|
Trong nhà lều, những thùng lớn muối cá đã rút hết nước mắm, chỉ còn lại những xác cá mủn ra như bùn, người ta gọi đấy là ”xác mắm”. Một người thợ nhảy vào thùng gỗ lớn, dùng xẻng xúc xác mắm vào những chiếc giỏ, cho người đứng bên trên thùng kéo lên. Sau khi xúc hết xác mắm, thùng sẽ được rửa sạch và người ta đổ vào lớp cá mới để tiếp tục sản xuất nước mắm.
Thạch đứng cân những giỏ xác mắm rồi thợ vác giỏ xác mắm đổ lên xe tải. Mặc dù Thạch đã được chú Sáu dặn bôi thật nhiều dầu Nhị thiên đường vào mũi và đeo khẩu trang, nhưng anh vẫn phải ngưng cân xác mắm để vào nhà vệ sinh ói mửa. Mùi xác mắm hôi kinh khủng! Thạch không hiểu tại sao từ cái mùi thum thủm muốn ói đó, lại cho ra những giọt nước mắm thơm ngon?
Thạch hoa mắt khi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Chú Sáu đến đỡ Thạch.
- Cậu nghỉ đi, để tôi cân xác mắm thay cậu.
Thạch châm thuốc hút những hơi dài để đánh bạt mùi hôi xác mắm. Anh nói:
- Chú cứ để cháu làm cho quen. Cháu không muốn mùi xác mắm làm cháu phải nghỉ việc như anh thư ký trước đây.
Thạch dập tàn thuốc lá, bôi dầu Nhị thiên đường cay xè lỗ mũi, đeo khẩu trang và tiếp tục cân các giỏ xác mắm.
Buổi chiều khi xe tải chở đầy xác mắm chạy về Đà Lạt, Thạch mệt mỏi nằm vật xuống giường. Công việc không nặng nhọc nhưng anh đã ói ba lần khiến chân tay bủn rủn và ngủ thiếp đi.
Khi Thạch tỉnh dậy, những ngọn đèn điện trong nhà lều đã bật sáng. Anh ngạc nhiên thấy Trân ngồi ở bàn ăn.
- Anh Hai ngủ dậy rồi. Anh đi rửa mặt rồi ra ăn cháo cho khoẻ.
Rửa mặt xong Thạch đến ngồi ở bàn ăn.
- Chú Sáu đâu rồi em?
Trân đang múc cháo trong nồi ra tô, trả lời:
- Ba em về nhà có chút việc. Ba nói em nấu cháo cho anh Hai. Em phải đi chợ tìm mua cá rựa nấu tô cháo đặc biệt cho anh Hai.
Trân đặt tô cháo bốc khói trước măt Thạch, em rắc thật nhiều tiêu vào tô cháo.
- Anh Hai ăn cháo nóng để người đổ mồ hôi cho khoẻ.
- Em cũng ăn với tôi cho vui.
Trân cười:
- Em đâu có bệnh mà ăn cháo!
- Vậy em không muốn “tương lân” với tôi à?
- Được rồi, em sẽ “tương lân”.
Trân múc cháo vào một chén nhỏ và ngồi ăn đối diện với Thạch. Anh húp một muỗng cháo, tiêu cay sè làm anh xuýt xoa. Cháo cá rựa thật ngon, anh nhanh chóng ăn hết tô cháo đầy và cảm thấy khoẻ người. Uống một ngụm trà nóng, anh nói:
- Cảm ơn em rất nhiều.
- Vì chuyện gì vậy anh Hai?
- Vì hai lần tôi bị bệnh đều nhờ em chăm sóc.
- Em cũng cảm ơn anh Hai rất nhiều.
- Vì chuyện gì?
- Vì nhờ có anh Hai bệnh, em mới thấy mình còn khoẻ hơn đàn ông con trai.
Thạch bật cười. Trân hỏi:
- Anh Hai sợ mùi xác mắm chưa?
- Cũng hơi sợ, mùi xác mắm đã quật ngã tôi chiều nay.
- Anh Hai sẽ không bỏ đi như ông thư ký trước chứ?
- Tôi đâu chịu thua dễ dàng như vậy? Nếu mùi xác mắm có quật ngã tôi lần nữa thì tôi lại đuợc ăn cháo cá rựa và tiếp tục chiến đấu.
- Hoan hô tinh thần dũng cảm của anh Hai!
- Để trả công nấu cháo, em muốn tôi làm điều gì cho em?
- Em muốn anh dạy em chơi đàn Organ.
- Để làm gì?
- Âm nhạc sẽ cứu chữa trái tim đau yếu của em.
Ở góc nhà lều, Thạch loay hoay cắt dán những thùng carton dùng để đựng các chai nước mắm. Rồi anh dán giấy màu và sơn vẽ để tạo thành một cây đàn Organ. Chú Sáu tò mò nhìn Thạch làm việc rồi hỏi:
- Cậu làm cái gì vậy?
- Dạ, một cây đàn.
Chú Sáu trợn mắt:
- Một cây đàn bằng giấy! Cậu làm đàn để cúng cô hồn à?
- Dạ không. Cháu làm để tặng một người.
- Nó có kêu thành tiếng không?
- Dạ có chứ. Nhưng người ta phải chơi đàn bằng cái đầu và nghe nó bằng trái tim.
Chú Sáu nhíu mày:
- Cái đầu, trái tim? Cậu nói sao nghe giống con Trân quá.
Thạch cười:
- Thì cháu làm cây đàn này tặng cho em Trân mà.
- Sao cậu lại tặng nó một cây đàn bằng giấy?
- Trân muốn học chơi đàn Organ. Cháu chưa có tiền mua một cây đàn thật, cháu dạy Trân chơi trên đàn giấy cho quen tay. Khi nào có đàn Organ thật, Trân sẽ chơi dễ dàng hơn.
Chú Sáu lắc đầu:
- Cậu nuông chiều nó quá rồi nó sẽ khổ.
Thạch ngạc nhiên:
Sao vậy chú?
Khi cậu rời khỏi đây, tôi và anh nó không thể nuông chiều nó như cậu và nó sẽ cảm thấy đau khổ.
Thạch cười, chỉ tấm lịch treo ở tủ.
- Chú đừng lo. Cháu đã sống ở đây hơn hai tháng rồi. Cháu sẽ vượt qua thời hạn ba tháng hè của anh thư ký trước. Vượt qua thời hạn đó cháu sẽ sống ở đây luôn.
Phía trước xóm chài là biển. Phía sau xóm chài là những đồi cát trắng xoá chạy dài đến rặng núi ở phía xa. Thạch vác một túi vải trên vai cùng với Trân leo lên những đồi cát. Nghe tiếng động, những con dông đang đi tìm mồi vội bỏ chạy và chui vào miệng hang, mất hút. Những bông cỏ lông chông hình cầu gai bị gió thổi lăn đi như những người đi cà khêu. Leo đến đỉnh một đồi cát, Thạch để túi vải xuống. Trân hỏi:
- Hôm hay là sinh nhật của em, anh Hai định đi bắt con dông đãi em món dông nướng hả?
Thạch lắc đầu:
- Không phải đâu.
- Vậy anh Hai vác bao củi theo làm chi?
- Rồi em sẽ biết. Bây giờ em đi xuống triền đồi, hái đúng mười tám bông cỏ lông chông đem lên đây cho tôi làm phép. Một món quà đặc biệt cho em sẽ hiện ra.
- Anh Hai không được nói xạo nghe.
- Bảo đảm thật mà.
Đợi Trân đi xuống triền đồi khuất bóng, Thạch mở túi vải lấy cây đàn Organ bằng giấy ra lắp ráp rồi đặt lên trên bốn cây gỗ bắt chéo giả làm chân đàn. Thạch lấy một tấm vải xanh thẫm phủ kín cây đàn. Một lúc sau, Trân ôm bó bông cỏ lông chông đi lên. Thạch cắm mười tám bông cỏ lông chông chung quanh cây đàn.
- Bây giờ em hãy nhắm mắt lại và nói to ước muốn của em. Nhớ, khi nào tôi nói mở mắt ra em mới được mở mắt, nếu em không làm đúng như vậy, phép lạ sẽ mất linh.
Trân nhắm mắt và nói to:
- Em ước muốn có một cây đàn.
Thạch đọc thần chú:
- Úm ba la, úm ba la, úm ba la…
Anh cuốn tấm vải xanh che cây đàn và nói:
- Em mở mắt ra.
Trân mở mắt và hét lên:
- Ôi! Cây đàn đẹp quá!
Em chạy đến vuốt ve cây đàn.
- Nó có “kêu” được không, anh Hai?
- Được chứ. Em đừng nghe nó bằng đôi tai mà hãy nghe nó bằng trái tim. Nào em hãy bịt đôi tai lại.
Trân bịt tai. Thạch đưa tay dạo trên phím đàn rồi hát:
- Happy birthday to you, Happy birthday to you...…
Trân vẫn bịt đôi tai và hát theo:
- Happy birthday to you, Happy birthday to you...
Trân vỗ tay:
- Tuyệt vời! Anh Hai dạy em đàn nghe.
- Dễ thôi (Thạch cầm tay Trân, ấn lên những phím đàn). Đây là nốt Đô, đây là nốt Mi…
Khuôn mặt Trân rạng rỡ niềm vui. Mỗi khi em bấm tay vào phím đàn nào, Thạch lại xướng âm nốt nhạc đó…
Chợt, một cơn trốt ùa đến, xoáy cát ở triền đồi cuộn lên rồi di chuyển lên đỉnh đồi. Thạch hốt hoảng lấy tấm vải xanh trùm lên đầu anh và Trân để tránh cát bay vào mắt. Cơn trốt cuốn những bông cỏ lông chông và cây đàn giấy bay lên cao rồi xé rách cây đàn thành nhiều mảnh bay tơi tả…
Cơn trốt qua đi, Thạch gỡ tấm vải xanh trùm đầu hai người. Anh phủi những hạt cát dính vào quần áo. Trân đứng sững nhìn cây đàn vỡ tung thành nhiều mảnh nằm ở triền đồi, nước mắt em ứa ra.
Thạch quay lại, nhìn vào mắt Trân.
- Cát bay vào mắt em à?
Trân vẫn nhìn chăm chăm những mảnh vỡ của cây đàn, khiến Thạch cũng nhìn theo. Trân nói:
- Sao những cái gì đẹp đều mong manh và dễ mất vậy anh Hai?
Thạch vỗ vai Trân, an ủi:
- Thôi đừng khóc nữa. Tôi sẽ làm tặng em một cây đàn khác bằng sắt phế thải. Nó xấu xí, nặng nề nên chắc sẽ không… dễ mất.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét