Thời gian trôi, những khoảnh khắc ngắn ngủi trở thành bí mật của riêng chúng tôi, những lúc giáp mặt nhau trong trường chỉ mỉm cười rồi lại đi lướt qua. Tôi đã giao hẹn như thế, và lặng lẽ tận hưởng niềm vui của riêng mình.
Tôi tò mò không hiểu, hạnh phúc có âm thanh như thế nào? Chắc là như tiếng leng keng của chuông gió treo lơ lửng trên cao? Hay là như âm thanh dịu dàng của tiếng piano được chơi trên bờ cát của một bãi biển không người?
Hay là tiếng lạo xạo của trái tim, tiếng biết ơn của tâm hồn, tiếng trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực để xao xuyến dư âm ngọt ngào?
Hay là tất cả những âm thanh đó?
Nếu ký ức là một bộ lọc, thì cho dù có lọc đi cả quãng thời gian của tuổi trẻ, tôi cũng không thể nào quên được ngày hôm đó. Ngày đó, nắng và gió hòa vào làm một, len lỏi khắp các ngóc ngách dù chỉ là nhỏ nhất trên thế giới này. Ngày đó, lá khô rơi đầy dưới sân trường tạo thành những tiếng vỡ vụn mỗi bước chân đi qua. Ngày mà bất cứ ai cũng đều lười biếng, chùng chình và chỉ muốn ở yên cái góc nhỏ êm ả của mình, gặm nhấm hương vị ngọt dịu của cuộc sống.
Ngày hôm đó, có vị của mật ong pha lẫn hương chanh mát dịu, như một nền cảnh hay có trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc, mang vẻ cổ điển và lãng mạn. Thế nên mới khiến người ta nhớ mãi, ấn tượng mãi không quên.
“Bạn, đã bao giờ tin vào những câu chuyện cổ tích hay chưa?”
Tôi hơi giật mình bởi tiếng động phát ra, không tự nguyện mở mắt, nheo nheo tìm kiếm xung quanh khoảng sân thượng ngập nắng. Cậu thanh niên bám vịn vào thành lan can, rồi nhảy phốc lên phía trên, nấp đằng sau một chiếc ụ lớn bằng bê tông nơi cách tôi ngồi chưa đầy nửa mét, dáng vẻ không có gì là đang chạy trốn. Thế nhưng trong môi trường sư phạm vốn là lành mạnh và an toàn, việc liều mạng trèo qua đường lan can để lên tầng thượng thế này đúng là điều khó hiểu.
Khoan nói đến việc cậu bạn kia nhàn tản đứng dựa lưng vào lan can, bộ dạng không có gì làm vội vã. Bóng nắng phảng phất ẩn hiện sau bóng lưng rộng, chiếc khuyên tai màu bạc lóe sáng rọi thẳng vào tầm mắt tôi.
Rồi cậu ấy lặng lẽ vươn người ra phía trước như để đón gió, bộ đồng phục không hề bị quăn góc sau một hồi trèo leo được in vừa vặn trên người. Đôi mắt nhằm hờ, và cậu ấy cứ đứng mãi như vậy.
Tôi đang băn khoăn không hiểu, là tại nắng và gió, hay tại khoảng không trống vắng bỗng dưng xuất hiện thêm một người nữa làm trái tim tôi bắt đầu có chút xao động.
Cậu học sinh ngày hôm đó, tuy tôi không thể nhìn rõ mặt cậu ấy, nhưng cái dáng đứng vừa có chút nhàn tản, biếng nhác, lại vừa tự do phóng khoáng, hòa lẫn với buổi chiều nắng vàng rực, làm tôi bất chợt nhớ đến một bức tranh nổi tiếng nào đó được treo ở vị trí trung tâm của phòng triển lãm. Nơi mà tôi đã có dịp đến, và bất chợt bị thu hút bởi bóng lưng từ đằng sau của cậu con trai ấy.
Đưa tay ra, chưa chắc đã chạm tới. Bởi vì xa tít tận chân trời.
…
Sau hôm đó, tôi luôn cố tình leo lên sân thượng, nhưng tuyệt nhiên không thể gặp cậu ấy. Tựa như một giấc mơ, sau khi tôi ngủ quên một lúc, mở mắt ra chỉ là khoảng trời tối đen, và bức tranh biến mất.
“Chắc chắn chỉ là một lần tình cờ, và nếu đã là tình cờ, thì không thể có cơ hội gặp gỡ lần nữa.”
Tôi đã tự nói với bản thân như vậy, và cố gắng thôi không nghĩ đến cuộc gặp gỡ kỳ lạ ấy nữa. Thế nhưng, trong đầu tôi vẫn không thể ngừng nhớ lại, như đoạn băng tua chậm, lặp đi lặp lại đoạn xước, khiến tôi bất giác nhớ đến cái người mà ngay cả khuôn mặt cũng chưa một lần được nhìn.
…
- Này! - Phương huơ huơ tay trước mặt tôi, kéo tôi trở về với thực tại – Nãy giờ mày có nghe tao nói gì không? Nhìn cái gì mà chăm chú thế hả?
- Không… chỉ là nhìn cậu bạn kia, thấy quen quen thôi…
- Xem nào… À, mày muốn nói là Thái Minh á?
- Thái Minh là ai?
- Bảo mày đi học phí thời gian cũng đúng thôi, Thái Minh là ai mà cũng không biết, anh ý là hot boy đình đám của trường mình đấy!
- Tao không nói là cần phải biết cậu ta là ai, tao chỉ đơn thuần thấy cậu ta giống một người mà tao quen, thế thôi!
- Ơ, có thế thôi mà cũng cáu! Này, mày lại đi đâu đấy? Tiết cô chủ nhiệm đừng có trốn nữa đấy! Quỳnh!
- Tao nghỉ nốt tiết này, mày cứ bảo tao xuống phòng y tế rồi!
Tôi đi như chạy thật nhanh lên sân thượng. Nhất định tôi phải tự giải quyết tất cả vấn đề của mình, trước khi bị cảm giác làm phiền đến phát điên. Nhất định là tôi điên thật rồi, mới có thể vương vấn tâm trí đặt lên một người xa lạ như thế.
Sân thượng vẫn ngợp ánh nắng, vài ba chiếc lá vàng không hiểu từ đâu bay đến, lạo xạo di chuyển dưới nền xi măng. Những rắc rối cần phải tìm nguồn gốc ban đầu của nó để giải quyết, nhưng có những rắc rối chỉ như là cái cớ bắt đầu một câu chuyện.
Lờ mờ mở mắt ra, tôi bất chợt giật mình bởi một gương mặt đang ghé sát vào mình. Khuôn mặt đẹp trai đối diện chăm chú nhìn tôi mỉm cười, rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Tưởng cậu sẽ ngủ đến mai luôn ấy chứ!
- Cậu là…
- Con gái gì mà dễ ngủ vậy, ngủ được ở chỗ nắng chang chang thế này.
- Tôi ngủ ở đâu là việc của tôi!
- Này, cậu có biết là tôi đã ngồi che nắng cho cậu cả tiếng đồng hồ rồi không? Cậu phải nói gì với tôi đi chứ!
- Tôi đã nhờ cậu à?
- Thôi được rồi, là tôi tự nguyện, nhưng cậu là học sinh lớp nào vậy? Tên gì? Cậu không biết tôi là ai à?
- Sao tôi phải nói với cậu? Và tại sao tôi phải biết cậu?
- Cởi mở chút đi, đều chọn chỗ này làm nơi trốn tìm, chẳng phải cậu và tôi đều giống nhau sao?
- …
- Ngồi với tôi một chút nhé?
Những gì càng không mong chờ, sẽ càng nhanh đến. Chưa bao giờ tôi nghĩ có thể gặp cậu ấy lần nữa tại đây, khi nắng không còn vương lại một giọt nào mà chỉ để lại một màu cam nhạt trên nền trời, gió trên sân thượng lại quá lớn. Chúng tôi dựa vào một góc nhỏ khuất phía sau chiếc ụ bê tông, ngồi lặng lẽ.
Hình ảnh quấy nhiễu tâm trí tôi suốt mấy ngày qua đột nhiên biến mất, hoặc ít ra nó không còn vướng ảo ảnh rạng rỡ bao quanh cậu ấy mà trí nhớ tự vẽ nên, thay vào đó là cậu ấy chân thực, bằng xương bằng thịt, ngồi sát cạnh tôi như thế.
Có những cuộc gặp gỡ rất lạ kỳ, cũng có những cuộc gặp gỡ không phải là xảy ra điều gì to tát. Chỉ gặp là gặp thôi, chẳng phải điều gì khác, bỗng dưng đùng một cái cậu ấy xuất hiện, và chúng tôi quen nhau. Không phải nghĩ nhiều, cứ coi như là một lần may mắn.
- Sao hôm đó cậu lại trèo từ dưới lên đây? Cậu phải chạy trốn ai đáng sợ lắm à?
- Chạy trốn ai cơ? Tại sao tôi phải chạy trốn? Bộ dạng tôi khi đó giống người đang chạy trốn lắm à?
Thái Minh nheo nheo mắt, nghi hoặc nhìn tôi, trên môi vẫn là một nụ cười nửa miệng. Tôi đã kịp khống chế cảm xúc trước khuôn mặt hại người đó, hỏi vặn lại.
- Thế không chạy trốn thì cậu mạo hiểm trèo từ dưới lên đây làm gì? Để hóng gió à?
- Ừ, đúng là để hóng gió mà!
- Nhỡ ngã xuống thì sao?
- Làm sao ngã được!
- Tại sao không thể? Người ta xây cầu thang để cho cậu ngắm thôi à?
- Lười lắm, leo cầu thang tốn thời gian, trực tiếp trèo lên thế này có phải nhanh hơn không?
- Cậu thật không bình thường!
- Ừ tôi cũng không phủ nhận, làm gì có ai trong trường này khác biệt như tôi, ví dụ như vẻ đẹp trai độc nhất vô nhị này!
Và tôi đã quen một người như vậy khi đó, một cậu thiếu niên ngông cuồng, phóng khoáng, sở thích quái dị, lúc thì tự cao, khi thì lười biếng đến độ người khác cũng phải bó tay.
Đối lập hẳn với hình ảnh tôi nhìn thấy ngày hôm đó, đối lập hẳn với vẻ ngoài và khuôn mặt cậu ta vẫn lấy đó để trêu chọc mọi người, cậu ấy ở đây, cùng với tôi ngồi trên khoảng sân rộng rãi này, bỗng dưng khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chúng tôi như những đứa trẻ, tìm thấy góc trời của riêng mình, tìm thấy chỗ hít thở giữa không gian ngột ngạt, tìm thấy chỗ để trốn tránh, để lười biếng, để giữ kín một bí mật thú vị.
Thế nên, chúng tôi đã quen nhau. Không phải tình cờ, cũng không phải ngẫu nhiên, mà là đương nhiên phải gặp gỡ.
- Không ai nói với cậu là phải khiêm tốn với người khác một chút à?
- Tại sao? Khi mọi người đều đồng ý là tôi đẹp trai và xuất chúng? Với lại ngoài cậu ra thì tôi chưa phải nói điều này ra với bất cứ ai.
- Coi tôi như những người bình thường đi!
- Không được, bởi vì cậu còn chẳng thèm biết tôi là ai, tôi thật sự rất buồn đấy. Tôi tổn thương rồi, đau buồn rồi.
- Thôi được rồi, tôi không có trách nhiệm cải tạo cái đầu của cậu!
- Này này, phiền cậu hãy cải tạo tôi chút đi mà!
Minh chen vào thế giới nhỏ của tôi, chiếm lấy một nửa không gian mà tôi vẫn toàn quyền sở hữu, phiền phức và ồn ào, ướng bướng, con trẻ và có phần ngang ngạnh.
Ngoài mặt tôi luôn tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng trong lòng tôi không thể phủ nhận cảm giác ấm áp. Cậu bạn mà tôi vẫn tìm kiếm xuất hiện trước mắt tôi, muốn kết bạn với tôi, hơn nữa còn đối đãi với tôi khác hẳn những người bình thường.
Không biết có phải là do tôi tự tưởng tượng ra, hay chính là đứa trẻ to xác này từ trước đến nay không có cách nào bộc lộ toàn bộ bản thân mình. Đối diện với người khác bằng một khuôn mặt kiểu mẫu, một tính cách sẵn bày ra nhạt nhòa. Tuyệt đối không hề liên quan gì đến cậu bé ở bên cạnh tôi.
- Cậu lại đang nghĩ tôi là thằng ngốc?
- Sự thật thì tôi chỉ tin vào những gì tôi tận mắt thấy!
- Có phải cậu đang khinh thường tôi đúng không?
- Tự cậu nói đấy nhé, tại sao cậu cứ phải quan tâm đến việc tôi nghĩ gì trong đầu?
- Bởi vì muốn quan tâm thôi, cũng chỉ quan tâm đến mình cậu…
- Thật là, bảo cậu trẻ con có sai đâu!
- Tôi không trẻ con nhé, rõ ràng tôi còn hơn tuổi cậu, vậy mà cậu chưa bao giờ xưng hô cho phải phép với tôi đấy nhé!
- Nhìn bản mặt cậu như thế, mỗi lần tôi muốn xưng hô phải phép, tôi lại thấy như mình sắp bán rẻ bản thân vậy!
- Cậu… cậu đứng yên đấy!
Chúng tôi chỉ như thế, thoải mái bộc lộ con người mình với nhau, trong khoảng sân thượng rộng rãi, có thể nhìn ngắm trời đất, có thể suy nghĩ vu vơ, có thể trêu đùa nhau, có thể dựa dẫm vào nhau. Đôi khi cậu ấy mang theo một chiếc guitar, đeo lủng lẳng đằng sau lưng, nhưng có điều cách thức đến điểm hẹn của cậu ấy vẫn không hề thay đổi. Vẫn là trèo tường, vẫn là trẻ con, ngang tàn một cách nguy hiểm.
Tôi rất thích Secret, còn cậu ấy lại thích Kiss the rain, chúng tôi thường tranh cãi một hồi về Yiruma, về Jay Chou. Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng chỉ cần là kết quả cuối cùng đều sẽ là âm nhạc của cả hai người ấy đều mang một nét cô đơn.
Nỗi cô đơn chúng tôi không thể giải thích, nỗi cô đơn mơ hồ, từa tựa như chiếc lá vàng khô rơi xuống mặt đất một mình, chờ đợi khoảnh khắc nát vụn theo gió.
Nỗi cô đơn mà bất cứ ai thực tâm nghe, sau đó đều muốn khóc.
Như một mảnh tâm hồn bỏ ngỏ sắp bị bỏ quên, bất chợt được ai đó cứu rỗi. Hai chúng tôi, đều thích kiểu âm nhạc như vậy, nghe thôi cũng cảm thấy đau lòng.
Thời gian trôi, những khoảnh khắc ngắn ngủi trở thành bí mật của riêng chúng tôi, những lúc giáp mặt nhau trong trường chỉ mỉm cười rồi lại đi lướt qua. Tôi đã giao hẹn như thế, và lặng lẽ tận hưởng niềm vui của riêng mình.
Nếu như câu chuyện cứ êm đềm như thế, nếu như ngày hôm đó trên sân thượng không vô tình xuất hiện thêm người thứ ba, nếu như bí mật của chúng tôi không được cô bạn nhiều lời kia đi lan truyền, rồi thổi phồng nó thành một câu chuyện khủng khiếp. Tôi có lẽ đã không vì như thế mà tổn thương.
Thế nhưng cuộc đời luôn luôn tồn tại những sóng gió bất chợt ập đến, dù muốn hay không, tôi vẫn phải đối mặt, tuyệt đối không có chuyện trốn tránh.
Tôi không còn trốn lên sân thượng nữa. Những tiết học chán ngắt luôn luôn vang lên những lời bàn tán xì xầm của nhóm bạn thích buôn chuyện mà tôi thừa hiểu, tôi là chủ đề.
Thời học sinh, luôn có những đứa bị cô lập vì tính tình dị biệt, và luôn có những đứa thích đem người khác ra làm trò đùa, thích trêu chọc trên nỗi đau của người khác.
Những cuộc điện thoại của Minh tôi không nghe, còn trực tiếp tắt nguồn. Chúng tôi chỉ có thể làm bạn trên khoảng sân thượng đó, còn trở về với cuộc sống thực, chúng tôi vĩnh viễn tồn tại một khoảng cách quá xa.
- Mày giỏi nhỉ? Còn dụ dỗ được cả anh Minh cơ đấy, mày có biết là tao thích anh ấy khổ sở thế nào không? Mày có biết là người như anh Minh chỉ có thể ở xa ngắm mà không được đến gần không? Thế mà mày còn dám làm những trò bẩn thỉu đấy à?
- Tôi không hiểu các chị muốn gì, nhưng hiện giờ tôi và Minh không còn gặp nhau nữa rồi, mong các chị tránh ra!
- À, còn cứng? Mày tưởng tao không dám xử mày?
- Tôi mệt lắm rồi, mong các chị đi giúp cho, tôi nhẫn nhịn cũng có giới hạn thôi!
Một cái tát giáng mạnh xuống mặt tôi bỏng rát như lửa đốt qua, mùi tanh tanh của máu chảy ra từ khóe miệng làm đầu óc tôi bỗng chốc u mê, chân tay bắt đầu mất cảm giác. Tôi mắc bệnh sợ máu, một kiểu hội chứng tâm lý sau khi tôi chứng kiến một vụ tai nạn kinh hoàng trên đường khi còn nhỏ.
- Nó giả vờ đấy, mới một cái tát đã ăn nhằm gì, hôm nay phải cho nó biết thế nào là lễ độ!
Tôi bị đạp xuống đất, đầu óc mơ hồ. Chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, rồi sau đó tôi mất hết cảm giác.
Thực ra nếu ngày hôm đó Minh đến chậm hơn một chút, có lẽ sự việc đã trầm trọng hơn. Nhưng cậu ấy đã đến kịp lúc, khi tôi ngất đi, và đưa tôi vào bệnh viện.
Tôi sẽ không bao giờ quên dáng vẻ của cậu ấy khi tôi mở mắt ra, chính là sự vui mừng rất con trẻ, ánh mắt đỏ vè nhưng sáng rực, mái tóc bù xù và ngực áo đồng phục lấm tấm vệt máu, khuôn mặt còn lưu cả mấy vết bụi bẩn, vô cùng thảm hại. Cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, lắc lắc liên tục hỏi tôi có sao không, chỉ khi tôi cười, cậu ấy mới có thể mỉm cười rạng rỡ.
Phải, đây chính là cậu ấy, chính là hình ảnh đẹp trai nhất mà tôi từng nhìn thấy, chính là người tôi đã rung động ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, chính là người tôi vì quá tự ti nên mới tự khiến mình bị tổn thương.
Cậu ấy có gì sai? Cả tôi nữa, chúng tôi có gì sai?
Ngày hôm ấy, ở bệnh viện, chúng tôi đã xác nhận, chúng tôi dành tình cảm cho đối phương, chúng tôi không cần để ý đến những lời bàn tán sai sự thật, chúng tôi sẽ bắt đầu sống, và dũng cảm thể hiện con người thật của mình, chứ không cần phải lén lút giấu đi.
Thích thì nói là thích, phù hợp hay không phù hợp đâu phải là lý do?
…
Mặc cho những ánh mắt nhìn theo và cả những lời bàn tán, chúng tôi đi cạnh nhau, bước chậm rãi lên khoảng sân thượng. Nhịp bước chân đều như nhịp đập của trái tim, Minh đeo tai nghe cho tôi, bản Secretcậu ấy tự đàn và thu lại dành riêng cho tôi. Bất giác tôi tưởng tượng ra dáng vẻ dịu dàng của ấy ấy lúc đàn, và cả bộ dạng tựa lưng vào lan can sân thượng lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Sự rung động của riêng tôi, bí mật của riêng tôi, và chỉ một mình tôi.
Sân trường vẫn ngập lá vàng rơi rụng, rõ ràng mùa thu chỉ mới bắt đầu...
Key : blog tinh yeu anh thanh cua hanh phuc , Blog Tình Yêu : Âm thanh của hạnh phúc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét