"Khi tin rằng bạn có thể thành công thì chắc chắn bạn sẽ làm được điều ấy" - Maxwell Mans
Con trai Joey của tôi, khi mới sinh ra, có một dị tật bẩm sinh ở chân. Các bác sĩ bảo rằng sau khi chửa trị, cậu bé có thể đi lại bình thường được, nhưng để chạy nhảy thì sẽ rất khó khăn.
Trong suốt ba năm đầu đời, Joey phải trải qua không biết bao nhiêu đợt phẫu thuật. Năm lên tám, khi nhìn Joey bước đi, bạn sẽ không thể nào biết được chân của cậu bé có vấn đề.
Cũng như bao đứa trẻ cùng trang lứa, Joey rất thích chạy nhảy và thường chơi đuổi bắt cùng các bạn không chút ngại ngần. Chúng tôi đã không nói cho con biết rằng nó có thể sẽ không bao giờ chạy được như các bạn khác. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
Vào năm học lớp bảy, Joey quyết định tham gia vào đội chạy việt dã của trường. Hàng ngày, nó đều tập luyện chung với đội. Joey là người chăm chỉ tập luyện và chạy nhiều hơn bất cứ thành viên nào khác trong đội - có lẽ bởi vì cậu bé cảm thấy được rằng trong khi việc chạy đối với mọi người là một điều hết sức tự nhiên, thì lại là một vấn đề hơi khó khăn với mình. Mặc dù toàn đội đều tham gia tập luyện, nhưng chỉ có một nhóm 7 người giỏi nhất có khả năng mang lại chiến thắng cho trường là được chọn thi đấu. Chúng tôi không nói cho Joey biết rằng nó khó có thể nằm trong nhóm dẫn đầu đó. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
Joey đều đặn tập chạy từ bốn đến năm dặm mỗi ngày, kể cả khi bị cơn sốt 39° C hành hạ. Hôm ấy, tôi rất lo lắng, nên quyết định đến trường vào giờ tập chạy sau buổi học để tìm con. Lúc tới nơi, tôi thấy chỉ có một mình Joey trên đường chạy. Khi tôi hỏi, cậu bé chỉ nói đơn giản: "Con khỏe mà!" Nó còn phải chạy đến hai dặm nữa mới hoàn tất bài tập chạy hôm nay. Những giọt mồ hôi vã ra như tắm trên khuôn mặt con trai tôi và đôi mắt nó như mờ hẳn đi vì cơn sốt. Thế nhưng, Joey vẫn nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục chạy. Tôi đã không bao giờ nói rằng con không thể chạy được bốn dặm đường khi bị sốt cao. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
Hai tuần sau, tên các thành viên được chọn vào đội tuyển chạy việt dã được công bố. Joey là người đứng thứ sáu trong danh sách. Con trai tôi đã có mặt trong đội tuyển. Nó là học sinh lớp bảy duy nhất - trong khi các thành viên khác đều là học sinh lớp tám. Chúng tôi đã không bao giờ nói với con mình rằng nó sẽ không thể làm được. Và bởi vì chúng tôi không bao giờ nói điều ấy... nên Joey không hề hay biết. Nó chỉ biết cố gắng hết sức mình mà thôi.
Con trai Joey của tôi, khi mới sinh ra, có một dị tật bẩm sinh ở chân. Các bác sĩ bảo rằng sau khi chửa trị, cậu bé có thể đi lại bình thường được, nhưng để chạy nhảy thì sẽ rất khó khăn.
Trong suốt ba năm đầu đời, Joey phải trải qua không biết bao nhiêu đợt phẫu thuật. Năm lên tám, khi nhìn Joey bước đi, bạn sẽ không thể nào biết được chân của cậu bé có vấn đề.
Cũng như bao đứa trẻ cùng trang lứa, Joey rất thích chạy nhảy và thường chơi đuổi bắt cùng các bạn không chút ngại ngần. Chúng tôi đã không nói cho con biết rằng nó có thể sẽ không bao giờ chạy được như các bạn khác. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
Vào năm học lớp bảy, Joey quyết định tham gia vào đội chạy việt dã của trường. Hàng ngày, nó đều tập luyện chung với đội. Joey là người chăm chỉ tập luyện và chạy nhiều hơn bất cứ thành viên nào khác trong đội - có lẽ bởi vì cậu bé cảm thấy được rằng trong khi việc chạy đối với mọi người là một điều hết sức tự nhiên, thì lại là một vấn đề hơi khó khăn với mình. Mặc dù toàn đội đều tham gia tập luyện, nhưng chỉ có một nhóm 7 người giỏi nhất có khả năng mang lại chiến thắng cho trường là được chọn thi đấu. Chúng tôi không nói cho Joey biết rằng nó khó có thể nằm trong nhóm dẫn đầu đó. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
Joey đều đặn tập chạy từ bốn đến năm dặm mỗi ngày, kể cả khi bị cơn sốt 39° C hành hạ. Hôm ấy, tôi rất lo lắng, nên quyết định đến trường vào giờ tập chạy sau buổi học để tìm con. Lúc tới nơi, tôi thấy chỉ có một mình Joey trên đường chạy. Khi tôi hỏi, cậu bé chỉ nói đơn giản: "Con khỏe mà!" Nó còn phải chạy đến hai dặm nữa mới hoàn tất bài tập chạy hôm nay. Những giọt mồ hôi vã ra như tắm trên khuôn mặt con trai tôi và đôi mắt nó như mờ hẳn đi vì cơn sốt. Thế nhưng, Joey vẫn nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục chạy. Tôi đã không bao giờ nói rằng con không thể chạy được bốn dặm đường khi bị sốt cao. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
Hai tuần sau, tên các thành viên được chọn vào đội tuyển chạy việt dã được công bố. Joey là người đứng thứ sáu trong danh sách. Con trai tôi đã có mặt trong đội tuyển. Nó là học sinh lớp bảy duy nhất - trong khi các thành viên khác đều là học sinh lớp tám. Chúng tôi đã không bao giờ nói với con mình rằng nó sẽ không thể làm được. Và bởi vì chúng tôi không bao giờ nói điều ấy... nên Joey không hề hay biết. Nó chỉ biết cố gắng hết sức mình mà thôi.
Nguồn: Internet
0 nhận xét:
Đăng nhận xét