Xinh đẹp, học giỏi, hoa khôi của khoa Tự Nhiên - vốn vẫn được ví là bầy sói hoang đang khát thịt thỏ.
Em
17 tuổi, năng động, trẻ trung, nhí nhảnh như ngọn gió mới thổi vào cuộc đời anh, làm một góc phẳng lặng im lìm “đành phải” lăn tăn gợn sóng không ngừng.
Tháng 9. Trời Hà Nội điên cuồng dìm người ta trong bể lửa.
Một nguyên nhân thật tuyệt vời cho lũ sinh viên tự nhiên năm 1 thay phiên nhau nghỉ học với muôn vàn lý do mà có trời mới thấu (Hôm nay em đau đầu, ngày mai em cảm nắng, ngày kia em trúng gió, ngày kìa em…vào viện thăm bạn em bị đau đầu)!
Làm sao mà học nhét nổi một nửa chữ vào đầu, khi mà thời tiết kinh khủng cỡ này được chứ?
Lấy đâu ra động lực để đi học chứ, trong khi cả lớp lại là một bầy sói già nhìn nhau?
Quái đản, vẫn biết khối tự nhiên của trường vốn hiếm con gái nổi tiếng, nhưng có lẽ trong lịch sử Khoa Hoá, chưa bao giờ có một năm nào mà cả lớp, bảy mươi chín người, đều là con trai!
Ngày nhận lớp, một số (rất lớn) con trai lớp Hoá đã khóc không ra nước mắt và rú lên một cách đầy đau khổ, sau khi đã tra đi tra lại sắp rách cả tờ danh sách lớp: “Ta hận! Ta hận! Ta hận!!!”
* **
Tháng 10. Cái nóng của Hà Nội chưa hề thuyên giảm. Em nhập học.
Em đỗ nguyện vọng 2.
Anh dám chắc rằng cả trường đã được phen đứng tim khi lũ con trai lớp Hoa hú lên ầm ĩ vì cái thông tin “vịt què gà chết” từ miệng một đứa khỉ gió nào đó: “Báo cho chúng mày một tin động trời, lớp mình sắp sửa có thêm một bóng hồng. Xinh cực kì luôn!!! Tao vừa gặp ở phòng Tài vụ.”
Tạ ơn Chúa! Lớp Hoá đã thoát khỏi cái bóng tự kỷ bao trùm suốt hơn một tháng giời!
* **
Ngày đầu tiên em đến lớp, mái tóc đen dài đến hông làm anh nhớ mãi! Con gái bây giờ đâu còn mấy ai nuôi được tóc dài tự nhiên như vậy nữa!
“Xin chào mọi người, tớ là Kiêu Khả Dương. Gọi tớ là Dương Dương ^^!”
Tụi con trai trong lớp được phen nháo nhào lên:
“Nghe nói Dương Dương mới 17t thôi phải không? Muội muội của cả lớp!!”
“Dương Dương có người yêu chưa?”
“Dương Dương quê ở đâu?”
“Dương Dương….”
[…]
Ngày thứ hai em đến lớp, anh shock nặng. Mái tóc chỉ còn ngắn củn lủn đến ngang vai! Em làm cái trò gì với tóc mình vậy??!!!
Anh quan sát em. Khá thường xuyên. Tất cả đều trong im lặng. Khi đó, anh cũng không suy nghĩ nhiều, tự nhiên thấy bị ấn tượng với một đứa con gái thú vị như em.
Bọn con trai trong lớp tíu tít ríu rít huynh huynh muội muội với em. Anh không bắt chuyện với em : ). Anh không phải là nhát gái hay sư cụ ni cô gì đó! Chỉ là anh thấy chưa đến lúc, nên anh im lặng. Mà dù không có anh, với cái danh khỉ gió lớp trưởng, hướng dẫn và giúp đỡ em (theo nguyện vọng của bà cô già chủ nhiệm), em vẫn sẽ và thực sự là đã hoà đồng với cả lớp chỉ trong vài ngày.
Em nhớ tên khá nhiều thằng trong lớp, và anh cá là bất cứ thằng con trai nào cũng sẵn sàng nhảy ra giúp đỡ em, nếu em mở miệng. Thằng khỉ Hiểu Anh lúc nào cũng bám riết lấy em: “Dương Dương muội muội có khát nước không, huynh mua nước mía cho”… Anh, những lúc ấy, rất rất muốn cầm quyển sử Đảng (dày như quyển từ điển) phang cho nó vài cái vào đầu cho bớt dại gái.
Chúng nó đua nhau xem ai cưa đổ em trước. Chúng nó đi học đầy đủ, ngay cả những tiết học chán ngắt nhất, và kể cả những ngày mưa to nhất! Tinh thần học tập lên cao quá xá, khiến bất cứ giáo viên nào lên lớp cũng đều giật mình sửng sốt.
* **
“Dương Dương (duongduong…) muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè. Đồng ý/ Từ chối?”
Dương Dương : Lớp trưởng phải không? Em là Dương Dương ^^!.
Duy Duy : Anh biết.
Dương Dương : Lớp trưởng rảnh không? Hướng dẫn em cách đăng ký thi các phân môn nhé ^^!.
Duy Duy : Để mai lên lớp nhé!
Dương Dương : Trên lớp, lớp trưởng hay nhìn em lắm phải không, toàn làm em tim đập thình thịch *nháy nháy mắt*.
Duy Duy : Em có mắt sau gáy à?
Dương Dương : Anh không định phản đối à?
Duy Duy : Không, đúng thế mà!
Dương Dương : Em chỉ định trêu lớp trưởng thôi, ai dè bị anh phủ đầu lại. Anh đáng sợ thật!
Duy Duy : Với con trai, ai em cũng đùa thế à?
Dương Dương : Đương nhiên là không!
Duy Duy : Thế anh là trường hợp đặc biệt à?
Dương Dương : Có thể xem như là vậy!
Duy Duy : Sao lại là có thể?
Dương Dương : Nghe nói lớp trưởng là thủ khoa trường minh năm nay phải không?(Em đổi chủ đề.)
Duy Duy : Em nghe ai nói?
Dương Dương : 27 điểm, lớp trưởng có thể đỗ bất kỳ trường nào top đầu, sao lớp trưởng lại chọn khoa Hoá trường mình?(Em bơ câu hỏi của anh, lần thứ 2.)
Duy Duy : Top đầu với người khác, chứ không phải Top đầu với anh!
Duy Duy : 10 điểm Toán, 9,5 điểm Lý, 2,5 điểm Hoá. Sao em lại chọn khoa Hoá?
Dương Dương : Anh điều tra em à?
Duy Duy : Kiêu Khả Dương, sinh ngày 27/ 03, đi học sớm một năm, nhà ở Cầu Giấy, quê gốc ở Hải Phòng, sở thích: truyện tranh và âm nhạc, trượt nguyện vọng 1 Kinh tế quốc dân vì thiếu nửa điểm, 12 năm đều là học sinh giỏi, học bạ đẹp, được bạn bè yêu quý. Em muốn bổ sung gì không?
Dương Dương : Có vẻ chỉ còn thiếu chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng thôi nhỉ?
Duy Duy : Nếu em cung cấp thông tin thêm, anh sẽ ghi bổ sung.
Dương Dương : Vô duyên
Duy Duy : Em tự nghĩ ra mà, và em chưa trả lời câu hỏi của anh.
Dương Dương : Em có thể thi vì em thích chứ!
Duy Duy : Đương nhiên! Mà em đánh bừa C hết cả bài thi môn Hoá à?
Dương Dương : Ặc, sao anh biết?
Duy Duy : Này, đừng đùa chứ!
Dương Dương : Em không có ý định đùa mà
Duy Duy : Em học kém Hoá vậy sao lại chọn Khoa Hoá, trong khi Lý và Toán điểm em rất cao chứ?
Dương Dương : Em trả lời anh rồi mà!
Duy Duy : Em ngang thật!
Dương Dương : Anh không phải người đầu tiên phát ngôn câu này!
Duy Duy : Người thi cái trường này, đúng là chẳng có ai là bình thường!
Dương Dương : Cũng có thể! Em không muốn đỗ KTQD, và số phận cũng coi như là ưu ái với em. Xém tí nữa thì em trượt cả Nguyện vọng 2 rồi.
Anh chợt nhớ ra, em vừa đủ điểm đỗ Nguyện vọng 2.
Duy Duy : Sao em không thích KTQD mà vẫn thi?
Dương Dương : Em phải thi mặc dù em không muốn!
Duy Duy : Em đừng ngang nữa!
Dương Dương : Ờ, thì là bố mẹ muốn em theo kinh tế, còn em thì thích Hoá. Anh không biết đấy chứ, hoá em học khá tốt đó *đỏ mặt*.
Duy Duy : Em không chỉ ngang mà còn liều nữa… *thở dài*
Dương Dương : Anh sẽ còn biết nhiều “đức tính tốt’ của em hơn nữa, nếu anh nói chuyện với em *chớp chớp*.
Duy Duy : Vui vì được biết em.
Dương Dương : Mong anh giúp đỡ thêm.
[…]
*
**
Tắt cửa sổ chat, tim anh vẫn còn đập nhanh. Lần đầu tiên nói chuyện với em, hoàn toàn không có trong dự tính của anh! Mọi thứ trong cuộc đời anh, đều phải trải qua một phép tính toán để có kết quả hoàn mĩ nhất, trừ em J. Mọi thứ đến quá nhanh, lúc anh nhận ra, thì trái tim khó bảo đã đột ngột rung động… từ bao giờ!
Bắt chuyện với một người, hoá ra lại là việc đơn giản như vậy!
*
**
“Khả Dương, em đi photo tài liệu cho các bạn nhé!”
“Em xin phép cô cho em đi cùng Khả Dương” – Hiểu Anh đột ngột giơ tay, mặt hớn ha hớn hở.
“Em thưa cô em cũng muốn đi!” – Lại một cánh tay nữa giơ lên.
“Em, em cũng muốn đi cô ơi!!”
“Em nữa, em nữa…!”
Chỉ một lúc là cả lớp nháo nhác lên. Bọn này, thật là, dù là cưa cẩm con gái cũng không nên lộ liễu tranh giành nhau vậy chứ!! Cô giáo nhìn bọn nó một hồi, lớn giọng trấn áp:
“Chỉ có mấy tờ giấy thôi, làm gì mà phải rủ nhau cùng đi bê! Lớp trường Khánh Duy, em đi photo hộ cô đi! Còn lại ở yên hết trong lớp”.
“Dạ”
Anh đi ra cửa lớp. Em ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong một thoáng, anh không kịp hiểu ý nghĩa ánh mắt của em.
*
**
“Lớp trưởng, làm gì mà đi nhanh vậy… Hộc hộc…” – Em đuổi theo.
“Ơ, em đi theo anh làm gì?” – Anh ngần người ra.
“Cô đưa sót bài tập cho anh!” – Em giải thích, tiện tay chìa ra tập giấy trên tay.
“À ừ!”
“Nhiều giấy tờ vậy, anh ôm hết không, hay để em phụ cho.” – Em cười.
Nụ cười tươi như nắng làm anh ngỡ ngàng trong giây phút! Một thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu anh: "Em đừng cười như thế trước mặt đứa con trai khác ngoài anh nhé!”
“Em đi cùng luôn đi!” – Anh nói. Đương nhiên anh hiểu ý em, chẳng qua muốn viện cớ đi cùng nói chuyện. Nhưng quả thực anh cũng đang muốn thế.
“Lớp trưởng kiêm luôn culi sai vặt à!” – Em đùa.
“Lớp trưởng cái khỉ gì chứ, toàn osin cộng với “thớt” chùa để các thầy cô chém thôi!” – Anh càu nhàu.
“Thế sao anh lại xung phong?”
“Đầu óc anh vẫn bình thường! Ngày nhập học là mồng 10, thế là cô chủ nhiệm phán quyết ai STT 10 làm lớp trưởng luôn!”
Em bật cười.
*
**
Em bước vào cuộc đời anh, nhanh và đơn giản hơn bất cứ thứ gì anh từng nghĩ đến! Em ấm áp, nhẹ nhàng, tình cảm và vui vẻ!
Lần đầu tiên biết yêu là gì, mọi thứ đều thật mới!
Anh không thể rời mắt khỏi em, nếu em vẫn còn trong tầm nhìn của anh!
Anh hầu như không quên bất cứ thứ gì mà em từng nói với anh, và thỉng thoảng mang ra ôn lại trong đầu!
Anh cảm thấy người như nóng lên, khi thấy thằng con trai khác la liếm chỗ em.
Tim anh đập thình thịch khi nói chuyện với em, dù chỉ là trên yahoo!
Anh mò mẫm vào blog, facebook, … của em vì muốn chạm gần hơn đến thế giới của em!
Anh tự nhiên vui một cách lạ kì, khi thấy em cũng có thói quen kí tên “KD.” giống anh!
Lần đầu yêu, e dè có, ngốc nghếch có, lo lắng có, hồi hộp cũng có, và cả sợ em sẽ … nhận ra tình cảm của anh nữa chứ!
Lần đầu anh dám nghe theo con tim của mình, trước khi sử dụng cái đầu!
Những tưởng, mọi thứ cứ đơn giản, cứ nhẹ nhàng thế thôi, tình cảm của mình cũng sẽ cứ lớn lên từng ngày như thế, cho đến khi anh đủ cam đảm nhìn vào mắt em và nói: “Anh yêu em!” thì…
*
**
“Ê, tối nay mày có đi sinh nhật Hiểu Anh không? Nó tổ chức ở quán ăn nhà nó đấy. Nghe nói tối nay có màn Hot.” – Nam Anh phấn khích nói.
“Màn Hot là màn gì?”
“Ờ, nghe nói sẽ có màn… tỏ tình!!”
“Hở?”
“Cái thằng này, mày đừng mở to mắt vậy tao ghê lắm! Tỏ tình với Dương Dương chứ còn ai ở đây!! Nhớ đi nhé!”
“Khoan, Hiểu Anh thích Dương Dương à?”
“Giời ạ chuyện này ai chả biết chứ cái thằng này! Làm gì mà cứ tỏ vẻ không biết gì thế? Mọi ngày mày tinh lắm cơ mà!”
“Thế còn Dương Dương?”
“Không biết, nhưng nghe đâu có đứa lớp mình từng chúng nó từng đi chơi riêng! Chắc tiểu muội nhà mình cũng thích…!!!” – Nam Anh bật loa liên tục – “Than ôi! Bóng hồng duy nhất của khoa Hoá đã có chủ rồi!!!”
Nghe xong, anh đờ người ra một lúc lâu, không biết nói gì! Ngực thắt lại đau nhói, cảm tưởng như rơi vào một vùng vô trọng lượng khiến không thể đứng vững được trên đôi chân mình!
Anh đã không nhớ ra là rất nhiều người thích em, và anh cứ mặc định trong đầu là em chưa thích ai . Khả năng tính xác xuất của anh, sao lại kém đi kinh khủng vậy nhỉ?
Lần đầu tiên biết yêu, cũng là lần đầu tiên nếm mùi vụ bị bỏ rơi, không ngờ nó lại chát vậy. Anh cười nhạt.
Tối hôm đấy, anh vẫn đến! Em xinh đẹp, duyên dáng, nổi bật, em là tâm điểm của bữa tiệc, ai cũng chú ý về phía em. Anh cũng thế. Nhưng gần một tiếng đồng hồ, em không nhận ra anh. Hoặc em vốn dĩ chẳng hề quan tâm đến anh nhiều như anh tưởng. Em mỉm cười tươi với Hiểu Anh và nói chuyện với bọn trong lớp. Em có biết là, có một góc nào đó trong anh, đang nhói đau lắm không? Nước mắt chảy ngược, anh vui vẻ đến bên chúc mừng Hiểu Anh và tặng quà. Anh nói nhà anh có việc, anh về sớm. Anh không đủ bản lĩnh để đứng đó, nhìn em và Hiểu Anh cười đùa và chờ đến màn Hot.
Chưa bao giờ anh nghĩ bản thân mình lại yếu đuối như lúc ấy!
Anh không về nhà ngay. Anh lang thang qua các phố, suy nghĩ về rất nhiều chuyện. Anh, lại trở về con người suy tính và lên kế hoạch kĩ càng cho từng chi tiết trong cuộc đời mình. Bởi vì ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, mang tên Khả Dương, đã rời bỏ anh mất rồi !
Hôm đấy là sinh nhật lần thứ 19 của anh.
Ngày hôm sau, anh vẫn bình tĩnh, và nói chuyện với em như bình thường. Tất cả đã qua rồi.
Anh học cách đối xử với em chỉ như đứa em gái của anh, chứ không phải một người mà anh từng rất thích.
Anh học cách trấn áp con tim tội nghiệp của mình khi đứng bên cạnh em, và khi em thật tự nhiên vỗ nhẹ vào vai anh rủ anh xuống căng tin.
Anh học cách chú ý vào mọi thứ khác, chú ý vào môn lịch sử Đảng T__T, để thôi không nhìn em, quá nhiều lần trong một ngày!
Dù vậy, đôi khi mọi thứ không bao giờ đơn giản, mặc dù người ta rất cố gắng.
Một người nào đó quan tâm em, một người nào đó yêu em, một người nào đó khiến em yêu… nghĩ lại tất cả mọi chuyện, có lẽ anh đã ngu ngốc thật, khi bỏ qua quá nhiều chi tiết. Ví như khi em nói chuyện với anh về Hiểu Anh, anh đã đơn giản chỉ nghĩ rằng em quan tâm bạn bè.
Hoá ra mọi người đều tỏ tường cả, trừ anh : ).
Thảo nào, người ta cứ bảo, khi yêu ai cũng đều trở nên mù quáng cả. Lúc có người nói với anh câu đó, anh đã bật cười mà nói, nếu có ai mù quáng vì yêu, thì người đó cũng không phải là anh. Bởi lúc ấy, cuộc đời anh quá tốt đẹp, không có bất cứ một vết xước nào khiến anh phải nhụt chí cả, gia cảnh tốt, hình thức tạm được, học hành tốt, tương lai tươi sáng.
Nhưng không sao, tỉnh ngộ sớm cũng tốt!
* *
*
[Dương Dương]
Bữa tiệc hôm ấy thật dài! Em mệt mỏi lê lết về phòng, tiếng guốc cao gót “cộc cộc” lên sàn nhà, lạnh lùng và cô đơn. Em từ chối khi Hiểu Anh đề nghị đưa em về. Không phải sẽ rất rất độc ác với Hiểu Anh, khi mà em vẫn thản nhiên đối xử bình thường với anh ấy, sau khi đã từ chối tình cảm của người ta?
18 tuổi. Mọi thứ không đơn giản như khi em còn 17 tuổi.
17 tuổi,
Em chưa từng nghĩ rằng, mình có thể sẽ làm người khác đau đớn, chỉ bằng một từ “Không”.
17 tuổi,
Em chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người xuất hiện trong cuộc đời em mà có ảnh hưởng lớn tới em đến thế!
17 tuổi,
Em giật mình khi có người nhìn em suốt cả buổi học, đến mức em không thể cử động bình thường được. Em cảm động khi người đó quan tâm, giúp đỡ em một cách kín đáo (dù vây, lần nào em cũng biết cả), nhưng ngược lại, người đó lại luôn cố gắng một cách ngốc nghếch để giấu kín tình cảm của mình. Người đó rất giỏi giang, thông minh, tính toán nhanh và nhạy bén, nhưng lại vô cùng dại dột và nhút nhát đối với tình cảm của mình. Người đó không hề biết về tình cảm của em.
Thời gian sẽ nuôi dưỡng cho tình yêu thêm ngọt và đậm vị.
Em luôn tưởng như thế, nhưng không lẽ, em nhầm sao?
Hôm ấy là sinh nhật anh. Ngốc ạ, anh nghĩ em không biết sao?
Em ăn mặc và trang điểm thật đẹp, em chuẩn bị cả quà cho anh và Hiểu Anh. Em quá ngượng để dám rủ anh đi chơi riêng đâu đó, nên em vờ rủ anh đến tiệc sinh nhật của Hiểu Anh. Và em dự định là trong buổi tiệc ấy, sẽ tìm bừa một lý do nào đó và chúng mình tách ra trước và đi đâu đó!
Em đã chờ anh ở đó, 1 tiếng, rồi 2 tiếng. Em sợ anh không đến, nhưng em vẫn chờ. Mọi thứ, thật sự có thể đã diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng không phải vậy!
Em cận nặng. Mắt em rất kém. Nhưng để phù hợp với cái váy hôm nay, em đã bỏ kính ra. Em không thể nhận ra được anh, và em chờ anh đến bên em.
9h30, em hỏi Hiểu Anh: “Lớp trưởng đến chưa anh?”
“Ơ, nó vừa về rồi em!”
Em cười gượng. Hoá ra mình đã để lạc mất nhau, dù ở ngay bên cạnh nhau thế sao?
Về nhà, em nhắn tin cho anh, hỏi sao anh đến mà không chào em? Anh nói anh bận, phải về sớm. Em cố gắng để không nghĩ gì cả. Em cố gắng để tự nhủ với bản thân, anh bận thật mà.
Nhưng cái nỗ lực yếu ớt ấy của em, đã bị gục ngã hoàn toàn. Ngày hôm sau, anh cố tỏ ra bình thường với em, nhưng lại xa cách lắm, anh biết không?
Em nhận ra, nhưng em không nói gì cả. Em không biết đã có chuyện gì xảy ra. Anh hay invisible trên yahoo với em. Anh ít nói chuyện với em hơn.
Em rất muốn hỏi anh là vì sao, nhưng lời nói đến đầu môi lại nuốt vào trong. Anh nhìn em cười, nhưng chẳng có chút cảm xúc gì!
Chẳng lẽ, mình cứ mãi vậy sao anh? Em sắp không chịu nổi nữa rồi!
* *
*
“Lớp trưởng, đợi em!” – Em chạy theo phía sau anh. – “Anh cũng đi photo phải không? Em đi cùng anh!”
“Có gì đưa anh photo luôn hộ cho.” – Anh nói. Thật khó khăn khi bắt anh một mình đi bên cạnh em.
“Sao anh cứ tránh mặt em vậy!” – Mặc kệ lời nói của anh, em cố níu tay anh lại.
“Anh đâu có tránh mặt em!” – Anh tỉnh bơ, nhưng trong lòng thoáng giật mình.
“Thế hành động của anh gần đây, em phải hiểu thế nào?”
“Tuỳ ý em! Thôi, anh đi nhé, Hương Lan đang chờ anh ở chỗ photo.” – Anh gạt tay em ra. Anh cố tình nhắc đến Hương Lan, Anh biết tin đồn gần đây của bọn trong khối Tự nhiên.
Cái tôi của anh quá lớn!
Anh tiếp tục đi. Anh biết em vẫn đứng sững ở đó. Khuôn mặt tội nghiệp như một đứa trẻ con bị giành mất đồ chơi. Biểu hiện đó luôn làm anh mềm lòng.
Lúc anh trở lại lớp, anh để ý mắt em hơi đỏ.
Chắc em cãi nhau với Hiểu Anh. Điều ấy đánh một đòn đau và tâm trí anh. Anh vờ coi như không thấy gì, trong khi một vài đứa con trai khác xúm xít quanh em hỏi han.
“Dương Dương muội bị đứa nào bắt nạt vậy, nói đi, huynh cho nó mấy cái bạt tai ngay!!”.
“Không không, muội thiếu ngủ ấy mà.”
“Hay về trước đi.”
“Thôi thôi huynh không phải lo cho muội. Muội đi rửa mặt cái cho tỉnh táo.” – Nói rồi em đi ra khỏi lớp.
Cái đầu anh đúng là bị nhúng nước rồi, chẳng hiểu sao chân cũng tự động đứng dậy đi theo em ra ngoài. Anh vẫn lo cho em, như một phản xạ tự nhiên…!
“Sao lại khóc thế?” – Anh đứng dựa bên cạnh bồn rửa mặt, nhìn em đang dấp nước lên mặt.
“Em không khóc! Em chỉ buồn ngủ thôi!”
“Đừng ngang nữa. Nói cho anh xem nào!” – Anh nhẹ nhàng.
“Anh không cần phải đánh em ngã dúi ngã dụi rồi lại cho mượn khăn ướt để đắp lên vết bầm cho đỡ sưng đâu!” – Em nói, vẻ khó chịu.
“Em sao vậy?”
“Em chẳng sao cả, anh đi mà tìm bạn Hương Lan của anh đi. Chuyện của em chả liên quan gì đến anh!” – Em cáu kỉnh và vùng vằng đi trước.
Anh kéo tay em lại. Hành động này ngoài dự đoán của anh, anh không ngờ mình lại cư xử tuỳ hứng vậy.
Em quay lại nhìn anh lạnh lùng. Anh thả tay em xuống, tự mỉa mai bản thân:
“Anh lại làm việc thừa rồi. Thật xin lỗi vì đã xen vào chuyện của em với Hiểu Anh.”
Rồi anh đi trước.
Em ngẩn người trong một lúc lâu.
* *
*
Cho đến hôm nay thì em đã hiểu. Hoá ra là vì anh hiểu nhầm em và Hiểu Anh. Em có nên giải thích luôn không, hay cứ mặc anh thêm một thời gian nữa?
E rằng dù có cho anh cả tháng nữa, anh cũng chẳng nhận ra nổi đâu, bởi vì quả thật, khi yêu, anh ngu như heo vậy!
Nếu em yêu Hiểu Anh, thì sao em lại cứ bám lấy anh và lo lắng đến không ngủ được khi anh cư xử lạnh lùng với em chứ?
* *
*
Trước giờ học hôm sau, em gặp anh ở căng tin. Anh đi với Hương Lan. Em biết anh muốn trêu tức em. Nhưng quả thực, anh thành công rồi đấy, anh biết không?
Dù biết vậy, nhưng em vẫn không thể không buồn. Anh không nhìn em. Em rất muốn anh nhìn em, để em có thể nhìn lại anh, cười tươi và chào nhau thật vui vẻ, như ngày nào mình mới quen nhau!
* *
*
Hương Lan đi trước. Anh ra đến cửa căng tin thì…
“Tít tít”,
“Bạn nhận được một file ảnh và một file text từ Dương Dương qua Bluetooth. Từ chối/ Đồng ý”
Anh quay lại phía trong, thì đã không thấy em đâu. Anh nhấn đồng ý.
“Đang gửi…”
“Đã gửi thành công. Ấn vào đây để xem ảnh”
Em lại định bày trò gì đây? Anh ấn Ok.
Slide ảnh mở ra. Bức ảnh nhận được, đó là hình anh! Anh giật mình nhìn ảnh của mình trên màn hình điện thoại. Trong hình, anh đang đứng trước cổng trường, khuôn mặt cười tươi, một lọn tóc bay bay nhẹ loà xoà trước mắt. Có lẽ lúc ấy anh đang nhìn em. Em chụp lúc nào, anh cũng không rõ nữa!
Anh thoát khỏi trình duyệt ảnh và vào file text.
“Anh rất thông minh, anh tính xác xuất rất nhanh. Nhưng có một điều anh đã không ngờ tới, đó là… Em yêu anh!
P.s: Em nhớ là anh nói anh rất hay quên Bluetooth của điện thoại, và em hi vọng mình sẽ may mắn.”
Anh đứng đờ người ra một lúc lâu, như thể không tiêu hoá nổi những điều mình vừa đọc. Anh lướt qua tất cả các khả năng có thể xảy ra: Biết đâu là một người trùng tên, em định gửi cho một ai khác nhưng gửi nhầm cho anh… Và trong chốc lát, anh nhận ra, chỉ có một khả năng duy nhất, đây là sự thật!
Anh vào phần soạn thảo văn bản, và gửi lại cho em một file text cũng qua bluetooth:
“Anh biết em đang ở đâu đó quanh đây. Anh muốn nhìn thấy em nên xin em hãy xuất hiện trong tầm mắt của anh!!!”
Hết.
Kết: Tôi biết cuộc đời không phải lúc nào cũng ngọt ngào và suôn sẻ như vậy, nhưng tôi vẫn thích, và đã viết một kết thúc có hậu. Bởi, những người yêu nhau, xin hãy tin tưởng ở nhau .
Chưa bao giờ là quá muộn để nói lời yêu!
Ngoại truyện: “Đừng yêu ai ngoài anh!”
Một ngày nọ, đang ngồi tự học với Dương Dương trong thư viện, tự nhiên Khánh Duy nhớ ra chuyện cũ, bèn nhân lúc người ấy đang lơ đãng không tập trung vào bài, lay lay tay phải, hỏi nhỏ:
“Ngày đầu tiên đến lớp, em ấn tượng với ai đầu tiên?”
“Anh hỏi làm gì?” – Dương Dương lại cắm cúi làm bài tiếp.
“Thằng khỉ Hiểu Anh chứ gì?” – Khánh Duy giận dỗi.
“Anh đừng tị nạnh từng cái vụn vặt thế nữa!” – Dương Dương quay sang, véo tai anh... đùa.
“Anh muốn biết thật mà Dương Dương!” – Khánh Duy nài nỉ như trẻ con đòi bánh kẹo.
“Ờ, là anh!” – Dương Dương nói. Thực ra câu hỏi này cô cũng không khó trả lời lắm, chẳng qua dạo này cứ thỉnh thoảng anh lại nghĩ ra dăm ba câu kiểu này để hỏi cô.
“Vì sao?” – Khánh Duy mặt mũi hớn hở.
Dương Dương tự nhiên cứng họng. Rõ ràng là cô trả lời thật, nhưng bây giờ mà nói lý do, chắc anh giận mất. Hôm ấy cô để ý anh, chẳng qua vì anh… mặc áo màu vàng. Trong quan điểm của cô, con trai mà mặc áo màu vàng choé, trông ái quá đi! Thế là đành nói đại:
“Mắt anh rất đẹp!”
Câu này cô nói cũng không sai, thỉnh thoảng cô vẫn nói điều này với anh. Mắt anh quả thực rất đẹp, vừa sâu, vừa đen, nhìn rất thu hút và ánh lên vẻ thông minh hiếm có. Nhưng phải mãi về sau cô mới phát hiện ra. Vì buổi đầu tiên… cô không đeo kính. Hôm trước đi học vừa bị gãy kính, nào đã kịp mua lại, thành ra nhìn mặt ai cũng mờ mờ ảo ảo cả! May mà anh không nhớ điều này… Phù…
Khánh Duy có vẻ thoả mãn với câu trả lời của Dương Dương, thò tay ôm ngang eo cô và hôn nhẹ vào má: “Dương Dương, đừng yêu ai ngoài anh!”
***
Về sau, có lần Dương Dương mang chuyện ở bữa tiệc sinh nhật Hiểu Anh ra kể cho Khánh Duy. Anh nghe xong, vừa tiếc, vừa bực bản thân. Hoá ra chì vì một chuyện nhỏ như vậy…
“Thế quà anh đâu?” – Khánh Duy hỏi, dáng vẻ chờ đợi.
“Hết sinh nhật rồi, để năm sau tặng bù!” – Dương Dương cười gian.
“Em đúng không phải là ác bình thường mà!” – Khánh Duy than thở…
by >
0 nhận xét:
Đăng nhận xét