Hiển thị các bài đăng có nhãn Ngốc à. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ngốc à. Hiển thị tất cả bài đăng

NGỐC Ạ, NGAY TỪ ĐẦU EM ĐÃ LÀ NGOẠI LỆ

TRUYỆN NGẮN: NGỐC Ạ, NGAY TỪ ĐẦU EM ĐÃ LÀ NGOẠI LỆ

Keng keng keng!

- Thưa cô, đến giờ đi học ạ

Quen quá rồi mà! Tiếng khua chiêng múa kẻng cùng giọng điệu đầy khiêu khích của huynh trưởng phá tan giấc mộng đẹp của nó... Vừa ăn Tết xong, nó trở lại nhịp học 3 buổi/ ngày và 7 ngày/ tuần... Ừ thì lớp 12 ai cũng thế... nhưng nó vẫn được phép kêu khổ mà, mặc kệ tất cả, nó yêu nhất lúc này là sự-nghiệp-ngủ-vĩ-đại... Đã quá lâu rồi nó mới được nghỉ 1 buổi sáng chủ nhật ...

- Tinh thần tuổi trẻ ngày nay chán quá! Như thế này mà đòi làm thủ khoa á! Ngày xưa anh không như mày đâu... - và điệp khúc muôn thủa lại bắt đầu...

- Thế em hỏi anh Học để làm gì! - Nó làu nhàu chui khỏi chiếc chăn ấm, dù trời không còn lạnh cóng như mùa đông, song cái hơi thở của mùa xuân vẫn khiến người ta rùng mình...

- Thì kiếm việc làm
- Anh có việc làm chưa! Hay anh học quản trị kinh doanh rồi về làm quản trị em thay cho mẹ - Nó cãi! ông anh quý tử ra trường 2 năm rồi mà đã xin được việc đâu! Ở nhà có 2 anh em, rảnh là lão lại lôi nó ra ...tập quản lí

- Hay là thế nhở! Thế hôm nay không học Anh à!

- Học không hiểu, em nghỉ rồi! Em sợ không tốt nghiệp nổi quá, thật sự em không thể nhét 1 chữ tiếng Anh nào vào đầu!

- Như mày thì ai dạy cũng thế thôi, đổi mấy giáo viên 1 tháng rồi? ngu nó là bản chất mà

Đang định phang cho lão 1 cái thì mặt lão bỗng đăm chiêu, rồi đưa nó một mảnh giấy gấp tư! (nghe có vẻ hình sự

- Đẹp trai, tử tế, nhà mặt phố, bố làm to, chưa bạn gái... Liên hệ đi, số điện thoại của nó đấy - Huynh trưởng vội phân trần

- Liên quan gì em! - nó ngơ ngác, và biết chắc huynh trưởng lại sắp có trò mới, và nó là vật thí nghiệm...

- À quên! Gia sư mới của mày đấy, nó giỏi Anh Văn lắm - Huynh trưởng cười lớn: Bạn anh đấy, nghĩa là bằng tuổi anh và hơn tuổi mày ! Đừng bắt nạt người ta nhá!

- Sao anh không nghĩ cho em nhỉ, nhỡ nó bắt nạt em...

- Không oan đâu! Trẻ con gặp mày thì đang nín cũng phải khóc mà... Và gọi là "thầy", không phải "nó"! Để khuyến khích mày học, hôm nay anh nấu cơm, mày chỉ việc ... nấu thức ăn và rửa bát...

Và lại thêm 1 gia sư bất đắc dĩ, nó nhăn mặt nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý!


Buổi học đầu tiên, nó cảm thấy hôm nay đẹp ngày, tự cho phép "thầy" nghỉ một hôm - và cũng là cho nó nghỉ một hôm! "Thầy" tỏ ý không hài lòng!

Buối học thứ 2, nó cũng cho "thầy" nghỉ thêm buổi nữa. "Thầy" không nói gì, nhưng nó bị huynh trưởng tát cho 2 cái vì tội lười. Đúng là từ bé đến giờ nó sợ lão còn hơn cả sợ mẹ...

Buổi học thứ 3, Nó miễn cưỡng đi học. Nói là đi nhưng thực ra là "thầy" đến nhà nó dạy, dưới sự dám sát của huynh trưởng! "Thầy" xuất hiện, công nhận "thầy" cũng đẹp trai ... Đang mơ màng thì huynh trưởng tuyên bố:

- Chỉ dạy Anh Văn, không dạy "cái khác"

"Thầy cười lớn, còn nó thì khó chịu vô cùng... Nó lễ phép:

- Em chào "thầy"

- Ơ không! Anh là bạn của anh trai em mà

- Vâng! Thế hôm nay anh cho em nghỉ học! Em buồn ngủ

Một cái gì đó phang mạnh vào tay làm nó đau kinh khủng, lại một đòn chí mạng đầy bất ngờ và hấp dẫn của huynh trưởng, nó ôm trọn chiếc thước gỗ. Cùng lời răn đe "cấm nghỉ"

- Có vẻ căng thẳng nhỉ, làm gì có học sinh nào ra lệnh cho thầy giáo như em - Anh nói có vẻ đầy đắc ý

- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi! - nó đáp ngắn gọn, cứ nghĩ đến việc ăn đòn trước mặt người khác là nó phát nổ tung, dù sao nó cũng 18 tuổi rồi

Buổi học diễn ra âm thầm lặng lẽ, và vẫn không có một chút kiến thức nào vào đầu nó cả. Có lẽ đây là tình trạng bộ nhớ đầy, không thể tiếp nhận thêm bất cứ dữ liệu nào........ Nó học lại từ lớp vỡ lòng, huynh trưởng giao cho anh cái thước gỗ (khỏi nói cũng biết là để làm gì

Đầu tiên là nó phải viết những công việc hàng ngày bằng tiếng Anh và ấn tượng đầu tiên của nó với anh thật "tốt".

" getup at... I clean your teeth...( nó đã nhầm từ " My" sang "Your" )

- Mỗi buổi sáng em đều đánh răng hộ anh à

- Sai 1 từ thôi, có gì mà "thầy" phải vui thế, nhạo báng người khác là niềm vui của "thầy" à - nó chả biết nói gì, ngại không còn gì để nói! Mỗi lần không vừa lòng nó lại gọi anh là "thầy". Cứ kiểu học hành tuỳ ý, nhưng hình như cứ ảnh hưởnh đến danh dự nhiều nên có vẻ nó chăm hơn, chăm hơn nhưng cũng không giỏi hơn là mấy...

*

Dù là học tại nhà nó, nhưng người đến muộn luôn là nó.

- Sao em không bỏ cái thói quen bắt người khác đợi chờ vô lí đi nhỉ! Có mấy ai giỏi như em nhỉ, có mấy cái bậc thang cũng trễ giờ, may mà em không bảo em tắc đường - anh vặn vẹo

- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi - nó bâng quơ

...

và hàng loạt các giải thích của nó đều như thế, chả hiểu sao nó cứ thích làm "ngoại lệ", lần nào nó cũng chỉ giải thích như thế:

Tại sao có vài bài tập mà em cũng không chịu làm - vì em là ngoại lệ

Làm sao anh có thể chịu được đứa làm thì "khiêm tốn" mà nói thì "tự tin" như em nhỉ - Vì em là ngoại lệ

...

Có lúc đang ngồi học, nó chợt thốt lên:

- Sao bàn chân anh trắng thế? - nói xong hình như nó mới nhận ra mình hơi "duyên"

- Có ai như em không? Em để ý anh kĩ thế

- Không! Em là ngoại lệ! - mặt nó nóng bừng

May mà anh đang không uống gì đó như trong phim, không thì hậu quả "khó lường". Mặt mũi anh đỏ gay, đang cố kìm nén cảm xúc ... cứ như thiếu nữ trước vị hôn phu... Nó lại mơ màng... nhìn anh chằm chằm và... "thước gỗ" lại có dịp được sử dụng... Nhưng lần nào cũng thế, khác với huynh trưởng , chiếc thước thay vì đập vào mặt nó là đập xuống bàn... Nó giật mình, vỡ tan giấc mộng về một hoàng tử cười ngựa trắng (là nó)... đang lặng nhìn nàng công chúa (không) trắng nhưng da dẻ hồng hào (là anh). Bên anh dù lộn xộn nhưng nó thấy tâm trí thật yên bình...

*

Chủ nhật, và lại là ngày có lịch học trồng chéo của nó... 7h Có tin nhắn! Không còn gì hạnh phúc hơn, tin nhắn của con bạn thân - tin báo nghỉ học! Nó yên trí cuộn tròn trong hơi ấm chiếc chăn tiếp tục một giấc ngủ dài... Nhưng chỉ một chút sau, điện thoại réo ầm ĩ...

- Sao hôm nay nghỉ à! Hay lại đi muộn - giọng trưởng nhóm học thêm cất lên du dương khiến nó ngơ ngác chẳng hiểu gì. Vội vàng vứt chăn sang một bên, nó nặng nhọc đi học. Chỉ mới một chút trước thôi nó còn ngập tràn hạnh phúc. Ôi! cái thế giới đảo điên rồi...

10h về nhà, huynh trưởng được nghe lại tình hình, đăm chiêu 1 lúc rồi trầm ngâm:

- Mày ngơ thật hay giả vờ ngơ đấy! Hôm nay 1 tháng 4

Nó thở dài, học nhiều mới thấy hạnh phúc của phút giây nhận tin nghỉ học...

- Chiều nay nghỉ đấy! Chúng nó vừa bảo anh nhắn với mày. Ơ! Sao mặt xị ra thế, mày thích cái tin này lắm cơ mà!

Mệt! Nó tự nhủ hôm nay không tin ai nữa! Chiều... nó lại lóc cóc đi học, mặt nó vênh lên "em không bị lừa nữa đâu"! Nắng gay gắt, mồ hôi nhễ nhại, lớp học không một bóng người! Nó cứ ngỡ nó đến sớm, nhưng hôm ấy nghỉ thật... Lại vật vã trở về, và huynh trưởng đã tặng ngay cho nụ cười khiêu khích.

- Đấy là cái tội không chịu tin người, anh có lừa mày bao giờ đâu? Hôm nay máy giặt hỏng... chịu khó nhá!

- Vâng! - nó nặng nhọc bê chậu quần áo to tướng ra ngồi "nghiên cứu". Chứ nó nghe lời lão lắm. Mọi việc xong xuôi, thì huynh trưởng với khuôn mặt tươi cười và cốc nước mát lạnh đưa cho nó, cười rất tươi rồi cất lời:

- Vất vả rồi! Anh phát hiện ra từ giờ nhà mình không nên dùng mày giặt, đỡ tốn điện... tốc độ mày ngang máy đấy. Đang thời kì bão giá mà : D

Máy giặt không sao đâu : D

Cái thế giới lại đảo điên lần nữa! Ôi! Ngày 1.4, nó quyết định tắt đt, hôm nay thế là đủ rồi. : ( Ai bảo trời sinh nó ra vốn thật thà không lừa được ai. Cả ngày nó nằm bẹp trên giường, nhàm chán và vô vị! Chẳng biết từ bao giờ nó không còn muốn nghỉ học vị gia sư này nữa, nhưng vẫn thấy ghét Anh Văn. Ngày dặc biệt này mà không được gặp anh nó thấy cũng buồn, người duy nhất luôn đồng ý cho nó là ngoại lệ. Nó tiếc 1 tháng 4 mà lại phải ngồi ở nhà trong tư thế này, nó chợt nảy ra trò đùa, chắc cũng không mới, nhưng vẫn dùng được...23h50 nó nhắn tin cho anh:

"Anh ngủ chưa?"

Mãi không thấy anh rep, nó dần mơ màng, thì anh gọi lại! Lạ! Có mấy khi anh gọi cho nó đâu...

- Như thế này có giống ngủ rồi không?

Nó im lặng, không biết có nên đùa nữa không:

- Anh thích bạn gái như thế nào?

- Em có làm sao không đấy?

- Anh cứ trả lời đi!

- Bạn gái anh không bao giờ cao dưới 1.6m và trên 1.7m, quan trọng là phải nấu ăn ngon

- Thế cho em là ngoại lệ nhá!

- Hả!

- Làm bạn gái cao dưới 1.6m và nấu ăn cực tệ của anh

- Em biết hôm nay là ngày bao nhiêu không! Ngủ đi, sang ngày 2.4 được 10 phút rồi đấy!

Rồi tiếng im lặng kéo dài, anh không nói gì... nó vẫn không ngắt máy... (có lẽ hôm nay khuyến mãi).Nó quên mất thời gian rồi, vậy là hôm nay nó chẳng cho ai ăn "cá" được... Nó thấy tim đập mạnh, cứ như tỏ tình thật ý, mà hình như nó nhận ra nó không hẳn là đùa... Chẳng hiểu sao nó làm thế...

- Vâng! Nhân ngày tiếp theo của 1 tháng 4 ạ - giọng nó có chút run run

- Ngủ sớm đi - Giọng anh nhẹ nhàng, có vẻ bất ngờ...


Hôm sau, anh không đến dạy gia sư. Nghe huynh trưởng nói từ hôm nay anh không dạy nữa, anh bận! Nó hiểu lí do tại sao,lòng thấy "hẫng", nó nhớ lúc đầu nó đã mong thoát khỏi những buổi học của vị gia sư này như thế nào! Vậy mà giờ nó lại thấy buồn mênh mang... Mấy ngày sau ấy nó như người mất hồn, nó cũng chẳng hiểu sao lại không thể tập trung gì được. Cứ giống như một vụ "tỏ tình" bị từ chối ý nhỉ, chẳng lẽ là thật? nó thích anh thật à?

Mọi chuỵên tiếp diễn trong 1 tuần, lúc này huynh trưởng của nó mới lên tiếng:

- Thôi! Anh bảo nó dạy mày tiếp, chứ mày cứ thế này chắc thi khối L thôi! Mà như mày chắc cũng trượt. khối ấy thi Nữ công gia chánh và Tam tòng Tứ Đức!

- Là gì đấy - nó hỏi lấy lệ

- Khối L(Lấy chồng) Nếu mày không đỗ Kinh Tế thì tao gả luôn mày cho nó!

Giờ thì nó hiểu, huynh trưởng đã biết vụ "tỏ tình" của nó. Sao anh "mỏ nhọn" thế nhở. Chẳng lẽ huynh trưởng giờ là bảo mẫu của cả anh! Trời ạ! Tấm lòng huynh trưởng thật bao la... Nhưng sao từ khi nghe tin nay nó vui hơn cả trẻ con trước năm 45 được may áo mới nhiều. Hôm sau buổi học Anh Văn lại tiếp tục, nó không đến trễ nữa... Nếu không có huynh trưởng đứng đấy, chắc nó đã ôm trầm lấy anh mất!

- Đúng là "Thượng đế đã lường trước mọi điều.. chỉ trừ việc thiên thần đã phải lòng ác quỷ...". Tao bảo mày chỉ dạy Anh Văn thôi mà - huynh trưởng thở dài nhìn anh

- Thầy không dậy mà trò cứ học thì làm sao! Cũng sốc lắm, mấy ngày rồi vẫn chưa ổn định tinh thần - Anh nhìn nó vẻ lực bất tòng tâm

Đợi huynh trưởng đi khuất, nó mới ngẩng lên nhìn anh, chưa bao giờ huyết áp của nó tăng cao thế!

- Em hỏi thật đấy! Cho em làm ngoại lệ nhá - Mặt nó đỏ bừng nhưng nó đã nắm chắc phần thắng...

- Ngoại lệ gì?

- ...

- Thế em có đồng ý đánh răng cho anh mỗi ngày không?

Im lặng, tự nhiên nó thấy mình như bị đùa giỡn! Hình như nó sắp oà khóc đến nơi. Có khi nào cuộc đời này giống như là phim không nhỉ! Lại một kết thúc có hậu... Trời tự nhiên có sấm làm nó giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, mưa ào ào đổ xuống... Bão về...

- Ơ sao đấy! Nếu em không thích thì để anh đánh răng cho em

- Có ai vô duyên như anh không nhỉ? - Lúc này cảm giác của nó thật hỗn độn

- Không! Anh là ngoại lệ - Anh vẫn chưa thôi.

- Thế là anh có đồng ý không?

- Nhưng giờ em chỉ là học sinh cao dưới 1.6m của anh thôi! Anh sợ huynh trưởng nhà em lắm! Còn khoản nấu ăn... anh sẽ đào tạo em !

- Em không thi khối L đâu! Yên tâm

Anh có lúc rất nghiêm nghị, nhưng vẫn đủ hài hước trước những trò đùa ngớ ngẩn của nó. Mắt nó mơ hồ nhìn ra bầu trời đang mưa xối xả, nó mơ 1 ngày vênh mặt lên báo cho huynh trưởng và anh kết quả thi... nó đang mong đến 1 ngày nắng sáng rực và nóng hơn thế...

*

Một ngày đầu tháng 8 nắng, hơi nóng hầm hập nhưng bầu trời rực rỡ. Ở dưới gốc cây bàng xanh rì, to lớn, có chàng trai đang chờ 1 ai đó... Khuôn mặt có nét đăm chiêu nhìn về phía có cô bé cũng thật rạng rỡ như nắng mùa hè...

-Em đỗ rồi! Nó hắng giọng rồi ra vẻ nghiêm trọng nói tiếp:

Giờ ta đã công thành danh toại, chàng có đồng ý theo ta về dinh không?

- Thế nàng đánh răng cho ta mỗi ngày nhá

- anh đáp lại đầy thách thức

- Hự! Vậy chàng có cho ta là ngoại lệ không - mặt nó lại đỏ bừng, không biết vì nắng nóng hay còn nguyên nhân gì khác...

Anh im lặng, rồi hôn nhẹ lên trán nó... Lần này trời không còn đổ mưa hay có sấm, nắng vẫn cứ chói chang giữa nền trời mênh mông...

"Ngốc ạ! Ngay từ đầu em đã là ngoại lệ...!"
Hết

ANH - CÔ BÉ VÀ NGỐC....

Truyện ngắn: "Anh - cô bé và ngốc..."

Một buổi chiều chớm đông … Mưa… Lạnh

Người ta thấy một cô bé lững thững đi dưới mưa, từng bước, từng bước có vẻ như nặng nhọc lắm. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt ướt nhèm không biết vì nước mưa hay nước mắt càng khiến những ai trông thấy cô đều cảm thấy thật xót xa.

Cô bé mỏi mệt và dừng lại bên quán kem hồ Tây quen thuộc, người cô đang run lên vì lạnh, vì ướt mưa… Cô bé vẫn quyết định ăn kem ư? Cô bé có những sở thích thật lạ lùng! Kem ngọt… nhưng lạnh lắm… nhất là lúc trái tim cô đang giá băng… sẽ càng khiến nó thêm tê dại…

Anh và Cô bé…

Cũng buổi chiều mưa ấy, người ta thấy Anh vẫn ngồi lặng im nhìn chính cái bóng của mình in xuống mặt nước hồ Gươm – nơi mà Anh và cô vẫn thường cùng nhau đến mỗi khi có thời gian… Nó lạnh, nó tê tái… Xung quanh Anh chẳng còn ai. Bởi đâu có ai giống Anh. Người ta biết trời mưa sẽ bị ướt. Người ta biết bị ướt mưa sẽ lạnh. Người ta biết lạnh sẽ tê buốt lắm. Thậm chí, họ có thể sẽ chết vì lạnh. Anh biết chứ! Anh biết hết mọi thứ cảm giác ấy! Nhưng tim Anh đã chết lạnh rồi, thêm chút nữa cũng thế thôi! Anh cố chấp và bất cần. Anh biết mình sẽ đau khi thay thế một ai đó yêu thương Cô bé! Anh biết yêu thương dành cho Cô bé là điều dại dột. Anh biết Cô bé thích ai, tình cảm của Cô bé dành cho ai nhưng Anh vẫn nhận lời yêu thương ấy từ Cô bé. Anh biết, Anh biết hết… rằng mình sẽ bị tổn thương bởi yêu thương đầu tiên không xuất phát từ hai chữ thiêng liêng gọi là “Tình yêu”. Cái thứ không biết là đắng cay hay ngọt ngào. Anh vẫn liều lĩnh như vậy. Tại sao ư? Tại sao lại phải liều lĩnh đến như thế?... Bởi Anh cũng như cô, cần quên đi một người vốn không phải dành cho mình…

ANH - CÔ BÉ VÀ NGỐC....

Anh luôn thế, luôn nghĩ đến người khác trước khi nghĩ cho mình. Anh chẳng nề hà hơn thua, kém thiệt. Anh vẫn luôn cười nói dù trong lòng có bao nhiêu vướng bận. Anh nhẹ nhàng, ân cần và cũng thật ấm áp. Dù Anh biết trong thâm tâm Cô bé đang như thế nào, tình cảm cô bé dành cho Anh ra sao… Anh cũng không một lần đòi hỏi Cô bé phải nói ra… Phải chăng Anh luôn lặng lẽ như vậy nên khiến Cô bé không lo sợ một ngày nào đó sẽ mất Anh. Họ đã đến và ở bên nhau như thế. Lặng lẽ đi bên nhau như những chiếc bóng… 1 năm… 2 năm…rồi 3 năm… Họ vẫn không thể quên!

Cô bé và Ngốc…

Ngốc nằm dài trên bãi cỏ, mệt nhoài. Những lúc rối bời, Ngốc thường tìm đến niềm đam mê trên sân cỏ. Ngốc vẫn thế, luôn tỏ ra mình là người mạnh mẽ. Nếu cảm thấy đau hãy nói rằng mình đang đau. Nếu cảm thấy mỏi mệt, hãy nói rằng mình mỏi mệt. Trước khi yêu thương một ai đó, hãy biết tự yêu thương bản thân mình. Nếu biết cách yêu thương bản thân, sẽ biết cách làm cho người mình yêu được yêu thương thật sự… trọn vẹn…

Rõ ràng là thích, rõ ràng là yêu… Nhưng sao yêu thương cất lên thành lời thật khó… chần chừ… và rồi đã đánh mất nhau. Cô bé chỉ biết đem những yêu thương trải dài trên những trang giấy. Không có thứ gì đủ để viết hết yêu thương dành cho ai đó. Không có thứ gì đủ để đựng hết yêu thương. Ngốc làm sao có thể biết! Bởi lẽ đó cô bé mới gọi ai đó là Ngốc. Ngốc khi chỉ biết thể hiện những yêu thương của mình qua những dòng tin nhắn… Nếu lỡ như tin nhắn đó không đến được với người nhận nó thì sao? Im lặng chăng? Ngốc vì không biết rằng Cô bé lúc nào cũng muốn được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười ấy. Ngốc mới không biết rằng Cô bé luôn muốn được ngồi chăm chú nhìn Ngốc kể chuyện, nói cho Cô bé nghe về những điều mới lạ, những điều mà Cô bé dù có biết cũng giả vờ không chỉ để được nhìn thấy cái vẻ chững chạc, người lớn của Ngốc. Đó là yêu… hay chỉ là “sự ngưỡng mộ”.

Dù chỉ là cái nắm tay cô bé dắt qua đường, cái kéo cô bé lại gần sát bên, cái cách cẩn thận mở khóa mũ, cái ánh mắt như trốn tránh Cô bé vì sợ bị nhìn thấu, cái ngấp ngứ vì bối rối không biết phải nói gì, cái đỏ mặt ngại ngùng… rồi lặng lẽ nhìn nhau khẽ cười cũng đủ khiến cho cô bé cảm thấy thật hạnh phúc.

Tất cả những thứ thuộc vê Ngốc đều thật đáng yêu và ấm áp. Nó khiến tim cô cứ run lên từng hồi. Nó cứ len lỏi vào từng giấc mơ – nơi vô thức cô không thể kiểm soát… Và chỉ tới lúc cô nhận ra nụ cười ngờ nghệch trên môi khi mình tỉnh giấc – nụ cười của hạnh phúc – hạnh phúc ngay cả khi bên Anh… cô chợt cảm thấy xót xa, nước mắt lại lăn dài, chiếc gối thấm đẫm những dòng nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào, khe khẽ như sợ làm con tim lại thổn thức… như sợ đánh thức những nỗi đau quặn thắt còn đọng lại từ tận sâu nơi đáy tim. Những điều đó khiến tình yêu trong cô trở nên mỏi mệt!

Người ta thường bảo: “Yêu thương đầu tiên thường là những yêu thương vụng dại. Mà những thứ lỡ vụng dại ấy… Thật khó quên! Đó là ngây thơ, là hồn nhiên, là trong sáng, là ngờ nghệch… Cái thứ ấy nếu dễ dãi có được sẽ vội vã ra đi rồi bỏ lại nơi đáy tim những nỗi đau cồn cào, nhức nhối.”

Những yêu thương vụng dại đó đã theo họ từ cái tuổi thơ ngây, hồn nhiên. Đó là mùa yêu thương cuối cùng của quãng đời học sinh. Anh – Cô bé và Ngốc vẫn cứ sánh bước bên nhau như thế. Bất cứ nơi nào có Anh, nơi đó đều có Ngốc. Bất cứ chuyện gì của Anh và Cô bé, Ngốc đều biết. Bất cứ chuyện gì về Ngốc, cô bé đều không hay biết gì. Tại sao lại bất công như vậy? Chẳng nhẽ giữa Anh và Ngốc còn thân thiết hơn cả Anh và Cô bé? Thật nực cười cho một Cô bé đang ghen tỵ với tình bạn từ tuổi ấu thơ của họ. Cô xuất hiện bên họ đã được bao lâu? Cô bé còn muốn gì nữa? Muốn Ngốc yêu cô – người yêu của bạn thân anh ta sao? Cô có cảm thấy mình quá đáng không? Sao con người Cô bé tham lam tới vậy? Đây cũng là sở thích lạ lùng của cô ư? Cô bé à, cô đang yêu hay chỉ là muốn chiếm giữ họ, muốn họ đều thuộc về cô? Là bởi vì những thứ gì không thuộc về mình con người ta sẽ yêu quý, trân trọng, khát khao hơn những gì mình đang có. Nên chỉ vì chút tham lam và ích kỷ, cô bé đã vội vã mang hết những yêu thương Anh dành cho cô trói buộc và chôn chặt, biến Anh thành cái bóng bên cô cùng cô dõi theo một hình bóng khác. Đau đớn lắm, xót xa cho Anh lắm, Cô bé biết không?

Cô bé

Thật đáng thương cho một cô bé, yêu thương đầu tiên sao làm cô điêu đứng như vậy? Làm sao có thể, khi Ngốc chưa kịp nói lời yêu thương, thì Cô bé đã nói yêu thương dành cho một người khác. Đắng cay thay không phải ai khác mà chính là Anh - người bạn thân luôn ở bên cạnh Ngốc. Làm sao có thể? Là tự cô bé đã đẩy Ngốc ra xa… hay tại vì Ngốc… đã không phải là yêu thương dành cho cô?
\
Đáng thương cho một chàng trai mang tên Anh. Hiện hữu bên cô, cùng sẻ chia bao buồn vui, bao hạnh phúc, quan tâm, yêu thương cô hết mực nhưng vẫn không bao giờ có được thứ mang tên “yêu thương trọn vẹn”… Anh vô thức nhận ra rằng ngay cả khi bên Anh, cô bé vẫn dành thứ tình cảm đặc biệt cho ai đó. Anh đã biết rất rõ, ngay từ khi bắt đầu, yêu thương đã không dành cho mình. Vậy tại sao Anh vẫn muốn tiếp tục mọi thứ trong suốt quãng thời gian dài. Tại sao chính Anh là người dựng nên cây cầu tình cảm dành cho họ, rồi lại bước lên cây cầu đó đến bên cô? Tại sao là người biết rõ nhất thứ tình cảm họ dành cho nhau, Anh còn liều lĩnh tiến lại… Anh không sợ đau ư? Anh không sợ rằng mình sẽ rất đau đớn ư? Hay bởi Anh cũng như cô, đang muốn cho người mình yêu thương thật sự thấy rằng không cần họ mang lại hạnh phúc, mình vẫn có thể hạnh phúc? Ôi chao, cả Anh và Cô bé – họ mạnh mẽ đến đáng thương! Bắt đầu với suy nghĩ đó cũng chính là lúc Anh và cô bước chung trên một con đường… Có lẽ họ đã sai… ngay từ khi bắt đầu!

Cô bé vẫn ngồi đó, đôi bờ vai run run vì lạnh. Kem ngọt… nhưng lúc này lạnh lắm. Tình yêu Anh mang đến cho cô dịu ngọt, mát lạnh nhưng cũng đau lắm. Nỗi xót xa đi bên Anh trên quãng đường dài với một tình yêu không trọn vẹn khiến tim cô quặn thắt… Cô bé chẳng xứng đáng với những yêu thương Anh dành cho. Xin hãy buông tay để cô biết đâu là yêu thương thực sự dành cho mình. Bởi “Níu kéo những yêu thương chưa trọn vẹn cũng giống như que kem ăn dở. Nhìn thật đẹp, vị thật ngọt. Nhưng khi không còn thấy thích ăn, nó sẽ tan chảy hết, chỉ còn sót lại cảm giác lạnh đôi tay... đôi tay bị lạnh như trong tim vậy!”
Yêu thương đầu tiên bao giờ cũng mang lại cho con người ta thứ cảm xúc tuyệt vời nhất. Nó như một nỗi nhớ vô hình, len lỏi, xuyên suốt cuộc đời ta. Có thể nó sẽ hiện hữu chỉ khi ta dừng lại”.
-ST-

Truyện ngắn: NGỐC À...ANH ĐÂU CÓ KHÓC!

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất hay, rất thích hợp cho một ngày lễ Valentine: "Ngốc à...anh đâu có khóc!". Chúc các bạn có một ngày lễ tình nhân thật ấm áp và hạnh phúc nhé.
Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã.
Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình ( Nó thoáng nghỉ vậy..). Nó rón rén bước lại gần anh…
- Đi ra ngoài dùm tao cái đi!!
(Ý siêu thế, biết mình vào luôn) Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại:
- …Hì, Hai nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu.
- Tao đá mày một cái “Bay giữa ngân hà với Nam Cường luôn bây giờ.”

- Hì, em cũng muốn lém…( Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh).
- Tao không giỡn heng, đi chỗ khác chơi.
- Thì em cũng có giỡn mô. ^^!.( Nó cười với nụ cười hết cỡ.)

CỐCCCCC
- Lì này!!
- Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi.
- Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng…
- MÁ ƠIIIIIIIIIIIIIIII Hai…
Truyện ngắn: NGỐC À...ANH ĐÂU CÓ KHÓC!

( Nó chưa dứt câu thì bị bàn tay anh bịt miệng lại…)
- Thôi héng, tao không giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan.
- Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê vậy!
Nó chạy ra ngoài và kèm theo : “MÁ Oiiiiiiiiiii Hai đánh con chấn thương sọ não rùi nè, hu hu hu”.
Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi…
“Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…” ( nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào).
Đưa tay chỉ chiếc dép thứ hai nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng.

Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… (Anh cười và khẽ nghỉ…).

Nó lúc nào cũng vậy, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa bao giờ anh thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Không biết nó có biết buồn không nữa. Nó như ngọn lửa yêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện anh buồn thì coi như không xong rồi, đủ mọi cách nó làm anh vui vẻ sau vài trò chọc ghẹo…
Nó như một thiên thần vậy, suốt ngày vui cười, ca hát…

…Ngày hôm đó:
- Hai ơi, Hai à, Hai iu quí à, chở em đi dạo phố nha, hì hì ( giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anh cảm thấy hơn ớn và nổi da gà ^^!).
- Tao đang bận cưa gái, không rảnh chở mày đâu…
- Y mà Hai iu, ngoan chở em đi, xíu em mua cho NHỮNG 1 cây kem…
- …Chà nhiều quá tao ăn sợ không hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụ dỗ người ta coi. (Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẻ ta đây).
- Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn không hết kem thì….đưa cho Hai ăn nữa…hì hì.
- Hừ, giỡn mặt mày…( vừa nói anh vừa dơ tay lên định cốc nó).
- Hì, mà Hai đang chat với ai vậy? Xinh quá ta ( Nó liếc vào avatar và nói).
- Người iu tao đó, xinh đúng không, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó. ( vênh mặt )
- Xì ì ì ì ì. (nó chỉ vào tay mình và hỏi) - Anh thấy gì đây không? ( anh chưa kịp trả lời thì…) – Da gà nè, nổ còn hơn lốp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì là người…yêu anh^^! ( Nó nhe răng cười hì hì).
- Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày.
- Hai coi chừng trèo cao té đau đó nha.
- …Vậy còn trèo thấp?
- Thì…thì trèo thấp ngã cũng đau. Hì hì.
Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo:
- Thoai chở em đi dạo nghen.
- Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí.
Không chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu ( anh nghĩ.)

- Mày ăn gì mà nặng quá zậy hả? ( Anh trút giận lên nó ).
- Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có Hai yếu quá thì có.
- Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em…
- Hì thì Hai khỏe, rứa mừ chở em còn than, Hec Quyn rởm rùi!!
Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi.
Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiêng đầu đón những làn gió mát đang thổi. Nó lắc lắc cái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắng chiều nó như 1 thiên thần vậy…
- Trời hôm ni đẹp wá Hai hén!!
- …Ừm. ( Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật).
Nó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí. Mặc cho ông anh đang hì hục đạp.
………
3 hôm sau:
- Trú thôi Hai ơi mưa to rùi, về trời mưa bệnh đó!!
Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó.
Hừ nếu không có nó thì mình phi một mạch về nhà rùi, trú làm gì không biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạ mà. Chưa nghỉ xong…
- Hai biết đây là đâu hông?
- Nhà thờ chứ gì!
- Hì, biết luôn.
Thấy trời vẫn không ngớt, nó nói tiếp:
- Vào trong cho đỡ lạnh đi Hai.
- Ừ thì zô.
Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gia đình anh không theo đạo, anh chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhiều rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này.
Nó đưa mắt lên những hàng ghế và khẽ nói với anh:
- Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.
Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ.
- Còn kia?
- …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó Hai.
- …cha?
- Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó Hai. Hì (Nheo mắt).
- ..Ừm….thế có mẹ không?
- Àh uhm, cái nì em không bít nữa, hì hì, nhưng có cha chắc phải có mẹ rùi! Hai nhỉ.
- Ờ, tao cũng nghĩ zậy!
Bất chợt 2 anh em gặp 1 linh mục đang nhìn mình với ánh mắt hiền hậu và nụ cười trên môi, vị linh mục đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu. Nó cười và cùi đầu chào, anh thấy vậy cũng làm theo, vị linh mục gật đầu cười và đi vào trong…
- Thui mình zề thui Hai hén, tạnh mưa rùi thì phải.
- Ờ…
…Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường quen thuộc, sau cơn mưa trời trong lành và mát mẽ hơn nhiều. Một cơn gió thổi qua làm anh rung mình vì lạnh…
Nó hỏi anh giọng quan tâm:
- Lạnh hả Hai. Để em chở cho, em có mang áo khoắc nà.
Anh cáu:
- ..Hừ…lạnh đâu, tại mày nặng quá thì có.
- Xì, không lạnh mà da người của Hai đâu hết rùi, toàn da gà không nà. Thoai để em chở cho…
- Ai khiến mày chở, ngồi im coi, gần tới nhà rồi.
Nó im lặng nép sau lưng anh tránh cái lạnh của gió.

………………

- Linh à, sang xem phim không mày?
- Sorry. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngáy khò khò…
- Không xem mai anh trả ráng chịu héng!! ( Dọa)
- Hai xem 1 mình y, em buồn ngủ lắm rồi…
Tiếng bước chân anh buôn bã về phòng…

…Nhưng rồi nó cũng ôm gối qua anh, nó biết anh sợ ma không ngủ được.
Nó gật gà gật gù, mắt mở không nổi nữa, nhưng nó không dám ngủ nó đợi khi anh ngủ say rùi mới dám bước về phòng.
….
Nó thương anh lắm, biết anh hay gặp ác mộng, nó mua cho anh 2 cái gối ôm thật to, nhờ có nó mà anh ngủ ngon giấc hơn trước nhiều.
Biết anh hay sợ ma, nên nó lúc nào cũng cùng anh xem phim đến khi anh ngủ. Khi chán phim, nó kể chuyện cho anh nghe, những câu chuyện về cuộc sống và về gia đình…
Khi anh bị người ta chặn đánh, nó không làm được gì, chỉ biết lao vào kéo cánh tay lực lưỡng đó ra, nó khóc, nó van xin…không ai nghe, nó hét, nó mắng, nó chửi nhưng dường như chỉ cho nó …
Rồi nó quyết tâm học võ, cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó mà phải chịu đựng những bài tập luyện nặng nhọc khổ sở. Những cú té ê ẩm làm nó đau lắm, nó muốn khóc nhưng không được, mình phải mạnh mẽ lên, như vậy đã nhằm nhò gì, yếu đuối vậy thì làm sao bảo vệ được Hai…

Sau 1 tuần nó ốm lì giường 2 ngày liền, lại còn bị anh mắng: “Tự nhiên bày đặt võ vẽ, làm tao phải mệt…”. Nó không nói gì, chỉ nhe răng cười.
Anh đâu có biết là nó học võ là vì anh.

…………….
Chiều chủ nhật 2 anh em đi dạo, vì nó mới bệnh dậy nên anh chiều nó, dẫn nó đi chơi. Nó đang tung tăng nhảy nhót, bước cao bước thấp, bỗng nhiên nó ngồi quỵ xuống ôm đầu. Anh chạy lại đỡ lấy nó:
- Linh, mày sao vậy? Linh…
- Em…em chóng… mặt quá Hai ơi!
Nó ngất đi sau câu nói đó.
- Linh….Linhhhhhhhh.

( Linh, tỉnh dậy đi, Linh) Anh vừa cõng nó chạy vừa hét lớn. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như bây giờ.
- Linh, mày giỡn anh phải không? Anh không đùa đâu nha, tỉnh dậy đi. Nhỏ này, mày nặng quá đấy, tỉnh dậy đi, anh không cõng nỗi mày nữa đâu, dậy đi…
Không 1 tiếng nói đáp lại….

……
- Sao? Ung…ung thư máu?
- Ừ, ung thư máu.
Anh đứng yên bất động sau câu trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3 chữ ung thư máu vẫn cứ vang vẳng quanh anh. Chuyện gì thế này?. Anh hỏi lại giọng run run:
- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải không? Sao…sao vậy đc, em tôi nó…nó khỏe vậy mà, sao thế được, bác sỹ đã khám kĩ chưa? Khám…khám lại đi, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin bác sỹ, khám lại cho em tôi đi, làm ơn đi…
- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám rất kỹ rồi, rất tiếc.
Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy tay bác sỹ vừa lay vừa nói:
- Làm…làm ơn cứu em tôi…
Như nhớ ra điều gì, anh chạy thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi tấm hình của nó…
- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền lành, dễ thương vầy nè, nó sao có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười đẹp đúng không? Sao lại có thể là nó được, phải không bác sỹ.
Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ ngước mặt lên ngăn không cho những giọt nước mắt mình rơi xuống. Và ông tiến về phòng mình…
Giọng anh lắp bắp:
- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết sao?.
- Có thể.
Anh buông thả cánh tay, ngã quỵ xuống…
- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó, cậu vào thăm nó đi.( Tiếng bác sỹ vọng lại).
……..

Anh buồn bã bước vào phòng bệnh của nó, 1 màu trắng bao trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó đang mãi mê với đôi chim ngoài cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh bước tới hỏi nó:
- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy hả?
- …A..Hai, em đang ở đâu vầy? Đưa em về nhà đi. Em hết mệt rồi.
- Chưa về được, chưa khám xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn rồi về.
- …Ưm, không chịu đâu! Em khỏe thật rồi mà, đây Hai xem nè ( Nó ngoe nguẩy cái đầu cười hì hì…)
Anh quát:
- Đừng có suốt ngày cười vậy nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày chưa có khỏe, nghe không hả? Ở yên đó, khi nào khỏe về.
Anh đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
(Ơ, Hai sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu với mình) Nó lẩm bẩm.
Anh chạy thật nhanh ra sân thượng bênh viện, những giọt nước mắt tràn trên má lúc nào anh không hay.
Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng vậy? Sao nó cứ cười hoài vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau nhói, trời ơi sao mình ghét nó cười vậy nhỉ?....

Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ cho anh hàng ghế mà mọi người vẫn ngồi đó cầu nguyện : “Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.”

Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1 chiếc ghế gần phía trên cùng.
Vị linh mục nhìn thấy anh quen nên tiến lại gần và hỏi:
- Con có chuyện gì sao?
Hơi ngạc nhiên với cách xưng hô, anh đáp lại:
- Chào cha…
Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp:
- Em gái con đang bị bệnh rất nặng con đến để … để cầu nguyện cho nó…. Nhưng thưa cha, con không phải là người theo đạo.
- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2 con vào đây trú mưa rồi… Em con giờ sao rồi? em con bệnh nặng lắm sao? ( Tiếng vị linh mục nói từ tốn)
- Ung thư máu cha ạ.
Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi ngậm ngùi đáp:
- Tội nghiệp con bé…

Xong câu đó, 2 người im lặng không nói gì…

…..
Bệnh của nó ngày càng nặng và phải điều trị bằng liệu pháp hóa học, nó chưa biết, nói đúng hơn là nó chưa biết là mình bị ung thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó hay buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Nhân viên bệnh viện vào đưa nó lên phòng điều trị…

- Mọi người làm gì thế này, đưa tôi đi đâu đây? Tôi không đi đâu hết, tôi muốn gặp anh hai tôi.
- Mong cô bình tĩnh để chúng tôi làm việc!.
- Không……...Tôi muốn gặp….Hai
Giọng của nó yếu dần và nó ngất đi khi mà thuốc đã ngấm.
Anh đứng đó, bên ngoài phòng bệnh, anh nghe hết, từng câu, từng từ mà nó nói, sao thế này, nó cần mình mà, sao mình lại đứng đây… Anh chỉ muốn chạy đến bên nó, bên cô em gái bé bỏng của mình, anh muốn ôm nó vào lòng, muốn nói với nó là “2 nè, 2 của em đây. Không có chuyện gì đâu! Em cứ ngoan nhé, rồi sẽ không sao đâu…”. Nhưng sao anh cứ đứng chết chân vào 1 chỗ thế này. ..

…Anh bước vào phòng thăm nó, vừa lúc mẹ anh vừa bước ra, ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi, còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố kìm nước mắt, anh bước tới kéo cái rèm cửa cho căn phòng thêm sáng sủa, quay sang giả vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh:
- …Ở đây thích không mày?
Bây giờ nó không cười nữa, nó im lặng và buỗn bã. Anh không còn thấy ánh mắt tinh nghịch, lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như không nghe thấy anh nói gì…Anh hỏi thêm câu nữa:
- Không thích à?
Nó vẫn im lặng chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó…
Nó nói giọng run run:
- Em sẽ…sẽ…
Anh vội ngắt lời và mắng:
- Tao cấm mày nghĩ như vậy hiểu chưa?
….
Anh đẩy chiếc xe lăn ra và vớ lấy chiếc áo khoác:
- Thôi anh đưa mày đi dạo nha!
Nghe thấy đi dạo nó thích lắm, đã lâu lắm rồi nó không đc ra ngoài, không đc hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, không được thả hồn vào nắng vào mây vào gió, và đã lâu lắm nó mới lại được cùng đi chơi cùng anh…

- Hai à?
- Hử, lạnh hả? Để tao vào lấy thêm cái áo nữa,
- Không, Hai à! Hai biết em ước điều gì không?
- …Tự nhiên hỏi vậy? Sao tao biết được!
Nó nhắm mắt lại, ve vẫy cái đầu để cảm nhận được những làn gió mát đang thổi…
- Em sẽ là gió đó, 1 làn gió mát vào mùa Hạ, 1 cơn gió ấm áp vào mùa Đông, 1 ngọn gió yêu thương. Em sẽ không bay đi đâu cả, em sẽ chỉ ở bên cạnh Hai thôi. Em sẽ không để cho Hai yên ngày nào đâu… Hai không được khóc đâu nhé, vì nếu thấy Hai khóc, em sẽ là gió ấm thổi qua, như vậy thì nước mắt của 2 sẽ khô hết…
Nói xong nó nhe răng cười. Nhưng anh cảm thấy nỗi buồn vô tận trong mắt nó, và mắt anh cũng vậy, sao nó cay cay vậy nhỉ?...

Im lặng 1 hồi, nó nói tiếp:
- ….Có phải chúa trời,… ngài rất thích những cô bé ngoan, đáng yêu không nhỉ. Ngài sẽ mang chúng lên thiên đàng. Đúng rồi, những người tốt thì sẽ được…
- Lảm nhảm gì vậy mày? (Anh ngắt lời nó.)
Nó im lặng và ngước lên nhìn anh. Nước măt nó lại lăn dài. Nó biết là anh hiểu nó nói gì. Và hơn bao giờ hết nó hiểu là nó rất quan trọng với anh… Cố gượng cười, nó lay tay anh và nói bằng giọng nài nỉ:
- Hai cõng em nha!
- …Ừ. Lên đi.
- Chà, Hai bữa ni ngoan zữ ha! Hi hi.

Đã lâu lắm rồi nó không được Hai cõng. Nó thích lắm, cứ cười toe…
Anh im lặng không nói gì cũng không than mệt như lúc trước, tại vì nó bệnh nên sút cân, hay tại vì….
Đứng trong hành lang, bà mẹ vẫn dõi theo từng bước của anh em nó, đôi mắt bà đượm buồn…

- Hai cười cái coi mà, làm gì mà mặt xụ thế kia?
- …Ừm…ừ…Hì hì. Đó, cười đó.
- Hừ…Cười giả tạo kìa. Thui, Hai hát em nghe nha, em thích bài: Với anh em vẫn là cô nhóc ý.
- Bài đó á, tao đâu có thuộc.
Nó nhõng nhẽo:
- Không thuộc cũng hát, không thuộc thì bịa.
Chiều nó, anh cất giọng hát vịt đực, dỡ không thể dỡ hơn. Còn nó thì cười nghiêng ngã làm 2 anh em té lăn quay ra đất.
Và thế là 2 anh em nhìn nhau cười ha ha…
……
- Hai cứ cười zậy nha, dù có chuyện gì thì vẫn phải cười, em không muốn thấy Hai buồn đâu… Nhớ nha!

…………….

- Không….Hai không nhớ gì hết, tính Hai hay quên lắm, mày phải tỉnh dậy nói cho anh biết, ngày nào cũng phải nhắc Hai nghe, tỉnh dậy đi nhóc, mày ngủ lâu quá rồi đó… Ngủ hoài là thành mèo lười đó nghe không? Dậy…dậy đi nhỏ này. Dậy!
Anh lay vai nó, nhưng nó thì vẫn nằm im.

….Anh lại chạy đến nhà thờ, để nó lại với những dòng nước đang ứa ra trên mắt ….

…….
Đứng giữa thánh đường, anh nói trong khi nước mắt mình cứ tuôn:
- Con…con xin chúa trời, ngài đừng mang em con đi. Sao lại là nó mà không phải là người khác. Nó…nó không có ngoan đâu, nó là đứa không nghe lời, nó lười lắm… nên ngài đừng mang nó đi mà, đừng mang em con đi…
Anh ngã quỵ chân xuống và lẩm bẩm:
- Nó không ngoan đâu, đừng…đừng mang nó đi. Đừng mà.

……………………….

Khẽ đặt nhành hoa hồng trắng lên mộ nó…
Nó vẫn cười tươi như ngày nào, vẫn cái ánh mắt hồn nhiên đó:
- Nhỏ này, sao em cười hoài zậy hả? Không thấy mỏi miệng à?...
- Hừ, em có biết là không có em, Hai mất ngủ mấy đêm liền vì sợ ma không hả? Đã hứa là tối nào cũng xem phim cùng Hai rồi mà…

- Ở trên đó em ngoan không? Đừng nghịch ngợm quá, để Hai hát em nghe nha. Nhưng Hai vẫn chưa thuộc bài đó đâu. Hì hì.
Rồi vẫn cái giọng dỡ òm đó, anh hát:
“ Đối…với anh em vẫn là cô nhóc, những nghĩ suy trong lòng còn ngu ngốc…..đối với anh….em….vẫn là…cô nhóc”.
Nước mắt làm cổ họng anh nghẹn lại… Giọng anh mếu máo…

Anh quay mặt đi, không muốn để nó nhìn thấy anh khóc, anh đã hứa với nó là sẽ không khóc rồi mà. Nhưng sao nước mắt cứ lăn dài trên mặt anh.

1 làn gió ấm áp thổi qua mang theo những giọt nước mắt của anh. Anh lặng yên nhìn chiếc lá vàng bị gió cuốn đi về cuối chân trời và khẽ cười nói nhỏ: “ Ngốc à, anh đâu có khóc…”.
Hết
Truyện ngắn sưu tầm