CHAP 66: NGƯỜI MỘT NHÀ (P1)
Buổi sáng của Phong bắt đầu với cảm giác sảng khoái chưa từng có. Suốt đêm qua, hương bạc hà thơm ngát chưa lúc nào rời khỏi người nó. Vị the the mát lạnh lúc này vẫn còn nồng đậm trong miệng, nhắc nhớ cô bé về những điều đã xảy ra. Phong ngại ngùng mở mắt nhìn quanh, lòng cầu mong Tây Châu đã rời khỏi. Nhưng khốn khổ thay, gương mặt tuấn tú có xen chút mệt mỏi của anh lại là thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy.Chẳng những thế, hai tay Châu lại còn đang ôm lấy cô bé.
Gió lùa vào phòng khiến những sợi tóc bay lòa xòa trên trán anh một cách thanh thản.
Tây Châu vẫn chưa thức dậy.
Việc này đúng là rất lạ nha!
Biết nhau từ trước đến giờ, nó hình như chưa lần nào có cơ hội nhìn thấy anh ngủ. Lần cắm trại trước, Phong cũng bị đánh lừa đó thôi. Cứ tưởng là Châu đã ngủ say, ai ngờ anh ấy chỉ đang ngồi suy nghĩ. Nhờ vậy mà nó có được dịp hú tim…
Thử đưa tay qua lại trước mặt anh, Phong thấy người con trai này cũng không tỏ ra chút phản ứng. Gương mặt thanh thản đã biến anh thành đứa trẻ không hề phòng thủ và hoàn toàn vô hại.
- Hôm nay em có muốn đến trường không?
- Hả? – Nó giương mắt về phía vừa phát ra giọng nói, miệng lắp bắp – Anh, anh…anh chẳng phải đang ngủ sao?
- Em cứ ngọ nguậy như thế, anh làm sao ngủ được? – Châu mỉm cười xoay người đi, bàn tay chậm rãi luồn vào tóc – Hôm nay là ngày cuối trước khi nghỉ tết. Anh nghĩ em muốn gặp lại bạn bè.
- Nhưng từ đây về trường…xa lắm nha.
- Chuyện đó không thành vấn đề….Chỉ cần em muốn…
- Cả chị Vân và anh Vũ cũng vậy sao? – Cô bé ráng hỏi lại – Anh có thể đưa cả ba người bọn em đến trường à?
- Đương nhiên – Châu bật cười trước sự ngây thơ của nó – Nhưng em phải đi rửa mặt và chải lại đầu tóc đi.
Ấy chết, Phong bỗng giật mình nhớ ra.
Lúc nào ngủ dậy, đầu tóc nó cũng dựng lên như bị nhiễm điện. Để anh ấy có dịp nhìn thấy đúng là mất mặt quá đi.
- Đợi em một lát – Cô bé ba chân bốn cẳng trườn xuống đất.
Nhưng mới đi được nửa đường nó đã quay phắt lại
- Tây Châu – Hai mắt tròn xoe nhìn Châu chăm chăm– Sáng nay… anh không bị điếc?
- Chứ em muốn như thế à? - Anh ấy nhướn mày về phía cô bé với một chút tinh quái, tâm trạng xem bộ đã khá hơn hôm qua nhiều lắm.
Phong hơi nghiêng người để quan sát Châu và phát hiện trên tai anh đang gắn thứ gì đó màu đen rất lạ. Chẳng lẽ là máy trợ thính như của con người? Anh ấy lấy nó ở đâu ra thế?
- Tối qua, Nhật Hy có đến – Châu từ tốn bước khỏi giường, tay phải đẩy nhẹ cô bé về phía phòng tắm – Cậu ta đưa anh cái này. Kể ra cũng rất hữu dụng.
- Anh Nhật Hy đến? Sao anh không kêu em dậy? – Nó không giấu được vẻ tiếc rẻ - Em có chuyện muốn hỏi ảnh.
- Anh có gọi nhưng em cứ ngủ say như chết – Châu nháy mắt với Phong lần cuối rồi nhanh tay đóng cửa lại
Khao khát quay về trường của Phong bất ngờ xẹp xuống như quả bóng xì hơi khi nó nhớ ra người sẽ ngồi chung bàn với mình trong lớp là ai. Tên điên ấy không biết đã bình tĩnh lại hay chưa. Hắn sẽ tiếp tục làm thủ lĩnh hay bị mọi người tống cổ đến nơi khác? Nếu Tây Châu và Nguyên Khánh gặp nhau, liệu họ có đánh nhau đến một mất một còn? Chị Kim Tinh vì Châu mà chết nên Khánh nhất định sẽ hận anh ấy thấu xương.
- Cậu ta có nói gì, em cũng đừng để ý – Châu dịu dàng đặt tay lên vai nó khuyên nhủ - Anh không để tình trạng này kéo dài lâu đâu.
- Em biết rồi – Cô bé miễn cưỡng gật đầu, chuẩn bị xoay lưng bước vào lớp – Gặp anh sau nhé!
- Đợi đã - Anh ấy bất ngờ nắm lấy tay nó, môi lướt nhẹ qua trán Nam Phong – Anh sẽ đến tìm em ngay khi có thể.
Lời hứa hẹn đượm tình cảm khiến mặt nó ửng đỏ. Giữa thanh thiên bạch nhật, người con trai này sao có thể?
Phong không dám nhìn Châu mà cứ thế đi thẳng vào lớp. May là chưa bị ai phát hiện. Cứ tâm trạng lén lút này thì không được. Hoặc là nó mau chóng thích nghi, hoặc bàn bạc lại với Châu về vài nguyên tắc ứng xử nơi công cộng thôi.
Nguyên Khánh vừa thấy cô bé xuất hiện đã tự động bước ra, mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Tây Châu chưa rời khỏi mà kiên trì đứng ngoài cửa. Ánh mắt anh nhìn mông lung vào lớp học, khéo léo che đậy đối tượng chính đang được quan sát.
Khi đảm bảo là hắn đã nhìn thấy, Tây Châu mới thong thả đứng thẳng người, một mạch đi về phía cầu thang.
Lúc rảo bước qua hành lang, anh tình cờ trông thấy hai dáng người đang giằng co. Một trong hai bị đối phương lôi tuột vào nhà vệ sinh một cách thô bạo. Chẳng lẽ giờ phút này vẫn còn có hung tinh nào cả gan ra tay một cách trắng trợn như thế?
Rút vội hai tay ra khỏi túi, Châu nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
- Nói, mày là yêu quái phương nào – Tiếng hét lớn vang lên kèm theo âm thanh của một cú va chạm mạnh.
- Tôi không phải yêu quái – Tiếng rên rỉ nghe đầy đau đớn – Họ nói tôi là một hồng tử.
- Còn dám đặt điều à? – Giọng nói lúc đầu lại gầm lên – Không dạy cho mày một bài học thì khó lòng chừa được.
Nắm đấm lớn vừa vung lên đã bị bàn tay cứng như sắt giữ lại.
- Người này không nói dối – Châu một tay đã kéo được Vũ ra khỏi người con trai lạ mặt – Anh ta đích thị là một hồng tử.
- Anh là ai?
Vũ nhăn nhó xoa xoa cái lưng rồi giương mắt nhìn hai chàng trai đang vì mình mà bừng bừng sát khí. Bốn mắt xoáy vào nhau trong ít giây rồi đồng loạt thu hồi chiêu thức.
- Tây Châu?
- Cậu hẳn đến từ chỗ Nhật Hy – Châu vui vẻ chìa tay về phía trước – Rất vui vì đã có thiện ý giúp chúng tôi.
- Khách khí quá – Chàng trai vội vàng bắt lấy bàn tay ấy – Chuyện của anh, chúng tôi đã được nghe kể. Được làm việc cùng với Tây Châu là may mắn mà mọi người trông đợi.
- Cậu tên gì?
- Trung,… Kiên Trung.
- Lần này, các cậu đến bao nhiêu người?
- Trước mắt khoảng hai mươi người. Sau đó có thể sẽ nhiều hơn.
- Mọi người tập trung lại một chỗ hay là…?
- Tùy hứng. – Trung khẽ nhún vai – Tôi cũng không rõ những người kia đã chọn cho mình lớp nào.
- Cũng sắp tới giờ vào lớp rồi – Châu liếc mắt nhìn đồng hồ - Cậu nên trở lại vị trí đi. Giờ ra chơi, đừng quên đến phòng trên cùng để họp.
- Vậy tôi đi trước – Chàng trai nhìn nhanh Vũ một cái – Xin lỗi vì đã mạnh tay với cậu, hồng tử “to xác”
Trừng mắt ngó anh ta, Nam Vũ chỉ biết hừ một tiếng rồi thôi. Có Tây Châu ở đây nên anh cũng không muốn đôi co với con người nóng nảy đó làm gì. Nhưng Trung rõ ràng đã dùng rất nhiều sức khi xô Vũ vào tường. Báo hại cái lưng anh giờ đau điếng, khắp người ê ẩm.
- Anh có bị thương chỗ nào không? – Tây Châu bất ngờ cất giọng lễ độ - Cậu ta mới đến nên có chút hiểu lầm.
Anh?
Vũ không biết mình có nghe lầm không?
Va vào tường một cú mà lỗ tai anh cũng có vấn đề luôn ư? Một người như Tây Châu làm sao có thể mở miệng gọi Vũ là anh được? Họ trước giờ vẫn là bạn bè của nhau mà.
Đang bần thần nghĩ ngợi thì câu nói thứ hai của Châu lại vang lên như một tiếng sấm:
- Lần sau, nếu có nhìn thấy ai lạ mặt thì anh cũng cứ giả đò như không hề hay biết. Phòng trường hợp chuyện như hôm nay lại xảy ra. Em sợ mình không thể có mặt kịp lúc để giúp anh thôi.
Trời ạ, cậu ta đúng là muốn làm Vũ đi không nổi nha. Chẳng những gọi anh là “anh” mà còn xưng “em” ngọt xớt như thế là nghĩa làm sao?????
Một tuần mới tốt lành nha các đồng chí. Ngày mai sẽ cố gắng sắp xếp cho Quang Minh và Đông Vân có dịp lò mặt ra. Hình như lúc viết mấy chap này, tâm trạng TV rất vui vẻ nên sẽ không có sóng gió nổi đâu. Chỉ có sóng gió chìm, bom nổ chậm hẹn sẵn trong ấy. Đợi đến giờ thì nổ BÙM một phát thôi. ^^
0 nhận xét:
Đăng nhận xét