"Kẻ đáng thương nhất trên thế gian này không phải là người không có tiền, mà chính là người không biết ước mơ" - Khuyết danh.
Con bé loạng choạng bước ra khỏi sân tập với sự giúp đỡ của vài đứa bạn trong đội trượt băng. Tôi mang vội cho Heidi cái áo khoác và đỡ nó đến chỗ ngồi. Mới mười lăm tuổi mà nó đã phải chống chọi với căn bệnh ung thư một năm qua.
Chúng tôi biết tin ngay khi con bé vừa trở về từ Chicago, nơi nó giành được chiếc huy chương vàng đầu tiên trong trận tranh tài quốc tế.
Rồi thì cũng đến những buổi xét nghiệm và sau đó là một ca phẫu thuật. Con bé vượt qua tất cả điều đó, nhưng đối với nó, điều quan trọng nhất chính là việc nó có thể chơi trượt băng được nữa hay không. Thật may là bác sĩ đã đồng ý cho nó trượt tùy thích.
Greg - bạn của Heidi, giúp tôi tháo giày của con bé ra. Lúc đầu tất cả bọn trẻ đều ái ngại cho hoàn cảnh của Heidi, nhưng dần dần chúng cũng xúm vào giúp đỡ con bé.
Greg hỏi: “Bạn ấy không sao chứ ạ?”.
“Ừ, bạn ấy chỉ cần ngủ một chút rồi chúng ta đưa bạn vào xe là ổn cháu ạ.” - Tôi trả lời.
Những đứa trẻ hạnh phúc ấy vây quanh tôi khi Heidi đã thiếp đi. Chúng cố giữ im lặng nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy sự hào hứng của chúng trước giải Keystone State Games sắp tới. Tôi ước gì những ngày tươi đẹp đó sẽ quay trở lại với Heidi.
Heidi đã luyện tập chăm chỉ theo khóa học với quyết tâm tham gia thi đấu, nhưng giờ thì đã hết hạn đăng ký rồi. Tôi đánh thức con bé và chúng tôi bắt đầu đi ra xe. “Mẹ ơi, huấn luyện viên Barb nói con đang luyện tập rất tốt đấy ạ. Con muốn tham dự giải State Games.”
Tim tôi nhói lên. Khi tôi nói là đã hết hạn đăng ký rồi, con bé nói huấn luyện viên của nó vẫn có thể giúp nó đăng ký được. Con bé nài nỉ: “Mẹ ơi, con không cần huy chương đâu. Con chỉ muốn đến đó và trở thành con như trước kia trong vài ngày thôi ạ. Bộ điều đó tệ lắm hả mẹ?” - Con bé nức nở.
“Hãy hỏi bác sĩ của con vậy.” - Tôi ngập ngừng.
Ngày hôm sau, tại buổi kiểm tra sức khỏe, con bé đã kể cho bác sĩ nghe chi tiết về giải State Games.
Bác sĩ nói: “Để ta nói cho con nghe nhé. Ta sẽ cho con đi nếu mẹ con cũng đồng ý, nhưng con phải được phép vắng mặt trong buổi xạ trị đã”.
Tôi dặn dò thêm con bé: “Con phải ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ và chăm sóc tốt cho bản thân nghe chưa”.
“Dạ, con hứa ạ!” - Con bé trả lời.
Sau khi được bác sĩ chuyên khoa ung thư cho phép và gửi đi tờ mẫu đăng ký vào phút cuối, Heidi lên đường đến giải đấu State Games. Hôm đó là một buổi tối quan trọng và Heidi chuẩn bị lướt trên sân băng với những đường trượt lả lướt tự do của mình. Tôi thầm cầu nguyện.
Tên con bé được xướng lên. Tôi giữ chặt cái máy quay phim trong tay khi con duyên dáng lướt ra sân băng giống như trước kia. Con bé tự tin tạo dáng. Khúc nhạc dạo của bài Steel Magnolias trỗi lên khắp khán phòng và con bé lướt đi với bài biểu diễn của mình.
Con bé nhón chân trên mặt băng rồi nâng người lên thực hiện một cú nhảy. Nó nhảy cao đến nỗi có thể thấy nét sợ hãi thoáng lướt qua trên khuôn mặt của nó. Tôi cúi người, nói thầm: “Xin Chúa hãy giúp con bé tiếp đất an toàn”.
Con bé tiếp đất thật điệu nghệ, một chân đưa ra sau hệt như những vận động viên nhà nghề. Khuôn mặt con bé cười rạng rỡ như muốn nói rằng: “Mình làm được rồi!”. Con bé tiếp tục lướt đi trong sự reo hò cuồng nhiệt của khán giả. Những lời cổ vũ “Cố lên Heidi!” vang khắp khán phòng. Rồi con bé nghiêng người thực hiện động tác tuyệt vời nhất - tư thế hệt như một con đại bàng – và thành công mỹ mãn.
Cả khán đài vỡ òa trong niềm hân hoan. Chúng tôi không thể nào tin nổi. Lại một cú nhảy xoay người khác nữa! Con bé đã ghi điểm cho cả đội. Con bé xoay vòng thành hình xoắn ốc xinh xắn, đôi giày trượt nặng trịch giơ cao như một ngọn cờ chiến thắng. Má con bé ửng hồng vì cố sức, và nó tự hào mỉm cười. Heidi đã biểu diễn hết sức mình!
Con bé hứng khởi rời khỏi sân trượt và sà vào vòng tay của huấn luyện viên. Huấn luyện viên Barb ôm choàng lấy con bé, bật khóc trong lúc cả hai tận hưởng khoảnh khắc diệu kỳ ấy. Thế rồi niềm vui ấy bỗng chuyển thành nỗi sợ hãi khi Heidi nằm bất động trong tay huấn luyện viên Barb.
Cả khán phòng im lặng. Tôi vội lao tới.
Tôi đỡ lấy hai cô trò khi Barb không thể đỡ nổi con bé nữa. Tôi quay lại chỗ ngồi và ngồi đối diện với họ. Những cánh tay giơ ra muốn giúp đỡ. Tôi cẩn thận đặt con bé nằm xuống và sờ cổ con để kiểm tra nhịp tim. Tim con bé vẫn còn đập.
Mọi người lo lắng chờ đợi khi tôi kiểm tra sức khỏe của con bé.
Bầu không khí im lặng chợt bị phá vỡ bởi một tiếng ngáy! Cảnh náo loạn lại diễn ra. Những tiếng vỗ tay vang dội qua những thanh xà trong khán đài lạnh lẽo. Phụ huynh của các đối thủ của con bé cũng đem chăn mền của họ lại cho Heidi lúc con bé đang chìm vào giấc ngủ ngon lành của mình. Khi bạn bè trong đội lao đến chúc mừng thì con bé vẫn còn đang ngái ngủ. Nó đã đoạt được huy chương vàng trong bài biểu diễn tự do!
Nancy E. Myer
Con bé loạng choạng bước ra khỏi sân tập với sự giúp đỡ của vài đứa bạn trong đội trượt băng. Tôi mang vội cho Heidi cái áo khoác và đỡ nó đến chỗ ngồi. Mới mười lăm tuổi mà nó đã phải chống chọi với căn bệnh ung thư một năm qua.
Chúng tôi biết tin ngay khi con bé vừa trở về từ Chicago, nơi nó giành được chiếc huy chương vàng đầu tiên trong trận tranh tài quốc tế.
Rồi thì cũng đến những buổi xét nghiệm và sau đó là một ca phẫu thuật. Con bé vượt qua tất cả điều đó, nhưng đối với nó, điều quan trọng nhất chính là việc nó có thể chơi trượt băng được nữa hay không. Thật may là bác sĩ đã đồng ý cho nó trượt tùy thích.
Greg - bạn của Heidi, giúp tôi tháo giày của con bé ra. Lúc đầu tất cả bọn trẻ đều ái ngại cho hoàn cảnh của Heidi, nhưng dần dần chúng cũng xúm vào giúp đỡ con bé.
Greg hỏi: “Bạn ấy không sao chứ ạ?”.
“Ừ, bạn ấy chỉ cần ngủ một chút rồi chúng ta đưa bạn vào xe là ổn cháu ạ.” - Tôi trả lời.
Những đứa trẻ hạnh phúc ấy vây quanh tôi khi Heidi đã thiếp đi. Chúng cố giữ im lặng nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy sự hào hứng của chúng trước giải Keystone State Games sắp tới. Tôi ước gì những ngày tươi đẹp đó sẽ quay trở lại với Heidi.
Heidi đã luyện tập chăm chỉ theo khóa học với quyết tâm tham gia thi đấu, nhưng giờ thì đã hết hạn đăng ký rồi. Tôi đánh thức con bé và chúng tôi bắt đầu đi ra xe. “Mẹ ơi, huấn luyện viên Barb nói con đang luyện tập rất tốt đấy ạ. Con muốn tham dự giải State Games.”
Tim tôi nhói lên. Khi tôi nói là đã hết hạn đăng ký rồi, con bé nói huấn luyện viên của nó vẫn có thể giúp nó đăng ký được. Con bé nài nỉ: “Mẹ ơi, con không cần huy chương đâu. Con chỉ muốn đến đó và trở thành con như trước kia trong vài ngày thôi ạ. Bộ điều đó tệ lắm hả mẹ?” - Con bé nức nở.
“Hãy hỏi bác sĩ của con vậy.” - Tôi ngập ngừng.
Ngày hôm sau, tại buổi kiểm tra sức khỏe, con bé đã kể cho bác sĩ nghe chi tiết về giải State Games.
Bác sĩ nói: “Để ta nói cho con nghe nhé. Ta sẽ cho con đi nếu mẹ con cũng đồng ý, nhưng con phải được phép vắng mặt trong buổi xạ trị đã”.
Tôi dặn dò thêm con bé: “Con phải ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ và chăm sóc tốt cho bản thân nghe chưa”.
“Dạ, con hứa ạ!” - Con bé trả lời.
Sau khi được bác sĩ chuyên khoa ung thư cho phép và gửi đi tờ mẫu đăng ký vào phút cuối, Heidi lên đường đến giải đấu State Games. Hôm đó là một buổi tối quan trọng và Heidi chuẩn bị lướt trên sân băng với những đường trượt lả lướt tự do của mình. Tôi thầm cầu nguyện.
Tên con bé được xướng lên. Tôi giữ chặt cái máy quay phim trong tay khi con duyên dáng lướt ra sân băng giống như trước kia. Con bé tự tin tạo dáng. Khúc nhạc dạo của bài Steel Magnolias trỗi lên khắp khán phòng và con bé lướt đi với bài biểu diễn của mình.
Con bé nhón chân trên mặt băng rồi nâng người lên thực hiện một cú nhảy. Nó nhảy cao đến nỗi có thể thấy nét sợ hãi thoáng lướt qua trên khuôn mặt của nó. Tôi cúi người, nói thầm: “Xin Chúa hãy giúp con bé tiếp đất an toàn”.
Con bé tiếp đất thật điệu nghệ, một chân đưa ra sau hệt như những vận động viên nhà nghề. Khuôn mặt con bé cười rạng rỡ như muốn nói rằng: “Mình làm được rồi!”. Con bé tiếp tục lướt đi trong sự reo hò cuồng nhiệt của khán giả. Những lời cổ vũ “Cố lên Heidi!” vang khắp khán phòng. Rồi con bé nghiêng người thực hiện động tác tuyệt vời nhất - tư thế hệt như một con đại bàng – và thành công mỹ mãn.
Cả khán đài vỡ òa trong niềm hân hoan. Chúng tôi không thể nào tin nổi. Lại một cú nhảy xoay người khác nữa! Con bé đã ghi điểm cho cả đội. Con bé xoay vòng thành hình xoắn ốc xinh xắn, đôi giày trượt nặng trịch giơ cao như một ngọn cờ chiến thắng. Má con bé ửng hồng vì cố sức, và nó tự hào mỉm cười. Heidi đã biểu diễn hết sức mình!
Con bé hứng khởi rời khỏi sân trượt và sà vào vòng tay của huấn luyện viên. Huấn luyện viên Barb ôm choàng lấy con bé, bật khóc trong lúc cả hai tận hưởng khoảnh khắc diệu kỳ ấy. Thế rồi niềm vui ấy bỗng chuyển thành nỗi sợ hãi khi Heidi nằm bất động trong tay huấn luyện viên Barb.
Cả khán phòng im lặng. Tôi vội lao tới.
Tôi đỡ lấy hai cô trò khi Barb không thể đỡ nổi con bé nữa. Tôi quay lại chỗ ngồi và ngồi đối diện với họ. Những cánh tay giơ ra muốn giúp đỡ. Tôi cẩn thận đặt con bé nằm xuống và sờ cổ con để kiểm tra nhịp tim. Tim con bé vẫn còn đập.
Mọi người lo lắng chờ đợi khi tôi kiểm tra sức khỏe của con bé.
Bầu không khí im lặng chợt bị phá vỡ bởi một tiếng ngáy! Cảnh náo loạn lại diễn ra. Những tiếng vỗ tay vang dội qua những thanh xà trong khán đài lạnh lẽo. Phụ huynh của các đối thủ của con bé cũng đem chăn mền của họ lại cho Heidi lúc con bé đang chìm vào giấc ngủ ngon lành của mình. Khi bạn bè trong đội lao đến chúc mừng thì con bé vẫn còn đang ngái ngủ. Nó đã đoạt được huy chương vàng trong bài biểu diễn tự do!
Nancy E. Myer
0 nhận xét:
Đăng nhận xét