Tuổi trẻ, chúng ta bỏ quên, bỏ lỡ vô số điều, quá nửa quãng thời gian sau này sẽ chỉ muốn quay đầu làm lại hoặc chọn lựa lại, nhưng thực chất, chính những lỗ hổng ấy giúp chúng ta sống ý nghĩa hơn.
Có rất nhiều thứ chúng ta phải bước qua, cũng có rất nhiều kỷ niệm mà chúng ta vẫn buộc phải để lại quá khứ. Tuổi trẻ không đơn giản chỉ là một cơn mưa rào, ào qua mà ướt áo, tuổi trẻ chính là vô số những cơn mưa chợt đến chợt đi, tuy chóng vánh, mau trôi, nhưng lại thấm lâu khiến người ta nhớ mãi.
Tuổi trẻ ở nơi bạn, đã để lại những gì, cho bản thân mình và cho người khác?
Vẫn biết những câu chuyện tuổi trẻ chỉ là để hoài niệm, là để trong một phút giây nào đó bất chợt thấy chênh vênh, nghĩ về một thời đã từng ngông cuồng, đã từng yếu đuối, đã từng dũng cảm nói lời yêu với một ai đó, và đã từng để lỡ những lần nói “tạm biệt”.
Những năm tháng có thể đuổi theo những ước vọng, tùy ý làm những điều mình thích, việc mà sau này, khi tuổi trẻ đã qua đi, chúng ta không thể tìm ra đủ dũng khí để lại làm một lần nữa.
Chúng ta thường quay đầu nhìn lại những thứ đã quá vãng, chúng ta cũng thường nuối tiếc những chuyện chẳng thể vãn hồi. Thanh xuân vụt qua như một cái chớp mắt, giật mình tỉnh lại thì đã cách xa mất rồi.
Hẳn là trong suốt thời tuổi trẻ, đã từng làm tổn thương ai, đã từng làm sai chuyện gì để lại nỗi đau trong lòng người khác? Những việc cho rằng lãng phí thời gian khi đó thực ra chính là những chuyện sau này nhớ lại nhiều nhất. Chúng ta rất sợ bị người khác lãng quên, nhưng chúng ta lại vô ý lãng quên đi một số người.
Tuổi trẻ, bỏ lỡ những điều gì? Là ước mơ, là tình bạn, là tình yêu, là những người đã từng rất quan trọng, là những thứ tưởng như không thể từ bỏ, là những khoảnh khắc hạnh phúc hay những lần khóc cạn nước mắt vì bị tổn thương. Hay là tất cả những thứ đó? Cho đến bây giờ, bạn đã quên, bạn bỏ lỡ, hay là không muốn nhớ lại?
Hóa ra, tuổi trẻ không có hoài bão cũng là một điều thiếu sót, khi quá trình trưởng thành thiếu đi vết tích của những lần thoát kén lột xác, những lần thất bại rồi trốn tránh để rồi trong khoảnh khắc thôi thúc nào đó vụt đứng lên thay đổi, là những lần chấp nhận đánh đổi để mà biết dũng cảm hơn.
Biết nuối tiếc những cơ hội đã vụt qua, biết trống vắng khi nghĩ về những hạnh phúc dang dở. Tuổi trẻ, chúng ta bỏ quên, bỏ lỡ vô số điều, quá nửa quãng thời gian sau này sẽ chỉ muốn quay đầu làm lại hoặc chọn lựa lại, nhưng thực chất, chính những lỗ hổng ấy giúp chúng ta sống ý nghĩa hơn.
Sai lầm cũng được, nếu sau này cứ phải hối tiếc, thì cho dù làm cách nào cũng sẽ hối tiếc, đó chính là quy luật. Vì thế nên hãy cứ lựa chọn những gì bản thân cho là đúng, làm những gì bản thân cho là đúng, bởi chúng ta cũng đâu thể quay ngược lại thời gian để làm lại bất cứ việc gì? Thế nên, việc hối hận cũng chỉ bởi vì không thể lưỡng toàn cho tất thảy những gì phải đối diện, lấn cấn âu cũng chỉ là một hình thức khắc ghi trong tim.
Vẫn biết trăm năm là hữu hạn, và tuổi trẻ chỉ có thể trải qua một lần, có những việc làm sai, làm đúng, có những thứ cần nâng niu nhưng lại đánh mất, có những người cần trân trọng nhưng lại tuột tay để họ ra đi.
Hãy ghi nhớ, thay vì nuối tiếc, nếu có thể hãy ôm tất cả trọn vẹn vào lòng. Đừng tìm cách xóa bỏ, cũng đừng khước từ chỉ vì cảm giác mọi thứ không không vẹn tròn. Mọi sự bỏ lỡ chính là để có lần bắt đầu lại, những sai lầm phía sau chính là để có thể chắc chân mà tiến lên phía trước.
Những người phải nhớ, hãy cố gắng ghi nhớ họ cho đến hết cuộc đời…
Những chuyện đáng giữ lại, thì trăm ngàn lần xin đừng lãng quên…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét