cậu…
Tử Khiêm+Chấn Thiên: hay là chúng ta cứ ở lại đây thêm 1 buổi tối nữa đi. ngày mai về cũng được mà.
Trúc Lam (gật đầu đầy bối rối): ukm, ở lại đây thêm 1 buổi nữa cũng không ảnh hưởng gì đâu.
Triết Vũ (ôm Tường Vi vào lòng): đừng khóc. mình biết là cậu sẽ nhớ bố mẹ nhưng ở nhà chúng ta còn có những người đang chờ đợi. đừng buồn. cậu quên là mình có thể đi xuyên thời gian sao. bất cứ lúc nào cậu muốn, mình sẽ đưa cậu về đây. cậu có thể gặp bố mẹ mình bất cứ lúc nào mà. mình hứa. cậu tin mình chứ, Carey?
Tường Vi (bấu chặt áo Triết Vũ): huhu, hức hức…nhưng mình vẫn buồn lắm. thật sự là không nỡ…không nỡ rời khỏi đây
Tường Văn (cùng Như Nguyệt, không biết đã đứng ở cửa từ khi nào): Carey, đừng nhõng nhẽo như thế chứ. con đã lớn rồi. sắp đi lấy chồng rồi mà còn khóc nhè y như con nít vậy sao? chúng ta sẽ còn gặp lại mà. gặp lại khi con là con của thế giới mà con sinh sống ấy
Tường Vi (ngước nhìn Tường Văn và Như Nguyệt): nhưng hai người…
Như Nguyệt (cười): sao vậy? đừng khóc nữa. bố mẹ còn dự đám cưới của con với Triết Vũ nữa. hai đứa không trở về thì sao bọn ta đến được?
Lòng Tường Vi đau như cắt. bố mẹ cô đã nhìn thấy nhiều thứ sẽ xảy ra trong tương lai nhưng caí chết của chính họ thì họ lại không hề nhìn thấy. Tường Vi muốn nói ra nhưng sợ lịch sử thay đổi sẽ ảnh hưởng đến thế giới ở tương lai nên cô lại không dám nói.
Như Nguyệt: Mỗi thứ trong đời, đều có cho nó riêng một giới hạn…Quy luật cuộc sống là thế – Chỉ khác nhau ở chỗ giới hạn đó là bao lâu, nhiều hay ít thôi…Chẳng có một ai, hay cái gì có thể giữ được ở bên mình vĩnh viễn. Ai rồi cũng sẽ phải xa những gì mà mình trân trọng và yêu quý…Hoa nở rồi hoa tàn, trăng tròn rồi trăng khuyết, bèo hợp rồi bèo tan, người đến rồi người lại ra đi.
Tường Văn: Phải đấy, Carey. bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc phải tàn. đừng buồn vì chúng ta còn gặp lại nhau. Con trở về đi. Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau ở 1 thời điểm nào đó trong tương lai mà. Đan Linh không thốt lên lời khi cả một luồng ánh sáng chói loà không gian và thời gian xuất hiện. luồng ánh sáng đã xuất hiện lúc nãy, khi mà nhóm Tường Vi, Triết Vũ biến mất. Mọi người đang có mặt ở Dracate lúc này, dù là người của học viện hay là của phe chống đối đều dừng hết lại, nheo nheo mắt ngó luồng ánh sáng kì lạ. Sau 2s thì có bóng dáng mờ ảo của ai đó bước ra từ tâm của vầng sáng. Chí Kiệt nhận ra ngay đó là Trúc Lam.
- Trúc Lammmmmmm – Chí Kiệt mừng rỡ hét lên – mấy đứa vừa biến đi đâu vậy
- Anh Chí Kiệt, mọi người vẫn ổn chứ. Có ai bị làm sao không? – Trúc Lam đảo mắt khắp nơi
- Không sao đâu, Trúc Lam. tính ra thì chúng ta mới biết mất có 5 phút thôi. Chưa ai chết đâu – Chấn Thiên cũng xuất hiện ngay sau Trúc Lam
- Sao cậu gở miệng thế, Chấn Thiên – Tử Khiêm chau mày
- Bọn này đã trở về, có cần sự giúp đỡ không đây mọi người? – Triết Vũ nhướng lông mày ngó chiến trường
- Về đúng lúc lắm – Tường Luân gật đầu – Phiền mấy đứa lo liệu bọn kia hộ anh
- Okie – Chấn Thiên ra hiệu đã hiểu và nhằm thẳng quân thù tấn côngSau đó là Triết Vũ, Tử Khiêm và Trúc Lam đồng loạt xuất trận. Sân trường Dracate hỗn loạn cả lên. lửa, điện, nước, đất, đá cứ bay xèn xẹt trên đầu mọi người. Triết Vũ một mình đối đầu với 3 tên của phe chống đối. lửa từ người cậu bốc lên ngùn ngụt. Tử Khiêm cũng làm cho nhiều người ướt nhẹp với năng lực của mình. Đan Linh và Chấn Thiên được điều đi cứu chữa cho những hs bị thương. Trúc Lam sau cái vỏ bọc tàng hình cũng làm cho người của phe chống đối hoảng loạn. Tường Luân lạnh lùng và bình tĩnh đối phó với quân thù. cả người Hạ Tường Luân được bao bọc bởi luồng ánh sáng chói mắt. ánh sáng từ Tường Luân chẳng mấy chốc hoá thành lửa. Thiên Dã tiếp tục làm cho mặt đất rung chuyển, Dyland vừa tạo ra cả 1 trận bão tuyết kết hợp với sóng siêu âm mà Kì Bình tạo ra đã hạ gục hàng chục kẻ gây loạn. Chí Kiệt vừa sử dụng năng lực của mình kêu gọi các loài cây thức tỉnh, cùng chiến đấu với anh ta…Sau một thời gian cầm cự, cuối cùng phe chống đối đã bị đánh bại hoàn toàn. Cả nhóm Tường Luân ngồi thở mệt nhọc. ai nấy mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại.
Tường Luân (lấy tay quệt mồ hôi): cuối cùng cũng đã xong. thế vừa nãy mấy đứa đã biến đi đâu trong 5 phút vậy
Triết Vũ (mồ hôi lấm tấm): về quá khứ, về nơi này 30 năm trước
Dyland (ngạc nhiên): cái gì cơ?
Chấn Thiên: thì đó, về Dracate 30 năm trước và đã gặp phụ huynh của chúng ta ngày còn trẻ.
Tử Khiêm (gật gù): ukm, gặp được nhiều người lắm
Thiên Dã: mấy đứa nói thật đấy chứ
Chấn Thiên: tất nhiên là thật rồi
Tường Luân: vậy là sức mạnh đi xuyên thời gian của cậu đã thức tỉnh rồi hả, Âu Triết Vũ
Triết Vũ (sững sờ): sao anh biết
Tường Luân (mỉm cười): đừng quên anh là thủ lĩnh của Ngũ Hành. anh biết nhiều thứ lắm đấy. mấy đứa sẽ không ngờ được đâu
Trúc Lam (hớn hở): anh Chí Kiệt, em gặp mama của e và mama của anh đấy.
Chí Kiệt: mama anh thế nào
Kì Bình: còn bố mẹ của anh nữa
Vô Kị: vậy Tường Vi đâu?
Cả bọn lúc này mới ngỡ ngàng: “ukm, đúng rồi, Tường Vi đâu?”và ngó dáo dác xung quanh
Tường Luân (chau mày): nghĩa là các em không biết Carey đang ở đâu ak
Thiên Dã (lo lắng): chẳng phải mấy em đi cùng nhau sao? sao lại bị lạc được
Dyland: Triết Vũ, đừng bảo với anh là cậu không biết Carey ở đâu nhé
Triết Vũ (mặt cũng tái mét): vậy không phải là Tường Vi đã về trước rồi sao
Mọi người: cái gì?
Triết Vũ (nhớ lại): trong lúc di chuyển về đây, lúc vừa về lại thời điểm này thì Tường Vi biến mất. có lẽ cô ấy đã dùng dịch chuyển tức thời để về đây trước giúp mọi người.
Tường Luân (hét lên): vậy thì có truyện rồi. anh không cảm nhận được Tường Vi đang ở đây
Tất cả (đều thất thần): lẽ nào…Tường Vi bị đưa đến mốc nào đó khác sao?
Thiên Dã: nhưng là mốc nào? mau đến đón con bé đi Triết Vũ
Tường Luân: nếu không biết thời điểm Carey bị đưa đến thì không thể tìm kiếm con bé được đâu. chỉ là mò kim đáy bể thôi. lần này thì truyện lớn xảy ra rồi
Trúc Lam (quay qua nhìn Triết Vũ): Triết Vũ, cậu…
Triết Vũ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cậu ngã xuống đất trong tiếng hét hoảng loạn của mọi người…
Tường Vi ngơ ngác nhìn xung quanh: “đây là đâu? không phải là trường Dracate sao, Triết Vũ?”. Tường Vi càng hoảng loạn hơn khi không thấy có ai bên cạnh mình – “Triết Vũ? Chấn Thiên? Trúc Lam? Tử Khiêm? có ai ở đây không? mọi người lên tiếng đi chứ. đừng có doạ mình. mình thấy sợ rồi đấy. đừng đùa nữa”. Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu Tường Vi: “vừa nãy lúc vừa đến nơi, mình đã sử dụng dịch chuyển tức thời. hình như lúc ấy, Triết Vũ vẫn đang thi triển sức mạnh của mình thì phải? có khi nào mình đã bị đưa đến 1 thời điểm khác không?”. Tường Vi vừa nghĩ vừa đổ mồ hôi. ôi Chúa ơi, nếu đó đúng là sự thật thì khổ rồi. Triết Vũ sẽ không thể biết cô đang ở đâu mà đến đón cô, mà nói thật là chính cô còn không biết mình đang ở chỗ nào nữa kìa. Tường Vi oà khóc nức nở. Người đi lại trên đường nhìn cô đầy cảm thông và thương hại: “chắc là vừa bị người yêu bỏ ấy mà”hoặc”thất tình là khổ thế đấy”. sau 1 lúc ngồi khóc ngon lành, Tường Vi cuối cùng cũng đứng lên. tự động viên mình, Tường Vi hi vọng 1 điều kì tích sẽ xảy ra. Tường Vi dùng dịch chuuển tức thời để tới Dracate. đến nơi, cô còn bàng hoàng và hụt hẫng hơn khi thấy Dracate đã đổi tên là Học viện Thiên Anh. Tường Vi lập tức biết rằng mình đang ở tương lai. Cô đến gặp hiệu trưởng. h là những người thầy mới cô không quen. Tường Vi chán nản rời khỏi trường. phải tìm được Triết Vũ của thời đại này, và cô mới có thể trở về. Nhưng biét tìm Triết Vũ ở đâu đây? đây là thời điểm của 8 năm sau, nghĩa là lúc cô 27 tuổi. Mà tại sao trường Dracate lại đổi tên nhỉ? sao bây h lại là trường học dành cho những người bình thường. vậy còn các phù thuỷ chưa đến tuổi trưởng thành khác sẽ học ở đâu. truyện gì đã xảy ra trong 8 năm cô vắng mặt?. Tường Vi tiếp tục dùng dịch chuyển tức thời về ngôi nhà yêu dấu của cô. gia tộc Ánh Sáng. nhưng bây h khu biệt thự đó đã sang cho chủ khác. nghĩa là cả anh Tường Luân, chị Đan Linh, anh Dyland và anh Thiên Dã cũng họ hàng của cô đã chuyển đi. nhưng đi đâu? Tường Vi tiếp tục đến nhà Triết Vũ, Chấn Thiên, Tử Khiêm và Trúc Lam. nhưng tình trạng cũng không khá gì hơn. có vẻ như trong 8 năm này, có 1 sự việc vô cùng nghiêm trọng đã xảy ra. và việc này đã làm cho không chỉ trường Dracate mà tất cả các bộ tộc pháp sư mạnh nhất đều phải chuyển đi. đi đâu nữa đây? Tường Vi thật sự gục ngã. vô cùng hoang mang, Tường Vi hi vọng vào cơ hội cuối cùng. quay trở lại căn phòng dưới lòng trường Dracate. nơi mà anh trai cô và chị Đan Linh đã ở đó theo dõi bảo vệ trường. Tường Vi có mặt ở đó sau 6s. vừa đặt chân vào căn phòng thì tiếng nói của 1 người con trai vang lên: “cô là ai? sao vào được đây?”. Tường Vi nhận ra giọng nói của người này. cô từ từ quay đầu lại. mắt cô mở lớn, miệng há hốc: “không thể nào”Phỏng vấn nào…!!!
PV (rón rén bước vào phòng khách nhà tg): Aki? có ở nhà không?
Aki (xuất hiện thình lình sau ghế): ss gọi em?
PV (hét toáng lên và chạy ra khỏi nhà): óa, cứu tôi với
Aki (gãi đầu gãi tai): ơ, ss sao vậy? có ai làm gì ss đâu
PV (rút guốc ra): không biết. h tôi không tin mấy người nữa. không đề phòng mấy người là tôi về chầu Ngọc Hoàng có ngày
Aki (cười hiền khô, vẻ mặt ngây thơ, vô (số) tội): ss nói gì, e. không hiểu. ss hôm nay ăn nhầm phải gì chăng?
PV (phùng mồm trợn má ra thổi): đừng có đánh trống lảng. mau đưa danh sách top nhân vật được độc giả yêu thích nhất ra đây, để tôi còn mang về cho lão sếp.
Aki: thì ss cứ bình tĩnh đã nào. đi đâu mà vội. vào uống cốc nước cho mát. trời nắng quá, nhìn ss mồ hôi đầm đìa rồi kìa
PV (hét lên làm tg suýt cắn phải lưỡi vì giật mình): Không cần. ai biết được uống vào thì sẽ như thế nào? nhỡ cô và nhân vật của cô cho thuốc độc vào đấy thì sao? uống xong để mà du lịch về chỗ Diêm Vương uống cà phê ak. tôi không dại nữa đâu
Aki (thở dài và đưa cho PV tờ danh sách xếp hạng): ss cứ đa nghi. mà cứ cho là sẽ có thuốc bỏ vào đi, thì cùng lắm là thuốc xổ thôi, ai dám cho thuốc độc vào để tù mọt gông ak
DANH SÁCH TOP NHÂN VẬT ĐƯỢC ĐỘC GIẢ YÊU THÍCH NHẤT TRONG TRUYỆN
1. Âu Triết Vũ
2. Hàn Tường Vi
3. Hạ Tường Luân
4. Lí Thiên Dã
5. Dyland
6. Trịnh Trúc Lam
7. Giang Chấn Thiên
8. Trần Tử Khiêm
9. Đường Chí Kiệt
10. Lăng Vô KịPV (chuẩn bị sẵn 1 viên gạch): tôi phỏng vấn với người về nhất được không
Aki (niềm nở): oh, tất nhiên rồi. ss chờ chút. để em gọi Âu Triết Vũ ra cho ss hỏi naz
PV (lắc đầu): hay thôi đi, em cho ss sđt của cậu ta, ss sẽ gọi điện hỏi, chứ nói thật là ss không dám gặp đâu. ss sợ chết lắm.
Aki: Triết Vũ, có người gặp nè
PV (hốt hoảng): này, này. ss đã bảo là…
Triết Vũ (xuất hiện): ai muốn gặp tôi hả Aki? ak, là chị PV hôm trước đây mà. tưởng chị về gặp các cụ tổ rồi
PV (nổi 1 cục tức): cái gì, đừng có trù ẻo ta. ta còn trẻ, còn đẹp thế này. chết chẳng uổng lắm sao
Triết Vũ (nhìn PV bằng cặp mắt thương hại): mới trốn về từ từ trại thương điên phải không
Aki (nhận thấy trước một cơn bão sắp nổ ra): Triết Vũ ak, không trêu chị PV nữa. trả lời cho nhanh rồi còn đi. chẳng phải hôm nay cậu có hẹn với Tường Vi ak
Triết Vũ (gật đầu): ukm, biết rồi. PV, bà cô muốn hỏi gì thì hỏi cho lẹ đi
PV (kìm nén cục tức lại): Nhiều độc giả rất tò mò về sở thích, sở ghét, sở đoản của cậu. cậu có thể tiết lộ chút xíu về chúng được không
Triết Vũ (suy nghĩ 1 lúc): Sở thích hả? thì chỉ thích đốt mấy kẻ rỗi việc hay đi hỏi lung tung, quá tò mò về cuộc sống của người khác. tóm lại là những người mình ghét thôi. mà kiểu người tôi ghét thì là ghét mấy kiểu người hay đến quấy rầy người khác như thế đấy. Sở đoản thì là khi tóm được kẻ mình ghét, mình sẽ đốt, hành hạ cho người đó sống không bằng chết. và thường thì không kiềm chế được bản thân nên ra tay quá mạnh và làm người ta hoá điên.
PV (lao ra khỏi nhà và hét lên): tôi sẽ không bị mấy người làm cho phát điên đâu. còn lâu. (lầm bầm rủa). Tên âu Triết Vũ, mi sẽ không sống lâu được đâu. lần trước làm cháy cái áo ta mới mua. mối hận này không trả ta thề ta không làm PV nữa
Ở trong nhà, tg và Âu Triết Vũ cứ nhìn ra cửa mà dấu chấm hỏi lơ lửng ở trên đầu
Aki: sao kì vậy? tự dưng bỏ chạy kìa. mà chị ta còn không đi guốc về là sao. tính bỏ đây cho tôi đi ak
Triết Vũ (hắt xì hơi): kì quá. sao tự dưng tôi lại hắt xì hơi nhỉ? Hay là tôi bị ốm rồi. đang có dịch H5N1 mà bữa trưa tôi vừa ăn gà rán. liệu có phải là…
Aki (an ủi): không sao đâu. chắc là có người nói xấu cậu thôi. không phải là bị bệnh đâu (tuy miệng nói vậy nhưng lại chạy vào tủ lục tìm gì đó)
Triết Vũ (nhăn mặt): Aki, cô tìm cái gì đấy. ak, hay là định chọn đồ cho tôi mặc đến buổi hẹn với Tường Vi?
Aki (shock): hoang tưởng ak (bỗng hét lên mừng rỡ). Ak, đây rồi. cái khẩu trang y tế tôi mới sắm. thôi, đeo vào cho chắc. (nhìn Triết Vũ cười nhăn nhở). Cậu thông cảm. cẩn tắc vô áy náy mà. tôi tính lo xa…
Triết Vũ (gào ầm lên): cô được lắm, tg. vừa an ủi tôi bảo là tôi không sao mà còn mang khẩu trang. thế có khác gì cô công nhận tôi nhiễm cúm H5N1 không hảĐã 3 ngày sau cuộc tấn công của phe chống đối. Tường Luân đã chính thức xuất hiện và trở lại lãnh đạo Ngũ hành. Vậy là Ngũ hành hiện tại có 6 thành viên: Hạ Tường Luân, Dyland, Lí Thiên Dã, Âu Triết Vũ, Giang Chấn Thiên và Trần Tử Khiêm. Chỉ 3 ngày ngắn ngủi, Tường Luân đã lập lại ngôi vị cho mình. Cậu tham gia vào Bộ Pháp thuật, lãnh đạo phù thuỷ trong Bộ phục kích người của phe chống đối. Tường Luân cũng thường xuyên xuất hiện ở trường Dracate. Dyland là gương mặt không thể thiếu bên cạnh Tường Luân. bất cứ nơi nào có Hạ Tường Luân cũng thấy bóng dáng của Hoàng tử băng ở nơi đó. Bọn hs trong trường, từ nam tới nữ đều vô cùng phấn khích trước tin đệ nhất hoàng tử Hạ Tường Luân còn sống, và mọi người còn shock hơn khi nghe tin Tường Vi chính là công chúa Carey. Thiên Dã và hội hs đang gấp rút chuẩn bị cho buổi nhận bằng pháp sư để có thể chính thức hoạt động độc lập, giúp đỡ học viện. tuy nhiên Lí Thiên Dã thường có những phút trầm tư, suy nghĩ khiến nhiều người đều cảm thấy bất an, lo lắng thay cho cậu. tất nhiên, Lí Thiên Dã không phải là người duy nhất không giỏi che giấu cảm xúc như Hạ Tường Luân hay Dyland (vẫn có thể bình tĩnh trước sự mất tích của cô em gái). Âu Triết Vũ, Giang Chấn Thiên đều vô cùng hoang mang khi không biết cô bạn thân của họ thuở nhỏ h đang lưu lạc nơi chân trời nào. Tử Khiêm và Trúc Lam cũng thường hay rơi vào trạng thái treo máy mỗi lần khi thấy cái tên Vi hay Tường Vi. Nhưng tình trạng nghiêm trọng nhất phải nói tới là Âu Triết Vũ – Hoàng tử trí tuệ. Sau khi tỉnh lại, cậu thường nhốt mình trong phòng. Có khi cả ngày trời cũng không ai thấy cậu. và trong 3 ngày này, chưa có ai bắt gặp cậu trong canteen. đôi khi vô tình bắt gặp cậu, bạn bè đều không thấy nụ cười trên môi Triết Vũ đâu cả. khuôn mặt thì tái đi, vẻ mặt mệt mỏi như thiếu ngủ trầm trọng. mọi người thấy Triết Vũ như vậy đều không khỏi chạnh lòng, xót xa.
Hôm nay lớp học của Lí Thiên Dã xuất hiện 1 hs mới. một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc bồng bềnh, suôn thẳng đen mượt. dáng cao và thon thả. hình ảnh cô ta gợi lên Hàn Tường Vi nửa năm trước, khi Tường Vi mới vào Dracate. nhìn cô gái này cũng phải xinh ngang cỡ Tường Vi, Giai Đình hay Đan Linh. Cô gái vừa bước vào lớp, bọn con trai trong lớp đã xịt máu mũi ầm ầm, ngoại trừ 4 người hội hs. sau màn giới thiệu có thể gọi là bí ẩn và chẳng có giá trị nhiều của cô bạn mới: “Mình tên là Thuỳ Dương. mình vừa từ nước ngoài trở về, mong mọi người chỉ bảo cho. “thì cô nàng bỗng nở 1 nụ cười tựa nắng với Thiên Dã. Lí Thiên Dã thì mặt mày tái mét, nhìn Thuỳ Dương chằm chằm. Chí Kiệt cũng nhíu mày khi nghe tới tên của cô bạn: “Thuỳ Dương ak? sao nghe giống như là…”, Vô Kị cùng có vẻ mặt như Chí Kiệt. Riêng tên Đỗ Kì Bình vẫn vô tư, vì không liên tưởng tới điều gì
Thuỳ Dương từ từ tiến đến chỗ Thiên Dã, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh cậu và lên tiếng
- Không phiền nếu em ngồi đây chứ, Thiên Dã – Cô gái nhìn Thiên Dã không chút bối rối
- Thuỳ Dương? là em? – Thiên Dã sau 15s mới mở miệng ra nổi
- Phải, là em. em đã trở về. thế anh có cho em ngồi cùng không ak – Thuỳ Dương bẽn lẽn cười
- Ờ…ak…ukm…tất nhiên rồi. em ngồi đi – Thiên Dã vội ngồi dịch hẳn sang ngăn ở trong cùng. Tim Thiên Dã đập thình thịch. một miền kí ức bắt đầu trở lại với Thiên Dã. Ngày đó, Thuỳ Dương luôn là cô bạn ở bên cạnh cậu mỗi khi cậu vui hay buồn. không phải Carey, không phải Hạ Tường Luân. vì cậu không muốn quấy rầy quá nhiều hai người quan trọng nhất với mình. Lí Thiên Dã nhớ lại những tháng ngày thơ ấu. cậu sống hạnh phúc cùng gia đình mình. vậy mà gia đình cậu đều bị phe chống đối sát hại. chỉ còn mình cậu sống sót. thừa hưởng gia tài kếch sù nhưng Thiên Dã sống cô đơn, không có người thân bên cạnh. một ngày, một thiếu niên bỗng xuất hiện và kêu là sẽ đưa cậu về nhà anh ta sống cùng. và bắt đầu từ đấy, Thiên Dã có người thân. cô bé em gái của người đã đưa Thiên Dã về sống cùng tỏ ra khá thân thiện với cậu, cô bé ít hơn cậu 1 tuổi. Tên là Carey. cô bé đó cũng có 2 người bạn thân, đều là bé trai, bằng tuổi. ba đứa nó chơi thân với nhau lắm. chúng cũng hay cho cậu nhập nhóm chơi cùng. Thiên Dã cũng sợ nếu tham lam quá sẽ mất đi hai người quan trọng đó, và cậu bắt đầu sống tách xa họ. Trong khoảng thời gian này, Thiên Dã đã quen với Thuỳ Dương (chị họ của Vô Kị). Nhưng rồi Thiên Dã bắt đầu có suy nghĩ là Thuỳ Dương thích anh Tường Luân. Cô luôn nhắc đến Tường Luân mọi lúc mọi nơi. Một ngày, Thuỳ Dương không lời từ biệt mà bay sang nước ngoài sống. đó là cú shock lớn nhất với Lí Thiên Dã. Cũng may trong khoảng thời gian đó, Carey luôn ở bên cạnh động viên, an ủi cậu, giúp cậu cũng nguôi ngoai được phần nào sự khổ tâm và nhung nhớ. thế rồi Carey và anh Tường Luân gặp biến cố…Thiên Dã đã nghĩ là mình đã quên được Thuỳ Dương nhưng xem ra không phải. kể từ lần gặp Tường Vi nửa năm trước, cậu luôn thấy bóng dáng của Thuỳ Dương trong cô gái bí ẩn kia. và bây h khi đối diện với Thuỳ Dương, trái tim cậu lại đập thổn thức.
- Anh đang nghĩ gì vậy? – Thuỳ Dương nhìn Thiên Dã chăm chú
- Sao em lại trở về? – Trả lời bằng một câu hỏi, Thiên Dã nhíu mày
- Em cần phải làm một việc nên mới trở về. – Thuỳ Dương nở 1 nụ cười bí ẩn
- Việc gì? vậy em có đi nữa không? – Thiên Dã không giấu nổi vẻ tò mò
- Anh muốn em đi hay ở lại hả Thiên Dã? nếu việc lần này thành công thì em sẽ ở lại, còn không thì em sẽ không bao h quay trở lại đây nữa – Thuỳ Dương mỉm cười.
- Việc gì mà em…mà em. . – Thiên Dã ấp úng không nói hết câu
- Em về đây để tỏ tình anh ak. Thổ lộ tình cảm của mình cho một người con trai biết. – Thuỳ Dương nháy mắt tinh nghịch.
- Tỏ tình? lẽ nào em muốn…- Thiên Dã bỗng thấy tim mình đau nhói. chắc chắn là Thuỳ Dương về đây để thổ lộ với anh Tường Luân tình cảm của cô ấy rồi. chắc cô ấy nghe tin anh Tường Luân còn sống nên…Chí Kiệt rời khỏi lớp học 1 mình. hiện h Thiên Dã và Vô Kị đều đang hướng dẫn cho Thuỳ dương, cô bạn mới chuyển đến. thì ra cô ta đúng là mối tình đầu của Thiên Dã thật. không hiểu sao cô ta lại trở về. và cô ta còn là chị họ của Vô Kị nữa mới hay chứ. tên Kì Bình cũng quấn lấy cái cô Thuỳ Dương đó do quá tò mò. Bó tay. Chí Kiệt uể oải đi ra cổng, định sẽ về nhà. bỗng ánh mắt Chí Kiệt bị hút chặt vào 1 cô gái đang đi đi lại lại trước cổng. hình như là đang chờ đợi ai đó thì phải, đã mấy ngày rồi. Chí Kiệt để ý cô ta 3 ngày nay, lúc nào cũng đứng ở cổng trường đến tận chiều tối mới đi. Cô ta ngoại hình bình thường nhưng không hiểu sao lại làm Chí Kiệt thấy tò mò lạ. Chí Kiệt tiến lại gần cô gái kia và lên tiếng hỏi
“Cô đang chờ ai ak. sao cứ đi đi lại lại trước cổng trường này vậy? cô không biết là trường Dracate cấm không cho hs nơi khác đứng đợi hay vào trường nếu không có việc cần thiết sao?”- Chí Kiệt mỉm cười thân thiện – “tôi nghĩ bạn nên hẹn bạn của bạn ra nơi khác. đừng đứng ở đây nữa. nếu để bảo vệ phát hiện ra, bạn sẽ gặp rắc rối to đấy”
Cô gái nhìn Chí Kiệt hai mắt tròn xoe, ngơ ngác: “mình không biết. tại mấy hôm nay mình nhắn tin cho bạn mình, đang học ở đây nhưng không thấy bạn ấy hồi âm lại gì cả. mình lo quá nên định đứng ở đây chờ xem bạn ấy có xuất hiện không. mình không phải là hs của trường nên không thể vào được, nhưng mình lo quá. và vì vậy…”Cô gái thành thật.
Chí Kiệt bỗng suy nghĩ rằng cô ta chắc đang chờ bạn trai của mình. hắn là hs của trường Dracate, nhưng chắc đã chán cô gái này nên mới cắt đứt liên lạc như vậy. Còn cô ta quá dại khờ mà cứ hi vọng và chờ đợi ở đây.
“có lẽ cô chờ ở đây chỉ mất công thôi. từ bỏ đi. có khi hắn chán cô rồi nên mới vậy đó”- Chí Kiệt cho lời khuyên
“sao cơ? ai chán? chán ai? cậu đang nói gì vậy?”- Cô gái nhìn Chí Kiệt như nhìn 1 kẻ từ trên trời rơi xuống
“thì tên bạn trai của cô đó. có khi hắn không yêu cô nữa nên mới bỏ mặc cô vậy. thôi, đừng đứng đây mà chờ đợi nữa. vô ích thôi”- Chí Kiệt ngây thơ, tưởng mình nói đúng. để rồi sau 2s bất động, cô gái bỗng cười lăn lộn. Chí Kiệt ngỡ ngàng tưởng cô ta shock quá nên phát điên – “cô không sao chứ? bình tĩnh đi. ”
“Anh hiểu lầm rồi. anh là Đường Chí Kiệt phải không?”- cô gái kia cố nhịn cười
“ukm, đúng là tôi, nhưng sao cô biết”- Chí Kiệt tiếp tục sửng sốt
“anh nổi tiếng vậy tất nhiên là phải biết rồi. Em là Nhược Ninh. Học dưới anh 1 khoá”- Cô gái bắt đầu giới thiệu – “Người em chờ không phải là bạn trai của em, đấy là cô bạn thân của em. Anh có thể giúp em được không?”
Chí Kiệt đơ mất mấy phút khi bắt gặp nụ cười toả nắng của Nhược Ninh
“Anh ơi, anh có thể giúp em được không?”- Nhược Ninh sốt ruột lặp lại câu hỏi
“Ukm, okie, tất nhiên. em muốn anh giúp gì nào? hay là muốn anh vào gọi bạn của em ra cho hai người nói chuyện?”- Chí Kiệt băt đầu quay lại với đúng con người tài trí của mình
“vâng, chính xác là em định nhờ anh thế đấy ak. anh giúp em nhé. anh vào bảo với bạn ấy em đang chờ ở đây, bảo bạn ấy ra ngay. em có chuyện muốn nói. bạn ấy không hiểu sao lại tắt máy. ngày đầu thì không thấy hồi âm, sang ngày tiếp theo thì tắt máy. em không biết bạn ấy có xảy ra truyện gì không nữa. “- Nhược Ninh kể lể
“Vậy ak? thế bạn em tên gì?”- Chí Kiệt không rời mắt được khỏi nụ cười của Nhược Ninh
“Bạn ấy tên Hàn Tường Vi. học viên năm nhất đại học. không biết anh có biết bạn ấy không?”- Nhược Ninh nhìn Chí Kiệt đầy mong mỏi tha thiết
“Cái gì cơ? Tường Vi?”- Chí Kiệt bất ngờ – “em là bạn của Tường Vi ak?”
“ơ, vậy là anh biết Tường Vi rồi. anh ơi, cô ấy có bị sao không mà em không liên lạc được thế. từ trước đến h bọn em chưa bao h bị mất liên lạc như thế này cả. “- Nhược Ninh mừng rỡ khi biết là Chí Kiệt có quen biết Tường Vi
“Em là bạn của công chúa sao? anh có truyện này phải cho em biết…”- Chí Kiệt bỗng thay đổi nét mặt, trở nên âu tư và lạnh lùng. Nhược Ninh bỗng thấy trống ngực đập mạnh, cô thấy lo quá.
Chọn tạm 1 bài cho mọi người nghe, aki thích bài này nhưng cho vào thì thấy ko hợp với nội dung chap truyện, nhưng mặc kệ.
Rồi sẽ ổn thôi
Dẫu rằng mình có mất đi tình yêu dại khờ của em, thì rồi sẽ ổn
Em đã chuẩn bị cho con tim được vững vàng
Em đã trang điểm lại để trông mình đừng quá tệ
Để rồi lại lặng bước trên con đường mà đôi mình từng chung bước bên nhau
Bước chân em rộn ràng, gương mặt em ửng đỏ
Một ngày đẹp trời, để em cố quên anh
Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi
Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết
Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết
Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa
Em đã tin tưởng anh biết bao
Rồi anh bỏ em lại một mình trong biển lệ
Em muốn vượt ra ngoài thực tại
Em muốn thét lên tiếng gọi tên anh
Để những ký ức còn đọng lại sẽ chẳng thể níu giữ được em
Em hít thật sâu, và vứt bỏ đi tất cả
Một ngày đẹp trời, để em sẽ quên anh
Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi
Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết
Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết
Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa
Lãng quên đi, nào phải là một vấn đề quá lớn
Nhưng em biết làm sao…Khi những ước ao, đợi chờ vẫn cứ mãi dày vò
Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi
Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết
Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết
Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa
…
Tình yêu của em, hãy cứ bước thật xa
Để em chẳng thể gắng níu giữ anh lại bên em lần nữaNói về Tường Vi ở tương lai 8 năm sau…
Tường Vi vừa đặt chân vào căn phòng bên dưới trường Dracate thì tiếng nói của 1 người con trai vang lên: “cô là ai? sao vào được đây?”. Tường Vi nhận ra giọng nói của người này. cô từ từ quay đầu lại. mắt cô mở lớn, miệng há hốc: “không thể nào”. Trước mắt cô là Hạ Tường Luân- là anh trai của cô sao? Anh Tường Luân 33 tuổi nhưng vẫn như cái lúc anh ấy 25 tuổi vậy, vẫn đẹp trai rạng ngời. tuy nhiên khuôn mặt thì lạnh và có nhiều nỗi buồn hơn. Không có những nụ cười túc trực trên môi nữa, hình như anh ấy trong khoảng thời gian qua đã phải hứng chịu quá nhiều nỗi buồn phiền, khổ đau. Anh gầy đi nhiều, nhìn anh cô độc quá. Tường Vi bỗng thấy nghẹn lại
Tường Luân (nhìn Tường Vi sững sờ): Carey? là em phải không?
Tường Vi (oà khóc nức nở): anh ơi…huhu…hức hức…
Tường Luân (ôm chầm lấy cô em gái): cuối cùng thì em cũng đã quay về. 8 năm rồi, em vẫn vậy nhỉ, em gái của anh. Em không thay đổi gì cả. vậy mà anh tưởng mình sẽ không còn cơ hội được gặp lại em lần cuối chứ
Tường Vi (giọng nghẹn ngào): anh ơi, truyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian em vắng mặt vậy. chẳng lẽ trong 8 năm qua, em không trở về sao
Tường Luân (lắc đầu buồn rầu): không, em không xuất hiện. bọn anh đã tìm kiếm em nhưng vô ích. nói cho anh biết truyện gì đã xảy ra trong 8 năm qua. em đã ở đâu, Carey
Tường Vi: em chỉ biết là lúc từ quá khứ trở về thì em bị đưa đến thời điểm này. có lẽ là do em đã sử dụng dịch chuyển tức thời nên em đã bị lệch địa điểm trở về…nhưng chẳng lẽ…em không thể trở về sao mà 8 năm qua mọi người không tìm được em?
Tường Luân (nhíu mày suy nghĩ): Vậy nghĩa là em đang là Carey của 8 năm trước bị đưa đến tương lai sao? về quá khứ là 1 truyện mà đến tương lai là 1 truyện đó Carey ak. quá khứ vốn là 1 thứ không thể thay đổi, vì vậy sự xuất hiện của em không làm ảnh hưởng đến hiện tại quá nhiều, mà đôi khi lại là 1 yếu tố để giúp hiện tại diễn ra như chúng ta đã biết. nhưng việc em đến tương lai lại khác. tương lai có thể thay đổi, bất kì 1 tác động cũng có thể làm ảnh hưởng đến nó. tương lai trong 8 năm em không có mặt đã thay đổi khá nhiều. nếu trong khoảng thời gian vừa qua có em thì mọi truyện có lẽ đã tốt đẹp hơn rất nhiều nhưng…
Tường Vi (lo lắng): sao hả anh? truyện gì đã xảy ra trong 8 năm vừa qua vậy?
Trúc Lam (nhìn Tường Vi bằng ánh mắt buồn rầu): đã xảy ra nhiều truyện lắm Tường Vi. em biến mất không chút dấu vết, không ai tìm được em cả. Triết Vũ mấy tháng trời tự nhốt mình trong phòng và đi tìm em trong các khoảng không gian cậu ta có thể đến. nhưng vẫn không thấy, Triết Vũ sau 1 năm tự dày vò mình bỗng biến mất. Ba năm sau cậu ta xuất hiện với một thân phận mới. Thủ lĩnh của phe chống đối
Tường Vi (trợn tròn mắt): cái gì cơ? thủ lĩnh của phe chống đối? nhưng Triết Vũ là thành viên của Ngũ hành…
Tường Luân (ra dấu cho Tường Vi im lặng): em cứ nghe tiếp đi. Triết Vũ thay đổi như vậy là có lí do cả đấy. anh không hiểu sao cậu ta làm thế nhưng cậu ta tuyên bố là cái chết của mấy người lãnh đạo Bộ là báo ứng thôi.
Tường Vi (shock): em không hiểu. sao lại là báo ứng?
Tường Luân (trầm tư): Triết Vũ chính thức công khai chống lại học viện Dracate. mọi truyện tồi tệ chưa dừng lại ở đây. Thiên Dã bỗng tách ra hoạt động độc lập. cậu ta không còn muốn cộng tác với ai nữa. Thiên Dã tự chiến đấu và điều tra mọi việc.
Tường Vi (há hốc miệng): cái gì? Thiên Dã mà vậy uk
Tường Luân (gật đầu): Chưa xong đâu em. Ngoài Vô Kị và Kì Bình còn ở lại giúp đỡ Bộ thì Đường Chí Kiệt không hiểu vì 1 lí do gì đó bỗng biến mất, không ai liên lạc được với cậu ta. chẳng biết là đã chết rồi hay đơn giản là không muốn tham gia cuộc chiến này nữa. chắc là mệt mỏi rồi. Tử Khiêm cùng với Dyland là hai người hoạt động mạnh nhất trong số các thành viên của Ngũ hành lúc này. mà ngoài ba người bọn anh ra thì nào còn ai nữa
Tường Vi: Chấn Thiên! còn Chấn Thiên nữa mà anh
Tường Luân (cười chua chát): Chấn Thiên đã chết cách đây 5 năm rồi em. nó và Trịnh Trúc Lam muốn khuyên giải Triết Vũ nhưng kế hoạch thất bại. Hai đứa nó chưa kịp gặp Âu Triết Vũ thì đã bị người của phe chống đối thủ tiêu.
Tường Vi (hét lên): không thể nào. hai cậu ấy…
Tường Luân: hiện tại tất cả các gia tộc đều phải di chuyển nhà ở tới địa điểm mới để đảm bảo an toàn và tránh các cuộc tấn công của phe chống đối. trường Dracate cũng bị giải tán.
Tường Vi: anh, sao mọi truyện lại trở nên tồi tệ như thế này. em không dám tin nữa. đây là sự thật sao
Tường Luân (xoa đầu Tường Vi): em phải trở về, Tường Vi ak. bằng mọi giá em phải trở về, sự có mặt của em sẽ thay đổi cục diện tương lai như em đang chứng kiến lúc này. Em phải quay về
Tường Vi (bất lực): nhưng bằng cách nào chứ? em không thể trở về nếu không có Triết Vũ
Tường Luân (gương mặt qủa quyết): ai bảo em không có cách nào? có đấy.
Tường Vi nhìn anh trai đầy ngạc nhiên. Tường Vi và Đan Linh ôm chầm nhau đầy mừng rỡ và nước mắt. Đan Linh kể cho cô nghe về Thuỳ Dương. thì ra Thiên Dã bỗng thay đổi đột ngột như vậy là do cái chết của Thuỳ Dương. Đây đúng là cú shock cho Lí Thiên Dã. chả trách anh ta lại như vậy…
Tường Vi gặp lại Tử Khiêm, Dyland, Kì Bình và Vô Kị ở Bộ pháp thuật. cả bốn người con trai gần như hét lên vì quá sung sướng. Giai Đình và Tử Khiêm đã kết hôn được 1 năm, nghe nói là Giai Đình và Tử Khiêm đã bắt đầu hẹn hò sau cái hôm cô gái giả mạo Carey xuất hiện trong buổi dạ hội. hình như là do Tử Khiêm đã luôn an ủi, động viên và ở bên cạnh chia sẻ, quan tâm công chúa baby mà làm cho cô nàng cảm động. Và từ lúc nào không hay, tình yêu dành cho Triết Vũ của Giai Đình đã thế cho cho 1 người khác là Trần Tử Khiêm. Cái này thì Tường Vi không biết nha. Sau khi rời khỏi Bộ, Tường Vi bắt đầu lang thang khắp tp Saint Hannee. Nơi này sau 8 năm thay đổi khá nhiều. Nhiều toà nhà trọc trời mọc lên, cao ốc, biệt thự, chung cư xuất hiện với mật độ dày đặc. trên các con đường có thêm 2 bồn phun nước nữa. thành phố đẹp hơn, hiện đại hơn và hoành tráng hơn.
Tường Vi lững thững đi dọc con phố mà hôm trước cô và Triết Vũ vẫn lang thang kéo nhau đi chơi trong quá khứ. Hiện tại là một cái gì đó quá xa vời mà Tường Vi không có. đã hơn 1tháng nay cô chưa được sống với đúng thời đại của mình. hết quá khứ h lại là tương lai. tương lai sau 8 năm trời không có cô.
Tường Vi dừng bước chân bên đài phun nước cô và Triết Vũ hay ngồi lại nghỉ. nhìn nước bồn trong veo, Tường Vi không kiềm được lòng thò tay vào nghịch. mát lạnh. Tường Vi thích thú khẽ ngâm nga Khúc nguyện cầu.
Giây phút ngọt ngào trôi vào cõi hư không.
Như dòng nước hối hả về đông không trở lại
Thời gian ngay trước mắt nhưng bạn nào nhận thấy
Thời khắc lúc này đâu phải của hôm qua
Dòng thời gian qua kẽ tay bay đến nơi đâu?
Có thể chiều đông mưa rả rích rơi
Hay trời hè nắng chói chang chiếu sáng
Bạn tỉnh giấc, tháo lớp hoá trang mặt nạ
Bên tách trà thơm thoảng sương mai
Dòng ngòi bút viết giấc mơ cuộc sống
Vì anh, em không sợ gió bão
Vì anh, em không sợ mưa sa
Chúa biến em thành đoá hoa bé nhỏ trên đường anh đi
Mong sẽ níu giữ được bước chân hối hả của chàng.
Khúc nguyện cầu em đang hát
Là khúc nguyện cầu em ấp ủ từ lâu
Mong sẽ có ngày nào đó
Được nói ra cho anh tỏ tưởng
Em không muốn ánh trăng kia soi tỏ tấm lòng của anh
Dù trăng đẹp, trăng sáng
Nhưng trăng lúc tròn, lúc khuyết
Và em không muốn tình yêu đôi ta sẽ thay đổi như vậy
Hứa với em, luôn nhớ ra em.
Luôn tìm em nếu một ngày đôi ta phải cách xa
Hãy nhận ra em giữa dòng người qua lại
Em sẽ chờ anh
Đợi anh mãi mãi
Khúc nguyện cầu em đang hát
Là khúc nguyện cầu em ấp ủ từ lâu
Mong sẽ có ngày nào đó
Được nói ra cho anh tỏ tưởng
Bỗng Tường Vi giật mình bởi giọng nói của 1 người đàn ông. giọng nói ấm áp mà mỗi lần Tường Vi nghe thấy đều khiến trái tim mình đập thình thịch. Là cậu chăng?
- Cô đừng hát bài hát đó nữa. nếu cô không muốn gặp rắc rối thì nên rời khỏi đây đi.
Tường Vi quay đầu một cách chậm chạp. Phải là cậu không? Duyên phận thật khéo an bài quá nhỉ? nếu là cậu mình biết phải làm sao đây?
- Triết Vũ? Cậu thay đổi rồi. không còn vui vẻ như 8 năm trước nữa nhỉ? – Tường Vi cười mím chi
Khuôn mặt Triết Vũ bộc lộ nhiều nỗi buồn và sự lạnh lùng hơn khuôn mặt hôm qua cô mới nhìn thấy. Tuy vẫn là khuôn mặt đẹp trai kia nhưng không có nụ cười trên môi nữa.
- Cô là…Tường Vi? – Triết Vũ sửng sốt – Là cậu phải không
- Ukm, là mình đây – Tường Vi gật đầu. Triết Vũ đâu có thay đổi như anh Tường Luân đã nói. mình thấy cậu ấy vẫn vậy mà, hoặc ít nhất là không thay đổi so với mình.
- Cậu không hề thay đổi so với 8 năm trước. Cậu không hề già đi – Triết Vũ mỉm cười và ôm Tường Vi vào lòng – mình mừng lắm. cuối cùng thì cậu cũng đã xuất hiện. cậu đã ở đâu và làm gì trong suốt 8 năm qua vậy.
- mình ak? mình không ở đâu cả. mình đang ở tương lai so với thời đại của mình. cậu hiểu ý mình không Triết Vũ? – Tường Vi vẫn yên vị trong vòng tay của Triết Vũ.
- Vậy nghĩa là…cậu là Tường Vi của quá khứ sao? – Triết Vũ đẩy Tường Vi ra và nhìn thẳng vào mắt cô – Như vậy là Tường Vi của hiện tại không hề tồn tại. Cậu chính là cô ấy?
- mình không chắc, nhưng có lẽ là vậy. nhưng Triết Vũ này, mình nghe nói là cậu h đã theo phe chống đối. tại sao vậy? – Tường Vi lập tức đưa câu hỏi
- Cậu gặp anh cậu rồi phải không? Triết Vũ không nhìn Tường Vi mà quay ra chỗ khác
- Ukm, mình đã gặp anh Tường Luân. Triết Vũ, nói cho mình biết, tại sao cậu lại thay đổi như thế này – Tường Vi sốt ruột
- Vì mình đã phát hiện ra những sự thật vô cùng ghê tởm. về Bộ và những người luôn tự xưng là chính nghĩa. – Triết Vũ mặt đanh lại và có vẻ căm ghét khi nhắc đến cái từ Bộ.
- Là sao? mình không hiểu – Tường Vi ngạc nhiên – Cậu nói thế là sao
- Được rồi, mình sẽ nói cho cậu nghe. Trong lúc đi tìm cậu ở giữa các khoảng thời gian vào 8 năm trước, một lần mình vô tình đến mốc 22 năm trước và đã phát hiện ra 1 bí mật. Cái này có liên quan đến cậu đấy Carey. – Triết Vũ ngừng nói và nhìn Tường Vi đầy lo lắng
- Liên quan tới mình uk? mốc của 22 năm trước, nghĩa là 14 năm trước sao, khi mình 4 tuổi hả? Lẽ nào là liên quan đến cái chết của bố mẹ mình? – Tường Vi nhíu mày suy nghĩ
- Phải, là sự thật về cái chết của bố mẹ cậu đấy, Carey. Có lẽ cậu đãbiết, họ chết vì bị sát hại đúng không. Nhưng thực ra, có 1 sự thật kinh khủng mà không ai biết đến, kể cả anh trai cậu. đó là…- Triết Vũ thở dài và bắt đầu kể lại- Cậu nói sao cơ Triết Vũ? – Tường Vi không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy – Cậu có chắc những gì cậu nói không? Triết Vũ ơi, cậu không biết truyện này nghiêm trọng thế nào đây. không thể coi là truyện vớ vẩn mà đem ra đùa như vậy được. mình không tin đâu
- Tường Vi, mình không đùa đâu, đó là sự thật đấy, cậu phải tin. từ trước đến h đã bao h cậu thấy mình nói dối cậu chưa hả? cậu có biết là lúc mình khám phá ra sự thật đó, mình cũng rất bàng hoàng không? cậu không phải là người duy nhất thấy bất ngờ đâu. – Triết Vũ lắc Tường Vi thật mạnh
- Nhưng…tại sao lại thế chứ? Kinh…kinh khủng quá. Nếu đó đúng là sự thật thì…- Tường Vi vẻ mặt thất thần – Triết Vũ ak, chắc không phải đâu. cậu nhầm rồi
- Tuỳ cậu thôi Tường Vi, nếu cậu không muốn tin thì cứ tiếp tục với cái ảo mộng sai lầm của cậu đi. mình không còn gì đẻ nói nữa – Triết Vũ lạnh lùng thả Tường Vi ra. Tường Vi ngồi phịch xuống mặt đường
- Vũ ơi, mình phải làm sao đây? từ trước đến h, cả mình và anh trai mình luôn tin rằng cái chết của bố mẹ là do người của phe chống đối gây ra. và vì vậy anh em mình luôn đứng về phía Bộ và học viện, bây h thì cậu nói điều đó là sai lầm. là chính người của Bộ đã ám hại bố mẹ mình. – Tường Vi thở gấp – Nếu vậy, thì mình đang làm việc cho chính kẻ thù của mình uk? rằng họ không hề chính nghĩa như chính họ đã nói, rằng…
- Tường Vi, bình tĩnh đi cậu. đi theo mình, mình sẽ cho cậu xem 1 thứ. mình nghĩ cậu cần xem được nó. mình định từng đưa nó cho anh Tường Luân nhưng xem ra anh ấy không hiểu cho mình. anh ấy còn không cho mình cơ hội để nói ra sự thật. Trước khi sự thật được đưa ra ngoài ánh sáng, anh ấy luôn cho mình là kẻ phản bội, nhưng anh cậu không biết rằng anh ấy đang phạm phải 1 sai lầm như thế nào đâu. Người của Bộ tuy cũng có những người tốt nhưng quan trọng là lãnh đạo cấp cao của Bộ hiện h đều là người xấu. mình cũng biết phe chống đối không tốt đẹp gì, nhưng mình chỉ còn có sự lựa chọn này mới mong tiêu diệt được những kẻ nguỵ quân tử của Bộ. từ trước đến h, mình cũng chỉ tiễn biệt những kẻ đáng chết mà thôi. mình chưa làm việc gì thấy thẹn với lương tâm – Triết Vũ thở hắt ra
- Nhưng…cách này không tốt đâu, Triết Vũ. cậu định làm thế nào đây? lợi dụng phe chống đối tấn công những kẻ đáng nguyền rủa của Bộ và sau đó thì quay lại diệt nốt phe chống đối sao – Tường Vi sợ hãi nhìn Triết Vũ
- Chẳng lẽ mình còn sự lựa chọn nào khác sao? cậu có ý kiến hay hơn không thì đưa cho mình đi. – Triết Vũ tay nắm chắc lại như muốn đấm xuống thành bể nước vậy – Ngay cả Hạ Tường Luân, thủ lĩnh Ngũ hành còn cho là mình giả dối thì còn ai tin mình nữa.
- Triết Vũ, vậy thứ cậu muốn cho mình xem là cái gì vậy? nó có ích cho việc lật bộ mặt thật của những kẻ lãnh đạo Bộ không? – Tường Vi hỏi đầy hi vọng.
- Đi theo mình – Triết Vũ đỡ Tường Vi dậy. và hai người biến mất giữa không trung
Tường Vi mở mắt ra đã thấy mình đang đứng giữa một căn phòng xa lạ. căn phòng đó không có nhiều đồ đạc cho lắm. Một bộ sofa tiếp khách, một cái giường ngủ khá rộng rãi và êm ái. chiếc giường được chạm khắc tinh sảo và cầu kì. ở 1 góc phòng có thêm cái giá sách gỗ với rất nhiều sách. không có lấy một hạt bụi, chứng tỏ chủ nhân của nó thường xuyên lấy sách ra đọc hoặc cũng có thể làm gì khác. tóm lại là nó chưa bị lãng quên, không giống như cái tủ mini, để bên cạnh nó. cái tủ kia bụi bám đầy. mà nhỏ thế chắc chỉ dùng để đựng giấy tờ và tiền bạc mà thôi.
- Triết Vũ, đây là đâu vậy – Tường Vi không giấu nổi vẻ tò mò
- Là phòng của mình. – Triết Vũ lại gần chiếc tủ nhỏ, mở cánh cửa bám đầy bụi và mạng nhện, rồi tìm kiếm cái gì đó nằm ở bên trong
- Phòng của cậu uk? mình không tin. Âu Triết Vũ mà mình biết có thể ở trong 1 căn phòng không có đồ đạc tiện nghi như thế này sao? – Tường Vi lè lưỡi
- Tường Vi này, con người có thể thay đổi mà. – Triết Vũ vẫn không quay đầu lại nhìn Tường Vi
- Nhưng…- Tường Vi ngó nghiêng căn phòng 1 lượt và cuối cùng cũng chịu an toạ trên chiếc sofa.
- Đây rồi – bỗng Triết Vũ hét lên đầy mừng rỡ, cậu quay đầu lại và chìa ra 1 bức thư cho Tường Vi xem
Triết Vũ tiến lại chỗ Tường Vi và giúi lá thứ vào tay cô bạn. Ánh mắt cương nghị, bàn tay Triết Vũ đặt lên vai Tường Vi đầy động viên
- Cậu đọc đi – Triết Vũ nhìn Tường Vi có vẻ bối rối – Đọc xong vẫn phải giữ bình tĩnh đấy
- Cái này là…- Tường Vi ngạc nhiên giở lá thư ra đọc
“Ngày…tháng…năm…
Hoàng tử và công chúa của bố mẹ,
Có lẽ khi các con đọc được lá thư này thì bố mẹ đã không còn nữa. Tường Luân và Carey đừng buồn. Dù bố mẹ không còn có thể ở bên chăm sóc cho 2 anh em Carey nữa nhưng ở trên cao, chúng ta sẽ luôn dõi theo từng bước chân của các con. Tường Luân nhớ phải luôn bảo vệ công chúa út đấy. Hai con phải sống thật tốt vào nhé, luôn giúp đỡ và ở bên cạnh nhau, nghe chưa? Có lẽ các con sẽ thắc mắc tại sao bố mẹ có thể nhìn thấy tương lai mà vẫn tiếp tục dẫn thân vào cái chết. Đó là định mệnh các con ak. định mệnh không cho chúng ta tiếp tục gắn bó hay tham dự các mốc quan trọng trong cuộc đời của Hoàng tử và Công chúa nữa. Số phận đã an bài vậy, lịch sử không thể thay đổi. Hai con nếu có thể thì hãy rời xa thế giới pháp thuật này trước khi bị ám hại. Luôn khiêm tốn và đừng tỏ ra mình tài giỏi. Các con sẽ không bao h biết điều đó sẽ gây ra tai hại cho các con như thế nào đâu. Học viện Dracate có 1 bí mật, Thế giới pháp thuật này cũng có 1 bí mật, Bộ cũng vậy. Mọi thứ đều có 1 bí mật, ngay trước mắt các con lúc này cũng đang có 1 bí mật đấy. nếu 1 ngày nào đó các con có duyên khám phá ra bí mật này thì nhớ phải cẩn thận. Cẩn thận với mọi quyết định của mình. Vì điều đó sẽ quyết định sự sống hay cái chết cho hai con.
Bố mẹ xin lỗi vì sẽ không được chứng kiến ngày Tường Luân và Carey lập gia đình. Nhưng bố mẹ tin rằng sự lựa chọn của các con là chính xác. Hãy hạnh phúc nhé, hãy cười thay cho bố mẹ. Bố mẹ yêu 2 con rất nhiều. Bố mẹ cũng xin lỗi vì trong khoảng thời gian qua đã không dành nhiều thời gian cho những bảo vật vô giá của bố mẹ. Bố mẹ xin lỗi vì đã để các con phải sống cô đơn, không có tình yêu thương và sự quan tâm của bố mẹ. bố mẹ xin lỗi vì đã để cho hai con phải bắt đầu 1 cuộc sống tự lập quá sớm. Bố mẹ xin lỗi vì đã không cho các con 1 cuộc sống hồn nhiên, vô tư, không phải lo âu, suy nghĩ như những đứa trẻ bằng tuổi. Bỗ mẹ xin lỗi vì đã để lại cho các con những trọng trách nặng nề, xin lỗi vì đã khiến các con phải gánh vác thay. Bố mẹ có quá nhiều điều cần phải nói xin lỗi nhưng giây phút này lại chẳng biết nên nói gì, viết gì. Cuối cùng bố mẹ muốn các con biết rằng 2 con là tất cả những gì bố mẹ có. Bố mẹ rất hạnh phúc và tự hào vì có Tường Luân và Carey là con của mình. Bố mẹ yêu các con rất nhiều
Yêu các con
Bố mẹ”
Tường Vi không cầm nổi nước mắt mà khóc oà lên nức nở.
- Con ghét bố mẹ. Tại sao bố mẹ lại bỏ rơi hai anh em con mà bỏ đi như thế. Con ghét bố mẹ, sao viết lá thư này mà không bao h tự mình nói ra điều đó với con và anh Tường Luân. Con ghét bố mẹ vì bố mẹ không ở bên con, cho con những lời khuyên khi con cần. Con ghét bố mẹ, vì bố mẹ yêu chúng con nhiều như thế mà từ trước đến h con vẫn chưa nói con yêu hai người nhiều như thế nào. Bố ẹm đã không bao h cho con thêm cơ hội để thực hiện việc đó. Con ghét mình vì con đã bỏ lỡ mất cơ hội đó rồi, huhuhu oaoaoa hức hức hức hixhixhix
- Tường Vi, bình tĩnh nào. đừng khóc nữa – Triết Vũ bối rối không biết làm thế nào để giúp Tường Vi ngừng khóc lại
- Triết Vũ ơi, huhuhu oaoaoa…bố mẹ mình…- Tường Vi càng khóc thảm thiết hơn, gương mặt xinh đẹp sũng nước mắt. mũi Tường Vi cũng ửng đỏ cả lên.
- Tường Vi, nếu cậu không bình tĩnh thì mình không thể cho cậu xem tiếp bí mật của bức thư này đâu – Triết Vũ chơi cú chót. mong nó giúp Tường Vi lấy lại trạng thái cân bằng đón nhận tin tiếp theo
- Cậu hức hức nói vậy là sao? – Tường Vi bắt đầu cố kìm nén cơn khóc đang trào trong lòng
- Chẳng phải bố mẹ cậu đã nói là mọi thứ đều có 1 bí mật. ngay trước mắt cậu cũng đang có 1 bí mật sao? – Triết Vũ cười đau khổ
- mình không hiểu? bí mật gì? chẳng lẽ là bí mật về việc Bộ đã làm hại bố mẹ mình uk? – Tường Vi vẫn còn tỉnh táo lắm. Cô đã ngừng khóc hẳn. một sự cố gắng đáng nể
- Cài này mình tìm được 1 tháng sau khi cậu biến mất lúc quay về thế giới hiện tại từ 38 năm trước. Nhưng phải mất cả năm trời mình mới khám phá ra bí mật này. đó là 1 sự tình cờ. mà theo như bố mẹ cậu nói là có duyên. Có lẽ bố mẹ cậu không dám viết thẳng vào đây vì sợ nó lọt vào tay của những kẻ xấu. Vì vậy bố mẹ cậu đã dùng 1 loại mực pháp thuật, nếu sử dụng thuốc biến hình hất vào thì mới có thể nhìn thấy nội dung tiếp theo. Có lẽ bố mẹ cậu đã tính cả rồi. loại thuốc này năm hai đại học mới được học. nghĩa là bố mẹ cậu hi vọng hai người sẽ phát hiện ra nó khi 2 người đã đủ lớn để biết nên làm gì tiếp theo. sau 1 năm tìm lời giải đáp, mình đã phải bỏ cuộc thì một hôm, lúc cất lá thư này đi, mình vô tình làm đổ thuốc biến hình lên đó. mình mới tìm được đáp án cần tìm – Triết Vũ từ tốn giải thích
- Là cái gì? bí mật đó…- Tường Vi sửng sốt và không thể nói hết lời
- Từ từ, mình sẽ làm cho cậu thấy ngay – Triết Vũ với tay lấy lọ thuốc nhỏ trên bàn và hất vào lá thư – Chờ 1 chút, tí nữa lá thư này khô, những gì cậu cần phải nhìn sẽ hiện lên thôi. đừng vội
- Triết Vũ ak…- Tường Vi gần như nín thở
- Đừng vội, Tường Vi. cậu sẽ thấy mà – Triết Vũ tạo lửa để hơ lá thư cho nhanh khô. Sau một lúc cuối cùng Triết Vũ cũng đưa trả lại lá thư cho Tường Vi – Cậu xem đi. sau đó mình sẽ kể tiếp cho cậu nghe. những bí mật còn lại.
Tường Vi nhận lá thư mà không dám thở mạnh. lá thư trắng trơn, nôi dung cũ của bức thư đã hoàn toàn biến mất. những dòng chữ bắt mới đầu xuất hiện dần dần…
Tường Vi nhận lá thư mà không dám thở mạnh. lá thư trắng trơn, nội dung cũ của bức thư đã hoàn toàn biến mất. những dòng chữ mới bắt đầu xuất hiện dần dần…
“Hãy cẩn thận với người của Bộ pháp thuật. ”
Tường Vi ngơ ngác nhìn Triết Vũ, cô định hỏi điều gì đó thì một giọng nữ từ ngoài cửa vọng vào: “Triết Vũ, anh về từ lúc nào vậy? Hôm nay anh đã đi đâu thế. Em có truyện muốn nói”
- ai thế? – Tường Vi nhìn Triết Vũ chăm chăm
- Con gái của ông trùm – Người đứng đầu phe chống đối Dracate – Triết Vũ nắm chặt tay Tường Vi rồi hướng mặt ra phía cửa – Muốn nói gì thì nói đi. Mà sao cô biết tôi đã về
- Chỉ cần anh có mặt ở ngôi nhà này thì em luôn nhận ra – giọng nữa đó cất lên thật dịu dàng – Mà anh không cho em vào phòng sao?
- Ở ngoài đó nói đi, tôi mệt. Không muốn tiếp ai hết – Triết Vũ đẩy Tường Vi ngồi xuống ghế và thì thầm – mình sẽ giải thích sau. Cứ bình tĩnh nhé – Sau khi nhận được cái gật đầu chấp nhận của Tường Vi, Triết Vũ mới thở phào nhẹ nhõm
- Bố em tìm anh cả buổi sáng nay. Ông có truyện cần bàn với anh. Là việc tấn công Hạ Tường Luân và mấy người còn lại của Ngũ hành. Em có thể vào được không? Em nghĩ việc này nên bí mật. Em vào nhé – Người phụ nữ ngoài cửa năn nỉ
- Làm sao bây h – Tường Vi lo lắng. giọng cô khẽ đến nỗi, Triết Vũ ở ngay sát gần mà nghe cũng không rõ nữa
- Đừng lo. Cậu chịu khó nấp tạm vào trong tủ được không. mình sẽ mở hé cửa để không khí có thể lưu thông – Triết Vũ nhìn Tường Vi chờ đợi – Cô đợi 1 chút đi, đừng có vào vội
Rồi Tường Vi theo chỉ dẫn của Triết Vũ chui vào trong tủ quần áo. Trước lúc Triết Vũ khép cánh cửa lại, Tường Vi còn níu cánh tay Triết Vũ. bốn con mắt nhìn thẳng nhau. trong giây phút đó, cả hai người không ai nói 1 lời nhưng đều hiểu đối phương đang suy nghĩ gì. Triết Vũ nở 1 nụ cười rạng ngời. Nụ cười mà đã 8 năm nay không còn xuất hiện trên môi cậu. Tường Vi cũng gật đầu đầy tin tưởng
- Được chưa Triết Vũ. Em còn phải chờ ở ngoài này bao lâu nữa vậy? – giọng cô gái có vẻ sốt ruột
- Vào đi – Triết Vũ trả lời bằng 1 giọng hết sức lạnh lùng.
Cô gái bên ngoài đẩy cửa bước vào. Tường Vi nhòm qua khe hở cửa để xem dung mạo con gái của kẻ đứng đầu phe chống đối học viện. Ngay lập tức cô phải dùng tay bịt chặt miệng mình lại. nếu không cô sẽ hét lên mất
- Lana, cô muốn nói gì thì nói nhanh lên. Tôi mệt lắm, không tiếp cô được lâu đâu – Triết Vũ thờ ơ, cầm cuốn sách lên xem
- Bố em muốn anh giải quyết sớm bọn chúng. Tốt nhất là nên kết thúc xong trong tuần này. anh làm được chứ – Lana”đại tiểu thư”ngồi xuống ghế 1 cách tự nhiên, không cần ai mời
Tường Vi trong tủ đang hết sức bàng hoàng, cô không dám thở mạnh. Tường Vi cố dỏng tai ra nghe cuộc nói chuyện giữa Triết Vũ và Lana. hi vọng mình sẽ không bỏ suốt 1 từ nào
- Lana, nếu tôi làm việc này và thành công, Trần Tử Khiêm sẽ chết. – Triết Vũ dằn từng tiếng một
- Thì sao? – Lana nhướng lông mày, tỏ vẻ chẳng quan tâm
- Nghĩa là chồng của bạn cô sẽ chết. Giai Đình là bạn thân nhất của cô mà. Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy người bạn của mình trở thành goá phụ sao? – Triết Vũ bỏ quyển sách xuống
- Từ 8 năm trước, Lâm Vũ Giai Đình đã không còn là bạn của tôi nữa rồi. tôi đã cho cô ta cơ hội. Vậy mà cô ta sống chết đi theo tên Tử Khiêm, và bỏ mặc tôi năn nỉ cô ta hết lời. Chính cô ta đã chọn việc đối đầu tôi, thì tôi cũng chẳng cần gì lưu luyến cái loại như thế nữa – Lana đã thay đổi thái độ. Thật lạnh lùng và có gì đó tàn nhẫn – Cô ta sẽ phải tự nhận lấy hậu qủa mà chính cô ta đã dại dột chọn thôi – Một nụ cười thâm độc trên khéo môi – Ai theo tôi thì sống, chống tôi thì chết. từ lâu tôi đã không còn có bạn thân nữa rồi.
- Cô thay đổi thật rồi Lana. trước đây, cô luôn hết lòng vì bạn. Ngay cả việc cho người giả mạo Carey để tách tôi ra khỏi Tường Vi, gây nên xung đột giữa Chấn Thiên và Trúc Lam trong buổi dạ hội hôm đó, cô đã làm tất cả chỉ là muốn trả thù tôi thay cho Giai Đình. Thế mà bây h…- Triết Vũ không nói hết lời mà thở dài
- Triết Vũ, anh cũng vậy thôi. vì muốn giúp cho Carey bé bỏng của mình trả mối thù nhà mới gia nhập phe chống đối. Anh tưởng tôi không biết sao? Mấy người lãnh đạo Bộ vì sợ vợ chồng nhà Hạ Tường Văn sẽ lấn áp uy quyền của họ. vì hai người đó đang được cả thế giới pháp thuật này ủng hộ nên Bộ mới tìm cách hạ sát vợ chồng nhà đó và đổ tội lên phe chống đối chúng tôi. VÀ anh gia nhập với bọn này là để mượn sức mạnh của phe chống đối tiêu diệt những kẻ hè hạ đó…chẳng phải sao Âu Triết Vũ? Anh cũng đâu có tốt đẹp gì hơn tôi. nên đừng tỏ vẻ ở đây nữa. tôi đang tự hỏi là liệu anh có dám cho Hạ Tường Luân, Trần Tử Khiêm và Dyland về miền cực lạc không đây? – Lana mân mê bộ móng tay sơn đỏ chót của mình
Tường Vi ngồi trong tủ mà hai tay nắm chặt. móng tay đâm vào da thịt làm cho mu bàn tay ứa máu. Tường Vi phải cố bình tĩnh lại, để không bật khóc. thì ra chỉ vì quyền lực mà Bộ đã đẩy bố mẹ cô vào cõi chết, làm cho gia đình hạnh phúc của cô tan vỡ. Hận thù trong cô h lại trỗi dậy. nó còn mạnh mẽ hơn bao h hết
- Tôi biết mình nên làm gì. Cô không cần phải quan tâm đâu Lana – Triết Vũ bỗng nở nụ cười ngạo mạn – Tốt hơn hết là cô nên lo cho mình thì hơn. Vô Kị đang rất căm hận cô đó. Nếu hắn mà gặp cô ngoài đường thì có khi sẽ cho cô chết không toàn thây đó. đừng quên, cô đã giết chết Thuỳ Dương, chị họ của cậu ta. Cậu ta sẽ không tha thứ cho cô đâu. Xem ra cô sẽ không bao h có được người con trai đó đâu. Tình yêu của cô vô vọng quá nhỉ, Lana. Còn Lí Thiên Dã thì tôi không cần nhắc đến đâu nhỉ? cô đã giết chết người con gái trong lòng hắn, bố mẹ anh ta thì bị hại chết dưới tay bố cô, xem ra cô cũng khó mà sống yên ổn được đấy
- Tôi cóc sợ lí Thiên Dã. mà đừng bao h nhắc đến Lăng Vô Kị trước mặt tôi nữa. anh không biết mình sẽ phải lãnh hậu quả thế nào đâu, Âu Triết Vũ.
Lana nói xong rồi bỏ ra khỏi phòng. Cánh cửa bị hất mạnh, kêu tiếng Sầm. Triết Vũ vội dùng thần chú khoá chặt cửa lại, đề phong Lana có thể quay lại bất ngờ. đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân vang lên nữa, cậu mới thở hắt ra. Triết Vũ vội chạy đến bên tủ, mở cánh cửa ra. Triết Vũ hốt hoảng nhìn Tường Vi
“Tường Vi, sao thế? tay cậu sao lại chảy máu vậy”- Triết Vũ bế thốc Tường Vi ra khỏi tủ và đặt cô ngồi lên giường. Sau đó Triết Vũ với tay lôi hộp cứu thương ở đầu giường lại. Triết Vũ lấy băng bông băng bó cho Tường Vi. Cậu biết Tường Vi đang nghĩ gì lúc này. chắc chắn truyện lúc nãy Tường Vi đã nghe thấy hết, và có lẽ bây h, Tường Vi đang muốn trả thù cho bố mẹ mình hơn bao h hết. Nhìn đôi mắt Tường Vi rực lửa căm thù, đôi mắt trong veo ấy không còn chút tinh nghịch, hiền lành, dịu dàng. Nó đỏ ngầu lên, không biết vì cô khóc hay là do lòng hận thù, sự tức giận đang ở đỉnh điểm nữa. Khuôn mặt Tường Vi bây h đã thay đổi hoàn toàn. Lạnh lùng. Băng giá. độc ác.
Tường Vi thiếp đi lúc nào không hay. Cô chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Ngày hôm nay quá dài đối với cô. Tường Vi say trong giấc ngủ. Cô mơ thấy nụ cười của bố mẹ mình trước ngày họ ra đi mãi mãi. Tường Vi muốn níu kéo nó nhưng không được. Chưa kịp gọi tiếng bố mẹ thì trước mắt cô là cảnh hai người đó bị sát hại. Đây là cơn ác mộng cô đã từng mơ thấy trước khi nhớ lại mình là ai. Cô muốn chạy lại cứu bố mẹ của mình nhưng không được. bàn tay của 1 cậu bé cứ nắm chặt tay cô, không cho cô bước đi. Chính là cậu bé đó, cái cậu bé luôn xuất hiện trong giấc mơ nhắc cô phải mau nhớ lại khi cô bị mất trí nhớ. Âu Triết Vũ luôn xuất hiện bên cô với hình dạng của 1 thằng nhóc. và bây h, trong cơn ác mộng này, 1 lần nữa, cậu bé ấy lại xuất hiện bên cô.
- Buông ra. tôi phải đến giúp họ – Tường Vi nước mắt ngắn nước mắt dài
- Không được, chị không giúp gì được cho hai người đó đâu – Cậu bé vẫn nắm chặt tay Tường Vi
- Bỏ tôi ra. Nếu không tôi…- Tường Vi cố gỡ tay cậu bé nọ ra
- Vốn dĩ chị không thể làm được gì, vì đây đều là quá khứ mà quá khứ thì không thể thay đổi. Ai cũng muốn sửa đổi những sai lầm trong quá khứ để có thể sống tốt hơn, nhưng không ai có thể quay ngược lại thời gian để thay đổi những quyết định. đã là quá khứ thì hãy biết chấp nhận và thay đổi nó từ giây phút này, đừng mong chờ hay hi vọng hão huyền rằng một ngày nào đó chị có thể thay đổi lịch sử. Bố mẹ chị đã không còn nữa, chị nên học cách chấp nhận và tìm cách thay đổi tương lai như chị đang chứng kiến bây h thì hơn. – Cậu bé mỉm cười
- Nhưng, bố mẹ chị đang…- Tường Vi nhìn cậu bé như van xin – Thả chị ra đi, chị mới cứu được họ
- Chị nhìn lại đi Carey, họ đâu? chị định cứu ai đây? – Cậu nhóc bỗng buông bàn tay Tường Vi ra
Lúc này Tường Vi mới để ý thấy cô và cậu nhóc nọ đang đứng trên 1 cánh đồng cỏ, xung quanh vắng lặng tiếng người.
- Tương lai chị đang thấy không phải là quá bi đát và tồi tệ sao? Chị không biết đâu Carey, tương lai có chị trong 8 năm vừa rồi rất đẹp. tương lai đó chỉ toàn niềm vui và hạnh phúc. Nếu chị quay trở lại, chị sẽ có 1 gia đình hạnh phúc và em cũng sẽ có 1 gia đình hạnh phúc với bố mẹ em yêu nhất cuộc đời. – Cậu bé bỗng xoè bàn tay ra, lửa bỗng bùng cháy trên bàn tay cậu. – Em đã tập luyện rất cố gắng để có thể điều khiển thành thạo sức mạnh này, bố em nói với sức mạnh lửa em mới có thể bảo vệ được mẹ em. Em đã cố gắng vì gia đình của em, vì vậy chị cũng hãy cố gắng vì gia đình trong tương lai của chị được không? Chúng ta cùng cố gắng nhé
- Em là ai vậy? Mới đầu chị tưởng em là Triết Vũ lúc nhỏ, nhưng không phải. MẶc dù chị có 1 cảm giác rất thân thuộc và gần gũi với em, nhưng cảm giác đó không phải là cảm giác khi ở gần Triết Vũ. Và chúng ta đang ở đâu đây? – Cậu nhóc nghe Tường Vi nói vậy liền mỉm cười
- Chúng ta vẫn đang ở trong giấc mơ của chị thôi. đừng ngạc nhiên như thế. Vì em có 1 năng lực, đó là đi vào giấc mơ của người khác. đúng. em không phải là Âu Triết Vũ
- Nhưng em có năng lực lửa. đó là sức mạnh di truyền của gia tộc lửa. chưa kể ngoại hình của em rất giống Triết Vũ nữa. Em và cậu ấy có quan hệ gì? – Tường Vi vô cùng tò mò
- Thật ra thì em là con trai của Âu Triết Vũ. Ý em là con trai của người đó nếu tương lai có chị. – Cậu nhóc xác nhận
- Cái gì cơ? – Tường Vi sửng sốt, không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy
- Vì một lời hứa nên em đã xuất hiện ở đây để giúp chị. – Cậu bé nhấn mạnh.
- lời hứa gì? – Tường Vi ngơ ngác, mắt vẫn mở to
- lời hứa với bố em thôi. Chị đừng để ý. – Cậu nhóc bỗng nhíu mày suy nghĩ. trong đầu óc cậu văng vẳng tiếng của 1 người đàn ông: “Con trai của bố, sau này chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ nhé”. mạch hồi tưởng của cậu bé bị phá vỡ bởi tiếng hét của Tường Vi – Chị sao thế
- Em…em…người em đang trở nên trong suốt kìa – Tường Vi hoảng sợ, miệng há hốc
- Humn…nghĩa là tương lai đang thay đổi rồi. – Cậu bé vẫn bình tĩnh giải thích – Chị phải trở về thôi, Carey. Chị không trở về thì em sẽ không tồn tại. Và thế giới trong tương lai mà em biết cũng sẽ không còn. Chị phải trở về để thay đổi tương lai
- Thay đổi tương lai? Bằng cách nào chứ? trong khi chị không thể trở về – Tường Vi gần như hét lên—-> Flash back <----
Tường Vi phẫn nộ tột cùng khi nghe sự thật về cái chết của bố mẹ mình.
- Họ phải trả giá. lũ xấu xa, độc ác, tồi tệ. mình sẽ không tha thứ cho họ đâu - Tường Vi hét lên đầy tức tối
- Bình tĩnh đi Tường Vi - Triết Vũ ngăn cô bạn lại - Cậu không thể làm gì họ được đâu. 8 năm trước thì còn có thể, nhưng bây h thì không. tương lai đã thay đổi, cậu biết chứ
- Mình sẽ trở về để tố cáo họ - Tường Vi hạ quyết tâm - mình sẽ trở về và thay đổi tương lai. không thể để bi kịch này diễn ra. Chấn Thiên và Trúc Lam sẽ không phải chết. Thiên Dã sẽ không tách ra như thế, cả Đường Chí Kiệt cũng sẽ không biến mất 1 cách bí ẩn như vậy. mình sẽ thay...đổi...hức hức - Tường Vi bỗng oà khóc nức nở - Nhưng. . huhu...mình không biết phải làm gì nữa
- Đơn giản thôi, chỉ cần cậu quay về là sẽ ổn. Triết Vũ của 8 năm trước sẽ không phải tìm kiếm cậu trong vô vọng, và như thế sẽ không phát hiện ra sự thật về Bộ, sẽ tiếp tục ủng hộ Bộ. Như vậy Chấn Thiên và Trúc Lam sẽ không phải bỏ mạng oan ức khi liên lạc với mình. Và có lẽ truyện của Lí Thiên Dã và Đường Chí Kiệt sẽ được ngăn lại - Triết Vũ suy tư
- Sẽ như vậy thật chứ - Tường Vi bắt đầu bình tĩnh hơn
- Chắc chắn - Triết Vũ hứa chắc nịch - Nhưng vấn đề là làm thế nào để cậu quay trở về 8 năm trước thôi
- mình cần sự giúp đỡ của cậu, Triết Vũ. mình cần cậu giúp. hãy đưa mình về thời điểm của 8 năm trước. Cậu sẽ giúp mình chứ Triết Vũ? - Tường Vi e ngại đặt câu hỏi - Cậu là nhà du hành thời gian mà. Cậu là người duy nhất có thể đưa mình quay trở lại đó
- mình không thể, rất tiếc. mình không giúp được cậu truyện này - Triết Vũ lắc đầu buồn bã
- Tại sao không? - Tường Vi khó hiểu với thái độ lạ lùng của Triết Vũ
- Vì mình đã không còn sức mạnh đó nữa - Triết Vũ nhìn thẳng vào mắt Tường Vi
- không thể nào, cậu đùa mình hả? - Tường Vi hoang mang cực độ
- Không. mình nói thật mà. sức mạnh này của mình biến mất từ 7 năm trước rồi. Sau khi phát hiện ra sự thật về Bộ thì mình không còn khả năng sử dụng dịch chuyển thời gian nữa. chính mình cũng không hiểu tại sao nữa. nhưng mình...cậu- Sẽ- Phải- quay- Trở- Về- bằng- cách- khác, Tường Vi ak - Triết Vũ dằn từng tiếng một
----> Flash end <—-
- không, vẫn còn 1 cách nữa. chị vẫn có thể trở về. – Cậu bé càng ngày càng trở nên trong suốt hơn, tiếng nói cũng nhỏ hơn
- Cách gì? – Tường Vi nắm chặt tay cậu bé
- Hãy sử dụng sức mạnh của chiếc hộp Ánh sáng, chị là chủ nhân của nó, chị sẽ sử dụng được. hộp ánh sáng có tác dụng như 1 cỗ máy thời gian, đó là lí do tại sao nó luôn bị người của 2 phe tìm kiếm, chị quên rồi sao, Carey. – Cậu bé nói những lời cuối cùng
- Sao em biết về Hộp Ánh sáng chứ? lẽ nào…em cũng là người của gia tộc ánh sáng bọn chị? – Tường Vi ngơ ngác
- Chị phải cố lên đấy, em sẽ chờ chị ở tương lai. chúng ta sẽ gặp lại nhau. tạm biệt – Nói xong cậu bé biến mất (thế rốt cuộc cậu nhóc này là ai thế nhỉ=. =)
- Khoan đã – Tường Vi hét lên nhưng đã muộn.
- Sao thế Tường Vi? cậu mơ thấy ác mộng hả? – Tường Vi bỗng nghe tiếng nói lo lắng ở bên cạnh tai mình. Tường Vi mở mắt ra và nhận thấy mình đang nằm trên giường, Triết Vũ tái mặt đi ở bên cạnh. đêm qua Triết Vũ ngủ trên ghế cả đêm, h mình mẩy đau ê ẩm. Cậu trằn trọc cả đêm không ngủ nổi (ngồi ngắm Tường Vi trong ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ mà), khuôn mặt mệt mỏi, nhìn cậu già đi nhiều (hơ, 8 năm sau rồi mà), không còn chút sức sống và vẻ ngạo mạn trên mặt như ngày xưa nữa
- mình không sao, đừng lo – Như sực nhớ ra điều gì quan trọng, Tường Vi vội vàng kéo tay Triết Vũ lại khi cậu định đi ra ngoài – Triết Vũ, mình biết cách để trở về thế giới của mình rồi.
Quay trở lại thế giới hiện tại (tức 8 năm trước)
Đã gần 1 tháng Tường Vi biến mất không chút dấu vết, Triết Vũ gầy hẳn đi. Tường Luân và Dyland cũng không thể giữ nổi thái độ coi- Như- chưa- Từng- có- gì- Xảy- ra- Đó nữa. Hai người cũng bắt đầu sục sạo khắp nơi tìm cô em gái. họ cứ tự dặn lòng rồi Tường Vi sẽ trở về ngay thôi, con bé chỉ biến mất hai, ba ngày thôi. không có truyện gì phải lo đâu. cứ tự dối lòng như thế, nhưng cuối cùng thì Tường Luân và Dyland vẫn phải chấp nhận sự thật rằng, có lẽ Hạ Tường Vi sẽ không quay về…nếu mọi người không đi tìm. Thiên Dã và hội hs, cùng Chấn Thiên, Trúc Lam, Tử Khiêm và Giai Đình đều chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm. Lana đang ở nước ngoài nên không tham gia sự kiện trên. (có Chúa mới biết có phải cô ta đang ở nước ngoài thât không? ra đi đúng lúc thật đấy). Triết Vũ thì cũng gần như không xuất hiện ở lớp học nữa. Mọi truyện trở nên rối tung lên.
Hôm nay hiếm hoi lắm mới thấy Triết Vũ ngó đầu vào lớp học. Lúc này, Chấn Thiên, Tử Khiêm, Trúc Lam và Giai Đình đang nói chuyện với nhau. Thấy Triết Vũ, tất cả không khỏi sửng sốt.
- Cuối cùng đã chịu xuất hiện rồi sao anh bạn? – Chấn Thiên cố làm Triết Vũ cười – Tưởng cậu hẹn hò với cái giường quên mất bạn bè này rồi
- Tôi đâu có trốn học để ngủ. Tường Vi đang không biết đang sống chết ở đâu, tôi làm gì còn tâm trạng nữa – Tường Vi uể oải ngồi phịch xuống ghế
- Thế là cả tháng nay cậu đi tìm Tường Vi ak? Có manh mối gì chưa? liệu cậu ấy bị đưa đến khaảon thời gian nào nhỉ? – Tử Khiêm trầm tư suy nghĩ
- Tôi không biết. – Triết Vũ vẻ mặt khó chịu, có lẽ thức trắng mấy đêm, khiến cậu thấy không được khoẻ trong người
- Vậy sao hôm nay cậu không nghỉ tiếp để đi tìm Tường Vi? – Giai Đình không giấu nổi vẻ tò mò
- Vì Hạ Tường Luân bảo tôi hôm nay phải có mặt ở trường. hình như là đã xảy ra truyện gì đó khá nghiêm trọng – Triết Vũ gục xuống bàn, cậu muốn tranh thủ chợp mắt một chút cho đỡ mệt
Bốn người nhìn Triết Vũ đầy e ngại. Họ thở dài và ai về chỗ nấy. đúng lúc đó thì Hạ Tường Luân, Dyland cùng 4 người của hội hs xuất hiện ở cửa lớp. Bọn con gái hét ầm lên đầy thích thú. (Đúng là cái lũ hám zai đẹp). Mắt cô nào cũng nổi lềnh bềnh trái tim. Tường Luân đi đến chỗ Triết Vũ và đánh thức cậu dậy (người ta đã kịp ngủ đâu chứ)
- Triết Vũ, Chấn Thiên và Tử Khiêm. ba cậu dậy đi. Chúng ta có việc cần làm. Phải đi ngay. – Tường Luân nói như ra lệnh. Uy lực của cậu đủ sức khuất phục mọi người nghe và khiến họ phải tuân theo những gì cậu nói.
- Gì vậy? tôi mệt lắm, không muốn đi đâu hết. mấy người tự lo đi – Triết Vũ bộ mặt thờ ơ nhìn Tường Luân
- Có liên quan đến Ngũ hành đấy, nếu bọn tôi tự lo được thì đâu cần đến cậu – Dyland khó chịu với thái độ bất cần đời của Âu Triết Vũ
- Liên quan tới tôi? Chỉ cần hai người – Chỉ vào Tường Luân và Dyland – là đã giải quyết được mọi truyện rắc rối rồi, đâu cần đến sự góp sức của tôi
- Cậu…- Dyland định nói gì đấy nhưng đã bị Tường Luân ngăn lại. Cậu ra dấu cho ông anh họ im lặng – Triết Vũ, nếu cậu không muốn đi thì bọn anh không ép đâu. nhưng nếu em mà cứ để tinh thần mình như vậy thì Tường Vi sẽ quay lại sao? em quên rằng Tường Vi là ai rồi sao? con bé sẽ biết làm thế nào mà. thôi, anh không nói nhiều, em muốn thế nào thì làm. Cuộc sống của em, em tự lo. bọn anh không dám can thiệp
Nói xong Tường Luân bước ra khỏi lớp học. theo sau là Dyland, Thiên Dã, hội học sinh và Tử Khiêm, Chấn Thiên. lúc bóng dáng của họ gần như khuất hẳn sau cánh cửa thì Triết Vũ bỗng vùng dậy và lao ra khỏi phòng.
Sáu thành viên của Ngũ hành được giao nhiệm vụ tấn công căn cứ dưới lòng đất của phe chống đối tại tp Saint Hannee mà không có bất kì trợ giúp nào từ Bộ pháp thuật. Cuộc chiến đang diễn ra vô cùng quyết liệt. Tường Luân sử dụng năng lượng tích trữ từ ánh sáng để tấn công cả 1 vòng vây của kẻ thù. Dyland và Thiên Dã cũng phải liên tục dùng đến sức mạnh kinh sợ của gia tộc băng và gia tộc thổ. Chấn Thiên chỉ sử dụng thần chú để trợ giúp cho Tử Khiêm. Tình hình lúc này là 6 chọi 49 người. Do số người quá ít lại thêm việc mấy ngày nay liên tục phải tập kích các căn cứ của phe chống đối theo yêu cầu từ Bộ nên sức của 6 người suy giảm nhanh chóng. đôi khi Chấn Thiên và Tử Khiêm không thể sử dụng nổi thần chú và sức mạnh của mình. nhiều lần Thiên Dã và Dyland cũng suýt đổ gục xuống. Riêng Tường Luân và Triết Vũ có vẻ là vẫn còn cự được với tần suất tham chiến chóng mặt như thế này. Sau khi tiêu diệt xong căn cứ này, nhóm Tường Luân trở về. Trên đường về Bộ, ngũ hành đã bị tập kích. Hơn 100 tên của phe chống đối đã phục sẵn để tiêu diệt 6 người. sức mạnh của cả 6 bây h gần như bằng không (khổ, đuối hết cả rồi, sao mấy người bên Bộ không cho tiếp viện đến hỗ trợ mấy anh nhỉ?). Lynxia Queen 1 lần nữa được giao nhiệm vụ cầm đầu tổ chức tấn công Ngũ hành
- Đầu hàng đi. mấy người đều đã kiệt sức hết rồi. h đánh không nổi bọn ta nữa đâu – Lynxia cong môi, cười hả hê sung sướng.
- Hừ, đúng là đục nước thả câu đây mà – Chấn Thiên cau mày
- Với tình hình chúng ta bây h không đánh nổi nữa đâu. Cầm cự còn khó chứ nói gì dành chiến thắng mà an toàn trở về được – Thiên Dã lắc đầu chán nản
- Hết cách rồi, chỉ còn biện pháp duy nhất thôi – Tường Luân lên tiếng, 5 người còn lại đều nhìn Tường Luân chờ đợi – mở đường máu, liều phá vòng vây thôi.
Sau đó Tường Luân là người xông lên đầu tiên tấn công quân của phe chống đối. cuộc chiến diễn ra vô cùng căng thẳng. (đúng là tình thế”ngàn cân treo sợi…bún”cho Ngũ hành). tình hình là nếu cầm cự tiếp nữa thì e cả 6 người sẽ phải bỏ mạng nơi đây. Lynxia nhìn các thành viên của Ngũhành và nở nụ thâm độc: “Các người lần này chết chắc rồi. chạy đằng trời nhé”. và nụ cười của cô ta bỗng bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang: “Ai bảo thế? lần này người bỏ mạng ở đây phải là cô và người của cô mới đúng. không phải là họ đâu. đừng có ảo tưởng”
Chương 7: Tay trong tay, mãi không rời xa – Never be apart.
Hỡi nữ thần tối cao đầy quyền uy,
Xin hãy cho con trở thành 1 nàng công chúa hạnh phúc
Con mong ước sẽ được bên hoàng tử suốt đời
Tay nắm tay, chàng và con sẽ mãi bên nhau
Cầu xin người, chỉ một lần cuối
Lần cuối thôi, hãy chấp nhận lời thỉnh cầu của con
Người đáp: “Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con
Một lần nữa con sẽ được toại nguyện
…
Và thế là tôi đã trở thành nàng công chúa hạnh phúc nhất thế gian
Câu chuyện cổ tích của tôi đã đi đến hồi kết.
Mọi thứ đều hoàn hảo như một giấc mơ vậy.
Cảm ơn người, nữ thần của con. Địa điểm: – Trên đường trở về Bộ pháp thuật
- Trường Dracate
- Nhà thờ Chireyleum
- Nghĩa trang Saint Hannee Nhân vật:
1. Hàn Tường Vi – Học viên Dracate, cũng chính là Công chúa Carey. Sức mạnh: dịch chuyển tức thời, điều khiển được sức mạnh pháp thuật của người khác và Ánh sáng.
2. Âu Triết Vũ – Học viên Dracate. Hoàng tử trí tuệ. Sức mạnh: lửa và du hành thời gian (có thể quay về quá khứ hoặc đi tới tương lai).
3. Hạ Tường Luân – Cựu học viên Dracate. Thủ lĩnh của Ngũ hành. Sức mạnh: điều khiển ánh sáng, có thể nhìn thấy tương lai và có khả năng dịch chuyển tức thời…
4. Trần Tử Khiêm – Học viên Dracate. Hoàng tử thân thiện. Sức mạnh: nước5. Giang Chấn Thiên – Học viên Dracate. Hoàng tử ấm áp. Sức mạnh: tiềm ẩn (có khả năng dịch chuyển tức thời và chữa trị vết thương).
6. Lý Thiên Dã – Học viên Dracate. Hoàng tử ngọt ngào. Sức mạnh: thổ + phân thân.
7. Dyland – Cựu học viên Dracate. thành viên của Ngũ Hành. Sức mạnh: khí lạnh + điện.
8. Lâm Vũ Giai Đình – Học viên Dracate. Công chúa Baby. sức mạnh: đi xuyên tường.
9. Trịnh Trúc Lam – Học viên Dracate. Nữ chúa ác ma. Sức mạnh: tàng hình.
10. Lana – Học viên Dracate. Đại tiểu thư. Sức mạnh: chiếc khiên bảo vệ (tức là tạo ra được 1 vách ngăn để bảo vệ mình khỏi sự tấn công của các pháp thuật khác). 11. Đường Chí Kiệt – Học viên Dracate. Đại tướng quân. Sức mạnh: mộc.
12. Đỗ Kì Bình – Học viên Dracate. Đại tướng quân. Sức mạnh: âm thanh
13. Lăng Vô Kị – Học viên Dracate. Đại tướng quân. Sức mạnh: tiềm ẩn (có thể nhìn thấy quá khứ của người khác).
14. Đan Linh – Cựu học viên Dracate. luôn xuất hiện cùng Hạ Tường Luân, thân phận là 1 dấu chấm hỏi. Chỉ biết rằng cô là bạn gái của Tường Luân. Sức mạnh: gió và có khả năng đóng đinh thời gian. “Ai bảo thế? lần này người bỏ mạng ở đây phải là cô và người của cô mới đúng. không phải là họ đâu. đừng có ảo tưởng”- Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Mọi người vội đổ dồn ánh mắt về phía vừa phát ra giọng nói. Triết Vũ hét lên mừng rỡ
- Tường Vi? Cậu đã trở về?
- Ukm, mình đã trở về. Rất vui được gặp lại mọi ng…- Tường Vi không nói hết câu đã bị Triết Vũ ôm chặt. Cô thấy bờ vai cậu khẽ rung lên.
- Cuối cùng thì em cũng đã xuất hiện Tường Vi. – Tường Luân gật đầu đầy hài lòng. Nụ cười nở tươi rói trên khuôn mặt đẹp hoàn hảo.
- Chào mừng em đã quay lại. – Dyland và Thiên Dã gần như đồng thanh
- Tưởng cậu biến mất luôn rồi chứ? – Chấn Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm
- Cậu đã ở đâu trong 1 tháng qua vậy? – Tử Khiêm tò mò
- Cái gì cơ? đã 1 tháng rồi sao? Vậy là tớ về hơi trễ so với dự tính, hức. – Tường Vi mặt ỉu xìu
- Êk này, đừng có coi bọn ta là người thừa ở đây chứ? – Lynxia không chịu nổi cảnh vừa rồi đành phải lên tiếng.
Triết Vũ cuối cùng cũng buông Tường Vi ra. Cậu không nói gì nhưng Tường Vi biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Cô thì thầm vào tai Triết Vũ và chỉ đủ để cho cậu nghe thấy: “Mình sẽ kể sau. Đợi lúc về nhé”. Sau đó cô quay ra nói với mọi người: “Tất cả đều đã kiệt sức rồi. Để em giải quyết nốt nhé. Cứ giao cho em, mọi người cứ nghỉ ngơi đi. “. trong nháy mắt, cả người Tường Vi bao bọc bởi thứ ánh sáng chói loà không gian. Tường Vi khum khum hai bàn tay lại, một quả cầu ánh sáng xuất hiện và cứ to dần lên. rồi Tường Vi bất ngờ ném quả cầu năng lượng về phía Lynxia Queen. Quá bất ngờ, Lynxia không kịp tránh nên bị quả cầu lao thẳng vào người. Cô ta rơi xuống đất với tốc độ chóng mặt. Bọn còn lại (ngót nghét chắc còn khoảng vài chục tên nữa, vì đã bị nhóm của Tường Luân đánh gục hết mấy phút trước) đồng loạt xông lên tấn công Tường Vi. Bọn chúng dùng khá nhiều thần chú, mong sẽ đánh hạ được nhân vật vừa mới xuất hiện nhưng Tường Vi đều khéo léo tránh được hết. Sau đó có vài tên đã tạo ra quả cầu năng lượng bóng tối nhưng với khả năng điều khiển được sức mạnh của người khác nên những quả cầu bóng tối đều quay ngược lại quỹ đạo và tấn công chính người đã tạo ra chúng. trong 5 phút, Tường Vi đã dẹp được tất cả những tên còn lại. bây h trên mặt đất không còn ai của phe chống đối còn khả năng chiến đấu tiếp. Lynxia Queen vẫn bất tỉnh nhân sự.
- không thể tin nổi. Tường Vi, chỉ 1 tháng không gặp mà cậu mạnh lên rất nhiều – Triết Vũ không khỏi bàng hoàng với những gì vừa diễn ra trước mặt
- Cái đó mình sẽ nói khi trở về. bây h em sẽ sử dụng dịch chuyển tức thời để đưa mọi người về Dracate. nhưng tại sao mọi người lại có vẻ đuối sức trầm trọng như vậy? – Tường Vi ngạc nhiên nhìn bộ mặt bơ phờ của 6 mĩ nam
- Cái đó nói sau đi, h chúng ta trở về trước khi tiếp viện của phe chống đối đến. – Anh, Chấn Thiên đều có thể dịch chuyển tức thời. Anh sẽ đưa Dyland và Thiên Dã về, Chấn Thiên phụ trách Tử Khiêm. em và Triết Vũ đi cùng nhau nhé – Tường Luân lên tiếng. Mọi người đều gật đầu đồng ý
Tường Vi xuất hiện trong niềm vui mừng tột độ của các vị hiệu trưởng Dracate. Hội học sinh, Trúc Lam và Giai Đình đều được gọi đến phòng hiệu trưởng để nghe Tường Vi kể xem truyện gì đã xảy ra.
- Xúc động quá. không thể tin nổi là mình và Chấn Thiên lại chết đầy bi thảm như thế – Trúc Lam rên rỉ. Chấn Thiên cũng gật gù đồng tình
- Vậy là mình và Tử Khiêm sẽ kết hôn trong tương lai uk? – Hỏi xong câu đó mà khuôn mặt của Giai Đình ửng hồng cả lên, Tử Khiêm nghe xong cũng đỏ mặt dần dần.
- Sao anh lại tách ra hoạt động độc lập được chứ? thuỳ Dương sẽ chết sao? – Thiên Dã trầm ngâm
- Trời, đến lúc đó mà anh vẫn còn ế vợ là sao Carey? Một mĩ nam như anh mà không có người yêu hả trời? em có nhầm không thế? – Dyland gãi cằm
- Anh sẽ đi đâu được chứ? hay là có người đã sát hại anh và mọi người không biết nên mới nghĩ vậy? – Chí Kiệt gãi đầu gãi tai
- Còn anh nữa, em có chắc tương lai của anh sẽ như thế không? – Kì Bình cũng lên tiếng hỏi
Riêng Triết Vũ và Tường Luân không nói gì mà chỉ lắng nghe. Hai người đều đang mải theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.
- không. tương lai sẽ không như vậy đâu. vì có một cậu nhóc nói với em rằng, sự xuất hiện của em trong khoảng thời gian này sẽ làm thay đổi cục diện tương lai tồi tệ đó. – Tường Vi mỉm cười vui vẻ trả lời
- Vậy theo như em nói, thì em đã trở về đây bằng hộp gỗ Ánh sáng của mẹ? – Tường Luân nhìn Tường Vi suy nghĩ đăm chiêu
- Vâng nhưng sao hả anh? – Tường Vi lo lắng hỏi lại
- không có gì đâu, nhưng sao em lại về muộn mất 1 tháng thế? – Tường Luân trả lời bằng 1 câu hỏi
- Cái này thì…do em sử dụng lần đầu mà, có biết điều khiển ra sao đâu – Tường Vi phụng phịu
- Vậy nghĩa là sức mạnh của hộp gỗ mà cả thế giới pháp thuật này đang săn tìm là đưa người khác đến bất cứ khoảng thời gian nào sao? vậy thì cũng không khác khả năng du hành thời gian của Âu Triết Vũ? – Thiên Dã thắc mắc
- Phải, bởi vốn dĩ, sức mạnh của em có chung nguồn gốc với sức mạnh của hộp gỗ ánh sáng…đừng nhìn em như vậy. Cái này em tình cờ phát hiện ra trong lần đi tìm Tường Vi trong các khoảng thời gian mấy hôm trước. – Triết Vũ cuối cùng cũng đã lên tiếng – mà vừa nãy cậu nhắc đến cậu nhóc nào vậy
- mình không biết, hình như là con trai của cậu nếu mình có mặt trong 8 năm tới – Tường Vi nhớ lại cậu nhóc kì lạ
- Con trai của Triết Vũ uk? với ai? là cậu hả? – Giai Đình ngạc nhiên
- Ôi chu choa, ra hai anh chị này sẽ sinh quý tử naz – Trúc Lam không vừa, cũng lợi dụng cơ hội để trọc phá
- mình không biết – Tường Vi đỏ ửng hai má
Sau khi nói chuyện một lúc thì tất cả rời khỏi phòng hiệu trưởng trở về kí túc xá. Trên đường đi, Tường Vi và Triết Vũ đi lùi lại phía sau cả nhóm.
- Tường Vi, mình rất vui vì cậu đã trở về – Triết Vũ quay sang nói với Tường Vi – mình rất nhớ cậu, thật sự rất nhớ. chắc mình phải cám ơn Chúa vì Người đã để cho cậu trở về với mình
- Triết Vũ…- Tường Vi hơi bất ngờ khi nghe thấy lời thổ lộ của cậu bạn – mình cũng rất vui vì được gặp lại cậu. Triết Vũ ak…cậu…cậu…
- Sao thế? cậu muốn nói gì ak? – Triết Vũ nắm lấy tay của Tường Vi đầy tin cậy
- mình…mình…mà thôi. để sau đã. mình mệt rồi, h mình về phòng đây. tạm biệt. – Tường Vi nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Triết Vũ ra. cô mở cửa bước vào phòng. Triết Vũ không hiểu gì vẫn đứng như trời trồng ở bên ngoài phòng của Tường Vi.
Tường Vi mệt mỏi đi đến chiếc giường. Mọi kí ức về những ngày ở tương lai bỗng chợt ùa về trong tâm trí của cô. Triết Vũ của 8 năm sau thay đổi nhiều quá. Liệu Triết Vũ của cô có thay đổi như thế không khi mà cô có mặt trong cuộc đời của cậu như thế này. Cả về Lana cũng như bí mật của Bộ nữa. cô vẫn chưa nói cho ai biết hết. phải làm thế nào đây. thật sự là cô đã kiệt sức rồi. sau hai tuần tìm cách lấy lại chiếc hộp ánh sáng từ tay của phe chống đối, Triết Vũ cùng vì giúp cô mà trở mặt với họ. lúc này Triết Vũ của tương lai kia đang như thế nào nhỉ? vừa phải chống lại Bộ, vừa phải chiến đấu với phe chống đối. như vậy chẳng mệt mỏi lăm sao? cô không thể để Triết Vũ rơi vào tình trạng như thế được. bằng mọi giá, cô phải thay đổi được tương lai. nghĩa là việc đầu tiên cần làm là vạch mặt lão Black, tìm hiểu Lana và dụ cho người của phe chống đối xuất hiện. chính xác là lôi được bố của Lana ra mặt. mà không thể ngờ là Lana lại làcon gái nuôi của Bộ trưởng Bộ pháp thuật Bùi Trấn Quốc. Thế mà mới đầu Tường Vi cứ nghĩ Lana là con gái ruột của ông ta cơ. Tường Vi tạm dừng suy nghĩ khi một tiếng nói bỗng vang lên trong phòng cô: “Suy nghĩ gì mà chăm chú thế?”
Tường Vi tạm dừng suy nghĩ khi một tiếng nói bỗng vang lên trong phòng cô: “Suy nghĩ gì mà chăm chú thế?”. Tường Vi quay đầu lại và thấy anh trai cô đang đứng ở góc phòng.
- anh? sao anh lại ở đây vào h này? có truyện gì ak? em tưởng anh về Bộ rồi. – Tường Vi ngạc nhiên
- Anh cũng định đi rồi nhưng muốn hỏi em thêm vài truyện nữa – Tường Luân thong thả tiến lại gần cái ghế cạnh giường của Tường Vi và ngồi xuống – Nào, h thì nói cho anh biết những truyện anh cần được biết được chưa?
- ơ, anh nói gì? em không hiểu – Tường Vi tiếp tục ngơ ngác
- Đừng quên anh là anh trai của em, Carey. em không giấu được anh đâu. chính xác đã xảy ra những truyện gì ở tương lai? và tại sao sức mạnh của em bỗng chốc mạnh lên như thế – Tường Luân nhấp ngụm trà, không thèm nhìn Tường Vi lấy 1 lần
- Anh…em không biết có nên nói ra truyện này không nữa…- Tường Vi ấp úng
- Sao? có truyện gì? Em phải kể thì anh mới giúp được chứ – Tường Luân bỏ tách trà xuống và nhìn cô em gái nghiêm nghị
- Thật ra là, có 1 bí mật về cái chết của bố mẹ. và 1 truyện nữa liên quan đến Bộ – Tường Vi nhìn anh trai đầy lo ngại
Tường Vi cảm thấy khá bất ngờ trước phản ứng của anh trai. Cô cứ nghĩ anh Tường Luân sẽ lập tức đến Bộ để đòi lại công bằng cho bố mẹ cô cơ, nhưng không…nghe xong, Tường Luân chỉ nhăn mặt rồi bảo cô đng nói truyện này cho ai biết
- Anh, họ đã hại chết bố mẹ. chúng ta không thể để yên như thế được. chúng ta…- Tường Vi nắm tay thành nắm đấm
- Tất nhiên là chúng ta không thể để yên như vậy. Chúng ta sẽ vạch mặt họ nhưng bây h chưa phải là lúc – Tường Luân giọng nói lạnh hết sức
- Nhưng…- Tường Vi muốn nói gì đó nhưng Tường Luân đã cắt ngang
- Carey, em phải hiểu. đây là 1 truyện vô cùng nghiêm trọng. chúng ta không thể tự tiện hành động lung tung, hậu quả sẽ rất khó lường. Em có biết tại sao Triết Vũ của tương lai em đã đến lại không thể nói ra truyện này không, dù cậu ta đã có bằng chứng xác thực? Đơn giản là vì chúng ta không thể biết chính xác những ai đã đứng sau vụ này. ngoài họ ra, liệu có còn ai khác không? và quan trọng nhất là bây h, cuộc chiến với phe chống đối Dracate đang ở đỉnh điểm. nếu nói truyện này ra, lòng người sẽ lung lay, liệu sẽ còn ai tin vào Bộ pháp thuật nữa. và như vậy, chúng ta sẽ thua chắc đó, em biết không? – Tường Luân giọng nói trầm trầm
- Hừ, em cũng chẳng còn lòng tin ở cái Bộ đó nữa. vậy chúng ta phải chấp nhận giúp đỡ kẻ thù của mình sao? – Tường Vi nhăn mày khó chịu
- Không, em sai rồi Carey. Bộ không phải là kẻ thù của chúng ta. Chỉ có những kẻ vì quyền lực đã hại bố mẹ chúng ta mới là kẻ thù thực sự của chúng ta thôi. Chúng ta không thể vơ đũa cả nắm được. không phải tất cả người của Bộ đều xấu xa. Còn nữa, chúng ta sinh ra đã được chọn để đứng về chính nghĩa, vì vậy dù có xảy ra bất kì truyện gì thì chúng ta cũng phải dẹp bỏ mọi truyện riêng tư cá nhân ra đằng sau để làm truyện lớn. Phe chống đối ngày càng giết hại phù thuỷ vô cớ, họ là người xấu. trước bất cứ tội ác nào, chúng ta cũng có trách nhiệm phải ngăn chặn và tiêu diệt nó. vì vậy, việc chống lại phe chống đối không phải là chấp nhận giúp đỡ kẻ thù. Carey? em quên rồi sao? chính em đã từng hứa với anh và Carol, em sẽ gạt bỏ thù hận để làm đại cuộc, hay là em đã quên mất rồi? – Tường Luân thở dài
- Em không quên, nhưng em nghĩ, nếu chị Carol…ak, không, chị Đan Linh biết được sự thật đó, chị ấy cũng không còn muốn giúp đỡ Bộ nữa đâ. chúng ta không cần hợp tác với Bộ, chúng ta vẫn có thể chống lại phe chống đối – Tường Vi tức tối
- Đấy là em nghĩ thế thôi, Carey. Nếu không có Bộ, chúng ta sẽ khó lòng mà tiêu diệt được phe chống đối. phải đoàn kết thì chúng ta mới giành được chiến thắng. Anh hứa với em, sau khi đã giải quyết được truyện này, anh sẽ bắt những kẻ đã đứng sau cái chết của bố mẹ phải trả giá. CÒn bây h, anh hi vọng em sẽ giúp anh, chúng ta cần tìm hiểu xem Lana đã biết gì về thân phận của cô ta chưa. Cô ta đứng về phía nào vào lúc này. Ngày mai, Lana sẽ trở về trường. Vì vậy em hãy rủ mọi người đi picnic và tranh thủ thăm dò cô ta luôn. Em làm được chứ? – Tường Luân nhìn Tường Vi đầy mong đợi. Đáp lại anh là 1 cái gật đầu cùng 1 tiếng thở dài sầu não
Ngày hôm sau, tại khu rừng bí ẩn của trường Dracate, 7 nhân vật thuộc các dòng tộc ma pháp danh giá nhất đang có mặt ở đây
- Tại sao lại dở chứng rủ bọn này cắm trại thâu đêm thế, Tường Vi? – Chấn Thiên tò mò hỏi cô bạn
- ăn nói cho cẩn thận Giang Chấn Thiên. cái gì mà dở chứng chứ, tại ít khi mấy đứa bọn mình được tụ tập đông đủ như thế này, nên cũng cần làm gì cho có kỉ niệm để mà nhớ chứ? – Tường Vi cười gian manh
- Đáng nghi. – Triết Vũ chỉ buông có 2 từ vỏn vẹn và chẳng nói gì thêm nữa. Tường Vi cũng cười giả nai với anh chàng
Giai Đình và Lana đang tíu tít nói chuyện riêng của họ. mà Tường Vi dám chắc là Giai Đình đã kể với Lana về Tử Khiêm. ở trường chưa có ai biết rằng công chúa baby Lâm Vũ Giai Đình bây h đang để ý Hoàng tử thân thiện Trần Tử Khiêm. mọi người chưa biết truyện, vẫn cứ ngỡ Giai Đình vẫn còn luyến tiếc chồng chưa cưới của Tường Vi. nhầm to rồi nhé. Chấn Thiên và Trúc Lam tiếp tục làm xôn xao cả góc rừng, cặp này yêu nhau rồi, thiên hạ tưởng sẽ có những phút giây thái bình thì ai ngờ nổi, càng yêu càng cắn nhau đau. suốt ngày hai người này cào mồm ra đá nhau, hết nói đểu lại nói xấu. ở đời chưa từng gặp cái cặp đôi nào”ít mồm”như thế này. Tử Khiêm thì lon ton dùng bùa phép dựng trại, thỉnh thoảng băt gặp Giai Đình đang cười tủm tỉm vơi mình, anh chàng cũng lịch sự tặng lại cô nụ cười rực rỡ của mình. nhìn hai anh chị này tình tứ quá làm Lanan mấy lần suýt sặc nước bọt. Tường Vi với Triết Vũ dựa lưng vào nhau ngồi đọc sách, nhìn cặp đôi nhà này đúng là đẹp đến chói loà, ai đó nhìn thấy cũng phải chảy nước miếng thèm thuồng, ngưỡng mộ (ai đó ở đây không hề có tg đâu nhé, nhưng bà PV thì chưa biết chừng, há há). đến gần tối, mọi người vừa ăn tối xong đang tính bày trò chơi nói thật
- Sao? dám không? – Trúc Lam nghênh nghênh mặt thách thức Chấn Thiên
- Gì mà không dám. chơi luôn. – Chấn Thiên nóng mặt
- Tôi không chơi đâu – Triết Vũ buông 1 câu lạnh lùng
- Triết Vũ, kìa, tham gia cùng mọi người cho vui – Tường Vi nài nỉ
- không. – Triết Vũ vẫn lắc đầu từ chối
Sau khi tốn đến mấy lít nước bọt năn nỉ, đến khi lưỡi Tường Vi muốn gẫy luôn ra thì Âu Triết Vũ mới chịu nhận lời. rõ chảnh. mọi người bắt đầu chơi thì bỗng tiếng hét của Lana làm cả bọn giật mình. tất cả đều hoảng hốt: “sao thế?”và suýt té ngửa khi nghe cô nàng mếu máo: “Muỗi. muỗi đốt tớ, đau quá đi. “, Triết Vũ buông ngay 1 câu chết người: “Cây nhang sống, chúng ta thoát được nạn muỗi rồi”. Lana nghe xong oà khóc nức nở, và đòi bỏ về kí túc xá.
- Lana, thật ra truyện không nghiêm trọng đến mức độ đó đâu – Tường Vi tìm cách an ủi và nhận được sự đồng tình từ Giai Đình và Trúc Lam. – Muỗi ak? truyện nhỏ. tại máu cậu ngon quá nên chúng mới nhằm cậu tấn công thôi mà
- Phải đó, hay để tớ cho 1 câu thần chú giết sạch bọn sinh vật sống bám vào máu người ta này nhé – Giai Đình và Trúc Lam hăm hở
- không được – Tường Vi cười tủm tỉm làm cả bọn ngạc nhiên – Các cậu không được sát sinh. muỗi là 1 lòai động vật hoang dã, các cậu phải bảo vệ, không được giết hại. nếu không sẽ vi phạm luật môi trường đấy…Yên…cứ nghe tớ nói nốt đã. các cậu để nó đốt chút xíu, coi như là hiến máu nhân đạo đi, làm 1 việc tốt giúp ích cho đời. mà hiến máu kiểu này an toàn cực kì nhé, không lo bị lây bệnh gì đó qua đường máu, há há, phải không nào, chưa kể…
- Thôi, cậu bị điên hả? đừng nói nữa, nghe mà thấy nổi da gà – Cả nhóm hét ầm lên làm Tường Vi ngậm ngùi phải im miệng
- Chơi thôi nào, dẹp bọn muỗi ra đằng sau, để tớ dùng thần chú tạo vách chắn không cho bọn muỗi xâm nhập vào phạm vi, khu vực của chúng ta nhé – Tử Khiêm lên tiếng
- okie, h bắt đầu nào. Triết Vũ, hỏi trước đi – Chấn Thiên ra hiệu và đưa thuốc nói thật cho mọi người uống
- mình ak? người đầu tiên? vậy mình chọn Giai Đình. – Triết Vũ cười gian sảo
- mình? ukm, hỏi đi, nhẹ tay thôi nhé – Giai Đình lo lắng cho thân phận của mình
- Cậu với Tử Khiêm đang hẹn hò phải không? – mọi người nhìn Triết Vũ há hốc miệng. tên này ghê thật, biết lợi dụng cơ hội quá.
- ak, hỏi gì mà kì thế, ghét quá đi – Giai Đình đỏ mặt
- Này, yêu cầu chị trả lời câu hỏi – Chấn Thiên nhắc nhở mà vẻ mặt gian không kém Triết Vũ
- Ukm đấy thì sao nào? bộ hai người ghen tị ak? – Shock, cả bọn không tin chính miệng Trần Tử Khiêm vừa thừa nhận xong. cả bọn quay sang nhìn Giai Đình, mặt cô bạn đỏ hơn cả quả cà chua chín. còn Tử Khiêm thì hếch mặt ra chỗ khác
- H thì đến lượt Giai Đình hỏi được rồi đấy – Tường Vi cố nhịn cười
- Cậu, tớ chọn cậu – Giai Đình chỉ vào Trúc Lam
- Tớ hả? okie thôi – Trúc Lam mặt tự tin dễ sợ
- Cậu sẽ kết hôn với Chấn Thiên trong tương lai chứ? – Giai Đình cười tinh quái, cả nhóm cũng nín thở để không bật cười
- Cái gì? không. lấy tên này ak, để về cãi nhau tan cửa tan nhà ra ak. không. tớ không dại đâu. – Trúc Lam nhìn mặt Chấn Thiên đầy thách thức
- Hứ, thế cậu tưởng tôi thèm vác cậu về làm vợ không bằng ak. tôi đang lo ngoài tôi ra liệu có còn ai đủ can đảm mà rước cô về làm dâu không nữa, hoạ sát thân, bom nổ chậm – Chấn Thiên cũng không vừa, đốp chát lại ngay lập tức.
- Hứ, tất cả chỉ là nguỵ biện. – Trúc Lam cong môi – Xong, tớ chọn Tường Vi. Tường Vi, cho tớ biết, cậu sẽ làm gì khi thấy Triết Vũ có 1 người con gái khác trong lòng
- Gì chứ, tôi chỉ có mỗi Tường Vi thôi đó, hỏi vớ vẩn quá đi – Triết Vũ cười ngạo mạn
- Ak, nếu như Triết Vũ mà dám phản bội tớ, tớ sẽ cho cậu ấy biến thành 1 con cún con. xem có còn ai dám yêu cậu ấy không? – Tường Vi nhìn Triết Vũ cười ma mãnh
- Dám biến tớ thành cún sao, đầu heo? vậy cậu tính kết hôn vvới 1 con cún đấy ak – Triết Vũ nhướn lông mày – Xem ra cách này không ổn đâu nhé – Cả bọn cười ầm lên
- Huhm, h đến tớ, tớ chọn Lana – Tường Vi ngừng cười
- Tôi ak? okie thôi – Lana nhếch môi cười – không làm khó được tớ đâu, cô bạn
- Để rồi xem mới biết được – Tường Vi nở nụ cười khá”lạ”- Cậu có thể bỏ qua mối thù của mình không, Lana. hay cậu sẽ chọn trả thù, dù điều đó sẽ làm cho cậu mất đi người cậu yêu?
- Cậu…tôi…- Lana bỗng tái mặt lại, nhưng trong bóng tối nên sẽ khó mà có ai nhận ra sự thay đổi đó, ngoại trừ Tường Vi (đương nhiên) và Triết Vũ, hoàng tử trí tuệ (người này tinh ghê naz)
- Cậu sẽ chọn thế nào hả Lana? Hạnh phúc hay thù hận – Tường Vi kiên nhẫn lặp lại lần nữa. mọi người còn lại cũng bắt đầu cảm thấy lạ lạ
- Cậu sẽ chọn thế nào hả Lana? Hạnh phúc hay thù hận – Tường Vi kiên nhẫn lặp lại lần nữa. mọi người còn lại cũng bắt đầu cảm thấy lạ lạ
- Tôi không hiểu cậu muốn nói gì? – Lana quay mặt đi, không dám nhìn ai hết
- Cậu không hiểu thật chứ? hay chỉ là giả vờ không hiểu. Cậu có biết là nếu cậu đứng về phía họ, thì cậu sẽ vĩnh viễn mất đi người con trai đó không? – Tường Vi nói với giọng hết sức nhẹ nhàng
- Vậy cậu bảo tôi phải làm sao bây h. tôi còn sự lựa chọn nào khác sao? đó là bố của tôi, chẳng lẽ cô bảo tôi phải phản bội ông ấy sao? tôi không thể – Lana hét lên
- Nhưng ông ta có coi cậu là con gái đâu. ông ta chỉ luôn coi cậu là 1 quân cờ, ông ta cần thì sử dụng, không muốn thì sẽ quẳng đi. – Tường Vi cố kìm nén lại
- Ủa? có truyện gì vậy? hai cậu đang nói về việc gì vậy – Giai Đình lên tiếng
- Cô thì biết gì mà nói chứ Carey. Cô thì tốt hơn tôi rồi, cô có 1 gia đình không có gì để mà chê trách. mọi người đều ngưỡng mộ, bảo vệ cô. Ai cũng yêu thương cô nên cô chưa bao h biết đến cảm giác cô đơn, không có người thân yêu bên cạnh là như thế nào đâu. từ trước đến h, ông ta luôn miệng nói là vì chúng tôi, nhưng thực chất ông ta chỉ vì quyền lực của mình thôi. ông ta không coi anh em bọn tôi là con của ông ta nữa, trong mắt ông ta, chúng tôi chỉ là quân tốt thí mạng cho ông ta thôi. Ngoài anh trai ra, thì chẳng còn có ai yêu thương tôi cả. Vậy mà cô và anh trai của cô lại hại chết người quan trọng nhất cuộc đời tôi, h cô còn lên mặt dạy đời tôi nữa sao. tôi hận mình là chưa thể giết cô để trả thù cho anh Daniel. – Lana bật khóc – Cô nghĩ tôi nên làm gì bây h? cô không ở hoàn cảnh của tôi nên cô không hiểu được tôi đâu. Tôi chưa giết cô vì anh Vô Kị đã cậu xin tôi tha cho cô đó
- Vậy ra Lăng Vô Kị đã biết thân phận của cô rồi sao, Lana? – Tường Vi bất ngờ thật sự
- gì thế này, Lana? thật ra cậu là ai? – Giai Đình và Trúc Lam ngơ ngác
- Cậu là em gái của Daniel? – Chấn Thiên và Tử Khiêm gần như đồng thanh – Phải không thế?
- Lăng Vô Kị phát hiện ra cô từ khi nào? – Triết Vũ giọng nhẹ tênh – Anh ta không báo cáo truyện này, chẳng lẽ anh ta không sợ hình phạt của Bộ sao
- Anh Vô Kị không liên quan gì đến truyện này – Lana hét lên đầy thảm thiết – Đừng có gây rắc rối cho anh ấy, h ngoài anh ấy, tôi chẳng còn ai nữa đâu, huhuhu
- Đủ rồi, để cho Lana yên đi Carey, Triết Vũ. Hai người nể tôi được không? cô ấy đang bị kích động, đừng làm cô ấy khổ thêm nữa – Bỗng 1 giọng nam vang lên. Triết Vũ và Tường Vi ngoảnh đầu lại thì thấy người lên tiếng chính là Lăng Vô Kị. đi sau anh ta là Thiên Dã, Chí Kiệt và Kì Bình.
- Anh Vô Kị, anh ơi, em…
Lana nhìn thấy Vô Kị liền oà khóc nức nở. Lana ngất đi trong vòng tay của Lăng Vô Kị. Anh chàng liền đưa cô vào nằm nghỉ trong 1 chiếc trại. sau 5 phút, Vô Kị trở lại với mọi người ở bên ngoài. Dưới ánh lửa bập bùng của ngọn lửa, nhìn gương mặt ai cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng và bàng hoàng, nhóm Chấn Thiên, Tử Khiêm, Giai Đình và Trúc Lam đã hiểu sơ sơ câu chuyện cũng như thân phận của Lana.
- Lana là em gái của Daniel. đúng là có mơ cũng không ngờ nổi, và chính cô ấy đã cho người đóng giả Carey. sao cô ấy lại có thể làm như vậy chứ? – Giai Đình thở dài
- Cô ấy bị bố mình ép buộc thôi – Vô Kị cuối cùng cũng lên tiếng
- Bọn mình đang chờ lời giải thích của cậu đây Vô Kị, cậu sẽ cho mọi người biết những gì cậu biết chứ – Thiên Dã đặt bàn tai lên bờ vai dài rộng, rắn chắc của cậu bạn thân
- Được, mình sẽ kể cho mọi người biết tất cả những gì mình biết – Vô Kị gật đầu – Thật ra, ngay hôm có người của Bộ pháp thuật đưa cô gái giả mạo Carey đến, mình đã thấy rất lạ. từ trước đến h, mỗi lần có ai đó bị nghi là công chúa Carey, mình đều được gọi đến để kiểm tra, vậy mà lần này thì không. mình không hề biết truyện này. Lão Black bảo với mình rằng cô gái đó đã được xác nhận chính xác là Carey.
- Black uk? – Chí Kiệt nhíu mày
- Tất nhiên là có phần của lão ta rồi. tôi tớ trung thành của bố đẻ Lana, ý em là người đứng đầu phe chống đối học viện Dracate. – Tường Vi tiết lộ thông tin động trời làm mọi người đều hoảng hốt
- rồi cô ta đã xuất hiện trong buổi dạ hội như mọi người đã biết. sau đó, Trúc Lam bị tai nạn, mình cũng không để ý đến vụ cô gái kia nữa. Nhưng hôm từ bệnh viện thăm Trúc Lam về, mình vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Lana và Carey giả mạo. và mình đã biết được toàn bộ sự thật – Vô Kị bỗng dừng lại 5s – mình đã có cuộc nói chuyện riêng với Lana. Cô ấy thú nhận tất cả với mình. cô ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện của nhóm mình về khúc nguyện cầu, về Carey…và cô ấy quyết định cho người giả mạo Carey để dạy cho Triết Vũ 1 bài học vì tội làm khổ Giai Đình. nhưng sau đó mọi truyện rắc rối hơn khi bố cô ấy muốn biến Carey giả mạo làm 1 quân cờ mới trong kế hoạch tiêu diệt Ngũ hành. thật ra Lana cũng không muốn làm hại mọi người đâu, cô ấy đã quên đi nỗi hận về cái chết của anh trai rồi, vì cô ấy bây h cũng có 1 thân phận mới, con gái của Bộ trưởng Bộ pháp thuật. Sau cái chết của anh trai, cô ấy bị bố mình phù phép cho quên hết đi kí ức và đưa đến Bùi tộc. với thân phận của 1 đứa trẻ mồ côi, Lana được chú Bùi nhận nuôi. mục đích của bố Lana cũng là để tiếp cận với chú Bùi thôi, vì như mọi người cũng biết đấy, chú Bùi lúc đó mới được thăng chức lên làm Bộ trưởng của Bộ do bố anh Dyland và bố Thiên Dã đều từ chối. Thật ra truyện cũng không tồi tệ đến nỗi này nếu như chú Bùi không phải vì 1 lần vì áp lực công việc, lại thêm nỗi nhớ cô con gái ruột Carol đã biến mất không dấu vết nên đã mắng Lana. điều đó khiến Lana hiểu lầm rằng chú ấy không còn thương cô ấy nữa. và…
- Carol? là ai vậy? – Trúc Lam ngạc nhiên
- LÀ con gái độc nhất của chú Bùi – Chí Kiệt giải thích – Nhưng cô gái ấy vì 1 lí do gì đó đã cãi nhau với bố mình và bỏ đi, đến h vẫn chưa biết cô ấy ở đâu, còn sống hay đã chết. Sau cú shock về Carol, chú Bùi gần như kiệt sức, đúng lúc đó, Lana xuất hiện và mang lại niềm vui cho ông ấy, giúp ông ấy nguôi ngoai đi 1 phần nỗi nhớ con gái.
- Ukm, không biết chị ấy h đang ở đâu. nếu còn sống, chị ấy cũng trạc tuổi chị Đan Linh đấy nhỉ? – Triết Vũ trầm ngâm nhớ lại hình ảnh 1 bà chị suốt ngày lẽo đẽo đi theo anh Tường Luân – Ngày xưa, chị ấy suốt ngày đi theo anh Tường Luân còn gì nữa. và còn luôn miệng kêu sau này chỉ lấy anh ấy thôi
- Ukm, mọi truyện là vậy đó, Lana rất buồn nên 1 phút nông nổi, cô ấy đã gây ra hoạ tày đình, khiến trường Dracate bị tấn công. – Vô Kị nói nốt – Nếu như không vì truyện của Carol, có lẽ Lana đã không tủi thân đến thế. thật không thể hiểu nổi, tại sao 1 tiểu thư được giáo dục như Carol lại biến mất để gây ra rắc rối như thế này
- Chị Carol có lỗi gì sao? đừng có nói chị ấy như thế? – Tường Vi bỗng hét lên đầy bực tức – mọi người không biết chị ấy đã phải đón nhận truyện gì trong suốt quãng thời gian tuổi thơ của mình đâu. chị ấy khổ lắm đó. luôn bị bắt phải làm những việc mình không muốn, chị ấy mong ước có 1 lần nào đó cả gia đình sẽ đi chơi với nhau thật vui vẻ, nhưng bố chị ấy chỉ suốt ngày lo cho công việc, ngay cả khi mẹ chị ấy bị tai nạn và lìa đời, ông ấy đã có cơ hội để gặp mặt bác ấy lần cuối nhưng ông ta đã không đến, vì 1 cuộc họp chết tiệt ở Bộ. Chị Carol đã thật sự bơ vơ ở trong bệnh viện. mọi người có hiểu cảm giác bị bỏ rơi và biết mình đã mất đi người thân như thế nào không? Chị Đan Linh đã thật ự bị shock đó.
- Cái gì, ra chị Đan Linh chính là Carol sao? – Triết Vũ sửng sốt – Nhưng chị ấy họ Phạm cơ mà
- Chị ấy đã đổi họ của mình theo họ của mẹ – Tường Vi tiếp tục câu chuyện – Bọn em tình cờ gặp chị ấy sau 2 năm không liên lạc, và anh Tường Luân đã đưa chị ấy về trường Dracate học. ở đấy không có ai nhận ra chị ấy cả, vì thuốc biến hình có tác dụng rất tốt
- Vậy ra con gái của bố vẫn còn sống sao? chắc ông ấy sẽ vui lắm nếu nghe tin này – giọng của Lana bỗng vang lên làm mọi người giật bắn mình
- Lana? tỉnh rồi sao? – mọi người đều chào đón Lana rất nhiệt tình và niềm nở, không có chút gì đó ác cảm
- mọi người…mọi người chắc ghét em lắm phải không? – Lana cười chua chát
- không hề, mọi người đều hiểu và thông cảm cho cậu, đừng buồn nữa Lana, hãy quên hết những kí ức đau buồn đó đi – Tử Khiêm đại diện cả nhóm nói chuyện với Lana
- Mình…- Lana ấp úng – mình bây h chẳng còn gì cả. nếu mọi người thích thì có thể giết mình để tránh hoạ sau này
- Em đang nói vớ vẩn cái gì thế Lana, em muốn chết ak. đừng hòng, anh không cho em chết trước anh đâu – Vô Kị tức giận ôm chặt Lana trong lòng
- Nhưng…- Lana rưng rưng nước mắt – bố không cần em nữa, vì chị Carol vẫn còn sống mà. và em cũng nên biết điều mà rút lui, trả lại bố cho người ta. em cũng không thể quay về với cái người đã luôn coi em và anh Daniel là quân cờ để ông ấy lợi dụng được. em cũng không muốn làm người xấu, vì em biết như vậy anh sẽ hận em, sẽ không bao h tha thứ và nói chuyện với em. em…
- Cái cô ngốc này, anh sẽ luôn ở bên em mà. chỉ cần em cứ ở bên canh anh là đủ, còn những truyện khác đừng suy nghĩ gì nữa. em đã có anh rồi. anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em.
Lana oà khóc nức nở trong lòng Vô Kị. những người có mặt ở đó lúc này đều nở nụ cười mãn nguyện, hài lòng. Tường Vi trong vòng tay của Triết Vũ cũng nhìn anh chàng của mình đầy yêu thương thắm thiết. Triết Vũ khẽ đặt 1 nụ thơm nhẹ vào mái tóc bồng bềnh, thơm mùi hương hoa tường vi của cô bạn gái. Tử Khiêm và Giai Đình cũng trao nhau những nhìn nhau đầy tình tứ và những nụ cười hạnh phúc. Chấn Thiên và Trúc Lam không cãi nhau nữa mà ngồi sát cạnh nhau hơ lửa cho ấm. Chấn Thiên còn khoác cho Trúc Lam chiếc áo khoác mình đang mặc vì sợ bạn gái bị cảm lạnh. riêng ba anh chàng Thiên Dã, Chí Kiệt và Kì Bình nhìn nhau đầy đau khổ vì lẻ loi, không có đôi.
Sáng hôm sau, tại phòng của Tường Vi, cô đang có cuộc nói chuyện ngắn gọn với anh trai của mình. nghe xong, Tường Luân đã gật gù đây hài lòng: “Vậy thì tốt rồi. “. Tường Vi rời khỏi phòng mình và tiến về phía lớp học. tự dưng hôm nay cô muốn đi đến lớp sớm một chút. Tường Vi khoan khoái hít đầy bụng cái không khí của buổi sớm mai. rồi cô gặp Lí Thiên Dã ngay tại bồn phun nước của trường. anh chàng đang ngổi đó đầy trầm ngâm.
- Chào buổi sáng anh Thiên Dã. – Tường Vi lên tiếng
- Tường Vi, là em ak? em đi học sớm thế? buổi sáng tốt lành nhé, cô bé – Thiên Dã mỉm cười
- Anh đang suy nghĩ mà trầm tư thế. cho em biết được không? – Tường Vi nở nụ cười của thiên thần – em nhớ ngày xưa, mỗi lần anh có truyện đau đầu, không biết làm thế nào, anh thường hay trốn đến các bồn phun nước để suy nghĩ. anh nói như vậy có thể nhìn vào hồ nước, tự nhìn xem khuôn mặt của mình có hài lòng với quyết định đó không. lần này thì sao hả anh?
- Carey, em có biết là nhìn em lúc này rất giống…- Thiên Dã không nói hết câu vội dừng lại
- Ý anh là em rất giống chị Thuỳ Dương phải không? – Tường Vi cười tủm tỉm
- Ukm, nhiều khi thấy em giống cô ấy lạ. biết là hai người không phải là một nhưng…- Thiên Dã cười dịu dàng – mà hôm qua nhìn em với Triết Vũ hạnh phúc lắm. anh thấy ngưỡng mộ hai đứa quá
- Sao phải ngưỡng mộ chứ? anh cũng đi tìm 1 nửa của mình đi – Tường Vi phì cười
- Tìm ak? anh không có can đảm đâu – Thiên Dã gõ đầu Tường Vi mấy cái – Anh định tỏ tình với em đó, thế mà chưa có cơ hội, em đã đến với Âu Triết Vũ rồi, làm anh nản quá
- Lí Thiên Dã…anh nói thế mà nghe được ak. anh đâu có yêu em, sao lại tỏ tình với em? lại còn bảo vì em đến với Triết Vũ khiến anh bị ảnh hưởng? – Tường Vi nhăn mặt
- Sao em biết anh không yêu em hả cô bé? – Thiên Dã cười mỉm – Tình cảm của anh mà em biết được sao?
- Tất nhiên là em biết. và em còn biết, anh có yêu em thì cũng là do anh ngộ nhận thôi. vì đôi khi em rất giống với chị Thuỳ Dương, và điều này khiến anh đã lầm tưởng. thật ra trong lòng anh, anh chỉ có mỗi chị Thuỳ Dương thôi, đúng không? đừng chối. em hiểu anh mà. – Tường Vi cười mím chi – Anh biết không? nếu yêu thì anh phải nói ra, người ta mới biết được. nếu anh không nói ra thì mãi mãi anh sẽ không có cơ hội đâu. anh phải tự tạo ra cho mình cơ hội để nói lời yêu thương chứ
- không. anh hết tình cảm với Thuỳ Dương rồi. h anh chỉ có mình em thôi Carey – Thiên Dã nửa đuà nửa thật
- Anh còn nói cái kiểu đó, coi cừng em giết anh thật đấy. – Tường Vi nhíu mày vẻ không hài lòng – anh dối em nhưng không dối được bản thân mình đâu. anh vẫn luôn yêu chị Thuỳ Dương mà. h đây chị ấy đã trở về, sao anh không tranh thủ nắm lấy cơ hội mà cho chị ấy biết
- Tường Vi ak, Thuỳ Dương trở về lần này là để tỏ tình với anh trai của em đó, không phải là để nghe lời tỏ tình cảu anh đâu – Thiên Dã bỗng đanh mặt lại
- Sao anh ngốc thế hả? mục đích chị ấy trở về đây là gì không quan trọng. chị ấy tỏ tình với ai lại càng không phải là vấn đề anh phải bận tâm. cứ làm theo những gì trái tim mình mách bảo là được. Huống chi, anh trai em đã có chị Đan Linh rồi, chị thuỳ Dương không có cơ hội đâu. anh phải biết tận dụng cơ hội này chứ. thôi đừng có ngồi ở đây nữa. đi tìm chị ấy mau lên
Tường Vi kéo Thiên Dã dậy và nhìn anh đầy tin tưởng. Thiên Dã vẫn còn nhìn Tường Vi nhăn nhó: “Nhưng mà…”. và Tường Vi chỉ đáp lại đầy lạnh lùng: “đi hoặc đừng có nhìn mặt em nữa. em không có người anh trai nhút nhát như anh, ngay cả việc tỏ tình với 1 cô gái còn không được thì anh còn làm được cái gì nữa?”VÀ xem ra chiêu khích tướng cảu Tường Vi đạt hiệu quả tức thì. Thiên Dã gật đầu đầy quyết tâm với Tường Vi và nhanh chóng biến mất nơi kí túc xá.
Tường Vi 1 mình mỉm cười đầy hài lòng, bỗng có ai đó lấy tay bịt mắt cô lại: “đoán xem, là ai?”. một giọng nói đã cố tình thay đổi âm giọng cho khác. Tường Vi nở 1 nụ cười ma mãnh: “Triết Vũ, anh không biết là em rất ghét bị người khác bịt mắt sao?”. Câu nói của Tường Vi lập tức gây ra 1 cứ shock cho người ở đằng sau.
- Tường Vi, cậu vừa gọi mình là gì? – Triết Vũ không tin vào tai mình
- Sao thế? em gọi gì sai sao? chẳng lẽ lại gọi ông xã tương lai của mình là”cậu”suốt sao? nghe chẳng lãng mạn gì cả. – Tường Vi chu mỏ
- Tường Vi…- Triết Vũ shock toàn tập
- Sao thế? anh không sao chứ? không thích ak. thế em lại gọi cậu xưng tớ như bình thường nhé – Tường Vi cười ranh ma
- không được. gọi anh là anh đi. cấm em gọi như ngày trước nữa – Triết Vũ nở nụ cười ngạo mạn
- Hứ, tưởng ai đó không thích cơ mà – Tường Vi bĩu môi
- Này, anh đốt nhé, cấm cãi. chồng nói gì thì vợ phải nghe. – Triết Vũ cũng không vừa – ở đâu ra cái truyện chồng nói 1 câu mà vợ cứ cãi lại nhem nhẻm. mà em lạ nha, chẳng có ai lại đi khuyên người khác anh đừng thích em, mà hãy đi tỏ tình với người khác cả
- Kệ em, hay anh thích…mà sao anh cười gian thế? – Tường Vi nghi ngờ
- Em không biết ak? về truyện lần này chị Thuỳ Dương trở về đó, không phải là để thổ lộ với anh Tường Luân đâu, mà là với 1 người khác đó, Thiên Dã đã hiểu lầm toàn bộ câu chuyện rồi – Triết Vũ nói đầy vẻ bí ẩn
- Hả? là sao? anh biết truyện gì mà em không biết thế? nói đi – Tường Vi nài nỉ
- rồi em sẽ biết mà, đừng vội – Triết Vũ cười bí hiểm.
Tường Vi mặt phụng phịu, vùng vằng thoát khỏi cánh tay của Triết Vũ, làm bộ mặt tức giận. Triết Vũ thì càng ôm chặt Tường Vi hơn, không cho cô bạn gái thoát ra. cậu khẽ đặt 1 cái hôn nhẹ vào trán Tường Vi. Tường Vi mắt trợn tròn.
- Sao? hay muốn 1 cái hôn vào môi vậy bà xã – Triết Vũ trêu trọc
- Ghét – Tường Vi nói mà mặt đỏ bừng.
- Thôi không giỡn nữa, cho em biết vụ này. hay lắm. – Triết Vũ thì thầm vào tai của Tường Vi – Về chị dâu của em đó. ko biết anh Tường Luân nói với em chưa. chị ấy đã trở về nhà rồi. chị ấy đã tha thứ cho bố mình. hình như là do Lana đã cầu xin rất chân thành, còn đứng cả đêm trước nhà em để mong chị Đan Linh trở về nhà cùng mình. đến nỗi anh trai em phải kêu lên, nếu chị dâu em không về nhà thì không có đám cưới gì nữa.
- Thật ra chị Đan Linh cũng muốn trở về lắm. – Tường Vi cũng cười đầy nham hiểm – Nhưng sợ bị người ta nói đã đi rồi lại còn luyến tiếc nên mới quay về. nên anh Tường Luân mới phải dùng chiêu này để chị ấy không còn lí do gì để từ chối nữa. chắc bác Bùi đang vui lắm nhỉ
- Ukm, chắc chắn rồi. – Triết Vũ cũng cười rạng ngời – Vấn đề là bây h chúng ta chỉ cần chờ nốt cái đôi ngốc nghếch kia nói hết ra nữa là xong
- Đôi ngốc nghếch nào cơ? – Tường Vi ngơ ngác
- Haizzzzzzz, em thật là…như từ trên trời rơi xuống ấy, tất nhiên là cặp Thiên Dã và Thuỳ Dương rồiThiên Dã vô cùng hồi hộp, đứng ngồi không yên trước cửa phòng kí túc xá của Thuỳ Dương. Cô ấy sắp ra ngoài rồi mà Thiên Dã vẫn chưa biết nên nói gì với Thuỳ Dương. trán Thiên Dã đầm đìa mồ hôi, lòng bàn tay cậu cũng sũng mồ hôi. Cậu nhăn mặt suy nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. đang đi đi lại lại thì cửa phong Thuỳ Dương bật mở. Cô hôm nay không thả mái tóc cho bay tự do nữa mà cột lại thành cái đuôi ngựa đằng sau. Thuỳ Dương thấy Thiên Dã thì sửng sốt lên tiếng
- Anh Thiên Dã, anh đang làm gì ở đây vậy – Thuỳ Dương nhìn Thiên Dã không chớp mắt
- Thù Dương? – Thiên Dã bị giật mình, như người đang làm việc xấu bị bắt quả tang, Thiên Dã lúng túng và sượng sùng thấy rõ. Khuôn mặt cậu đỏ gay gắt, mồ hôi thì lấm tấm trên mặt
- Anh Thiên Dã? anh bị ốm phải không? – Thuỳ Dương hoảng hốt phát hiện ra những biểu hiện lạ trên khuôn mặt của anh chàng trước mặt
- không…không…phải…ải…đâu, ukm…e hèm…thuỳ Dương…anh…- Thiên Dã ấp úng
- Vâng, sao thế anh? anh có truyện muốn nói với em ak? – Thùy Dương cố gắng suy nghĩ xem Thiên Dã cần gì
- Anh…anh…chúng ta…nói chuyện…riêng…riêng…được không? – Thiên Dã hít 1 hơi thật sâu rồi nói
- Tất nhiên rồi. anh nói đi – Thuỳ Dương mỉm cười
- Chúng ta…có thể ra nơi khác nói chuyện được không? – Thiên Dã bỗng bình tĩnh lạ
Thuỳ Dương gật đầu với đầy dấu hỏi trong đầu. Cô đi theo Thiên Dã lên sân thượng của khu phát triển năng lực. gió thổi lồng lộng. từ trên này có thể nhìn bao quát toàn bộ sân trường Dracate. cột tóc của Thuỳ Dương bay phần phật trong gió.
- Anh Thiên Dã, thật ra anh có truyện gì muốn nói với em thế? anh nói đi chứ? – Thuỳ Dương nhìn thẳng vào mắt Thiên Dã.
- Ukm, anh…anh…- Cái gì thế này, bình tĩnh nào Thiên Dã. chỉ là thổ lộ tình cảm thôi mà. mày không phải sợ, có bị từ chối thì thôi, ít ra mày cũng đã cố gắng và đã cho mình cơ hội. cố lên. Thiên Dã tự động viên mình – Anh có truyện muốn nói với em. thật ra là từ lâu, anh đã…anh…đã…đã…
Nói đi chứ, Thiên Dã. ba từ, 8 chữ”anh yêu em”thôi mà. mày phải cố lên Lí Thiên Dã. Thiên Dã tiếp tục hít 1 hơi thật sâu nữa. nhưng lạ chưa kìa, bỗng Thuỳ Dương thay đổi nét mặt. nhìn cô ấy bỗng có cảm giác suy tư hơn. tóc mái Thuỳ Dương rối lên trong gió. Cô bỗng nở 1 nụ cười nhẹ tựa lông hồng (???), không phải cười chúm chím, không cười mím chi, không cười rạng ngời…nhẹ nhàng, thanh cao, thuần khiết, mong manh như 1 cơn gió, thật khó nắm bắt.
“Anh Thiên Dã, trước khi anh nói, cho em nói trước được không?”- giọng nói Thuỳ Dương trong và vang như tiếng chuông nhà thờ – “Em từ lâu đã thích 1 người con trai. em ra đi vì người đó, vì muốn quên đi người đó, vì biết rằng người đó đã có ngưòi khác trong lòng. em sợ bị tổn thương nên quyết định bay ra nước ngoài. và bây h thì em trở lại, trở lại vì người đó. vì em phát hiện ra rằng mình không thể lừa dối được bản thân nữa. em không quên được. và em muốn cho mình 1 cơ hội để nói ra cho người ấy biết những gì em đã suy nghĩ. muốn cho người ấy biết em đã nhớ anh ấy như thế nào, đã đau khổ như thế nào khi không được nhìn thấy nụ cười của anh ấy. ”
Thuỳ Dương không biết rằng từng lời cô nói như những mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Thiên Dã. Thiên Dã muốn khuỵu xuống. Thiên Dã cố lấy lại vẻ bình tĩnh: “Tình yêu của em sâu sắc vậy sao Thuỳ Dương? đã biết mình không có cơ hội mà vẫn còn cố gắng dằn lòng thế uk?. Anh thua rồi. Em cũng thua rồi Dương ak. Người ta nói khi yêu là chúng ta đã thua trong canh bạc tình. chúng ta đã thua khi yêu người khác. yêu đơn phương? ngốc nghếch lắm, nhưng anh đã chọn, em cũng chọn. xem ra chúng tôi đều ngốc nghếch như nhau nhỉ. cứ dối lòng cuối cùng vẫn cứ là thất bại”Thiên Dã cười chua chát. khuôn mặt cậu trắng bệch. khuôn mặt Thuỳ Dương cũng trắng bệch.
Rồi Thuỳ Dương bật khóc: “Em biết, em biết là người ấy không yêu em, nhưng em không quên được. mặc dù em biết anh không hề yêu em, chỉ yêu Carey thôi, nhưng em vẫn cứ lừa bản thân rằng Carey đã có Triết Vũ. và anh sẽ chấp nhận em chăng? nhưng không…cuối cùng thì vẫn cứ thất bại. Anh cũng ngốc như em thế thôi, tại sao chúng ta lại chọn yêu đơn phương chứ?”. Thiên Dã cứ ngỡ là mình vừa nghe nhầm: “Em nói gì cơ, Thuỳ Dương? em nói là…”. Tim Thiên Dã gần như ngừng đập khi thấy tiếng trả lời hoà lẫn tiếng khóc của Thuỳ Dương: “Em yêu anh, nhưng em sẽ quên được anh. anh đừng lo, em sẽ quên được anh thôi. nhưng bây h thì chưa được, cho em thêm thời gian. em sẽ quên anh mà, huhuhu…”Thuỳ Dương oà khóc.
“Em yêu anh, nhưng em sẽ quên được anh. anh đừng lo, em sẽ quên được anh thôi. nhưng bây h thì chưa được, cho em thêm thời gian. em sẽ quên anh mà, huhuhu…”Thuỳ Dương oà khóc. Thiên Dã không dám tin vào điều mình vừa nghe nữa. Thì ra hai người luôn thích nhau mà không hay biết.
- Nhưng anh tưởng người em yêu là anh Tường Luân chứ? và lần này em trở về là vì anh ấy. – Thiên Dã bối rối
- ơ, sao lại liên quan đến anh Tường Luân ở đây – Thuỳ Dương vừa quệt nước mắt vừa ngơ ngác hỏi lại Thiên Dã – Em về đây vốn là để gặp anh mà
- Nhưng em bảo người em yêu đã có người khác và chẳng phải ngày trước em luôn miệng nhắc đến anh Tường Luân sao? – Thiên Dã vẫn chưa hiểu câu chuyện ra sao
- Ukm, em nhắc anh ấy vì anh ấy là thần tưọng của em mà. mà chẳng phải anh thích công chúa Carey sao? – Thuỳ Dương cũng sửng sốt không kém
- Trời ơi, loạn hết rồi – Triết Vũ lấy tay ôm trán, không biết phải cười hay mếu nữa.
Trong khi đó, ở lớp Tường Vi, cô cùng các bạn đang thảo luận rôm rả xem cặp đôi nhà Thiên Dã – Thuỳ Dương sẽ xảy ra truyện gì thì Đường Chí Kiệt bỗng lao ầm ầm vào lớp. Anh chạy đến chỗ Tường Vi, thở hổn hển, gương mặt lấm tấm những giọt mồ hôi
- Mới sáng sớm làm gì mà như ma đuổi thế, anh họ – Trúc Lam tò mò
- Em…em…- Chỉ vào Tường Vi – Đi…cùng…anh. Nhanh lên
- Ơ, em ak? sao thế? đi đâu? – Tường Vi ngạc nhiên hỏi lại
- Một tiếng nữa chuyến bay của Nhược Ninh sẽ cất cánh. đi mau kẻo không kịp – Chí Kiệt mặt đỏ gay vì mệt và nóng
- Gì cơ? sao lại có Nhược Ninh ở đây? anh nói gì, em không hiểu – Tường Vi tiếp tục ngó Chí Kiệt với bộ mặt ngây thơ
- Tại anh quên không nói cho em biết, Nhược Ninh về nước tìm em mấy ngày nay rồi nhưng không gặp. Hôm nay cô ấy phải bay. tóm lại truyện rất dài, anh sẽ kể cho em nghe sau. đi mau lên – Chí Kiệt không đợi Tường Vi trả lời liền kéo cô đi trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người đang có mặt ở đó.
Tại sân bay, 45 phút sau.
Tường Vi và Nhược Ninh ôm nhau khóc nức nở. đã lâu rồi hai cô chưa gặp nhau. bao nhiêu nỗi nhớ như ùa về cùng 1 lúc làm các cô không ngừng được những giọt lệ vui mừng. Chí Kiệt đứng đó nhìn mà trông cũng phát tội. anh muốn nói gì đó với Nhược Ninh nhưng cứ chần chừ lại thôi. gương mặt tỏ rõ vẻ bối rối, khó xử. nhưng Tường Vi đã kịp nhận ra biểu hiện không bình thường đó của Đường Chí Kiệt. cô bỗng nháy mắt tinh nghịch: “thôi, 2 người nói truyện đi. mình ra kia đứng đợi”. Sau khi thấy Tường Vi đi ra chỗ khác, Chí Kiệt vẫn cúi gằm mặt chưa biết phải nói thế nào thì Nhược Ninh lên tiếng
- Anh Chí Kiệt. Rất vui vì được biết anh. anh em mình vẫn có thể liên lạc với nhau chứ – Nhược Ninh cười tươi rói
- Hả? em…- Chí Kiệt như người trôi sông vớ được cọc, khuôn mặt đang u ám bỗng thay tông vui vẻ – Ờ, tất nhiên rồi. liên lạc thường xuyên naz. Khi nào rảnh thì về đây thăm mọi người nhé
- Hi, nhưng nhỡ về trường Dracate thăm hai người lại bị bảo vệ đuổi đi thì sao? – Nhược Ninh cười hiền
- Không sao đâu, họ mà dám uk? về thăm anh…ak thăm Tường Vi nhé em, không cô bé sẽ nhớ em lắm đấy – Chí Kiệt mặt đỏ bừng, nhưng không phải vì mệt mà là vì ngượng
- Em biết rồi, hai người nhớ bảo trọng nhé, chú ý giữ sức khoẻ. đặc biệt là hai người phải cẩn thận đó, đừng để bị phát hiện ra mình là phù…anh biết rồi đấy. thôi em đi – Nhược Ninh cười mím chi
Tiễn Nhược Ninh vào cửa mà lòng Chí Kiệt đau muốn chết. Tường Vi chỉ cười đẩy ẩn ý, vỗ vai anh tỏ ý an ủi. Máy bay đã bay khuất bóng nhưng Chí Kiệt vẫn cứ cố ngẩng đầu lên nhìn đầy tiếc nuối. đến nỗi Tường Vi phải thở dài đầy ngao ngán: “anh không sợ bị gãy cổ hả? cô ấy sẽ quay về mà. không đi mất luôn đâu mà sợ. về thôi. “. hai người đâu hay biết rằng truyện lớn đang chờ họ ở trường. một cuộc tấn công quy mô, hoành tráng nhất vào Dracate sắp bắt đầu
Khi Tường Vi và Chí Kiệt về đến nơi thì thấy cả 1 vùng không khí bị bùa chú tác động xung quanh trường. Người thường có lẽ sẽ không thấy những gì diễn ra ở trong lớp không khí đó nhưng phù thuỷ thì khác, thấy hết. trong trường Dracate hỗn độn người với người. trường Dracate bị phe chống đối tấn công. đây là lần tổng lực tấn công mạnh nhất từ trước đến h của phe chống đối. số người tham gia vông cùng lớn. người của Bộ cũng điều đến để tiếp viện cho trường. Tường Vi thấy Tường Luân và Dyland trong số những người lãnh đạo. Tường Vi nhìn dáo dác khắp nơi và phát hiện ra Triết Vũ đang tả xung hữu đột với 3 tên phù thuỷ của phe chống đối. bên cạnh cậu là Tử Khiêm và Chấn Thiên đang toát mồ hôi đối phó với chúng. Lập tức Tường Vi và Chí Kiệt nhảy vào tham chiến. hai bên liên tục tung ra các thần chú vô hiệu hoá đối phương. ở góc khác, Tường Luân dùng năng lực ánh sáng để chống lại pháp thuật tẩy não của người đứng đầu phe chống đối Dracate (tức bố đẻ của Lana). ông ta cuối cùng cũng trực tiếp tham gia chiến đấu. Dyland sử dụng bão băng kết hợp với Thiên Dã tạo động đất góp phần tiêu diệt được 1 số lượng đáng kể người của phe chống đối. Chấn Thiên cùng Trúc Lam, Đan Linh và Thuỳ Dương đang đưa những người bị thương về phòng y tế cấp cứu tạm thời. họ không thể đi ra khỏi trường Dracate do bùa chú chỉ có thể vào, chứ không thể ra. Tử Khiêm vẫn dụng sức mạnh cá nhân, dùng nước tấn công phe địch. Kì Bình tạo ra sóng siêu âm làm cho đối phương phải lăn lội xuống đất, không còn khả năng chiến đấu. Vô Kị cùng Giai Đình và Lana ra sức dùng thần chú khống chế ngược lại thần chú của phe chống đối. Lana cuối cùng vẫn đứng về phía chính nghĩa. cô chính thức chống lại người bố đẻ độc ác của mình. Chí Kiệt điều khiển cây cối của trường ra góp sức. Tường Vi cũng sử dụng khả năng điều khiển sức mạnh của người khác để đối phó lại các đòn tấn công nguy hiểm của phe chống đối. cuộc chiến kéo ra vô cùng căng thẳng và nghẹt thở cả buổi sáng trời. Bộ trưởng Bộ pháp thuật xuất hiện trợ giúp cho Ngũ hành và Dracate. tuy nhiên ông cũng đang phải vất vả đối phó với Black, cấp dưới của ông. Thật ra có 1 việc mà không ai biết rằng những người hại chết bố mẹ của Tường Vi ở trong Bộ đều là người do lão Piteger (tức bố để của Daniel và Lana) trà trộn vào. việc này sẽ được làm sáng tỏ sau 2 tháng nữa. lúc này thì anh Tường Luân đang trực diện 1 chọi 1 với lão Piteger.
Phải nói rằng là 6 người của Ngũ hành xuống sức thấy rõ. hậu quả của những cuộc tập kích phe chống đối Dracate triền miên cả tháng nay đây mà. Tường Luân bị trúng 1 đòn hiểm của lão Piteger và rơi thẳng xuống sân. may mà Đan Linh kịp dừng thời gian lại 3s giúp cho Tường Luân hạ cánh an toàn. Tất cả 5 người còn lại của Ngũ hành đồng loạt xông lên tấn công lão ta. từng người, từng người một bị đánh bại. đầu tiên là Tử Khiêm bị cho bay ra khỏi trận đấu, tiếp nữa là Chấn Thiên. còn lại Triết Vũ, Thiên Dã và Dyland đang cố cản lão ta lại. Tường Vi thấy vậy cũng bay lên trên không trung tiếp viện cho ba người. mới đầu lão Piteger dùng tẩy não tấn công Triết Vũ, Tường Vi nhanh chóng sử dụng khả năng của mình để điều khiển cho chiêu tấn công của lão ta bị dội ngược lại. nhưng lão ta nhanh chóng né được. Tường Vi không thể sử dụng sức mạnh này nhiều vì nó khiến cô xuống sức rất nhanh. vậy là Tường vi chuyển sang sử dụng Ánh sáng. ánh sáng của Tường Vi kết hợp với lửa của Triết Vũ tạo ra 1 thứ ánh sáng vô cùng chói mắt và nóng nực. nhiệt độ xung quanh họ bỗng tăng lên đáng kể. Dyland phải sử dụng hàn băng để giúp cho thân nhiệt của bản thân và Thiên Dã không bị tăng lên. sau đuối sức, hai người cũng phải rút xuống bên dưới. đúng lúc đó, từ bên dưới, lời nguyền chết chóc được phóng ra với mục tiêu là lão Piteger. do lão ta quá nhanh nên lời nguyền chỉ sượt qua má lão ta thôi. Lão Piteger liền nhìn xuống bên dưới và phát hiện ra kẻ vừa đánh lén mình. lão ta lập tức lao xuống tấn công Bùi Trấn Quốc. Lão Pitegerb tạo ra quả cầu ma pháp cực lớn và ném thẳng vào bộ trưởng Bộ pháp thuật. ông chú này đã tránh được. nhưng không may, lúc né tránh, ông ta lại bị trúng thần chú của 1 nhóm người đang đánh nhau ở gần đó. Bùi Trấn Quốc ngã xuống. Lão Piteger cười man rợ tiến đến gần người đàn ông đang nằm phủ phục ở dưới sân.
- Lần này thì ngươi chết chắc rồi, Bùi trấn quốc – lão Piteger rít lên đầy khoái chí – Nếu mày quỳ xuống van xin tao, có lẽ tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ tựa lông hồng đó.
- Đừng mơ – Bộ trưởng của Bộ dằn từng tiếng.
- Vậy thì mày chết chắc rồi.
Khuôn mặt Piteger lạnh tanh. ông ta nhếch môi cười và chuẩn bị 1 quả cầu ma pháp để kết liễu người đàn ông trước mặt. đúng lúc quả cầu được phóng ra thì Lana lao ra che cho bố nuôi của mình: “đừng làm hại bố tôi”. Piteger một phút bất ngờ nên đã thu lực lại
- Mày đang làm cái gì thế lana? tao mới là bố của mày. tránh rađi – Lão ta rít lên
- Không. tôi không tránh. muốn giết người này thì hãy bước qua xác tôi trước. từ trước đến h ông đã bao h coi tôi là con gái của ông đâu. tôi đã không còn tình nghĩa gì với ông khi ông sử dụng tẩy não để biến tôi thành công cụ cho ông. tình cha con chúng ta đến đây đoạn tuyệt. – Lana gương mặt cương quyết
- Được, nếu mày đã muốn thế thì tao chiều. tao cũng không cần loại con gái làm vướng chân tao trong công cuộc thâu tóm thế giới pháp thuật này. vậy thì cho mày xuống dưới âm phủ gặp anh mày luôn. bọn mày đều là những kẻ vô tích sự. tao không cần những đứa con vô tích sự như chúng mày nữa. chết hết đi. – lão ta hét lên và phóng ra quả cầu ma pháp tấn công Lana.
Vô Kị hét lên đầy phẫn uất: “KHÔNGGGG!!!”
May mắn thay, Tường Vi và Triết Vũ vừa kịp thời xuất hiện. Tường Vi 1 lần nữa lại sử dụng khả năng khống chế sức mạnh của người khác nên cả Lana và ông Bùi đều không sao. Đan Linh sau khi đưa học sinh của trường đến phòng y tế trở ra thì nhìn thấy cảnh tương này mà đờ đẫn, suýt nữa thiệt mạng dưới thần chú của 1 tên chống đối. tuy nhiên Tường Luân đã kịp thời tỉnh lại và giết chết kẻ đó nên Đan Linh không sao cả. Lão Piteger tức giận quay lại. lão ta lồng lộn lên và phóng ra 1 lời nguyền về phía Tường Vi. Tường Vi định sử dụng dịch chuyển tức thời thì 1 pháp thuật vô hình nào đó khiến cô không thể cử động. cô đã bị trúng thần chú của Black. Triết Vũ nhanh tay đẩy Tường Vi nằm xuống và phóng ra lửa tấn công Black. Black bất ngờ không tránh kịp, hét lên đầy đau đớn vì bị lửa đốt.
Lão Piteger nhìn Triết Vũ chằm chằm. sau đó một quả cầu ma pháp xuất hiện trên tay lão và nhắm thẳng vào Tường Vi. Triết Vũ bối rối vì không biết làm thế nào để cứu Tường Vi, cậu lao ra trước che chắn cho cô. và truyện gì đến sẽ phải đến. Giây phút đó như cả thế kỉ đang trôi qua. Tường Vi thấy tim mình vỡ vụn, đau nhói. Triết Vũ nằm sõng soài dưới đất, người đầy máu me. có tiêng hét đầy thảm thiết và hoang mang của mọi người. Tường Vi không còn nghe thấy gì nữa. mọi âm thanh cô đều không còn cảm nhận được. hình ảnh Triết Vũ nhạt nhoà do nước mắt.
Tường Vi bò đến bên cạnh Triết Vũ khóc nức nở: “Triết Vũ, anh không sao chứ. anh nghe em nói gì không, mở mắt ra và nói cho em biết anh vẫn ổn”. Tường Vi năn nỉ, lay lay người Triết Vũ. Triết Vũ mệt nhọc hé mở đôi mắt của mình. đôi mắt ấy không còn tinh anh và sáng như bình thường nữa, nó cứ tối lại, tối dần lại.
Triết Vũ thều thào: “đừng lo, anh không sao đâu. anh mệt quá thôi. để anh ngủ 1 lúc, tí nữa anh sẽ dậy. đừng khóc nhé. tí nữa anh dậy mà còn thấy nước mắt của em là anh giận đấy. anh sẽ huỷ hôn đó, biết chưa?”. Tường Vi gật đầu rối rít, nhưng nước mắt vẫn lã chã rơi: “em không khóc, nhưng anh đừng ngủ được không?”. Triết Vũ cười mệt mỏi: “anh mệt lắm, để yên cho anh ngủ đi mà. tí nữa anh sẽ dậy mà. anh hứa với em đó. chúng ta sẽ tổ chức đám cưới và có những đứa trẻ kháu khỉnh, em sẽ là cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất trong ngày cưới của chúng ta. còn anh, anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất trong các chú rể em đã từng thấy…này, đã bao h anh thất hứa với em đâu. đừng nhìn anh vậy chứ, em phải tin anh. cho anh chợp mắt 1 lúc nhé”. Tường Vi gật đầu chấp nhận nhưng gương mặt cô sũng nước mắt. cánh tay Triết Vũ nắm chặt tay cô h cứ dần dần buông ra và rơi xuống đất. cánh tay Triết Vũ buông thõng, Tường Vi cũng gục xuống sân trường, cánh tay nắm chặt cánh tay của Triết Vũ: “thế em cũng ngủ 1 lúc. em cũng mệt rồi. khi nào anh tỉnh, em cũng sẽ tỉnh lại. ”
Tường Luân nén đau đớn và sử dụng tầng cao nhất của pháp thuật ánh sáng để tiêu diệt lão piteger. cả không gian chói loà ánh sáng. quả cầu ánh sáng phóng ra, lao thẳng vào lão Piteger, lão ta tránh nhưng không kịp, 1 phần do lão đã đuối sức, 1 phần vì Hạ Tường Luân đã dùng đến độc chiêu của mình. pháp thuật mạnh nhất mà các phù thuỷ khó lòng đạt được. miệng lão ộc máu, lão ta trừng mắt nhìn Tường Luân: “tao không cam tâm, tại sao lúc nào cũng là gia tộc ánh sáng, tại sao tao luôn thua dưới tay nhà mày. tao không cam tâm. không bao h cam tâm. “. rồi lão ta từ từ đổ gục xuống sân trường. Lana nước mắt giàn giụa chạy lại chỗ lão piteger: “bố, bố ơi, bố đừng chết. con…”. lão Piteger nhìn lana không còn chút sinh khí: “chẳng phải mày…”. Lana lắc đầu: “con xin lỗi, con yêu bố. bố đừng sao nhé”. Gương mặt Lana vô cùng hoang mang, lo lắng. dù ghét người đàn ông trước mắt bao nhiêu thì đến cuối cùng tình bố con vẫn không thể chối bỏ. Lana vẫn là 1 người con có hiếu. Lão Piteger trước lúc chết vẫn kịp nhận ra tình cảm lâu này mình đã lãng quên. hình ảnh dứa con gái bé bỏng ngày nào đó bỗng ùa về tâm trí ông. ông ta bỗng nở 1 nụ cười hiền hậu: “bố cũng xin lỗi con Lana. hãy tha thứ cho bố. “Nói xong, ông ta nhắm mắt lìa đời. Cuối cùng sau bao tháng ngày, ông ta và cô con gái đã xoá bỏ mọi tính toán, thù hận để tha thứ cho nhau trước cái chết. âu cũng là 1 niềm an ủi cho Piteger trước khi chết chăng? nếu nhận ra sớm tình cha con, có khi nào ông ta sẽ từ bỏ mọi khát vọng thâu tóm thế giới pháp thuật? và có khi nào mọi truyện đã không đi đến mức này? có khi nào mọi người đã có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn? một cái kết hoàn mĩ hơn?
Hai tháng sau, mọi nỗi đau về những sự mất mát cũng đã nguôi đi phần nào. những sự thật đã được công bố. phe chống đối đã bị thủ tiêu hoàn toàn. hoà bình đã được lặp lại. một cuộc sống tốt đẹp đang hứa hẹn trước mắt mọi người. hôm nay, tại sân bay, mọi người đang tiễn Lana ra nước ngoài. cô nói cô cần thời gian để giúp mình định tâm lại. cô cũng cần phải đi làm những việc tốt để góp phần chuộc lại lỗi lầm, tội ác mà bố cô đã gây ra. mặc dù ông bố nuôi và bà chị gái của cô cận lực phản đối, họ không muốn xa cô, sợ cô không tự lo cho bản thân được. cả gia tộc họ Bùi đều đã chấp nhận cô, không để ý đến quá khứ cũng như thân phận trước kia của Lana. tất cả đều giang tay chào đón cô, gia đình, bạn bè, người quen. Giai Đình khóc như mưa làm Tử Khiêm phải dỗ mãi mới nín. tuy nhiên, mọi người cũng hiểu là họ không thể giữ Lana ở lại được. Lana đã quyết thì khó mà thay đổi. ngay cả lăng Vô Kị còn không giữ cô mà để cô đi thì cũng chẳng còn ai dám níu kéo cô nữa. lana đã hứa là sẽ trở về thì mọi người phải đồng ý thôi. trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, biết sao được. trước lúc Lana lên máy bay, cô còn nhìn xung quanh xem có thấy Tường Vi đâu không. nói thật cô thấy mang ơn Tường Vi rất nhiều. nhờ có Tường Vi mà cô mới tiếp tục có 1 gia đình hạnh phúc như thế này. cô chưa cám ơn Tường Vi lần nào cả. nếu không được làn này thì có lẽ còn lâu lắm cô mới gặp lại cô bạn để nói lời cám ơn. Tường Luân nhìn Lana mỉm cười: “Nó không đến đâu em ak. chắc lại đang ở chỗ của Triết Vũ rồi. thôi, có gì thì em cứ để dành, khi nào trở về thì nói với nó 1 thể luôn”. Lana gật đầu đầy lưu luyến: “em sẽ nói với bạn ấy sau vậy. mà anh nè, Tường Vi gầy đi nhiều quá. anh chăm sóc bạn ấy chu đáo nhé. “Tường Luân gật đầu. chuyến bay của Lana đã cất cánh mà những người đến tiễn vẫn chưa nỡ về.
Sáu năm sau:
Tại 1 buổi lễ chăng? có phải không nhỉ vì bóng bay, hoa được treo khắp nơi, Trúc Lam hét lên đầy tức giận: “ba đứa quỷ sứ. chắc em chết vơi bọn nó mất anh Chấn Thiên. ”
- không sao đâu mình. quậy 1 chút cho vui. bọn nó còn nhỏ mà em. đừng khắt khe với chúng quá. – Chấn Thiên an ủi vợ
- Hừ, nghịch như qủy ấy. thật hết nói nổi. ma ranh. lớn lên mà chúng không thay đổi thì ế mất – Trúc Lam chau mày. bộ váy cô mặc hôm nay rất sang trọng. bộ đồ này thích hợp cho những bữa tiệc quan trọng như đám cưới chẳng hạn…
- Thôi mà Trúc Lam. chau mày nữa em sẽ già đi đấy. mà em còn kêu gì nữa hả? anh nghĩ Ngọc Nhi, Xuân Nhi và Ngân Nhi thừa hưởng cái tính đó từ em đấy. – Chấn Thiên cười khì. bây h Chấn Thiên đã chững chạc và chín chắn hơn 6 năm trước rồi. bộ vest trắng khiến cậu ra dáng 1 ông bố hơn nhiều đấy.
- Cái gì? – Trúc Lam rít lên, bỗng nhìn thấy cảnh gì đó Trúc Lam hét toáng lên – Ngân Nhi, Xuân Nhi, Ngọc Nhi. đi ra chỗ khác, không được động vào bánh cưới
Ba thiên thần giống nhau như 3 giọt nước. mỗi bé mặc một chiếc váy khác màu: xanh, trắng, hồng. ba đứa bé vừa đón sinh nhật tròn 2 tuổi của mình tháng trước. Cả 3 đứa trẻ nghe thấy mẹ nói vậy vội chạy lại chỗ bố, ánh mắt sợ sệt.
- Em quát thế, ba bé sợ đấy Trúc Lam – Một giọng nói bỗng vang lên
- anh Kì Bình? cả anh Tường Luân, anh Dyland, anh Thiên Dã và anh Vô Kị nữa. Năm người cùng đến ak. ak, có cả 4 chị dâu ở đây nữa nè – Chấn Thiên cười rạng ngời.
- Hứ, việc nhà em liên quan gì đến anh. lắm truyện. anh cứ thử có 3 đứa tiểu yêu như mấy đứa nhà em xem, xem anh có chịu nổi được 1 ngày không mà kêu – Trúc Lam hếch mặt
- Thôi, hôm nay là ngày trọng đại của Chí Kiệt. chúng ta không nên gây gổ – Đan Linh can
- Ukm, đúng rồi. mà anh Tường Luân lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật vẫn chưa khao anh em đâu nhé. khi nào đi nhậu chứ anh? – Chấn Thiên rủ rê
- Ukm, okie thôi. truyện nhỏ – Tường Luân nháy mắt
Bỗng Ngọc Nhi và Ngân Nhi túm lấy ống quần của Tường Luân và váy của Đan Linh: “bác ơi, anh Vũ Tường đâu rồi hả bác. “làm cả nhà cười ngất. vợ Kì Bình đang bế đứa con gái đầu lòng 1 tuổi phải thả nó xuống đất chơi với mấy đứa trẻ nhà Chấn Thiên- Trúc Lam. riêng Xuân Nhi thì nũng nịu với Dyland và vợ của ông này: “Bác Dyland ơi, anh Kent đâu bác, cháu muốn gặp anh Kent. “bọn nhỏ này, tí tuổi đầu đã mê zai đẹp, không biết giống ai nữa. haizzzz. Vừa nhắc đến xong thì ba đứa bé sinh ba lập tức tia thấy 2 cậu nhóc vô cùng đẹp trai đang tiến lại gần. cậu nhóc ở phía bên phải khá lạnh lùng. mặc bộ vest trắng. cái mũi cao, nhìn khôi ngô, tuấn tú, thông minh, sáng sủa lắm. đó là bé Hạ Vũ Tường, 4 tuổi, con trai của Tường Luân và Đan Linh. cậu nhóc còn lại, vẻ mặt nghịch ngợm, rất dễ thương, suốt ngày cười đùa. đó là con trai của Dyland. Kent 3 tuổi. Thiên Dã và Thuỳ Dương làm đám cưới năm ngoái và cũng đang có dự định có baby vào năm tới. Năm nay thì Chí Kiệt về nhà vợ. còn Vô Kị thì vẫn đang chờ đợi ngày Lana trở về.
- mọi người đến sớm thế – Tiếng của Tử Khiêm vang lên làm cả bọn đều quay lại nhìn. Bêncạnh Tử Khiêm là cô vợ Giai Đình đang ẵm đứa con đầu lòng 5 tháng tuổi của mình.
- Vừa mới đến thôi – Dyland đính chính
- Thế cô dâu và chú rể đâu. sắp đến h cử hành hôn lễ rồi mà – Giai Đình thắc mắc
- Vẫn đang chuẩn bị trang phục – Trúc Lam cười trừ – mà nhắc đến cô dâu mới nhớ. cả sáng nay Nhựơc Ninh cứ tìm Tường Vi hoài mà không được. chẳng biết Tường Vi biến đi đâu mất tiêu. ngày cô bạn thân lên xe hoa mà lặn đi đâu cả buổi. bó tay với Tường Vi luôn
- Chắc lại đang ở nghĩa địa rồi. dạo này không biết cô nàng bị stress sao mà suốt ngày thơ thẩn đến đó tâm sự với bố mẹ, rồi…- Tường Luân kể lể
- Thôi anh. sao anh không gọi cho Tường Vi đi. kẻo muộn. – Đan Linh nhắc nhở
- Ukm, chờ anh chút – Tường Luân rút chiếc điện thoại và bấm số gọi cô em gái. – Alo, Tường Vi ak. sắp đến h rồi, em còn la cà ở đâu thế. tính không tham dự hả…ukm, thế nhanh lên đi…ukm, biết rồi…ukm, gặp em sau. – quay qua nói với mọi người – Nó bảo 1 phút nữa có mặt. đang ở nghĩa địa.
- Trời ơi. sao lại cắm cọc ở đấy chứ. cả tháng nay rồi. – Dyland chưa nói hết câu thì Tường Vi thình lình xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Xin lỗi em đến trễ. – Tường Vi cười khì
- Anh phải nói với em bao nhiêu lần là đừng có tuỳ tiện sử dụng pháp thuật giữa chốn đông người thế này hả, Carey – 1 giọng nói từ đằng xa vọng lại
- Triết Vũ, anh về khi nào thế? em tưởng anh tháng sau mới về. anh bảo đi 2 tháng mà? – Tường Vi hét lên đầy mừng rỡ
- Ak, chồng cô về rồi đó. từ h khỏi lang thang 1 mình nữa naz – Tường Luân chọc
- Thì anh hoàn thành xong sớm nhiệm vụ mà ngài Bộ trưởng đây giao cho nên về luôn. lại là ngày vui của ĐƯờng Chí Kiệt và Nhược Ninh, anh phải tham gia dự chứ – Triết Vũ cười toả nắng
- Cũng may mà cậu về sớm, chứ để cái cô này bụng mang dạ chửa mà lang thang 1 mình ngoài nghĩa địa thấy ghê quá ak. – Chấn Thiên chép miệng
- Gì chứ, thế cậu cứ thử cái cảm giác vợ cậu hôn mê bất tỉnh nhân sự suốt ba tháng trời như tôi đã phải chịu 6 năm trước đi. lúc đấy cậu không muốn xa vợ cậu lấy nửa bước đâu – Tường Vi hất hàm. làm cả bọn cười ầm lên
- Chào cục cưng của bố nhé. bố từ nước ngoài về rồi nè. 1 tháng vừa rồi con có ngoan không? có quấy mẹ nhiều không thế nhóc – Triết Vũ xoa bụng Tường Vi cười. chẳng là Tường Vi có bầu được 5 tháng rồi ấy mà. thế là Triết Vũ cũng sắp được lên chức bố rồi đấy.
- mọi người đoán xem Tường Vi sinh con trai hay con gái – Giai Đình cười – Hi vọng là 1 cô nhóc dễ thưong giống mẹ.
- Không, là con trai – Tường Vi bỗng cười đầy ẩn ý – Chắc chắn bé là con trai
- Sao em biết? – Thiên Dã ngạc nhiên
- bí mật – Tường Vi nháy mắt ra vẻ bí ẩn
- Thôi, em có tin này hay lắm. không biết anh Vô Kị có hứng nghe không? – Triết Vũ cười ma mãnh
- Tin gì thế – Vô Kị tò mò.
- Hôm nay ở sân bay, em có gặp 1 người quen nè. tính rủ đi cùng về đám cưới nhưng cô ấy kêu là cô ấy phải đi qua nhà thăm bố trước cho phải đạo, sẽ đến sau. – Triết Vũ cười ẩn ý
- Cô ấy? ý em là…- Vô Kị thấy tim mình như ngừng đập
- Anh Vô Kị – bỗng 1 giọng nữ hét lên – em đã trở về rồi.
Đó là giọng của Lana. tất cả đều cười đầy hạnh phúc. Vô Kị lao đến bên cạnh Lana như tên bắn. cậu nhấc cô gái lên và quay mấy vòng: “anh biết, em sẽ trở về mà Lana. anh đã luôn chờ đợi em. nhưng em đi lâu quá ak. “Vô Kị mừng rơn, nét mặt đầy hạnh phúc và vui sướng. mọi người đều chạy lại hỏi thăm tình hình cuả Lana 6 năm vừa qua. đang vui vẻ thì cô dâu, chú rể xuất hiện trên dải lụa đỏ. hai người đó hôm nay đúng là nổi bật nhất trong buổi tiệc. mọi người đều phải đồng ý như vậy. nhìn Nhược Ninh và Chí Kiệt rạng ngời hạnh phúc. sau bao khó khăn, cuối cùng thì hai người đó cũng đã đến được với nhau. dù 1 người là người thường, 1 người là phù thủy nhưng có hề sao. hôm nay họ đã cùng bước đi chung trên 1 con đường. và từ nay về sau sẽ mãi mãi bên cạnh nhau. cùng nắm tay đi hết con đường đó. những con người đang có mặt ở đây, đều đã phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có được cái kết hạnh phúc cho mình. tương lai họ thế nào? sẽ ra sao đây? tương lai nhiều khi thế nào không quan trọng mà quan trọng là bây h họ đang sống bên nhau hạnh phúc, không phải rời xa, cách biệt. chỉ cần nắm tay nhau, mọi việc sẽ tốt đẹp.
Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không
Sống để làm gì?…ai đó đã hỏi tôi như vậy
Sống để biết cuộc sống kì diệu như thế nào!
Sống thêm 1 ngày thì tình yêu càng thêm trọn vẹn.
Sống thêm 1 ngày biết có những mảnh đời bất hạnh hơn mình và biết rằng cuộc đời mình vẫn rất may mắn,
Sống thêm 1 ngày biết khóc không phải là cách duy nhất để thể hiện sự thất bại mà còn có thể mỉm cười chấp nhận sự thật này,
Sống thêm 1 ngày biết trong niềm vui còn có nỗi buồn, trong nỗi buồn vẫn loé lên 1 niềm hi vọng.
Sống thêm 1 ngày biết có những sợi tóc bạc cứ lớn dần theo năm tháng, để biết rằng thời gian không bao giờ quay trở lại và biết ơn những sự hi sinh âm thầm.
Sống thêm 1 ngày biết đôi tay không chỉ để cầm viết, làm đẹp…mà còn để giúp đỡ người khác, mang lại niềm vui, hạnh phúc cho mọi người và cũng là vì chính bản thân bạn.
Sống thêm 1 ngày bạn sẽ có thêm cơ hội để biết rằng bạn là người may mắn nhất thế gian.
Đơn giản…sống là chờ đợi, chờ đợi để yêu và được yêu, để đón chờ hạnh phúc cho riêng mình và cho tất cả những con người xung quanh bạn.
Tôi đã kể xong câu chuyện của mình. có thể bạn thấy cái kết trên chưa hay và thật sự phù hợp…nhưng dù sao nó cũng đã kết thúc với 1 happy ending mà tôi thích. có thể ai đó sẽ cảm thấy thất vọng với cái kết này nhưng mình lại thích cái kết thúc như thế. mong mọi người thông cảm và cám ơn tất cả mọi người.
——- THE END ——-