Hiển thị các bài đăng có nhãn Trái tim. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trái tim. Hiển thị tất cả bài đăng

NẮM GIỮ MỘT TRÁI TIM

Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn: "NẮM GIỮ MỘT TRÁI TIM"


Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu, buồn đến gai người. Cảm giác khi mở mắt ra càng trở nên hoang hoải, chống chếnh.

Có người nói "Con người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi thức dậy". Linh thấy đúng quá chừng. Trong đầu dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ, tay chân bải hoải, mụ mị cả đi. Muốn bật dậy nhưng đầu nặng trĩu, quay cuồng bởi những suy đoán. Màn máy tính bật sáng, online một cánh vô thức. Đèn báo có thư đến.

"Linh à!

Hải Anh đi rồi, hai ngày trước. Anh phải đi thôi để giải thoát có thế em mới không tiếp tục chịu tổn thương.

Anh yêu em đó là sự thật, nhưng anh không được lựa chọn. Nếu không đi anh sẽ nổ tung mất, vì lo lắng cho anh, cho em và...cho cô ấy.

Hải Anh – đó là một dòng chảy khác với những dòng chảy thông thường. Nếu là nước, gặp đá nó sẽ luồn qua khe mà chảy, nhưng một dòng nước trườn qua đá, quăng mình từ trên cao xuống để bọt tung trắng không trung, đó mới là Hải Anh. Cô ấy như một cây mầm lách ra từ khe đá để sống, cô độc và thách thức. Bản thân cô ấy không thể làm khác được.

Ai sinh ra cũng có số mệnh. Theo lẽ thường, ai cũng có một bàn tay để nắm lấy khi yếu mềm. Nhưng số mệnh của Hải Anh mãi không thể nắm được bàn tay dành cho mình.

Nếu có thể gần Hải Anh, anh tin em cũng làm như anh bây giờ. Với một cô gái trẻ nếu có một đời sống nội tâm phiêu linh, một tâm hồn tha hương mãi không thể có bến đỗ: Đó là một số phận bất hạnh.

Nếu anh yên tâm về bên em tức là anh độc ác với cả ba chúng ta. Hải Anh cũng giống như em, không yêu cầu ở anh bất cứ điều gì. Nhưng chính vì vậy anh càng cần phải có trách nhiệm với cả hai. Cô ấy chỉ còn hai tháng nữa thôi. Anh muốn hai tháng cuối cùng, cô ấy được sống như lẽ thường một người con gái bình thường được hưởng.

Yêu em!"

Linh thấy hình như mình đang mơ bị rơi từ một tầng cao, rơi mãi, rơi mãi vẫn không chạm được tới đáy. Toàn thân ngập đầy cảm giác chênh vênh như phóng xe từ một con dốc cao với tốc độ lớn.


NẮM GIỮ MỘT TRÁI TIM


Căn hộ với giàn hoa tigôn xanh mướt lá ngoài ban công vẫn ấm sực mùi của anh. Tàn thuốc hút dở bị dập vội, túi thức ăn cho cá vẫn mở, đặt ngay cạnh bể. Bản thiết kế anh bảo hai hôm nữa phải giao nộp còn vẽ dở. Chiếc áo sơ mi kẻ Linh nhắc anh thay hôm qua còn treo trên mắc phòng tắm chờ giặt. Tất cả đều im lìm, yên lặng.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy một cuộc sống bình thường sẽ tiếp diễn vào ngày hôm sau. Nhưng chủ nhân của nó giờ biến mất, như kết quả của sự thôi thúc đột ngột không thể cưỡng lại.

Người đi dù chưa biết phải đi đâu nhưng ít ra còn có một mục tiêu cụ thể để kiếm tìm, đeo đuổi. Còn người ở lại, có nơi để đi, có nhà để về nhưng vô định đến đáng thương. Làm sao để tiếp tục, làm cách nào để vượt qua? Linh không hiểu, không làm cách nào để có thể đồng cảm với kiểu yêu của anh với mình, kiểu nhớ thương, hoài vọng với một miền xưa cũ vốn biết chắc sẽ chỉ có khổ đau.

Hải Anh là điều gì trong tim anh? Vết thương có thể lành, nhưng còn vết sẹo nó để lại mãi không thể mất đi được sao?

Nhớ lần đầu tiên gặp Hải Anh, cô linh cảm người con gái này sẽ là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời mình.
*

Phòng hát ồn ã tiếng nhạc. Mọi người nói chuyện với nhau bằng tiếng cười, ào ào chào hỏi qua quýt rồi nhanh chóng hòa vào cuộc vui như thể chào hỏi giữa họ là quá khách sáo và xa lạ. Anh sôi nổi, nhiệt thành khiến sự xuất hiện của Linh bớt lạc lõng, thậm chí là gây chú ý.

Anh luôn như thế, nhẹ nhàng đủ để Linh thấy được yêu thương, mạnh mẽ đủ để Linh thấy mình nhỏ bé. Một niềm tin chắc chắn rằng anh đến với Linh là kết quả của sự suy nghĩ chín chắn và có trách nhiệm. Cô tự thấy mình xứng đáng nhận được tình yêu đó sau hai năm chờ đợi.

Nhiều lúc nghĩ lại, Linh chẳng biết mình dũng cảm hay là ngốc nghếch. Chỉ chờ thôi chứ không hy vọng, như thể không làm khác được, không quên nên phải nhớ. Đơn giản vậy thôi!

Cửa phòng chợt mở, ánh sáng ùa vào ôm gọn một dáng người nhỏ nhắn, theo sau là Nam – bạn thân của anh. Ai cũng ồ lên, tiếng hát im bặt. Mọi người chào đón bằng tất cả sự vồn vã.

Anh chàng đang nghêu ngao hát nói luôn vào mic: "Oa, Hải Anh hả, muốn con gái lớp này tức điên lên vì ghen tỵ hay sao. Bạn ngày càng xinh đấy nha."

Một luồng điện xẹt qua làm đầu Linh đông cứng lại, cánh tay đang ôm trong lòng khẽ giật lên bất ổn. Thì ra đây là Hải Anh, người con gái khiến trái tim anh đóng băng trước tình cảm của Linh suốt hai năm. Bức vách vô hình, Linh luôn mơ hồ nhận thấy giữa mình và anh đang hiện diện rõ ràng trước mắt. Chưa khi nào sự im lặng của anh lại làm Linh nhói buốt đến thế.

Chị ngồi ngay phía đối diện, bàn tay với vết sẹo dài hiện ra trước mặt anh. Trong mắt anh, chẳng thấy gì khác ngoài nỗi nhớ nhung kìm nén. Thoáng thấy ngón tay anh khẽ ẩn sâu như muốn siết chặt thêm nữa.

Trong khoảnh khắc, Linh thấy mình không còn tồn tại nữa.

- Lâu rồi mới gặp, Trung khác quá! – Chị khẽ nhoẻn cười. Ánh nhìn kia sao dịu dàng quá đỗi và nụ cười thì...

Ký ức trong Linh ùa về. "Em có biết là lúc cười trông em tuyệt lắm không, thêm chiếc răng khểnh nữa thì hoàn hảo". Anh nói với vẻ si mê lộ liễu khiến tim Linh như muốn tan chảy. Cô vui đến mấy tuần sau, ngày nào cũng ngồi trước gương và cười một mình, ngắm một mình.

ngồi cười một mình

Giờ Linh mới hiểu đó không phải là một lời khen, đúng hơn nó là niềm khao khát, nỗi nhớ nhung, mong tìm lại hình dáng cũ của một người chưa bao giờ cũ trong anh – kể cả khi đã yêu Linh. Ngay cả Linh cũng thấy mềm nhũn trước nụ cười ấy, huống chi... Không thể phủ nhận chị sở hữu một nụ cười nhiều người phải mơ ước. Nó bao chứa một nét cuốn hút lạ lùng.

Lòng Linh ngợp lên những cảm xúc xáo trộn, vừa muốn rời khỏi nơi đó, lại vừa muốn ở lại để xác định rõ một điều, một điều kể cả khi ngủ cô vẫn miên man tự hỏi.

Bất thần, bàn tay với vết sẹo dài trên mu bàn tay lướt sang phía Linh, đôi mắt mở to. Linh nhìn thấy trong đó có điều gì rất tối, nhiều u uất được gửi đi trong ánh nhìn. Chị thoáng ngỡ ngàng sau lời giới thiệu của anh về Linh. Nhưng trong tích tắc, miệng chị lại mở rộng:

- Trung à, cuối cùng cũng có người trói được chân rồi.

- Em thật xinh. – Quay sang Linh, chị nói.

Bất giác tay Linh bị siết chặt suýt nữa bật lên thành tiếng. Chị vội thả ra, hơi thảng thốt giống như nhận ra mình vừa làm một việc vô thức.

Nam ghé sát lại và chị bị cuốn đi, hoà vào câu chuyện của mọi người. Nam quan tâm đặc biệt đến chị, Linh nhận rõ điều đó khi anh khẽ gỡ ly rượu trên tay chị xuống, khi anh cúi thật thấp xuống tóc chị, và cánh tay luôn trải rộng trên thành ghế phía sau. Có lúc mái đầu chị ngã ra sau, tóc xõa kín bàn tay anh.

Vẻ si mê lộ rõ trên mặt, trong mắt Nam. Còn chị dường như cố tình không bận tâm đến điều đó, buông lơi hành động mà vẫn tạo ra sự lạnh lùng cần thiết, một sự lả lơi thông minh.

Tan tiệc, anh đưa Linh về, tới nhà, anh bị bố Linh giữ lại. Bố quý anh. Nhìn anh cười tiếp chuyện bố, Linh chỉ muốn oà khóc. Vừa phải làm vui lòng Linh, vừa khổ sở đè nén nỗi nhớ đến khắc khoải một người, nghĩ vậy lòng Linh như muốn thắt lại.


Tiễn anh ra ngõ, Linh cố cười:

- Hôm nay em rất vui, bạn anh ai cũng dễ gần, chị Hải Anh...

- Anh xin lỗi. Anh cần một chút thời gian nữa.

- Anh đừng áy náy. Bao lâu nữa em cũng chờ, chỉ cần anh được sống thoải mái.

- Anh cũng không muốn như thế này mãi. Hai năm rồi, giờ mới gặp lại một lần.

- Lúc chờ xe, em tình cờ nghe thấy chị Hải Anh nói chuyện với bạn. Hình như chị ấy vẫn chưa yêu ai. Có phải anh còn...

- Không, ngay từ đầu đó đã là một mối tình bế tắc, không hy vọng rồi. Anh không...

- Em hiểu rồi. Không phải anh hy vọng mà là anh chưa yên tâm? Anh sợ rằng trong khi bên cạnh anh có một người để chia sẻ thì chị ấy vẫn chỉ một mình?

Chưa dứt câu nước từ đâu kéo nhau dâng đầy trong mắt. Anh khóc – không có nước mắt, nhưng Linh biết anh đang khóc và đau hơn Linh nhiều lần.



Đó là lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối cùng Linh gặp Hải Anh. Ngắn ngủi nhưng dấu ấn để lại dai dẳng đến mãi sau này.

Không đầy một tuần sau, Linh nhận được e-mail của anh. Vào một buổi sáng, khi vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ dài thấy mình bị rơi trong không trung vô tận, vô cùng.

Gió đêm lanh lảnh luồn thốc vào mớ tóc dày, những sợi tóc mới cắt quất vào má nghe rát quá chừng. Linh ngồi bó gối trên bậu cửa, khuôn mặt xanh bởi ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào.

Mỗi lần thấy tinh thần bất ổn Linh đều đi cắt tóc, như một cách tự "lên dây cót tinh thần". Trước đây, phương pháp ấy khá công hiệu. Thế nhưng, mái tóc chấm gấu áo cắt mãi giờ gần sát cổ mà mỗi lần cắt xong, chỉ thấy lòng thêm trống trải, lơ lửng như chiếc thuyền giấy bất định trên dòng nước miên man chảy.

Hai tháng kể từ ngày anh đi...

Hai tháng nhường chỗ cho hạnh phúc của một người được tỏa sáng và không biết bao nhiêu tháng ngày về sau để hàn gắn. Giờ này họ đang ở đâu, linh hồn ấy hòa vào núi rừng bạt ngàn hay chưa?

Hai tháng qua không biết anh có tìm được Hải Anh không, hay giờ này vẫn lang thang đâu đó mòn mỏi tìm. Lần cuối gặp, Linh nhớ anh nói: "Là cô ấy tình nguyện đi tới một nơi chỉ có rừng và núi. Một khi tâm hồn không muốn và không bị trói buộc thì việc ở đâu cũng như nhau thôi". Như thế làm sao anh gặp được tâm hồn ấy?

Hai tuần trước, gặp Nam, thấy anh buồn. Anh bảo sẽ vào miền Tây, công ty anh có chi nhánh trong đó, đi để mong nén được mối cảm tình đau đáu trong lòng.

Một ngày trước khi biến mất, Hải Anh nói sẽ mở lòng với Nam. Nhưng, cũng như Trung, chị biến mất trong khi mọi dấu hiệu cuộc sống đang diễn ra bình thường.

Nam bảo đáng nhẽ người đi tìm Hải Anh phải là anh, nhưng anh biết chỉ có Trung mới có thể kìm giữ và xoa dịu được tâm hồn cô ấy, từ trước đến nay vẫn thế, bao năm vẫn vậy. Căn bệnh Hải Anh mắc liên quan đến tinh thần, một dạng khác của trầm cảm, nhưng nguy hiểm như một loại ung thư.

Lúc chia tay, Nam nắm lấy vai Linh, chua chát nói: "Có những kiểu yêu dẫu biết rằng đau đớn nhưng vẫn không thể khác được. Ngay từ đầu, yêu Hải Anh, anh tự dặn lòng mình như thế, nhưng không sao níu giữ được vào tay mình. Trung là người có trách nhiệm, cậu ấy sẽ quay về, em phải tin như thế. Cố lên em à!"

Chưa bao giờ Linh để mình yếu mềm như vậy, cô khóc nức nở trong lòng Nam. Nam đi là Linh mất đi một điều gì đồng cảm, ít ra anh cũng là người ở lại, giống như Linh, đều là những dải đất hoang vắng ngóng đợi, chờ trông một cái gì không rõ, mơ hồ, nhàn nhạt đến điên người.

Nhiều đêm Linh lặp đi lặp lại một giấc mơ giống nhau. Cô thấy một dòng cát nhỏ từ trên cao, từng hạt từng hạt lóng lánh chảy vào tay mình. Những hạt cát mát mịn cọ sát vào lòng tay. Cát ngày một nhiều lên nhưng khi những ngón tay khẽ khàng khép lại thì chúng lại từ từ chảy tuột vào không trung và Linh giật mình tỉnh giấc thấy mặt giàn giụa nước mắt.

Yêu anh, Linh cảm giác như mình đang nắm cát trong tay, không dám nắm vì sợ nó đau, nhưng cũng không nỡ bỏ bởi sợ mình đau.

Nam đi, Linh phải trông thêm một căn hộ nữa, căn hộ của Hải Anh.

Lần đầu tiên bước vào thế giới của chị , Linh thấy thất vọng bởi ham muốn khám phá ngay lập tức tiêu tan. Căn hộ hầu như không có gì đặc biệt, nó đơn giản và lạ với một người con gái. Linh tìm khắp phòng cũng không moi đâu được một mảnh gương nhỏ. Phụ nữ càng đẹp càng thích soi gương, mẹ thường nói với Linh như vậy. Nếu đẹp như chị, Linh sẽ không chỉ gắn trong phòng mình một mà phải hàng chục tấm gương để quay đi hướng nào Linh cũng có thể ngắm được mình.

Chiều nay, chẳng hiểu sao cắt tóc xong Linh chạy một mạch đến căn hộ của Hải Anh. Nhìn những lọn tóc nhỏ từ từ rớt xuống, Linh bỗng thấy hờn giận một cách vô cớ. Tất cả đều từ chị mà ra. Linh muốn đập vỡ cái gì đó, muốn đốt cháy cái gì đó bừng bừng nóng lên trong người.

Trong phòng của chị, Linh thấy ớn lạnh. Dường như cái lạnh lẽo lẩn quất quanh đây từ rất lâu rồi, có thể ngay từ lúc chủ nhân của nó còn đi về nơi đây.

Bất giác, Linh nhớ tới khuôn mặt chị vào buổi tối trong lần gặp đầu tiên. Lúc chờ anh lấy xe, nhìn tới nhìn lui, bỗng thấy chị đang im lặng chăm chú vào màn hình điện thoại, khuôn mặt u tịch như một vệt dài xa vắng, buồn xa xăm, cảm tưởng như chỉ cần nhìn lâu một chút nữa thôi Linh khóc theo được.

Bầu trời bên ngoài sáng và rộng. Linh ngồi lặng như thế rất lâu. Chợt cửa sổ mở tung, gió mạnh dạn lùa vào như thể chờ sẵn bên ngoài từ rất lâu rồi. Nghe thoảng tiếng leng keng rất thanh phát ra từ chiếc chuông gió treo trên khuôn cửa sổ. Chiếc chuông bé, chỉ như một ống tre mảnh, bên trong là sợi dây dài mảnh treo quả chuông, phía dưới gắn sợi duy băng đỏ như một tấm bùa cầu may. Tiếng chuông phát ra đều đặn, thanh thoát, từng giọt âm thanh khẽ khàng, mơn man cuốn lấy tâm trí Linh, xoa dịu cơn nóng bốc lên trong lòng.

Thời khắc cuối ngày bắt đầu đổ bóng. Không gian trở nên yên bình và thân quen quá đỗi, giống như căn phòng này là của Linh vậy, chẳng phải mỗi ngày Linh đều đến quét dọn, còn đội mưa đến vì chợt nhớ ra tấm ri đô phơi ngoài ban công chưa cất.

Và biết đâu, Hải Anh cũng thường ngồi như thế, tại chính chỗ Linh đang ngồi đây, lưng dựa vào cửa và hướng ra ngoài kia, mọi thứ đều tươi vui. Phải chăng đó là cách để chị vượt qua số phận buồn thảm, cô đơn từ lúc sinh ra, từng ngày từng ngày một, cho tới tận khi giã từ mọi thứ.

Linh ôm mặt nấc khan từng tiếng lớn. Cảm giác mất mát đột ngột trào lên dữ dội. Có khi nào chủ nhân của nơi này giờ đã thuộc về một thế giới khác? Có khi nào anh sẽ không còn quay lại?

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, chỉ cần được chờ đợi là cuộc sống có ý nghĩa rồi. Làm chủ một trái tim không có nghĩa phải giữ trái tim ấy bên cạnh mình.

Có phải đó là cách mà Hải Anh nắm giữ trái tim anh suốt bao nhiêu năm qua?

KHOẢNG CÁCH GIỮA 2 TRÁI TIM

Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến chúng ta cảm thấy xa cách nhau…

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:

Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau?

Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:

“ Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ! ”

Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, Ngài bảo:

“ Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe? ”
 KHOẢNG CÁCH GIỮA 2 TRÁI TIM

Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.

Sau cùng ông bảo:

“ Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to.

Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy ”.

Ngưng một chút, Ngài lại hỏi:

“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào ? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao ? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau...... Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”.

Rồi Ngài lại tiếp tục:

“ Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ.
Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi!
Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì…”.

Ngài kết luân:

“ Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề.
Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về ”.
ST

Vì trái tim anh bảo thế

Vì Trái Tim Anh Bảo Thế
Một ngày bình thường như những sinh viên khác, nó vác xác đến trường một cách chán nản. Những môn học bắt buộc ở trường khiến nó chán ngấy.

Vào lớp, quăng cặp sách xuống bàn, nó gục mặt xuống, định tranh thủ ngủ thêm một chút thì Nhung- cánh chim lợn đầu đàn trong phong trào supper soi của lớp đã chạy tới ngồi cạnh. Nó hí hửng:

- Ê Thu, có giai đẹp mới xuất hiện trong địa bàn trường mình đấy.

- Á á á á Đâu? Đâu? Đâu? Nó tỉnh cả ngủ. . Ở cái trường này con trai đã hiếm trai đẹp lại càng hiếm hơn nên chỉ cần có một chút nhan sắc là các chàng lập tức trở thành nhân vật chính trong câu chuyện thường nhật của các nàng ngay.

- Nhưng mà kiêu lắm. Nghe nói mấy con bé bên lớp sáng nhắn tin làm quen bị bạn ý up nguyên cái tin ấy lên diễn đàn kèm theo cái icon xanh mặt. có đứa viết thư thì cái bức thư bị dán ngay trong thang máy.

_ Úi giời đẹp giai mà vô duyên thì tao không thích đâu. Nhưng mà nếu bọn mày muốn rửa nhục thì đưa số điện thoại đây cũng được. Híhí

_ ặc ặc, mày có cái ưu điểm tự tin nhưng phải cái nhược điểm là tự tin thái quá. Số đây 098xxxxxxx chúc mày may mắn không bị nổi lềnh bềnh trên diễn đàn nhá.

_ Cứ chờ mà xem. Hứ.

Kí túc xá, điện phụt tắt. Thu nhìn đồng hồ để bàn, 23h rồi cơ à. Nào thì bắt đầu công cuộc nháy máy. hì hì. Một cuộc, k có động tĩnh, 2 cuộc, 18 cuộc…thuê bao quý khách….

Cái đồng hồ để bàn chết tiệt vừa sớm đã kêu inh ỏi, Thu mệt mỏi mở đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. thở dài một cái, lại một ngày học tập vất vả đây.

Ăn sáng xong là nó phi đến trường ngay, vẫn những tiếng ồn ào như cái chợ vỡ đón nó từ cửa lớp, giọng Nhung chim lợn the thé : ê Thu tũn vụ kia thế nào rồi?

-Chim lợn, ai cho mày gọi bí danh của tao ra hả?(có tiếng nghiến răng ken két). Vụ nào?

_Vụ làm quen với anh chàng đẹp trai ấy, đến đâu rồi?

_À hôm qua tao nháy máy nó xong ngủ quên luôn. Cứ bình tĩnh rồi đâu có đó, thôi tao lên cantin mua lon café, buồn ngủ quá, đứa nào đi không?

Mấy chục cái đầu còn đang mải túm tụm lại, thu cười nhạt rồi lết lên tầng 7. Nhiều lúc nó tự hỏi không biết thầy hiệu trưởng nghĩ gì mà lại để cantin tuốt trên tầng cao nhất, có lẽ sau khi bỏ cả đống sức lực để leo lên đó sinh viên sẽ mua nhiều đồ ăn hơn chăng. Thôi kệ, với cái tình hình mất điện thiếu kiểm soát như trường này thì đi thang bộ là giải pháp an toàn nhất.

Cantin buổi sớm chật cứng người, vất vả lắm nó mới lấy được một lon cafe lạnh, rồi thì sức đâu mà leo xuống, thôi thì đánh cược với số phận bằng cách chui vào thang máy vậy. Có khi nào ngày mai trên trang nhất các báo đăng tin nữ sinh trường Z nhập viện vì sự cố mất điện khi đi thang máy không nhỉ? Nó thoáng rùng mình rồi cười phá lên vì trí tưởng tượng của mình.

Hay ho nhỉ!!!!!!!!!!! Nó giật mình ngẩng đầu lên, một gã to cao đang đứng dậy phủi quần áo sau cú đo đất.Gương mặt điển trai của gã đỏ gay.

Con bé ngơ ngác. Gã trai hùng hổ bước vào thang máy vừa mở ra, nó ngây người.

Có vào không????????? gã ta hằn học. nó nhảy tót vào rồi đưa ánh mắt nghịch ngợm nhìn gã. Gã ta ném lại một tia nhìn sắc lẹm khiến nó khẽ run lên. _- Chắc là đau lắm nhỉ, trượt một cái rõ dài còn gì? Nó hỏi.

_Không đau nếu không bị một đứa con gái vô duyên cười cợt.

_ À, thật ra tôi không cười anh đâu,thật đấy, haha. Chẳng hiểu sao nói đến đấy nó lại thấy không nhịn nổi cười.

_Chỉ có đồ điên mới cười một mình.

_Gì??????????

Thang máy báo đã xuống đến sảnh tầng 1. Thu bấm số 7 rồi nhảy vội ra. Nó thích thú nhìn cửa thang máy đóng lại trước mặt gã. Hình như…gã cười.

Mỗi tiết học chỉ có 45 phút mà đối với nó dài như cả thế kỉ. cuối cùng thì cái chuông dở hơi cũng cất tiếng lảnh lót báo hiệu cái mà bọn sinh viên gọi là " phóng thích có thời hạn”. lũ con gái ồn ào như ong vỡ tổ.

_Ê chim lợn, cho tao xin ít thông tin về đối tượng đi, Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà

_Ừm. chàng tên Tuấn, hơn mình hai tuổi, vừa đi Trung Quốc về, giờ học tiếp bên lớp tiếng Trung. Cao to đẹp trai, sở trường là bóng rổ.Nghe nói vì quá xuất sắc nên chưa có mối tình vắt vai nào

_Vì chúng mày tao đành cố gắng vậy.còn thông tin gì nữa không?

_Hết. à không, chàng còn một tên bạn thân nữa. tên này da trắng chân dài, cũng khá bảnh trai chỉ tiếc là…

_Là sao, nói mau!

_Là bóng, bóng chúa! Chính mắt tao thấy hắn ngồi cũng một gã ẻo lả ăn mặc lòe loẹt trong quán Bạch Dương. Chắc hẹn hò. Kìa, Hắn kìa, thiêng thế.

_ Nhìn theo ngón tay chim lợn. Không thể tin nổi, là gã. Thu bật cười, vẳng bên tai " chỉ kẻ điên mới cười một mình”.

_Và mày đã buôn cho nửa khoa mình biết chứ gì?

_ Không tao không nói với ai, tao thấy tội nghiệp những người như gã.thôi về đi.

Kí túc xá, 23h tắt điện. Thu mệt mỏi gấp cuốn sách dày cộp lại. mở điện thoại. không có phản hồi nào từ nỗ lực nháy máy điên cuồng của nó hôm qua. Nó nặng nhọc khép đôi mi mắt dày lại. trong giấc ngủ chập chờn :”Chỉ kẻ điên mới cười một mình”, một thoáng cười, gương mặt điển trai, gã, mặc váy.

Ánh nắng chiếu qua ô cửa kính gọi nó dậy tiếp tục một ngày mới.

Vác xác đến trường, nỗ lực lắm nó mới không ngủ gục trong cái giờ học khô khan này. Cuối cùng thì tiếng chuông quen thuộc cũng ngân nga như nói với bọn sinh viên lười rằng chúng được tự do tạm thời.

Thu nặng nhọc vác xác ra phía cổng trường lầm bầm nguyền rủa cái trời xanh, mấy trắng mà nắng muốn vỡ đầu. Qua nhà xe nó lơ đãng nhìn vào, một bóng dáng quen thuộc. Là gã, vespa trắng, đang đeo khẩu trang và mặc áo chống nắng.

Nó khẽ cười toan bước đi nhưng rồi một ý nghĩ thoáng qua làm nó tiến lại về gã gã chẳng thèm nhìn nó lấy một cái. Thu kéo tay áo gã. _này, tôi vẫn chưa biết tên anh.

_Nghe này em gái nếu em định làm quen với tôi thì tôi không rảnh nhá.

_Anh hoang tưởng à? Chẳng đời nào tôi thích anh đâu. Tôi biết anh có khả năng mà người đàn ông khác không có.

_Tôi biết tôi đẹp trai hơn người cô không cần khen cho phí lời.

_Anh được ra hay trốn trại thế? Hoang tưởng. ý tôi là anh có khả năng thờ ơ với phụ nữ, khả năng mà không phải người đàn ông nào cũng có.

Gã cười khẩy, _Tôi chỉ có khả năng miễn dịch với con gái vô duyên thôi, cô chẳng hạn.

_Tôi ..tôi. anh mới là đồ vô duyên ý. Tôi biết bí mật của anh nếu anh chịu giới thiệu tôi cho bạn anh tôi hứa sẽ giữ im lặng.

Thu liến thoắng.

_Đồ con vịt! gã cười, dịu dàng. Đáng tiếc…

Gã nhảy lên xe rồi phóng đi, nó vẫn đứng đó, ngây người, đúng là đáng tiếc…

Sáng hôm sau nó lết đi học với cái đầu đau như búa bổ. Một cuốn tiểu thuyết trinh thám đã làm nó gần như không ngủ được.

Bịch, một vật thể gì mềm mềm âm ấm vừa đâm sầm vào nó làm nó ngã quay đơ.

Trời đất tối sầm, trăng sao thi nhau mọc lấp lánh. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó kéo dậy. nó trợn mắt nhìn "vật thể lạ”. Đẹp trai quá! Một anh chàng cao ráo, nước da trắng mịn màng, đôi mắt trong veo và nhất là nụ cười rất lãng tử.

_Bạn không sao chứ?

_Ơ mình không, ơ bạn học trường này à? Sao trông bạn lạ…lạ thế. Thu lắp bắp

_Mình tên Tuấn, mình học lớp tiếng Trung.bạn không sao thì tốt. Chàng bỏ đi, thu vẫn đứng đó nghe tiếng bước chân xa dần.

Cuối cùng thì mấy tiết học chậm chạp cũng qua đi, nó vội vàng phi ngay đến nhà để xe. Hai mươi phút sau gã xuất hiện, vẫn trang phục y như hôm trước.

Nó mỉm cười bắt chuyện: _ chào chàng trai dễ thương, hôm nay trông anh duyên dáng lắm.

_ Chào vịt, cạc cạc gì thế. Gã hờ hững.

_Phương! Gã và nó cùng nhìn về hướng phát ra tiếng gọi. thì ra là chàng đẹp trai, nó bỗng thấy bối rối. chàng tiến tới chỗ gã, khoác vai gã rồi nói _Hôm nay cậu cho mình đi nhờ nhé, xe hỏng nên lúc sáng phải bắt taxi đi học.

_Chào bạn. Thu mỉm cười thật tươi, cố mở mắt thật to.

_Ừ chào, xin lỗi bạn vì việc lúc sáng nhé.

_Hai người quen nhau? Gã hỏi.

_Vừa mới thôi. Chàng cười tươi rói. Thực ra thì cũng chưa biết gì nhiều, sao cậu không giới thiệu cô nàng này cho mình nhỉ? Định giấu hả?

_Cô này hả, một con vịt.tất cả chỉ có thế.

_Nó lườm gã một cái rồi chớp ngay lấy cơ hội. Mình tên là Thu, mình là bạn của Phương (nhờ chàng mà nó vừa biết được tên gã). Rất vui được biết Tuấn. nó chìa tay.

Chàng lịch sự cầm tay nó. _Nếu đã là bạn của Phương thì cũng là bạn của mình. Phương là bạn rất thân của mình.

_Về thôi! Gã đáp một câu gọn lỏn rồi rồ ga phóng đi. Chàng ngồi sau gã, vẫn ngoái lại cười với nó một cái. _Chào Thu nhé!

Ôi sao trai đẹp lại cứ hay cười thế nhỉ. Nó thầm ước một ngày nụ cười ấy là của mình, chỉ dành cho riêng mình.

Không biết nó đứng bao lâu trong nhà gửi xe nữa. chỉ biết khi về đến kí túc xá trời đã mưa rất to.

HÔm nay là chủ nhật, một ngày thảnh thơi. Nó lang thang trong khuôn viên kí túc rồi tiến về phía bãi cỏ ven hồ nước. trên đám cỏ non mơn mởn còn đọng lại mấy hạt sương trong vắt long lanh trong nắng sớm. mặt hồ phẳng lặng, gió nhẹ mùa thu khẽ lay động hàng liễu ven hồ tạo cho người ta cảm giác khoan khoái khó tả. Đang vui vẻ tận hưởng thiên nhiên thì nó nhìn thấy chàng. Hôm nay chàng mặc một chiếc áo sơ mi kẻ. đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp nó nhủ thầm. Bên cạnh chàng, tất nhiên là gã. Trông gã vẫn đáng ghét như gã vốn vậy. cuối cùng thì chàng cũng nhìn về phía nó. _Thu đúng không? Tình cờ thật đấy. chàng reo lên.

Chỉ chờ có thế nó lập tức phi tới. _Chết, sao ngày đẹp trời mà hai chàng đẹp trai lại đi với nhau thế này?

_ừ thì không cô nào thèm đi cùng nên chúng tôi đành đi với nhau vậy. thế cô nương thì sao?

_À mình thì muốn đi với một người nhưng chắc người đó không chịu. thế nên đi một mình.

_làm gì có ai mà lại nỡ từ chối người đẹp thế cơ chứ.

_thế nếu tớ muốn đi chơi với anh chàng đẹp trai tên Tuấn thì sao nhỉ? Nó cười giả lả.

_Này con Vịt, con gái chắc không phải ai cũng vô duyên như cô đâu nhỉ? Trắng trợn! gã lên tiếng.

_Còn đàn ông chắc không phải ai cũng lạnh lùng thờ ơ với phái đẹp như anh đâu nhỉ? Nó đáp.

_xin lỗi tôi bận, có lẽ tôi phải về trước rồi, hai người về sau nhé. Gã đứng dậy rồi cứ thế bỏ đi.

Chắc gã ghen đây mà, nó thầm nghĩ rồi quay sang cười toe toét với chàng.cậu không phiền vì tớ làm phương bỏ đi chứ?

_Phương là thế mà, cậu ấy thờ ơ với các cô gái đẹp. chàng đáp

Phải nói là gã ghét con gái mới đúng, nó nghĩ.

Cả buổi sáng hôm đó, nó ngồi cùng chàng bên bãi cỏ ven hồ, nói đủ thứ chuyện, chàng nói chuyện rất thoải mái, tâm lí nữa. chàng cũng kể về gã. Hoàn cảnh của gã khá đáng thương. Có lẽ thiếu tình cảm của mẹ khiến gã trở nên như vậy. nó thấy thương hại gã và nó thích chàng.

Những ngày sau nó luôn kiếm cớ để gặp chàng, được gặp chàng, nó rất vui. Tuy nhiên nó không hề hé một lời cho bọn bạn cùng lớp.nó muốn chàng, chỉ là của nó

Thỉnh thoảng nó gặp gã, nó chỉ chào rồi bỏ đi. Đôi khi gã nói những lời khó nghe với nó. Nó chỉ cười. nó thực sự thấy gã rất đáng thương.

Một ngày chủ nhật cuối thu gã hẹn gặp nó, trong một quán cá phê nhỏ. Nó đắn đo rồi nhận lời. ít lâu không gặp, gã khá gầy đi chút ít. Dạo này tình cảm giữa nó và chàng tốt hơn. Chàng hay rủ nó đi chơi vào cuối tuần.nó cũng hay đi cổ vũ chàng trong các trận đấu bóng rổ mà chàng tham gia. nó đoán gã gặp nó cũng vì thế.

_Cô thích Tuấn thật à? Gã vào đề ngay.

Nó lúng túng một hồi _Liên quan gì đến anh? ừ tôi thích Tuấn đấy. sao nào?

_cô nói dối, cô tiếp cận tuấn vì một trò cá cược vớ vẩn. cả trường ai cũng biết cả. cũng có thể giờ cô đang thõa mãn. Nhưng tôi nói để cô biết hãy chấm dứt trò ngu ngốc đó ngay.

_Tôi yêu Tuấn, anh không có quyền ngăn cản. anh ghen à? Tôi biết anh không bình thường nhưng anh đừng mơ mộng nữa. chuyện anh với Tuấn chỉ là chuyện hoang đường thôi. Nó bỏ chạy khỏi quán.

Mặt gã trắng bệch, u ám. Trong quán đang mở một bản nhạc, khá quen thuộc. romance.

Chàng vẫn hẹn nó đi chơi nhưng lần nào cũng có mặt gã. Những cuộc đấu khẩu giữa nó và gã vẫn diễn ra gay gắt để đêm về nó còn thao thức mãi vì ấm ức.

Một ngày đầu đông rét mướt, mẹ nó đã mãi mãi ra đi trong sự đau khổ tột độ của nó. Những ngày quay lại trường, nó như một kẻ mất hồn. Nó ngẩn ngơ, xa xôi và đôi mắt lúc nào cũng sưng húp. Nó giấu mình trong góc giảng đường, trời tối nhanh và sinh viên đã về gần hết. lâu rồi nó không gặp chàng. Chàng cũng chỉ nhắn tin động viên nó mấy câu. Nó rấm rứt khóc. Khóc thay cho những ngày mẹ đội mưa đi làm để nuôi nó., khóc thay cho những phút mẹ giấu nước mắt ngày bố bỏ đi, khóc cho mẹ cả cuộc đời chưa được thảnh thơi, cả đời mẹ chưa từng được ăn ngon mặc đẹp. màn đêm im lặng nuốt chửng hình hài nhỏ bé của nó. Mẹ ơi! Nó khe khẽ. Một bàn tay đặt lên vai nó khiến nó giật mình. Là gã. Gã ôm nó vào lòng lau những giọt nước mắt trên mặt nó. Nó gục đầu vào vai gã khóc ngon lành.không hiểu sao trong màn đêm âý chỉ có nó và gã, nó lại thấy cảm giác an toàn và yên bình thế. Nó không còn ý nghĩ kỳ thị gã nữa. gã kể cho nó nghe về cuộc đời mình, về người mẹ không hề biết mặt cũa gã. Nó thương gã…

Nhờ sự quan tâm của gã nó đã khá dần lên. Nó thân với gã, hay kể gã nghe về những điều nó gặp trong cuộc sống. Đôi khi những câu truyện cười gã kể làm nó cười như chưa bao giờ được cười. Nhưng gã vẫn không hề muốn nó thân thiếtgặp ánh mắt gã nhìn chàng, xa xôi và u ám, nó lại thấy như có lỗi với gã. Nó rất thương gã.

Hôm nay là một ngày trọng đại, chàng rủ nó đi chơi riêng mà không có gã. Chàng đã trịnh trọng nói với nó như thế. Nó vui lắm, mất cả buổi chiều để thử cả đống quần áo. Nào thì tô son một chút, thêm một ít phấn cho má hồng. Công bằng mà nói nó cũng khá xinh đẹp. mắt to và đen láy, mái tóc đen dài dịu dàng lúc nào cũng ôm lấy bờ vai thon. Một vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa có nét tinh nghịch. nó đến chỗ hẹn khá sớm. Đó là một hồ nước hiếm hoi của thành phố này đẹp mà lại vô cùng vắng vẻ. trước đây hồ này là nơi hẹn hò của nhiều đôi trai gái nhưng nghe nói vì có một cô gái chờ người yêu bên hồ mãi không thấy nên đã gieo mình xuống, từ đó không ai còn đến đó nữa. nó cũng thấy hơi sợ nhưng chỉ nghĩ đến việc gặp chàng thôi là nó cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Nó hồi hộp ngồi đợi. xung quanh vắng vẻ, ngọn đèn mờ không đủ làm cho cảnh vật bớt hoang lạnh, một màn đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng dế vọng lại. nó ngồi sát mép nước cho hơi nước mơn man khuôn mặt rất dễ chịu. bỗng một bóng đen từ phía sau nhẹ nhàng tiến lại phía nó, bất ngờ, nó vẫn chưa hiểu gì đã thấy mình chới với giữa dòng nước, nó thấy mình ngộp thở, nước tràn vào mũi xộc lên. Nó thấy đau đầu, mũi không thở được và người chìm xuống. nó thấy mẹ nó giơ tay ra với nó…nó thấy toàn thân bủn rủn. nó quẫy đạp. càng quẫy đạp càng bất lực. bỗng nó cảm giác người nhẹ bẫng.

Nó mở mắt, nó đang ở đâu thế này? Thiên đường chăng? Sao lại có thiên đường toàn quần áo và tất bẩn quăng lung tung thế này cơ chứ, nó thầm nghĩ. Chắc đây là địa ngục rồi. nó tự nhủ. Chẳng lẽ diêm vương phủ lại luộm thuộm hơn cả cái tổ củ nó. Đang mải mê suy nghĩ nó không để ý gã diêm vương đã đến bên từ lúc nào. Gã lên tiếng: _ê con vịt, tập bơi đã chưa?

_Ơ sao anh lại ở đây? Anh cũng chết đuối à? ở cái cống nào thế? Nó mỉa

_Đúng là đồ vịt mà. Cô có biết đây là đâu không? Đây là nhà tôi đừng có mà hoang tưởng nữa.

_Sao tôi lại ở đây? Tôi chết rồi cơ mà

_Ừ thì cô chết rồi nhưng diêm vương không muốn nhận con vịt xấu xí nhà cô nên chuyển phát nhanh cô cho tôi.

_Có mà cái đồ dáng ghét nhà anh ấy muốn chết à?

_này cô đối xử với ân nhân của mình như thế à? Tôi vất vả lắm mới lôi được cô vào bờ đấy. may cho cô là tôi có việc đi qua đấy.

_ ai cần đồ đáng ghét nhà anh cứu, nói không chừng chính anh đẩy tôi xuống hồ ý. Rồi cắn rứt lương tâm lại vớt tôi lên. Nó nói một hồi.

Sắc mặt gã biến đổi trong giây lát. Trắng bệch trong vài giây rồi trở lại bình thường ngay.

_Cô nghĩ tôi xấu xa vậy ừ. Gã cười cay đắng. thôi cô ngủ đi tôi ra ngoài.

_Anh định đi đâu? Đêm rồi. anh cứ ngủ lại đây đi.

_cô không ngại à? Con gái mà dễ dãi thế sao? Gã hỏi

_không, với anh tôi không sợ gặp nguy hiểm bởi vì tôi là con gái mà. Nó cười tít mắt.

Chẳng nói nhiều nó nằm lui vào một chút rồi vỗ vỗ xuống giường. gã thở dài rồi nằm cạnh nó. Mấy phút sau, gã vẫn đang trằn trọc còn nó thì đã ngáy khe khẽ.

Gã nhìn nó, cứ thế mà không tài nào nhắm mắt được. gã đã sai chăng?

Nó thấy lạnh, chẳng gì thì cũng mùa đông mà chăn nhà gã thì mỏng dính. Khẽ mở mắt nó thấy gã đang nhìn nó, bàn tay gã đang vuốt má nó.

Nó hét lên _Trò biến thái gì vậy?

_ gã vẩy ngón tay út cong cong của gã một cahcs điệu đàng, _khiếp mịn thế dung kem dưỡng da gi đấy.

Nó cười _Hì, quên mất đằng ấy không phải là…hì hì. Nói rồi nó ôm lấy gã. ấm hơn rồi đấy. nó ngủ ngon lành.

Còn gã thì không tài nào ngủ nổi.

Tiếng chuông cửa đánh thức nó dậy, mở đôi mắt lờ đờ ngái ngủ ra nó bắt gặp ánh mắt gã, đang nhìn nó chằm chằm.

_Nhìn gì thế anh bạn? anh không ngủ à?

_Ừ tôi đang thắc mắc khi nào cô bỏ chân ra khoỉ bụng tôi và nghĩ xem làm thế nào mà cô có thể ngáy to như vậy.

Nó cười hì hì rồi nhấc chân ra khỏit người gã, một đêm ngon giấc.

_cười gì cô mau ạy vào wc đứng cho tôi?

_Tại sao? Không thấy có người gọi cửa hả? Tôi không muốn bị hiểu lầm.

_ok sir. Nó nhéo má gã một cái rồi cười thích thú phi vội vào wc, cái áo rộng thùng thình gã thay cho nó tối qua suýt làm nó ngã ngửa. Gã nhìn bộ dạng đáng yêu cuả nó gã không nén nổi một nụ cười. Tranh thủ lúc gã ra mở cửa nó chạy lại giường toan lấy cái đồng hồ đeo tay trên bàn để đèn ngủ không ngờ đã thấy gã và người kia quay lại nó bèn chui tọt vào gầm giường nằm nín thở.

Nó nghe thấy giọng gã _ Cậu có chuyện gì muốn nói?

_Sao cậu có thể lạnh nhạt với tớ như thế? Tớ là bạn thân nhất của cậu cơ mà.

Giọng nói ấy sao mà quen thuộc, là của chàng. Nó mừng rơn đang định chui ra thì nó nghe thấy chàng tiếp tục

_Hơn hết, cậu biết mà, tớ yêu cậu, hơn tất thảy mọi thứ.

Trời đất như quay cuồng, nó không tin vào tai mình nữa. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Chàng yêu gã? Thế thì tại sao chàng lại ngọt ngào với nó, hẹn hò với nó, cho nó hi vọng? Nó phải hổi cho rõ. Nhất định phải hỏi cho rõ. Nó chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng gã. Lạnh lùng.

_Là cậu phải không? Là cậu đẩy Thu xuống hồ đúng không?

_Tớ không hiểu!

_Chính mắt tớ đã nhìn thấy cậu làm vậy. Tái sao????? Gã gầm lên

Tim nó như vỡ ra thành ngàn mảnh.

_VÌ tớ yêu cậu, tớ ghét nó. Ngay lần đầu thấy nó, thấy ánh mắt cậu nhìn nó, tớ đã biết cậu thích nó. Tớ căm ghét nó.

_Vì vậy cậu hại người ta ư? Cậu có phải con người không?

_Tớ không cần biết, chỉ cần nó không còn nữa cậu sẽ là của riêng tớ.

_Vậy thì tớ nói để cậu biết. Tớ yêu Thu! Chỉ mình cô ấy thôi.

Thu chết sững. chỉ trong có một khoảnh khắc mà cô đi hết từ cú sốc này sang cú sốc khác. Nước mắt nó chảy dài. Nó phải làm sao đây?

Nó chui ra khỏi gầm giường, vùng chạy. Nó không ngoái đầu lại. Tất cả đã chấm hết.

Nó trở lại những ngày không có chàng và cũng không có gã. Buồn tẻ và nhàm chán. Đôi khi nó nhớ lại câu chuyện hôm đó và khóc. Một cú ngã đau.

7 giờ tối chuông báo tin nhắn từ điện thoại nó. Là gã. "thì ra không có em lại vô vị đến vậy. Xuống sân kí túc được không?” bất giác nó mỉm cười. Nó cũng rất nhớ gã. Nhớ hơi ấm của gã. Nhưng nó chưa đủ dũng cảm để đối mặt với gã. Nó vội vàng chạy xuống sân. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường nó thấy gã. mái tóc hơi xù làm gã trong đẹp trai hơn bội phần. Gã ngồi đó, dưới gốc cây bằng lăng với cây đàn ghita. "Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao, vẫn luôn ở đây nơi tim anh tình yêu bất tận. Phút giây anh nghẹn lời, vì biết anh yêu em” gã thủ thỉ. Nó thấy tim mình bồi hồi, ….ở bên anh mùa đông không còn lạnh nữa. Có lẽ, Vì anh là nắng….

Có lần nó hỏi gã về chuyện mà Nhung chim lợn trông thấy gã đi cùng ai đó trong quán Bạch Dương, là gã cười khổ sở :_Đó là "bạn trai” cũ của Tuấn. cậu ta gặp anh để nhờ anh khuyên Tuấn quay lại với cậu ta nhưng không được.

_Sao em hiểu lầm anh là…anh không giải thích nhỉ?

_Anh giải thích thì em có dám ôm anh ngủ không? May cho em anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này nhé. Không thì bây giờ…

_Bây giờ sao?

Gã cười phá lên. Nó đỏ mặt lầm bầm. _Chỉ kẻ điên mới cười một mình.

Nó bất giác quay sang nhìn gã, gã cười. Nụ cười ấy sao mà thoải mái thế. Dường như trên cõi đời không còn những ích kỉ, giả dối. Nó thì thầm: "Sao anh lại yêu em?” Gã vẫn cười: "Vì trái tim anh bảo thế”.

Và họ yêu nhau như vậy đấy.Đôi khi, trong cuộc sống bạn có thể gặp nhiều người, thích vài người và ghét một ai đó. Nhưng cảm nhận bằng đôi mắt và đôi tai thôi chưa đủ.Hãy lắng nghe lời mách bảo của trái tim mình.