- Nguyên Khánh. Anh nghĩ thế này là trả thù cho Kim Tinh sao? – Tâm Giang hét lên trước khi bị một tên mộ quang xé xác – Tất cả chỉ vì lòng ganh tị đối với Tây Châu mà thôi.
- Tâm Giang! Tránh xa cô ấy ra – Thái Hạ vừa mở mắt nhìn ra đã bị hai tia sáng đâm thủng, máu phun ra khắp nơi.
Chị ấy lập tức ngã lăn xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đôi mắt đang túa máu của mình. Trong khi Hạ đang lăn lộn gào thét thì ba bốn tên mộ quang đã nhào đến cấu xé. Tiếng rú đau đớn vang lên khắp nơi khiến người ta thấy lạnh toát.
Hoàng Lâm và Nam Phong xuất hiện giữa lúc trận đấu đang diễn ra rất quyết liệt. Nguyên Khánh không còn đứng ngoài quan sát nữa mà đích thân nhập cuộc nhập. Hắn không những ra tay mà còn giết hại đồng loại của mình một cách rất hăng hái. Chẳng cần để ý người đứng trước mặt là ai, chỉ cần nghe mùi cát tinh là nhắm mắt chém loạn xạ. So với lũ mộ quang thì Nguyên Khánh thật tài giỏi hơn hẳn. Những cát tinh bình thường khó lòng đánh bại.
- Tây Châu. – Nam Phong chẳng kịp để ý tình hình đã chạy đến bên cơ thể nằm bất động dưới đất.
Châu vẫn còn thở dù trên mặt lấm đầy máu. Nó vừa chạm trúng cánh tay anh thì Châu đã kêu lên đầy đau đớn. Bộ quần áo trên người anh rách rưới làm hiện ra những vết roi đỏ tươi trên da thịt. Đầu của Châu rất đau, đau đến nỗi nổ tung ra được.
- Ráng lên anh – Nó ôm lấy gương mặt Châu, miệng mếu máo – Đừng bỏ em…
- Chạy đi Nam Phong – Anh ấy thều thào – Chạy khỏi đây đi em…
- Không…Em sẽ không bỏ lại anh một mình đâu…
- Tất cả là một cái bẫy…Em không hiểu sao?.. – Tây Châu thở khó nhọc -…Dù ai đưa em đến đây thì hắn làm sao biết trước kế hoạch này của Nguyên Khánh…
- Anh ta nói sẽ kêu người đến giúp chúng ta…Anh ta nói đều vì em gái mình …
- Không phải đâu... – Châu vẫn lắc đầu nguầy nguậy – Hắn sẽ không để bất cứ ai sống sót rời khỏi nơi này…Vì thế, em hãy mau chạy đi…
- Con bé đâu, con bé đâu rồi hả???
Ở phía xa, Hoàng Lâm đang điên cuồng túm lấy áo Khánh mà lắc liên tục, hai hốc mắt cháy hực một ngọn lửa căm hận.
- Tao đã đưa cô ta đến như yêu cầu. Mày chẳng phải đạt được nguyện vọng rồi ư, vì sao còn không thả nó ra chứ?????
- Đơn giản vì con nhỏ đã chết cách đây mấy ngày rồi – Hắn nhếch môi, chỉ một cái hất tay đã đẩy được anh xuống đất – Mày nghĩ tao việc gì phải tốn công giữ lại mạng sống của một hung tinh chứ? Tao chẳng qua cần mượn thân xác nó làm chút chuyện.
- Mày…Mày lừa tao?
- Đúng vậy. Tao không có thói quen nói thật với người xấu.
Một tiếng cười chua chát bỗng vang lên.
Phong dù đang cật lực dùng sức để đỡ Tây Châu dậy nhưng vẫn chứng kiến được tất cả.
- Kế hoạch này quả thật rất hoàn hảo…- Lâm mím môi nhìn Khánh - …Nhưng đang tiếc là mày tính sai một…
Câu nói còn chưa kịp thốt ra thì một tia sáng đã phóng thẳng vào ngực anh, khiến Lâm ngã lăn ra đất. Hồng tử sáng lấp lánh liền thoát ra, bay loạn xạ quanh linh vật của những cát tinh khác.
Khánh lặng lẽ thu tay rồi từ tốn đi về phía Phong với gương mặt hả hê hết sức.
- Chà chà, cuối cùng thì nhân vật quan trọng cũng được đưa đến.
- Người đắc tội với cậu là tôi… - Châu ôm ngực nhoài người về phía trước để che chở cho Phong - …Hãy tha cho bọn họ…
- Để chúng quay về kể hết cho sư phụ à? Anh tưởng tôi là trẻ lên ba hay sao?
- Anh sẽ tìm cách giữ chân hắn – Châu thì thầm vào tai người con gái bên cạnh – Em mau tìm cách trốn đi…
- Không…nếu có chết em cũng muốn được chết cùng anh… - Phong lắc đầu, vòng tay ôm lấy anh ấy chặt hơn - …Anh đừng đuổi em đi…Đừng bắt em phải rời ra anh…
- Em ngốc quá…không phải anh muốn đuổi em…Anh muốn em cứu con của chúng ta…
- Tây Châu, Tây Châu. – Cô bé hốt hoảng khi thấy từ trong miệng Châu chảy ra toàn là máu với máu – Anh đừng nói nữa…Em nhất định không đi đâu…
- Thật là tình cảm. – Khánh bất ngờ tiến tới, nắm cổ áo nó lôi dậy – Cô tưởng thằng khốn này yêu cô thật sao? Người duy nhất có thể đặt chân vào tim hắn chỉ có Thùy Mai mà thôi…
- Tên súc sinh, mau thả ta xuống. – Phong ra sức đánh thùm thụp vào người hắn – Ngươi không đáng nhận hai chữ “cát tinh” cao quý. Ngươi còn không bằng lũ quá vật…
- Cứ chửi đi. Chửi nữa đi. Chỉ lát nữa thôi, cô sẽ phải quỳ xuống đa tạ tôi vì đã vạch mặt tên lòng lang dạ thú này.
Nói rồi, hắn liền vung tay một cái. Thi thể một cô gái cũng lập tức từ bụi rậm bay ra, rớt bịch xuống trước mặt hai người.
Bình tĩnh moi khỏi người cô ta một viên hồng tử sáng chói, trong mắt Khánh chợt ánh lên những tia nhìn tinh quái.
Điều kì lạ là mẩu đá nằm im y hệt như mẩu tinh thạch Phong từng nhặt được chứ không hề ra sức vùng vẫy.
- Lãnh Diện Châu, anh có biết đây là hồng tử của ai không? – Nguyên Khánh ném nó qua một bên rồi quỳ xuống trước mặt Châu, tay ghì sát mẩu đá vào mặt anh – Chính là Thùy Mai, cô người yêu bất hạnh mà anh tưởng đã chết mấy chục năm trước.
- Thùy Mai? – Đôi mắt Châu bỗng ngấn lệ.
- Phải. – Thập Tam Thái Bảo liền đứng dậy – Không ai biết thật sự chuyện gì đã xảy ra lúc ấy…trừ tôi.
- Thật ra cậu đã làm gì? – Tây Châu gượng ngồi dậy – Cậu đã làm gì cô ấy?
- Tôi chẳng làm gì cả. Thùy Mai có hoàn cảnh khá giống với Nhật Hy. Hôm ấy cổ bị chủ nhân hoài nghi nên bất ngờ bị phong kín trong hồng tử. Mà tôi lại vô tình rượt theo một con hung tinh qua chỗ đó. Anh nói chúng ta có phải rất có duyên với nhau không?
- Nhưng rõ ràng…rõ ràng con hung tinh hôm trước đang giữ hồng tử của cô ấy – Thần trí Châu bắt đầu bị hắn làm cho hồ đồ.
- Chậc, anh nghĩ bảo vệ một viên đá khỏi hàng chục con yêu nhện là chuyện đơn giản lắm sao? – Khánh chắt lưỡi thật lớn – Nó hoàn toàn có thể vì va đập mà vỡ mất vài mẩu. Anh phải cảm ơn tôi vì đã ném con hung tinh xuống đó thế mạng cho cô ta.
Mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ.
Vì hồng tử không thể tồn tại lâu ở bên ngoài nên Khánh mới phải liên tục thay thân xác hung tinh để bảo quản. Hắn như vậy vừa tránh thu hút sinh vật nguy hiểm, vừa có thể đảm bảo Thùy Mai vẫn sống sót đến lúc cần. Em gái Hoàng Lâm chẳng qua chỉ là một trong những kẻ bất hạnh.
- Nếu đã có thiện ý giúp đỡ cô ấy, vì sao còn…? - Châu đến cuối cùng vẫn không thể hiểu được.
- Tôi muốn anh vì chuyện đó mà chết quách đi. Thật không ngờ, tình cảm đối với cô gái tội nghiệp này lại mờ nhạt và ít ỏi như vậy. Hai tháng, …hai tháng là đủ khiến anh quên sạch tất cả.
- Việc này không tới phiên cậu nhận xét.
- Này, ít ra cũng nên cảm ơn tôi vì tôi đã cẩn thận chăm sóc Thùy Mai suốt mấy chục năm qua chứ? Thỉnh thoảng còn kể cho cô ấy nghe về anh. Lúc đầu cổ có vẻ rất hứng thú – Hàng lông mày rậm khẽ nhướn lên - Nhưng gần đây, màu sắc của mẩu tinh thạch bắt đầu trở nên đen sạm. Tôi đoán Thùy Mai nhớ anh quá nên mới như vậy. Nhưng vừa rồi, nghe thấy người yêu và cô gái khác nói chuyện tình cảm như vậy, chẳng biết cổ còn muốn gặp anh không nữa.
- Tại sao anh phải làm như vậy? – Nước mắt Phong rưng rưng, nó cuối cùng mới tìm ra đủ sức lực để mở miệng – Anh chia cách họ bao nhiêu năm qua mà không thấy tội lỗi sao?
- Nếu tôi không giữ im lặng thì cô nằm mơ cũng đừng hòng có được trái tim Tây Châu – Khánh nhếch môi cười khinh miệt - Không biết cảm ơn thì thôi, sao lại đi oán trách người ta như thế?
- Đừng ở đó mà hành hạ chúng tôi nữa. Cậu muốn gì thì nói mau đi.
- Hãy khoan, để tôi hỏi Thùy Mai xem cổ có muốn gặp anh không – Hắn vừa nói xong liền đưa mẩu tinh thạch lên trước mặt – Thùy Mai à, cô có muốn gặp kẻ đã phụ cô và đi sinh con đẻ cái với một người khác không? Không à? Cô bảo cả đời cũng không muốn gặp hắn nữa sao? Đừng ngu ngốc như thế. Cuộc đời vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm. Sao? Cô muốn chết quách đi à? Giời, việc gì phải đau khổ. Tây Châu không yêu cô thì vẫn còn nhiều người đàn ông khác mà. Hả? Giờ cô lại muốn tôi giúp cô chết cho nhẹ nhỏm à? Nhưng tôi làm sao đành lòng giết cô chứ. Hắn giết cô về tinh thần nhưng tôi cũng không thể giết cô về thể xác được. Ném đại xuống đất ư? Cô có chắc là mình muốn như vậy không? Lãnh Diện Châu, Thùy Mai nói muốn tôi quăng đại cổ xuống đất này. Coi như là giải thoát cho cô ấy đi.
Nguyên Khánh vừa dứt lời đã tung tay ném mẩu tinh thạch bay thẳng về phía đang xảy ra xung đột.
- Đừng, Nam Phong ! – Tây Châu kêu lên một cách yếu ớt khi thấy cô bé đã ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Nó lao vào giữa đám lộn xộn, nhào người xuống đất để bắt cho được mẩu tinh thạch.
- Hồng tử nếu gặp ánh sáng của mộ quang sẽ lập tức tan chảy đấy nhóc con – Khánh mỉm cười nhắc nhở - Tây Châu, nhìn cảnh người yêu cố gắng chuộc lỗi cho anh kìa.
- Quay lại đi Nam Phong – Lòng Châu đau như cắt – Em đừng làm thế…Quay lại với anh đi…
Nam Phong vội vàng nhét mẩu tinh thạch vào trong áo rồi tìm cách len lỏi khỏi đám người đang đánh nhau rất dữ dội. Nhưng giữa chừng, một tên mộ quang đã quất roi trúng người nó khiến cô bé ngã nhào xuống đất.
- Ái chà, té đau quá – Khánh chắt lưỡi.
- Nam Phong…
Tên mộ quang lại vung roi lên và quất xuống liên tục. Tiếng la hét của cô bé vang lên giữa âm thanh hỗn độn như mũi dao đâm toạt bầu không khí.
- Tha cho cổ đi – Tây Châu cắn môi nhìn Khánh – Tôi xin cậu…
- Là con nhóc đó tự lao vào chỗ chết. Ai kêu nó muốn giúp anh bù đắp cho Thùy Mai?
- Chúng bây đúng là quái vật – Thế Toàn lao tới đỡ cô bé đứng dậy – Chạy đi Nam Phong. Cô chạy đi.
Phong vừa lồm cồm đứng dậy đã nghe tiếng kêu đau đớn của anh ấy vang lên phía sau. Nhưng nó không dám nhìn lại mà chỉ biết cắm đầu chạy về phía Tây Châu, hai tay giữ chặt lấy mẩu tinh thạch. Lúc gần tới nơi thì cô bé bỗng té lăn quay khiến mẩu đá lăn long lóc vào người Châu. Anh run rẩy nhặt nó lên thì thấy trên đó lấm đầy máu của Nam Phong. Nước mắt Châu chỉ biết ứa ra mà không nói được lời nào. Anh ấy nghẹn ngào lết lại gần nó và nắm lấy bàn tay gầy guộc
- Mẩu tinh thạch còn nguyên chứ? – Phong ngẩng mặt nhìn Châu – Nó vẫn còn nguyên phải không anh?
Nhưng Tây Châu không trả lời mà chỉ bật khóc khi đưa tay lau đi những giọt máu đang ứa ra trên mặt nó. Mẩu tinh thạch trên tay anh bắt đầu lấp lánh rồi vỡ tung thành nhiều hạt bụi nhỏ. Chúng bay vút lên cao và tản ra khắp không khí. Cơn gió giang tay cuộn những hạt bụi thành một vòng xoáy nhỏ trên mặt đất. Vòng xoáy ấy cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho tới khi một cô gái có gương mặt trông rất giống Nam Phong xuất hiện. Chính sự hy sinh của nó đã giúp cô ấy được giải thoát.
Mọi người đối với ta thiệt là ác nha. Không ai chịu cmt cho ta hết à. Ta hận đời, ta tủi thân. Ta tìm chỗ tự kỷ huhu...Mai lại phải post vào buổi tối thôi. Tiểu Vân dạo này siêu bận hic hic...