Hiển thị các bài đăng có nhãn Tha Thứ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tha Thứ. Hiển thị tất cả bài đăng

TT.T172




PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 172

Tại Vườn Linh Hồn.

Đôi vợ chồng thong thả sánh bước bên nhau, phía trước mặt là hai đứa trẻ đang tung tăng đùa giỡn. Đứa con trai có vẻ nhỉnh hơn về ngoại hình. Còn cô bé gái thì nhỏ nhắn, xinh xắn. Tiếng cười ngây thơ của chúng làm cả khu vườn như cũng xôn xao, lay động. Yên Vũ ở phía sau thỉnh thoảng lại mỉm cười. Trong khi chồng cô - Lee Young Min, lại đang đăm đăm quan sát từng biểu hiện trên mặt vợ. Bàn tay anh siết chặt, khéo léo bao bọc lấy toàn bộ những ngón tay cô với thái độ trân trọng. Young Min không muốn bị lỡ mất bất cứ sự thay đổi nào trong giây phút trọng đại này.

- Đã cảm thấy gì chưa? – Người đàn ông bắt đầu tỏ ra sốt ruột – Mau nói cho anh biết.

- Vẫn chưa. – Cô vợ bẽn lẽn lắc đầu – Anh không thấy chỉ hai đứa nó đã đủ phiền phức rồi sao? Bây giờ còn muốn…

- Chuyện này không được phép bàn ra thêm nữa. – Young Min cáu kỉnh ngắt lời – Anh chỉ muốn hai đứa mình sẽ có thật nhiều con cái. Bộ dạng em lúc mang thai làm anh mê mẩn…

- Anh...

Tiếng cười đùa bất ngờ tắt hẳn khiến hai vợ chồng giật mình nhìn quanh. Bọn trẻ của họ vẫn ở đó, nhưng đã không còn đùa giỡn. Thằng bé trai đang đứng bất động, trong khi cô bé gái thì hơi nghiêng đầu, chậm rãi tiến về phía trước. Bước chân nó tuy vẫn liêu xiêu nhưng lại rất quyết đoán. Đôi mắt to không hề chớp khi nhìn thẳng về phía trước.

Một bàn tay nhỏ chậm rãi giơ lên, nắm chặt lấy chiếc hộp trái tim đeo ở cổ. Dù đã thích nghi với việc chung sống cùng vợ chồng Young Min, nhưng hình ảnh trong mặt dây chuyền thì chưa từng thay đổi. Nơi ấy có nụ cười hiền dịu của Nhi, có gương mặt anh tuấn của Tuyên, có tình yêu son sắc của họ…Sẽ không ai, không ai có khả năng cướp đi ký ức tốt đẹp đó từ Yên Thứ.

Con bé cứ thế từ tốn, từ tốn đi đến chỗ có một dây trầu và thân cau xanh mướt. Nó đã ngẩn người trong ít giây trước khi quyết định ngồi xuống cạnh gốc cây. Dáng bộ co ro của một người đang cầu xin được che chở. Bàn tay nhỏ tỉ mỉ vuốt ve những chiếc lá xanh và thân cây sần sùi trước cặp mắt ngơ ngác của vợ chồng Yên Vũ.

Trên gương mặt non nớt lúc này là vẻ quyến luyến đầy nhung nhớ. Yên Thứ nhẹ nhàng giang tay ôm lấy hai thứ thực vật ấy với ánh mắt buồn bã và mái đầu cọ qua lại của một đứa con muốn làm nũng. Nó đang khao khát một cái ôm, một vòng tay vỗ về, an ủi. Cặp mắt đỏ hoe vẫn kiên trì không chớp, như  đang sợ có giọt lệ rơi xuống.

Nhìn con bé phụng phịu rúc mình vào gốc cây để cố tìm chút hơi ấm, hai mắt Yên Vũ cũng hoa lên rồi trào ra hai dòng nước mắt. Young Min ở bên cạnh thở dài, chỉ lặng im vòng tay ôm lấy đôi vai run run của cô.

Dù cố gắng thế nào thì vợ chồng anh vẫn không thể bù đắp hết khoảng trống trong lòng Yên Thứ. Nó bình thường luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tính khi độc lập chẳng thua gì Tuyết Vinh. Lúc vui vẻ còn có thể nghịch ngợm nhơn Yên Vũ. Nhưng bây giờ… Con bé lại sâu sắc và nhạy cảm gấp mấy lần Yên Nhi với Thần Tuyên cộng lại…
Thật sự là đứa bé rất đặc biệt.

Từ phía xa đang vọng tới tiếng cười nói của hai người phụ nữ. Họ vừa đi vừa nắm tay nhau, thái độ vô cùng thân thiết. Nội dung cuộc đối thoại cũng dễ dàng theo làn gió mà đưa tới.

- Nếu chúng cùng giới thì cho làm anh chị em nhé!

- Ừ, còn giả sử một trai một gái…

- Lúc đó…tụi mình sẽ cho hai đứa nhỏ cưới nhau.

- Haha, vậy bạn và mình sẽ trở thành thông gia à?

- Như vậy không phải rất tốt hay sao? Đã thân lại càng thêm thân, hihihi…

- Mình muốn sinh một đứa con gái... Ở nhà đã may rất nhiều áo đầm cho nó rồi.

- Còn ông xã nhà mình lại thích con trai. Nếu ra kết quả ngược lại, cậu cho mình mấy bộ đồ ấy nhé!

- Còn lâu, hahaha….

Khi tiếng cười giòn giã của hai người phụ nữ bất ngờ nín bặt cũng là lúc dây trầu và thân cau vừa biến mất…


--- HẾT ---

Đôi lời của tác giả: Thân gửi các độc giả đã yêu, đang yêu và sẽ yêu của tôi. Đừng bao giờ keo kiệt với nhau một câu hỏi hoặc lời giải thích. Đừng để những hiểu lầm không đáng có làm tan vỡ hạnh phúc của bạn. Nếu có phải rời xa, thì cũng phải ra đi một cách rõ ràng, minh bạch. Đừng tưởng mình rất am hiểu người khác. Vì thế giới tâm hồn luôn thâm sâu khó đoán. Tha thứ cho người khác không phải chuyện dễ dàng. Mà tự tha thứ cho mình càng khó khăn gấp bội

Hy vọng bên cạnh tình yêu giữa các nhân vật chính, Tha Thứ cũng mang đến cho mọi người những cảm xúc nào đó về tình cảm gia đình, về cách yêu thương và  nghĩ đến cảm nhận của nhau giữa các thành viên ruột thịt.

Mong các bạn sẽ luôn hạnh phúc và cảm ơn các độc giả yêu quý đã theo Tiểu Vân đi đến những dòng cuối cùng của bộ truyện này. Những góp ý và từng dòng cảm nhận các bạn là nguồn động lực và món quà vô giá đối với tôi. Hẹn gặp lại ở những "tác phẩm" tiếp theo của Tiểu Vân vào một ngày...không xa nhé!

P/s: Ai có thời gian thì để lại cho tác giả ít dòng nào. ^^ Cảm ơn, cảm ơn *cúi đầu*

TT.T171



PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 171
Young Min hốt hoảng chạy khắp nơi như một kẻ bấn loạn. Sự ra đi bất ngờ của Thần Tuyên khiến anh mất hết phương hướng. Cuộc đời nó chẳng khác gì lời cảnh tỉnh, đe dọa anh nên quý trọng những thứ thuộc về mình. Young Min khiếp sợ với ý nghĩ Yên Vũ có thể đã tự tử. Anh không muốn Song Joo mới chừng ấy tuổi đã chịu nỗi đau mất mẹ. Anh không muốn nó lớn lên sẽ căm giận mình như Thần Tuyên đối với ba.

- Yên Vũ, em ở đâu?...Yên Vũ!!!!!!!

Cô có thể chạy bao xa với trái tim đã bị Young Min giày vò đến tan nát? Có thể làm gì khi trên đời chẳng còn ai thân thích? Không, Yên Vũ chỉ có thể quay về tìm Yên Nhi. Cô ấy chắc hẳn đang muốn mượn cơn giận của con rồng ở hồ Long Tĩnh để kết thúc mạng sống.

Vừa nghĩ đến đây, toàn thân Young Min lập tức đều bủn rủn. Nỗi oan khuất của Yên Nhi quá lớn, sự bất mãn cùng tâm trạng uất ức do nó gây ra hoàn toàn có khả năng nghiền chết Yên Vũ. Trong con rồng ấy rất có thể đã không còn cái gọi là tình cảm chị em nữa.

Trong lúc quẫn trí, nụ cười ân hận xen lẫn hạnh phúc của cậu em trai lại tiếp tục ám ảnh anh. Ánh mắt tha thiết trên mặt nó khi khẩn cầu anh đi tìm Yên Vũ càng khiến Young Min đau xót.

Hạnh phúc đối với Thần Tuyên quá mong manh và ngắn ngủi. Nó thậm chí chưa một lần được nghe thấy tiếng “ba” từ miệng con gái. Bản thân anh cũng góp tay vào việc tạo ra cái bi kịch ấy.  Nếu năm xưa đừng quá cố chấp, để Yên Nhi được sống yên ổn bên cạnh người cô ấy yêu quý thì sự việc cũng không lâm vào hoàn cảnh như lúc này. Thần Tuyên sẽ không phải gánh trên mình tội danh giết vợ và con gái, sau đó dùng cái chết để chuộc lỗi.

Sự ra đi của nó tuy có thể giữ lại mạng Yên Thứ nhưng lại đẩy Young Min vào tình thế khó xử. Anh làm sao có thể giấu con bé sự thật về những người sinh ra nó? Young Min làm sao có thể từ chối việc nói cho Yên Thứ biết giữa ba mẹ nó đã có một tình yêu sâu sắc và bao dung thế nào?

Còn Song Joo, đứa con trai mà bấy lâu anh cứ tưởng mình đang thay Thần Tuyên nuôi dưỡng, hóa ra lại chính là máu mủ thật sự. Nó chắc chắn sẽ hận anh đến chết nếu biết bản thân mình đã bị vứt bỏ ngay từ lúc chưa lọt lòng mẹ. Nó sẽ căm thù và thậm chí muốn giết anh nếu hay tin Yên Vũ cũng vì anh mà bỏ đi biệt tích. Young Min cần cô trở về, không phải chỉ để xoa dịu Song Joo mà còn thay anh lấp đầy khoảng trống trong tim đang liên tục tứa máu.

Bốn năm cùng nhau chia sẻ bao ngọt bùi cay đắng, Vũ sao có thể không nói một lời mà ra đi như vậy? Cô không biết việc mỗi lần đi biểu diễn trở về, được nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con ở nhà chờ đợi đối với Young Min là hạnh phúc thế nào sao? Hà cớ gì Yên Vũ khi muốn đuổi thì chẳng chịu đi, còn khi cần đến lại trốn biệt tăm biệt tích? Nếu đã chịu đựng và chung sống với anh suốt từng ấy năm tháng thì sao không thể vì con mà tiếp tục ở lại? Cô yêu anh thế nào lại khiến Young Min phát cuồng thế này?

- Không được…Anh không cho phép….TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHO PHÉP!!!!!!!!!!

Hồ Long Tĩnh lúc này trông xác xơ chẳng khác gì đống đổ nát. Ngôi nhà Tuyên từng sinh sống trong khoảng thời gian ngắn đã bị phá sập. Đập vào mắt Young Min lúc này là hình ảnh rất kỳ dị. Con rồng khổng lồ đang uốn lượn giữa không trung, thân mình đỏ rực siết lấy cơ thể Yên Vũ. Đầu của nó cúi sát về phía gương mặt cô và liên tục thở phì phì. Con dao trên tay Vũ run run, nước mắt ướt đẫm hai gò má. Làn da nhợt nhạt không còn chút máu, cho thấy tâm trạng hốt hoảng. Vợ anh vốn là một cô gái nhát gan. Young Min chẳng lạ lùng gì chuyện ấy.

Nhưng bây giờ phải làm thế nào? Tư thế mờ ám kia chẳng cho thấy mục đích thật sự của con vật. Lỡ như mình chọc giận đến nó, chưa biết chừng còn khiến tình hình trở nên trầm trọng. Còn giả sử bất động, chẳng may huyết long một phát vặn chết Yên Vũ thì phải làm thế nào? Nó là linh vật mà cả Trung giới đều khiếp sợ. Mỗi lần xuất hiện đều mang theo oán khí đầy trời. Nếu không cẩn thận, sẽ làm hại rất nhiều người vô tội.

Keng!

Con dao nhỏ cuối cùng cũng bị huyết long dùng chiếc đuôi dễ dàng hất văng xuống đất. Cái đầu có sừng của nó đột ngột dụi mạnh vào người Yên Vũ với thái độ vừa giận dỗi vừa thương nhớ. Giữa màn mưa tầm tã, Young Min vẫn nhìn rất rõ dai dòng nước đỏ rực đang ứa ra từ khóe mắt con vật.

Nó đang khóc.

Con vật ấy đang rơi lệ vì Yên Vũ…đang đau đớn vì vợ anh…

Nhưng chỉ được mấy giây thì huyết long đã đột ngột buông rơi cô ấy xuống đất. Nó gầm lên một tiếng thật to trước khi lao mình xuống mặt hồ và biến mất. Tất cả đều nhanh chóng và ngỡ ngàng y hệt lúc Thần Tuyên từ bỏ sự sống.  Để lại mình Yên Vũ nằm dài trên mặt đất đầy bùn, bên cạnh là con dao nhỏ.

Tiếng kêu gào của cô hoàn toàn bị nuốt chửng bởi âm thanh ầm ĩ từ cơn mưa. Bàn tay vung vẩy, đánh loạn xạ xuống vũng nước. Sình bùn cũng theo đó mà bắn lên, lấm hết vào áo và gương mặt nhăn nhúm của cô. Cái chết của chị đã đánh lùi mọi ý chí sống còn trong Vũ, khiến cô chẳng còn chút động lực để chịu đựng thêm nữa. Nhưng Yên Vũ lại hèn nhát đến độ chỉ cầm dao đâm vào bụng một nhát mà mãi vẫn không làm được. Chạy đến đây tìm con rồng lại bị vẻ hung hăng của nó làm cho sợ chết khiếp.

Suốt từ tối hôm qua đến giờ, cô chạy hết nơi này đến nơi khác, cuối cùng cũng quay lại chỗ này. Đây là nơi còn lưu giữ nhiều giây phút tâm sự vui vẻ giữa hai chị em. Bốn năm trời bám víu vào hy vọng Thần Tuyên có lẽ đã nghĩ lại hoặc thương tình đến gặp cô dưới địa ngục lần cuối. Yên Vũ cuối cùng cũng biết được sự thật. Anh rể cô thì ra đã đau lòng đến mức muốn vứt bỏ quá khứ. Đến việc mình bị tống giam vào địa ngục mà anh ấy cũng biết, làm sao có thể…

Sau đó, khi nghĩ đến chị Yên Nhi chỉ vừa ra đi cách đây hai ngày, Vũ thấy trong lòng vừa đau đớn bởi  cảm giác tội lỗi, vừa đau đáu sự tiếc nuối. Giá như cô có thể thu lấy can đảm sớm vài ngày…và cương quyết đến tìm Tuyên sớm vài tháng…thì chị ấy đã không phải chết. Giá như năm ấy đừng ngu ngốc nhận lời…Giá như sau khi gặp Young Min cô chịu nói rõ…Giá như…Giá như….

Thần Tuyên mắng cô, nói trái tim Vũ chưa từng biết nghĩ cho người khác cũng không hề quá đáng. Cô chỉ biết sống hết mình với tình yêu của bản thân mà thôi. Gia đình chị Yên Nhi chính vì cô mà tan nát. Yên Vũ nếu không chết sẽ không có cách nào để đền tội. Vậy mà con vật khi nãy còn cứu cô. Nước mắt nó khiến trái tim Vũ bỏng rát. Thái độ khuyên nhủ và cái ôm gần gũi cứ ý hệt Yên Nhi ngày ấy…

Dù cho cô có làm nên tội lỗi gì thì trái tim người chị vẫn dịu dàng tha thứ. Dù hai người có âm dương cách biệt, sự quan tâm mà Yên Nhi dành cho cô vẫn tồn tại…Thứ tình cảm bất diệt ấy khiến Yên Vũ suýt nghẹt thở. Cô làm sao có thể sống tiếp khi biết bản thân đã hại chết người yêu thương mình nhất?

Quơ quào tìm kiếm lưỡi dao vừa bị vứt đi lúc nãy, cô tập trung nhớ đến những lời sỉ vả của Tuyên rồi vung tay chém mạnh. Nhưng lưỡi dao chỉ đi được hai phần ba chặn đường đã bị một bàn tay khác chụp lấy.

- Em muốn tìm cách trốn tránh để giải quyết vấn đề sao?  - Young Min gần như gầm lên vì tức giận.

- Anh…?!?! – Yên Vũ kinh ngạc chớp chớp đôi mắt – Sao anh lại ở đây?

- Đừng nghĩ sự ra đi của em có thể giảm bớt tội lỗi. Nếu thật sự muốn bù đắp cho chị mình thì hãy sốnng cho thật xứng đáng với sự hy sinh của cô ấy.

- Sống? Anh đến đây là muốn đem em bỏ vào địa ngục đúng không? – Cô hốt hoảng tìm cách lùi về sau, tay vẫn cầm lăm lăm con dao nhọn hoắc – Tại sao lại đối với em lạnh lùng như vậy?...Bốn năm rồi mà sự căm ghét của anh dành cho em vẫn còn sâu sắc như vậy sao?

Thái độ sợ hãi cùng những lời này của Yên Vũ đã khiến nội tâm Young Min tê tái. Trong nhất thời cũng không biết làm sao để cất tiếng.

- Em biết cho dù mình có cố gắng thế nào cũng không thể sánh bằng chị ấy… Nhưng ít nhất, anh cũng có thể xem em như một con người kia mà… - Cô uất ức khóc ròng - …Tại sao lúc nào cũng một hai muốn giam em vào địa ngục? Anh không biết rằng em rất sợ máu, rất sợ đau hay sao?

- Yên Vũ, anh…anh…

- Anh đừng qua đây. – Cô hốt hoảng kề dao vào cổ tay – Em đã quyết định rồi, thà đau một lần rồi chết chứ không thể chịu cảnh hành hạ dai dẳng dưới địa ngục. Nếu còn chút thương hại thì xin anh…xin anh để em chết yên ổn được không?

- ĐỪNG !!!!!!! YÊN VŨ !!!!!!!!!!!!!!!

Với tất cả sức lực còn giữ lại, Young Min lập tức lao mình đến ngăn cản.

Lưỡi dao chỉ kịp cứa một nhát nhỏ vào tay Yên Vũ nhưng cũng đủ làm cô khóc thét.

- Đau quá…Anh Young Min…Em đau quá….

- Yên nào, yên nào… - Người đàn ông cuống quýt bóp chặt lấy cổ tay cô - …Chỉ một lát thôi…sẽ không còn đau nữa.

- Máu…Em đang chảy máu… - Mặt mày Yên Vũ tái mét - …Anh Young Min, có phải em sắp chết rồi không?

- Không phải, em nhất định sẽ không chết…Anh sẽ không để em chết…Không bao giờ…

Chỉ bằng một cái nhấc mình, Young Min đã dễ dàng mang cô vợ đang hoảng hốt của mình đến sát hồ nước. Một tay anh ra sức vỗ về, tay còn lại thì mạnh mẽ nhúng vết thương của Yên Vũ xuống mặt nước.

Trời vẫn đang mưa, hòa lẫn cùng dòng nước mắt mặn chát. Nhưng Yên Vũ lại đang bị cảm giác ấm áp làm cho ngơ ngác. Young Min chưa từng gọi tên cô với thái độ thân thiết như vừa rồi. Anh ấy cũng chưa từng tỏ ra sốt sắng hay âu yếm ôm cô với tư cách là Triệu Yên Vũ…

- Em đừng khóc…Yên Vũ…  - Người đàn ông hình như vẫn còn đang rất khẩn trương - Đừng khóc nữa nhé…

-…

Không gian chỉ còn nghe mỗi tiếng mưa khiến Young Min có chút sửng sốt. Anh bần thần cúi đầu nhìn xem thì thấy Yên Vũ từ lâu đã không còn khóc nữa. Sâu trong đôi mắt đầy thương tổn của cô là cảm giác bàng hoàng, không dám tin vào những điều mình thấy. Toàn thân thì co rúm như thể đang phải đối diện với loài thú ăn thịt rất hung tợn.

- Anh giúp em chữa trị là để… còn mạng vào địa ngục sao?

- Em…?!?!?!?!? – Câu nói này của cô cũng đủ khiến toàn bộ máu trong người anh xông hết lên não.

Dưới màn mưa, mái tóc luôn được chải gọn gàng của Young Min giờ đây rủ lòa xóa trước trán. Bộ dạng lôi thôi lếch thếch dường như đã đánh bay biến dáng vẻ cao ngạo thường ngày. Young Min lúc này chỉ là một người đàn ông gần gũi, một người chồng đang sợ hãi chạy khắp nơi tìm vợ.

- Hãy cùng anh quên đi tất cả… - Anh lặng lẽ cúi đầu, tựa trán mình vào trán cô - …Anh biết mình đã để em chịu nhiều uất ức…

- Anh đừng làm em sợ. – Yên Vũ lắp bắp – Đừng dùng…dùng cách nói…nói năng này làm em hốt…hốt hoảng.

- Hãy tha thứ cho anh… - Young Min tiếp tục thành tâm cầu khẩn - Yên Vũ, tha thứ cho anh được không?

Trước mặt cô gái này, mọi tôn nghiêm đàn ông cùng lòng cao ngạo của anh đều bị khuất phục. Bởi vì cô xứng đáng được như vậy. Vì Yên Vũ xứng đáng để Young Min phải thừa nhận mình đã bị đánh bại. Cô không cần phải sợ anh vì ý nghĩ làm mất cô đã đủ làm Young Min sợ chết khiếp.

-…

- Anh không thể sống thiếu em được nữa…Chúng ta cùng trở về đi, được không?

- Anh…tại sao anh?!?!?

- Song Joo vì nhớ em mà khóc cạn nước mắt rồi.

- Nhưng em không phải là chị Yên Nhi… - Yên Vũ vẫn cho rằng ở đây chắc chắn đang có sự nhầm lẫn nào đó -…Anh không đọc bức thư đó sao?...Anh…Anh không…??

- Anh đọc rồi. – Người đàn ông hung hăng dùng tay ôm lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt – Anh nói anh đọc rồi. Em không nghe sao?

- Vậy thì anh không phải là Lee Young Min. Young Min của tôi không bao giờ hành xử như vậy.

Thái độ cương quyết cùng hành động hối hả lùi ra xa khiến lòng anh càng lúc càng tê dại. Bốn chữ “Young Min của tôi” tuy thật êm ái, nhưng cũng được Yên Vũ ngầm gán lên đó tính cách lạnh lùng đến tàn nhẫn. Nếu sớm biết sống bên anh phải thường xuyên đối mặt với nguy hiểm, vì sao trước giờ cô vẫn không chịu bỏ cuộc? Vì sao phải đợi đến bây giờ, khi bản thân Young Min đã không còn lối thoát mới khăng khăng tìm cách rời khỏi? “Triệu Yên Vũ, có phải em đang muốn trừng phạt anh không?

- Thần Tuyên đã chết rồi… Anh không muốn gia đình mình cũng vì vì sự ngu ngốc và ích kỷ từ… “ai đó” mà tan nát.

- Chết? – Yên Vũ khó tin lặp lại – Anh vừa nói anh ấy chết làm thế nào?

- Chuyện này…đợi về nhà anh sẽ giải thích.

Không cần cho đối phương có cơ hội lên tiếng phản kháng, Young Min đã dứt khoát ôm ngang eo Yên Vũ đứng dậy. Sau đó một mạch bước về phía cánh cửa. Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với chị mình, người phụ nữ này chắc chắn sẽ vì con gái Yên Nhi mà sống tiếp. Khi Thần Tuyên gửi gắm Yên Thứ lại cho Young Min, có phải cũng đã ngầm tính trước như vậy không?

TT.T170




PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 170

Vẫn không ai nói gì. Hay nói khác đi là họ thấy mình không có tư cách để mở miệng.

Từng giọt nước nóng hổi đang trào khỏi khóe mắt Huy, rơi xuống vạt áo. Gương mặt anh hốc hác và lưu lại nhiều vết phỏng. Bờ môi run run thì phủ đầy những vết rạn nứt. Tuyết Vinh cứ như kẻ mất hồn, hết nghiêng đầu lại mở to mắt nhìn ngắm gương mặt đối diện. Bàn tay cô tự giác buông rơi chiếc kính để vươn tới trước ngực anh, chạm nhẹ.

Những ngón tay nhanh chóng chuyển lên vai rồi theo đường cánh tay tuột xuống. Tuyết Vinh hết vuốt ve lại tự lẩm bẩm điều gì đó mà chỉ mình cô mới hiểu. Vinh chậm rãi mở hột nút nơi cổ tay người đàn ông rồi đẩy nó lên cao, để lộ ra vùng da nhăn nheo vì vụ nổ. Sau khi nhìn chúng chăm chăm suốt nhiều phút, người phụ nữ ấy lại tiếp tục quay sang cởi bỏ những chiếc nút trước ngực. Ánh mắt cô dán chặt vào từng vùng da khác màu và lồi lõm trên người Huy với thái độ chăm chú cùng trân trọng như người ta đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. 

Mái đầu anh sau một hồi nỗ lực, cuối cùng cũng có thể cúi gần về phía Tuyết Vinh. Vầng trán ướt mồ hôi nhấp nhô lên xuống, khẽ chạm vào tóc cô từng đợt. Gương mặt nhăn nheo không ngừng bật ra những tiếng thổn thức đầy bất lực. Nước mắt cũng liên tục rơi xuống người Vinh lã chã.

Như bắt được nhịp cảm xúc, cô lúc này mới từ tốn ngẩng đầu lên, run run thu lấy ánh mắt vui mừng đến đau đớn từ Cảnh Huy. Hơi thở ngắt quãng chậm rãi đan vào nhau khi Tuyết Vinh hơi rướn người, đem trán mình chạm vào trán Huy rồi an tâm nhắm lại hai mắt. Cô muốn thận trọng cảm nhận sự tồn tại của anh, muốn cùng người yêu hít thở chung một bầu không khí. 

Sau nhiều phút đồng hồ ngồi nín lặng, Tuyết Vinh lại bất giác mỉm cười. Nụ cười làm giọt lệ đang đọng trên hàng mi có dịp rơi xuống. Cô mê mẩn đem mặt mình áp sát vào ngực Huy rồi cọ đầu qua lại. Từng biểu hiện trên nét mặt đều biểu hiện sự thỏa mãn và hài lòng. Như thể đây là một lẽ đương nhiên, là sự thật không ai có thể chối bỏ.

Nhận thấy bàn tay đặt trên ghế tiếp tục run rẩy tìm cách cử động, Vinh không cần nghĩ ngợi đã nhẹ nhàng cầm nó đặt lên vai mình, âu yếm quấn quanh cơ thể. Đây là vòng ôm mà người phụ nữ này đã bao năm mong nhớ. Tuy rằng nó không thật giống với những gì diễn ra trong giấc mơ nhưng cũng đủ làm Tuyết Vinh vui sướng đến phát khóc.

Mọi việc diễn ra hoàn toàn trái với sự tưởng tượng của Tuyên. Cuộc hội ngộ không hề có những cái ôm vồ vã hay lời lẽ thương nhớ, không có tiếng khóc òa hay những câu trách móc…Họ chỉ đơn giản tựa vào nhau như những gì đã làm để duy trì mạng sống. Tình cảm sâu lắng làm trái tim đầy thương tổn của anh cũng thầm mỉm cười ngọt ngào.

- Em đặt tên con là Cảnh Tư…. – Tuyết Vinh bất ngờ thỏ thẻ trước ngực chồng - …Chữ “Tư” trong từ “Tương Tư”, có nghĩ là thương nhớ…    

- …

- Cảnh Huy bị hôn mê khá lâu nên tạm thời không thể nói năng hay hoạt động được – Tuyên nhẹ nhàng trấn an vẻ mặt lo lắng của cô khi chỉ nhận được sự im lặng – Nếu được sống trong sự quan tâm, chăm sóc của gia đình…Anh tin sẽ có thể sớm hồi phục…

Trước khi đến đây, giữa anh và người đàn ông này đã có một cuộc thảo luận nhỏ. Bằng những cử chỉ hết sức đơn giản, Cảnh Huy đã truyền đạt được ý muốn của mình và Tuyên cũng nhận lời sẽ giúp đỡ.

Ngày hôm đó, khi Hồng Phương cho người tìm đến căn mật thất do Tuyên chỉ điểm, quả thật đã phát hiện bạn thân mình đang nằm hôn mê trên giường. Bác sĩ nói Cảnh Huy có thể sẽ tỉnh dậy hoặc mãi mãi nằm bất động như vậy. Vì không muốn Tuyết Vinh phải tiếp tục chịu khổ vì người bạn bất hạnh nên Phương đã bí mật đem Cảnh Huy giấu ở một nơi khác. Sau đó, anh trở về và nói với cô rằng không tìm ra tung tích cậu ta với ý nghĩ thời gian sẽ khiến hình ảnh Huy bị xóa mờ theo năm tháng. Nhưng chỉ có bản thân Phương và ông trời biết rõ hành động ấy có bao nhiêu phần thật sự vì Tuyết Vinh và bao nhiêu phần là vì lợi ích của anh ta.

Suốt bốn năm ròng rã, Hồng Phương một mặt ở bên cạnh vợ của bạn mình, hết lòng quan tâm, săn sóc. Mặt khác vẫn dùng tiền để lo cho Huy các điều kiện chữa trị. Bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì.Tại sao lại đi làm một việc hại người hại ta như vậy. Nhưng Phương thật sự không thể bỏ mặc Cảnh Huy, càng không thể buông tay với Tuyết Vinh được.

Mỗi lần ngồi bên giường, nhìn thấy gương mặt cậu ta nhăn nhíu như đang cố thoát khỏi trạng thái toàn thân bất toại là anh lại ớn lạnh. Những dòng nước mắt trong suốt của Huy khi nghe đọc từng trang thư đầy nhung nhớ của Tuyết Vinh càng khiến Phương ray rứt.

Chàng thanh tra lúc nào cũng có cảm giác thứ tinh thần ẩn bên trong cơ thể bất động ấy đang tìm cácch sức thoát ra. Anh biết Cảnh Huy đang khao khát sự sống từng giây từng phút. Hai bàn tay thỉnh thoảng nắm chặt của anh đã nhiều lần làm Hồng Phương giật thót. Nhưng bên cạnh đó, sự thu hút từ Tuyết Vinh cũng khiến Phương không cách nào dứt ra được. Cô càng lạnh lùng tạo khoảng cách thì lực hấp dẫn đối với anh lại càng lớn. Không ít lần Phương khốn khổ với ý nghĩ, nếu có ngày Cảnh Huy bất ngờ tỉnh dậy, liệu mình còn giải pháp nào ngoài rút lui vô điều kiện?

Có lẽ vì hiểu được điều này nên Cảnh Huy sẵn sàng bao dung tất cả. Anh muốn Tuyên giữ bí mật sự mất tích của mình và thay vào đó một nguyên nhân khác. Việc dựng ra tên tay chân nào đó của Phạm Sỹ Nguyên may mắn tẩu thoát đối với Tuyên cũng không mấy khó nhọc. Nhưng điều quan trọng là anh muốn tôn trọng quyết định của Cảnh Huy, một quyết định mà theo Tuyên là vô cùng cao cả. Có điều, các ông anh của anh lại không nghĩ như vậy, đặc biệt là người anh lớn.

Không muốn làm phiền đôi vợ chồng đang đắm chìm trong hạnh phúc sum họp, anh Cả chẳng biết từ lúc nào lẳng lặng đi đến trước mặt Hồng Phương.

- Hãy liệu mà sống nửa đời còn lại thật tử tế - Từng lời của anh chỉ như những tiếng gầm nhỏ - Vì nếu không…chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau dưới địa ngục.

Hồng Phương gần như thất kinh khi nghe thấy lời hăm dọa ấy. Anh không biết những người đàn ông này là ai, tại sao lại biết chỗ đưa Cảnh Huy đến. Phương càng không hiểu họ có ý gì khi cố tình nhấn mạnh hai chữ “địa ngục” hay liên tục gọi Yên Nhi bằng một cái tên lạ. Và một điều kinh ngạc đến sợ hãi là tại sao những người này chẳng hề có ý định đem việc xấu của anh ra nói rõ…

Không lẽ…?!?!?!?

Ánh mắt tội lỗi lập tức chuyển về phía Huy nhưng chẳng được anh để ý. Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực dường như chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông ngồi xe lăn đang được vợ mình thiết tha giữ chặt lấy. Trải qua bốn năm ròng vật vã cùng thần chết, Cảnh Huy cuối cùng cũng thành công trở về với cuộc sống. Người phụ nữ anh yêu không chỉ thủy chung chờ đợi mà còn chuẩn bị cho Huy một gia đình tưởng trong mơ mới có. Cô hầu như chẳng cần để ý việc hình dáng anh đã thay đổi thế nào, có đi đứng nói cười như những người khác hay không. Điều duy nhất Tuyết Vinh biết là Cảnh Huy vẫn còn sống và đang ở bên cô…

- Em biết anh sẽ không bỏ cuộc… - Từng giọt nước mắt chậm rãi thấm vào ngực Huy - …Em biết anh nhất định thực hiện đúng lời hứa…

Gió đêm nhè nhẹ nổi lên như muốn thay họ cuốn đi mọi đau khổ…






- Hai anh vẫn chắc là mình ổn chứ? – Tuyên yếu ớt để anh Cả cõng trên vai, môi nở nụ cười nhợt nhạt

- Em yên tâm, chỗ này của anh… - Young Min thoải mái vỗ mấy cái trước ngực  - …Ngoài cảm giác tưng tức thì chẳng còn thấy gì nữa…

- Em nên giữ sức. – Người anh lớn thì có phần lo lắng – Đừng nghĩ thay bọn anh nữa.

- Có lẽ lần này được ba hậu thuẫn nên ba chúng ta không mấy thương tổn. – Young Min thong thả cho hai tay vào túi – Anh nghĩ em nên thay đổi cách nhìn đối với ông ấy… Kỳ thật, ba cũng là người rất tình cảm…

- Em biết rồi.

Sự chấp thuận nhanh chóng của Tuyên khiến hai người anh của anh đều sững người một lúc. Họ đương nhiên biết cậu em mình đang cố che giấu điều gì đó nhưng lại không đoán ra đó là gì. Hơn nữa, tính khí ương bướng của Tuyên một khi đã cương quyết làm gì thì đến cả ba cũng không giáo huấn được. Bậc làm anh như các anh chỉ biết cầu mong, mong đứa em thông minh nhưng ngang ngạnh này sẽ biết thương bản thân mình hơn một chút.

- Để em xuống cạnh ba. – Tuyên khẽ thì thầm vào tai anh Cả.

Người anh lớn nhanh chóng gật đầu rồi cẩn thận đỡ anh ngồi xuống giường.

- Con muốn được ôm Yên Thứ. – Tuyên dường như chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Lão Trung Vương tiếp tục gật đầu trước khi bồng đứa cháu nội để vào lòng anh.

Thỏa mãn ôm lấy con gái, trên mặt Tuyên đang ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

Chữ “Thứ” trong tên của con gái anh phải chăng chỉ đơn giản làYên Nhi đang muốn được tha thứ? Hay nó còn thầm nhắn nhủ Tuyên không cần phải tự trách? Cô thấy có lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến tương lai của con bé, khiến nó phải cùng mình trải qua những năm dài buồn bã nơi địa ngục. Hay lo sợ Thần Tuyên sẽ vì mặc cảm tội lỗi mà sống không yên ổn?

“Yên Nhi, em cũng thật biết lo xa”, anh tê tái cười thầm, “bản thân anh còn không nhớ hết những tội mình phạm phải”. “Lúc đầu là cưỡng ép người mình yêu, sau đó đổ oan cho anh Chín…”. “Không chỉ mắc lừa Yên Vũ mà còn vô tình đẩy em vào địa ngục…”. “Bây giờ, con gái chúng ta cũng vì anh mà trúng độc, không có cách cứu chữa”. “…Anh thậm chí còn phát hiện, suốt hai mươi mấy năm qua đã trách lầm ba, tự biến mình thành một đứa con bất hiếu”. “Bản thân hết tự hủy hoại hạnh phúc lại quay sang tàn phá gia đình em gái em, khiến Yên Vũ phải đau khổ rời khỏi nhà…” . “Phải tồn tại cùng ngần ấy chuyện làm anh rất mệt mỏi…mệt mỏi lắm…em biết không?”.

- Xin lỗi ba... - Tuyên lặng lẽ tựa đầu vào vai Lão Trung Vương, rơi nước mắt -…Con biết mình sai rồi.

- Tuyên…

- Con giận ba hại chết mẹ và nghĩ rằng sự tồn tại của mình không được ai mong đợi…

- Thật ngu ngốc.- Ông già đau khổ nắm chặt vai anh - Ba chưa từng ghét bỏ con…chưa bao giờ cả…

- Nếu như mẹ còn sống…con biết bà sẽ tha thứ cho ba…

- Thật…thật chứ?

- Thật..  – Tuyên nhếch miệng mỉm cười – Vì bản thân con cũng mong nhận được điều đó.

Bàn tay gân guốc đặt trên vai anh bất ngờ siết chặt. Nơi nào đó trong yết hầu vừa bật ra tiếng nấc.

- Sử Thần Tuyên, rốt cuộc em đang âm mưu điều gì thế? – Anh Cả vẫn không thôi nhìn anh bằng ánh mắt lo ngại.

Nhưng Tuyên không có thời gian để giải thích. Thời khắc để anh hành động sắp đến rồi.

- Anh Young Min,… - Tuyên chậm rãi đưa một tay về phía anh Chín – …Có thể hứa với em một việc hay không?

- Là việc gì? Em cứ nói! – Young Min không ngần ngại đáp.

- Hãy đi tìm Yên Vũ và chăm sóc tốt cho cô ấy.

- …?!

Hai bàn tay từng chút đan vào nhau với cảm giác nóng ấm. Young Min hoàn toàn cảm nhận được thứ gì đó đang tìm cách chuyển động trong người em trai mình.

- Hãy hứa sẽ thay em chăm sóc Yên Thứ…

- Thần Tuyên!!!! – Anh ấy vội vàng kêu thét lên nhưng đã quá muộn.

- Hãy hứa sẽ không bao giờ nhắc lại với nó về sự tồn tại của em…
Khi những tia sáng xanh le lói bắt đầu dịch khỏi người anh cũng là lúc một quả cầu lấp lánh từ tốn xuất hiện trước vẻ mặt ngơ ngác của mọi người. Anh Cả chực xông đến nhưng bị ba mình giữa lại. Gương mặt xúc động của ông đỏ bừng và ướt đẫm những dòng nước mắt. Hai bàn tay vẫn gắt gao ôm lấy đứa con trai đang từng chút lìa bỏ sự sống.

- Đừng để Yên Thứ biết nó có người ba tệ bạc như em, được không?

- Anh không thể… - Young Min gần như bật khóc – Tuyên, anh không thể…

Bàn tay đang nắm lấy anh càng lúc càng trở nên mềm hoặc như sắp tan rã. Thân ảnh Tuyên cứ mờ dần khi quả cầu xanh đang nhập vào cơ thể đứa trẻ nằm trong lòng.

- Hãy tha thứ cho anh… Yên Nhi…- Lời nỉ non cuối cùng khẽ vang lên rồi chìm vào khoảng không vô tận – Tha thứ cho anh…được không em?

Trong phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại những tiếng nấc cùng giọt nước mắt đau lòng…

Còn hai tập nữa là hết truyện. Mọi người chuẩn bị tinh thần để theo dõi diễn biến cuối cùng vào thứ năm tuần sau nhé! Chúc các tình yêu có cuối tuần thật êm ả và xin đừng ném gạch đá vào Tiểu Vân, hic...