Đã bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc lớn từ đó vọng sang. Những người phụ nữ và thanh niên trẻ hào hứng sang trước. Phong và các đồng nghiệp khác của anh cũng đứng dậy, rời bàn.
Duy tiếp tục ngồi. Ở bàn bên kia, anh nghe ai đó hỏi Hoàng có sang phòng nhảy luôn không. Hoàng cười, nói gì đó không rõ. Nhưng liền đó, Hoàng và người con gái áo trắng đứng dậy.
Họ là một cặp hoàn hảo – điều ấy anh phải thừa nhận. Tất cả mọi người trong phòng cũng thừa nhận vì tất cả đều lén nhìn theo họ đi ra cửa.
Có một màn kịch đang diễn ra. Hoàng vừa là biên kịch, vừa là đạo diễn kiêm diễn viên chính. Tất cả những người còn lại chỉ là khán giả. Là khán giả mà không hề biết mình là khán giả. Họ nghĩ là họ không hề phải trả tiền cho buổi trình diễn, nhưng mà họ có. Họ chỉ đang trả góp mà không biết. Thậm chí trả đắt hơn nhiều so với cái giá họ tưởng. Hóa đơn sẽ đến sau. Lúc ấy thì quá muộn.
Duy muốn xô ghế đứng lên bỏ đi. Không thể chấp nhận sự lạm dụng này. Rốt cuộc, anh vẫn ngồi. Anh tiếp tục ăn. Chậm rãi.
Khi không còn gì trong đĩa để ăn, Duy đứng dậy. Anh là người cuối cùng rời bàn của mình. Anh đi lòng vòng quanh các bàn ăn vẫn còn lác đác người. Anh dừng lại chào hỏi vài đồng nghiệp. Rồi anh đi ra cửa, hướng về phía phòng ở.
Nhưng phải đi ngang qua phòng khiêu vũ. Cửa phòng lúc này mở toang. Ánh sáng từ đó hắt ra thành một hình chữ nhật méo dưới sân. Những vệt màu xanh đỏ chạy qua chạy lại trên hình chữ nhật méo đó. Tiếng nhạc phát ra làm rung không khí. Những rung chấn lan cả đến chỗ anh, táp vào ngực và tai anh. Duy khẽ liếc mắt về phía đó. Trong những bóng người lộn xộn bên trong căn phòng, Hoàng đang ngửa mặt lên cười to với ai đó. Anh ta đã trở nên dễ nhận dạng đến mức ấy.
Duy đổi hướng. Anh bước về phía phòng khiêu vũ. Nhưng anh không vào vội. Anh đứng ngoài hành lang, nhìn xuống bãi biển. Từng người một đi từ phòng ăn vào phòng khiêu vũ. Những người đứng hóng mát bên ngoài cũng lần lượt bị tiếng nhạc và ánh đèn lôi kéo vào trong. Khi bên ngoài không còn ai, Duy thong dong đi vào, làm người cuối cùng bước vào phòng nhảy.
Hội trường lúc sáng đã biến thành một sàn nhảy lớn. Bàn ghế, máy chiếu phim được cất hết. Phía trên bục là máy tăng âm, loa, micro và hai DJ. Đèn xoay bảy màu được đặt ở bốn góc và chiếu từ trên xuống. Nhạc lớn, khiến ai cũng phải gào lên mới nghe thấy nhau.
Khoảng giữa phòng họp trống trơn. Những ánh đèn chạy qua chạy lại trên sàn đá loang loáng. Không khí quánh lại rồi bị đánh bạt ra vì những nhịp trống. Vẫn chưa có ai ra nhảy. Hơn một trăm con người dàn đều thành một vòng tròn túm tụm. Họ cười cười. Chờ đợi. Họ gọi nhau và đùn đẩy. Rốt cuộc vẫn chưa có ai ra sàn.
Liền đó, tiếng vỗ tay và những tràng cười ré lên ở một góc. Vòng người dãn ra. Hoàng đang kéo tay vợ giám đốc công ty ra sàn. Ông giám đốc đứng phía sau, cười rung cả người. Ông ta lấy tay đẩy sau lưng bà vợ đang miễn cưỡng đi theo Hoàng. Những người đứng quanh ông ta cũng chìa tay ra đẩy góp vào lưng người phụ nữ. Vòng người khép lại.
Hai người kia đã ra đến khoảng trống giữa phòng. Tuy nhiên, họ không đứng ở chính giữa mà nép sát vào vòng người. Những cánh tay tiếp tục chìa ra xua xua, đề phòng hai con mồi bỏ chạy. Hoàng cười tự tin. Anh ta nắm hai tay người phụ nữ hơi mập kia để dìu bà ta ra dần giữa sàn. Bà ta cưỡng lại. Rốt cuộc, họ bằng lòng với việc đứng ở gần vòng người. Hoàng bắt đầu đi theo nhịp và dìu người bạn nhảy thấp hơn mình cả một cái đầu. Sau một lúc cưỡng lại, người phụ nữ kia cũng đi theo nhịp. Họ bước qua bước lại nhịp nhàng. Rõ ràng, họ không định nhảy mà chỉ định mua vui và mở màn cho mọi người.
Và họ đã thành công. Tất cả đều nhìn đôi bạn nhảy cộc lệch và cười vui vẻ. Tất cả say sưa và thoải mái.
Đúng lúc ấy, lại một tràng cười và vỗ tay ré lên ở góc đối diện với anh. Vòng tròn lần này dãn ra rộng hơn. Giám đốc công ty và người con gái mặc váy trắng đang bước ra sàn. Lại một cặp đôi cộc lệch nữa.
Trên sàn, Hoàng và bà vợ giám đốc quay đầu nhìn đôi bạn nhảy mới. Họ cười và bắt đầu nhảy hào hứng hơn.
Nhạc chuyển sang bài Play that funky music, white boy(9) của Wild Cherry – cái đĩa nhạc funk một thời rất thịnh hành ở những sàn nhảy Mỹ và trên radio. Lúc anh còn đi làm sàn nhà chui với “dân Mễ”, họ chỉ có một chiếc radio bám bụi mở nhạc rả rích cả ngày trong lúc làm việc. Giờ ăn trưa, họ ngồi ăn dấm dúi trong nhà hoặc tầng hầm của chủ. Họ nghe nhạc, lim rim chợp mắt 10 phút, tán gẫu. Cậu bạn Honduras của anh hay cao hứng nhảy và kéo anh nhảy theo. Đến giờ, anh còn nhớ rõ cái tiếng nhạc rè rè từ chiếc đài cũ, thậm chí cả những đoạn nhạc quảng cáo ngắn của các đài FM. Vùng quanh Boston là WXKS 107.9. Ở Pennsylvania có WKSB 102.7. Vermont có WZRT 97.1. New York thì không nhớ xuể số đài.
Lúc này, nhạc đang mở hết cỡ. DJ trên bục vỗ tay theo nhịp. Trong phòng cũng vỗ tay theo. Rầm rập. Rầm rập.
And they were dancin’ and singin’ and movin’ to the groovin’
And just when it hit me somebody turned around and shouted:
Play that funky music white boy
Play that funky music right
Play that funky music white boy
Lay down that boogie and play that funky music till you die(10)
Nhạc funk dồn dập. Tuy thế, cả bốn người kia vẫn chỉ dậm chân qua lại nhè nhẹ. Tiếng nhạc và ánh sáng đã đỡ cho họ. Duy nhìn ông giám đốc to béo, mặt đỏ au. Hai bàn tay to lớn nắm chặt hai bàn tay người con gái áo trắng.
Máu trong người anh chạy rần rật. Tiếng trống dập và tiếng hát nhừa nhựa của Cherry Wild đánh bạt những ý nghĩ. Chỉ còn lại cảm giác săn gằn của cơ bắp. Chúng muốn phá tung cái đang diễn ra.
Trước khi anh kịp suy nghĩ thì Duy đã thấy mình đi ra sàn. Chỉ một vài bước chân, anh đã tách khỏi vòng tròn người và đứng vào chính giữa khoảng trống giữa phòng.
Nhưng đứng ở đó rồi, anh lập tức tiếc. Anh không muốn làm những thứ này. Chắc chắn là không muốn. Thế mà anh đã đứng ở đây.
Đèn màu đang rọi thẳng xuống mặt anh. Tiếng huýt sáo ré lên. Tiếng vỗ tay lẫn trong tiếng nhạc. “Nhảy đi, nhảy đi” – những người xung quanh hét lên. Trừ bốn người đang nhảy kia, hình như ai cũng đã nhận ra anh. Họ biết người mua vui mới đã xuất hiện. Một người mua vui chuyên nghiệp hơn. Đẳng cấp cao hơn. Quyết liệt hơn. Lạnh lùng hơn.
Duy kéo cao ống tay áo sơmi trắng. Anh chờ xong đoạn nhạc dạo.
- Yeahhhhhhhhhh! – giọng của Wild Cherry.
Bốn nhân vật kia đã biến mất vào vòng người bên ngoài. Sàn nhảy chỉ còn lại mình anh. Bắt đầu rồi…
Trong lúc nhảy – và biết mình là một người mua vui hoàn hảo, Duy vẫn kịp nhìn thấy nàng đứng khoanh tay nhìn anh. Có lẽ nàng hơi cười. Duy thì không cười. Mặt anh lạnh tanh.
==============================================
Ban đầu là những cậu thanh niên trẻ nhất công ty. Họ lôi theo các cô gái. Các cô gái lôi những người phụ nữ đứng tuổi. Rồi tất cả những người còn lại ùa ra sàn.
Gần trăm con người khua khoắng và hò hét, làm đủ các điệu bộ kì quái quanh anh. Những khuỷu tay và bộ ngực chạm vào anh. Mùi mồ hôi, nước hoa, phấn sáp, thuốc lá, đồ biển táp vào anh. Tiếng cười nói và tiếng nhạc chà trên da, khoan vào tai. Không khí tan chảy.
Duy cười với những người xung quanh. Trong lúc ấy, chân anh lách dần ra. Khi đã hoàn toàn ở vòng ngoài cùng, anh dừng hẳn lại. Anh ngồi xuống cái ghế ở gần dàn nhạc, khuất sau thùng loa lớn. Từ đó nhìn ra, anh thấy người con gái áo trắng đang đứng ở một góc đung đưa người nhè nhẹ. Hoàng đang ở cùng một nhóm khác. Họ bá vai nhau thành vòng tròn, vừa đi vừa đá chân và vung tay ra hai bên.
Giữa đám đông hàng trăm người này, chỉ có mỗi cử động của người con gái kia là có ý nghĩa. Duy muốn đứng lên đi lại gần nàng. Anh tưởng tượng mình đến đứng ngay đằng sau nàng. Anh sẽ áp người vào gần lưng áo trắng nhưng sẽ không chạm vào nàng. Họ sẽ cùng đung đưa một nhịp; có thể thỉnh thoảng sẽ vô tình chạm vào nhau.
Aaaaaaa….
Cái người con gái như thể một người bạn thơ ấu mà anh đã không bao giờ có. Cái người lẽ ra phải ở cùng khu phố với anh lúc nhỏ. Cái người lẽ ra phải thích anh mặc dù không tuyên bố. Cái người lẽ ra phải làm cho anh nhung nhớ, rồi đã chuyển đi trồng cà phê ở Lâm Đồng. Cái người phải sống trong những giấc mơ toàn bầu trời bằng nước màu đỏ đục không vỡ, đầy những con cá vàng và rùa. Cái người lẽ ra phải có trong một tuổi thơ mà anh phải có thể nhớ lại rõ ràng hơn chứ không chỉ là một thứ cao su nhún lì và hoi.
Đấy là một nỗi nhớ và ham muốn lạ lùng. Khao khát và ham muốn như một tầng bên dưới của hạnh phúc, bất chấp hạnh phúc; chứ không phải khao khát và ham muốn vì không có hạnh phúc. Chúng đến từ một thế giới rất xa và rất sâu – một thế giới anh chưa từng biết đến.
Cái này khác lạ cả với thế giới có M.
M. Phải rồi. M. Anh lắc mạnh đầu. “Không phải lúc này; bây giờ không phải lúc” – có cái gì đó bảo anh như thế.
Anh vẫn ngồi dính xuống ghế. Anh nhìn dán vào cái bóng trắng đung đưa ấy. Giữa những tiếng nhạc đập vụn không khí và ánh sáng nhòe nhoẹt, anh không còn cảm giác chắc chắn về bản thân nữa. Là một ai đó chứ không phải là chính anh đang ngồi chập chờn ở đây và để những tiếng người cùng tiếng nhạc xô đẩy. Cái người ngồi ở đây chỉ có một ước muốn là buổi tối này sẽ không bao giờ hết và sự ồn ào tan chảy này không bao giờ tàn.
Rồi đột nhiên, những tiếng nhạc trôi hết ra. Một tiếng saxophone cất lên. Nhạc slow. Hoàng lập tức rời đám người bá vai bá cổ để đi lại gần người con gái áo trắng. Họ ra sàn. Một vài cặp thanh niên trẻ cũng lên sàn. Nhưng họ đều cố tình nhảy ở các góc. Ở chính giữa sàn vẫn là cái bóng áo đen cao lớn màu đen của Hoàng dính với bóng thanh mảnh áo trắng quần đen của nàng.
Hoàng đã nâng hai tay nàng lên và vòng nó ra sau gáy anh ta. Hai tay Hoàng khóa phía sau lưng nàng. Họ áp sát người vào nhau. Cả sàn nhảy nhìn họ. Duy cũng nhìn. Mắt anh ghim chặt vào bàn tay nàng trên vai Hoàng. Như thể đó là điểm neo đậu duy nhất của cái thế giới nhộn nhạo xung quanh anh.
Vừa lúc đó, hai tay nàng trượt xuống khỏi vai Hoàng. Nàng không chỉnh lại chúng. Nàng để cho chúng nằm hờ hững trên hai cánh tay Hoàng.
Từ lúc ấy, anh không nhìn vào bàn tay nàng nữa. Anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhảy. Những mũi giày, tà váy, ống quần lướt xéo qua mắt anh. Lần nào, anh cũng lập tức nhận ra gót giày của nàng. Nàng đi một đôi giày cao gót đế nhỏ; quai giày là hai sợi dây mảnh đính những hạt đá giả kim cương, vắt chéo từ phía ngón chân cái qua phía bên này bàn chân. Nàng hơi kiễng trong khi khiêu vũ. Gót giày rời khỏi mặt đất chừng một xăngtimét.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua. Rồi nhạc bất thần chuyển sang disco. Cái điểm nhỏ trên sàn nhảy mà anh đang nhìn lập tức bị xéo nát bởi những giày dép, quần áo lộn xộn. Anh ngẩng lên. Hoàng đang thì thầm gì đó vào tai người con gái áo trắng. Cả hai bắt đầu lách về phía cửa.
Duy đứng phắt lên. Tất cả âm thanh, màu sắc và cảm giác biến thành một đám tối dày đặc; ngoại trừ nhận biết về sự di chuyển của cái bóng áo trắng phía trước anh. Lúc này chỉ có một tiến trình tự động duy nhất trở nên có nghĩa: anh có nghĩa vụ phải đi ngang qua nàng, để nàng nhìn thấy anh. Nếu không, tất cả những thứ đã diễn ra từ đầu buổi tối sẽ trở nên vô nghĩa.
Họ gặp nhau ở ngay cửa ra vào. Mắt Duy nhìn nàng lơ đãng, như nhìn một khuôn mặt lạ, tình cờ thấy trên đường đi. Nàng cũng nhìn anh bằng con mắt trong suốt.
Trong ánh đèn màu xanh đỏ lướt vun vút qua lại trong phòng, và cái không khí rung lên bần bật cùng với những vòng người đang xô đẩy, hò hét, chỉ có ánh mắt của nàng và anh là đứng yên.
Anh không nhìn thấy Hoàng đi trước nàng một bước, kéo tay nàng.
Anh cũng không thấy những người xung quanh.
Anh không nghe thấy những thanh âm trôi dạt.
Anh không cảm thấy chân mình và người mình.
Cả sự tồn tại cũng biến mất.
Những vệt sáng chạy qua chạy lại trên mặt nàng nhưng không chạm vào mắt. Nàng không cười nhưng Duy nghĩ là anh thấy có một nụ cười ở trong mắt.
Nàng biết.
Nàng biết điệu nhảy điên rồ lúc nãy là cho nàng. Nàng biết cả việc anh đã phải gặp nàng ở đây, để nàng nhìn thấy anh và anh nhìn thấy nàng. Nàng biết cả ý nghĩa của cái nhìn lơ đãng như của người lạ nữa.
Rồi nàng đi theo Hoàng. Hai người biến mất sau cửa.
Duy thấy người lâng lâng. Anh lách trở lại góc phòng kia và đứng đó nhìn các đồng nghiệp của anh nhảy. Một trăm con người phấn khích. Một trăm con người cố gắng lắc hông, ưỡn ngực, vẩy tay, khuỳnh chân. Không một ai biết nhảy. Nhưng có hề gì; mọi người đang vui vẻ thực sự. Anh đứng nhìn. Chờ đợi.
Nhưng một lúc sau vẫn không thấy Hoàng và người con gái quay lại. Anh tiếp tục chờ. Không hề có ai quay lại. Họ đã đi. Sàn nhảy trở nên trống rỗng. Hơn một trăm con lăng quăng đang ngoe nguẩy một cách lố bịch – bao gồm cả anh. Anh bỏ ra ngoài.
PHAN VIỆT ( Tuoi Tre )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét