Hiển thị các bài đăng có nhãn Lạc chốn thị thành. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lạc chốn thị thành. Hiển thị tất cả bài đăng

P05: Lạc chốn thị thành - Chương 6

Ân tìm được chỗ ở mới của tôi khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Đã lâu chúng tôi bị mất liên lạc với nhau. Ân ra trường trước tôi hai khóa, sau đó vào Đà Nẵng, nghe đâu có ông bác làm to lên đã xin được vào làm tại Ban quản lý dự án của thành phố. Thời gian đầu, Ân còn hay viết thư cho tôi, lời lẽ thắm thiết lắm.
Tôi vẫn buồn cười về chuyện này. Ân làm cứ như chúng tôi là người yêu của nhau vậy. Thực ra tôi rất quí Ân. Nhưng quí và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngày còn học ở Thái Bình, chúng tôi cũng cùng trường với nhau. Ân học lớp toán, tôi học lớp văn. Đêm liên hoan văn nghệ năm tôi học lớp 10, vừa nghe tôi đọc thơ xong, Ân sùng sục đi mua một bó hoa hồng rất to, rồi tần ngần chờ tôi ở cổng trường để tặng. Mà chẳng ai có kiểu tặng hoa giống Ân: miệng chẳng nói chẳng rằng, ấn ngay bó hoa vào tay người nhận. Hai mắt Ân lúc ấy nhìn tôi lạ lắm. Việc Ân tặng hoa tôi nhanh chóng trở thành “câu chuyện thời sự nóng hổi” để mọi người bàn tán và trêu chọc. Cũng may Ân kịp ra trường, chứ không chúng tôi còn khốn đốn với lũ bạn “sau quỉ, sau ma”.
Ai dè vào đại học, ngay hôm đầu tiên đến trường tôi đã cụng đầu phải Ân. Ân vẫn dành những tình cảm đặc biệt cho tôi. Nhưng tôi không hề thấy rung động. Chuyện tình cảm đâu có thể gò ép được. Tôi cũng nói thật cho Ân biết. Ân cười bảo: “Anh thì vô tư. Thế nào cũng được”. Và Ân đi đâu cũng rủ tôi đi theo, cư xử rất đàng hoàng. Tôi quí Ân như anh trai. Tôi bỏ ngoài tai những lời dậm dọa: rằng Ân là đứa “sát gái”. Nó làm hại đời bao nhiêu đứa rồi bỏ đấy. Nó là thằng đại cơ hội. Tôi tin tưởng rằng mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn vượt ra ngoài những chuyện tầm thường ấy.
Ân đưa tôi đến một quán cạnh bờ sông khá thơ mộng. Bàn đã được đặt trước nên khi chúng tôi vừa đến người phục vụ đã mau mắn dẫn vào trong. Đồ ăn thức uống lần lượt được bê ra.
Tôi nhìn Ân vẫn chưa hết tò mò:
- Có vẻ như anh vừa đổi đời hay sao thế?
Ân cười phá lên:
- Không có em, đổi đời thế quái nào được!
- Lại bắt đầu ca cải lương đấy! – tôi cau mày anh nói chuyện tử tế xem nào. Lâu nay anh thế nào? Không định đưa em ra đây để bỡn cợt đấy chứ?
- Thì anh nói thật mà em lại không tin.
- Em tưởng anh đang làm ăn ở Đà Nẵng kia mà? Hình như là ban quản lý dự án của thành phố thì phải.
- Cô em vẫn còn nhớ thế chứng tỏ cũng không đến nỗi thơ ơ với ông anh này đấy nhỉ. Đấy là hồi đầu anh mới vào. Nhưng cái ban đấy làm ăn bí bét quá nên bị thay máu. Anh nhảy sang công ty của thằng bạn, ai dè lại khá. Cứ tằng tằng thế, giờ ra Hà Nội làm trưởng đại diện, tranh thủ kiếm cô vợ. Định mang trầu cau sang nhà em đây.
- Em không thích đùa thế đâu. Sao anh biết chỗ em ở mà tìm đến?
Giọng Ân vẫn bỡn cợt:
- Em ở đâu mà anh chẳng biết.
Chừng như thấy sự khó chịu của tôi đã hiện lên mặt, Ân vội vàng xoa dịu:
- Thôi nào, lâu lắm mới được gặp em, trêu chọc tí không được hay sao? Em vẫn khó tính thế đấy à? Chẳng hôm trước làm việc với một thằng cha Hàn Quốc, nó vác theo cả bồ của nó. Tưởng ai, hóa ra Oanh Thanh Hóa. Cô nàng giờ xinh tệ. Mỗi tội cặp với anh Hàn Quốc già đã có vợ thì hơi bị phí. Anh hỏi địa chỉ của em, thế là nó chỉ cho. Nó còn dặn anh không được kể cho em chuyện anh gặp nó. Dào ôi, có gì mà phải giấu như mèo giấu c… thế. Thiên hạ bây giờ thiếu gì chuyện giật gân hơn. Đâu có phải ai cũng chung tình như anh đâu, em nhỉ.
Chuyện của Oanh khiến tôi bất ngờ nên cũng chẳng hoạnh họe cái kiểu nói chuyện chợ giờ của Ân nữa.
- Nhưng có đúng là cái Oanh không? – tôi hồi hộp hỏi lại Ân.
- Ô kìa, em lại mắc thêm cả cái bệnh đa nghi nữa cơ à? Gớm cô nàng dạo này trông lẳng lắm, không đen hôi cục mịch như cái dạo bán dép trước cổng trường mình đâu.
Tôi lặng đi vì bàng hoàng. Bạn bè xung quang tôi, chúng nó làm sao thế này? Chuyện cái Phương khiến tôi còn chưa hết choáng váng nay lại đến lượt cái Oanh. Lẽ nào cuộc sống nơi thị thành đã khiến chúng nó thay đổi, biến chúng thành những con thiêu thân thế này? Lòng tôi tê tái.
Thấy tôi buồn. Ân cũng không trêu tôi nữa. Chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau, mỗi người đuổi theo những suy tư của riêng mình. Cổ họng tôi đắng nghét. Ân thở dài:
- Biết thế chả kể cho em cho xong. Tưởng mấy năm ở chốn này em cũng phải dạn dầy rồi mới phải chứ. Cuộc sống mà em. Phải biết cách thích nghi thì mới sống được chứ, cô bé của tôi ạ. Tất nhiên không phải là cái cách mà cô nàng Oanh đang làm.
Tôi nhìn Ân chua chát:
- Nghĩa là em phải nghĩ khác và sống khác đi hay sao?
- Anh cũng chẳng biết phải khuyên em như thế nào cả. Đến anh mà nhiều lúc cũng còn giật mình, hoang mang – Ân thở dài – nhiều lúc anh thấy cuộc sống này như một trò chơi xổ số ấy. Ai may thì thắng, ai không may thì đặt ván khác. Có thể mấy bữa em gặp anh không phải là chạy xe ôtô đón em đi ăn mà là một thằng khố rách áo ôm thì sao. Chẳng ai lường trước được.
Giọng Ân trở nên chua xót, ngậm ngùi. Tôi nhận thấy sự chân thành trong lời nói của Ân.
- Em biết vì sao anh thích làm bạn với em không?
Câu hỏi của Ân khiến tôi bất ngờ. Chẳng lẽ khi người ta kết bạn với nhau cũng phải có một lý do nào đó hay sao?
Giọng Ân chùng hẳn xuống:
- Thực ra anh cũng chẳng phải là một thằng đàn ông tử tế lắm đâu. Nhưng anh thấy mình tử tế hơn khi làm bạn với em. Thật đấy. Vì vậy anh rất sợ khi đến một ngày nào đó thấy em sẽ phải thay đổi trước cuộc sống khó khăn để giành giật một chỗ đứng ở chốn này. Mà anh cũng chẳng biết làm thế nào cả.
Ân cầm chai bia tu ừng ục. Mặt anh đỏ lựng lên, hai thái dương giật giật liên tục. Đột nhiên - trong sự sững sờ của tôi. Ân khóc nấc lên như môt đứa trẻ. Hai dòng nước mắt chậm chạp bò ra khỏi hai hốc mắt ngầu đỏ. Tôi luống cuống lấy chiếc khăn ăn trên bài dúi vào tay Ân. Bàn tay Ân nóng rẫy và đầm đìa mồ hôi. Tôi hối hả giục:
- Anh lau nước mắt đi. Đừng làm em sợ. Kìa, anh Ân!
Ân hậc hậc lên mấy tiếng, đoạn cầm chiếc khăn tôi đưa, lau qua quít khuôn mặt đỏ gay, rồi đứng dậy, giọng lạnh lùng như chưa có chuyện gì xảy ra:
- Thôi đi về!
Trên đường đưa tôi về, Ân không nói với tôi câu nào. Tôi cũng ngồi im bởi tâm trạng lúc này đang rối bời.
Phương - Oanh và cả Ân nữa. Họ đang dần tuột ra thật xa khỏi tôi mất rồi…

PHONG ĐIỆP ( TuoiTre )

P04: Lạc chốn thị thành - Chương 3

Chỗ ở của tôi giờ đây lại trở thành mối lo của bộ tứ. Đã hơn một tuần qua tôi nằm bẹp ở cửa hàng Oanh, đầu óc mung lung. Những ngày này tôi càng không nguôi nhớ đến Phúc…Thêm một ngày nằm chờ cho dứt cơn sốt.
Mắt tôi chong chong, không tài nào ngủ nổi.
Dưới nhà ba đứa bạn thân đang ngồi bàn tính với nhau chuyện chỗ ở của tôi.
- Tớ đi kiếm nhà trọ rồi nhưng khó quá. Mà để cái Kiều ở một mình lúc này tớ cũng không yên tâm.
Tôi nhận thấy rõ sự âu lo trong giọng nói của Nhung chị cả.
- Nếu kẹt quá thì cứ để Kiều ở tạm cửa hàng tớ cũng được.
- Được là được thế nào! – Nhung gạt phắt – tầng một thì bán hàng. Gác xép thì bé bằng tí hin, lại phải chứa đầy hàng, hai đứa ôm nhau ở trên đấy có mà chết ngạt à.
- Khó nhỉ?
- Chẳng nhẽ đã hết cách?
- Tự yên tự lành… Mà cái Phúc cũng dại thật đấy cơ. Thiếu gì cách…
- Suỵt… Cái Kiều nghe thấy nó lại tự dằn vặt. Thôi bàn chuyện nhà cửa cho xong đi đã.
Tôi nghe lõm bõm tiếng cái Phương:
- Hay là… hay là để Kiều về ở với tớ. Ông bố nuôi của tớ cũng đi công tác suốt ngày, thành ra nhà cũng rộng. Nhưng mà… tớ cũng phải về xin phép đã…
Tôi không khỏi ngạc nhiên trước điều mình vừa nghe. Cho đến giờ chúng tôi chưa khi nào đến chỗ nhà Phương ở. Nó không những không mời chúng tôi đến chơi mà còn có vẻ ngại khi phải kể về ngôi nhà ấy. Vì vậy chúng tôi cũng tôn trọng, không gặng hỏi. Từ năm thứ ba, cái Phương bắt đầu chuyển từ ký túc xá vào nhà bố nuôi ở. Nghe đồn, bố nuôi của nó là một người khá có vai vế nên rất hạn chế các mối quan hệ, tiếp xúc không cần thiết tại nhà. Mà đây chỉ là một trong số 3-4 cái nhà mà ông ta có. Nhiều lời đồn đại về các mối quan hệ phức tạp của ông ta trong xã hội cũng được người ta thêu dệt. Vì vậy mà cái Phương ngại cũng phải. Cũng có lần để chúng tôi đỡ thắc mắc, Phương có kể qua loa đó là bạn cũ của bố mẹ nó. Ông ta nhận nuôi dưỡng và lo cho nó ăn học, lo công việc cho nó trên Hà Nội. Có ông bố nuôi đỡ đầu nên cuộc sống của Phương “tươm” nhất bọn.
Nhưng bố nuôi cái Phương đã ngại các mối quan hệ phiền toái như vậy, tự nhiên tôi về đấy ở sao tiện.
- Thế liệu có được không? Cậu phải nghĩ kỹ đi – vẫn cái giọng chắc nịch của Nhung.
- Tớ nghĩ… chẳng còn phương án nào khác bây giờ…
Tầng dưới chợt trở nên yên ắng. Mãi một lúc sau tôi mới nghe thấy tiếng Nhung:
- Thôi trước mắt cứ tạm thống nhất thế này, mọi người xem có được không nhé: chúng mình cứ kiếm nhà trọ cho Kiều. Trong thời gian chưa tìm được nhà thì Kiều về ở cùng Phương. Nhưng có gì bất tiện, Phương cũng phải nói ngay để bọn này giải quyết đấy nhé. Trước mắt Phương phải về xin phép bố nuôi đi đã. Thôi cứ thống nhất thế, đợi Kiều tỉnh tớ sẽ thông báo lại tình hình cho nó yên tâm. Cuối tuần nếu mọi việc suôn sẻ, Phương sẽ đưa Kiều về nhà.
Có tiếng bước chân trên cầu thang. Tôi vờ nhắm mắt, giả ngủ. Nước mắt cứ chực trào ra. Bạn bè ơi, những lúc như thế này, nếu không có mọi người tôi biết phải làm sao đây…
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được sống trong một ngôi nhà sang trọng như thế. Nhà kiến trúc kiểu Pháp với những đường uốn thanh thoát, những chiếc cửa sổ hình vòm giăng đầy hoa tigôn thơ mộng mở ra một không gian thoáng mát rất dễ chịu. Đồ đạc trong ngôi nhà cũng không kém phần sang trọng. Bộ phôtơi da mầu kem nhạt rất ăn với màu tường màu be vàng của phòng khách. Chưa bao giờ tôi được ngồi trên một chiếc ghế rộng rãi và êm ái như thế. Chiếc tủ ly đặt khiêm nhường ở góc phòng với những bộ ly tách pha lê và những chai rượu ngoại đắt tiền. Gần cửa sổ là chiếc đồng hồ quả lắc, dễ phải cao đến ngang đầu tôi. Nước gỗ trên chiếc đồng hồ đã bắt lên màu gụ bóng loáng. Phòng ngủ của cái Phương được sơn màu hồng nhạt, những chiếc rèm cũng cùng màu, tạo nên một không gian thật ấm áp. Rồi còn cả một tủ váy áo các loại mà bất kỳ đứa con gái nào cũng thèm muốn được sở hữu.
Tôi ngắm nhà cái Phương ở với đầy sự ngưỡng mộ. Số nó sướng thật đấy. Xinh đẹp, hoạt bát, lại có quí nhân phù trợ thế này là nhất còn gì. Tự nhiên tôi lại thấy tủi thân. Không biết rồi đây tôi sẽ bươn chải với cuộc sống ra sao?
Trong lúc tôi còn tần ngần ngắm nghía các gian phòng thì Phương đã vào nhà tắm, bật nước nóng cho tôi. Một lúc sau nó đi ra, chỉ tay vào một khung ảnh khá lớn treo trên tường, gần chỗ cầu thang lên xuống.
- Bố nuôi tớ kia kìa.
Lúc đi lên cầu thang, tôi chỉ mải nhìn vào phía trong phòng khách mà không để ý đến tấm ảnh. Tôi đưa mắt theo tay Phương. Trong ảnh, cái Phương đang nũng nịu gối đầu lên đùi của một người đàn ông đã luống tuổi. Phía sau là cảnh thác nước rất đẹp. Theo như bức ảnh thì bố nuôi của Phương trạc ngoài năm mươi, người đẫy đà. Tuy nhiên cái nhìn của ông ta trong ảnh khiến tôi hơi sờ sợ. Cụ thể là sợ gì thì tôi không thể lý giải nổi. Đó chỉ là một cảm giác bất chợt, thoảng qua, nhưng lại ám ảnh tôi rất lâu.
Mãi sau này tôi mới lý giải được phần nào.
Phương thấy tôi chăm chú nhìn bức ảnh rõ lâu, vội giục:
- Thôi cậu vào tắm đi rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Đầu cậu vẫn còn hơi nóng đấy. Cậu mà có làm sao thì mẹ Nhung lại ăn thịt tớ mất.
- Nhà cậu đẹp thật đấy - tôi vẫn chưa hết choáng ngợp bởi vẻ đẹp và sự sang trọng của ngôi nhà.
- Ôi dào, nhà gì của tớ. Tớ chỉ ở nhờ thôi.
- Ở nhờ nhưng được cái nhà đẹp thế này cũng sướng.
Giọng cái Phương chợt trầm xuống, xa xôi:
- Chắc gì… mà thôi cậu vào tắm đi.
Không để ý đến câu nói của cái Phương, tôi lấy một bộ quần áo trong túi xách rồi vào nhà tắm. Nước nóng khiến tôi thấy khỏe hẳn ra.
Ổn định cuộc sống tại nhà Phương, tôi và Nhung lại tiếp tục “chiến dịch” vừa kiếm việc làm vừa kiếm nhà trọ. Cái Phương thì đã đi làm cho Công ty xuất nhập khẩu Trường Giang. Hồi còn ở trường, nó đã được nhận vào làm part time ở đấy. Hình như đây là chỗ quen biết của bố nuôi nó. Phương làm phòng phát triển thị trường. Lương tháng được triệu rưỡi. Chẳng bao giờ thấy nó kể về công việc, nhưng ngó bộ nó có vẻ ung dung, nhàn nhã lắm, đi đứng nghỉ ngơi tùy thích. Có hôm chín giờ sáng nó mới dẫn dệu dắt xe đi làm. Thường khi nào công ty có khách khứa nó mới bận rộn hơn một chút, những bộ cánh bắt mắt được nó thay đến chóng mặt. Nó đi làm mà cứ như đi biểu diễn thời trang, nước hoa xức thơm lừng. Hôm nào bố nuôi ghé qua nhà, Phương nghỉ làm ở nhà luôn. Vì vậy lịch làm việc của nó hết sức thất thường.
Thực ra thâm tâm tôi vẫn muốn nhanh chóng kiếm được nhà trọ vì biết không thể phiền Phương quá lâu. Phương tuy ngoài mặt hết sức thoải mái nhưng tôi biết nó cũng có cái khó của mình.
Thấm thoát tôi ở nhà Phương đã được gần tháng trời. Ban đầu bảo chỉ cho ở tạm mấy ngày thế mà… Tôi ngại nhất là những lần bố nuôi Phương về mà có mặt tôi ở nhà.
Phương cứ phải dặn đi dặn lại:
- Bố nuôi tớ về, thường ông rất muốn ngồi nói chuyện riêng với tớ cho khuây khỏa những áp lực trong công việc. Để cậu đỡ ngại, tớ sẽ lên phòng của bố nuôi tớ. Cậu có thể đọc sách, xem tivi hoặc ngủ trước đi cũng được, đừng đợi tớ. Có khi hai bố con cứ mải chuyện luôn đến sáng nên cậu không đợi được đâu…
Phương ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó song nó lại im lặng.
Có một chi tiết khiến tôi hơi lạ là thái độ của Phương mỗi khi bố nuôi nó trở về. Nó có vẻ bồn chồn, không yên và rất mất tập trung. Áng chừng đến giờ “thấy về”, tôi biết ý chi vào trong phòng ngủ và đóng cửa lại. Tôi muốn làm gì trong đó thì tùy, đọc sách, nghe nhạc, xem tivi. Miễn là không xuất hiện. Ông bố của nó thì đi thẳng lên phòng luôn, không ghé qua tầng 2 nên chưa bao giờ tôi được giáp mặt. Mọi hình dung – nếu có - chỉ hoàn toàn do bức ảnh cỡ lớn treo cạnh cầu thang mang lại.
Hành tung có vẻ lén lút của mình khiến tôi cũng chẳng lấy gì làm thoải mái. Tôi tự an ủi: chắc cái Phương ngại bố nuôi trách mắng về việc đã cho bạn vào nhà ở quá lâu nên mới để tôi “ẩn mình” trong phòng như thế. Nhưng Phương và tôi nên cùng xuất hiện trước bố nuôi, xin phép đàng hoàng thì tốt hơn. Dù sao tôi cũng là bạn thân của nó kia mà. Lẽ nào lại phải đề phòng cả bạn thân của con gái mình hay sao?
Nhưng tôi cũng ngại quá đi mắt. Tưởng chỉ ở nhờ đôi ba ngày, ai dè cả tháng trời mà tôi vẫn chưa thể dọn đi. Tự nhiên tôi thấy xấu hổ cho mình. Tôi đã lạm dụng lòng tốt của Phương, làm cho nó bị khó xử.
Tôi phải nhanh chóng kiếm được chỗ ở mới.
Nhất định!
Việc kiếm nhà phức tạp hơn tôi tưởng. Những nhà có thể ở được thì giá khá mắc, những nhà giá rẻ thì lại ở những nơi quá phức tạp. Rồi lại còn lo công việc nữa. Cả tháng trời đã lừng lửng trôi qua mà nhà cửa và công việc chẳng đâu vào đâu. Cái Nhung tâm trạng cũng chẳng khá hơn. Nó hết chép miệng lại thở dài sườn sượt đến nẫu cả ruột:
- Tình hình cứ bí bét như thế này chắc tao về quê mất. Hai ông bà già ở nhà vừa gửi tiền tiếp tế vứa giục ghê quá. Các cụ có biết đâu mình cũng như đang ngồi trên tổ kiến lửa thế này. Lại còn nhắm cho một đám ở dưới ấy rồi, chờ tao về xem mặt, nếu ưng là cưới liền. Bây giờ là thời nào rồi mà các cụ còn cái kiểu ấy cơ chứ. Đến tự tử mà chết cho xong mất thôi.
Chưa bao giờ tôi nghe giọng Nhung hoang mang, chán chường đến thế. Tiếng là cứng rắn nhất bọn nhưng phải quăng quặt ròng rã mấy tháng trời ở đất Hà thành này cũng đã bắt đầu vắt kiệt ý chí của Nhung chị cả mất rồi. Tôi nghe lòng mình não nề.
- Nói thì nói vậy thôi, chứ tao quyết ở lại. Đây mới là đất sống của tụi mình. Chứ về quê, lại ngồi nhẵn đít bên bàn giấy cho người khác sai vặt, lương ba cọc ba đồng, đầu óc mỗi ngày lại mụ mị đi. Sống thế tao chẳng “chơi”. Thế mày định thế nào, có về không?
Tôi im lặng. Tôi biết trả lời Nhung thế nào đây. Về quê? Mợ sẽ lại suốt ngày đay nghiến cậu. Cậu thương tôi, nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi bắt cậu phải khổ vì tôi? Trong tâm trí tôi, nơi ấy chỉ cất toàn những kỷ niệm buồn của tôi. Thực lòng tôi muốn đi xa khỏi nó như để tìm một nguồn an ủi mới cho mình, giúp mình thoát khỏi những mặc cảm nặng nề. Tôi muốn được làm mới lại cuộc sống của mình ở một nơi chốn mới, với hi vọng rằng nó sẽ tốt đẹp hơn quãng thời gian đã qua. Nhưng tôi phải bắt đầu như thế nào và ở nơi đâu?
Lại tiếp tục bạc mặt ở đất này, không biết ngày mai ra sao?
Có phải tôi đang mất dần phương hướng? Có bao nhiêu người như tôi đã chịu bật bãi khỏi chốn đô hội này? Thời hạn của Phúc là năm tháng. Còn tôi là bao lâu. Tám tháng hay một năm? Hay ngay ngày mai thôi.
Tôi mệt mỏi quá rồi…
- Thôi tụi mình về đi - Nhung thở dài - Thôi có gì mà phải chảy nước mắt ra thế. Ối người đã sống khỏe ở đất này, lẽ nào mà tụi mình không sống được. Sông rộng sao lo không kiếm nổi cái ăn. Ngồi đây rồi lại nghỉ quẩn, dở hơi lắm.
Chúng tôi không về nhà ngay. Tôi biết cuộc sống cái Nhung ở nhà người họ hàng cũng không được dễ chịu cho lắm. Mang tiếng ăn nhờ ở đậu, mà lại là họ hàng xa lơ xa lắc. Tự nhiên ở đâu nhảy vào nhà người ta ở mấy ai được hoan nghênh đâu. Nhưng Nhung không thể ra ngoài sống cùng với tôi được vì bố mẹ nó không cho phép: “Hà Nội rặt cạm bẫy thôi. Ở nhà người quen dẫu người ta có không ưa thì vẫn còn an toàn hơn. Không thích thì về quê mà ở”.
Đúng là mỗi người đều có cái khó của mình.
Nhung đèo tôi đi lang thang hết phố này sang phố khác. Hai đứa chẳng buồn nói với nhau câu nào. Thôi thì những lúc như thế này, có người ở bên, cùng tâm trạng, lòng cũng vợi đi chút nào.
Thời gian này cái Phương khá bận rộn. Nó xin nghỉ việc cơ quan để tháp tùng cha nuôi đi công tác nước ngoài. Hình như là Singapore và Malaysia. Mặt nó tỉnh queo:
- Làm việc chán quá, đi đổi gió mấy hôm. Kiều trông nhà cho mình nhé. Về thế nào cũng có quà cho cậu.
Tôi thắc mắc:
- Vừa vào cơ quan người ta làm được mấy ngày lại đã xin nghỉ làm việc khác, cậu không sợ người ta không kêu ca à?
Phương bĩu môi:
- Ai kêu? Ai dám kêu? Mà tớ không có mặt ở đấy, họ lại càng thích quá ấy chứ?
- Sao lại thế? - tôi ngạc nhiên.
- Ôi dào, bà cứ đi làm rồi khắc biết. Cái trò ganh ghét ở công sở, tránh thế nào được. Dào ơi, quạ mà đòi múa cùng công. Tới đi chơi cho bõ ghét. Công việc thích thì làm, không thích thì đi chỗ khác, lo gì.
Thái độ của cái Phương hơi lạ. Chắc nó đang có việc gì bực mình ở cơ quan. Của đáng tội, nổi tiếng sau vụ thi hoa hậu, với nhóm bộ tứ chúng tôi thì không sao nhưng với người ngoài, Phương tỏ ra khá kiêu kỳ. Cũng có khi người ta yêu quí, nuông chiều nó nhiều đâm nó quen với vị trí “ngôi sao” cũng nên.
Trong thâm tâm, nhiều lúc tôi cũng thầm ước ao được như cái Phương. Dường như nó có trong tay mọi thứ mà những đứa con gái tỉnh lẻ như tôi mong muốn: xinh đẹp, có công ăn việc làm ổn định và cuộc sống thì luôn gặp may mắn. Trong bốn đứa chúng tôi, nó là đứa thuận buồm xuôi gió nhất. Con Oanh vì sớm bươn chải nên trông nó già dặn. Việc kinh doanh của nó bây giờ tuy có vẻ trôi chảy song chúng tôi đều biết nó cũng phải trả giá không ít. Nào là giành giật mối hàng, nào là quan hệ với cánh “thị trường” để họ nương tay chuyện thuế má, thủ tục. Rồi lại lo cả cánh giang hồ để cửa hàng được yên bề, không ai đến chọc phá. Nhiều lúc nó mệt mỏi quá, trông chẳng khác nào bông hoa bị táp nắng. Nhưng nó là đứa “gan lì cóc tía”, cấm có bao giờ há miệng kêu ca than vãn hay tỏ ra nhụt chí. Cũng có lúc nó tỏ ra ganh tị với chúng tôi:
- Quả là kiếm được đồng tiền ở đất này thật chẳng dễ chút nào. Chúng mày có học có hành, sau này kiếm được công ăn việc làm chắc sẽ đỡ hơn cảnh của tao.
Oanh ơi, cứ nhìn Kiều và Nhung bây giờ đấy. Thành kẻ “đánh võng mặt đường” mà công việc vẫn tù mù như đêm ba mươi. Con người ta, chẳng biết thế nào mà nói trước được mọi chuyện đâu.
Độ này cái Nhung buồn chán lại quay ra tập viết báo rồi gửi vu vơ. Thế nào mà các bài của nó đều được đăng. Mà người ta đăng bài của nó là đúng quá rồi còn gì. Không biết người khác thế nào chứ tôi đọc những bài báo của nó thấy cảm động lắm. Nó viết đúng tâm trạng, tình cảnh của chúng tôi. Nào là cảnh ra trường mất phương hướng. Nào là những chuyện đi làm thuê để kiếm việc làm. Thì đấy, hôm trước tôi và nó chẳng vào thăm đứa bạn học cùng lớp nó hồi đại học đấy thôi. Đứa bạn ấy cũng trong cảnh kiếm việc, chấp nhận đi lau kính cho khách sạn H. Nó phải giấu biệt tấm bằng cử nhân đi. Nó lau hết ngày này đến ngày khác, cốt sao để cho những tấm kính tường phải sạch như lau như li thì mới có tiền công. Công việc này chẳng hề có trong giáo trình của bất cứ trường đại học nào. Biết làm sao được. Bị quẳng xuống nước thì cố mà bơi thôi chứ.
Khổ thân, con bé hết quì đến đứng, rồi leo cả lên thang, với tay lau quá đà rồi bị chóng mặt, ngã lăn đùng ra đất. Kết quả là gẫy răng cửa, rạn xương đầu gối. Hôm chúng tôi vào, nhìn nụ cười méo mó, khuyết mất mấy cái răng cửa của đứa bạn mà không cầm được nước mắt. Ừ sao tụi mình khổ thế. Về quê cũng chết mà ở lại thành phố cũng chết. Ở đâu cũng đụng hàng xấp đơn xin việc. Ở đâu cũng cảnh chờ đợi “chỉ tiêu”, đợi nghiên cứu và trả lời sau. “Sau” là khi nào thì đố biết. Mà bất chấp mọi giá để kiếm được việc làm thì không có gan.
Hết hi vọng này lại nuôi thêm hi vọng mới. Rồi tự an ủi: người ta ở lại Hà Nội khối ra đấy, kiểu gì mà chẳng sống được.
Ở, thì ở.
Lạng quạng ngoài phố rồi lại gặp nhau, hớt hãi, xếch xác.
Lớp tôi lúc ra trường, còn hứa hẹn ngày này tháng này họp lớp cho đỡ nhớ nhé. Đến ngày ấy tháng ấy, chẳng thấy ai mọc mũi sủi tăm gì. Lòng dạ nào mà họp với hành. Còn phải chạy đua với công việc. Phải chạy đua mà sống. Những cuộc chạy đua triền miên, cấu xé cả trong những giấc ngủ.
Vụ “đổi gió” của cái Phương kéo dài đến chục ngày. Nó trở về trong bộ dạng mệt mỏi và cáu bẩn. Cả một tuần sau đó nó giam mình trong phòng và ngủ li bì. Chỉ khi nào tôi gọi nó dậy ăn cơm, nó mới uê oải đi ra phòng ngoài. Tôi có hỏi gì nó cũng chỉ ừ hữ trả lời cho xong chuyện.
Những biểu hiện kỳ quặc của Phương khiến tôi lo lắng. Phải chăng đã có chuyện gì không hay xảy ra với nó? Sao nó không nói gì với tôi? Đã từng “vấp” chuyện Phúc nên bây giờ thái độ của Phương khiến tôi bồn chồn, không yên.
Mặc cho tôi hỏi han, chăm sóc, thái độ của Phương trở nên ương bướng và lạnh lùng. Đôi lúc nó còn tỏ ra cáu kỉnh với tôi.
Tôi đang làm phiền Phương đấy ư? Không phải tôi thì còn ai khác nữa?
Tôi tự thấy xấu hổ cho mình.
Tôi ơi - tôi vô tâm và vô tích sự ơi.
Tôi đang ở giữa ma trận của cuộc bươn chải vô định này.
Cuộc sống nơi đây không phải dành cho những đứa như tôi đâu.
Thật đấy.
Vài bữa, cái Phương lại trở nên vui vẻ. Nó rối rít xin lỗi tôi và hối hận vì cái thói đỏng đảnh của mình đã làm cho tôi mất ăn mất ngủ. Nó cố công làm trò cho tôi vui. Nó tặng tôi một lọ nước hoa Pháp vừa mua trong chuyến “công cán” vừa rồi. Nó líu lo hát hò như một đứa trẻ.
Sự phấn khích có phần thái quá của nó càng làm cho tôi không thể yên lòng. Trong thẳm sâu lòng mình tôi bắt đầu nhận thấy những sự gượng gạo của mỗi ngày sống trong ngôi nhà sang trọng này.
Đơn giản - vì đây không phải chỗ của tôi.

PHONG ĐIỆP ( TuoiTre )

P03: Lạc chốn thị thành - Chương 2

Cũng may tôi không nấn ná ở quê lâu. Cả ký túc xá giờ đây đang rùng rùng chuyển động. Người người nhớn nhác đi ra đi vào, đi lên đi xuống.
Bốn dãy nhà ký túc xá xủng xẻng tiếng xô chậu chuyển dời. Chăn màn được phơi vội, cất vội. Các đầu cầu thang thành nơi truyền tin. Thư viện, căngtin chật cứng người đến làm thủ tục xác nhận không còn nợ nần trước khi nhận được tấm bằng tốt nghiệp, ra trường.
Nguyên do của sự xáo trộn này là bởi nhà trường lấy lại phòng ký túc xá phục vụ cho mùa thi đại học đang đến sát sạt. Sinh viên năm cuối phải bàn giao lại phòng cho nhà trường trước ngày 15, còn các sinh viên khóa sau phải chuyển sang dãy nhà A.
Thực ra tinh thần của thông báo này chúng tôi đã được nghe phong thanh trước đợt thi tốt nghiệp. Hơn nữa đây cũng là lệ chung hằng năm, mỗi khi đến mùa tuyển sinh. Bộ tứ chúng tôi cũng chỉ Nhung và tôi phải lo chỗ ở vì cái Oanh từ khi mở cửa hàng trên phố Thái Hà nó đã chấm dứt cảnh ở chui trong ký túc xá. Cái Phương cũng đã chuyển đến nhà bố nuôi sống được gần một năm nay.
Nói là chứ tôi và Nhung cũng đã chuẩn bị “phương án chuyển quân” cho mình. Nhung thì “được lệnh” thầy u đến sống nhờ nhà người họ hàng trong làng Láng. Tôi sẽ thuê nhà ở chung với cái Phúc phòng 302 bên cạnh, học lớp tư pháp C. Phòng tôi và phòng Phúc hay tổ chức “giao lưu” ăn uống và hội họp sinh nhật nên chúng tôi rất thân thiết với nhau. Phúc là người Thái Nguyên, da trắng, ít nói, tính tình nhu mì, nói chung là dễ chịu. Trong khi đó anh chàng người yêu của nó làm xây dựng lại trông rõ “đầu gấu”, lúc nào cũng băm băm bổ bổ, da lại đen trũi nên ở ký túc xá chúng tôi hay trêu Phúc là: mặt trăng yêu phải mặt trời. Âu cũng là qui luật bù trừ chăng. Nhà trọ của chúng tôi cũng được anh chàng “mặt trời” này thiết kế. Coi như vấn đề chỗ ở của tôi cũng không phải lo.
Hôm “chuyển quân” cả Nhung, Oanh và Phương đều đến giúp tôi. Nhà trọ ngay trong khu tập thể Bản đồ, cạnh trường luật nên chưa đầy một buổi sáng chúng tôi đã có thể ngồi ung dung tán phét, ngắm nhà mới khang trang, sạch sẽ.
Gọi là nhà nhưng thực ra đó chỉ là một trong ba phòng của ngôi nhà rộng chừng 40m2 được chủ nhà chia ra để cho thuê. Nhà nằm ngay tầng một của khu tập thể. Ba phòng của nhà nằm xếp theo hình chữ L, khoảng sân được đặt một kệ bếp, cạnh đấy là vòi nước có thể ngồi để giặt giũ và quây chiếu để tắm. Tuy nhiên điều dở nhất của khu nhà là không có công trình phụ riêng. Vì vậy cả khu phải dùng chung một khu phụ ở cuối dãy và tự phân công nhau làm vệ sinh hằng ngày. Dẫu sao với chúng tôi lúc này, một chỗ ở như thế là quá tốt rồi.
Điều quan trọng hàng đầu với chúng tôi lúc này chính là công ăn việc làm. Nhưng phải bắt đầu như thế nào? Tôi thật sự hoang mang, không biết…
Ra “ở riêng” chưa đầy một tháng, Phúc đã nhanh chóng xin được vào làm tại một công ty du lịch lữ hành. Sự nền nã, dịu dàng giúp nó “ăn điểm” trước các ứng viên khác một cách ngon lành.
Tôi và Nhung thì vẫn “đánh bóng” mặt đường mà chưa có kết quả. Mỗi ngày chờ đợi càng làm chất thêm gánh nặng tâm lý cho chúng tôi.
Những ngày cứ đợi lê thê này, tôi không thể không biết ơn Phúc. Phúc cư xử rất tinh tế. Phúc giúp tôi làm hồ sơ, động viên tôi, chịu khó bày vẽ ra các món ăn ngon cho tôi và Nhung ăn. Quần áo tôi thay ra chưa kịp giặt, Phúc cũng giặt luôn hộ tôi. Mỗi lần anh Quang “mặt trời” đến, Phúc đều kéo tôi cùng ngồi vào nói chuyện cho vui. Nếu hai người muốn tâm sự riêng thì cũng đi ra ngoài chứ không bao giờ ngồi ở nhà để tôi phải khó xử.
Vì vậy sau  mỗi ngày chạy việc mệt nhoài ngoài đường, trở về nhà trọ, tôi luôn thấy lòng mình ấm áp trở lại.
Thấm thoát cũng đã gần ba tháng.
Tôi bắt đầu dùng số tiền cậu đưa để trả tiền thuê nhà. Tôi không dám viết thư hay gọi điện về trong quê.
Tâm trạng tôi những ngày này thật nặng nề.
Những vấp váp đầu tiên đã xảy ra.
Tôi bị mất ba trăm nghìn tiền đặt cọc cho công ty tư vấn việc làm H. trên đường Trường Chinh.
Đang giữa lúc khốn khó, chi tiêu một đồng cũng phải tính toán này, sự mất mát tiền bạc càng làm tôi đau đớn vô cùng. Tôi chỉ muốn ai đó đánh cho tôi một trận, thật đau. Trời ơi, sao tôi có thể ngu dại đến thế?
Biên bản đặt cọc, lúc tôi tỉnh ra, mới giận mình thật ngớ ngẩn: đó chỉ là một tờ giấy photo nhòe nhoẹt, dù có dấu đỏ nhưng đố ai đọc được chữ gì trong đó. Vậy mà tôi đã tấp tểnh mừng rỡ, giữ chặt lấy nó như bùa hộ mệnh, đúng hẹn một tuần sau quay lại nhận việc. Người viết biên lai, tôi sao có thể quên được mặt anh ta. Một khuôn mặt dài ngoẵng với cái mụn ruồi to tướng bên mép. Cái môi ướt nhọet vì liếm lưỡi liên tục. Gã lừa đảo ấy đã nói gì nhỉ: “Một tuần sau em đến đây, nếu không lo được việc cho em, bọn anh xin gửi lại tiền. Biên lai, giấy tờ đầy đủ đây nhá. Chẳng chạy đi đâu được mà sợ”.
Thế tiền của tôi đâu?
Việc của tôi đâu?
Mà việc gì đây khi văn phòng ma sau cú lừa đám sinh viên ngờ nghệch như tôi đã tếch thẳng, chỉ phải mất có 1.00.000 tiền thuê nhà.
Tiền của tôi đâu?
Việc của tôi đâu?
Gã lừa đảo đâu?
Ngôi nhà im ỉm đóng cửa. Cái khóa sắt to sụ ngạo nghễ cười vào mặt tôi. Bà chủ nhà to béo, lê đôi chân phù nề từ trong ngõ ra, thắc mắc: “Sao mấy hôm nay nhiều người đến hỏi thế nhỉ? Hóa ra đều bị quân lừa đảo này nó lừa tiền à? Rõ khổ. Chó cắn áo rách. Lũ này chó thật đấy. Ai mà ngờ được. Cứ xoan xoét u u con con. Ông trời có mắt đấy cháu ạ. Không thoát được đâu”.
Nhưng biết chuyện, nó không nói năng gì. Hôm ấy nó không ốm thì đã đi cùng với tôi và chắc cũng bị lừa thôi. Rời trường đại học, với một mớ kiến thức sách vở, chúng tôi hoàn toàn lúng túng trước cuộc sống hỗn độn này.
Tôi và Nhung bắt đầu chấp nhận những công việc mà chúng tôi tạm gọi là “lấy ngắn nuôi dài” như: bán hàng trong hội chợ, phát hành khuyến mãi, tiếp thị bia, phát tờ bướm quảng cáo, làm phiếu thăm dò khách hàng… Nhưng ngay cả những công việc tạm bợ này cũng khiến cho tôi hết sức căng thẳng. Chẳng nói đâu xa, như vụ bán hàng rạc mặt trong hội chợ cả hai tuần liền, xảy ra chuyện kiểm hàng bị thiếu, vậy là đi tong cả kỳ lương.
Sau mỗi ngày chạy việc ngoài đường, tôi về đến nhà trọ là mệt lử. Cơm Phúc đã nấu sẵn, tôi ăn qua loa, rồi tắm giặt cũng thật nhanh để còn nằm lăn ra giường, lấy sức cho ngày mai tiếp tục “chinh chiến”. Chuyện trò giữa tôi và Phúc ngày càng thưa vắng. Phúc đã có công ăn việc làm ổn định, còn tôi…
Không biết bao nhiêu đêm tôi vừa mơ vừa khóc.
Cũng chính trong những ngày tôi bận rộn lo toan cho mình một chỗ đứng chân ở Hà Nội, tôi đã phạm một sai lầm không thể tha thứ được.
Chuyện xảy ra với Phúc.
Tại sao lại như thế?
Tôi chỉ biết khi mọi việc đã vỡ lỡ ra.
Không ai tin được điều này. Vì tôi sống cùng với Phúc cả bốn, năm tháng trời như thế. Lẽ ra cùng là bạn gái với nhau…
Người thì cười cợt tôi. Người thì không tiếc lời xỉ vả. Cũng có người tỏ ý thương hại tôi.
Còn tôi cay đắng nhận ra sự vô tâm đáng xấu hổ của mình có thể gây ra những hậu quả nguy hại đến thế nào.
Phúc bỏ ăn. Tôi không hề biết. Tôi vẫn ăn vội vã những phần cơm Phúc để phần tôi trong những mối lo nghĩ, toan tính riêng tư. Tôi sợ nói chuyện với Phúc, sợ nó bất chợt nhắc đến những chuyện đại loại như: ở cơ quan mình thế này… còn công việc của cậu kiếm đến đâu rồi?
Cảm giác thua thiệt và tự ái đã đẩy tôi xa Phúc, biến tôi thành một kẻ ích kỷ.
Phúc mất ngủ đến thâm quầng cả mắt và thường lén lau nước mắt trong đêm. Khuôn mặt Phúc xanh xao nhợt nhạt, được che phủ bằng lớp phấn trang điểm cho mỗi ngày tất bật đi làm. Tôi không hay. Tôi bận rộn với những cơn mơ mệt mỏi của mình và tự nghĩ không thể có ai lại nhọc nhằn, vất vả hơn mình được nữa.
Cả tháng trời, anh bạn trai của Phúc không ló mặt đến, tôi cũng không hề thắc mắc. Đơn giản – vì tôi đã yêu đâu.
Thực ra tôi đã thử giữ sĩ diện bằng lối tự biện minh cho mình như thế, nhưng càng cố gắng tỏ ra mình vô can tôi càng thấy dằn vặt lương tâm. Con người ta sống với nhau thật khó mà cũng thật dễ biết bao nếu người ta biết bớt đi cái tôi của mình, biết quan tâm hơn đến những người xung quanh.
Tôi và Phúc đã chấm dứt những ngày tháng ngắn ngủi cùng chung sống một cách thật thê thảm.
Và những chuyện xảy ra với Phúc, tôi là người biết sau cùng.
Hôm đó tôi và Nhung đi rải hàng khuyến mãi dầu gội đầu đến tầm trưa thì vừa hết. Nhung theo tôi về nhà trọ, định bụng ăn tạm bát mì tôm rồi ngủ một giấc xả hơi cho bõ những ngày đi rạc cẳng trên phố.
Nhà trọ hôm đó đông nghẹt. Người rải từ cổng khu tập thể vào tận giữa sân nhà chúng tôi, thầm thì âu lo lẫn mỉa mai, cợt nhả. Bụng tôi sôi cồn lên vì linh cảm có điều chẳng lành. Tôi lao bổ vào trong phòng.
Đây, Phúc của tôi đang nằm lịm đi giữa giường. Khuôn mặt nó đau đớn tột cùng. Chị họ Phúc đang ngồi bên cạnh nó, nhẫn nại và nhợt nhạt. Giây phút đáng sợ ấy tôi thấy hình như Phúc đang sắp chết. Cả người tôi cứng đờ và lạnh buốt. Đầu óc tôi hoảng loạn. Cái chết!
Phúc ạ, giờ thì tôi đang tự xỉ vả mình đây. Nhưng thế thì ích gì nào.
Phụ nữ chúng mình sao cực nhục thế. Có lúc mình đã ước, giá như chúng mình là đàn ông có phải tốt biết mấy…
Phúc ạ! Hôm trước mình liều vào thử việc tại một quán ruợu. Làm chưa được đầy ba ngày, lão chủ đã sổ sàng ấn dập mình vào sát tường rồi thọc ngay bàn tay chuối mắn qua lần váy ngắn vào háng mình. Lão cười hô hố trong nỗi khiếp đảm và sự ghê tởm của mình. Rồi mình đã chột dạ: thế thì có thai được không nhỉ. Từ trước tới giờ chúng mình luôn xấu hổ khi nói đến những chuyện nam nữ, và rốt cuộc là chúng mình trở thành những đứa trẻ to xác, ngốc nghếch và thiếu hiểu biết đến tội nghiệp. Rồi mình phải bỏ chỗ ấy dù mỗi tháng có thể kiếm được gần hai triệu bạc. Hai triệu cứu sống được chúng mình hay giết chết chúng mình lúc nào không biết? Mình thật sự hoang mang giữa mảnh đất hỗn tạp, xô bồ này. Hình như mảnh đất này không sẵn sàng dành cho những đứa như chúng mình thì phải. Mình như người lạc đường ấy. Vừa không thể về quê, vừa không thể chấp nhận được vào chốn đô hội này. Liệu còn chỗ nào không dành cho những đứa con gái tội nghiệp như chúng mình?
Trong cơn hoang mang của mình, mình đã không nhận ra được cơn hoang mang của cậu, Phúc ạ. Chúng mình như những con sẻ non sợ bão nhưng rốt cuộc lại phải đương đầu với bão tố. Phúc, cậu sợ anh bạn “mặt trời” bỏ nên chấp nhận dâng hiến cái phần thiêng liêng nhất của đời một người con gái. Rồi cậu có thai. Cậu vẫn chẳng thể giữ được anh ta. Một mình cậu, cậu không biết xoay sở thế nào. Cái thai thì mỗi ngày một lớn. Cậu che đậy bằng những chiếc quần bó chặt đến nghẹt thở và những chiếc áo thụng sẫm màu. Cậu nhảy dây thình thịch nói là để tập thể dục cho khỏe người, xách những xô nước thật đầy, ăn thật nhiều cay… Cậu cố gắng bằng mọi cách, cốt sao cái thai ấy nó đừng bám riết lấy cậu nữa.
Mình vô tâm nên không hề hay biết.
Còn cậu, càng ngày cậu càng cảm nhận cái thai một cách rõ rệt hơn. Nó làm cho cậu đau đớn. Nó là cục ô uế trong người, cậu muốn tống nó đi. Những đứa con gái non nớt như tụi mình đều nghĩ như thế cả.
Sự hành hạ thể xác của cậu rốt cục đã có kết quả. Cậu thấy đau bụng dữ dội và máu bắt đầu chảy ra. Cậu mừng rỡ chui vào nhà vệ sinh. Cậu đã thành công. Cậu sẽ phi tang được tất cả những chuyện này. Nhưng máu cứ chảy mãi, chảy mãi. Cậu kiệt sức. Và cậu đã ngất đi. Người dọn vệ sinh đã phát hiện ra cậu, nằm ngất xỉu bên một mớ nhớt nhát, bầy nhầy những máu là máu. Họ đưa cậu về nhà trọ, làm cho cậu tỉnh. Trong cơn tuyệt vọng, cậu gọi chị họ đến. Cậu biết mình chỉ là một đứa vô tích sự nên cậu đã âm thầm chịu đựng tất cả những điều này một mình. Để rồi mình là người sau cùng biết mọi chuyện.
Giá như mình đã có thể chia sẻ được với cậu trong những ngày tháng nặng nề này.
Ân hận, dằn vặt hỏi còn có ích gì?
Mình căm ghét mình lắm Phúc ạ.
Nhung vội vàng chở tôi đến cửa hàng của Oanh. Chúng nó để tôi nằm tạm trên gác xép chật chội, ngổn ngang hàng hóa. Đầu tôi hâm hấp sốt. Tôi thiếp đi trong những cơn mê hãi hùng dồn đuổi nhau không dứt. Chúng làm tôi kiệt sức.
Trong lúc ấy, Oanh và Nhung quay về nhà trọ dọn đồ cho tôi. Chủ nhà – sau vụ xì căng đan, vẫn chưa hết nỗi khiếp đảm – tuyên bố đuổi tôi và Phúc. Chị họ Phúc đã kịp thuê một chuyến xe đưa Phúc về quê. Từ bấy chúng tôi mãi mãi bặt tin nhau.
Vậy là sau gần năm tháng chung sống, đến khi chia tay chúng tôi đã không thể nói gì được với nhau, dù chỉ là một câu chào.
Phúc ạ, tôi ân hận lắm.

PHONG ĐIỆP ( TuoiTre )

P01: Lạc chốn thị thành

Lạc chốn thị thành - lạc mất lòng người
Bốn nhân vật chính bị lạc chốn thị thành là “tứ cô nương” Kiều, Oanh, Nhung, Phương. Mỗi cô một tính, cùng về thủ đô học đại học. Trong khi đi học, mỗi cô phải tự tìm cách kiếm sống để đỡ chi phí cho gia đình. Tốt nghiệp đại học, không thân thế, hộ khẩu, các cô lao đao đi tìm việc làm để mong trụ lại được ở vùng đất hứa.
Tùy vào tính cách mỗi người mà con đường vào đời của họ rẽ sang những hướng khác nhau. Có cô lao vào đường buôn bán, rồi cặp với người nước ngoài… Có cô chấp nhận làm “con nuôi” của một lão nhà giàu… Có cô đi làm gia sư, đi bán quán rượu… Cử nhân mà suốt mấy năm trời không tìm được một việc làm đúng ngành nghề!
Họ phải đi lau cửa kính, đánh máy đơn từ, bán hàng sida, trực điện thoại, chăm người ốm, giúp việc nhà… Và để đạt mục đích của mình, nhất là với những ai mong muốn đốt giai đoạn, đổi đời nhanh, hầu hết đều phải trả giá: bị lừa, phá thai, bị đánh ghen, bị AIDS…
Cả một thực trạng giới trẻ vất vả chen chân vào đời ở các thành phố lớn hiện ra khá đầy đủ trong Lạc chốn thị thành. Là một nhà báo trẻ ở thủ đô, Phong Điệp có quá đủ tư liệu và vốn sống để viết khá dễ dàng tác phẩm này. (“Khá dễ dàng”,  vì Điệp hoàn toàn có thể viết sâu và hay hơn nữa với đề tài và cốt truyện này. Có cảm giác Điệp viết hơi vội!).
Chốn thị thành phồn hoa, to lớn, với bao ngả đường ngang dọc và ánh điện chói lòa rất dễ khiến người ta đi lạc. Điều quan trọng là trước bao thử thách, cám dỗ ấy, người ta vẫn giữ được mình. Lời của một nhân vật nam nói với một cô gái, rằng sau những lúc bon chen chụp giật, anh muốn tìm đến với cô như tìm lấy sự bình yên, vì thấy cô vẫn còn là cô.
Anh chỉ sợ một lúc nào đó, chỉ vì phải lao vào cuộc giành giật một chỗ đứng, cô cũng sẽ như anh, không còn là mình nữa… Lạc chốn thị thành, nhưng đừng để lạc lòng mình. Những con người ấy mới có thể về đến đích an toàn.
Đẹp nhất trong truyện chính là một tình bạn thủy chung, thứ tình cảm quí hiếm hiện nay. Một tình bạn mà dựa vào đó, người ta dẫu có bị đi lạc vẫn có thể quay về. Đọc và thấy lòng nhẹ hẳn đi với thứ tình bạn thuần khiết ấy, sau bao bạo liệt của cuộc sống đã được tác giả thỏa tay (tất nhiên, theo kiểu của một cô gái) tung vào trang giấy…
Cũng như hai truyện dài Ngũ tử cướp cái của Trần Quốc Toàn (giải ba) và Ngã ba của Nguyễn Thị Việt Nga (giải tư), đều viết về cuộc vào đời trần thân của tuổi trẻ hôm nay, Lạc chốn thị thành hoàn toàn có thể được xây dựng thành một bộ phim dài nhiều tập dành cho giới trẻ.

NGUYỄN ĐÔNG THỨC ( TuoiTre )

P02: Lạc chốn thị thành - Chương 1

Trời đã tối hẳn. Mưa bắt đầu rơi. Gió phần phật chạy trên những tán cây loáng nước ven đường. Đèn cao áp nhễ nhại sáng. Lúc chiều chúng tôi dung dăng diễu trên phố, trời vẫn còn nóng hầm hập, vậy mà giờ đây cả thành phố đã ướt sũng nước.
Cũng may bộ tứ chúng tôi đã kịp yên vị trong hàng quẩy nóng trên phố Thái Thịnh.
Bếp than quây trong tấm cót ép vẫn rừng rực cháy. Con bé Nấm hối hả căng tấm bạt để che mưa. Mẹ Năm thoăn thoắt thả từng miếng bột vào cái chảo mỡ tí tách sôi trong con mắt thèm thuồng, háu ăn của bốn đứa tôi. Con Oanh lăm lăm cầm đũa, ngó thấy cái quẩy nào vừa kịp vặn mình vàng ươm trong chảo mỡ là gấp luôn, không “thương tiếc”. Mẹ Năm bật cười.
- Tổ cha chúng bay. Lớn nghều lớn ngào thế này mà có khác chi con nít hả.
Chẳng biết từ khi nào chúng tôi đều nhất loạt gọi người phụ nữ phúc hậu, có cái giọng miền Trung nằng nặng ấy là “mẹ Năm”. Mẹ Năm cũng rành tính của tụi tôi ghê lắm. Con Oanh thì hay chảnh chọe này. Con Phương hoa khôi thì điệu đàng này. Con Nhung thì hay kẻ cả đàn chị nhưng biết nhường nhịn. Còn tôi lại hay cả nể.
Đây là quán ruột của chúng tôi trong suốt mấy năm đại học. Quán quà nghèo cho những đứa sinh viên quanh năm viêm màng túi âu cũng là thú vui không dễ mấy ai có được. Nhất là vào những buổi tối mùa đông căm căm rét, mấy đứa chúng tôi được xì xụp ngồi quanh chảo quẩy nóng, chờ cho những cục bột bé tí xíu trong chớp mắt biến thành những thanh quẩy vàng bóng, giòn tan, làm thỏa những cái miệng háu ăn. Thêm một chút nước mắm có vị thơm của tôi đập dập, vị tê tê cay của tương ớt, và hơi bếp ấm cúng lan tỏa quanh mình thì thật chẳng có thú vui nào bằng. Chẳng thế mà “lễ kỷ niệm ngày ra trường” đã được cả bốn đứa quyết tâm cao: đến quán quẩy nóng mẹ Năm!
Chúng tôi quí mẹ Năm bởi hoàn cảnh của mẹ. Một nách hai con lưu lạc ra chốn này, mở gánh hàng quẩy để duy trì cuộc sống cho ba mẹ con. Người con trai của mẹ nay đã học nghề sửa xe máy rồi xin vào làm thuê cho một xưởng sửa chữa trên dốc Ngọc Hà, còn cái Nấm – cái con bé gầy nhẳng, ít nói – thì phụ giúp mẹ Năm bán hàng.
Quẩy nóng làm cả bốn đứa thay nhau xuýt xoa. Bất chợt cái Nhung chị cả tần ngần:
- Chẳng biết mấy nữa tụi mình có còn được ngồi với nhau vui vẻ như thế này nữa không nhỉ?
Tôi dừng ăn, tự nhiên thấy có một cảm xúc rất lạ dâng lên. Mai, sau lễ tốt nghiệp, tôi sẽ về quê thăm cậu mợ. Sau đó cuộc sống sẽ thế nào tôi cũng chưa hình dung ra được.
Con Oanh – đứa duy nhất trong bộ tứ chúng tôi không theo con đườn đại học – chép miệng:
- Gớm, lo gì chứ. Thế nào mà chẳng sống được. Như tớ đây này.
Phưong bật cười:
- Thôi đi mẹ! Ai mà theo mẹ được! Nay bán giầy ở cổng trường. Mai đã ra ngã tư rao bán quần áo. Thà phụ mẹ Năm bán quẩy còn sướng hơn. Được ăn quẩy còn sướng hơn. Được ăn quẩy thỏa thích mẹ nhỉ?
Nhung phụ họa:
- Nghe cũng được đấy chứ. Bớt cho xã hội mấy người thất nghiệp.
Mẹ Năm cười xòa:
- Cứ về hết đây! Mà mấy đứa mi học hành sáng láng, đời nào theo bà già này.
- Già nhưng mà duyên mẹ ơi!
- Gừng càng già càng cay mẹ ơi!
- Mấy mẹ con mình hợp tác làm Công ty sản xuất quẩy phân phối toàn miền Bắc. Giám đốc là Nguyễn Thị Năm, mở ngoặc: tức… mẹ Năm!
- Mấy đứa bay… thật là hết biết mà.
Con bé Nấm đang ngồi rửa chén bát gần đấy, bật cười khúc khích.
- Mai Kiều về quê hả? – nhưng sực nhớ ra, quay sang hỏi tôi.
Tôi se sẻ gật đầu.
- Con về cho mẹ gửi lời hỏi thăm cậu mợ nhé - mẹ Năm quay sang nhìn tôi âu lo - tàu xe bây giờ phức tạp lắm, con phải cẩn thận. Tiền nong chớ có để vào túi xách, dễ bị kẻ gian nó móc.
- Vâng ạ - tôi đáp, tự nhiên thấy lòng mình ấm áp lạ.
Đĩa quẩy nóng được chúng tôi “đánh bay” một cách ngon lành. Không còn thấy bụi mưa tạt vào quán nữa. Trời đêm đã đen thẫm từ lúc nào. Con Nấm bắt đầu dọc hàng.
- Thôi tụi bay về đi, mưa tạnh rồi đó. Ngồi rảnh rỗi lại chọc bà già này. Sáng mai còn dự lễ bế giảng khóa học hả. Chắc là tha hồ mà vui đây. Con Nấm nhà này bao giờ được như các chị nhỉ.
Chúng tôi bịn rịn chia tay với quán hàng quẩy nóng của mẹ Năm. Con bé Nấm đứng dựa cửa ngó theo chúng tôi. Mắt nó sáng lên mãnh liệt trong đêm.
Buổi lễ bế giảng khóa học kết thúc với những cảm xúc vui buồn đan xen. Tôi hối hả qua ký túc xá lấy túi hành lý. Từ tết đến giờ, mải bận rộn với những chuyện học hành, thi cử tôi vẫn chưa về thăm nhà. Thế nào mợ cũng có cớ để nói tôi. Chẳng hiểu sao lúc nào tôi cũng có mối lo nơm nớp bị mợ mắng mỏ bằng cái giọng ngọt nhạt rất đáng sợ. Nỗi sợ này ám ảnh tôi ngay từ thưở nhỏ. Khi cha mẹ chia tay và mẹ tôi mất năm tôi mới 10 tuổi, cậu đã nhận tôi về nuôi trong sự phản đối quyết liệt của mợ. Nhưng ngoài cậu ra, tôi còn biết nương tựa vào ai…
Nhung chị cả chở tôi ra bến xe phía Nam. Lần nào tôi về quê, Nhung cũng giành phần làm xe ôm. Nhìn cái dáng cao lòng khòng, hùng hục đạp xe của nó mà tôi bật cười:
- Thôi để tớ đèo cho. Nhìn mụ trông chẳng khác nào chở gà ra chợ bán cho kịp phiên.
- Định bôi bác nhau đấy hả? - Nhung quờ tay ra phía sau, nắn nắn tay tôi, trả đũa - gớm, con gà này phải nhồi chán mới bán được.
Xe ngày thường không đông lắm lại sẵn chuyến nên tôi không phải đợi lâu. Nhung cẩn thận đợi tôi ngồi yên vị trên xe rồi mới chịu về. Hôm nay nó còn buổi liên hoan cuối năm của lớp, chắc cũng đã tới giờ. Lớp tôi thì đã liên hoan chia chân chia tay, ghi sổ lưu niệm từ hôm chủ nhật cho thong thả. Vì vậy hôm nay vừa tan lễ trên hội trường lớn cả lớp đã tan tác mỗi người một ngả.
Mới bắt đầu vào vụ hè, cái nắng đã đổ rát cả mặt đường. Con đường qua Nam Định đang thi công mở rộng, nên mỗi khi có xe chạy qua lại cuốn theo cả một cơn lốc bụi mù mịt. Khói xăng, bụi đường cùng với mùi mồ hôi người hầm hập trong khoang xe khiến tôi mệt lử. Tôi chụp cái mũ vải mềm lên mặt, tựa vai vào thành xe, cố chợp mắt. Được một lúc, tôi chợt giật mình khi thấy như có vật gì đó đang di chuyển trên đùi mình nhồn nhột. Tôi mở choàng mắt. Chiếc mũ rơi xuống đất thảng thốt. Gã đàn ông ngồi cạnh tôi vội rụt tay lại, miệng cười nhăn nhở:
- Chắc em về thăm nhà? Đang học trên Hà Nội chứ gì? Anh nhìn cái là biết ngay. Gớm con gái nông thôn lên thành phố mấy năm là trông khác ngay. Có da có thịt, nhìn cứ sướng cả mắt.
Có tiếng cười hô hố từ hàng ghế sau:
- Em ơi, đuổi mẹ thằng ấy đi, để anh lên ngồi bên, anh bảo vệ cho. Thằng ấy nó dê lắm. Có ba vợ rồi mà vẫn máu gái lắm. Anh đây vẫn trai tân đây này.
Gã đàn ông ngồi bên cạnh tôi cười phun cả nước bọt ra xung quanh:
- Mẹ kiếp cái thằng này. Ấy kìa, em gái, bọn anh chỉ đùa tí cho vui ấy mà…
- … Đéo gì mà phải ghê thế. Báu lắm đấy.
- Gớm lũ con gái bây giờ đàn ông chưa chạm tới đã dạng háng ra, gì mà mày phải sợ.
Chắc có lẽ lúc ấy trông mặt tôi khủng khiếp lắm. Máu nóng dồn lên mặt bừng bừng. Nhưng tôi cũng không biết phải nói gì. Tôi không có tài cãi vã, nhất là trong những trường hợp như thế này. Quả thật ôi muốn giá như mình có thể tát vào mặt hai gã đàn ông khả ố ấy. Tôi ôm túi đồ đứng phắt dậy. Nhưng tôi biết ngồi ở đâu? Chẳng ai buồn bận tâm đến những chuyện khác không liên quan đến mình. Tôi mong biết mấy có tiếng gọi tôi trong xe: “Thôi, xuống đây ngồi với bác đi cháu. Chấp gì lũ chúng nó”. Nhưng chẳng có một tiếng nói nào như thế cả.
Cả người tôi run lên vì tủi thân, vì cảm giác cô độc. Dường như đang có cả một đàn chuồn chuồn đen kịt chấp chới bay trước mắt, khiến tôi không tài nào nhìn được. Hai mắt cay xè. Tôi bám chặt tay vào thành ghế bên cạnh.
Vừa may lúc ấy chiếc xe dừng lại, đón thêm khách dọc đường. Tôi loạng choạng lách người bước ra cửa. Gã đàn ông khả ố cố nói đuổi theo:
- Lần sau gặp anh thì đừng có lạnh lùng thế em yêu nhé. Thích gì anh cũng chiều. Đảm bảo em sẽ bết xa mê!
Chiếc xe ôtô phì phì nhả khói rồi ì ạch lăn bánh về phía trước, bỏ lại tôi trơ trọi giữa đường.
Càng về trưa trời càng nắng nóng. Tôi phải chạy núp vào một căn nhà bỏ hoang cạnh đường để tránh nắng và đợi xe khách Thái Bình đi qua, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bất chợt tôi chạnh nhớ đến lời của Ân khi còn ở trên trường: em không thay đổi cách sống và cách suy nghĩ thì sẽ rất khó trụ lại ở đất Hà Nội đầy rẫy những sự phức tạp này. Em phải chịu khó hòa nhập. Cái gì không thích thì cứ bơ đi mà sống. Em cứ nhìn cái Phương ấy. Kiểu như nó dễ sống và dễ thành đạt lắm.
Phương là hoa khôi trong nhóm bộ tứ bọn tôi. Nó quê ở Nghệ An, người cao, da ngăm đen, khuôn mặt hơi giống phụ nữ Ấn Độ. Nó từng đi thi hoa hậu toàn quốc từ khi còn học lớp 11, sau đó xuất hiện trên nhiều bìa báo, tạp chí nên lúc vào trường tôi nhận ra nó ngay. Tính nó hoạt bát và khá nhanh nhạy với thời cuộc, phải mỗi tội điệu đàng quá. Vì vậy tuy chưa ra trường nhưng Phương đã kiếm được việc làm, sắm được xe máy, điện thoại di động, có lúc lại có cả xe ôtô đưa đón nom chẳng khác nào tiểu thư con nhà giàu.
Nhóm bốn đứa bọn tôi có Nhung chị cả và tôi là hai đứa cứng đầu cứng cổ, và bảo thủ “hạng nhất”. Hai đứa tôi cùng là dân trường chuyên, chơi với nhau từ ngày còn học phổ thông. Lên đại học cũng chỉ chúi mũi vào học hành, sách vở. Mỗi năm mắt lại tăng thêm 0,5 diop. Tôi thì vẫn ổn định ở mức: 1m56, nặng 44kg, chứ cái Nhung thì mỗi ngày mỗi lêu đêu, người gầy nhẳng. Chẳng thế mà cái Phương đã gọi chúng tôi là “đám mọt sách già đáng yêu”. Còn Oanh Thanh Hóa tính hơi bộp chộp nhưng thuộc tuýp người vui vẻ, dễ gần. Cô nàng có máu làm ăn từ bé. Thi trượt đại học, gia đình nó đầu tư cho con ôn thi lớp 13 trên Hà Nội, ai dè chị chàng ôn thi hai năm không đậu nên đến năm thứ ba nó lấy tiền học ôn để “làm vốn” đi buôn. Sự việc kéo dài gần hai năm mới bị bố mẹ nó phát hiện. Cũng là do một người làng tình cờ lên Hà Nội mua hàng gặp nó nên về quê kể lại. Bố mẹ nó biết chuyện chỉ đành lắc đầu chịu thua. Thôi thì nó không chịu học hành bằng bạn bằng bè nhưng cũng biết đường làm ăn, không chơi bời, phá phách là may.
Đầu tiên Oanh bán giầy dép Tầy ở dọc đường Nguyễn Chí Thanh, khu vực trước cổng trường đại học Luật. “Ca bán hàng” của nó là vào giờ tan tầm đến tận 10 giờ đêm. Sau nó chán vì có quá nhiều hàng cạnh tranh, lãi lời chẳng được bao nhiêu, suốg ngày nơm nớp lo công an ra dẹp nên nó lại ra Ngã Tư Sở thuê cửa hàng bán quần áo rẻ tiền. Được một thời gian, tiền nong cũng xôm xôm, nghe ai xui, nó về lại “địa bàn” trường luật mở cửa hàng bán đồ lưu niệm. Được một thời gian nó lại lăn ra mở cửa hàng bán đồ mỹ phẩm trên phố Thái Hà. Hàng này lãi cao hơn, công việc sạch sẽ lại đỡ vất vả nên chưa thấy nó bỏ.
… Mải nghĩ miên man, đến khi chiếc ôtô đi Thái Bình đỗ xịch bên đường trả khách tôi mới giật mình xách túi đồ chạy vội ra. Xe chật, tôi đành phải đứng cạnh cửa trước trong tư thế chân co chân duỗi. Chỉ còn khoảng 40 cây số nữa là về đến nhà. Nhìn con đường phía trước phờ phạc trong cái nắng đầu hè, những thớ ruộng căng nẻ trôi dọc cửa sổ xe, tôi thấy cổ họng mình muốn khát cháy.
Tôi về đến nhà thì mọi người vừa dùng bữa xong. Mợ ngồi bên mép phản, xỉa răng quèn quẹt, nói bâng quơ:
- Lần sau có về thì tính giờ mà về. Lửng lửng lơ lơ thế, ai mà hầu được.
Lòng tôi thắt nghẹn. Sao chưa bao giờ mợ tỏ ra niềm nở với tôi? Tôi cố nén hơi thở đang nghẹn ứ trong cổ họng, đáp:
- Cậu mợ không phải lo cho cháu đâu, lúc xuống xe thấy bụng đói, cháu đã tạt vào hàng ăn bát bún rồi mới về.
Cậu tôi ngồi bên bàn nước, nghe tôi nói vậy bèn nhăn mặt tỏ ý không hài lòng:
- Ăn đường ăn chợ thế không đảm bảo đâu. Lần sau đã về nhà là phải ăn ở nhà. Cậu bảo em Thanh nó nấu cơm ù một tí chứ có làm sao.
Mợ tôi loẹt quẹt ra bàn, với  lấy chén nước cậu vừa rót, uống ừng ực rồi đánh mắt sang tôi:
- Gớm, sang nhỉ. Lại có tiền ăn quán nữa cơ à? Thế này mà cậu mày cứ lo cho cô cháu yêu không nhà không cửa, không có tiền tiêu. Gớm bây giờ các cô các cậu chẳng nhanh nhậy, tài giỏi hơn chán vạn lần mấy ông bà ở cái xó nhà quê cứt trâu lấm tận đầu này à. Mà ăn hàng chẳng sướng hơn ăn nhà ấy cháu nhỉ. Cậu mày đúng là cổ lổ sĩ. Ông tướng cơm của ông báu lắm ấy. Gớm chết!
Cậu tôi làu bàu:
- Hôm nay bả ăn nhầm phải khoai ngứa hay sao thế? Đưa con bé con vào nhà ngủ đi.
Con Thanh, em họ tôi, nem nép nhìn bố mẹ, cười trộm với tôi một cái rồi đi vào trong nhà.
Lòng tôi cảm thấy nặng nề. Cha mẹ chia tay nhau khi tôi còn nhỏ. Đến năm tôi lên 10 thì mẹ tôi bị tai nạn, chết không tìm thấy xác. Họ hàng quanh đi quẩn lại chỉ còn cậu mợ Thân. Mợ chưa bao giờ ưa tôi cả. Không biết có phải vì ngày xưa mẹ tôi đã quyết liệt ngăn cản chuyện hôn nhân của cậu mà mợ đâm ra hận lây sang tôi?
Chờ cho mợ đi vào buồng trong, cậu chỉ vào chiếc ghế trước mặt và gọi tôi:
- Kiều, ngồi xuống đây cho cậu hỏi.
- Dạ…
- Có thật là đã ăn gì chưa hả cháu? Sao lại nói dối cậu hả? Tính mày tao còn lạ gì?
Tôi nhìn cậu, áy náy. Tôi không nỡ để cậu phải lo cho tôi những chuyện nhỏ nhặt như thế.
- Hay để cậu nấu bát mì tôm ăn cho đỡ đói.
- Cậu ơi, cháu không đói thật mà. Cháu chỉ hơi buồn ngủ thôi.
- Con này, mày cũng ương tính lắm. Có bát chè ngô đây, ăn đi rồi vào giường mà nghỉ. Chiều ngủ dậy rồi cho cậu biết tình hình.
Tôi lặng lẽ cầm bát chè cậu đưa, nhẩn nha ăn. Không có cha mẹ từ nhỏ, nhưng tôi luôn cảm nhận được tình cảm ruột thịt sâu sắc từ cậu, mặc dù thứ tình cảm ấy ở cậu cũng chỉ bộc lộ một cách dè dặt và có phần hơi khô khan. Cậu ít lời, thường bị vợ con lấn át. Nhưng trong chuyện nhận nuôi dạy tôi thì cậu lại rất quyết liệt. Tôi còn nhớ, năm tôi học hết cấp 2, mợ một mực muốn cho tôi đi học nghề để sớm kiếm việc làm cho đỡ gánh nặng gia đình. Nhà có hai lao động chính, mợ thì làm văn thư ngoài ủy ban xã, cậu là giáo viên toán cấp hai, thu nhập của hai người chẳng được bao nhiêu mà phải căng ra để nuôi ba đứa trẻ là tôi, thằng Nhuận – coi trai cả của cậu mợ, (hiện đang học cấp 3 ngoài thị xã) và con Thanh (đang học lớp 4). Vì vậy tôi hiểu nỗi khó nhọc của cậu mợ. Cũng vì lo miếng cơm, manh áo nuôi chồng con mà mợ mới hay cáu kỉnh, đá thúng đụng nia. Năm ấy tôi đã định bỏ học ra thị xã theo người ta làm may nhưng kế hoạch chưa tiến hành đã bị cậu phát hiện. Cậu ra bến xe lôi tuột tôi về nhà. Về đến nhà, tôi chưa kịp hoàn hồn đã thấy cậu lăm lăm chiếc roi, bắt tôi nằm sấp xuống giường. Hai mắt cậu dấp dính nước:
- Nhà có nghèo nhưng con thì nhất định phải học hành đến nơi đến chốn. Ai nói gì cũng mặc. Tốn mấy cậu cũng cho con đi học đến cùng. Con đã hiểu chưa. Từ nay về sau thì đừng có làm gì dại dột như thế nữa. Làm gì cũng nhất nhất phải hỏi cậu.
Cũng vì chuyện ấy mà vợ chồng cậu có chút sứt mẻ. Mợ ôm con Thanh về nhà ngoại ở đến gần một tháng.
- Ăn xong thì vào giường mà nghỉ đi, còn ngồi thần mặt ra thế. Chắc mày về được tuần chứ hả? Có chuyện gì muốn nói thì còn khối thời giờ.
- Cháu chỉ về được vài ba ngày rồi phải đi lên trường cậu ạ.
- Đi ngay thế à?... ừm… Lần nào cũng vội vội vàng vàng. Số mày rồi cũng khổ thôi… Mà… thôi cháu có việc của cháu, cậu không giữ. Về được là tốt rồi. Đi nằm nghỉ một tí cho đỡ mệt.
Tôi đi lên gác xép. Chỗ đó vẫn để riêng cho tôi với một cái giường mét hai, một tủ sách kê sát tường, bụi phủ đầy. Ở góc phòng có thêm một đống chăn đệm đã được gói gọn. Chắc mợ mới đem phơi và cất lên đây cho gọn. Tôi thư thái đặt lưng nằm xuống giường. Gió đồng la đà thổi qua khung cửa sổ hẹp kê ngay chân giường tôi nằm như vỗ về tôi vào giấc ngủ. Mùi ổi chín thoảng ngọt trong gió. Tôi thiếp đi thật nhanh.
“Mốt ăn một
Mốt ăn hai
Mốt ăn ba
Mốt lên bàn hai
Hai ăn hai
Hai ăn bốn
Bảy nhảy múa
Ba lên bàn tám”
Con Thanh nằm lăn ra giữa nhà ăn vạ:
- Thôi em ứ chơi với chị nữa. Chị chơi hết phần em rồi. Giả chuyền đây cho em.
- Hay chị em mình chơi trò khác đi? - tôi rú - em thích chơi ô ăn quan không?
- Thế cũng được - con Thanh nhổm người dậy, mặt hớn hở - để em đi nhặt đá. Chị vẽ ô đi.
Tôi hào hứng lấy mẩu phấn trắng trong hộp bút của cái Thanh, vạch ô ăn quan lên nền nhà. Chợt tôi nghe thấy tiếng mợ chát chúa:
- Giời ơi, đi thì chớ, về  nhà lại vẽ đầy ra đây thế này à? Con Thanh đâu. Nằm lên giường tao bảo.
Tiếng con Thanh khóc ré:
- Ứ phải tại con. Chị Kiều rủ con chứ. Bố ơi, cứu con.
- Này thì bố này! Này thì Kiều này! Nó bảo mày ăn c… mày cũng ăn hả? Sao ngu thế hả con.
Tiếng khóc của con Thanh chìm đi trong tiếng roi quất vun vút. Tôi nhào tới. Tự nhiên thấy người hẫng đi, cảm giác như bị rơi hút vào một hố sâu không đáy.
Tôi choàng tỉnh. Thì ra tôi vừa mơ. Mồ hôi tôi túa ra đầm đìa. Làm gì có tiếng con Thanh khóc đâu. Chỉ có tiếng thầm thì nho nhỏ của mợ tôi:
- Thế bây giờ ông định như thế nào đấy hả? Tôi là tôi không thể nuôi báo cô nó suốt đời đâu đấy. Tôi biết ngay mà. Học xong kiểu gì chẳng mò về bắt cậu mợ xin việc cho. Mà việc ở đâu ra bây giờ. Muốn kiếm việc đi chăng nữa thì cũng phải có sẵn cây này, chỉ nọ ở trong túi chứ. Nhà mình thì kiếm ở đâu ra? Hay là ông có vốn riêng, giấu vợ giấu con?
- Sao bà nói nhiều thế - tiếng cậu tôi gắt giọng:  - bà bớt nói một tí thì có chết không? Cứ làm cho người ta rối cả ruột. Đã nghe nó nói gì chuyện xin việc đâu. Bà chỉ cầm đèn chạy trước ôtô. Mà xin thì xin chứ sao. Nó chỉ còn có vợ chồng mình, phải cố mà lo cho nó chứ.
- Ông xem ông có lo cho con ông được như vậy không. Còn thằng Nhuận, con Thanh, ông tha hồ mà lo. Tôi đang chống mắt xem ông lo thế nào đây. Tự yên tự lành lại mang cả cái nợ này. Giời ơi là giời, trăm tội nợ chỉ đổ lên đầu con này thôi. Cứ thế này thì tôi cũng đến chết non thôi.
Tiếng mợ rền rĩ.
- Ơ kìa, bà hay nhỉ. Tôi đã bắt bà lo cái gì chưa. Đúng là… Mà sao bà bảo chiều nay phải đi đâu cơ mà, sao không đi đi còn ở nhà mà lắm chuyện?
- Tôi đi, tôi đi – mợ tôi đay đá – để cậu cháu ông tha hồ mà làm loạn cái nhà này lên. Xì…! Ốc không mang nổi mình ốc lại còn mang cọc cho rêu.
Có tiếng xe máy nổ khan đầu hồi rồi nhỏ dần ngoài ngõ. Ngôi nhà yên tĩnh lạ thường. Tôi ghé mắt qua lan can gác xép nhìn xuống. Cậu đang ngồi bên bàn trà, châm thuốc hút. Trông cậu già đi nhiều. Da sạm và hai hốc mắt trũng.
Lòng tôi thắt lại.
Cậu ơi, con về chỉ là muốn thăm cậu và các em thôi. Con không chất thêm gánh nặng cho cậu nữa đâu. Cậu nuôi con ăn học được đến thế này là con mang ơn cậu nhiều lắm rồi. Giá con có mẹ, có cha như những đứa trẻ khác thì đâu đến nỗi phải làm khổ cậu đến thế này.
- Cái Kiều dậy rồi hả. Dậy thì xuống đấy chứ cứ ngồi trên ấy làm gì mãi thế?
Tôi giật mình, chùi vội nước mắt vào ống tay áo rồi đi xuống nhà.
- Ngủ ở nhà thích thật cậu à. Ở Hà Nội có mơ cũng chẳng được hưởng cái gió đồng mát như quạt hầu giống ở nhà thế này.
- Ờ… ờ… - cậu rít thêm một hơi thuốc nữa – có nghe thấy mợ mày nói gì thì cũng đừng có chấp nghe không cháu.
- Cháu… có nghe thấy gì đâu ạ.
- Nói dối thì cũng phải biết cách chứ! – cậu nhìn tôi cười húng hắng – thế nào, cô cử nhân tân khoa, dự định tương lai thế nào, trình bày cho cậu nghe xem nào.
- Cháu… cháu tranh thủ đợt này về nhà thăm cậu mợ và các em. Cháu cũng đang đi tìm việc. Chắc sẽ ổn thôi cậu ạ. Hà Nội rộng thế, lo gì mà không sống nổi phải không cậu. Có gì cháu đã có cậu để trông cậy cơ mà.
- Con gái con gứa một mình nơi đất khách không phải chuyện đùa đâu cháu ạ. Nếu cháu còn học trong trường, mọi việc học tập và sinh hoạt đều có đoàn thể, tổ chức quản lý, cậu có thể không cần lo. Chứ bây giờ là phải tự thân vận động, sảy một li đi một dặm. Hay là cháu cứ về đây, may ra xin việc cũng dễ hơn.
- Thôi cậu ạ, cứ để cháu thử sức ở Hà Nội xem sao đã.
- Thử… biết thế nào mà thử hả cháu? Cậu thấy nó mông lung quá. Hôm trước xem vô tuyến thấy người ta nói cử nhân bây giờ thất nghiệp đầy rẫy. Cử nhân luật của chúng mày còn nhiều hơn. Hầy dà… Nhà nước này đào tạo mà chẳng có tính tới đầu ra gì cả, làm khổ con nhà người ta. Chứ ngày xưa như cậu thì lại đơn giản.
- Ở Hà Nội không được thì cháu về cũng chưa muộn mà. Chứ nghề của cháu xin việc ở quê khó lắm. Mấy anh chị khóa trước cháu cũng đã thử về nhưng có được đâu. Chẳng lẽ lại xin làm tư vấn luật ở ủy ban xã? Mà tòa án huyện thì mấy năm nay đâu có lấy thêm người. Họ còn một đống người đang lo giảm biên chế, cháu chen vào sao nổi. Xin việc trên tỉnh thì lại càng khó hơn. Với lại cháu cũng muốn ở lại Hà Nội, có điều kiện thì học thêm cái gì đó nâng cao kiến thức của mình. Chứ mang tiếng học hết đại học nhưng kiến thức của cháu vẫn còn lỗ mỗ lắm.
- Cháu nói cũng phải. Tuổi trẻ của cáu cháu còn dài, có điều kiện thì cứ vũng vẫy - cậu trầm ngâm – thôi thì cháu cũng đã lớn, mọi việc nếu quyết định được thì cháu cứ quyết, nhưng nhất định phải cho cậu biết nghe không. Cậu cũng có mấy đứa học trò cũ làm trên Hà Nội, nghe đâu cũng thành đạt lắm. Có gì cần, cậu sẽ liên hệ, nhờ chúng giúp đỡ. Còn chuyện tiền nong của cháu thế nào? Cậu mợ có dành dụm được dăm triệu, cũng có ý đợi cháu về để đưa cho cháu mà lo công lo việc.
Cậu mở tủ, lấy bọc tiền gói gọn trong giấy báo đặt lên bàn:
- Số tiền này chẳng đáng là bao nhưng có thể sẽ giúp được cháu khi cần thiết.
Tôi nhìn cậu, trong lòng thầm biết ơn cậu vô cùng. Đồng lương dạy học của cậu có được là bao. Dành dụm cho tôi được ngần ấy là cậu phải cố gắng lắm.
- Tiền nong cháu vẫn còn đủ tiêu. Khi nào cần cháu sẽ về hỏi cậu.
- Cháu đã lường hết cuộc sống trước mắt chưa mà biết thế nào là đủ hay không. Cầm lấy đi. Không tiêu ngay thì cất đi làm một khoản dự phòng lúc cần. Cuộc sống của con người ta nhiều việc không tính hết được đâu cháu ạ.
Tôi nhận bọc tiền từ tay cậu, lòng rưng rưng.
- Kiều ạ - giọng cậu đột nhiên trầm hẳn xuống – cậu hiểu tính con. Mày khái tính khái nết, có chết cũng không ngửa tay xin ai bao giờ. Nhưng với cậu thì không được giữ ý nghe chưa con. Cậu vẫn coi mày là con là cái trong nhà. Việc của con cũng là việc của cậu. Đừng có suy nghĩ gì hết. Rồi đây bước ra cuộc sống, khó khăn gấp bội. Nhưng con phải luôn nhớ mình không cô độc. Đây vẫn là nhà của con, lúc nào nó cũng mở rộng cửa đón con. Ngày xưa cậu cũng đã mơ ước thật nhiều nhưng rồi vì nhiều lý do cậu đành an phận với công việc của một anh giáo làng. Bây giờ cậu đã có con để gửi gắm mơ ước thời trẻ của mình…
- Cậu ơi…
Câu chuyện với cậu còn ám ảnh tôi rất lâu sau đó. Lần đầu tiên cậu gọi tôi bằng con – tiếng gọi ngọt ngào mà tôi khao khát suốt bao nhiêu năm tuổi thơ. Đó cũng là lần đầu tiên cậu tâm sự cởi mở và chân thành với tôi đến vậy. Thường thì cậu cứ lặng lẽ theo sát tôi, giúp đỡ tôi một cách âm thầm. Lòng yêu kính của tôi dành cho cậu vì vậy ngày càng sâu đậm hơn. Tôi đã nghĩ rằng, nếu tôi có được một người cha tốt, chắc sẽ không có ai tốt được với tôi hơn cậu.
Đây cũng là thời điểm hết sức quan trọng trong cuộc sống của tôi, bởi tôi hiểu rằng, từ giờ phút này, tôi chính thức bước vào một cuộc đua mới, một cuộc đua đơn độc mà cậu thì chẳng thể theo sát tôi từng bước để xoa dịu những đau đớn mỗi khi tôi vất ngã.
Nhưng những tình cảm cậu dành cho tôi lại có sức cổ vũ rất lớn cho tôi trong cuộc đua sắp tới của mình. 

PHONG ĐIỆP ( TuoiTre )