Home » » TVPV.C61

TVPV.C61




CHAP 61: LỜI GIẢI TỪ TRÁI TIM

- Cảm giác thế nào? – Khánh ngước nhìn Châu bằng ánh mắt căm phẫn – Anh hại chết người yêu của tôi. Tôi lại khiến người anh yêu sống không bằng chết...Ân oán giữa chúng ta cũng thanh toán được phân nửa…

Cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng lá khô xào xạc…

Lớp lớp mây đen kéo đến, giăng kín cả bầu trời…

- Vốn còn một bí mật muốn làm anh đau khổ - Hắn nhếch môi cười – Nhưng xem ra đã không còn giá trị…Bây giờ, Nam Phong mới thật sự là kẻ có khả năng làm điều đó… Và người hành hạ tình cảm của nó lại chính là anh chứ không phải ai khác… Oan nghiệt, thật đúng là oan nghiệt mà…

Vừa nói, Khánh lại vừa ngửa cổ lên trời, cười lớn. Trong âm thanh phát ra, thấm đẫm nỗi cay đắng cùng cực.

Mục đích của hắn không phải giết chết Châu mà muốn anh ấy phải khốn khổ. Khốn khổ khi nhìn người yêu đánh vật với thương tổn và thất vọng. Khốn khổ trong cảm giác không thể giải thích hay bảo vệ Nam Phong. Trạng thái bất lực ấy, thiết nghĩ không thua gì việc hắn đang phải chịu đựng lúc này: người mình yêu vì kẻ thù mà chết.

 Mặt đất dưới chân lại bắt đầu rung chuyển. Dòng máu đỏ chảy ra mỗi lúc một nhiều, len lỏi khắp nơi như rể cây dưới lòng đất. Tảng băng lớn bất ngờ nứt ra giữa luồng sáng rực rỡ. Tiếng nổ lớn vang lên, ném tung những mảnh vỡ lên bầu trời. Hàng trăm tia sáng xanh đang tỏa ra khắp hướng, làm tan chảy hết những gì còn sót lại. Nguyên Khánh giật nảy mình, vội vàng đưa tay che mắt.

Tây Châu lảo đảo chống tay xuống đất với thân người ướt sũng. Mái tóc nâu đang nhỏ nước của anh rủ xuống vầng trán như cố che đi cặp mắt giận dữ. Từng luồng hơi nóng tỏa ra khi Châu dùng sức để đứng thẳng dậy. Ngọn lửa  đỏ đang cháy rực trong mắt anh, thiêu rụi mọi cảm xúc.

- Làm sao…Làm sao anh… –  Khánh há hốc mồm - … Không thể nào…KHÔNG THỂ NÀO !!!!!!!!

Cố gắng kềm chế cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt, Châu run rẩy bước ngang qua tên trời đánh. Hắn đang đau khổ vì mất người yêu. Anh phải tha cho hắn. Châu nhất định phải tha cho hắn, phải tha cho hắn thôi…

- Nam Phong… - Anh tê tái nhìn quanh -…Em đi đâu rồi….?

Không ai trả lời Châu mà chỉ có những cái cây bắt đầu chuyển động. Cây cổ thụ già lại âm thầm mở ra trước mắt anh một lối đi mới. Đâu đó cuối con đường sẽ có người con gái anh yêu đang chờ đợi.

Châu lấy tay ôm bụng rồi thất thểu bước đi. Đôi chân cà nhắc chậm chạp lê từng bước một. Trông dáng bộ rất vất vả.

Hai bên đường, cỏ non bắt đầu mọc lên cùng những bông hoa rực rỡ. Tất cả như được chuẩn bị cho một khởi đầu mới…




Những vệt máu Phong để lại trên mặt đất đã giúp Châu lần theo một cách dễ dàng. Con đường nhỏ dẫn anh đến ngôi nhà cũ của cô bé. Tiếng khóc thút thít của nó vang lên thật khẽ, nhưng cũng đủ làm Châu thấy tê tái.

- Nam Phong… – Anh nhíu mày bước đến gần.

Căn phòng lập tức nên tĩnh lặng. Tây Châu hiểu điều đó có nghĩa rằng cô bé đã nhận ra sự hiện diện của anh. Nhưng tại sao nó vẫn ngồi trong bóng tối? Chắc trong lòng Nam Phong vẫn còn căm ghét Châu lắm. Nhưng còn có điều nó chưa biết.

- Anh biết em rất giận anh… Anh cũng biết mình đã làm em bị tổn thương…

Tiếng cọt kẹt khẽ vang lên từ phía cánh cửa đã thông báo chính xác vị trí của cô bé.

Tây Châu liền lê bước lại gần. Mặt nhăn lại vì đau.

- Anh thừa nhận là ban đầu, gương mặt đặc biệt của em đã thu hút anh. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ anh có ý nghĩ xem em là cái bóng của cô ấy…Hai người về cơ bản là hoàn toàn khác nhau….

Mỗi chỗ anh đi qua đều có đầy những vết máu do Nam Phong để lại. Bị thương nặng như thế, làm sao nó chịu đựng nổi? Cô bé cứ phải tra tấn anh bằng cách này ư? Dù vậy, cũng không nên chọn cách tự tổn thương mình như thế.

- Trước đây, anh cũng từng thắc mắc, vì sao mình cứ nghĩ về em mãi….Hình ảnh của em cứ hiện lên trong tâm trí anh…Những buồn vui của em điều khiển tâm trạng anh…Sự an nguy của em khiến anh không lúc nào được an giấc…Chính anh cũng không tin mình lại có thể để cho bản thân phải lòng em nhanh như vậy… Nhưng Nam Phong, có điều này em cần phải biết. Anh chưa bao giờ dám để ai nhìn thấy sự mềm yếu của mình…kể cả Thùy Mai. – Châu tựa hết cơ thể vào chiếc bàn gỗ, bàn tay run rẫy đang ôm chặt lấy bụng - Nếu mọi người biết anh cũng có lúc mệt mỏi và thất vọng thì  họ cũng sẽ nhanh chóng trở nên yếu đuối, mất lòng tin…Còn Thùy Mai…cô ấy quá nhạy cảm. Anh không thể để cho cổ nhìn thấy rắc rối của mình. Anh sợ cô ấy vì lo lắng mà ăn ngủ không yên. Nhưng… - Tiếng của anh mỗi lúc một nhỏ dần, thay vào đó là hơi thở gấp gáp -…Kể từ khi gặp em,  anh mới nhận ra em thật mạnh mẽ và can đảm… Em giàu tình cảm nhưng lại không hề yếu đuối. …Em cho anh cảm giác bình yên… Trước mặt em, anh được là chính mình. Không cần phải che giấu, cũng không phải đề phòng… Anh yêu em không phải vì em có gương mặt giống Thùy Mai mà vì những điều làm em khác với cô ấy cũng như khác với những người con gái khác…

Vẫn không có âm thanh nào phát ra phía sau cánh cửa. Tây Châu đã đứng kề bên nhưng lại không dám bước vào. Bản tính ngang bướng  của cô bé không ai là không biết. Việc gì nó đã không muốn thì có nài nỉ thế nào cũng không được. Và Châu tôn trọng quyết định của Nam Phong. Nếu nó không muốn gặp thì anh cũng không ép. Nhưng điều khiến Châu lo lắng là những vết thương trên người cô bé. Phong cứ ngồi đó thì máu vẫn tiếp tục chảy. Nó cần được chăm sóc và tìm cách cầm máu ngay.

- Những điều cần nói anh đều đã nói cả rồi. Nếu em vẫn không muốn gặp anh thì xin em hãy cứ ngồi yên đó…Anh sẽ gọi Nhật Hy đến…

- Anh đừng đi! – Nam Phong bất ngờ chạy ra với gương mặt ướt đẫm nước mắt

Không để Châu kịp làm gì khác, nó nhào vào lòng anh, hai bàn tay gắt gao ôm lấy cơ thể gầy gò sắp đông cứng thành đá. Giây phút này Phong đã mơ thấy không biết bao nhiều lần. Dù có chết, nó cũng không buông tay ra, không thể để cho anh rời xa mình một lần nữa.

- Em không cần ai hết. – Cô bé òa khóc như một đứa trẻ -  Em chỉ muốn anh thôi.

Sự vội vã của nó khiến thân hình liêu xiêu của Châu như nghiêng ngã. Quần áo trên người anh vẫn còn ướt nhẹp. Bàn tay ôm lấy đôi vai Phong không biết vì sao lại run rẩy một cách kì lạ. Hơi thở Châu đứt quãng và rất yếu ớt, tựa như đang phải gồng mình chống chịu điều gì đó. Anh  mím môi, đưa tay định vuốt nhẹ mái tóc dài của Phong thì bất ngờ gục mặt xuống vai cô bé, bất tỉnh. Từ lỗ tai trái âm thầm chảy ra một dòng máu đỏ au.  

Không đỡ nổi anh, nó cũng theo đà ngã nhào xuống đất. Những giọt máu đang thi nhau lăn xuống tay làm cố bé hoảng hốt. Anh Nhật Hy đã từng nói với nó, những cát tinh hùng mạnh có thể dùng ý chí của mình để thoát ra khỏi tảng băng “nhưng đó thật sự là một việc làm nguy hiểm. Em có thể chết hoặc bị di chứng nặng nề. Những tổn thương do hoạt động sử dụng ý thức gây ra thường tồn tại mãi. Không thể chữa trị…”

Tây Châu nhất định đã vì Phong mà làm việc đại ngu ngốc này. Tại sao lúc nào nó cũng phải trở thành khắc tinh của anh như thế? Cứ tưởng mọi giông tố đã qua đi mà sao bây giờ trông Châu lại thê thảm như vậy? Phong không muốn lại tiếp tục tháng ngày sợ hãi, tiếp tục với nguy cơ sẽ mất Châu lần nữa.

- Tỉnh lại đi anh – Nó đau đớn ôm chặt lấy cơ thể bất động – Em vẫn còn chuyện chưa nói…rất nhiều, rất nhiều chuyện chưa nói…với anh…

Tây Châu vẫn tiếp tục nằm yên, máu từ hai lỗ tai không ngừng lan ra khắp người cô bé. Một bàn tay to lớn bất ngờ lôi bật cả nó và Châu dậy, gấp gáp quàng tay anh qua cổ rồi nhấc lên khỏi mặt đất.

- Anh Nhật Hy? – Phong đưa tay dụi mắt, lòng không dám tin vào những điều đang bày ra trước mặt.

- Nam Phong, em đi theo anh. - Hy lẳng lặng để Châu lên lưng rồi bước thật nhanh lên lầu.





Hỡi đồng bào cả blog, ta là ta thương các nàng lắm đấy nhé. Đáng lý ra hôm nay ta định nghỉ ngơi một bữa. Nhưng các nàng lại thiết tha nài nỉ, lo lắng hồi hộp cho số phận anh Tây Châu. Ta, dù là nữ hoàng địa ngục nhưng cũng biết động lòng. Vì vậy nên phá lệ, post thêm chap này.

Ngày mai nghỉ nha. Không post đâu đó. Chap 62 sẽ có vào thứ năm. Ai đọc xong mà không để lại cho ta lời nào là ta chém, ta cho xuống địa ngục hết. Nhân tiện, chia buồn với những ai là fan của Nhật Hy luôn =.=

0 nhận xét:

Đăng nhận xét