[ Những 8X ... ]
Thơ Tạ Thanh Lan
Chúng ta sẽ làm cho nỗi buồn vơi đi bằng cách nào?
Dường như có một thoả thuận giữa những người trẻ:
Rằng, không được khóc và không được đi lạc trên phố
Ai đó nói rằng mình đang mơ giấc mơ của gió
Mọi cuộc chơi không níu nổi kẻ đi hoang
Hạnh phúc là được ngả mình trên cỏ
Và nghĩ rằng ngày mai, ngày mai thôi…
mình sẽ lại vui niềm vui rất muộn màng
Một ngày về ngắm lại những trái dầu xoay
Lắng nghe sự trở mình từ ngày xưa rất cũ
Từ cái thời chỉ một ly cà phê cũng làm mất ngủ
Thấy mình mất hút giữa đêm sâu
Ly cà phê cuối cùng làm ấm lại ánh mắt nhìn nhau
Dù trong ta có ít nhiều vụn vỡ
Dù biết thế nào
mình cũng không còn gặp lại mình được nữa…
Khi không còn ngồi uống cà phê cùng nhau
Chúng ta sẽ làm cho nỗi buồn vơi đi bằng cách nào?
Dường như có một thoả thuận giữa những người trẻ:
Rằng, không được khóc và không được đi lạc trên phố
Ai đó nói rằng mình đang mơ giấc mơ của gió
Mọi cuộc chơi không níu nổi kẻ đi hoang
Hạnh phúc là được ngả mình trên cỏ
Và nghĩ rằng ngày mai, ngày mai thôi…
mình sẽ lại vui niềm vui rất muộn màng
Một ngày về ngắm lại những trái dầu xoay
Lắng nghe sự trở mình từ ngày xưa rất cũ
Từ cái thời chỉ một ly cà phê cũng làm mất ngủ
Thấy mình mất hút giữa đêm sâu
Ly cà phê cuối cùng làm ấm lại ánh mắt nhìn nhau
Dù trong ta có ít nhiều vụn vỡ
Dù biết thế nào
mình cũng không còn gặp lại mình được nữa…