Vào một buổi sáng ở một bệnh viện nhỏ, một ông cụ khoảng 80 tuổi trình bày với chúng tôi là mình cần phải cắt chỉ khâu vết thương ở ngón tay cái. Ông nói với chúng tôi là ông đang rất vội vì ông có một cuộc hẹn đầu giờ chiều.
Tôi mời ông ngồi và nhận thấy ông có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Tôi biết rằng ông sẽ trễ hẹn vì hôm nay bệnh nhân rất đông mà một số y tá lại nghỉ phép. Tôi thấy ông nhìn đồng hồ và rất kiên quyết không một chút do dự. Khi đó, tôi quyết định sẽ xem vết thương cho ông trước các bệnh nhân khác.
Vết thương ở ngón tay ông đã lành. Tôi nhờ một bác sĩ khác mang đến cho tôi những dụng cụ cần thiết để cắt chỉ khâu và băng ngón tay lại. Trong lúc làm việc, tôi và ông trò chuyện với nhau. Tôi hỏi ông tại sao lại vội vã như vậy khi đã có một cuộc hẹn với bác sĩ. Ông cụ nói với tôi là không phải vậy, chỉ vì ông cần đến một bệnh viện tư để ăn sáng cùng với vợ của ông. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà. Ông kể với tôi là bà đã ở đó lâu lắm rồi vì bà bị bệnh mất trí nhớ.
Cuối cùng, tôi cũng băng xong vết thương cho ông. Tôi hỏi ông: “Có lẽ bà đang rất lo lắng cho ông vì ông đến trễ thế này”.
Ông nói rằng bà đã không còn nhận ra ông và không biết ông là ai đã sáu năm nay rồi.
Tôi ngạc nhiên: “Ông vẫn đến bệnh viện vào mỗi sáng mặc dù bà không biết ông là ai sao?”
Ông cụ mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay tôi rồi từ tốn trả lời: “Bà không biết ông nhưng ông vẫn còn biết bà là ai!”
Ông cụ ra về. Tôi đứng đó cảm thấy người mình run lên và tôi cố ngăn những giọt nước mắt đang muốn trào ra trong khóe mắt.
Bất chợt tôi nghĩ: “Trong cuộc sống của mình, mình cũng cần một tình yêu như vậy!”
Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không phải là sự lãng mạn. Đó chính là sự chấp nhận với những cái đang có, đã có, sẽ có và sẽ không có.
Tôi mời ông ngồi và nhận thấy ông có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Tôi biết rằng ông sẽ trễ hẹn vì hôm nay bệnh nhân rất đông mà một số y tá lại nghỉ phép. Tôi thấy ông nhìn đồng hồ và rất kiên quyết không một chút do dự. Khi đó, tôi quyết định sẽ xem vết thương cho ông trước các bệnh nhân khác.
Vết thương ở ngón tay ông đã lành. Tôi nhờ một bác sĩ khác mang đến cho tôi những dụng cụ cần thiết để cắt chỉ khâu và băng ngón tay lại. Trong lúc làm việc, tôi và ông trò chuyện với nhau. Tôi hỏi ông tại sao lại vội vã như vậy khi đã có một cuộc hẹn với bác sĩ. Ông cụ nói với tôi là không phải vậy, chỉ vì ông cần đến một bệnh viện tư để ăn sáng cùng với vợ của ông. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà. Ông kể với tôi là bà đã ở đó lâu lắm rồi vì bà bị bệnh mất trí nhớ.
Cuối cùng, tôi cũng băng xong vết thương cho ông. Tôi hỏi ông: “Có lẽ bà đang rất lo lắng cho ông vì ông đến trễ thế này”.
Ông nói rằng bà đã không còn nhận ra ông và không biết ông là ai đã sáu năm nay rồi.
Tôi ngạc nhiên: “Ông vẫn đến bệnh viện vào mỗi sáng mặc dù bà không biết ông là ai sao?”
Ông cụ mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay tôi rồi từ tốn trả lời: “Bà không biết ông nhưng ông vẫn còn biết bà là ai!”
Ông cụ ra về. Tôi đứng đó cảm thấy người mình run lên và tôi cố ngăn những giọt nước mắt đang muốn trào ra trong khóe mắt.
Bất chợt tôi nghĩ: “Trong cuộc sống của mình, mình cũng cần một tình yêu như vậy!”
Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không phải là sự lãng mạn. Đó chính là sự chấp nhận với những cái đang có, đã có, sẽ có và sẽ không có.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét