Khuê cười, đưa chân vào đôi xăngđan anh tặng mấy hôm trước, anh bảo: “Con gái đi xăngđan trông nhu mì”. Khuê chào mẹ và ngồi lên xe.
Đường đến trường dọc sông Chu, mùa thu, nước ngắt xanh, những con thuyền neo bến, chênh chếch phía xa những dải cát trắng như tà áo dài con gái. Đi một quãng đến thị trấn xe cộ náo nhiệt. Trường cấp III nằm dưới vòm phượng vĩ, những cây bàng già đang còn ngái ngủ bị đánh thức bởi sự ồn ào của lũ học trò.
Tính Khuê trầm và ít nói, cô đứng nép ở hành lang tầng ba nhìn lũ học trò chơi đùa với tâm trạng thích thú. Chợt có ai đó véo tai Khuê, Khuê đau điếng quay lại. Một gã trai to sồ, cao ngổng, đầu đinh, lên tiếng: “Trông được! Mới chuyển trường à em?”. Khuê tức nghẹn cổ nhưng cũng đủ bình tĩnh lấy lại tinh thần, nghiêm mặt:
- Cậu sẽ biết tay tôi!
Gã trai đi, tràng cười sảng khoái còn lởn vởn đến tận cuối dãy hành lang.
Khuê bước vào lớp. Sau tràng pháo tay kéo dài, Khuê tự giới thiệu:
- Tôi là Khuê, từ nay sẽ đảm nhận dậy môn văn.
Có tiếng xì xào của mấy đứa con gái: “Cô trẻ và dễ thương như tụi mình thế này, dễ bị bọn con trai lớp mình bắt nạt lắm!”.
“Bụp”. Một cuộn giấy được chủ nhân của nó quấn khá công phu lăn đến chân Khuê rồi từ từ rải ra, bên trên ghi dòng chữ: “Thưa cô, cho em vào lớp”. Một chiếc đầu đinh thập thò. Thì ra là gã đã véo tai Khuê ở hành lang. Một cách lấp liếm lỗi khá ấn tượng. Khuê nghĩ không thể không cho vào vì đây là buổi học đầu tiên Khuê nhận lớp.
Gã vào lớp, vẫn cái bộ dạng bụi bặm bất cần ai, chiếc áo pull đen kết hợp với chiếc quần màu ghi lỗ chỗ túi, không dưng lại làm Khuê “ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái”. Cả lớp chăm chú ngồi nghe giảng, gã cũng chăm chú chống tay lên cằm nhưng để nhìn chằm chằm vào Khuê. Bỗng dưng gã đứng lên: “Thưa cô! Áo cô bị… sút nút!”.
Như không còn tin ở tai mình nữa, cảm giác như mạch máu từ chân Khuê đang chạy rần rần lên mặt, nếu có một cái lỗ thì Khuê sẽ chui ngay xuống. Không biết ở đâu thòi ra đứa học trò bạo mồm bạo miệng thế này!
Đêm trăng, Khuê vẫn có thói quen ngắm trăng, bài vở soạn chưa xong nhưng hễ có trăng thì Khuê quên hết, ngồi nhìn trăng có khi chẳng nghĩ gì. Mẹ thường nói con gái học văn thì lãng mạn lắm, con gái yêu trăng thì đa đoan lắm! Nhưng rồi yêu trăng và yêu những bài thơ tình như là một duyên nợ mà Khuê không cưỡng nổi.
Nghĩ đến đây Khuê chợt nhớ ra có bài kiểm tra của học trò chưa chấm. Lật lật sấp bài kiểm tra xem, Khuê dừng lại trước một tờ giấy để trắng 1/4. Lại của gã đầu đinh ư? Gã làm bài kiểu gì thế nhỉ? Đề ra: “Cảm nghĩ của em về mối tình Kim Trọng - Thúy Kiều”. Có khó gì đâu mà gã không làm được? Khuê phết con “0” to tướng.
Giờ ra chơi gã gặp Khuê:
- Tại sao bài của em lại “được” ẵm trứng ngỗng?
- Anh tự hỏi lại anh!
- Em ư? Nếu như cô nghĩ em làm như vậy là không đúng với đề ra thì… em… đã nhầm!
Gã bước ra cửa hòa cùng đám bạn đang chơi đá bóng ở sân trường.
Về nhà, Khuê giở lại bài kiểm tra của gã ra xem, vỏn vẹn chỉ có mấy câu:
… Mối tình Kim Trọng - Thúy Kiều không có gì để nói và cũng không đáng để cho Nguyễn Du phải tốn nhiều giấy mực đến thế! Một chàng thư sinh trói gà không chặt – một nam tử hán không hết mình vì tình yêu… Có gì đâu mà phải bàn luận về tình yêu đó? Quá thương cho thân phận nàng Kiều!
Gã dám nói mối tình này không đẹp! Gã dám đạp vào bức tường thành kiên cố - biểu tượng của tình yêu mà Khuê luôn lấy đó làm gương! Không biết “ý văn học” của gã ta là gì đây? Khuê cắn môi suy nghĩ.
Gã quay ngược, quay xuôi, quay ngang, quay ngửa, đùa cùng mấy bạn gái bàn dưới, không chép bài, không nghe giảng. Khuê cảm giác như gã không nghĩ có sự tồn tại của cô. Các thầy cô trong trường nói đúng, gã là một học sinh cá biệt không hơn không kém. Khuê hối hận về những lời bào chữa thay gã. Khuê là một cô giáo, Khuê không thể mềm lòng và yếu đuối được. Nghĩ đến đây Khuê dừng lại nhìn thẳng vào mặt gã, gã như không để ý đến, vẫn đùa. Khuê quát lên vẻ mặt đầy giận dữ:
- Anh đứng lên!
Gã đứng lên răm rắp như một pho tượng. Cả lớp nín lặng.
- Tại sao anh không chép bài?
Gã im lặng chỉ có đôi mắt là sáng trên cái bản mặt góc cạnh đáng ghét.
- Đây không phải là cái chợ cũng không phải ngoài đường mà anh thích làm gì thì làm!
Tại sao lúc này Khuê bí từ thế. Một khoảng lặng xâm chiếm. Khuê hơi bối rối, cô cảm giác mặt cô đang đỏ lên.
Gã lên tiếng
- Cô có hỏi gì nữa không? Em học theo cách của em!
- Theo cách của anh? Mời anh ra khỏi lớp!
Gã không một lời thanh minh, xách cặp đi thẳng.
Khuê đứng lặng, không biết mình làm như vậy là đúng hay không nữa?
Buổi sáng.
Khuê vào lớp. Những tiếng vỗ tay. Một dòng chữ thả theo chiều dọc từ trên bục giảng xuống được xếp bằng những cánh hoa hồng trắng: “Chúc mừng cô nhân ngày mồng 8- 3”. Những sợi dây hoa từ trên rơi xuống, không gian tràn ngập hương hoa. Một ngày thật đáng nhớ đối với Khuê. Khuê đảo mắt không thấy gã đâu, chẳng lẽ gã giận Khuê nên không đi học ư?
Trống trải và chẳng nghĩ gì, hôm nay anh không tới thăm, chuyện tình cảm cứ nhạt như gió thoảng mây trôi. Anh hiền lành, ít nói, không phải là mẫu người mà thời sinh viên Khuê mơ tưởng. Nhưng không hiểu sao Khuê lại yêu anh. Mẹ nói: “Đời người con gái như 12 bến nước, tìm được người đàn ông hiền lành yêu mình là hạnh phúc rồi…”.
Buổi chiều.
Khuê lang thang lên đê, trời nhá nhem tối, cơn mưa từ đâu ập đến nhanh như chớp, Khuê dầm trong mưa cùng mấy đứa trẻ chăn trâu ướt như chuột lột. Về nhà bị lạnh Khuê nằm trong phòng trùm chăn. Mẹ mang vào ly sữa nóng, mắng yêu:
“Bố cô, sắp lấy chồng rồi mà còn như trẻ con ấy! Lãng mạn cho lắm vào rồi sau này sẽ khổ đấy, con ạ”. Khuê khẽ mỉm cười nheo mắt nhìn mẹ: “Con cũng giống như mẹ ngày xưa thôi, nhưng mẹ đâu có khổ, được bố nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đấy thôi!”. Khuê rúc vào người mẹ, ấm áp.
Buổi tối.
Một bó babi trắng buộc trên đầu một thanh kẹo mút được đặt ở cửa sổ nơi cô thường soạn giáo án tự lúc nào, không biết chủ nhân của nó là ai. Kệ! Khuê mang cắm vào lọ để trước bàn.
Sáng hôm sau gã được nêu lên trước cột cờ vì tội ăn mặc dị hợm, nghịch ngợm, đá banh trong sân trường và cuối cùng là tội, tối qua vượt tường đi ăn trộm hoa nhà người ta. Khuê ngớ người, thì ra…
Lần đầu tiên anh dẫn Khuê về nhà anh. Ngôi nhà nằm lọt dưới phố với vườn cây ăn trái và giàn thiên lý nở đầy bông. Đang bước vào nhà, trái ổi đào chín lựng không dưng rơi, vỡ. Trên chiếc bàn nhỏ có đặt tấm hình anh chụp cùng một người mà anh giới thiệu là cậu em trai. Khuê trố mắt ngạc nhiên. Anh tiếp lời: “Hôm nay nó biết anh dẫn em về chơi nên nó đi từ sáng, giờ vẫn chưa về”…
Khuê nhìn ra ngoài, nhìn trái ổi đào vỡ toác trên sân, rồi nhìn khuôn mặt có gì đó buồn tẻ đến nhạt nhẽo của anh, nhìn mái tóc trải chuốt đến điệu nghệ, và chợt giật mình khi nghe giọng anh đều đều êm dịu. Tự dưng Khuê nghĩ đến gã đầu đinh ấy, rồi vô tình buột miệng: Giá như…
LÊ THÙY VÂN ( Bao Tuoi Tre )
===================
Đêm Noel
Sau cái tin nhắn nhận được, nó chỉ kịp bấm trong vô thức “Xin lỗi, có lẽ tôi nhầm” rồi send đi. Hạ máy, cánh tay nó thẳng đuột rớt trên đệm. Nước mắt trào ra. Nó lại khóc. Nó chợt lóe lên ý nghĩ phóng xe ra đường giữa khuya khoắt này, để làm gì nó cũng không biết nữa, chỉ biết cần phóng xe ra đường vậy thôi.
Có lẽ những cơn gió trời về đêm sẽ thổi bay đi cơn giận trong nó. Trong cơn giận nó thường không làm chủ được mình… Nó giận lắm, nó giận mà khóc không bật thành tiếng “rưng rức” như mọi khi, hay “hu hu” đại loại vậy, mà chỉ ư ứ nghèn nghẹn ở cổ, ứa ra những giọt nước sền sệt lăn rát má…
Nó nhầm gì? Nó nhầm cho linh cảm về một tình yêu mà nó đã ấp ủ hơn bốn năm qua… Tại sao lúc nào nó cũng cố chấp và bảo thủ, rằng, linh cảm của nó là đúng, là đúng? Rằng, người ấy yêu nó, rất yêu nó, nhìn nhau, tự cảm nhận sẽ thấy nhau, thấy những yêu thương dành cho nhau. Nó thật ngốc… Hôm nay nó mới nhận ra, nhìn nhau lâu quá, nên người ấy và nó đã không thấy nhau. Ai đó có nói, nếu là của nhau, dù lạc nhau ở đâu cũng sẽ tìm thấy nhau. Trong ý nghĩ điên rồ lúc này, nó muốn thử để xem câu nói ấy có đúng không?
Chiếc xe tay ga Piaggio màu trắng mà ba mua tặng nó trong ngày tốt nghiệp đại học với thành tích loại giỏi, lướt nhanh trên những con phố đêm. Đèn đường vàng vọt, những hàng cây về đêm rũ lá như một dải lụa xanh vắt dọc những con đường, đâu đó hàng quán, cửa hiệu nhấp nháy đèn chuẩn bị cho mùa giáng sinh tới. Nó chợt chạnh lòng. Nó chưa bao giờ có một giáng sinh trọn vẹn bên người nó yêu. Không dưới ba lần người ấy nói với nó, giáng sinh sẽ đưa nó đi nhà thờ Con Gà ở Đà Lạt, người ấy khoe là đẹp lắm, tất cả những nhà thờ khác chẳng là cái đinh, cái tăm gì.
Nhưng nó chờ hoài, chờ hoài mà chẳng thấy con gà trống cất… tiếng gáy ở đâu. Giáng sinh năm ngoái, trong lúc người ấy trốn biệt đẩu đâu, nó ngồi trên tầng cao nhất của tòa Diamond gần nhà thờ Đức Bà Sài Gòn, gọi một ly kem và nhâm nhi nhìn ngắm dòng người qua lại nghìn nghịt như kiến vỡ tổ phía dưới. Hai tuần nữa lại tới giáng sinh rồi, tự dưng nó buồn ghê ghớm, điều ước giáng sinh đi cùng người ấy vào nhà thờ, chụp chiếc mũ hình phễu đỏ có “búi tó” trắng lủng lẳng, giờ xa quá đỗi.
… Nó dừng ở quán bar Seventeen, nơi đây có không khí về đêm nhất, tiếng nhạc và cô ca sĩ thân hình bốc lửa nhảy rất… lửa và đẹp mắt, làm nó thấy nhẹ lòng. Cô mặc áo để lộ cái rốn sâu, mẹ nó nói, con gái có rốn sâu là sướng lắm, không biết cô ấy có sướng không nhỉ. Nó nghĩ và thấy buồn cười cho cái hành động cứ nhìn chăm chăm vào cái lỗ rốn của cô ca sĩ. “Đồng tính à?”. Tiếng nói làm nó giật mình.
Nó không nói gì, nhìn thẳng vào mắt gã trai đối diện. Nó kịp quan sát, gã có hàng lông mày rậm như sâu róm, đôi mắt lại ươn ướt… Nó buột miệng: “Mắt ướt đa tình!”. “Sao cô không hỏi, tôi có đa tình không?”, gã lại lên tiếng. Nó nói, giọng thách thức đầy trẻ con: “Sao anh không nói anh thích tôi, một con... bóng?”. “Cô đoán xem?”, gã hỏi bằng giọng rất tưng tưng.
Chàng phục vụ mặc cái áo đỏ, quàng chiếc khăn đỏ lệch một bên, có lẽ gần giáng sinh nên cái gì cũng cho màu đỏ, hỏi nó gọi gì. Nó cố tỏ ra là sành điệu, gọi một lon Heineken, mặc dù nó rất ghét loại nước này, mỗi lần đi đâu đó chiều lòng bạn bè nó cố uống một chút, uống xong toàn người bị nổi mẩn đỏ, ngứa đến năm ngày chưa hết.
Nhưng vào đến đây rồi, không bia thì rượu chứ không thể là nước ngọt, huống chi lại có một gã trai lạ hoắc ngồi trước mặt mình như thế này, đang nghi kỵ nó dính hệ “nhập nhằng” thì cho gã ấy tin sái cổ luôn, nó tự nhủ. Nó cắm phập chiếc ống hút màu trắng có uốn một đường vòng rất điệu đà vào lon Heineken, hút một hơi dài điệu nghệ, không nhăn mặt nhíu mày như những lần trước. Gã có hàng lông mày sâu róm nhìn nó phì cười.
- Anh cười gì?
- Không cười gì.
- Chắc chắn anh cười gì!
- Không cười gì. Rất chắc chắn!
- Xạo!
Nó lắc lư cái đầu theo điệu nhạc, tiếng nhạc, tiếng khui bia, những vòng nhảy của cô ca sĩ cứ xoay đều trước mặt nó méo dần và ngã nghiêng. Nó cười và kéo cưa giai điệu “là lá la…” rồi gục xuống bàn.
Nó mở mắt khi có ánh đèn pha ôtô chiếu thẳng vào mặt. “Đây là đâu?”, nó dáo dác. Mái hiên lạ hoắc, vỉa hè lạ hoắc. Nó phà miệng, toàn mùi bia. Chợt nó thấy sau gáy có tiếng “phì phì”, nó quay lại, rống lên “Giời ạ!” khi nhận ra đôi mắt nhắm tịt với hàng lông mày sâu róm. Chị quét rác xoẹt xoẹt cây chổi đến gần nó, buông một câu đến... đểu:
- Anh chị đi bụi ngủ ngon nhỉ?
Nó cứ đần người ra khi thấy vệt trăng mắc trên ngọn cây dầu đang sắp tan ra loãng vào ban mai. Tự dưng nó thấy có gì đó ấm áp từ phía lưng và gáy của nó. Nó thấy nhồn nhột khi những cọng tóc tơ của nó theo hơi thở của gã lay lay cà vào gáy. Nó nghĩ đây là cuộc gặp định mệnh và phá lên cười. Tiếng cười của nó làm gã thức giấc. Gã hé đôi mắt tí hin nhìn nó. Nó cũng nheo nheo mắt nhìn lại
- Anh muốn cưới tôi không?
Gã dường như không có gì bất ngờ, mắt vẫn không mở căng. Nó đế tiếp:
- Nhưng, kèm theo một điều kiện…
Ba nó đập bàn: “Hai đứa yêu đương lúc nào mà cưới? Miên, ba chưa bao giờ nghe con nói đến…”. Ông lướt nhìn gã. Mẹ nó thì im lặng không nói gì.
- Ba à, tình yêu đâu phải trò để phô trương. Chỉ cần ba nói đồng ý hay không thôi… Con gái ba đã lớn rồi mà…
Rồi cuối cùng ba mẹ vì thương nó nên cũng đồng ý cho nó cưới. Đám cưới diễn ra như dự định. Trước ngày cưới, nó đóng cửa phòng, ngồi gấp những con hạc giấy. Người ta nói có một nghìn con hạc giấy thì một điều ước sẽ thành hiện thực. Có lẽ nó đọc tiểu thuyết và cổ tích nhiều quá nên hay tưởng tượng viển vông chăng? Nó nghĩ đến ngày, giữa thánh đường nhà thờ khi cha xứ hỏi: “Miên, con có đồng ý làm vợ người đàn ông bên cạnh con không?”, thì người ấy xuất hiện, người ấy sẽ lôi nó đi, và…
Con hạc thứ một nghìn được gấp xong và đã gửi đi. Nó cười miên man với ý nghĩ của mình.
Váy trắng, đôi giày búp bê cô Tấm trắng, mũ cài hoa trắng, nó bước bên cạnh gã trai có hàng lông mày sâu róm vào thánh đường nhà thờ trước bố mẹ bạn bè, dàn đồng ca nhà thờ vang lên. Tim nó đập mạnh. Nó không biết là nó có đang phiêu quá không, tại sao nó lại lấy cuộc đời của nó ra cá cược như vậy… Nó muốn mọi việc kết thúc ở đây…
Nó không muốn trò chơi tiếp diễn nữa. Tự dưng nó sợ hãi. Gã trai như thấy được điều đó trong mắt nó, cầm tay nó bấm nhẹ. Không biết điều ước một nghìn con hạc giấy có thành hiện thực không, nó tự nhủ, người ấy sẽ đến, sẽ đến, sẽ đến… Nó vẫn tin như thế.
Khi lời của cha xứ cất lên, hàng trăm con mắt nhìn nó, nó quay lại dáo dác nhìn trong đám đông, người ấy có lẫn đâu đó không…
Khách sạn “Đồi thông xanh” Đà Lạt.
Phòng 1. Gã trai có hàng lông mày sâu róm điện thoại:
- Một vòng xe ngựa hồ Xuân Hương nhé!
Phòng 2:
- Không thích.
Phòng 1:
- Thế lên Đà Lạt làm gì?… Tuần trăng mật đấy!
Phòng 2. Nó giận dữ tung chăn, gào vào ống nghe:
- Anh quên giao kèo rồi sao? Đừng làm phiền tôi nữa!
Nói xong, cúp máy, nó đóng sầm cửa và đi ra phố.
Đà Lạt về đêm lạnh thấu da, nó ngồi trên bậc tam cấp nhìn ra hồ Xuân Hương. Nó nhớ người ấy đến lạ. Người ấy đã từng cầm tay nó và nói luôn muốn nó được an toàn trong thế giới này, nó sờ bàn tay với những ngón thon dài gầy guộc và cảm thấy ân hận về việc mình làm. Nó nhớ những ngày Sài Gòn giáp đông se lạnh người ấy chở nó đi ăn kem, nó ăn không hết, người ấy đã ăn hết phần kem bỏ dở của nó… Nó cứ di di ngón chân trên bậc tam cấp. Tiếng mời chào của gã xe ngựa:
- Cô gái, một vòng xe ngựa nhé, tôi lấy giá rẻ.
Nó không ngước lên, vẫn di di ngón chân trên bậc tam cấp:
- Không!
- Đêm nay giáng sinh, tôi vẫn chưa có cữ nào, miễn phí vậy.
- Không đi.
Nó nhìn những chiếc xe ngựa chở các đôi tình nhân đang tới tấp lượn qua mắt nó. “Ế khách ư? Lão này xạo!...”. Nó chợt ngước lên nhìn người đàn ông đánh xe ngựa… Thùm thụp trong bộ đồ giáng sinh, đôi mắt mở to với hàng lông mày sâu róm nhìn nó nháy mắt đầy tinh nghịch. Nó ré lên cười.
- Vậy là đêm giáng sinh em đã cười. Lên xe nhé!
- Sao anh dai như đỉa vậy?
- Còn hơn thế cơ, như kẹo singum.
Gã nói rồi bế thốc nó lên xe ngựa.
Giáng sinh cũng là những ngày Đà Lạt tổ chức Lễ hội hoa, các con đường đâu đâu cũng tràn ngập hoa.
Xe ngựa tiến về phía nhà thờ Con Gà. Gã cởi chiếc áo giáng sinh khoác lên người nó, trùm lên đầu nó chiếc mũ ông già Moel. Nó cảm thấy ấm áp đến lạ.. Gã khom người, đưa một tay trước mặt nó đầy kiểu cách: “Bắt đầu từ hôm nay, anh muốn được chính thức hẹn hò với em, cô bé ạ. Đồng ý nhé?”. Tự dưng vang lên trong đầu nó câu thơ nó đọc đâu đó: “Em và người ấy có thể chẳng là chi/ nếu một ngày kia anh không bỏ em về xứ lạ…”.
Nó chợt nhìn gã và bắt gặp một ánh nhìn thật lạ. Nó hơi chút bối rối. Ngập ngừng nó đặt bàn tay lên tay gã. 12 tiếng chuông khẽ ngân mừng ngày Chúa ra đời… Lần đầu tiên nó đón Giáng sinh cùng một gã trai ở nơi xứ lạ…
LÊ THÙY VÂN ( Bao Tuoi Tre )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét