Anh nhắn tin chúc mừng nó và dặn dò nó nhiều lắm. Nó thấy vui hơn và sớm lấy lại tự tin. Dù sao nó cũng đã cố gắng đâu mà bỏ cuộc chứ. Nó nói nó thích anh thì nó phải thể hiện và chứng minh được lời nói của nó là thật chứ,nó sẽ để anh thấy những lời mà nó nói với anh là thật chứ không phải là đùa.
Nhớ anh, em sẽ chứng minh rằng em yêu anh |
- Em thích anh.! Nó nói nhỏ đủ để anh nghe,dù không nhìn nó cũng biết anh đang quay sang nhìn nó . Nó cúi mặt xuống tránh đi ánh mắt ngạc nhiên của anh..
Sau mấy giây ngỡ ngàng anh bỗng cười phá lên.
- Em đang đùa anh đấy à,thôi mình về đi,muộn quá rồi.
Nó ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt quả quyết.
- Không đùa đâu anh,em thích anh thật đấy. Anh nhận lời làm người yêu em nhé.?
Lần này anh lại là người lảng tránh ánh mắt của nó,có lẽ anh đang bất ngờ,có lẽ nó đã làm anh thấy bối rối.
1. Anh – chàng trai cung Thiên Bình. Ngày đầu tiên qua phòng trọ con bạn thân nó chơi nó đã bị thu hút bởi ánh mắt nhìn của anh. Anh không bắt chuyện với nó,cũng không hỏi về nó nhiều như những người con trai khác,anh bơ nó giống như trong anh không có sự xuất hiện của nó,có lẽ vì thế mà nó bắt đầu để ý đến anh…
Theo lời con bạn thân nó kể thì anh là một mẫu người lý tưởng của nó chỉ có điều nó vẫn chưa đủ dũng cảm để bắt chuyện với anh trước. Từ hôm đó nó hay sang nhà bạn thân nó chơi hơn chỉ với hi vọng sẽ nhìn thấy anh nhiều hơn. Rồi một hôm lấy hết dũng cảm nó lấy số anh từ con bạn thân nó và nhắn tin nói chuyện với anh.
- Anh đang làm gì vậy? Tin nhắn gửi đi,tim nó đập thình thịch,nó thấy hồi hộp lắm.
- ừm nhưng cho hỏi ai đây nhỉ?
- Em là Thục Anh bạn của Trang.
- Trang nào vậy em? Anh quen nhiều Trang lắm.
- Trang ở cạnh phòng anh ấy ạ.
- Có thật không vậy?
- Nếu không tin anh cứ sang hỏi Trang xem có đúng không?
Và rồi cứ thế anh và nó nói chuyện với nhau nhiều hơn,mặc dù qua tin nhắn thì nó kể lể với anh nhiều lắm nhưng mà cứ mỗi khi qua phòng cái Trang mà gặp anh là nó lại cúi mặt đi qua và tránh ánh mắt của anh nhìn nó. Nó vẫn chưa đủ tự tin nhìn thẳng vào ánh mắt đó,vẫn chưa thể đối diện với nụ cười đó và rồi cứ thế nó lảng tránh tình cảm của chính nó dành cho anh.
2. Hôm nay sinh nhật một chị ở cùng phòng với Trang,Trang nhắn tin rủ nó tối qua phòng chơi. Nó hí hửng lắm,lại có thêm lý do để nó được gặp anh. Lúc sang phòng Trang nó chuẩn bị tâm lý kĩ lắm,nó quyết định hôm nay sẽ đối diện nói chuyện và hỏi han anh. Tối đến mọi người loay hoay dọn đồ giúp chị ấy,nó cũng thế lăn xả vào bếp làm giúp mọi người mặc dù ánh mắt cứ hướng ra cửa trông ngóng gương mặt đã đi vào trong cả giấc mơ của nó.
Đang suy nghĩ mông lung thì anh đi vào vỗ nhẹ lên vai nó làm nó giật mình.
- Em sang đây lâu chưa? Chỉ là một cậu hỏi bình thường mà cũng đủ làm tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Em qua được một lúc rồi anh à.Nó ngước mắt lên nhìn anh. Anh đang cười với nó,một nụ cười hiền.
- Thế à,thế em làm tiếp đi anh về phòng đây,lát nữa nói chuyện tiếp.
Nói xong anh quay lưng đi luôn,nó ngồi làm tiếp mà trong lòng cảm thấy rạo rực lắm.
Sửa soạn xong mọi người dọn đồ ra ngồi giữa nhà ngồi vây vòng tròn lại với nhau. Nó không thích kiểu tụ tập đông như thế này,nhìn quanh lại thấy toàn người lạ thế nên nó lẳng lặng đi ra phía ban công đứng. Đang đứng nhìn vào xa xăm và nhớ đến nụ cười anh cười với nó lúc nãy thì nó nghe bước chân tiến đến phía nó,nó không quay lại vì cứ nghĩ là cái Trang ra gọi nó vào nhưng khi anh cất tiếng hỏi thì nó mới giật mình nhìn sang.
- Sao em lại ra đứng đây? Đã sang đây rồi thì phải vào góp vui cùng mọi người chứ.
- Em không biết,toàn người lạ thôi,em không quen.
- Nhà bào tương lại mà thế à? Phải mạnh dạn lên chứ. Anh nói bằng giọng cười đùa.
- Anh cứ vào đi ạ,em đứng ngoài này một lát cho thoải mái rồi em sẽ vào.
- ừ,thế anh vào trước nhé,em cũng vào luôn đi không mọi người nói cho đấy.
Nó quay sang nhìn anh rồi gật đầu thay cho câu trả lời. Không hiều sao nó có cảm giác từ lúc nó nhắn tin cho anh,anh quan tâm đến nó nhiều hơn.Nó thấy vui vì điều đó.Nó chỉ mong nó có đủ dũng cảm để có thể nói với anh tình cảm thật mà nó dành cho anh. Nó sẽ đợi đến ngày đó.
3. Ngày nối ngày tình cảm nó dành cho anh càng lớn lên,nó nghĩ nó sẽ không giấu diếm tình cảm mà nó dành cho anh nữa. Nó sẽ nói cho anh biết dù kết quả có là như thế nào đi chăng nữa. Hôm đó nó và cái Trang cùng rủ nhau đi uống,nó sẽ dùng men để có đủ dũng cảm nói ra tình cảm mà nó đã chon giấu từ lâu.
Sau một hồi chinh chiến nó bắt đầu thấy người lâng lâng,Trang chở nó về phòng Trang,lúc đi qua phòng anh nó đi như chạy,nó không muốn anh nhìn thấy nó trong tình trạng này. Nằm xuống giường nó quơ tay lấy điện thoại,tìm số anh nó soạn một tin nhắn đúng 3 rồi ấn nút send.
- Em thích anh.
Phải một lúc sau anh mới nhắn tin lại cho nó. Nó mở tin nhắn ra với tâm trang vừa lo lắng vừa thấy hồi hộp.
- Ngủ đi em,muộn rồi,tình cảm không phải trò đùa.
Đọc tin nhắn của anh xong lòng nó bỗng nhiên chùng xuống.
- Em không đùa.
- Thôi ngủ đi,em biết anh được bao nhiêu mà bào là thích.
- Mình yêu nhau anh nhé. Nó gửi tin nhắn với vẻ ấm ức. Sao anh không tin nó chứ,sao anh lại nghĩ nó đùa chứ.
- Em ngủ đi,anh buồn ngủ rồi. Anh ngủ đây,em ngủ ngon.
Đọc tin nhắn của anh xong nó không nói thêm gì nữa. Cổ họng thấy nghẹn đắng. Là anh không tin tình cảm mà nó dành cho anh hay đó chỉ là cái cách anh lảng tránh tình cảm mà nó dành cho anh. Nước mắt chảy dài. Nó thấy tủi thân.
4. Từ ngày hôm đó nó ít nhắn tin với anh hơn. Nó tập trung vào tìm việc làm,chỉ còn mấy ngày nữa nó sẽ kết thúc quãng đời sinh viên,nó bắt đầu phải tập lo cho cuộc sống của mình.
Sau mấy ngày tìm kiếm và đi phỏng vấn nó cũng đã tìm cho mình được một công việc phù hợp với khả năng và sở thích của nó. Nó vui mừng gọi điện về thông bào với bố mẹ đầu tiên và sau đó là nhắn tin cho anh.
Anh nhắn tin chúc mừng nó và dặn dò nó nhiều lắm. Nó thấy vui hơn và sớm lấy lại tự tin. Dù sao nó cũng đã cố gắng đâu mà bỏ cuộc chứ. Nó nói nó thích anh thì nó phải thể hiện và chứng minh được lời nói của nó là thật chứ,nó sẽ để anh thấy những lời mà nó nói với anh là thật chứ không phải là đùa.
Đi làm rồi nó thấy thời gian rảnh của nó không còn nữa. Nó cứ lao vào công việc như con thiêu thân mà quên đi anh,quên đi việc chứng minh tình cảm mà nó dành cho anh cho đến một hôm anh chủ động nhắn tin cho nó. Lần đầu tiên từ khi quen anh,nó thấy anh nhắn tin cho nó trước. tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu : “ Công việc tốt không em?” nhưng cũng đủ để nó nhảy cẫng lên sung sướng.
- Công việc hơi vất vả một tý nhưng mà đi làm vui lắm anh ạ. Em quen được thêm nhiều người bạn mới lắm ạ.
- Thế thì tốt rồi. Em cố lên nhé.
Cứ thế anh và nó cứ nhắn tin nói chuyện qua lại. Nó nhận ra anh cũng quan tâm đến nó nhiều khiến nó càng quyết tâm tán đổ anh hơn.
Ngày mồng 1-6 nó muốn rủ anh đi chơi. Hôm nay nó quyết định sẽ trực tiếp nói tình cảm mà nó dành cho anh chứ không phải là qua tin nhắn nữa.
8h anh qua công ty đón nó. Nó không ngờ hôm nay anh cũng mặc mộ chiếc áo phông màu mận chín giống hệt nó. Nó thấy vui vui vì bỗng nhiên hai người lại có điểm chung,mặc màu áo giống nhau làm nó có cảm giác như hai người đang mặc áo đôi vậy. Hai người lượn lờ lên Bờ Hồ chơi,nó dắt tay anh đi vào hội chợ và mua hai chiếc vòng cung Thiên Bình giống hệt nhau. Nó nhìn anh cười và nói :
- Anh nhớ giữ nhé,vòng may mắn đấy.
Anh cầm mân mê chiếc vòng trên tay rồi nắm chặt.
- Mình đi ra đi em. Lại hồ ngồi cho mát nhé.
- Ừm,mình đi ra thôi anh.
Dắt tay nó qua đường,anh tìm một chỗ trống ở gần hồ rồi cả hai cùng lại ngồi. Nhìn mặt hồ phẳng lặng,gió thổi luồn qua kẽ tóc,nó thấy lòng mình yên bình quá đỗi. Nó im lặng và anh cũng im lặng. Nó đưa mắt nhìn ra phía xa những ánh đèn xanh đỏ thấp thoáng trên chiếc cầu bắc ở giữa hồ rồi cất tiếng trước.
- Anh có đang thích hay có tình cảm với ai không?
Anh không quay sang nhìn nó nói giọng đều đều.
- Sao em hỏi thế?
- Thì anh cứ trả lời em đi,em muốn biết.
- Anh cũng không biết nữa nhưng có một cô bé đang thích anh. Cô bé ấy đã thích anh từ lâu lắm rồi,anh cảm nhận được tình cảm của cô bé ấy rất chân thành và nhiều lúc anh có cảm giác mình bị lung lay trước sự chân thành đó.
Nghe anh nói xong nó quay sang nhìn anh,ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước.
- Em thích anh.! Nó nói nhỏ đủ để anh nghe,dù không nhìn nó cũng biết anh đang quay sang nhìn nó . Nó cúi mặt xuống tránh đi ánh mắt ngạc nhiên của anh..
Sau mấy giây ngỡ ngàng anh bỗng cười phá lên.
- Em đang đùa anh đấy à,thôi mình về đi,muộn quá rồi.
Nó ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt quả quyết.
- Không đùa đâu anh,em thích anh thật đấy. Anh nhận lời làm người yêu em nhé.?
Lần này anh lại là người lảng tránh ánh mắt của nó,có lẽ anh đang bất ngờ,có lẽ nó đã làm anh thấy bối rối.
- Thật lòng anh không biết phải nói gì với em lúc này nhưng anh nghĩ tình cảm mà em dành cho anh lúc này không phải là tình yêu. Em quen anh chưa lâu,hiểu anh chưa đủ nhiều và anh cũng chưa cảm nhận được tình cảm mà em dành cho anh.
Nó chăm chú nghe như nuốt vào đầu từng chữ mà anh nói. Có lẽ nào nó đã quá vội vàng,có lẽ nào tình cảm nó dành cho anh chưa đủ nhiều. Thế nên anh vẫn chưa đặt niềm tin vào nó.
- Vậy anh cho em thời gian nhé. Thời gian để chứng minh tình cảm của em.
- Ừm. anh sẽ chờ. Bây giờ thì mình về nhé….
Nó đã từng đọc đâu đó đã viết rằng : “Vẫn luôn nghĩ rằng, trong thế giới của tình yêu chẳng hề có thành bại đúng sai, trừ phi buông xuôi tình cảm đó, còn không, luôn khó tránh nổi thỏa hiệp và nhượng bộ, thấu hiểu và tha thứ.
Chỉ có điều, đã thật sự yêu sâu đậm, đâu thể nói bỏ là bỏ được…”
Vì nó chưa thể bỏ được thế nên nó sẽ cố gắng,cố gắng để một ngày nào đó anh thấy tình yêu nó dành cho anh cũng chân thành,chân thành hơn cả người con gái đã từng yêu anh……
Sau mấy giây ngỡ ngàng anh bỗng cười phá lên.
- Em đang đùa anh đấy à,thôi mình về đi,muộn quá rồi.
Nó ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt quả quyết.
- Không đùa đâu anh,em thích anh thật đấy. Anh nhận lời làm người yêu em nhé.?
Lần này anh lại là người lảng tránh ánh mắt của nó,có lẽ anh đang bất ngờ,có lẽ nó đã làm anh thấy bối rối.
1. Anh – chàng trai cung Thiên Bình. Ngày đầu tiên qua phòng trọ con bạn thân nó chơi nó đã bị thu hút bởi ánh mắt nhìn của anh. Anh không bắt chuyện với nó,cũng không hỏi về nó nhiều như những người con trai khác,anh bơ nó giống như trong anh không có sự xuất hiện của nó,có lẽ vì thế mà nó bắt đầu để ý đến anh…
Theo lời con bạn thân nó kể thì anh là một mẫu người lý tưởng của nó chỉ có điều nó vẫn chưa đủ dũng cảm để bắt chuyện với anh trước. Từ hôm đó nó hay sang nhà bạn thân nó chơi hơn chỉ với hi vọng sẽ nhìn thấy anh nhiều hơn. Rồi một hôm lấy hết dũng cảm nó lấy số anh từ con bạn thân nó và nhắn tin nói chuyện với anh.
- Anh đang làm gì vậy? Tin nhắn gửi đi,tim nó đập thình thịch,nó thấy hồi hộp lắm.
- ừm nhưng cho hỏi ai đây nhỉ?
- Em là Thục Anh bạn của Trang.
- Trang nào vậy em? Anh quen nhiều Trang lắm.
- Trang ở cạnh phòng anh ấy ạ.
- Có thật không vậy?
- Nếu không tin anh cứ sang hỏi Trang xem có đúng không?
Và rồi cứ thế anh và nó nói chuyện với nhau nhiều hơn,mặc dù qua tin nhắn thì nó kể lể với anh nhiều lắm nhưng mà cứ mỗi khi qua phòng cái Trang mà gặp anh là nó lại cúi mặt đi qua và tránh ánh mắt của anh nhìn nó. Nó vẫn chưa đủ tự tin nhìn thẳng vào ánh mắt đó,vẫn chưa thể đối diện với nụ cười đó và rồi cứ thế nó lảng tránh tình cảm của chính nó dành cho anh.
2. Hôm nay sinh nhật một chị ở cùng phòng với Trang,Trang nhắn tin rủ nó tối qua phòng chơi. Nó hí hửng lắm,lại có thêm lý do để nó được gặp anh. Lúc sang phòng Trang nó chuẩn bị tâm lý kĩ lắm,nó quyết định hôm nay sẽ đối diện nói chuyện và hỏi han anh. Tối đến mọi người loay hoay dọn đồ giúp chị ấy,nó cũng thế lăn xả vào bếp làm giúp mọi người mặc dù ánh mắt cứ hướng ra cửa trông ngóng gương mặt đã đi vào trong cả giấc mơ của nó.
Đang suy nghĩ mông lung thì anh đi vào vỗ nhẹ lên vai nó làm nó giật mình.
- Em sang đây lâu chưa? Chỉ là một cậu hỏi bình thường mà cũng đủ làm tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Em qua được một lúc rồi anh à.Nó ngước mắt lên nhìn anh. Anh đang cười với nó,một nụ cười hiền.
- Thế à,thế em làm tiếp đi anh về phòng đây,lát nữa nói chuyện tiếp.
Nói xong anh quay lưng đi luôn,nó ngồi làm tiếp mà trong lòng cảm thấy rạo rực lắm.
Sửa soạn xong mọi người dọn đồ ra ngồi giữa nhà ngồi vây vòng tròn lại với nhau. Nó không thích kiểu tụ tập đông như thế này,nhìn quanh lại thấy toàn người lạ thế nên nó lẳng lặng đi ra phía ban công đứng. Đang đứng nhìn vào xa xăm và nhớ đến nụ cười anh cười với nó lúc nãy thì nó nghe bước chân tiến đến phía nó,nó không quay lại vì cứ nghĩ là cái Trang ra gọi nó vào nhưng khi anh cất tiếng hỏi thì nó mới giật mình nhìn sang.
- Sao em lại ra đứng đây? Đã sang đây rồi thì phải vào góp vui cùng mọi người chứ.
- Em không biết,toàn người lạ thôi,em không quen.
- Nhà bào tương lại mà thế à? Phải mạnh dạn lên chứ. Anh nói bằng giọng cười đùa.
- Anh cứ vào đi ạ,em đứng ngoài này một lát cho thoải mái rồi em sẽ vào.
- ừ,thế anh vào trước nhé,em cũng vào luôn đi không mọi người nói cho đấy.
Nó quay sang nhìn anh rồi gật đầu thay cho câu trả lời. Không hiều sao nó có cảm giác từ lúc nó nhắn tin cho anh,anh quan tâm đến nó nhiều hơn.Nó thấy vui vì điều đó.Nó chỉ mong nó có đủ dũng cảm để có thể nói với anh tình cảm thật mà nó dành cho anh. Nó sẽ đợi đến ngày đó.
3. Ngày nối ngày tình cảm nó dành cho anh càng lớn lên,nó nghĩ nó sẽ không giấu diếm tình cảm mà nó dành cho anh nữa. Nó sẽ nói cho anh biết dù kết quả có là như thế nào đi chăng nữa. Hôm đó nó và cái Trang cùng rủ nhau đi uống,nó sẽ dùng men để có đủ dũng cảm nói ra tình cảm mà nó đã chon giấu từ lâu.
Sau một hồi chinh chiến nó bắt đầu thấy người lâng lâng,Trang chở nó về phòng Trang,lúc đi qua phòng anh nó đi như chạy,nó không muốn anh nhìn thấy nó trong tình trạng này. Nằm xuống giường nó quơ tay lấy điện thoại,tìm số anh nó soạn một tin nhắn đúng 3 rồi ấn nút send.
- Em thích anh.
Phải một lúc sau anh mới nhắn tin lại cho nó. Nó mở tin nhắn ra với tâm trang vừa lo lắng vừa thấy hồi hộp.
- Ngủ đi em,muộn rồi,tình cảm không phải trò đùa.
Đọc tin nhắn của anh xong lòng nó bỗng nhiên chùng xuống.
- Em không đùa.
- Thôi ngủ đi,em biết anh được bao nhiêu mà bào là thích.
- Mình yêu nhau anh nhé. Nó gửi tin nhắn với vẻ ấm ức. Sao anh không tin nó chứ,sao anh lại nghĩ nó đùa chứ.
- Em ngủ đi,anh buồn ngủ rồi. Anh ngủ đây,em ngủ ngon.
Đọc tin nhắn của anh xong nó không nói thêm gì nữa. Cổ họng thấy nghẹn đắng. Là anh không tin tình cảm mà nó dành cho anh hay đó chỉ là cái cách anh lảng tránh tình cảm mà nó dành cho anh. Nước mắt chảy dài. Nó thấy tủi thân.
4. Từ ngày hôm đó nó ít nhắn tin với anh hơn. Nó tập trung vào tìm việc làm,chỉ còn mấy ngày nữa nó sẽ kết thúc quãng đời sinh viên,nó bắt đầu phải tập lo cho cuộc sống của mình.
Sau mấy ngày tìm kiếm và đi phỏng vấn nó cũng đã tìm cho mình được một công việc phù hợp với khả năng và sở thích của nó. Nó vui mừng gọi điện về thông bào với bố mẹ đầu tiên và sau đó là nhắn tin cho anh.
Anh nhắn tin chúc mừng nó và dặn dò nó nhiều lắm. Nó thấy vui hơn và sớm lấy lại tự tin. Dù sao nó cũng đã cố gắng đâu mà bỏ cuộc chứ. Nó nói nó thích anh thì nó phải thể hiện và chứng minh được lời nói của nó là thật chứ,nó sẽ để anh thấy những lời mà nó nói với anh là thật chứ không phải là đùa.
Đi làm rồi nó thấy thời gian rảnh của nó không còn nữa. Nó cứ lao vào công việc như con thiêu thân mà quên đi anh,quên đi việc chứng minh tình cảm mà nó dành cho anh cho đến một hôm anh chủ động nhắn tin cho nó. Lần đầu tiên từ khi quen anh,nó thấy anh nhắn tin cho nó trước. tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu : “ Công việc tốt không em?” nhưng cũng đủ để nó nhảy cẫng lên sung sướng.
- Công việc hơi vất vả một tý nhưng mà đi làm vui lắm anh ạ. Em quen được thêm nhiều người bạn mới lắm ạ.
- Thế thì tốt rồi. Em cố lên nhé.
Cứ thế anh và nó cứ nhắn tin nói chuyện qua lại. Nó nhận ra anh cũng quan tâm đến nó nhiều khiến nó càng quyết tâm tán đổ anh hơn.
Ngày mồng 1-6 nó muốn rủ anh đi chơi. Hôm nay nó quyết định sẽ trực tiếp nói tình cảm mà nó dành cho anh chứ không phải là qua tin nhắn nữa.
8h anh qua công ty đón nó. Nó không ngờ hôm nay anh cũng mặc mộ chiếc áo phông màu mận chín giống hệt nó. Nó thấy vui vui vì bỗng nhiên hai người lại có điểm chung,mặc màu áo giống nhau làm nó có cảm giác như hai người đang mặc áo đôi vậy. Hai người lượn lờ lên Bờ Hồ chơi,nó dắt tay anh đi vào hội chợ và mua hai chiếc vòng cung Thiên Bình giống hệt nhau. Nó nhìn anh cười và nói :
- Anh nhớ giữ nhé,vòng may mắn đấy.
Anh cầm mân mê chiếc vòng trên tay rồi nắm chặt.
- Mình đi ra đi em. Lại hồ ngồi cho mát nhé.
- Ừm,mình đi ra thôi anh.
Dắt tay nó qua đường,anh tìm một chỗ trống ở gần hồ rồi cả hai cùng lại ngồi. Nhìn mặt hồ phẳng lặng,gió thổi luồn qua kẽ tóc,nó thấy lòng mình yên bình quá đỗi. Nó im lặng và anh cũng im lặng. Nó đưa mắt nhìn ra phía xa những ánh đèn xanh đỏ thấp thoáng trên chiếc cầu bắc ở giữa hồ rồi cất tiếng trước.
- Anh có đang thích hay có tình cảm với ai không?
Anh không quay sang nhìn nó nói giọng đều đều.
- Sao em hỏi thế?
- Thì anh cứ trả lời em đi,em muốn biết.
- Anh cũng không biết nữa nhưng có một cô bé đang thích anh. Cô bé ấy đã thích anh từ lâu lắm rồi,anh cảm nhận được tình cảm của cô bé ấy rất chân thành và nhiều lúc anh có cảm giác mình bị lung lay trước sự chân thành đó.
Nghe anh nói xong nó quay sang nhìn anh,ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước.
- Em thích anh.! Nó nói nhỏ đủ để anh nghe,dù không nhìn nó cũng biết anh đang quay sang nhìn nó . Nó cúi mặt xuống tránh đi ánh mắt ngạc nhiên của anh..
Sau mấy giây ngỡ ngàng anh bỗng cười phá lên.
- Em đang đùa anh đấy à,thôi mình về đi,muộn quá rồi.
Nó ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt quả quyết.
- Không đùa đâu anh,em thích anh thật đấy. Anh nhận lời làm người yêu em nhé.?
Lần này anh lại là người lảng tránh ánh mắt của nó,có lẽ anh đang bất ngờ,có lẽ nó đã làm anh thấy bối rối.
- Thật lòng anh không biết phải nói gì với em lúc này nhưng anh nghĩ tình cảm mà em dành cho anh lúc này không phải là tình yêu. Em quen anh chưa lâu,hiểu anh chưa đủ nhiều và anh cũng chưa cảm nhận được tình cảm mà em dành cho anh.
Nó chăm chú nghe như nuốt vào đầu từng chữ mà anh nói. Có lẽ nào nó đã quá vội vàng,có lẽ nào tình cảm nó dành cho anh chưa đủ nhiều. Thế nên anh vẫn chưa đặt niềm tin vào nó.
- Vậy anh cho em thời gian nhé. Thời gian để chứng minh tình cảm của em.
- Ừm. anh sẽ chờ. Bây giờ thì mình về nhé….
Nó đã từng đọc đâu đó đã viết rằng : “Vẫn luôn nghĩ rằng, trong thế giới của tình yêu chẳng hề có thành bại đúng sai, trừ phi buông xuôi tình cảm đó, còn không, luôn khó tránh nổi thỏa hiệp và nhượng bộ, thấu hiểu và tha thứ.
Chỉ có điều, đã thật sự yêu sâu đậm, đâu thể nói bỏ là bỏ được…”
Vì nó chưa thể bỏ được thế nên nó sẽ cố gắng,cố gắng để một ngày nào đó anh thấy tình yêu nó dành cho anh cũng chân thành,chân thành hơn cả người con gái đã từng yêu anh……
0 nhận xét:
Đăng nhận xét