CHAP 77: GIAO THỪA ẤM ÁP
Nó đánh một vòng ra sân, lòng nhẹ nhàng như kẻ đang lạc bước trên tiên giới. Gần đây không có con yêu tinh nào tìm tới nên cuộc sống của Phong cũng yên bình hơn trước.
Trời đã về khuya nhưng không khí vẫn rất ồn ào, náo nhiệt. Ai cũng muốn thức đến 12h để đón mừng năm mới. Khu vườn giăng đầy những sợi dây đèn lấp lánh màu sắc. Những cái cây sáng rực, mặt hồ lung linh ánh sao càng làm khung cảnh thêm thơ mộng. Tiếng đàn dương cầm từ trên lầu vọng xuống khiến Phong vô cùng xúc động.
Nó nhận ra bản nhạc này.
Anh Vũ vẫn thường chơi mỗi khi tết đến. Nhưng đó là lúc ba má còn sống. Đã nhiều năm rồi mới được nghe lại khiến cô bé thấy mình như được sống lại khoảng thời gian trong quá khứ. Phong xoay người về phía căn nhà và ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng anh. Nam Vũ đang mặc bộ đồ do nó mua cho và đánh đàn rất hăng say. Cuối cùng, anh ấy cũng không tìm cách lẩn trốn và chối bỏ những kỉ niệm hạnh phúc của gia đình nữa. Điều này khiến cô bé mừng đến rơi nước mắt.
Nhưng bản thân Phong có phải rất hèn nhát? Nó sắp sửa ra tay phá hủy một gia đình nhỏ do chính mình và Tây Châu gây dựng. Cô bé sắp sửa giết chết giọt máu của anh, đứa trẻ mà vừa thành hình đã yêu quý anh hệt như nó.
Không ai có thể cho Phong lời khuyên.
Không ai có thể giúp cô bé.
Có lẽ nó cần phải mạnh mẽ hơn. Không thể tiếp tục nuôi suy nghĩ sẽ nương tựa vào Châu hay bất cứ ai khác. Tự quyết định những việc có liên quan đến mình là cách tốt nhất để không trở thành gánh nặng cho mọi người.
- Em không sợ lạnh sao? – Tây Châu bất ngờ choàng lên người Phong chiếc áo khoác đen của chính mình.
- Anh đứng đây từ lúc nào? - Nó tá hỏa khi nhận ra sự hiện diện đầy bất ngờ này.
- Đủ lâu để nhận ra em đang bị lạnh – Anh ấy vòng tay qua người cô bé để kéo nó sát lại gần mình
- Cảm ơn anh.
- Có phải em đang nhớ ba má?
Tây Châu vừa tựa đầu lên mái tóc Phong đã khiến cảm giác phấn chấn trong nó trỗi dậy.
- Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình, em nhé.
- Chúng ta? – Cô bé nắm ấy cánh tay anh, hỏi lại.
- Phải. Anh và em nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Câu nói chợt khiến lòng Phong tê tái. Nếu Tây Châu biết nó đang mang trong người giọt máu của anh thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào? Đó là niềm vui hay một nỗi bất hạnh? Dù sao ảnh cũng không hề nghĩ đến chuyện nó có thể hiện diện trên đời này. Nếu mất đi cũng chẳng có gì phải đau khổ.
- Anh sao thế? – Nó hỏi khi thấy Châu gục mặt lên vai mình.
- Đầu anh đau quá!
Một dòng máu đỏ lại bắt đầu chảy ra từ lỗ tai anh.
- Lên phòng em nằm nghỉ tí đi – Phong lập tức xoay người lại để đỡ lấy Châu - Em sẽ giúp anh tìm thứ gì đó để băng nó lại.
Cô bé nhanh nhẹn quàng tay anh ấy qua vai mình rồi dìu Châu đi vào nhà. Động tác thuần thục như những người đã quen sống trong các tình huống khẩn cấp.
Phong để anh nằm xuống giường và bắt đầu đi kiếm dụng cụ. Nó biết anh ấy rất đau nhưng đang cố chịu đựng. Sao cứ phải vất vả như thế? Nếu khó chịu thì cứ la, cứ nhăn nhó đi. Có chết gì đâu chứ?
Phong đưa tay tháo cái máy gắn trên tai Tây Châu để lau đi vết máu. Anh ấy hơi mím môi nhưng vẫn nằm im như một đứa trẻ. Cô bé cố gắng làm thật nhanh rồi lấy gạc sạch băng lại. Sau đó, nó xuống nhà nhúng ướt chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Châu.
Tại sao đến giờ này mà vết thương vẫn chưa lành? Phải làm sao thì anh ấy mới có thể bình phục hoàn toàn? Mấy ngày nay thấy Châu nói cười vui vẻ, Phong cứ tưởng đâu lỗ tai của anh đã gần như khỏe hẳn. Ai ngờ lại nghiêm trọng thế này. Nếu Tây Châu có bề gì, nó cũng chẳng thiết sống nữa.
- Anh hãy ráng lên – Cô bé cố kềm nước mắt.
Mười giờ rồi mười một giờ cứ thế trôi qua. Tây Châu vẫn nằm lặng im trên chiếc giường của cô bé.
Hình như anh ấy đang ngủ.
Cơn đau tạm rút đi để nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Anh Quang Minh phải cứu vãn tình thế bằng cách nói với thầy rằng một người bạn của Tây Châu vừa bị tai nạn nên anh ấy phải gấp rút vào bệnh viện. Nếu không, chỉ sợ bác ba nghĩ lung tung rồi sốt sắng chạy đi tìm.
Chị Vân và anh Vũ cũng lén lên thăm mấy lần nhưng thấy ảnh lúc nào cũng đang ngủ nên sau đó lại lẳng lặng đi ra. Chỉ có Nam Phong là không dám rời chiếc giường nửa bước. Nó sợ khi Tây Châu tỉnh lại, không thấy ai ở cạnh sẽ rất cô đơn.
- Nam Phong… - Anh ấy bắt đầu trở mình và gọi tên cô bé.
- Anh thấy sao rồi? – Nó lật đật cầm bàn tay anh, áp sát vào mặt – Có đỡ hơn tí nào không?
- Nước…
- Được rồi. Đợi em xíu.
Phong nhào tới chụp lấy chai nước để trên bàn, đổ vội vàng vào chiếc ly nhựa rồi quay lại giường. Cô bé luồn tay xuống cổ để đỡ Châu ngồi dậy. Anh ấy có vẻ rất khát nên uống nhanh lắm. Nhiều lúc còn ho sặc sụa. Dường như mỗi lần cát tinh bị thương là nước lọc giống như thuốc bổ. Mấy lần chăm sóc anh Nhật Hy, Quang Minh rồi bây giờ là Tây Châu, Nam Phong thấy đều có chung đặc điểm này.
- Tai nghe của anh…
- Đây, của anh đây. – Nó liền đặt cái vật nho nhỏ màu đen vào tay anh – Điếc một lát cũng có chết đâu mà sợ.
- Không nghe thấy gì sao bảo vệ em được? Lỡ như có con gì tìm đến biết tính sao?
- Anh dựa vào đây đi – Cô bé nhanh nhẹn kê thêm một cái gối vào thành giường.
Sau đó nó bay đến cửa sổ, mở toang hết cỡ và cột tấm rèm gọn qua hai bên. Đã mười một giờ bốn mươi lăm rồi. Còn mười lăm phút nữa là đến giao thừa. Trên bầu trời sẽ có rất nhiều pháo hoa. Phong không muốn Tây Châu bị lỡ mất giây phút này.
Xong xuôi đâu đó, cô bé mới quay lại và ngồi xuống cạnh anh:
- Vậy là mình vẫn kịp cùng nhau đón giao thừa.
- Anh xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng.
- Em có lo lắng gì đâu – Nó chối bay biến – Chẳng phải bây giờ anh đã tỉnh lại rồi sao?
- Nam Phong, em không…
Châu còn chưa kịp nói hết câu thì nó đã nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn rồi khẽ khàng:
- Đừng xin lỗi em... Đâu phải ai cũng có cái quyền được lo lắng và chăm sóc anh…
- Anh…
- Không cần nói gì cả - Cô bé tiếp tục ngã đầu lên vai Châu, thủ thỉ – Em hiểu mà.
Cạ mặt mình vào cái đầu ngoan cố và bướng bỉnh của Phong, anh thấy lòng dâng lên cảm giác ấm áp rất dễ chịu. Giả sử cô bé có là một loại thuốc độc, một loại thuốc độc có hương thơm quyến rũ, Châu cũng tình nguyện đón nhận. Dù người đời có mắng chửi anh là một kẻ ngu ngốc, Châu cũng cam tâm nhận lấy.
Cá tính này có phải quá trưởng thành so với tuổi của nó? Chẳng lẽ vì từ nhỏ đã phải đối mặt với đau khổ nên trái tim Phong mới trở nên sâu sắc và đằm thắm như bây giờ? Nhiều người vì quá thương tâm mà tâm hồn bị hóa thành sỏi đá. Nhưng cô bé thì ngược lại. Bản chất tốt đẹp càng khiến nó trở nên nhạy cảm và kiên cường. Càng tổn thương, Phong càng dễ thấu hiểu cho nỗi đau của người khác. Người con gái như vậy, Châu biết tìm đâu ra người thứ hai?
Chuông đồng hồ vừa điểm mười hai tiếng thì nhiều tiếng nổ lớn vang lên. Pháo hoa được bắn lên trời và bung xòe giữa cuộc hội ngộ màu sắc. Tiếng nhạc rình rang, tiếng mọi người la hét và chúc mừng vang lên khắp chốn.
Trong căn phòng nhỏ trên lầu, có hai người đang hạnh phúc cùng nhau đón mừng năm mới, năm bắt đầu của những sự kiện trọng đại, mở ra kỉ nguyên mới cho hai dòng họ hung và cát.
Nam Phong nép sát vào người Tây Châu, lắng nghe tiếng hồng tử của anh đang chuyển động. Bất giác, nó đưa tay sờ lên bụng mình và thấy dường như có thứ gì đó cũng vừa nhúc nhích…
Ngày mới tốt lành. Mai TV nghỉ. Thứ năm thứ sáu lại post tiếp.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét