Thành phố những ngày mưa khe khẽ gối đầu lên nhau, mưa giăng niềm luyến nhớ vướng vất mi buồn, lòng vẫn dõi về hình ảnh gia đình ấm áp rộn rã tiếng cười, nơi ta vừa bước chân rời đi đã nao nao muốn quay lại.
Khoảng không gian mịt mù mây phủ bao trọn thành phố, bé nhỏ và chông chênh. Nghe những ẩm ướt chảy tràn, lênh lang trong lòng người. Lòng người cũng dễ dàng ướt rượt, rũ buồn theo dấu chân của nhịp điệu thời tiết đỏng đảnh nắng mưa.
Tháng hai, muốn hong khô nỗi gian díu mảng buồn tơ vương mà ngặt trời thiếu nắng. Chỉ muốn cuộn tròn trong chăn như chú mèo sợ mưa, sợ ngoài kia mùa đông tràn lối đi về, bờ vai thấm lạnh đơn côi. Chân ngập ngừng đưa lối, bâng khuâng bước đi giữa đôi bờ thương nhớ. Đông râm ran chảy trên đường. Mùa dềnh dàng đi mãi, mải miết theo chuỗi ngày dài cô lạnh. Gió vi vút ào ạt xâm lấn những quãng, những lối, những không gian lớn - nhỏ người đi.
Ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nghe ngoài kia gió hát, gió reo, gió lùa, va quật dữ dội vào cành cây xáo xác. Gió quăng quật không tiếc thương trên những mái nhà, sầm sập, dọa dẫm. Gió đánh mạnh, hăng hái vào những cánh cửa. Khung cửa sổ be bé va đập, run lên sợ hãi, dù đã khép kín vẫn thấy luồng gió xộc vào khe hở nhỏ, ráo riết đưa cái lạnh tột cùng ngoài kia len lỏi vào phòng.
Đêm tháng hai, mưa tuôn réo rắt. Nghe tiếng gió mà hốt hoảng, mà run rẩy. Lòng càng thấy chông chênh. Xuân vừa qua và vẫn còn đọng trong mơ màng khí trời. Tuổi cũng vừa chập chững thêm mới. Dường như, khi năm tháng trôi, khi ngày tháng xếp nếp chồng chất lên nhau dồn cộng tuổi, người ta càng nhức nhối khao khát trở về. Trở về với gia đình, với yêu thương, với những gương mặt quen thuộc. Trở về để thấy mình được ủi an, bình yên. Trở về bởi cảm giác như ngày mai, như nhanh lắm, chẳng còn mấy thời gian ở cạnh gia đình của mình nữa, sẽ phải rời xa.
Những ngày thành phố mưa tuôn, Tết vừa trôi qua, chân vừa chạm vết mưa thành thị, lòng đã lại nôn nao nhớ, ước mong sum vầy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét