Tôi đang dần cảm thấy nàng không đủ tố chất để làm một người vợ đúng nghĩa, vì thế tôi sợ kết hôn với nàng, có lẽ chúng tôi mãi chỉ là người tình của nhau.
Tôi và nàng yêu nhau cũng được 4 năm, nhưng tôi đã là người chủ động chia tay với nàng. Chúng tôi học chung lớp ĐH, tôi người Bắc, nàng người miền Trung. Nàng xinh đẹp, những người con trai gặp nàng lần đầu, ai cũng muốn được “sở hữu” nàng. Tôi không ngoại lệ.
Năm 2 ĐH, tôi đã tán nàng thành công, chúng tôi chính thức yêu nhau. Hàng ngày tôi vẫn qua đón nàng đến trường, tan học chúng tôi lại la cà phố xá đến khuya mới về. Chúng tôi chưa một lần cãi vã, tôi vẫn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở bên nàng. Nàng luôn xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, nàng cũng biết tôi không thích những người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào nàng, vì thế mà nhiều lần nàng đã từ chối đến những chỗ đông người cùng tôi.
Nàng là người biết chăm sóc sắc đẹp cho bản thân, nàng ăn mặc xinh xắn không thua kém bất kỳ ai trong số bạn bè của nàng. Nhưng nàng cũng có điểm yếu là không biết làm những công việc mà hầu hết mọi phụ nữ đều làm được, đó là đi chợ, nấu ăn, khâu vá. Nàng cũng tập tành nhưng vẫn thất bại và nàng từng thẳng thừng tuyên bố, “em không thích những công việc đó”.
Tôi cũng động viên nàng học để trở nên hoàn hảo hơn trong mắt tôi, nhưng thấy nàng khổ sở khi phải nghe lời tôi đi chợ - nấu ăn. Tôi đành chấp nhận thua cuộc và tự an ủi rằng “sẽ có mẹ mình nấu cho hai đứa ăn, quần áo đứt chỉ cũng sẽ có mẹ khâu hộ”.
Cho tới ngày chúng tôi tốt nghiệp ĐH. Nàng về quê làm việc theo yêu cầu của bố mẹ, còn mình tôi ở Hà Nội. Tuy xa nhau nhưng tôi và nàng vẫn luôn tâm sự với nhau mỗi buổi tối, nàng kể cho tôi nghe về công việc mới. Thấm thoát 8 tháng chúng tôi cách xa, chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau.
Trong 8 tháng không ở bên nàng hằng ngày như hồi học ĐH, tôi giao lưu bạn bè và quen nhiều người hơn. Tôi quen Trang, một cô gái chuẩn mực trong thời hiện đại. Trang có ngoại hình ưa nhìn, duyên dáng, với tôi Trang là người phụ nữ của ngày xưa, luôn chỉn chu trong mọi công việc, nhẹ nhàng và dịu dàng... Vì thế mà Trang đã trở thành tâm điểm chú ý của tôi trong những lần đi chơi cùng bạn bè. Sau mấy lần gặp nhau cùng hội bạn thì tôi cũng có được số điện thoại và Facebook của Trang.
Rồi một ngày cuối tuần, Trang rủ tôi qua phòng trọ chơi. Trang ở chung với một người bạn từng học ĐH, căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp. Hôm đó, Trang làm rất nhiều món ăn để mời tôi. Trong bữa ăn, Trang gắp cho tôi món thịt kho tàu tự tay Trang làm, món ăn ngon, hợp khẩu vị bất giác khiến tôi lại nhớ đến vài lần phải ăn món rau xào mặn chát mà nàng làm... Tôi cảm thấy sự khác nhau lớn nhất của nàng và Trang là ở điểm này.
Hằng ngày tôi vẫn kể chuyện công việc bạn bè của mình cho nàng nghe, ngoại trừ chuyện của Trang. Tôi biết nếu tôi kể về Trang thì sẽ khiến nàng buồn và lo lắng...
Tốt gỗ hay tốt nước sơn?
Càng ngày tôi càng thân thiết với Trang hơn. Tôi không chỉ kể chuyện cơ quan cho nàng nghe mà tôi còn kể cho cả Trang nghe nữa. Khác hẳn với nàng, Trang căn dặn tôi đủ điều để tôi ứng xử sao cho đúng, còn nàng chỉ biết lắng nghe rồi cười. Sau những giờ làm, tôi vẫn hay hẹn hò Trang đi ăn, cafe với nhau. Trang có rất nhiều kiến thức về xã hội, nên nói chuyện với Trang tôi cảm thấy rất thú vị. Với nàng, tôi cảm thấy chúng tôi chỉ hợp để yêu nhau, còn Trang mới chính là người tôi cần để làm vợ. Nàng xinh xắn nhưng nàng cũng chỉ để ngắm, còn Trang, tuy không xinh bằng nàng, nhưng duyên dáng, nụ cười thật dễ gần. Nàng sang chảnh bên những quán ăn đẹp thì Trang giản dị bên những bữa ăn tự nấu. Nàng kênh kiệu thì Trang thật thân thiện và hòa đồng...
Những dấu hỏi to đùng cứ luẩn quẩn trong đầu của tôi “có phải do xa nàng nên tôi đến với Trang?”, “Trang là người mình cần để làm vợ?”... Tôi nên chọn ai giữa hai người?