Có những Tình yêu, ngỡ như là vĩnh cữu, mãi mãi. Nhưng rồi cũng chia tay nhau đi tìm con đường mới
Có những Tình bạn, khắn khít, gắn bó, hy sinh, yêu thương, mãi mãi. Nhưng rồi cũng xa nhau đi tìm người bạn mới
Có những Lời nói, nói ra chỉ nghĩ là vu vơ. Nhưng có lẽ người nghe sẽ nhớ đến suốt cả cuộc đời
Có những Lời hứa... hứa, hứa, hứa và chỉ biết hứa. Hứa cho qua chuyện. Nhưng có lẽ người được hứa sẽ đau lắm đấy. Đau vì những lời hứa suông đó đấy!
Có những Tiếng cười, người ta chỉ cho là vui vẻ như bình thường. Nhưng có người lại cho đó là hạnh phúc mà cả đời người đó chưa nhận được
Có những giọt mưa, chỉ là mưa. Nhưng đối với 1 ai đó... là nhớ nhung, là chua xót, là kí ức... và cũng là yêu thương
Có những giọt nước mắt, rơi 1 cách vô nghĩa. Nhưng nó vẫn cứ rơi. vẫn cứ khóc. Vì chỉ có nước mắt mong sẽ xoa dịu cơn đau của nó
Có những quá khứ, khi nhớ lại thì cười thật vui. Nhưng khi trở về hiện tại. Chợt thấy cô đơn, đau đớn vì thiếu 1 thứ gì đó
Có những tương lai, cố hi vọng nó tốt đẹp hơn hiện tại. Và luôn lo sợ rằng tương lai sẽ như bây giờ vậy. Trống vắng cô đơn và lạnh lẽo ...
Có những nỗi đau, chưa bao giờ có được. Khi nó đến bất chợt, thì đau, có lẽ chỉ biết đau. Đau đến nỗi chữ đau cũng không thể diễn tả được ...
Có những sai lầm, dù biết là sai. Thế mà vẫn làm. Vì yêu. Vì thương. Vì nhớ. Để rồi... không bao giờ có thể sửa chữa được
Có những chờ đợi, dù chẵng biết đợi vì cái gì? Đợi ai? Và đợi để làm gì. Thế mà vẫn cứ đợi chờ
Có những tiếc nuối, mà cả đời này không thể làm lại được!
Có những giây phút, tuyệt vọng, bế tắc, cố tìm cho mình 1 lối đi. Nhưng tại sao không nghĩ là cứ tạm đứng yên 1 chỗ?
...
9h10, Kẹt đường…
Xem đồng hồ, trễ giờ dạy mất rồi…Cố tìm cách vượt lên…
Thì ra có một người đi xe máy chở đồ bị rớt giữa đường, đang lui cui nhặt làm nghẽn mạch giao thông.
Không một ai giúp anh ta cả....Tất cả đều đang hối hả tìm cách vượt lên…
Hết người này đến người khác thúc giục:” nhặt cái bên này lên cho người ta đi trước đi!”…
Nhưng chả hiểu sao anh ta cứ nhặt lên rồi rớt xuống mãi, có lẽ anh ta cũng đang gấp gáp lắm…
Sao không ai nghĩ đến việc bước xuống xe và giúp một tay thì đường sẽ nhanh chóng hết tắc nhỉ? Sao không ai nghĩ rằng chỉ cần 1 hành dộng rất nhỏ của mình sẽ làm được 1 việc lớn ...
Một thoáng do dự, không biết có nên giúp hay không…
Một loạt ý nghĩ lướt qua đầu rất nhanh:” 9h15. Trễ giờ dạy 15 phút mất rồi, đi đi, không phải việc của mình, chẳng ảnh hưởng gì tới mình cả, ai muốn đi nhanh thì hãy xuống mà nhặt giúp. Nhưng anh ta rất tội nghiệp, lỡ không ai nhặt giúp thì sao? Thôi đi thôi, trễ giờ rồi, chắc sẽ có người tốt bụng nào đó giúp anh ta thôi, hoặc tự anh ta sẽ nhặt xong thôi mà, đường có nghẽn tí chắc cũng không sao, chuyện thường xuyên ở thành phố này mà. Lần sau mình sẽ giúp…”.
Ngoái đầu nhìn lại, anh ta vẫn đang lui cui nhặt...
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng…
Hình như đa số chúng ta đều như vậy đó…
Chúng ta quá nghiêm túc với công việc của chính mình, chúng ta có đủ thứ việc, đủ thứ lý do để không phải giúp một người dưng, có phải chăng là như vậy? Hay là chúng ta đang tự biện hộ cho sự ích kỉ của bản thân mình, đang tự lừa dối mình?…
Sao ta không nhớ có những lần ta trật dây sên, cũng đã từng có một người dưng nào đó đến giúp ta?...
Liệu có cái lần sau hay không, hay rồi ta lại viện thêm lý do, nào là trễ học, nào là không có nhiều thời gian…?Liệu có người nào khác tốt bụng hay không? Hay tất cả đều giống như ta?..
Một lần, hai lần, rồi ba lần…, ta trở nên vô tình giống như những người khác, những con người nơi đất Sài Gòn mà ta luôn bảo rằng:” người Sài Gòn sao mà vô tình quá!”.
Hình như ta đang băng qua cuộc sống quá nhanh thì phải?...
Dừng lại đi, sống chậm lại đi, hãy lắng nghe những điều ta muốn làm, lắng nghe trái tim của ta mách bảo, hãy thử một lần chiến thắng sự ích kỉ của bản thân đi để thấy ta can đảm như thế nào, để thấy ta không hề thay đổi, không hề vô tình như người khác…
Ta sẽ làm, nhất định sẽ làm, bởi vì ta là một con người .....và vì cuộc đời hãy còn rất nhiều điều vô giá!!...
(Chiaseyeuthuong)
Có những Tình bạn, khắn khít, gắn bó, hy sinh, yêu thương, mãi mãi. Nhưng rồi cũng xa nhau đi tìm người bạn mới
Có những Lời nói, nói ra chỉ nghĩ là vu vơ. Nhưng có lẽ người nghe sẽ nhớ đến suốt cả cuộc đời
Có những Lời hứa... hứa, hứa, hứa và chỉ biết hứa. Hứa cho qua chuyện. Nhưng có lẽ người được hứa sẽ đau lắm đấy. Đau vì những lời hứa suông đó đấy!
Có những Tiếng cười, người ta chỉ cho là vui vẻ như bình thường. Nhưng có người lại cho đó là hạnh phúc mà cả đời người đó chưa nhận được
Có những giọt mưa, chỉ là mưa. Nhưng đối với 1 ai đó... là nhớ nhung, là chua xót, là kí ức... và cũng là yêu thương
Có những giọt nước mắt, rơi 1 cách vô nghĩa. Nhưng nó vẫn cứ rơi. vẫn cứ khóc. Vì chỉ có nước mắt mong sẽ xoa dịu cơn đau của nó
Có những quá khứ, khi nhớ lại thì cười thật vui. Nhưng khi trở về hiện tại. Chợt thấy cô đơn, đau đớn vì thiếu 1 thứ gì đó
Có những tương lai, cố hi vọng nó tốt đẹp hơn hiện tại. Và luôn lo sợ rằng tương lai sẽ như bây giờ vậy. Trống vắng cô đơn và lạnh lẽo ...
Có những nỗi đau, chưa bao giờ có được. Khi nó đến bất chợt, thì đau, có lẽ chỉ biết đau. Đau đến nỗi chữ đau cũng không thể diễn tả được ...
Có những sai lầm, dù biết là sai. Thế mà vẫn làm. Vì yêu. Vì thương. Vì nhớ. Để rồi... không bao giờ có thể sửa chữa được
Có những chờ đợi, dù chẵng biết đợi vì cái gì? Đợi ai? Và đợi để làm gì. Thế mà vẫn cứ đợi chờ
Có những tiếc nuối, mà cả đời này không thể làm lại được!
Có những giây phút, tuyệt vọng, bế tắc, cố tìm cho mình 1 lối đi. Nhưng tại sao không nghĩ là cứ tạm đứng yên 1 chỗ?
...
9h10, Kẹt đường…
Xem đồng hồ, trễ giờ dạy mất rồi…Cố tìm cách vượt lên…
Thì ra có một người đi xe máy chở đồ bị rớt giữa đường, đang lui cui nhặt làm nghẽn mạch giao thông.
Không một ai giúp anh ta cả....Tất cả đều đang hối hả tìm cách vượt lên…
Hết người này đến người khác thúc giục:” nhặt cái bên này lên cho người ta đi trước đi!”…
Nhưng chả hiểu sao anh ta cứ nhặt lên rồi rớt xuống mãi, có lẽ anh ta cũng đang gấp gáp lắm…
Sao không ai nghĩ đến việc bước xuống xe và giúp một tay thì đường sẽ nhanh chóng hết tắc nhỉ? Sao không ai nghĩ rằng chỉ cần 1 hành dộng rất nhỏ của mình sẽ làm được 1 việc lớn ...
Một thoáng do dự, không biết có nên giúp hay không…
Một loạt ý nghĩ lướt qua đầu rất nhanh:” 9h15. Trễ giờ dạy 15 phút mất rồi, đi đi, không phải việc của mình, chẳng ảnh hưởng gì tới mình cả, ai muốn đi nhanh thì hãy xuống mà nhặt giúp. Nhưng anh ta rất tội nghiệp, lỡ không ai nhặt giúp thì sao? Thôi đi thôi, trễ giờ rồi, chắc sẽ có người tốt bụng nào đó giúp anh ta thôi, hoặc tự anh ta sẽ nhặt xong thôi mà, đường có nghẽn tí chắc cũng không sao, chuyện thường xuyên ở thành phố này mà. Lần sau mình sẽ giúp…”.
Ngoái đầu nhìn lại, anh ta vẫn đang lui cui nhặt...
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng…
Hình như đa số chúng ta đều như vậy đó…
Chúng ta quá nghiêm túc với công việc của chính mình, chúng ta có đủ thứ việc, đủ thứ lý do để không phải giúp một người dưng, có phải chăng là như vậy? Hay là chúng ta đang tự biện hộ cho sự ích kỉ của bản thân mình, đang tự lừa dối mình?…
Sao ta không nhớ có những lần ta trật dây sên, cũng đã từng có một người dưng nào đó đến giúp ta?...
Liệu có cái lần sau hay không, hay rồi ta lại viện thêm lý do, nào là trễ học, nào là không có nhiều thời gian…?Liệu có người nào khác tốt bụng hay không? Hay tất cả đều giống như ta?..
Một lần, hai lần, rồi ba lần…, ta trở nên vô tình giống như những người khác, những con người nơi đất Sài Gòn mà ta luôn bảo rằng:” người Sài Gòn sao mà vô tình quá!”.
Hình như ta đang băng qua cuộc sống quá nhanh thì phải?...
Dừng lại đi, sống chậm lại đi, hãy lắng nghe những điều ta muốn làm, lắng nghe trái tim của ta mách bảo, hãy thử một lần chiến thắng sự ích kỉ của bản thân đi để thấy ta can đảm như thế nào, để thấy ta không hề thay đổi, không hề vô tình như người khác…
Ta sẽ làm, nhất định sẽ làm, bởi vì ta là một con người .....và vì cuộc đời hãy còn rất nhiều điều vô giá!!...
(Chiaseyeuthuong)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét