Hành động vừa rồi đã mang đến cho Yên Nhi một trận run lẩy bẩy. Thần Tuyên hẳn đã phát hiện ra mọi việc. Anh ta đến lúc giận vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy mới càng khiến Nhi thấy sợ. Cô không dám phản kháng, cũng không dám đẩy bàn tay đang quấn lấy eo mình ra. Chỉ biết miễn cưỡng đóng nốt vai người vợ hiền thục.
- Sao anh Tư không cùng chị qua đây? – Tuyên bắt đầu màn xã giao quen thuộc – Nếu nói trước thì em đã chuẩn bị một bữa tiệc.
- Không cần. – Nguyệt Hoa nhìn thấy cử chỉ âu yếm của vợ chồng cậu em thì trong lòng càng lo lắng – Tứ ca bận lắm chứ đâu rảnh rỗi như đám phụ nữ bọn chị.
Có khi nào cô đã bị Tuyết Vinh lừa? Cứ nhìn cách người đàn ông trước mặt hết vuốt tóc lại nhìn cô gái bên cạnh bằng ánh mắt ngà ngà say đắm, Nguyệt Hoa càng lúc càng nghi ngờ.
- Em nghe Tuyết Vinh kể là chị bảo cô ấy cắt tóc… – Tuyên tiếp tục trình diễn một màn mân mê mấy sợi tóc dài của vợ rồi cười nhạt - …phải không?
Đối với loại phụ nữ này, anh thấy mình cũng chẳng cần tỏ ra lịch sự.
- Chuyện đó… - Nguyệt Hoa cười gượng, cố che lấp sự căng thẳng.
Cậu ta đến ba còn dám chống đối thì nói gì người chị dâu như Hoa?
- Lúc đó là vì chị chưa biết…
- Biết gì?
- Biết là em rất thích mái tóc dài của Tuyết Vinh.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngập kia, Tuyên biết ngay là chị Tư đang phát sốt. Dù sao cũng không muốn nhìn thấy cô ta thêm một giây phút nào nữa, anh đành lên tiếng đuổi khéo:
- Em tính cùng vợ đi dạo một lát. Không biết chị…?
- Ồ không, chị còn nhiều việc ở nhà. – Nguyệt Hoa lập tức chớp lấy cơ hội – Khi khác lại ghé thăm các em.
- Vậy chị đi thong thả.
Yên Nhi cả buổi chẳng nói được câu nào, chỉ biết hết đưa mắt nhìn Tuyên lại quay sang người phụ nữ ngồi ở phía đối diện. Nguyệt Hoa rời khỏi đây cũng đồng nghĩa với việc bản thân cô sắp phải một mình gánh chịu tất cả. Sử Thần Tuyên không biết có khi nào đem cô tống vào địa ngục hay không. Với tính khí nóng như lửa của anh ta, Yên Nhi thấy việc đó có khả năng lắm.
- Em… - Đợi chị Tư hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, Tuyên mới từ tốn xoay mặt cô về phía mình - …Có gì muốn nói với anh không?
Ực.
Nhi chậm rãi nuốt nước miếng. Cô khó lòng phân biệt trong giọng nói ngọt ngào kia có bao nhiêu phần tức giận.
- C…Có..ó..!
- Vậy thì nói đi. – Tuyên cố tình mở ra cho Yên Nhi cơ hội cuối cùng – Anh muốn nghe chính miệng em kể lại.
- Kể lại?...Kể…lại cái gì? – Cô lắp bắp trả lời.
Có thể gã hung thần này vẫn chưa nghe được bao nhiêu. Yên Nhi tuyệt đối không nên đầu hàng nhanh như vậy.
- Thế sao em bảo có điều muốn nói?
- Tôi…tôi chỉ định nhắc anh… Nên làm gì đó với cánh cửa.
- Cánh cửa thế nào?
- Đừng để người lạ tự ý ra vào một cách dễ dàng như vậy… Thật…thật bất tiện…
- Chỉ thế thôi sao?
- Còn…còn nữa…
- Còn nữa thì nói nhanh đi.
Trời ạ, cô nàng đang muốn thử thách tính chịu đựng của anh sao?
- Tôi còn muốn ra thăm mấy đứa nhỏ…
- Em!?!?!? – Tuyên tức khí, chồm người đẩy Yên Nhi nằm xuống ghế - Anh muốn biết chị Tư đến đây làm gì. Em không hiểu hay cố tình giả vờ không biết, Hả?????
- Chị ấy bảo tôi nói với mọi người rằng anh dùng quyền lực để ép người. – Cô vì quá hoảng sợ nên đã vội vàng nói ra mọi việc – Buộc tôi phải ở lại làm vợ…
Lửa giận lóe sáng trong mắt Tuyên khiến tim Yên Nhi đập thình thịch. Trước ánh nhìn như thiêu đốt của anh, cô chỉ biết quay mặt đi, nhắm chặt cả hai mắt.
- Vậy là em nghe theo sao? – Tuyên khẽ hỏi lại với vẻ không tin được – Em vì những lời đó mà muốn tố tội anh?
- Nguyệt Hoa nói nếu làm như vậy, tôi sẽ được trở về hạ giới. – Yên Nhi vẫn không dám nhìn anh, miệng tuôn ra câu chữ như một cái máy.
- Đến bây giờ vẫn còn mong về nhà. – Người đàn ông nhếch miệng cười lạnh – Chẳng phải lần trước anh đã cho em cơ hội đầu thai rồi sao?
- Đầu thai đương nhiên chẳng còn nhớ gì nữa. - Yên Nhi bấy giờ mới tức tối mở mắt nhìn thẳng về phía đối diện.
- Thì hai chữ “về nhà” của Nguyệt Hoa chính là như vậy.
Ngữ khí lạnh như băng khiến lòng cô thắt lại. Người phụ nữ kia hóa ra đã dùng biện pháp chơi chữ để gài bẫy Yên Nhi.
- Tôi…
Câu nói còn chưa kịp thốt ra đã thấy Thần Tuyên lạnh lùng đứng dậy. Việc Yên Nhi dễ dàng bị những lời ngon ngọt của một người xa lạ dẫn đến mất lòng tin nơi anh khiến Tuyên vô cùng thất vọng. Chẳng lẽ trong mắt cô, những lời anh nói ra hoàn toàn không có chút giá trị?
Không phải Tuyên lo lắng hậu quả của việc bị vu khống mà chỉ là hụt hẫng vì tất cả tình cảm chân thành chỉ thu được một số không to tướng. Hơn nữa, cô ấy còn tính đem tội danh đó đổ lên đầu anh, thứ tội lỗi đã Tuyên căm hận ba đến xương tủy.
- Tôi đã giúp em tìm hiểu. – Tiếng “anh” trong phút chốc đã trở nên khó nói – Yên Chi quả thật đã chết từ mười lăm năm trước. Sáng ngày mai, sẽ có người đưa em về gặp gia đình.
Nói xong những điều cần thiết, Tuyên liền xoay lưng rời đi. Mắt cũng chẳng buồn nhìn qua chỗ Yên Nhi một cái. Lòng anh bị tổn thương nhưng lại không thể dùng bất cứ lời lẽ nào nặng nề đối với cô gái trước mặt. Chỉ còn một cách là tìm chỗ nào yên tĩnh mà suy ngẫm lại. Chỗ ấy tốt nhất đừng có cô ấy…
- Đợi đã !
Nhìn thấy dáng anh đi về phía cửa, trong lòng Yên Nhi không biết vì sao lại rất thương tâm. Mọi việc ra nông nỗi này hoàn toàn không phải do cô cố ý.
Nghe tiếng Nhi gọi, bước chân Tuyên thoáng ngừng lại. Một hy vọng yếu ớt chợt lóe lên, anh đang mong cô sẽ nói điều gì đó để trái tim mình có thể giảm bớt thương tổn.
- …Cảm ơn!
Hai tiếng xã giao khiến cõi lòng Tuyên càng trở nên băng giá. Đến giờ này vẫn dùng những lời khách sáo ấy để nói với anh, xem ra Yên Nhi thật sự chưa có ý định dành cho Tuyên bất kỳ vị trí nào trong trái tim cô cả.
Anh bước nhanh khỏi phòng với hai bàn tay nắm chặt. Ngày hôm nay, không biết sẽ có bao nhiêu người bất hạnh bị ghi ngay hai chữ “Cổng Ba” trong quá trình phán quyết.
Yên Vũ sau khi được ngủ một giấc đã thấy tỉnh táo hơn trước. Thần Tuyên chu đáo còn chuẩn bị cho cô cả quần áo sạch sẽ. Tuy không có được vẻ lịch lãm như Young Min nhưng anh chàng vẫn toát ra vẻ đĩnh đạc rất đặc biệt.
Yên Vũ định bụng sẽ sang trò chuyện cùng Yên Nhi nhưng vừa bước vào đã trông thấy chị cô đang ngồi thất thần trên ghế. Hai mắt Yên Nhi long lanh như sắp khóc. Bàn tay phải nắm chặt lấy tay trái trong trạng thái của một người đang tự dằn vặt.
- Chị… - Yên Vũ bước đến thật nhanh nhưng lại không dám nói lớn – Chị sao thế?
- Anh ấy chưa bao giờ giận dữ như vậy… – Giọng Yên Nhi hơi run – Chị chưa bao giờ thấy ảnh lạnh lùng như thế…
- Anh ấy là anh Thần Tuyên à?
- Yên Vũ. – Yên Nhi bất ngờ chụp lấy tay cô – Em nói xem, vì sao phải đau lòng vì anh ta chứ? Thần Tuyên có tức giận hay tổn thương cũng chẳng liên quan đến chị. Việc gì chị phải…phải ân hận…phải cảm thấy có lỗi thế này?
- Nhưng cuối cùng thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Chị chọc giận anh ấy sao?
Bốn mắt nín lặng nhìn nhau. Một người chờ đợi câu trả lời. Một người lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong lòng Yên Nhi chỉ có hai chữ “chạy trốn”. Trốn khỏi một sự thật vô tình bị ánh sáng lướt qua.
Bạn bè bình thường cũng có thể quan tâm đến nhau phải không? Bạn bè bình thường vẫn có thể vì nhau mà khổ tâm chứ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét