---
Từng giọt nước mắt rơi dài 2 má, tất nhiên không phải của tôi mà là từ cô ấy.
Đêm tân hôn, trong căn phòng tràn ngập sự quyến rũ và lãng mạn, tôi đang cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để không làm người con gái của tôi phải đau, thế nhưng không hiểu sao, một thứ nước vị mặn chát vẫn tuôn trào khi hai hàng mi khép chặt…
- Em đau lắm à?
Vẫn im lặng và nhắm nghiền đôi mắt, 2 bàn tay cô ấy nắm chặt tấm ga trải giường trắng phau như tâm thân ngọc ngà kia, thầm nghĩ lần đầu của bất cứ 1 người con gái nào cũng vậy, thành thử tôi cũng không lo lắng gì nhiều và tiếp tục "công việc thường làm" của một đôi vợ chồng mới cưới.
6h sáng, tôi mở mắt như một lẽ tự nhiên, ngắm nhìn "tân cô dâu" đang nằm gối đầu lên cánh tay của tôi, ôm chặt và chìm sâu trong giấc ngủ, thế nhưng có một điều mà tôi không thể không thắc mắc, tại sao… nước mắt cô ấy vẫn đang rơi?
Đứng dậy, đi vào nhà phòng tắm vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi bước ra, nhẹ nhàng nhấc tấm chăn lên, lay nhẹ:
- Vợ của anh dậy đi nào, ngủ gì mà ngủ như một…
Chưa dứt câu nói của mình thì bất chợt, đôi mắt của tôi liếc ngang qua tấm ga trải giường… Trắng toát, đôi mắt tôi dáo dáng, đảo liên hồi như muốn tìm thấy 1 gam màu đỏ rực nhưng gần như vô vọng…! Cảm giác như đang ở trên đỉnh đồi cao bị lăn xuống vực, tôi đang không tin vào mắt mình…
- Cô dậy ngay cho tôi!
Cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây, co rúm lại vì sợ hãi:
- Em…em…
- Thế này là thế nào? Là thế nào hả?
- Em…
- "Bốp"…
Bây giờ thì tôi đã nhìn thấy máu, thế nhưng không phải ở trên tấm ga trải giường, trên bộ quần áo ngủ mà lên trên đôi môi của cô nàng tôi vừa gọi bằng một chữ "VỢ".
---
N, 22 tuổi, một cô gái hiền lành, chăm chỉ, là sinh viên năm cuối của trường ngoại thương, khuôn mặt không đến mức tuyệt đẹp nhưng cũng đủ khiến những người đi qua phải ngoái đầu lại, em mang dáng dấp của một người phụ nữ Á Đông chuẩn mực, kín đáo, gọn gàng và rất giản dị. Trái tim của tôi dường như chết đứng khi ánh mắt tôi lướt qua em ở nhà một người bạn trong dịp sinh nhật. Đó là S - người bạn chung duy nhất của tôi và em – một thằng đàn ông ga lăng, đào hoa, luôn tự hào với khả năng sát gái bậc nhất, tôi với sơn cũng chỉ đơn thuần là 2 người bạn cấp 3, bẵng một thời gian không liên lạc thì lại gặp nhau ở đất hà thành, kẻ đi làm, người đi học. Khi tôi đang ngập chìm trong những đồ án tốt nghiệp thì nó đã đi làm được gần 1 năm nhờ thế lực, sự quen biết rộng rãi của bố nó, là dân miền trung ra bắc lập nghiệp, chúng tôi họp mặt, tụ tập nhậu nhẹt như là 1 điều tất yếu, và hiển nhiên cũng nhờ có nó, tôi mới quen được N…
Sau hơn 3 tháng làm quen, nửa năm theo đuổi và một thời gian dài nữa, tôi với nàng mới chính thức là một cặp tình nhân – khi nàng bảo nhờ có tôi, nàng đã quen đi một người khiến nàng đau khổ…!
Tất nhiên, tôi hãnh diện vì điều đó. Chúng tôi yêu nhau rất nhẹ nhàng, chưa một lần cãi vã to tiếng, chưa một lần lôi 2 chữ "chia tay" ra làm trò đùa và đặc biệt, chưa bao giờ chúng tôi làm 1 việc gì đi quá giới hạn, đơn giản vì tôi nghĩ cũng như muốn rằng , người con gái của tôi sẽ là một cô dâu trong trắng đến khi bước về nhà chồng (tất nhiên thằng tên "chồng" đó không ai khác chính là người đang viết nên câu chuyện này).
---
Tôi bỏ đi mà không cần một lời giải thích, trong sự tức giận đến tột cùng, cảm giác 3 năm yêu nhau chìm ngập trong sự giả tạo, lừa dối, tôi cảm thấy kinh tởm, khinh ghét, coi thường người con gái tôi mới cưới làm vợ, còn gì đau xót hơn khi người con gái mình yêu đã qua tay một hay nhiều thằng đàn ông khốn nạn nào đó. Thật thế không nào mà tưởng tượng được, suốt một thời gian dài như thế, cố ấy đã hoàn toàn giấu nhẹm đi và đưa tôi lạc vào trong trò chơi mê cung đầy ảo tưởng.
- Alo? Có chuyện gì mà sáng sớm đã điện cho tao thế? Hay tối qua bất lực nên hôm nay gọi tao hỏi thăm tao kinh nghiệm – Giọng điệu nham nhở của Đ, thằng bạn thân nhất của tôi.
- Mày đang ở đâu đấy? – Tảng lờ như không nghe thấy gì, tôi hỏi.
- Tất nhiên là ở nhà rồi, có chuyện gì à? Hay là chán vợ, nhớ tao? Cứ xách neptuyn sang đấy, anh em ta vui vẻ - Tao sang bên mày bây giờ được chứ?
- Đù má tao nói đùa thôi nghe mày, làm thật à? Sáng sớm mà đã hứng thế - Tút…Tút… - Tôi chán nản cúp máy.
Ghé qua cửa hàng bách hóa ven đường, ôm một thùng Ken rồi phóng nhanh sang nhà nó – nhậu buổi sáng ư? Ờ thì coi như rửa dạ dạy vậy.
- Con chó nhấp chuông vừa thôi, hỏng cmn bây giờ… Ơ… Sao lại mang bia sang nhà tao?
Tôi chả muốn nói gì, vứt thùng bia và cái R15 trước cửa, kệ xác thằng Đ làm gì thì làm, nằm bẹp lên ghế Salon với tâm trạng chán nản nhất có thể.
Hôm qua cưới vợ, hôm nay xách bia sang nhà bạn, cứ im như thóc, chả nói năng gì, đến một thằng ngu nó cũng hiểu được rằng tôi đang gặp chuyện chứ đừng nói đến chúng tôi là 2 thằng bạn chí cốt.
Thế rồi tôi uống, uống như chưa từng được uống, uống để quên đi sự đời, quên đi đau khổ, tại sao, tôi đã làm gì mà lại bị người con gái tôi rất mực yêu thương lừa dối như thế này? Cứ cầm lon bia lên, uống vào bao nhiêu thì nước mắt cũng chảy ra bấy nhiêu, đau xót tột cùng… Thằng Đ không nói gì, nó cũng uống, nó nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt của tôi – của 1 thằng đàn ông 27 tuổi… Tôi không biết tôi đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng khi không còn một lon bia nào, tôi đi tìm khắp nhà thằng Đ và lôi được 1 can rượu nếp, thế rồi…
Đầu đau như búa bổ, các khớp trên người tôi vang lên rắc rắc mỗi khi tôi trở người, mở mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời đang bị bao trùm bởi 1 màn đêm tĩnh lặng, và người con gái đang gục đầu trên giường kia, không ai khác chính là N.
Thấy tôi cựa mình, cô ấy cũng giật mình tình dậy, miếng lắp bắp định nói gì nhưng rồi lại thôi, đứng dậy, tránh đường cho tôi bước vào nhà vệ sinh rồi lại đứng cúi gằm mặt xuống ở một góc nhà.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, ngày qua ngày vẫn không có điều gì thay đổi, họa chăng cũng chỉ thời gian ở nhà của tôi ngày một ít lại, những buổi tối xuất hiện ở bar, club vũ trường, những hôm nhậu nhẹt,gái gú xuyên đêm ngày càng nhiều hơn mà thôi. Công việc chất đống, tôi mặc kệ, hợp đồng văn bản, tôi bỏ qua, gặp mặt, giao tiếp các xếp tôi từ chối, hơn 1 tháng trôi qua, cuộc sống của tôi ngập tràn trong men say và khói thuốc. Thằng Đ khuyên can, tôi cũng mặc, tôi không còn cảm thấy một chút nào niềm tin vào cuộc sống này nữa rồi. Có khi gần một tuần tôi mới về nhà, "vợ" ư? Tôi cũng không còn biết ả ta đang ở một xó xỉnh nào nữa.
---
2h sáng, lết cái thân tàn tạc nồng nặc múi rượu về đến nhà, N vẫn đang ngồi bên cạnh mâm cơm chờ tôi với một đôi mắt đãm nước mắt.
Thật ra thì nhiều lúc tôi cũng cảm thấy thương N, chỉ trong 1 tháng quá, cô ấy gầy đi trông thấy, 2 khóe mắt sưng húp, dáng người tàn tạ, thế nhưng, lòng tự trọng của 1 thằng đàn ông phong kiến, gia trưởng không cho phép vòng tay tôi được ôm lấy thân hình nhỏ bé kia…!
Cứ mỗi hôm tôi ở nhà, tôi lại nhìn thấy một cái gì đó ánh lên trong đôi mắt đượm buồn, một cái gì đó như tia sáng hi vọng. Cố ấy nấu những món tôi thích, ngồi ngắm nhìn tôi ăn với một vẻ mặt sợ hãi, tôi biết nhưng tôi không nói gì, bởi lẽ tôi sợ, những gì tôi nói ra càng làm tôi thêm đau lòng mà thôi.
---
Hơn 1 tháng sau, mọi thứ vẫn không thay đổi, chúng tôi vẫn không hề nói bất cứ một chuyện gì với nhau, tôi đã cân bằng hơn lúc trước, vẫn đi làm bình thường, sướng lên thì lại nhậu nhẹt xuyên đêm và về nhà trong 1 bộ dạng say khướt. Duy chỉ có 1 điều không thay đổi, đó là thái độ của tôi dành cho cô ấy.
Một hôm, nửa đêm khát nước, tôi bước xuống bếp mở tủ lạnh ra tìm chai nước thì thấy N đang ngồi cặm cụi ăn xoài, chả hiểu sao dạo này mua lắm xoài thế không biết, chất đầy cả tủ, mà lại dậy ăn vào giờ này? Chả nói năng gì, cầm chai nước tu lên từng hồi, đóng tủ lạnh lại và bước lên tầng (2 người ngủ 2 phòng), ánh mắt N nhìn theo đầy ái ngại…
- H à? Sao dạo này mẹ thấy con N nó gầy gò, ốm yếu thế hả con, 2 đứa mày chăm sóc nhau kiểu gì thế?
- À vâng! Con cũng bận nhiều việc quá nên không để ý cho lắm.
- Mày xem làm gì thì làm, tao thấy từ lúc nó cưới mày đến giờ, mỗi lần gặp mẹ nó cứ cười gượng gượng làm sao ấy. Hay lại cãi nhau à?
- Có chuyện gì đâu mà mẹ…
- Ừ đấy là tao cũng bảo thế, chúng mày yêu nhau gần 3 năm, hiểu rõ tính cách của nhau, đồng cảm được với nhau mới cưới làm vợ chồng chứ không phải là ngày một ngày hai, đừng gì nông nổi nhất thời mà quên đi những kỷ niệm.
- Dạ con biết rồi ạ.
Đầu óc lại cuồng quay với những suy nghĩ… Bước lên tầng lén mở của phòng, em vẫn đang ngủ, nước mắt vẫn đang chảy,… Thật sự rất muốn ôm N lúc này, nhưng,,,
---
Vài ngày sau, một sự việc bất ngờ xảy ra khiến cả gia đình tôi lao đao, còn bản thân tôi thì rất mệt mỏi… Giống như mọi ngày bình thường, tôi đang đi giám sát công trường thi công thì không biết từ đâu, một hòn gạch từ trên cao rơi xuống đầu tôi 1 phát đánh bốp, và thế là không cần giường chiếu, chăn gối gì, tôi nằm "ngủ" ngay trên nền đất, sỏi :v. Cả công trường hỗn loạn, đầu óc tôi quay cuồng và ngất lịm.
…
Tỉnh dậy, trong một căn phòng đầy mùi thuốc men của bệnh viện, tôi cất tiếng gọi N ơi như một thói quen nhưng rồi nhận ra, mình vừa lỡ mồm…
- Ôi H tỉnh rồi à con? Ông ơi vào mà xem thằng H nói tỉnh rồi đây này.
Cả nhà lật đật từ ngoài cửa bước vào hỏi thăm đủ kiểu, riêng em vẫn ngồi đấy, nắm lấy tay tôi chả nói câu gì, nước mắt chảy.
- Khiếp, khóc cái gì mà khóc, chồng dậy không lo mà hỏi han, chăm sóc đi, ngồi đấy mà khóc cái gì – Mẹ tôi bảo.
- Dạ. – Và rồi N vẫn ngồi im lặng.
- Ơ cái con này, 2 ngày vừa rồi mày không ăn không ngủ chờ nó tỉnh lại, bây giờ nó tỉnh rồi lại ngồi im như thóc thối thế kia?
2 ngày không ăn không ngủ sao…?, liếc nhìn qua em, rồi cúi mặt xuống. Tại sao em lại phải khổ cực như thế chứ?
- Anh có đói không? Em lấy cháo cho anh ăn nhé!
Tôi gật đầu, không nói gì.
Mùi cháo thơm phức tỏa ra khắp phòng, tôi đưa tay định đón lấy bát cháo thì…:
- N, con đút cho cho nó đi, mới tỉnh dậy, mẹ nghĩ đầu óc chưa tỉnh táo cho lắm, lỡ bưng bát cháo mà đổ thì lại mất công.
- Nhưng…
- Mày năm im để nó đút cho, nhưng nhưng cái gì!
Và thế là từng thìa, từng thìa cháo từ tay vợ được đưa vào miệng tôi, cảm giác này sao mà thân thương đến thế…
Ít ngày sau tôi xuất viện, bạn bè, đồng nghiệp đến hỏi thăm sức khỏe suốt ngày. Và tất nhiên thì không thể thiếu được thằng bạn nham nhở.
Vừa nhìn thấy mặt tôi nó phán luôn:
- Ủ ôi anh yêu của em bị sao thế này? Em có đem dầu sang, anh em mình vui vẻ tý nhở.
"Bốp" – Hô hô, mẹ tôi ở đằng sau táng cho nó một phát, cái tội nói liên thiên.
- Hề hề, cháu chào cô.
- Mày hơi bị liên thiên rồi đấy, ăn cơm không để tý cô nấu luôn.
- Cháu ngại lắm, thì thôi cô cứ nấu cho cháu ăn với.
"Bốp" – Này thì ngại này! Ở đấy chơi với thằng H, cô đi chợ.
- Dạ. Hề hề.
---
- Thế nào rồi mày?
- Ờ cũng đỡ nhiều rồi, sao hôm nay mới thấy sang thăm bố thế?
- Có cái dự án, xếp T bảo đi gặp gỡ đối tác, giờ tao mới về được, nghe tin mày tai nạn, tao định lên máy bay về luôn nhưng xếp bảo thôi chịu khó nên tao cũng không làm gì được.
- Ờ.
- Thế chuyện với em N dạo này thế nào?
- Ờ thì vẫn thế.
- Tao không biết nói thế nào, tính mày bảo thủ nên trước kia tao cũng không nói, nhưng bây giờ nhìn thấy con N nó gầy gò, ốm yếu, xanh xao thế kia, tao thấy xót thay cho mày. Chúng mày yêu nhau hơn 3 năm rồi, đã bao giờ cãi vã, xích mích nhau đâu? Nó hiền lành, chăm chỉ, giản dị, đúng mẫu vợ mày hằng mơ ước rồi còn gì. Con người không có ai hoàn hảo, điều đó mày cũng biết mà, đúng không? Hơn nữa, ai chả có quá khứ của riêng mình, chính mày là người giúp nó quên đi sự đau khổ, vậy không phải chính mày đã kéo nó ra khỏi quá khứ đau buồn đó ư? Tại sao bây giờ chính mày lại khơi lại nỗi đau ấy? Mày bảo nó giấu mày chuyện ấy, giấu là vì mày hỏi mà nó chối hay vì mày không hề hỏi?
H à! Hãy sống là yêu bằng con tim chứ đừng bao giờ yêu bằng cái màng mỏng dính đó. Dù cho N trước kia ra sao, nhưng hiện tại và tương lai, N yêu mày chân thành, yêu mày bằng cả con tim, cả cuộc sống thì hãy mau chóng đón nhận chứ đừng từ chối, nếu không mày sẽ không biết mình vừa mất đi cái gì đâu. Đừng chần chừ gì cả, được chứ? Chỉ có tình yêu chân thành mới đủ khả năng thấu hiểu và giải quyết mọi thứ, vượt lên trên cả sự ích kỷ,tham lam của con người mà thôi. (trích dẫn trong note "Tôi sẽ không cưới 1 con vợ còn trinh" – Hoàng Royal). Tao khuyên mày nên suy nghĩ lại…!
- …
- Thôi tao mượn máy lên face bốc phét tý nào, mày nằm nghỉ đi, ngồi máy nhiều đ’ tốt đâu.
- Ờ.
Mặc cho thằng Đ nghịch phá lap, tôi đắm chìm trong suy nghĩ về nghĩ gì nó vừa nói, những kỳ niệm, những cảm xúc ngày xưa lại ùa về trong ký ước, sao lại đẹp và hồn nhiên đến thế…!
---
Những ngày tiếp theo, N luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi, ân cần, dịu dàng… Bấy lâu tôi cứ bị lòng tự trọng, sự bảo thủ chi phối mọi cảm giác, làm tôi quên một điều rằng, tôi yêu N vì tính cách, vì con người, vì cảm xúc cả hai chứ phải vì 2 chữ Trinh Tiết…!
Nhìn em đang cặm cụi rửa hoa quả trong bếp, tôi không kìm được lòng mình.
- N à…! Anh xin lỗi, thật sự anh rất xin lỗi em, những ngày qua anh đã không phải, anh đã sai nhiều lắm, bây giờ anh mới nhận ra, những cái gì thuộc về quá khứ thì mãi sẽ là quá khứ, anh yêu em là vì em của hiện tại, vì em của tương lai, hãy tha thứ cho anh, N nhé!
Một lần nữa tôi lại làm nước mắt N rơi, rơi vì hạnh phúc, vui vẻ, nhưng cũng có thể là giọt nước mắt của sự tủi hờn… Tôi ôm chặt lấy em thật lâu, thật lâu và rồi…
- N à…
- N…
- N ơi! Em sao thế này? Em bị sao thế này? N ơi, tỉnh lại đi, N ơi... Tỉnh lại đi nào, N! Tại sao lại thế này, trả lời anh đi N, N……!!! MẸ, MẸ ƠIIIIIIIIIII… - Tôi kêu gào hết sức có thể, N - cô ấy đang bất tỉnh trong vòng tay của tôi mà không có bất cứ một lý do nào cả.
---
- Cô ây bị làm sao hả bác sỹ?
- Cậu là chồng cô ấy phải không?
- Vâng!
- Bây giờ thì cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, khoảng 1tiếng nữa cậu có thể vào thăm cô ấy. Tôi biết tôi k có quyền gì để nói câu này, nhưng tôi khuyên cậu nên xem lại tư cách làm chồng của cậu đi, cô ấy có thai 3 tháng rồi mà cậu để cô ấy bị suy nhược cơ thể thế kia à? Cậu có biết là nếu cậu mang cô ấy đến đây chậm 10 phút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cả 2 không hả?
Tai tôi ù đi… Tôi không còn nghe thấy được 1 cái gì nữa…
Tư cách làm chồng…
Có thai…
3 tháng…
Suy nhược cơ thể….
Nguy hiểm tính mạng…
Cái gì? Cái gì đang xảy ra thế này, N có thai ư… Tôi… Tôi chuẩn bị được làm bố ư? 3 tháng… Đúng rồi! Xoài, đêm đấy tôi thấy cô ấy ăn xoài, hóa ra là nghén ư? Sao mọi việc xảy ra bất ngờ thế này, tại sao, tại sao cô ấy không hề nói cho tôi biết cơ chứ? "Tư cách làm chồng"… Lời bác sỹ nói ra sao mà cay nghiệt đến thế cơ chứ… Đúng! Tôi không có, thật sự rôi không có tư cách để làm một ông chồng, có thằng chồng nào vợ mình mang thai 3 tháng lại không hề hay biết, vợ mình suy nhược cơ thể lại không hề quan tâm cơ chứ? H ơi. Mày là một thằng tồi, mày không xứng là một thằng đàn ông, mày không xứng làm chồng của N, những lời mày từng hứa hẹn, thề ước bây giờ mày thực hiện như thế sao? Mày để vợ mày như thế là sao hả H?...
---
- Con tôi, con của tôi đâu rồi? H, N thế nào con, N thế nào rồi…? N đang ở đâu, mẹ muốn gặp N, mẹ muốn gặp N ngay bây giờ - Mẹ N từ xa chạy đến.
- Bác sỹ bảo N đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi mẹ à, bây giờ cả 2 mẹ con cô ấy đang có những chuyển biến tốt. Khoảng 30p nữa thì mình vào thăm cô ấy được.
- Hai mẹ con? Vậy có nghĩa là…
- Dạ vâng! N có thai được 3 tháng rồi mẹ à.!
- Cái gì? Có thai 3 tháng? Sao không đứa nào nói cho mẹ biết? Thế này là sao? Tại sao 2 đứa mày lại giấu mẹ chuyện này?
- Dạ… Tại con cũng mới biết.
- Hả??????
Và rồi tôi kể hết mọi chuyện cho mẹ N nghe, từ đầu tới cuối…
"CHÁT"
- Mày biến ngay, biến ngay đi cho tao, mày không xứng với con gái tao, biến.
- Mẹ à, con xin lỗi…!
- Nó không nói gì với mày hết sao?
- Dạ… Không ạ…!
- Thằng ngu, mày là thằng ngu, mày không biết nó đã đau khổ đến mức nào mà mày lại còn làm khổ nó thế à. Ôi zời ơi là zời, con tôi ơi là con tôi… Sao con lại khổ như thế này hả zời???
Cách đây hơn 5 năm, lúc nó 19 tuổi, nó lỡ yêu phải một thằng sở khanh, một tối, nó đi chơi với thằng đó thì bị thằng đó gạ gẫm quan hệ, nó không chịu nên thằng kia đòi hiếp, thế là nó đá thằng kia 1 cái vào bộ hạ rồi vùng bỏ chạy. Kể từ đó nó cứ bị ám ảnh mãi mày hiểu không? Mày có biết nó đòi tự tử bao nhiêu lần mặc dù thằng kia chưa đụng được vào người nó không? Mày có biết sau đó gần 1 tuần, nó đi học bị 1 thằng xe máy phóng nhanh đâm phải, chảy máu vùng kín, vào bệnh viện bác sỹ bảo bị xước âm đạo và rách màng trinh hay không? Mày...mày….
---
N nằm viện 2 ngày thì xin ra viện, trong 2 ngày đó tôi không đến thăm bất cứ 1 lần nào, điện thoại tôi tắt máy để không bất cứ một ai liên lạc được, chỉ mua 1 cái sim rác để điện duy nhất cho em gái của N hỏi thăm tình hình mỗi giờ và dặn k được cho ai biết. Nghe em N bảo N tỉnh mà không thấy tôi nên buồn lắm, bố mẹ N với bố mẹ tôi thì liên tục chửi khi mà thằng con rể/con trai không đến thăm vợ lấy 1 lần, điện thoại thì thuê bao…
Sáng hôm nay, N xuất viện, vừa bước ra khỏi khoa hồi sức thì…
"Đứng trên cao nhìn xuống, , toàn sân bệnh viên tràn ngập sắc đỏ của hoa hồng, 1 cậu con trai đang khoác trên mình bộ com-lê trắng, quỳ gối dưới chân một cô gái thì thầm mấy chữ:
"THA THỨ CHO ANH, N NHÉ!""
Hết !
Key : blog tinh yeu dung bo roi nguoi minh yeu boi 2 chu trinh tiet , Blog Tình Yêu : ĐỪNG BỎ RƠI NGƯỜI MÌNH YÊU BỞI 2 CHỮ TRINH TIẾT...
Từng giọt nước mắt rơi dài 2 má, tất nhiên không phải của tôi mà là từ cô ấy.
Đêm tân hôn, trong căn phòng tràn ngập sự quyến rũ và lãng mạn, tôi đang cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để không làm người con gái của tôi phải đau, thế nhưng không hiểu sao, một thứ nước vị mặn chát vẫn tuôn trào khi hai hàng mi khép chặt…
Blog Tình Yêu : ĐỪNG BỎ RƠI NGƯỜI MÌNH YÊU BỞI 2 CHỮ TRINH TIẾT... |
- Em đau lắm à?
Vẫn im lặng và nhắm nghiền đôi mắt, 2 bàn tay cô ấy nắm chặt tấm ga trải giường trắng phau như tâm thân ngọc ngà kia, thầm nghĩ lần đầu của bất cứ 1 người con gái nào cũng vậy, thành thử tôi cũng không lo lắng gì nhiều và tiếp tục "công việc thường làm" của một đôi vợ chồng mới cưới.
6h sáng, tôi mở mắt như một lẽ tự nhiên, ngắm nhìn "tân cô dâu" đang nằm gối đầu lên cánh tay của tôi, ôm chặt và chìm sâu trong giấc ngủ, thế nhưng có một điều mà tôi không thể không thắc mắc, tại sao… nước mắt cô ấy vẫn đang rơi?
Đứng dậy, đi vào nhà phòng tắm vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi bước ra, nhẹ nhàng nhấc tấm chăn lên, lay nhẹ:
- Vợ của anh dậy đi nào, ngủ gì mà ngủ như một…
Chưa dứt câu nói của mình thì bất chợt, đôi mắt của tôi liếc ngang qua tấm ga trải giường… Trắng toát, đôi mắt tôi dáo dáng, đảo liên hồi như muốn tìm thấy 1 gam màu đỏ rực nhưng gần như vô vọng…! Cảm giác như đang ở trên đỉnh đồi cao bị lăn xuống vực, tôi đang không tin vào mắt mình…
- Cô dậy ngay cho tôi!
Cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây, co rúm lại vì sợ hãi:
- Em…em…
- Thế này là thế nào? Là thế nào hả?
- Em…
- "Bốp"…
Bây giờ thì tôi đã nhìn thấy máu, thế nhưng không phải ở trên tấm ga trải giường, trên bộ quần áo ngủ mà lên trên đôi môi của cô nàng tôi vừa gọi bằng một chữ "VỢ".
---
N, 22 tuổi, một cô gái hiền lành, chăm chỉ, là sinh viên năm cuối của trường ngoại thương, khuôn mặt không đến mức tuyệt đẹp nhưng cũng đủ khiến những người đi qua phải ngoái đầu lại, em mang dáng dấp của một người phụ nữ Á Đông chuẩn mực, kín đáo, gọn gàng và rất giản dị. Trái tim của tôi dường như chết đứng khi ánh mắt tôi lướt qua em ở nhà một người bạn trong dịp sinh nhật. Đó là S - người bạn chung duy nhất của tôi và em – một thằng đàn ông ga lăng, đào hoa, luôn tự hào với khả năng sát gái bậc nhất, tôi với sơn cũng chỉ đơn thuần là 2 người bạn cấp 3, bẵng một thời gian không liên lạc thì lại gặp nhau ở đất hà thành, kẻ đi làm, người đi học. Khi tôi đang ngập chìm trong những đồ án tốt nghiệp thì nó đã đi làm được gần 1 năm nhờ thế lực, sự quen biết rộng rãi của bố nó, là dân miền trung ra bắc lập nghiệp, chúng tôi họp mặt, tụ tập nhậu nhẹt như là 1 điều tất yếu, và hiển nhiên cũng nhờ có nó, tôi mới quen được N…
Sau hơn 3 tháng làm quen, nửa năm theo đuổi và một thời gian dài nữa, tôi với nàng mới chính thức là một cặp tình nhân – khi nàng bảo nhờ có tôi, nàng đã quen đi một người khiến nàng đau khổ…!
Tất nhiên, tôi hãnh diện vì điều đó. Chúng tôi yêu nhau rất nhẹ nhàng, chưa một lần cãi vã to tiếng, chưa một lần lôi 2 chữ "chia tay" ra làm trò đùa và đặc biệt, chưa bao giờ chúng tôi làm 1 việc gì đi quá giới hạn, đơn giản vì tôi nghĩ cũng như muốn rằng , người con gái của tôi sẽ là một cô dâu trong trắng đến khi bước về nhà chồng (tất nhiên thằng tên "chồng" đó không ai khác chính là người đang viết nên câu chuyện này).
---
Tôi bỏ đi mà không cần một lời giải thích, trong sự tức giận đến tột cùng, cảm giác 3 năm yêu nhau chìm ngập trong sự giả tạo, lừa dối, tôi cảm thấy kinh tởm, khinh ghét, coi thường người con gái tôi mới cưới làm vợ, còn gì đau xót hơn khi người con gái mình yêu đã qua tay một hay nhiều thằng đàn ông khốn nạn nào đó. Thật thế không nào mà tưởng tượng được, suốt một thời gian dài như thế, cố ấy đã hoàn toàn giấu nhẹm đi và đưa tôi lạc vào trong trò chơi mê cung đầy ảo tưởng.
- Alo? Có chuyện gì mà sáng sớm đã điện cho tao thế? Hay tối qua bất lực nên hôm nay gọi tao hỏi thăm tao kinh nghiệm – Giọng điệu nham nhở của Đ, thằng bạn thân nhất của tôi.
- Mày đang ở đâu đấy? – Tảng lờ như không nghe thấy gì, tôi hỏi.
- Tất nhiên là ở nhà rồi, có chuyện gì à? Hay là chán vợ, nhớ tao? Cứ xách neptuyn sang đấy, anh em ta vui vẻ - Tao sang bên mày bây giờ được chứ?
- Đù má tao nói đùa thôi nghe mày, làm thật à? Sáng sớm mà đã hứng thế - Tút…Tút… - Tôi chán nản cúp máy.
Ghé qua cửa hàng bách hóa ven đường, ôm một thùng Ken rồi phóng nhanh sang nhà nó – nhậu buổi sáng ư? Ờ thì coi như rửa dạ dạy vậy.
- Con chó nhấp chuông vừa thôi, hỏng cmn bây giờ… Ơ… Sao lại mang bia sang nhà tao?
Tôi chả muốn nói gì, vứt thùng bia và cái R15 trước cửa, kệ xác thằng Đ làm gì thì làm, nằm bẹp lên ghế Salon với tâm trạng chán nản nhất có thể.
Hôm qua cưới vợ, hôm nay xách bia sang nhà bạn, cứ im như thóc, chả nói năng gì, đến một thằng ngu nó cũng hiểu được rằng tôi đang gặp chuyện chứ đừng nói đến chúng tôi là 2 thằng bạn chí cốt.
Thế rồi tôi uống, uống như chưa từng được uống, uống để quên đi sự đời, quên đi đau khổ, tại sao, tôi đã làm gì mà lại bị người con gái tôi rất mực yêu thương lừa dối như thế này? Cứ cầm lon bia lên, uống vào bao nhiêu thì nước mắt cũng chảy ra bấy nhiêu, đau xót tột cùng… Thằng Đ không nói gì, nó cũng uống, nó nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt của tôi – của 1 thằng đàn ông 27 tuổi… Tôi không biết tôi đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng khi không còn một lon bia nào, tôi đi tìm khắp nhà thằng Đ và lôi được 1 can rượu nếp, thế rồi…
Đầu đau như búa bổ, các khớp trên người tôi vang lên rắc rắc mỗi khi tôi trở người, mở mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời đang bị bao trùm bởi 1 màn đêm tĩnh lặng, và người con gái đang gục đầu trên giường kia, không ai khác chính là N.
Thấy tôi cựa mình, cô ấy cũng giật mình tình dậy, miếng lắp bắp định nói gì nhưng rồi lại thôi, đứng dậy, tránh đường cho tôi bước vào nhà vệ sinh rồi lại đứng cúi gằm mặt xuống ở một góc nhà.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, ngày qua ngày vẫn không có điều gì thay đổi, họa chăng cũng chỉ thời gian ở nhà của tôi ngày một ít lại, những buổi tối xuất hiện ở bar, club vũ trường, những hôm nhậu nhẹt,gái gú xuyên đêm ngày càng nhiều hơn mà thôi. Công việc chất đống, tôi mặc kệ, hợp đồng văn bản, tôi bỏ qua, gặp mặt, giao tiếp các xếp tôi từ chối, hơn 1 tháng trôi qua, cuộc sống của tôi ngập tràn trong men say và khói thuốc. Thằng Đ khuyên can, tôi cũng mặc, tôi không còn cảm thấy một chút nào niềm tin vào cuộc sống này nữa rồi. Có khi gần một tuần tôi mới về nhà, "vợ" ư? Tôi cũng không còn biết ả ta đang ở một xó xỉnh nào nữa.
---
2h sáng, lết cái thân tàn tạc nồng nặc múi rượu về đến nhà, N vẫn đang ngồi bên cạnh mâm cơm chờ tôi với một đôi mắt đãm nước mắt.
Thật ra thì nhiều lúc tôi cũng cảm thấy thương N, chỉ trong 1 tháng quá, cô ấy gầy đi trông thấy, 2 khóe mắt sưng húp, dáng người tàn tạ, thế nhưng, lòng tự trọng của 1 thằng đàn ông phong kiến, gia trưởng không cho phép vòng tay tôi được ôm lấy thân hình nhỏ bé kia…!
Cứ mỗi hôm tôi ở nhà, tôi lại nhìn thấy một cái gì đó ánh lên trong đôi mắt đượm buồn, một cái gì đó như tia sáng hi vọng. Cố ấy nấu những món tôi thích, ngồi ngắm nhìn tôi ăn với một vẻ mặt sợ hãi, tôi biết nhưng tôi không nói gì, bởi lẽ tôi sợ, những gì tôi nói ra càng làm tôi thêm đau lòng mà thôi.
---
Hơn 1 tháng sau, mọi thứ vẫn không thay đổi, chúng tôi vẫn không hề nói bất cứ một chuyện gì với nhau, tôi đã cân bằng hơn lúc trước, vẫn đi làm bình thường, sướng lên thì lại nhậu nhẹt xuyên đêm và về nhà trong 1 bộ dạng say khướt. Duy chỉ có 1 điều không thay đổi, đó là thái độ của tôi dành cho cô ấy.
Một hôm, nửa đêm khát nước, tôi bước xuống bếp mở tủ lạnh ra tìm chai nước thì thấy N đang ngồi cặm cụi ăn xoài, chả hiểu sao dạo này mua lắm xoài thế không biết, chất đầy cả tủ, mà lại dậy ăn vào giờ này? Chả nói năng gì, cầm chai nước tu lên từng hồi, đóng tủ lạnh lại và bước lên tầng (2 người ngủ 2 phòng), ánh mắt N nhìn theo đầy ái ngại…
Blog Tình Yêu : ĐỪNG BỎ RƠI NGƯỜI MÌNH YÊU BỞI 2 CHỮ TRINH TIẾT... |
---
- H à? Sao dạo này mẹ thấy con N nó gầy gò, ốm yếu thế hả con, 2 đứa mày chăm sóc nhau kiểu gì thế?
- À vâng! Con cũng bận nhiều việc quá nên không để ý cho lắm.
- Mày xem làm gì thì làm, tao thấy từ lúc nó cưới mày đến giờ, mỗi lần gặp mẹ nó cứ cười gượng gượng làm sao ấy. Hay lại cãi nhau à?
- Có chuyện gì đâu mà mẹ…
- Ừ đấy là tao cũng bảo thế, chúng mày yêu nhau gần 3 năm, hiểu rõ tính cách của nhau, đồng cảm được với nhau mới cưới làm vợ chồng chứ không phải là ngày một ngày hai, đừng gì nông nổi nhất thời mà quên đi những kỷ niệm.
- Dạ con biết rồi ạ.
Đầu óc lại cuồng quay với những suy nghĩ… Bước lên tầng lén mở của phòng, em vẫn đang ngủ, nước mắt vẫn đang chảy,… Thật sự rất muốn ôm N lúc này, nhưng,,,
---
Vài ngày sau, một sự việc bất ngờ xảy ra khiến cả gia đình tôi lao đao, còn bản thân tôi thì rất mệt mỏi… Giống như mọi ngày bình thường, tôi đang đi giám sát công trường thi công thì không biết từ đâu, một hòn gạch từ trên cao rơi xuống đầu tôi 1 phát đánh bốp, và thế là không cần giường chiếu, chăn gối gì, tôi nằm "ngủ" ngay trên nền đất, sỏi :v. Cả công trường hỗn loạn, đầu óc tôi quay cuồng và ngất lịm.
…
Tỉnh dậy, trong một căn phòng đầy mùi thuốc men của bệnh viện, tôi cất tiếng gọi N ơi như một thói quen nhưng rồi nhận ra, mình vừa lỡ mồm…
- Ôi H tỉnh rồi à con? Ông ơi vào mà xem thằng H nói tỉnh rồi đây này.
Cả nhà lật đật từ ngoài cửa bước vào hỏi thăm đủ kiểu, riêng em vẫn ngồi đấy, nắm lấy tay tôi chả nói câu gì, nước mắt chảy.
- Khiếp, khóc cái gì mà khóc, chồng dậy không lo mà hỏi han, chăm sóc đi, ngồi đấy mà khóc cái gì – Mẹ tôi bảo.
- Dạ. – Và rồi N vẫn ngồi im lặng.
- Ơ cái con này, 2 ngày vừa rồi mày không ăn không ngủ chờ nó tỉnh lại, bây giờ nó tỉnh rồi lại ngồi im như thóc thối thế kia?
2 ngày không ăn không ngủ sao…?, liếc nhìn qua em, rồi cúi mặt xuống. Tại sao em lại phải khổ cực như thế chứ?
- Anh có đói không? Em lấy cháo cho anh ăn nhé!
Tôi gật đầu, không nói gì.
Mùi cháo thơm phức tỏa ra khắp phòng, tôi đưa tay định đón lấy bát cháo thì…:
- N, con đút cho cho nó đi, mới tỉnh dậy, mẹ nghĩ đầu óc chưa tỉnh táo cho lắm, lỡ bưng bát cháo mà đổ thì lại mất công.
- Nhưng…
- Mày năm im để nó đút cho, nhưng nhưng cái gì!
Và thế là từng thìa, từng thìa cháo từ tay vợ được đưa vào miệng tôi, cảm giác này sao mà thân thương đến thế…
Ít ngày sau tôi xuất viện, bạn bè, đồng nghiệp đến hỏi thăm sức khỏe suốt ngày. Và tất nhiên thì không thể thiếu được thằng bạn nham nhở.
Vừa nhìn thấy mặt tôi nó phán luôn:
- Ủ ôi anh yêu của em bị sao thế này? Em có đem dầu sang, anh em mình vui vẻ tý nhở.
"Bốp" – Hô hô, mẹ tôi ở đằng sau táng cho nó một phát, cái tội nói liên thiên.
- Hề hề, cháu chào cô.
- Mày hơi bị liên thiên rồi đấy, ăn cơm không để tý cô nấu luôn.
- Cháu ngại lắm, thì thôi cô cứ nấu cho cháu ăn với.
"Bốp" – Này thì ngại này! Ở đấy chơi với thằng H, cô đi chợ.
- Dạ. Hề hề.
---
- Thế nào rồi mày?
- Ờ cũng đỡ nhiều rồi, sao hôm nay mới thấy sang thăm bố thế?
- Có cái dự án, xếp T bảo đi gặp gỡ đối tác, giờ tao mới về được, nghe tin mày tai nạn, tao định lên máy bay về luôn nhưng xếp bảo thôi chịu khó nên tao cũng không làm gì được.
- Ờ.
- Thế chuyện với em N dạo này thế nào?
- Ờ thì vẫn thế.
- Tao không biết nói thế nào, tính mày bảo thủ nên trước kia tao cũng không nói, nhưng bây giờ nhìn thấy con N nó gầy gò, ốm yếu, xanh xao thế kia, tao thấy xót thay cho mày. Chúng mày yêu nhau hơn 3 năm rồi, đã bao giờ cãi vã, xích mích nhau đâu? Nó hiền lành, chăm chỉ, giản dị, đúng mẫu vợ mày hằng mơ ước rồi còn gì. Con người không có ai hoàn hảo, điều đó mày cũng biết mà, đúng không? Hơn nữa, ai chả có quá khứ của riêng mình, chính mày là người giúp nó quên đi sự đau khổ, vậy không phải chính mày đã kéo nó ra khỏi quá khứ đau buồn đó ư? Tại sao bây giờ chính mày lại khơi lại nỗi đau ấy? Mày bảo nó giấu mày chuyện ấy, giấu là vì mày hỏi mà nó chối hay vì mày không hề hỏi?
H à! Hãy sống là yêu bằng con tim chứ đừng bao giờ yêu bằng cái màng mỏng dính đó. Dù cho N trước kia ra sao, nhưng hiện tại và tương lai, N yêu mày chân thành, yêu mày bằng cả con tim, cả cuộc sống thì hãy mau chóng đón nhận chứ đừng từ chối, nếu không mày sẽ không biết mình vừa mất đi cái gì đâu. Đừng chần chừ gì cả, được chứ? Chỉ có tình yêu chân thành mới đủ khả năng thấu hiểu và giải quyết mọi thứ, vượt lên trên cả sự ích kỷ,tham lam của con người mà thôi. (trích dẫn trong note "Tôi sẽ không cưới 1 con vợ còn trinh" – Hoàng Royal). Tao khuyên mày nên suy nghĩ lại…!
- …
- Thôi tao mượn máy lên face bốc phét tý nào, mày nằm nghỉ đi, ngồi máy nhiều đ’ tốt đâu.
- Ờ.
Mặc cho thằng Đ nghịch phá lap, tôi đắm chìm trong suy nghĩ về nghĩ gì nó vừa nói, những kỳ niệm, những cảm xúc ngày xưa lại ùa về trong ký ước, sao lại đẹp và hồn nhiên đến thế…!
---
Những ngày tiếp theo, N luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi, ân cần, dịu dàng… Bấy lâu tôi cứ bị lòng tự trọng, sự bảo thủ chi phối mọi cảm giác, làm tôi quên một điều rằng, tôi yêu N vì tính cách, vì con người, vì cảm xúc cả hai chứ phải vì 2 chữ Trinh Tiết…!
Nhìn em đang cặm cụi rửa hoa quả trong bếp, tôi không kìm được lòng mình.
- N à…! Anh xin lỗi, thật sự anh rất xin lỗi em, những ngày qua anh đã không phải, anh đã sai nhiều lắm, bây giờ anh mới nhận ra, những cái gì thuộc về quá khứ thì mãi sẽ là quá khứ, anh yêu em là vì em của hiện tại, vì em của tương lai, hãy tha thứ cho anh, N nhé!
Một lần nữa tôi lại làm nước mắt N rơi, rơi vì hạnh phúc, vui vẻ, nhưng cũng có thể là giọt nước mắt của sự tủi hờn… Tôi ôm chặt lấy em thật lâu, thật lâu và rồi…
- N à…
- N…
- N ơi! Em sao thế này? Em bị sao thế này? N ơi, tỉnh lại đi, N ơi... Tỉnh lại đi nào, N! Tại sao lại thế này, trả lời anh đi N, N……!!! MẸ, MẸ ƠIIIIIIIIIII… - Tôi kêu gào hết sức có thể, N - cô ấy đang bất tỉnh trong vòng tay của tôi mà không có bất cứ một lý do nào cả.
---
- Cô ây bị làm sao hả bác sỹ?
- Cậu là chồng cô ấy phải không?
- Vâng!
- Bây giờ thì cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, khoảng 1tiếng nữa cậu có thể vào thăm cô ấy. Tôi biết tôi k có quyền gì để nói câu này, nhưng tôi khuyên cậu nên xem lại tư cách làm chồng của cậu đi, cô ấy có thai 3 tháng rồi mà cậu để cô ấy bị suy nhược cơ thể thế kia à? Cậu có biết là nếu cậu mang cô ấy đến đây chậm 10 phút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cả 2 không hả?
Tai tôi ù đi… Tôi không còn nghe thấy được 1 cái gì nữa…
Tư cách làm chồng…
Có thai…
3 tháng…
Suy nhược cơ thể….
Nguy hiểm tính mạng…
Cái gì? Cái gì đang xảy ra thế này, N có thai ư… Tôi… Tôi chuẩn bị được làm bố ư? 3 tháng… Đúng rồi! Xoài, đêm đấy tôi thấy cô ấy ăn xoài, hóa ra là nghén ư? Sao mọi việc xảy ra bất ngờ thế này, tại sao, tại sao cô ấy không hề nói cho tôi biết cơ chứ? "Tư cách làm chồng"… Lời bác sỹ nói ra sao mà cay nghiệt đến thế cơ chứ… Đúng! Tôi không có, thật sự rôi không có tư cách để làm một ông chồng, có thằng chồng nào vợ mình mang thai 3 tháng lại không hề hay biết, vợ mình suy nhược cơ thể lại không hề quan tâm cơ chứ? H ơi. Mày là một thằng tồi, mày không xứng là một thằng đàn ông, mày không xứng làm chồng của N, những lời mày từng hứa hẹn, thề ước bây giờ mày thực hiện như thế sao? Mày để vợ mày như thế là sao hả H?...
---
- Con tôi, con của tôi đâu rồi? H, N thế nào con, N thế nào rồi…? N đang ở đâu, mẹ muốn gặp N, mẹ muốn gặp N ngay bây giờ - Mẹ N từ xa chạy đến.
- Bác sỹ bảo N đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi mẹ à, bây giờ cả 2 mẹ con cô ấy đang có những chuyển biến tốt. Khoảng 30p nữa thì mình vào thăm cô ấy được.
- Hai mẹ con? Vậy có nghĩa là…
- Dạ vâng! N có thai được 3 tháng rồi mẹ à.!
- Cái gì? Có thai 3 tháng? Sao không đứa nào nói cho mẹ biết? Thế này là sao? Tại sao 2 đứa mày lại giấu mẹ chuyện này?
- Dạ… Tại con cũng mới biết.
- Hả??????
Và rồi tôi kể hết mọi chuyện cho mẹ N nghe, từ đầu tới cuối…
"CHÁT"
- Mày biến ngay, biến ngay đi cho tao, mày không xứng với con gái tao, biến.
- Mẹ à, con xin lỗi…!
- Nó không nói gì với mày hết sao?
- Dạ… Không ạ…!
- Thằng ngu, mày là thằng ngu, mày không biết nó đã đau khổ đến mức nào mà mày lại còn làm khổ nó thế à. Ôi zời ơi là zời, con tôi ơi là con tôi… Sao con lại khổ như thế này hả zời???
Cách đây hơn 5 năm, lúc nó 19 tuổi, nó lỡ yêu phải một thằng sở khanh, một tối, nó đi chơi với thằng đó thì bị thằng đó gạ gẫm quan hệ, nó không chịu nên thằng kia đòi hiếp, thế là nó đá thằng kia 1 cái vào bộ hạ rồi vùng bỏ chạy. Kể từ đó nó cứ bị ám ảnh mãi mày hiểu không? Mày có biết nó đòi tự tử bao nhiêu lần mặc dù thằng kia chưa đụng được vào người nó không? Mày có biết sau đó gần 1 tuần, nó đi học bị 1 thằng xe máy phóng nhanh đâm phải, chảy máu vùng kín, vào bệnh viện bác sỹ bảo bị xước âm đạo và rách màng trinh hay không? Mày...mày….
---
N nằm viện 2 ngày thì xin ra viện, trong 2 ngày đó tôi không đến thăm bất cứ 1 lần nào, điện thoại tôi tắt máy để không bất cứ một ai liên lạc được, chỉ mua 1 cái sim rác để điện duy nhất cho em gái của N hỏi thăm tình hình mỗi giờ và dặn k được cho ai biết. Nghe em N bảo N tỉnh mà không thấy tôi nên buồn lắm, bố mẹ N với bố mẹ tôi thì liên tục chửi khi mà thằng con rể/con trai không đến thăm vợ lấy 1 lần, điện thoại thì thuê bao…
Sáng hôm nay, N xuất viện, vừa bước ra khỏi khoa hồi sức thì…
"Đứng trên cao nhìn xuống, , toàn sân bệnh viên tràn ngập sắc đỏ của hoa hồng, 1 cậu con trai đang khoác trên mình bộ com-lê trắng, quỳ gối dưới chân một cô gái thì thầm mấy chữ:
"THA THỨ CHO ANH, N NHÉ!""
Hết !
Key : blog tinh yeu dung bo roi nguoi minh yeu boi 2 chu trinh tiet , Blog Tình Yêu : ĐỪNG BỎ RƠI NGƯỜI MÌNH YÊU BỞI 2 CHỮ TRINH TIẾT...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét