Home » » TT.T164.2

TT.T164.2



PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 164.2

- Em khỏe rồi sao? – “Yên Nhi” nhìn thấy anh thì không giấu được vẻ kinh ngạc – Vừa nãy chị còn định cho người mang sang đó ít nhân sâm tẩm bổ.

- Làm phiền chị dâu rồi. – Tuyên ngơ ngẩn trả lời – Không biết có thể bớt chút thì giờ trò chuyện cùng em không?

Câu chữ thốt ra từ miệng anh cứ như thuộc về một ai đó.

- Em ngồi đi. – Người phụ nữ vui vẻ mời mọc – Dù sao chị cũng đang rảnh rỗi.

Trên chiếc bàn kính, nơi từng nổ ra cuộc tranh cãi nảy lửa về chuyện có liên quan đến chị em Yên Vũ, đang bày một dĩa hoa tươi đủ màu sắc.

- Nghe Young Min kể, Trung giới chỗ em rất hùng mạnh – Cô vừa nói vừa đẩy nhẹ cái dĩa về phía em chồng -  Hoa mọc lên không biết bao nhiêu mà nói. Hôm nay có muốn dùng thử vài thứ tầm thường của nhà chị không?

- Cảm ơn. – Khóe môi Tuyên hơi giật. Ánh mắt vô cảm vẫn mông lung nhìn về phía đối diện – Nhưng em không “đói”.

Người phụ nữ này thật không phải là Yên Nhi của mình sao?”, anh bần thần tự vấn đến quên cả ngậm miệng, “Cô ấy chết thật à?”, “Yên Nhi vì Young Min mà bỏ mạng dưới địa ngục thật sao?”…

- Không đói hả? – Người chị dâu thoải mái bật cười – Còn chị thì sắp sửa hết năng lượng rồi. Mãi trông chừng Song Joo nên chẳng có thời gian làm gì cả…Em cũng có con nhỏ nên chắc biết. Bọn nó ở tuổi này tò mò lắm. Gặp cái gì cũng muốn vươn tay sờ thử.

Anh không nói gì mà chỉ cười cho có lệ, mắt âm thầm quan sát cô gái tên Yên Nhi trước mặt. Khi bàn tay có đeo chiếc nhẫn nạm ngọc vừa cầm lên bông hoa vàng chói thì tâm can Tuyên lại bắt đầu chấn động. Nhưng anh đã không còn sức lực để làm điều gì khác ngoài tiếp tục ngồi thừ ra đó, tận mắt chứng kiến người phụ nữ chậm rãi đưa bông hoa lên mũi.

- Chị thích loại màu vàng? – Chất giọng trầm ổn thường ngày đã nhuốm màu tuyệt vọng.

- Chúng có hương vị rất đặc biệt. – Cô khoan khoái hít sâu, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn – Cảm giác vừa thanh thản lại vừa nhẹ nhõm.

- Có thanh thản và nhẹ nhõm như việc để chị gái thay mình chết mòn dưới địa ngục không? – Tuyên chậm rãi hít sâu, như thể đang hy vọng những giọt lệ trên khóe mắt cũng có thể theo đó mà chảy ngược vào lòng.

Bàn tay co thành đấm của anh lúc này có thể hù chết những người đang có mặt, đặc biệt là cô gái mặc áo đỏ. Yên Nhi từ lúc đặt chân xuống Trung giới đã dị ứng với loại hoa này. Bản thân cô ấy cũng từng có lần vì nó mà khốn khổ. Làm sao có thể dửng dưng ngồi sử dụng như thế được?

- Em đang nói gì? – Người phụ nữ bất ngờ để lộ vài tia thảng thốt - Chị nghe mà không hiểu

- Bái phục, bái phục ...–Tuyên nhăn mặt chắp tay, thái độ vừa mỉa mai lại vừa như sắp mếu - …Xin vạn phần bái phục.

Cõi lòng anh lúc này đã chán nản cực độ. Bốn năm trời vật vã với ý nghĩ, những đau đớn này ít nhất cũng đổi được việc người con gái mình yêu sẽ sống hạnh phúc. Thật không ngờ, chút niềm tin mong manh ấy cũng bị chính em gái cô đập nát.

Còn Yên Nhi…Yên Nhi của Tuyên lại phải vì cô ta và người yêu mà chịu giày vò tinh thần trong suốt bốn năm trời, trong chính cái địa ngục do anh cai quản. Thử hỏi trên đời còn có việc gì “hạnh phúc” hơn nữa?

- Trăm tính ngàn tính cũng không lường hết được mọi chuyện… – Hai tròng mắt đỏ rực của anh lộ ra vẻ tiếc rẻ – Chị chắc không nghĩ tới việc ba từng nói với em, cái thai lúc đó là một đứa bé gái nhỉ?

Bấy giờ trong phòng không hề có gió, nhưng người phụ nữ kia lại khẽ run.

- Đừng ngạc nhiên như vậy. Em biết là chị cũng giống em, chẳng hiểu tại sao giới tính của nó lại có thể thay đổi xoành xoạch như thế này. Nhưng anh Young Min thì khác. Ảnh hiểu biết sâu rộng, lại thường xuyên trò chuyện cùng ba nên chắc giải thích được. – Cả người Tuyên phát run vì phải đè nén thứ âm thanh khúc khích đang tìm cách phát ra nơi cửa miệng, hai bàn tay khổ sở vò rối mái tóc – Trường hợp tệ nhất, chúng ta có thể mời ba đến đây giảng giải cho cùng mở mang tầm mắt. Chị nghĩ anh Chín có tin những lời ba nói hay không?

Tiếng cười của anh như điên dại. Dáng bộ khốn khổ chẳng khác kẻ loạn trí, hoàn toàn đánh mất khả năng tự chủ. Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, lâu đến nỗi đủ để nhận ra từng biến đổi nhỏ trên mặt kẻ đối diện.

- Việc giả bộ là một người bị mất trí nhớ, đầu óc không bình thường có phải vất vả với chị lắm không? Nhưng bệnh tình xem ra không nặng nên mới hồi phục nhanh như vậy. – Những giọt nước mắt đau đớn cuối cùng cũng có cơ hội lăn ra khi Tuyên bật cười, mái đầu hơi nghiêng ngã – Đáng tiếc, lúc cho người đưa chị xuống hạ giới, em đã hướng dẫn và căn dặn kỹ họ không được để tình trạng này xảy ra. Chị nghĩ anh Young Min sẽ nói gì khi biết vợ mình không hề quên mà chỉ đang đóng kịch?

- Đừng nói nữa. – Cô gái bất ngờ lớn giọng – Tất cả lui ra ngoài. Nhanh lên!

Hai người đàn ông đang đứng gác cửa vừa nghe xong đã cúi gập người rồi quay bước. Không khí căng thẳng bắt đầu vang lên những tiếng nức nở khi người phụ nữ thời thượng chấp nhận giở bỏ lớp mặt nạ. Thần Tuyên chỉ bằng mấy câu đơn giản đã có thể lật tẩy sự giả tạo kéo dài của cô ta. Nhưng kết quả thu được lại chẳng hề hả hê mà chỉ có đau đớn đến tê dại.

Yên Vũ khốn khổ lấy tay ôm mặt rồi oằn người trên ghế, miệng nức nở:

- Anh Tuyên, hãy tha thứ cho em…

- Chị à, chẳng lẽ bước qua cánh cổng ấy lại khiến bệnh điên loạn của chị trầm trọng như vậy? – Người đàn ông mở miệng châm chích mà thấy mắt mình như nhòe đi - …Em là em trai của chồng chị đây mà…

- Đủ rồi, Thần Tuyên… - Yên Vũ ngước mặt khóc thét – Em xin anh đừng tiếp tục đay nghiến nữa…

- Cô không có tư cách cầu xin tôi điều gì cả. – Anh lạnh lùng để cho cảm giác mất mát từ từ gậm nhấm - Kể từ lúc hai người cùng nhau thực hiện cuộc hoán đổi ngu xuẩn đó, giữa chúng ta đã không còn bất cứ mối quan hệ nào hết.

- Thần Tuyên, kỳ thật bốn năm qua, em chưa từng có phút nào sống yên ổn…Anh phải tin em…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét