CHAP 105.1: ĐẠI KẾT CỤC
Cô bé có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài. Dài đến nỗi cơ thể cũng không muốn vận động.
Hình như trời đang mưa nên không khí có vẻ khá mát mẻ.
Phong từ từ hé mắt nhìn quanh.
Nó thấy mình đang ở trong một căn phòng sơn trắng. Trên trần nhà là hình ảnh của bầu trời xanh với những đám mây xốp trôi bồng bềnh. Âm thanh nghe được lúc nãy là của một chiếc chuông gió màu nâu treo trên cửa sổ.
Ngoài trời quả thật đang mưa. Những giọt nước nhỏ li ti bay lất phất giữa buổi trưa gay gắt.
Cô bé đang tìm cách ngọ nguậy thì cánh tay vô tình chạm phải một làn da vô cùng mềm mại, non nớt.
Tiếng ư ử nho nhỏ khẽ vang lên khiến trái tim Phong muốn ngừng đập.
Bên cạnh nó lúc này là một đứa bé trai chừng bốn tuổi đang nằm thiêm thiếp. Mái tóc đen của nó nhẹ rủ xuống vầng trán, trông cứ hệt như… hình ảnh Tây Châu khi ngủ. Làn da trắng hình như đang phát ra tia sáng óng ánh tại vị trí vô tình bị những tia nắng chiếu vào.
Đứa trẻ này hoàn toàn không bị ảnh hưởng trước sự hiện diện của mộ quang.
Còn chưa hết bàng hoàng thì Phong lại tiếp tục nhận thức thêm sự tồn tại hai “nhân vật” bí ẩn.
Trong góc khuất ở đầu giường, nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, có một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ. Đầu anh ta hơi cúi về trước, giống như là đang ngủ. Vòng tay âu yếm ôm lấy cơ thể bé nhỏ của một đứa con nít mặc váy.
Cô bé ngồi trong lòng người đàn ông, mặt áp sát vào trước ngực anh ta, cánh tay nhỏ cũng yêu thương ôm lấy thân thể to lớn. Mái tóc bồng bềnh của nó đẹp như mây trời, nhưng gương mặt lại hoàn toàn bị vòm ngực rộng lớn kia che khuất.
Chuyện gì đang xảy ra? Nam Phong ngỡ ngàng đến mức sặc to một tiếng.
Nó hốt hoảng nhìn quanh, lòng thoáng mừng vì nhận ra cả hai đứa trẻ đều chưa bị mình làm cho thức giấc.
- Chào em. – Người đàn ông ôm đứa bé gái không biết đã rời khỏi ghế từ lúc nào.
- Anh… - Cô bé chớp mắt liên tục, trong miệng như bị mắc nghẹn - …Anh…
- Thế nào? Mới ngủ hai tháng đã quên mất anh là ai rồi sao?
- Hai tháng? – Phong bối rối đưa tay vò vò mái tóc của mình – Em nhớ mình chỉ vừa…
- Vừa làm gì? – Châu dịu dàng ôm con ngồi xuống bên giường rồi mỉm cười nhìn nó.
- Có thật là anh không? – Cô bé rụt rè đưa tay sờ nhẹ gương mặt anh, ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi ngờ - Em không nằm mơ chứ?
- Em đang mơ một giấc mơ cả đời.
Tây Châu bật cười, tay không quên vuốt má Phong nhè nhẹ.
Đứa trẻ trong lòng cũng bất ngờ cựa mình rồi nũng nịu ôm lấy anh thật chặt.
Nửa gương mặt lộ ra của nó lúc này mới thật khiến cô bé sửng sốt.
Nam Phong có cảm giác trước mắt chính là tấm hình của bản thân lúc bé.
- Nó quá giống em. – Châu không đợi Phong lấy lại bình tĩnh đã khẽ lắc đầu, tay xoa xoa tấm lưng của đứa trẻ - Không chịu ngủ một mình mà chỉ đeo anh suốt.
- Chuyện…chuyện gì …đang xảy ra ở đây vậy?
- Em không chỉ cứu mạng anh mà còn mang đến hai món quà vô giá này.
Cử chị dịu dàng Châu dành cho cô bé kia thật khiến Phong có chút ganh tị. Nó chưa từng thấy anh yêu thương và ôm ấp một “người khác giới” nào như thế trừ bản thân mình.
Đứa con trai nằm kế bên cũng đang bắt đầu nhích lại gần Phong trong vô thức.
Bàn tay thằng nhỏ nhẹ để lên tay nó, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng tạo ra cả một cơn chấn động.
- Hôm đó, Nhật Hy đã dùng rất nhiều hồng tử của cát tinh đã chết để biến em thành hung tinh. Nhưng thử hết cái này đến cái kia mà cơ thể em vẫn một mực kháng cự. Cậu ấy rất thông minh liền tìm ra cách đưa em về nhà – Châu hơi nhíu mày rồi gãi nhẹ trên trán - Nhật Hy nói đó là nơi em có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc. Sức mạnh của ngôi nhà đó đối với em là vô biên. Cậu ta mang em đi cùng với hồng tử cuối cùng còn sót lại và dặn mọi người không được đi theo làm phiền.
- Và việc làm đó đã thành công?
- Ừ, em chỉ có ngủ mà chẳng cần ăn uống gì hết. Sau khi anh tỉnh dậy, Quang Minh mới nói lại rằng Nhật Hy bảo anh đến nhà để đón em. Khi anh vào đến nơi thì chỉ thấy em nằm thở đều đặn trên giường còn cậu ta thì chẳng rõ tung tích.
- Anh ấy không sao chứ? – Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh Nhật Hy không phải là người có thể thản nhiên bỏ lại nó ở đó – Có khi nào…Có khi nào?
- Đừng hốt hoảng. Cậu ta để lại cho em lá thư này – Châu nhoài người về phía tủ rồi lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Phong không hỏi thêm điều gì khác mà vội vàng mở ra xem.
Nét chữ nghiêng ngiêng của Hy lập tức hiện ra với những lời nhắn nhủ thật chân thành và tha thiết:
Tiếng chuông leng keng trong gió cùng hương thơm dịu nhẹ khiến Nam Phong cảm thấy rất dễ chịu.
Cô bé có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài. Dài đến nỗi cơ thể cũng không muốn vận động.
Hình như trời đang mưa nên không khí có vẻ khá mát mẻ.
Phong từ từ hé mắt nhìn quanh.
Nó thấy mình đang ở trong một căn phòng sơn trắng. Trên trần nhà là hình ảnh của bầu trời xanh với những đám mây xốp trôi bồng bềnh. Âm thanh nghe được lúc nãy là của một chiếc chuông gió màu nâu treo trên cửa sổ.
Ngoài trời quả thật đang mưa. Những giọt nước nhỏ li ti bay lất phất giữa buổi trưa gay gắt.
Cô bé đang tìm cách ngọ nguậy thì cánh tay vô tình chạm phải một làn da vô cùng mềm mại, non nớt.
Tiếng ư ử nho nhỏ khẽ vang lên khiến trái tim Phong muốn ngừng đập.
Bên cạnh nó lúc này là một đứa bé trai chừng bốn tuổi đang nằm thiêm thiếp. Mái tóc đen của nó nhẹ rủ xuống vầng trán, trông cứ hệt như… hình ảnh Tây Châu khi ngủ. Làn da trắng hình như đang phát ra tia sáng óng ánh tại vị trí vô tình bị những tia nắng chiếu vào.
Đứa trẻ này hoàn toàn không bị ảnh hưởng trước sự hiện diện của mộ quang.
Còn chưa hết bàng hoàng thì Phong lại tiếp tục nhận thức thêm sự tồn tại hai “nhân vật” bí ẩn.
Trong góc khuất ở đầu giường, nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, có một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ. Đầu anh ta hơi cúi về trước, giống như là đang ngủ. Vòng tay âu yếm ôm lấy cơ thể bé nhỏ của một đứa con nít mặc váy.
Cô bé ngồi trong lòng người đàn ông, mặt áp sát vào trước ngực anh ta, cánh tay nhỏ cũng yêu thương ôm lấy thân thể to lớn. Mái tóc bồng bềnh của nó đẹp như mây trời, nhưng gương mặt lại hoàn toàn bị vòm ngực rộng lớn kia che khuất.
Chuyện gì đang xảy ra? Nam Phong ngỡ ngàng đến mức sặc to một tiếng.
Nó hốt hoảng nhìn quanh, lòng thoáng mừng vì nhận ra cả hai đứa trẻ đều chưa bị mình làm cho thức giấc.
- Chào em. – Người đàn ông ôm đứa bé gái không biết đã rời khỏi ghế từ lúc nào.
- Anh… - Cô bé chớp mắt liên tục, trong miệng như bị mắc nghẹn - …Anh…
- Thế nào? Mới ngủ hai tháng đã quên mất anh là ai rồi sao?
- Hai tháng? – Phong bối rối đưa tay vò vò mái tóc của mình – Em nhớ mình chỉ vừa…
- Vừa làm gì? – Châu dịu dàng ôm con ngồi xuống bên giường rồi mỉm cười nhìn nó.
- Có thật là anh không? – Cô bé rụt rè đưa tay sờ nhẹ gương mặt anh, ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi ngờ - Em không nằm mơ chứ?
- Em đang mơ một giấc mơ cả đời.
Tây Châu bật cười, tay không quên vuốt má Phong nhè nhẹ.
Đứa trẻ trong lòng cũng bất ngờ cựa mình rồi nũng nịu ôm lấy anh thật chặt.
Nửa gương mặt lộ ra của nó lúc này mới thật khiến cô bé sửng sốt.
Nam Phong có cảm giác trước mắt chính là tấm hình của bản thân lúc bé.
- Nó quá giống em. – Châu không đợi Phong lấy lại bình tĩnh đã khẽ lắc đầu, tay xoa xoa tấm lưng của đứa trẻ - Không chịu ngủ một mình mà chỉ đeo anh suốt.
- Chuyện…chuyện gì …đang xảy ra ở đây vậy?
- Em không chỉ cứu mạng anh mà còn mang đến hai món quà vô giá này.
Cử chị dịu dàng Châu dành cho cô bé kia thật khiến Phong có chút ganh tị. Nó chưa từng thấy anh yêu thương và ôm ấp một “người khác giới” nào như thế trừ bản thân mình.
Đứa con trai nằm kế bên cũng đang bắt đầu nhích lại gần Phong trong vô thức.
Bàn tay thằng nhỏ nhẹ để lên tay nó, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng tạo ra cả một cơn chấn động.
- Hôm đó, Nhật Hy đã dùng rất nhiều hồng tử của cát tinh đã chết để biến em thành hung tinh. Nhưng thử hết cái này đến cái kia mà cơ thể em vẫn một mực kháng cự. Cậu ấy rất thông minh liền tìm ra cách đưa em về nhà – Châu hơi nhíu mày rồi gãi nhẹ trên trán - Nhật Hy nói đó là nơi em có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc. Sức mạnh của ngôi nhà đó đối với em là vô biên. Cậu ta mang em đi cùng với hồng tử cuối cùng còn sót lại và dặn mọi người không được đi theo làm phiền.
- Và việc làm đó đã thành công?
- Ừ, em chỉ có ngủ mà chẳng cần ăn uống gì hết. Sau khi anh tỉnh dậy, Quang Minh mới nói lại rằng Nhật Hy bảo anh đến nhà để đón em. Khi anh vào đến nơi thì chỉ thấy em nằm thở đều đặn trên giường còn cậu ta thì chẳng rõ tung tích.
- Anh ấy không sao chứ? – Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh Nhật Hy không phải là người có thể thản nhiên bỏ lại nó ở đó – Có khi nào…Có khi nào?
- Đừng hốt hoảng. Cậu ta để lại cho em lá thư này – Châu nhoài người về phía tủ rồi lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Phong không hỏi thêm điều gì khác mà vội vàng mở ra xem.
Nét chữ nghiêng ngiêng của Hy lập tức hiện ra với những lời nhắn nhủ thật chân thành và tha thiết:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét