Hiển thị các bài đăng có nhãn Cô đơn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cô đơn. Hiển thị tất cả bài đăng

KHI NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN

Cô đơn của một đứa trẻ đơn giản là lúc bên cạnh chúng không có ai. Nhưng cô đơn của người lớn lại là lúc đứng giữa vạn người vẫn thấy tim mình lạnh.

Từ khi còn là một đứa trẻ, cụm từ “người lớn” đã trở thành một nỗi ước ao. Chúng ta mong mỏi được lớn lên với tất cả niềm háo hức và mong ngóng mình có. Thế giới của người lớn lúc đó thật hấp dẫn, thật lung linh, thật mời gọi, đến nỗi mà nó thu hút gần như hầu hết mọi sự chú ý của đám trẻ con.

Dường như chúng ta làm mọi thứ cũng chỉ để lớn, vẫy vùng mãi cũng chỉ để lớn. Từng ngày trôi qua, bàn tay mình lại chạm gần hơn tới miền đất hứa ấy mà không ngờ rằng, để trưởng thành người ta cũng cần phải trả giá. Thậm chí, đó là giá đắt.

Đã bao giờ bạn thấy cô đơn? Đã bao giờ muốn mình được ngược thời gian quay trở về thời trẻ nít?

Khi-nguoi-lon-co-don


Đã bao giờ bạn muốn sống với chính con người “mộc” của mình? Không phấn son gì cho tâm hồn đang ngày một ngập ngụa những vết dơ ở phía bên kia tối tăm của cuộc sống?

Đã bao giờ dù đứng trước gương soi đến hàng triệu lần bạn vẫn không dám chắc chắn với câu hỏi rằng mình là ai? Và mình đã từng là ai?

Đã bao giờ bạn chỉ muốn khóc thật to và trốn thật sâu? Đã bao giờ bạn muốn từ bỏ những nhộn nhịp, nhốn nháo ngoài kia chỉ để được giấu mình sau vạt áo sờn lưng mẹ? Được ngô nghê như những đứa trẻ ranh lần đầu chập chững học cách làm quen với cuộc sống.

Đã bao giờ, đã bao giờ bạn thấy thế hay chưa?

Đã bao giờ bạn dám chắc cuộc sống của mình đang có những ai? Bạn cần ai, và những ai cần bạn?

Đã bao giờ đi giữa đám đông nhưng bạn vẫn thấy giật mình rằng vì sao lại cô độc quá… Thế giới ngoài kia có bàn tay nào sẵn sàng nắm lấy và ủ ấm bạn hay không?

Đã bao giờ bạn thôi hết băn khoăn, rằng vì sao người ta lại phải lớn? Đã bao giờ bạn ước giá mình cứ bé nhỏ mãi có phải tốt hơn không?

Đó, là cái giá của sự lớn lên!

Cô đơn của một đứa trẻ đơn giản là lúc bên cạnh chúng không có ai. Nhưng cô đơn của người trưởng thành lại là lúc đứng giữa vạn người vẫn thấy tim mình lạnh.

Hoảng loạn của một đứa trẻ là lúc chúng không biết mình bị lạc đường, cứ mãi đi về phía trước dù không biết đó là đâu nhưng cuối cùng rồi vẫn có người tìm ra chúng. Hoảng loạn của người lớn là dù biết chắc chắn mình đang lạc nhưng vẫn mải miết đi. Lúc sững sờ đứng lại để chờ đợi một cánh tay nhưng làm gì còn nữa…

Nỗi buồn lớn nhất của một đứa trẻ chắc là những lúc bị cướp mất đồ chơi. Nhưng nỗi buồn lớn hơn của người trưởng thành là có những thứ của mình nhưng vẫn buộc lòng phải tự tay nhường cho người khác. Trẻ con mất thứ đồ này còn được bố mẹ mua cho cái mới. Còn người lớn, đánh mất rồi biết đòi lại những thứ ấy ở đâu?

Chúng ta hoàn toàn không biết mình lớn lên cho đến một ngày nhận ra mình suy nghĩ nhiều hơn trước, nhận ra đôi mắt mình ít ồn ào hơn trước, nhận ra đôi môi mình mỉm cười vì vui không còn nhiều như trước, và nhận ra gò má mình lâu lắm rồi chẳng có thứ gì chảy ướt nó đi…

Chúng ta đón trưởng thành như một vị khách đường xa. Đến lúc đóng cửa rồi lại hối tiếc vì trót gặp mặt nhau quá sớm. Thực ra, ai cũng có ngày phải lớn! Nhưng nghiệt ngã rằng càng lớn chúng ta lại càng bất an…

Những bất an không tên vô hình ùa về như một đợt gió đông. Những khủng hoảng triền miên, những cô đơn giãy giụa đấu tranh với phần người chưa kịp lớn. Chúng ta vào đời khi chưa kịp thích nghi với tên gọi người lớn. Nên dễ hiểu rồi, chúng ta thấy chông chênh…

Những người lớn vào đời với một nỗi cô đơn, và sống từng ngày để đem mình ra trả giá. Cứ ước là trẻ con, rồi muốn mình là tượng đá. Nhưng rồi có ai tránh được mình phải lớn lên không?

CÓ NHỮNG NỖI BUỒN CHỈ MÙA ĐÔNG MỚI THẤU

Có những nỗi buồn chỉ mùa đông mới thấu. Có những nỗi cô đơn chỉ cơn mưa chiều lạnh ấy mới hiểu mà thôi… Những kẻ một mình, như em, những kẻ trót bị tình yêu lãng quên và bỏ rơi ở đâu đó… thì mùa đông là cả một nỗi ám ảnh thật dài.
Mùa cây lá khẳng khiu trơ trọi dưới gió rét quất hằn từng cơn, cũng là mùa lòng em cô quạnh một nỗi niềm khó dứt.
Mùa mặt trời như đang chạy trốn, màn đêm đằng đẵng phủ buông, cũng là mùa lòng em dâng đầy một nỗi nhớ thật sâu.

Chẳng biết từ bao giờ, em bắt đầu thấy sợ khi trời dần chuyển rét, sợ bầu trời âm u xám xịt, sợ tiếng gió rít vào thanh cửa mang lạnh về đây.
Sợ buổi sáng nào đó ra đường phải tự quàng lấy khăn, sợ cơn gió mùa luồn vào mái tóc chưa kịp dài khiến em run lên vì lạnh.
Sợ một mình qua đường giữa phố, người với người, ai cũng có tay đan…
Sợ tiếng mưa lâm thâm vương vãi như khóc hộ cho người con gái vừa chia tay…
Sợ mùa đông này, bên anh đã là một người khác. Sợ trong lúc này, tay anh đang trong một bàn tay khác, không phải là em.
Sợ những tối về chỉ mình cái bóng với màn đêm, thèm một cái ôm thật chặt từ đằng sau nhưng đâu còn nữa, thèm một cái siết tay dẫu nhẹ thôi cũng chẳng thể được nữa, thèm một mùa đông… không một mình.
Xa nhau đã biết mấy những mùa đông? Em không đếm, và anh cũng không đếm. Chầm chậm có nhau rồi buông tay nhau như thế, mùa trở buồn rồi, anh có biết không?
Đông gọi tuyết, gọi gió, gọi rét, gọi cả trời mưa. Mùa này còn gọi buồn, gọi vấn vương, gọi nhớ nhung và gọi cả cô độc. Em của ngày trước và những tháng ngày này về sau cũng đã gọi anh với đủ đầy những nỗi niềm như thế…
Chỉ mong có một ngày, cách đánh vần những nỗi buồn ấy em sẽ biết làm thế nào để quên đi…
Mùa đông vẫn trả cho em những giọt nước mắt buồn, những kỉ niệm nguyên vẹn hình hài khi anh bỏ em mà đi lạc. Đông trả cho em những khóe mi sầu mỗi đêm về cô đơn trong bóng tối. Đông trả cho em một mảnh tình nhỏ, một mảnh tình không trọn, vắng anh…
Em vẫn nghe mình hoang hoải trong từng giấc mơ. Nghe mình chênh vênh khi chiều tà xuống phố. Đông cuốn em vào mùa nhớ và đau cho những vẩn vơ xưa cũ. Đông bỏ em buồn vào khóe mắt có màu mưa…
Phải bao lâu nữa, em mới có can đảm cho những mùa đông… một mình?