Mối tình đầu
Giá phòng trọ ở bến xe miền Đông hôm ấy đã là hai mươi lăm ngàn. Đã hai giờ. Đêm nhờ nhờ sáng của màu ánh trăng gần rằm.
Họ đến, có lẽ là cặp gần cuối, gã trai say lảo đảo. Cô bé đi trước lập cập mở cái bót đầm trả tiền. Thằng nhỏ dẫn phòng, chắc là con bà chủ, liếc trộm. Cô bé ngồi xuống đệm giường trắng một màu khả nghi, bật quạt cây rồi nói trống không:
- Tắm trước đi, xà bông nè.
Hai mươi chín tuổi, Lê Mạnh Thái, kỹ sư phần mềm của Ngân hàng Công thương lần thứ hai vào Sài Gòn. Anh đi cùng sếp mua hệ thống máy vi tính mới. Computer đang là thời thượng trong nghệ thuật trang trí nội thất. Lần trước mua cả dàn Olivetti đã được tín nhiệm. Ban Giám đốc khen màu sơn nhã. Tiền dư của thương vụ này dôi hơn. Sếp và anh đã thông minh. Bên bán máy rủ đi nhậu bia ôm. Đêm nhậu đó hết hơn trăm triệu. Đêm nhậu đó, sếp say và làm trò khỉ. Đêm nhậu đó, giữa hai thùng Tiger và San Miguel, Thái đã gặp cô bé.
Chàng tai tắm xong ngồi hút thuốc. Nước lạnh làm anh tỉnh rượu. Chai Hennessy lúc tàn bữa bị tính đắt khủng khiếp. Toilet không có cửa. Chỉ khẽ nghiêng người là thấy cô gái khoả thân đang tắm.
“Lúc ấy anh hơi run. Không bao giờ anh nghĩ em lại là con gái. Sao em lại chọn anh. Bia ôm, lần đầu tiên anh uống. Theo em đến quán trọ đó, nếu không uống nhiều rượu chắc gì anh dám đi. Anh yêu em, bé của anh. Anh yêu em. Sài Gòn tạp nham. Sài Gòn trác táng. Giữa cái đô hội bẩn thỉu đó, em là sự trong trắng duy nhất còn sót lại. Em yêu, anh hạnh phúc”.
Khoảng 4h, gần sáng, cô bé tỉnh giấc. Cô quay sang bên. Chàng trai cũng không ngủ, lại hút thuốc. Cô bé quàng áo vào toilet.
“Cứ uống Tiger là em đau bụng hoài mà”.
Chàng trai vẫn hút thuốc.
“Em lạ thật”.
Không thấy cô gái trả lời.
“Rồi anh sẽ nhớ em lắm”.
“Anh quên em ngay thôi”.
“Anh thấy em uống nhiều bia khủng khiếp”.
“Mấy lon cuối em toàn đổ vào xô đá”.
“Em làm ở đấy lâu chưa?”
“Hai tháng”.
Cô bé lại tắm. Vòi hoa sen tắc, cô dội nước ào ào.
Cả người ướt lướt thướt, cô trườn vào chăn ôm chàng trai.
“Anh tắt đèn đi”.
“Em sành thật”.
“Ôm thì em quen, nhưng làm như lúc nãy thì em đâu có quen”.
“Anh thương em”.
“Trong Nam kêu thương, ngoài Bắc kêu yêu phải vậy không?”.
Chàng trai cười, suốt từ đầu đêm, đây là lần đầu tiên anh cười.
“Khách chỗ em nhiều người Bắc không?”.
“Cũng nhiều. Toàn như bọn anh làm cán bộ, tiêu tiền bạo hết biết”.
Im lặng. Đêm ngoại ô đen và nhiều gió. Cô gái đột nhiên khóc. Cứ vậy, nức nở trong gần một tiếng.
“Mới ra ngoài Tết, cơ quan anh thật vắng. Hà Nội mưa phùn và anh nhớ nắng Sài Gòn. Hơn hết, anh nhớ em. Anh viết thư và một lần nữa lại chỉ là thông tin một chiều. Anh muốn có một bức hình mới chụp gần đây của em. Anh cũng định ghi cho em địa chỉ. Nhưng tạo cho em một tia hy vọng hão huyền để làm gì. Em đã nói với anh như vậy hôm hai đứa ăn lẩu mắm. Vậy thì, tất cả đều là phù phiếm, tất cả đều là dối trá. Duy nhất một điều hiển hiện thật. Anh yêu em”.
Cô bé bia ôm đọc lá thư được đánh số 5. Vừa đọc vừa hút thuốc. Thói quen sau khi trở thành đàn bà. Cô ép lá thư vào ngực. Bảy tháng sau cô phải vào viện Chợ Rẫy làm phẫu thuật. Bốn giáo sư đầu ngành làm việc cật lực trong hai tiếng đồng hồ để vét từng con chữ gỉ xanh bám đầy tâm thất trái. Tiền viện phí rất đắt, nhưng vẫn phải mổ. Khách hàng khi say vò ngực cô. Chỗ đó bị đau và nhức.
“Sao anh không uống nữa?”.
“Anh nhìn em”.
“Bộ kỳ quá hả?”.
“Cho đến giờ này anh vẫn chưa yêu ai”.
Thái siết chặt tay quanh người vợ. Cô ta bật tiếng rền rĩ. Thái nhổ thầm nước bọt ra sàn nhà, cái hôn đầy nước dãi tanh mùi son Pháp làm anh hết hứng. Vợ mới chả con.
Anh nhớ em khủng khiếp. Nhớ từng phút. Một nỗi nhớ tiền định.
“Em đưa anh ra phi trường”.
“Thôi. Khỏi”.
“Anh sợ người ta nhìn thấy à?”
“Không”.
“Sao anh buồn thế?”.
“Anh yêu em”.
“Yêu như đêm qua, nhé”.
Thái bật cười, khẽ nhìn đồng hồ. Cả một tuần hai người không rời nhau. Anh đã ba lần hỏi vay tiền sếp. Trưa uống bia rồi về khách sạn nghỉ. Chiều uống rượu tối kiếm nhà trọ ngủ. Anh và cô bé cuồng nhiệt bên nhau.
“Hôm nay đô đổi bao nhiêu?”.
“Một không sáu hai”.
“Anh vặn bé volume đi”.
“Lúc trưa em có qua chỗ ba không?”
“Đằng nào tối nay mà chẳng về ngoại”.
Bố vợ của Thái là một trong những quan chức đầu ngành. Khi cưới, Thái bị mang tiếng ghê gớm. Vợ vừa già vừa xấu. Nhà vợ đã giàu lại sang. Còn vợ Thái được tiếng. Chồng trẻ, học giỏi, đẹp trai. Một tay người Pháp nói “Hôn nhân không giống buôn bán chỉ có một người bị lừa. Trong hôn nhân thì cả hai”. Tuần trăng mật, Thái uống rượu suốt. Việc gì làm thì làm lấy lệ. Vợ Thái có 4 năm là sinh viên ở ký túc xá. Trường đại học nàng biết tất. Thượng tri thiên, hạ tường địa. Không gì không thông, không gì không hiểu. Bố vợ Thái lúc ấy mới là Giám đốc ngân hàng tỉnh lẻ.
“Anh mua lắm xổ số thế?”
“Chơi vui một chút”.
“Rượu chè, cờ bạc. Chỉ thiếu đàn bà là anh hoàn thiện”.
Đêm tân hôn. Hoá ra đạo đức không mặc quần là như vậy. Trước hôm cưới ba ngày Thái mới được hôn vợ. Nàng rùng mình. Sự trinh bạch gia công. Mẹ vợ Thái đi giày nhung như muốn quẳng giày đi. Cái thói quen chân đất từ thuở thôn nữ. Lúc đón dâu, nhà vợ Thái ép Thái sử dụng tất cả đội xe cơ quan.
“Hôm nay là sinh nhật em và đêm qua anh mơ thấy em. Trong mơ anh say bét nhè. Có hai đứa mà uống hết cả thùng Sanniguel. Rồi em khóc. Thôi, ngày vui không nói chuyện buồn. Anh chúc em sức khoẻ và mọi chuyện như ý. Hôn em!”.
Cô bé vừa đọc lá thư, vừa nhìn mưa. Lá thư đánh số 10… Lá thư đánh số 14. Gã trung niên ngoại quốc ngồi đối diện đọc tạp chí Far Eastern Economy. Giữa lá thư số 6 và số 14, cô bé đã ngủ với hai mươi chín thằng đàn ông. Toàn là ở khách sạn. Giá buồng tối thiểu 40 đô. Còn giá phòng trọ của bến xe miền Đông hôm ấy là hai mươi lăm ngàn. Trời vẫn miên man mưa. Lạ thật, mưa Sài Gòn mưa suốt cả buổi.
“Có khi tháng 5 này anh lại được gặp em. Sài Gòn mùa mưa với những cơn mưa bất chợt. Em nhớ anh không? Anh nhớ em khủng khiếp. Nhớ từng phút. Một nỗi nhớ tiền định. Miếng cơm ngụm nước đều hóc nghẹn tên em. Gia đình ép anh lấy vợ. Hay em ra Bắc với anh?”.
“Anh viết gì khuya vậy?”.
“Anh soạn bản cân đối cho cơ quan”.
“Đừng vờ vịt, tôi biết rồi”.
Thái đẩy bức thư tình đang viết dở vào sâu trong đống hồ sơ công tác. Ly bia đang uống bị chặn giấy gạt phải rơi xuống choang một tiếng rùng rợn. Vợ Thái mặc váy ngủ chồm dậy, cười khẩy. Thái châm thuốc. Thật hạnh phúc khi được ghè bất cứ cái gì vào mặt vợ.
“Đồ chó, anh đểu như con chó”.
Nàng giống bố nàng, khi cáu rất hay văng tục.
“Tôi được hân hạnh đọc một bản cân đối của anh rồi”.
Vợ Thái đọc thuộc lòng bức thư số mười một. Thái gạt tàn thuốc đúng chân mình. Đau buốt.
“Nhục thật. Đấy lại là một con bia ôm. Nhục ơi là nhục”.
Thái muốn hét. Nhục nhất là tôi lấy phải cô. Cái mặt cô mà đi bán bia ôm là phương pháp hữu hiệu nhất để tiêu diệt tệ nạn này. Tất cả các quán đèn mờ đều phải sập tiệm. Chao ơi là cái mặt.
“Mai tôi sẽ nói chuyện với ba”.
Một thoáng lạnh toát chạy ngang trán Thái:
“Em điên rồi, em bình tĩnh đi”.
“Tôi nhất định sẽ nói chuyện với ba. Ông ấy mới cho anh đi Sài Gòn đã hỏng vậy, thế mà định cho anh đi Tây thì còn hỏng thế nào?”.
Thái bước lại gần vợ.
“Em uống tí nước mát. Bình tĩnh đi em”.
“Không”.
“Anh xin em mà”.
Thái muốn khóc.
“Anh ân hận quá”.
Vai Thái rung rung. Những giọt nước mắt rơi xám xanh sàn đá hoa trắng. Vợ anh sẽ tha thứ. Anh hôn vợ. Cô ấy sẽ tha thứ.
“Anh phải đi xa. Rất xa và rất lâu. Nói cho oai, anh được biệt phái công tác dài hạn ở nước ngoài. Là Châu Âu, nhưng cụ thể nước nào anh chưa biết. Anh không muốn đi lắm. Cứ nghĩ đến chuyện anh và em lại buồn. Kỷ niệm toàn là kỷ niệm. Những kỷ niệm vời vợi vĩnh viễn không thành hiện thực”.
Sinh nhật hai mươi mốt tuổi, cô bé bia ôm một mình uống hết hai mươi mốt lon bia. Cô bé bia ôm một mình đọc hết hai mươi mốt bức thư tình. Hai mươi mốt bức thư tình đều không đề địa chỉ người gửi.
Khi yêu, người ta hay quên.
==============================
Xóm cave (1)
Nàng tên là Nữ. Lý lịch trích ngang thế này: Tên đầy đủ: Nguyễn Thị Mỹ Nữ. Xóm Hạ, phường Thượng, quận Thanh. Quận này vừa lên đời từ huyện nên trong phường có xóm là thế. Mẹ bán thịt bò ngoài chợ xép, bố trước chọc tiết bò, một ngày tự nhiên lăn ra rống như bò, thổ huyết rồi chết.
Nữ sống với mẹ. Gần nhà Nữ, cave trọ thành bầy. Ngày im lìm đóng cửa, tối xe máy ra vào ầm ầm, cửa cọt kẹt như một tệ điệu của xóm này. Riết thành quen, có người còn gọi đây là xóm Cọt kẹt. Nghiện cũng chả thiếu, con rạch đen ngòm có cái kè nhỏ, nhìn là thấy kim tiêm lởn vởn. Có những cảnh này, xem như có phố.
Ngày xưa cũng vì chuyện đặt tên mà bố mẹ Nữ choảng nhau.
Mẹ bảo: “Gớm! Mỹ với chả Nữ, lớn lên bán sắc mà ăn chắc”.
Bố rống lên: “Im mồm, đàn bà biết gì, đặt tên là quyền của tao. Đéo có sắc có mà lấy chó!”.
Mẹ làu bàu: “Mẹ nó, bà đây tên Dung, nhan sắc đấy, khối thằng thèm lại đi vớ phải thằng chó dái chọc tiết bò. Mẹ! Giờ đời bà mới khổ thể này đây, suốt ngày dán mặt vào cái phản thịt…”.
***
Càng ngày Nữ càng đẹp. Đẹp nanh nọc. Hôm nọ đi sinh nhật đứa bạn về khuya. Thấy lão Bảo râu xe ôm đầu ngõ từ trong nhà đi ra, Nữ ré lên: Không chiều được mẹ tôi à, héo thế? Lão Bảo lẩm bẩm: Con ranh! Vừa thò mặt vào nhà, bà Dung réo: Mày về khuya thế, coi chừng rụng trôn đó con. Liệu thần hồn! Nữ cười khanh khách: Về sớm, vướng víu mẹ lại chửi cho ấy chứ… Cởi hết đồ, cứ thế Nữ vào nhà tắm, dội nước ào ào và gọi ới lên nhà: Hỏng mẹ cái vòi sen rồi, nói mãi sao không mua cái mới? Tiền chứ phải cứt chó đâu mà hót, mày đi làm tiền mà mua - vứt toẹt cái điều khiển xuống bàn, bà Dung đay lại.
***
Điện thoại reng rẻng kêu. Hằng và Lệ cùng bật dậy, Nữ tắm xong ra đầu hè ngồi tán phét với Hằng, nhìn theo Lệ tót lên xe ôm đi.
- Chị Hằng chưa có cuốc nào à?
- Xui như chó! Ngày nay con Lệ ba cuốc, người ăn không hết kẻ lần không ra.
- Giá cả tăng thế này có tăng giá không?
- Đang tính, tàu nhanh lít rưỡi, mà cũng ế bỏ mẹ, hàng họ đầy ra.
- Kiếm tiền dễ thế, cho em làm với.
- Ngu gì, xinh như mày, lại đi học, cố mà kiếm thằng đại gia cho mẹ mày giải nghệ bán thịt...
Mà em giữ làm gì, đằng nào rồi em cũng cho anh mà!
Hằng lóc cóc đi vào, Nữ ngồi đó nghĩ: “Đếch có phản thịt thì lấy chó gì mà ăn, nhưng thế này mãi cũng chán, đi sàn với mấy đứa bạn, nhẹ cũng triệu bạc, bòn bà già mãi lấy đâu tiền ra…”
***
Nữ dẫn Nhật - bạn trai về nhà ra mắt mẹ. Nữ bảo làm cơm, bà Dung nhìn Nhật từ đầu đến chân rồi bảo: Chúng mày thổi cơm mà ăn với nhau, tao đi lấy thịt, lão Bình ốm, không mổ, tao đi tít tận Bình Đà. Rồi lôi chiếc xe cúp đời 81 dễ đến mấy năm không rửa, đạp pèn pẹt rồi lao đi. Nhà em thế đấy, anh thấy sao? Nữ nói. Nhật không trả lời, lao tới: Cơm nước mẹ gì, tẹo ra kia ăn cơm bụi. Cho anh nhá? Nữ mỉa: Cho gì? Thì còn cho gì nữa? Chưa được, anh phải đợi! Đợi đến bao giờ? Chịu thế đếch nào được. Không chịu được thì biến… Mà em giữ làm gì, đằng nào rồi em cũng cho anh mà! Anh dốt bỏ mẹ, bán trinh được vài chục triệu, bèo cũng mười triệu, em nghe bảo thế, tội gì! Anh có hai mươi triệu cho em không? Cho anh đi, anh biết trên Tràng Thi có lão bác sĩ vá lại như thật, mấy đứa vá rồi bán vẫn y như lần đầu ấy chứ… Thôi, nhịn đi, ngoài da thôi!
Bà Dung về, hất mấy tảng thịt xuống chậu, làu bàu: Ngựa già quá, Nữ ơi, lấy cho mẹ ít nghệ giã nhuyễn rồi mang nước ra đây. Bà Dung xoa xuýt như nào mà mấy tảng thịt ngựa trông hệt như bò thăn rồi hể hả cho lại vào túi, hì hục xách ra chợ. Trước khi đi, bà ném lại một câu: Thằng gì bạn mày ấy, trông ái bỏ mẹ, đàn ông gì mà dậy dợ thế thì làm ăn gì?
Nữ cười giòn: Ái hay không thử mới biết, mẹ có thích cho người ta lái máy bay bà già không?
Bà Dung chửi: Tiên sư con mất dạy.
- Mà cũng phải, có ai dạy đâu. Cái xóm này nó thế. Rồi phải khác đi, khác đi để ngóc khỏi cái vũng này. Nữ nghĩ vậy…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét