Và quan trọng hơn hết là không làm người xem nhàm chán, bởi lẽ nó được viết từ một văn phong hóm hỉnh, dí dỏm, đáo để nhưng hết sức chân thực của một cây bút tập tễnh viết lần đầu, nhưng khá chắc tay.
Thông thường, các đoạn văn thuyết phục và hay nhất thường nằm ở phần đầu hoặc giữa. Nhưng đối với nhật ký Khi lấy chàng... thì đi ngược lại quy luật. Càng đọc người ta càng thấy thú vị, càng thấy lôi cuốn, buộc phải tiếp tục tò mò xem “cô gái Hà Nội” thuộc thế hệ 8X này đã trải qua một quá trình yêu đương, lấy chồng, làm dâu và sinh con như thế nào?
Bắt đầu từ phần 13 trở đi, chúng ta sẽ phát hiện thêm nhiều góc cạnh đối kháng nhau trong đời sống nội tâm của nhân vật cũng là chính tác giả. Tuy không hoàn toàn giống, nhưng chắc chắn bất kỳ ai từng bước vào đời sống hôn nhân đều tìm thấy một điều gì đấy để chia sẻ từ câu chuyện tự thuật sinh động này.
“Hoa hồng đẹp nhưng có gai”, cũng như một cuộc hôn nhân dù hoàn hảo cách mấy, dù trước đây hai người trong cuộc đều cảm thấy hài lòng về nhau, thảy đều có bất đồng và sóng gió. Điều cần thiết là họ đã giải quyết mâu thuẫn phát sinh ra sao?
Dẫu có lúc thất vọng đến cùng cực nhưng tận sâu thẳm, “cô gái Hà Nội” của chúng ta hiểu rằng khi có tình yêu và biết sống vì nhau thì mọi rào cản, khó khăn đều có thể vượt qua. Vì thế mặc cho hoa hồng có gai, nhưng ai cũng mong muốn sở hữu những đóa hồng rực rỡ.
TỦ SÁCH TUỔI TRẺ & NXB TRẺ
Cưới
Ngày được chàng yêu, trời đất như chao đảo. Mình là nhất. Một ai đó đã nói: đối với phụ nữ đang yêu, thế giới này chỉ có hai nhóm đàn ông: nhóm 1 - người tôi yêu, chỉ có một, nhóm 2 - tất cả đàn ông còn lại!
Nhưng với chàng, mình đã có lần hỏi: "Ở đây, ai là tướng?" và chàng trả lời: "Anh biết phận anh rồi, em là tướng chứ ai". Hạnh phúc khiến mình không tin lời các chị đã lấy chồng cảnh báo!
Và đám cưới...
Chàng luống cuống không đeo nổi nhẫn cho mình. Chàng không vòng tay qua eo như những cô dâu chú rể khác. Chàng chỉ cầm tay mình lôi đi, cứ như con ăn trộm bị bắt quả tang. Về sau chàng bảo: anh ngượng!
... Buổi chiều đầu tiên ở nhà chồng...
Mệt mỏi trút bỏ bộ áo cánh, rửa vội cái mặt dày bình bịch phấn vừa khóc xong để xuống sân dọn dẹp với anh em nhà chồng. Khách về hết rồi, chỉ còn mình ở chốn toàn người lạ, giờ thì kể cả chàng cũng là người lạ nốt. Đám trẻ con xếp hàng một, mỗi đứa cầm một cái bát chờ bà gì múc cho xúp trong cái nồi to tướng còn thừa ở cỗ.
Một ai đó đưa mình cái bát, bảo mình đứng đó chờ ăn xúp. Đám trẻ con lớn bé có cả xô đẩy làm mình bị ép gí vào tường. Tủi thân quá, cảm giác như đi xin ăn ở nhà người lạ, cảm giác bị bỏ rơi cho dù chính mình là kẻ đi theo "giai" cơ mà. Nhìn chàng vẫn còn khà khà với mấy đứa bạn vô duyên ở lại muộn, mình òa khóc lần nữa. Không biết chạy vào đâu, sợ trẻ con nó cười, mình chui vào gầm cầu thang khóc.
... Buổi tối...
Cuối cùng cũng xong đống ngổn ngang sau đám cưới.
Mình xin phép bố mẹ cho đi gội đầu. Chàng đưa mình ra đầu làng...
Xong cái đầu và cái mặt sạch sẽ, mình mở mắt và ngồi dậy. Cô bé gội đầu khen mình xinh nhưng mình không để ý, bận đảo mắt tìm chồng. Mọi ngày là mình cười toe toét khi đươc khen đây.
Hôm nay thì không. Môt ba ngồi chơI ở đó bảo: "Chồng mày trả tiền và về trước rồi. Nó bảo bao giờ xong thì tự về". Ối trời ơi, 11g đêm, một mình đi từ đầu làng đến cuối làng để về nhà... trong ngày trọng đại. Ngày đầu tiên làm vợ chàng....
Đêm tân hôn...
Về đến nhà, mở cửa phòng, tạm gác uất ức trên quãng đường vừa xong. Tự hỏi chàng bận gì mà vội về thế. Có thể có việc gấp. Nhưng...
Hả, chàng đang xem bóng đá!
Mình: Tắt đèn cho em ngủ cái!
Chàng: Tắt bây giờ người ta cười cho. Mới có 11g.
Mình: Nhưng em mệt, phải đi ngủ sớm để mai 6g dậy quét nhà mới rồi rửa cốc chén, mẹ em dặn thế.
Chàng: Để yên để anh xem bóng đá!
Xong, mình trùm chăn đi ngủ, lòng đầy căm hận chàng.
Thật phí cái áo Vera rõ quyến rũ của mình, thật phí sữa tắm hương hoa hồng của mình, thật phí công mình đứng trước gương mãi, ngập ngừng mãi mới dám bước ra. Thật phí một đêm trọng đại.
NGUYỄN THỊ THU HIỀN
0 nhận xét:
Đăng nhận xét