìn thấy toàn cảnh sau lưng. Đúng lúc Sơ Vũ đi vào, từ bên cạnh có một người đàn ông mặc bộ complet màu sẫm, tóc xoăn vàng, đeo cặp kính râm lớn che nửa mặt bước theo cô. Sơ Vũ dừng bước, quay người: "Xin lỗi, đây là nhà vệ sinh nữ".
Người đàn ông tóc vàng bước đến trước mặt Sơ Vũ, nhìn chăm chú vào cô. Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc, cô lùi lại một bước. Người đàn ông trước mặt lên tiếng, giọng nói trầm khàn không lẫn với bất cứ ai khác: "Tôi biết".
Sơ Vũ còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông giữ chặt cánh tay Sơ Vũ lôi cô vào phòng điều khiển điện trên hành lang rồi khóa trái cửa. Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, oan ức, bất mãn, kinh sợ...Tất cả những cảm xúc phức tạp này xuất hiện cùng lúc khiến cô chỉ biết dùng nắm đấm để giải tỏa. Tại sao Lục Tử Mặc lại tùy tiện gây nhiễu loạn cuộc sống của cô. Sơ Vũ khó khăn lắm mới quên được anh ta, tại sao anh ta lại xuất hiện để nhắc nhở cô về sự tồn tại của anh ta?
Phòng điều khiển điện không có đèn chiếu sáng, người đàn ông đứng im để Sơ Vũ đấm một phát. Sơ Vũ không biết cô đấm vào chỗ nào trên người Lục Tử Mặc, chỉ cảm thấy bàn tay mình đau buốt. Vừa tung ra cú đấm thứ hai, tay cô bị bàn tay Lục Tử Mặc bắt gọn.Anh ta dùng sức kéo Sơ Vũ vào lòng: "Đủ rồi".
Đủ gì mà đủ? Anh tưởng Sơ Vũ tôi dễ bắt nạt lắm sao? Sơ Vũ ra sức giãy giụa, tay cô vẫn bị Lục Tử Mặc giữ chặt. Lục Tử Mặc cuối cùng cũng hết nhẫn nại, anh đẩy mạnh Sơ Vũ vào tường, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Tôi nói đủ rồi".
Sơ Vũ cứng người. Lục Tử Mặc một bàn tay giữ chặt hai tay Sơ Vũ đưa lên quá đỉnh đầu, tay còn lại ôm phía sau lưng cô. Để đề phòng Sơ Vũ giơ chân đạp anh, một chân Lục Tử Mặc kẹp vào giữa hai đùi Sơ Vũ. Đột nhiên, Sơ Vũ nhớ lại mấy lần tiếp thân thể trước đây. Mùi vị quen thuộc và nguy hiểm của Lục Tử Mặc bao trùm lên Sơ Vũ đầy mờ ám.
Tim sơ vũ đập mạnh , cô thở hổn hển , cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay của Lục Tử Mặc nhưng càng bị anh giữ chặt hơn .Thân thể anh ép sát vào người Sơ Vũ khiến cô có cảm giác tức thở .Trong phòng tối chỉ có tiếng máy biến tần kêu ù ù .Với sức mạnh của Lục Tử Mặc ,Sơ Vũ biết mình không thể thoát thân , cô lên tiếng : " Lục Tử Mặc , rút cuộc anh muốn gì ?"
Lục Tử Mặc bất động trong bóng tối không trả lời câu hỏi của Sơ Vũ.Một lúc sau anh mới mở miệng : "Em đừng quay về Thái lan .Ở đây dù nguy hiểm , nhưng cũng có người của Văn Lai.Cảnh sát Trung Quốc sẽ bảo vệ em , bọn chúng sẽ không dám manh động .Hiện tại,cảnh sát đã bố trí người quanh khu vực nhà em .Dù thế nào , Văn Lai cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ sự an toàn của em "
"Đối với anh ta , tôi chỉ là mồi nhử ngon lành ,để câu con cá to là anh ".Sơ Vũ cười lạnh lùng cố gạt bỏ sự ảnh hưởng của Lục Tử Mặc đối với cô .
" Lục Tử Mặc bây giờ thì anh vui rồi .Anh cho tất cả mọi người thấy tôi là nhược điểm của anh .Anh hi sinh cuộc sống yên bình của tôi để đổi lấy sự an toàn của anh .Anh đắc ý lắm phải không ?Anh đã thành công trong việc thu hút ánh mắt của mọi người ...".Lời nói của Sơ Vũ bị nụ hôn của Lục Tử Mặc nuốt trọn .Trong lòng cô vẫn hết sức phẫn nộ nên ra sức cự tuyết sự động chạm của anh .Còn Lục Tử Mặc kiên trì xóa bỏ mọi bất mãn của Sơ Vũ .
Trong bóng tối họ không nhìn rõ mặt nhau , chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của đối phương.Môi anh chà xát môi Sơ Vũ ,dần dần làm tan chảy ý chí phản kháng của cô .Mỗi lần Lục Tử Mặc xuất hiện tiến sát gần cô ,tiếp xúc ám muội , chợt gần chợt xa một cách bất thường đều mang một nỗi đau đến cho Sơ Vũ .Nỗi đau này như dao nhọn dần dần khắc sâu vào lòng Sơ Vũ , đến mức máu tươi tuôn trào .Thế nhưng Sơ Vũ không thể cự tuyệt anh ta .Chỉ cần anh muốn cô , cô không cách nào từ chối .Phát hiện này khiến Sơ Vũ vừa phiền não vừa phẫn nộ .Có phải Lục Tử Mặc cũng nhìn ra tình cảm của Sơ Vũ, nên hết lần này đến lần khác mới lợi dụng cô .
Bàn tay của Lục Tử Mặc đang ôm lưng Sơ Vũ dịch chuyển lên phía trên đặt lên má cô .Anh dùng sức bóp hơi mạnh , Sơ Vũ đau quá đành mở miệng.Lục Tử Mặc liền tấn công vào trong khoang miệng của Sơ Vũ .Mùi hương của cô khiến anh mê mẩn.Anh vương vấn đầu lưỡi mềm mại của cô,thưởng thức mùi vị của riêng cô,thứ mùi vị ngọt ngào quyến rũ ,đầy nhớ nhung .Sơ Vũ tức giận cắn mạnh một phát ,cô lập tức cảm thấy vị tanh của máu trong miệng mình .Lục Tử Mặc chỉ hừm một tiếng mà không thả cô ra.Nụ hôn của anh ngược lại càng cuồng nhiệt hơn,như bắt cô phải nuốt trọn thứ ngọt ngọt tanh tanh của anh .Nụ hơn của Lục Tử Mặc càng gấp gáp,đầu lưỡi càng tấn công mạnh mẽ ,không bỏ qua bất cứ nơi nào của Sơ Vũ .
Sơ Vũ dần cảm thấy toàn thân bất lực , cơ thể mềm nhũn .Cô trượt người xuống ngồi lên đùi rắn chắc của Lục Tử Mặc đang đặt giữa hai chân cô.Sự tiếp xúc mờ ám này khiến tâm tư của cô dội lên một cảm giác bất thường .Tử Mặc buông tay xuống lưng Sơ Vũ , xốc người cô đứng thẳng dậy.Sơ Vũ rung mình nín thở khi người đàn ông cúi xuống ngậm lấy đầu ngực cô .Sự tiếp xúc của anh khiến nơi nhạy cảm được giải phóng .Một dòng máu nóng tràn lên đại não rồi lại đột ngột rút đi khiến đầu óc Sơ Vũ quay cuồng, cô chỉ biết bám chặt vào vai Lục Tử Mặc , cảm thấy làn da dưới đầu ngón tay cô căng cứng.
Cúc áo Sơ Vũ bung ra từ lúc nào , để lộ bộ ngực với làn da trớn láng mát rượi dụ dỗ đôi môi của Lục Tử Mặc .Chiếc áo con bằng vải ren cọ xát trên mặt của Lục Tử Mặc, tạo cảm giác thô ráp hoàn toàn trái ngược với làn da của Sơ Vũ.Sự tiếp xúc này khiến Lục Tử Mặc càng điên cuồng . Nơi nhạy cảm trên ngực sơ vũ hơi ương ướt , in dấu nụ hôn của Lục Tử Mặc .Sự xâm chiếm cuồng nhiệt của anh khiến cô cảm thấy hơi đau nhưng không thể kháng cự , cũng không muốn rời khỏi vòng tay anh .Mọi tế bào trong cơ thể của Lục Tử Mặc đều ham muốn có Sơ Vũ nhưng không phải ở đây , không phải vào lúc này
Ý nghĩ đó khiến Lục Tử Mặc dần bình tĩnh trở lại.Sơ Vũ cũng bắt đầu tỉnh táo khi cảm nhận được cơ thể anh đang hạ nhiệt.Lục Tử Mặc vẫn ôm chặt Sơ Vũ thở gấp gáp .Anh cố đè nén bản thân : " Sơ Vũ ..."
Giọng nói Lục Tử Mặc trầm đặc , tràn ngập dục tình không hề che dấu .Sơ Vũ đỏ bừng mặt không thể đáp lời anh .Ngón tay của Lục Tử Mặc vuốt ve trên làn da cô , dịch chuyển từ eo lên phía trước .Khi chạm vào ngực Sơ Vũ, anh dừng lại nắm chặt bàn tay buông thõng xuống : "Em đừng quay về Thái Lan " .
Anh ta nói vậy là có ý gì ?Sơ Vũ đột nhiên tỉnh hẳn khỏi cơn mê loạn .Cô cắn chặt môi cố không run rẩy nói lãnh đạm : "Sao nào ? Anh không muốn tôi làm bia đỡ đạn cho anh nữa à ?Tôi thực sự muốn biết tại sao bọn họ lại cho rằng . Lục Tử Mặc có thể làm tất cả vì một người đàn bà ,họ có thể lần ra anh thong qua tôi ? "
Lục Tử Mặc buông tay khỏi người Sơ Vũ đặt lên bức tường lạnh lẽo phía sau , anh không còn chạm vào người cô nữa .Hơi thở của anh thôi nhẹ bên tai cô : "Sao em biết không thể tìm thấy tôi qua em ? "
Sơ Vũ ngây người .Trong bóng tối, hương vị của Lục Tử Mặc dần rời xa.Cô nghe tiếng "cạch " , cửa phòng điều khiển điện mở ra .Lục Tử Mặc dừng lại ở cửa phòng một lát , không hề quay đầu " Hạt mưa nhỏ .Em hãy nhớ!Nếu em ở lại Trung Quốc tôi có thể đảm bảo sự an toàn của em và gia đình .Nếu em cố ý trở về Thái Lan..." .Anh ta ngừng nói một vài giây : " Nếu tôi phát hiện em trở về ,tôi sẽ không bao giờ cho em cơ hội ra đi lần nữa "
Sơ Vũ đứng lặng yên trong phòng điều khiện điện một lúc mới ra ngoài . Không ngờ cảnh sát Văn đang ngồi ở ngay lối vào nhà vệ sinh .Sơ Vũ dừng bước , cảnh sát Văn từ từ đứng dậy ,nhìn cô với ánh mắt khó tả mỉm cười nói : " Cô Đặng đi nhà vệ sinh lâu thế ?Cô không khỏe sao ? Cô phải ngồi máy bay một thời gian dài đấy .Nếu sức khỏe không tốt thì đổi vé lại đi"
Sơ Vũ nhìn cảnh sát Văn ,phía xa xa đằng sau hắn có một người đàn ông tóc vàng xách túi du lịch đang chuẩn bị vào cửa đi lên máy bay .Anh ta quay người nhìn cô rồi lặng lẽ bước đi "
Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại ở cảnh sát Văn : " Cảm ơn cảnh sát Văn .Tôi đột nhiên cảm thấy đợt này về nước ngắn quá , thời gian sống ở nhà vẫn chưa đủ nên tôi quyết định không đi nữa "
Thần sắc của cảnh sát Văn biến đổi trong giây lát ,anh ta ngó bốn xung quanh sân bay.Sơ Vũ lấy vé ra đi tìm nhân viên sân bay .Mới đi vài bước cô quay lại mỉm cười với cảnh sát Văn :"Vậy tôi đi trước đây .Tôi chào anh ".
Sơ Vũ bước ra khỏi sân bay , tim vẫn chưa hết đập mạnh. Câu nói cuối cùng của Lục Tử Mặc biểu lộ điều gì đó , khiến cô căng thẳng .Sơ Vũ không dám nghĩ sâu hơn , cô giơ tay vẫy xe taxi .Một chiếc xe con màu đen đi đến ,dừng ở ngay trước mặt Sơ Vũ .Sơ Vũ ngây người , cửa xe mở xuống , một gương mặt lạnh lùng đeo kính đen nhìn về phía cô : " Đặng tiểu thư , mời lên xe ".
Sơ Vũ nhận ra đó là Ba Dữ , cô bất giác quay đầu, nhìn thấy cảnh sát Văn đang vội vàng đuổi theo .Cảnh sát Văn dừng bước khi thấy Ba Dữ.Ba Dữ mặt đối mặt với hăn ta , nhìn hắn bằng ánh mắt miệt thị và thách thức .Sự trấn tĩnh của Ba Dữ khiến Sơ Vũ hơi bất ngờ .Cô quay đầu nhìn cảnh sát Văn rồi mở cửa lên xe.
Ra khỏi địa phận sân bay , Ba Dữ không hỏi Sơ Vũ đi đâu, cứ lái xe theo hướng về nhà cô.Sơ Vũ ngồi sau phá vỡ không khí trầm mặc :" Cảm ơn anh " .Sắc mặt Ba Dữ không hề biến đổi : " Những gì anh Lục dặn , tôi nhất định sẽ hoàn thành.Lần sau Đặng tiểu thư đừng tự ý cắt đuôi tôi.Làm vậy rất nguy hiểm " .
"Anh...." Sơ Vũ cảm thấy rất khó mở lời cứ ấp a ấp úng một hồi : " Anh có thể hành động quang minh chính đại ? Tại sao cảnh sát Văn không gây khó dễ cho anh ?"
" Tôi là bộ đội giải ngũ " .Ba Dữ giải thích đơn giản :"Không phải là người ở sơn trại của anh Lục.Lý lịch tôi trong sạch "
Sơ Vũ im lặng , Ba Dữ nhìn Sơ Vũ qua kính chiếu hậu : "Đặng tiểu thư , thời gian này tôi nghĩ cô nên tìm cớ để tôi sống ở nhà cô .Đã đến nước này rồi , anh Lục chỉ thị cho tôi công khai bảo vệ cô ".
Công khai bảo vệ ? Sống ở nhà mình ?Sơ Vũ phải mất một lúc mới ý thức được lời đề nghị của Ba Dữ .Cô đảo mắt qua người Ba Dữ ,nhìn đi nhìn lại , người đàn ông này cũng chẳng phải loại hiền lành .Đưa anh ta về nhà sẽ giải thích với người nhà như thế nào đây ?
Ba Dữ hình như không có ý rời khỏi Sơ Vũ .Anh ta lái xe đến thẳng cửa nhà cô .Nghe thấy tiếng còi xe, cả nhà Sơ Vũ chạy cả ra .Mẹ Sơ Vũ nước mắt ngắn nước mặt dài ôm chặt lấy cô.Người nhà Sơ Vũ vây quanh hỏi cô hết chuyện này đến chuyện khác .Cuối cùng , bố Sơ Vũ cũng chú ý đến người đàn ông trông có vẻ dữ dằn đứng bên cạnh " Tiểu Vũ , đây là ..."
" À, đây là Ba Dữ bạn con người Thái lan " .Sơ Vũ bổ sung thêm một câu : " Nhân tiện con về nước , anh ấy muốn đi Trung Quốc du lịch .Thời gian này , con định để anh ấy sống ở nhà mình ."
"Được .Được "
Mẹ Sơ Vũ vỗ nhẹ lên tay cô , kéo cô vào trong sân .Bà bỗng cảm thấy không lịch sự với khách nên dừng bước quay đầu nhìn Ba Dữ " Mời cậu vào nhà trước ."
" Mọi người không cần khách saó "
Ba Dữ mở miệng nói bằng tiếng trung dù âm tiết không chuẩn lắm.Anh ta đi ra mở cửa xe phía sau , xách túi hành lý của Sơ Vũ và của mình , và nói bằng tiếng Thái : "Phòng của cô ở đâu , để tôi đưa đồ lên giúp cô " .
Sơ Vũ nói cảm ơn rồi đưa Ba Dữ lên lầu .Ngoài bố mẹ chỉ có ông bà nội vui vẻ khi thấy cô cháu gái về ,còn phản ứng của những người còn lại rất bình thường .Lúc Sơ Vũ đến chân cầu thang , vợ bác hai vừa vặn đẩy cửa vào. Bà nhìn Sơ Vũ rồi kéo Đặng Hân lại gần nói nhỏ :" Tránh xa chị họ con ra.Ai mà biết được con bé đó gây chuyện với loại người nào , rồi lại liên lụy đến con .Mau vào phòng đi ." Sơ Vũ cứng người cúi đầu bước lên lầu .Bố mẹ Sơ Vũ liếc nhìn nhau bất lực.Ba Dữ vào đến phòng Sơ Vũ , đặt hành lý rồi quay đầu hỏi cô :"Bên cạnh có phòng trống không ?"
"Có " ,Sơ Vũ đi ra cửa .Tầng hai có một căn phòng trống , dù ở đầu bên kia nhưng ít nhất cũng cùng một tầng lầu .Mẹ Sơ Vũ vội vàng đi dọn phòng cho khách.Bà muốn ở lại nói chuyện với con gái nhưng lại ngại có khách ở đó .Hơn nữa , họ nói thứ tiếng bà không hiểu .
" Anh định ở đây bao lâu ." Sơ Vũ nhìn Ba Dữ, hành lý của anh ta rất đơn giản , chỉ có một cái vali.Anh ta kéo vali đến đầu giường , vỗ vỗ đầu giường kiểm tra độ dày mỏng rồi ngồi xuống :"Cho đến khi anh Lục cảm thấy không cần thiết nữa mới thôi ."
Sơ Vũ đứng đó cảm thấy hơi ngập ngừng .Cô nghĩ ngợi một lúc : " Ngày mai tôi đưa anh đi một vòng quang Hàng Châu , coi như đi du lịch "
"Đặng tiểu thư , tôi còn rành Hàng Châu hơn cô ".Ba Dữ nhẹ nhàng lên tiếng : "Tôi đến đây bảo vệ cô , lại từng để mất dấu cô một lần ở trung tâm thương mại nên tôi buộc phải học thuộc lòng bản đồ thành phố, từng con đường địa chỉ ngõ ngách." Ba Dữ ngừng một lúc : " Hi vọng cô có thể hiểu tâm ý của anh Lục ,đừng để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm . Những kẻ nhắm đến cô có thể không lấy mạng cô,nhưng không đảm bảo thân thể cô không bị tổn thương .Trong vụ Renault ,tôi đã thất hứa với anh Lục một lần .Tôi hi vọng sẽ không có lần sau ."
Thái độ của Ba Dữ với Sơ Vũ không phải thân thiện lắm , cô không biết đáp lời anh ta ra sao.Sơ Vũ đi ra cửa , Ba Dữ cũng lập tức đi theo.Sơ Vũ hết cách , anh ta đã nhận lời Lục Tử Mặc bảo vệ cô.Thôi thì mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Hôm sau , Sơ Vũ bắt đầu tìm việc làm mới.Sinh sống ở Thái lan 10 năm , cô cũng có khoản tích lũy nhưng không quá nhiều .Sơ Vũ hi vọng nhanh chóng tìm được công việc ổn định rồi chuyển ra ngoài sống. Sau khi Sơ Vũ trở về nhà không khí trong gia đình có vẻ trở nên phức tạp hơn. Đại gia đình của cô bề ngoài tỏ ra thân thiết nhưng bên trong không ai chịu ai .Bố mẹ Sơ Vũ tương đối thật thà nên nhiều lúc rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Hơn nữa , Sơ Vũ còn có Ba Dữ bên mình . Một thời gian ngắn không sao ,nếu lâu ngày anh ta không chịu đi ,không biết người nhà sẽ nghĩ thế nào.Dọn ra ngoài có sự tự do riêng ,tránh va chạm với họ hàng , bố mẹ Sơ Vũ cũng dể thở hơn.Những lúc rãnh rỗi , Sơ Vũ hồi tưởng lại chuyện xảy ra giữa cô và Lục Tử Mặc ở sân bay và những lời anh nói.Câu cuối cùng , Lục Tử Mặc bảo Sơ Vũ ở lại Trung Quốc .Nếu đi Thái Lan....Sơ Vũ không muốn tiếp tục suy nghĩ về thâm ý của anh.Chỉ cần nghĩ sâu hơn chút là cô có cảm giác hãi hùng. Nếu cô thực sự là" gót chân Asin " của Lục Tử Mặc, có phải từ nay trở đi anh sẽ không còn là Lục Tử Mặc ,mà chỉ là một người đàn ông bình thường .Anh và cô sẽ phải luôn đối mặt với tình cảnh nguy hiểm.
Vài ngày sau Sơ Vũ đi tuyển việc , Ba Dữ cũng đi cùng.Khi cô vào bên trong phỏng vấn anh ta đứng đợi ngoài hành lang.Ban đầu Sơ Vũ còn không quen với việc có người kè kè đi bên cạnh .Dần dần Sơ Vũ không để ý đến sự tồn tại của Ba Dữ.Anh ta rất kiệm lời chỉ lặng lẽ đi sau cô,sự tồn tại gần như không khí.
Cuộc phỏng vấn rất thành công.Giám đốc bệnh viện khách sáo bắt tay Sơ Vũ, hoan nghênh cô bắt đầu đi làm từ thứ hai tuần sau.Sơ Vũ như trút được tảng đá nặng trong lòng.Bệnh viên cách nhà khá xa .Cô có lý do đường đường chính chính dọn ra ngoài ở.Vấn đề quan trọng bây giờ là tìm một căn hộ ở gần bệnh viện .Sơ Vũ chào tạm biệt giám đôc bệnh viện đi ra khỏi văn phòng.Tìm được việc làm tâm trạng Sơ Vũ rất tốt , cô mỉm cười đi về phía Ba Dữ. Trong lúc Sơ Vũ còn chưa kịp lên tiếng , một người đột nhiên xông ra đứng chặn đường khiến cô không khỏi giật mình.Sơ Vũ lùi lại một bước ngẩng đầu nhìn hóa ra là Vu Phong .Anh cúi đầu nhìn cô nói :" Đặn Sơ Vũ , không ngờ lại gặp cô ở đây ."
Vu Phong ngừng trong giây lát , bổ sung thêm một câu :"Tôi có chuyện muốn hỏi cô .Rút cuộc tôi đã làm sai điều gì mà cô tự nhiên bỏ rơi tôi, lại còn lấy cái cớ đi vệ sinh rồi chuồn mất ?"
Thảm rồi ! Sơ Vũ cười gượng gạo.Cô đã quên chuyện này từ lâu ,đứng là oan gia ngõ hẹp mà.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét