"Chỉ cần một cái ôm thật chặc, một sự im lặng cảm thông, một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe là bạn có thể chia sẻ với tất cả mọi người" - First News
Vào một ngày cách đây nhiều năm, khi tôi còn là bác sĩ tâm lý tại một bệnh viện nhi, một cậu bé được đưa đến phòng khám của tôi. Tiết trời lúc ấy đã vào cuối thu và buội hoa huệ trên bệ cửa sổ cũng bắt đầu ra lá. David mặc áo khoác đen, cài nút đến tận cổ, cậu bé có khuôn mặt xanh xao, mắt luôn nhìn xuống nền gạch trong lúc vặn vẹo đôi bàn tay một cách khó nhọc. Davíd mồ côi Cha từ khi còn bé và khi em sắp bước qua tuổi 13, ông ngoại và Mẹ em cùng qua đời sau một tai nạn giao thông. Hiện em đang sống trong một trại trẻ mồ côi.
Thầy giáo phụ trách lớp em đã viết thư cho tôi : "Cậu bé hiện đang rất đau buồn và suy sụp tinh thần. Em từ chối nói chuyện với mọi người. Tôi thật sự rất quan tâm đến em và hy vọng các bác sĩ có thể giúp được gì đó cho em".
Tôi nhìn Davíd. Làm sao có thể giúp cậu bé đây ? Có những bi kich xảy ra với con người mà ngành tâm lý học hoàn toàn bất lực, thậm chí cũng không thể mô tả bằng lời. Gặp những trường hợp như vậy, đôi lúc cách trị liệu tốt nhất mà các nhà chuyên môn có thể làm là lắng nghe một cách chân tình.
Hai lần đầu chúng tôi gặp nhau, David không nói một lời nào. Em ngồi thu người trên ghế, đầu cúi gằm xuống và khi ngước mắt lên, em chỉ nhìn vào cái bức tranh treo trên tường phía sau lưng tôi.
Sau lần khám thứ hai, khi cậu bé đứng lên chuẩn bị ra về, tôi khẻ đặt tay lên vai em, em không né tránh nhưng cũng không có phản ứng gì.
Tuần sau, cậu bé đến và tôi đề nghị cả hai cùng chơi cờ. Em gật đầu. Cứ như thế, chúng tôi cùng nhau chơi cờ vào mổi chiều thứ Tư hàng tuần, hoàn toàn trong im lặng.
Sau đó, cậu bé đến sớm hơn và xếp sẳn các quân cơ vào vị trí. Có vẻ như cậu thích kết bạn với tôi nhưng tại sao cậu lại không nói chuyện với tôi ? Có lẻ cậu chỉ cần ai đó chia sẻ nổi đau của mình - Tôi nghĩ và trực giác của cậu mách rằng tôi cảm thông với những vì cậu ấy đang gánh chịu.
Vài tháng sau khi chậu hoa huệ trên cửa sổ đã nở những bông hoa trắng muốt, chúng tôi vẫn chơi cờ cùng nhau. Một chiều, tôi ngồi nhìn David luôi cuôi trên bàn cờ và suy nghĩ về thái độ cởi mở của em trong thời gian qua thì bất ngờ em ngước nhìn tôi và nói :
- Tới lượt đi của chú đấy !
Kể từ sau đó, David bắt đầu trò chuyện với tôi. Cậu quyết định tham gia Câu Lạc Bộ đua xe đạp và kết bạn với những người bạn mới.
Cậu viết thư cho tôi kể về ước mơ và những cố gắng để được vào Đại Học của cậu.
Đầu tiên, tôi nghĩ những cố gắng của tôi là để giúp David một điều gì đó nhưng sau đó, tôi nhận ra mình cũng học được từ cậu bé rất nhiều điều. David đã chỉ cho tôi thấy còn có những cách để hiểu được người khác không cần phải nói bằng lời mà chỉ bằng những hành động tưởng chừng như rất bình thường.
"Một cái ôm thật chặc, một sự im lặng cảm thông, một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe, tất cả đều có thể !" - First News
Vào một ngày cách đây nhiều năm, khi tôi còn là bác sĩ tâm lý tại một bệnh viện nhi, một cậu bé được đưa đến phòng khám của tôi. Tiết trời lúc ấy đã vào cuối thu và buội hoa huệ trên bệ cửa sổ cũng bắt đầu ra lá. David mặc áo khoác đen, cài nút đến tận cổ, cậu bé có khuôn mặt xanh xao, mắt luôn nhìn xuống nền gạch trong lúc vặn vẹo đôi bàn tay một cách khó nhọc. Davíd mồ côi Cha từ khi còn bé và khi em sắp bước qua tuổi 13, ông ngoại và Mẹ em cùng qua đời sau một tai nạn giao thông. Hiện em đang sống trong một trại trẻ mồ côi.
Thầy giáo phụ trách lớp em đã viết thư cho tôi : "Cậu bé hiện đang rất đau buồn và suy sụp tinh thần. Em từ chối nói chuyện với mọi người. Tôi thật sự rất quan tâm đến em và hy vọng các bác sĩ có thể giúp được gì đó cho em".
Tôi nhìn Davíd. Làm sao có thể giúp cậu bé đây ? Có những bi kich xảy ra với con người mà ngành tâm lý học hoàn toàn bất lực, thậm chí cũng không thể mô tả bằng lời. Gặp những trường hợp như vậy, đôi lúc cách trị liệu tốt nhất mà các nhà chuyên môn có thể làm là lắng nghe một cách chân tình.
Hai lần đầu chúng tôi gặp nhau, David không nói một lời nào. Em ngồi thu người trên ghế, đầu cúi gằm xuống và khi ngước mắt lên, em chỉ nhìn vào cái bức tranh treo trên tường phía sau lưng tôi.
Sau lần khám thứ hai, khi cậu bé đứng lên chuẩn bị ra về, tôi khẻ đặt tay lên vai em, em không né tránh nhưng cũng không có phản ứng gì.
Tuần sau, cậu bé đến và tôi đề nghị cả hai cùng chơi cờ. Em gật đầu. Cứ như thế, chúng tôi cùng nhau chơi cờ vào mổi chiều thứ Tư hàng tuần, hoàn toàn trong im lặng.
Sau đó, cậu bé đến sớm hơn và xếp sẳn các quân cơ vào vị trí. Có vẻ như cậu thích kết bạn với tôi nhưng tại sao cậu lại không nói chuyện với tôi ? Có lẻ cậu chỉ cần ai đó chia sẻ nổi đau của mình - Tôi nghĩ và trực giác của cậu mách rằng tôi cảm thông với những vì cậu ấy đang gánh chịu.
Vài tháng sau khi chậu hoa huệ trên cửa sổ đã nở những bông hoa trắng muốt, chúng tôi vẫn chơi cờ cùng nhau. Một chiều, tôi ngồi nhìn David luôi cuôi trên bàn cờ và suy nghĩ về thái độ cởi mở của em trong thời gian qua thì bất ngờ em ngước nhìn tôi và nói :
- Tới lượt đi của chú đấy !
Kể từ sau đó, David bắt đầu trò chuyện với tôi. Cậu quyết định tham gia Câu Lạc Bộ đua xe đạp và kết bạn với những người bạn mới.
Cậu viết thư cho tôi kể về ước mơ và những cố gắng để được vào Đại Học của cậu.
Đầu tiên, tôi nghĩ những cố gắng của tôi là để giúp David một điều gì đó nhưng sau đó, tôi nhận ra mình cũng học được từ cậu bé rất nhiều điều. David đã chỉ cho tôi thấy còn có những cách để hiểu được người khác không cần phải nói bằng lời mà chỉ bằng những hành động tưởng chừng như rất bình thường.
"Một cái ôm thật chặc, một sự im lặng cảm thông, một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe, tất cả đều có thể !" - First News
0 nhận xét:
Đăng nhận xét