Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn và tôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn và tôi. Hiển thị tất cả bài đăng

Tinh dịch thế nào được coi là bình thường tinh trùng khỏe

Tinh dịch thế nào được coi là bình thường tinh trùng khỏeTinh dịch thế nào được coi là bình thường tinh trùng khỏe. Tinh dịch có màu mùi như thế nào được coi là bình thường - tinh trùng khỏe mạnh.Tinh dịch loãng màu ít đục có bị sao không. Tinh dịch có vàng có bị sao không.Tinh dịch như thế nào thì tinh trùng khỏe? Cách nhận biết sức khỏe tinh trung qua màu sắc tinh dịch.Tinh trùng thế nào được coi là bình thường

Bài viết bạn có thể quan tâm
Cách làm to và dài dương vật
Cách làm chị em phụ nữ xuất tinh và đạt cực khoái
- Cách làm tình khiến đàn ông sướng rên vì sướng
Cách xác định điểm G ở phụ nữ
Những biểu hiện của phụ nữ khi lên đỉnh
Cách thủ dâm cho nam nữ sao sướng nhất và đạt cực khoái

Tinh dịch là một hỗn hợp giữa tinh trùng và dịch của nhiều tuyến sinh dục tiết ra như dịch của mào tinh hoàn, túi tinh, tiền liệt tuyến. Hỗn hợp dịch này gồm có tinh trùng, các chất bảo vệ và nuôi dưỡng tinh trùng (các axit amin, đường, kháng thể, muối khoáng...) và nước, tất cả tạo cho tinh dịch có độ nhớt, trong đó thành phần quan trọng nhất tạo cho tinh dịch có độ nhớt như thế là tinh trùng và các chất nuôi dưỡng tinh trùng.


Tinh dịch thường có màu trắng hoặc xám, đôi khi có màu vàng. Nếu tinh dịch có màu hồng hoặc đỏ tức là tinh dịch có chứa máu. Trường hợp này rất hiếm gặp và có thể do một số vấn đề sức khỏe nghiêm trọng và cần thăm khám bác sỹ chuyên khoa.

Tinh dịch thế nào được coi là bình thường ?

- Tinh dịch thường đặc lại ngay sau khi xuất tinh. Sau đó, nó sẽ hóa lỏng sau 5 – 40 phút. Tinh dịch có dạng giọt hoặc viên nhỏ là bình thường. Tuy nhiên, nếu tinh dịch không thể tự đặc quánh và hóa lỏng, sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh sản.

Thể tích tinh dịch trung bình mỗi lần xuất tinh là từ 2 đến 5 ml. Nếu thể tích liên tục thấp hơn 1,5 ml hoặc nhiều hơn 5,5ml là bất thường. Thể tích ít có thể xảy ra nếu xuất tinh quá nhiều lần, thể tích nhiều xảy ra sau một thời gian dài không quan hệ.

  • Mật độ tinh trùng phải từ 20 triệu tinh trùng/ ml trở lên .
  • Tổng số lượng tinh trùng trong một lần xuất tinh phải từ 40 triệu trở lên
  • Ít nhất 75% số tinh trùng còn sống (25% tinh trùng chết là bình thường)
  • Ít nhất 30% số tinh trùng có hình thái bình thường .
  • Ít nhất 25% số tinh trùng có thể bơi với tốc độ nhanh về phía trước
  • Ít nhất 50% số tinh trùng phải bơi về phía trước (dù có chậm chạp)

- Kết quả có thể bị ảnh hưởng bởi hiều yếu tố, trong đó có độ dài thời gian giữa các lần xuất tinh và cách thức lấy mẫu, và cách bảo quản mẫu tinh trùng trước khi xét nghiêm.

Tinh dịch loãng có khi đi kèm tình trạng tinh dịch ít, xuất tinh sớm, đau tức tinh hoàn, giảm ham muốn tình dục... Tinh dịch loãng là một biểu hiện dễ nhận biết của nam giới phản ánh chất lượng và số lượng của tinh trùng.

Qua hàng nghìn trường hợp đến khám vô sinh, hiếm muộn ở Viện Sức khoẻ cộng đồng Ánh sáng cho thấy, tinh dịch loãng như nước vo gạo thì 99% là không có con tinh trùng nào, số còn lại nếu có thì có rất ít và đa phần dị dạng. Vì vậy, nếu phát hiện thấy tinh trùng loãng và ít thì nên đi khám ngay để bảo toàn giống của mình tồn tại lâu dài, đồng thời bảo vệ khả năng tình dục của bạn tốt và kéo dài, tránh được tình trạng tắt dục sớm.

- Cơ hội thụ thai đối với 1 cặp vợ chồng / bạn tình trẻ là 20% / 1 tháng, do đó, nếu sau 8 tới 12 tháng quan hệ không áp dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào mà vẫn không có thai được coi là bất thường. Nên bắt đầu tham khảo ý kiến bác sỹ sau thụ thai tự nhiên không thành công.

Nếu thấy có gì bất thường mình khuyên các bạn nên đi đến phòng khám để được khám kỹ càng để tránh gây hậu quả xấu sau này. Chúc các bạn có một sức khỏe tốt !

BẠN TỐT

Một người bạn thực sự tuyệt đối không phải là người khiến ta phải che dấu tài năng của bản thân mình!

Trong cuộc đời bên cạnh việc tìm kiếm một người bạn đời tâm đầu ý hợp - chúng ta luôn tìm kiếm cho mình những chiến hữu sẵn sàng sát cánh trong những giây phút khó khăn trong cuộc sống.

Không phải ngẫu nhiên mà người ta ví tình bạn như đóa hoa đêm, hương chỉ tỏa khi đất trời chìm vào màn đêm đen tối. Chỉ những ai thực sự chân thành với bạn bè mới tận hưởng được hương vị thanh khiết của đóa hoa đêm đó.

Người ta nói rằng:
Bạn bè là điểm tựa cho mỗi con người trong những bước đi khó khăn nhất cuộc đời. Khi đứng trước một ngã rẽ nào đó, chúng ta sẽ không ngần ngại hỏi bạn của mình: theo bạn, mình có nên quyết định đi vào con đường đó không ?
Và chắc chắn bạn sẽ nhận được những lời khuyên bổ ích từ những người bạn của mình.

Bạn tốt là người biết khuyến khích bạn của mình phát huy hết tài năng của họ, đem lại cho họ sự tự tin cũng như động lực để cố gắng phấn đấu đạt được những gì mà bạn của mình mong muốn. Có rất nhiều tình bạn đẹp, khăng khít cho đến ngày rời xa khỏi thế gian này đó là những chiến hữu, những người anh em của mình trong suốt cuộc đời.
Có một người bạn biết khuyến khích bạn bè cũng như can ngăn khi cần thiết đó là điều quý giá nhất mà mỗi người chúng ta nên có trong cuộc đời.

Có những người bạn thường xuyên ghen tỵ với bạn của mình, lúc nào cũng muốn mình là số một mà tìm mọi cách dìm bạn xuống hố sâu của sự thất bại.
Nhiều người bằng thủ đoạn này kia dồn bạn mình vào những tình huống oái ăm khó xử. Khiến họ không chỉ thất bại mà còn đánh mất niềm tin vào bạn bè.
Có những người vì mình mà không ngần ngại hy sinh bạn bè để có được thứ mình muốn.
Sự ích kỷ là thứ luôn tồn tại và làm cho con người quên đi sự bao dung cũng như thiện phẩm có trong con người của mình.

Ích kỷ đó là điều không thể tránh khỏi, ganh ghét cũng là bản chất của những con người nhất là những người có sự ích kỷ quá lớn. Chính vì thế khi chọn bạn để trao gửi những ước mơ dự định của cuộc đời hãy tìm hiểu cho kỹ người đó có đáng để bạn tin tưởng hay không?

Có một lần mình đọc được đâu đó câu chuyện: vì muốn mình nỗi bật hơn bạn, giỏi giang hơn bạn mà một cô bé đã không ngần ngại chép trộm bài của bạn rồi xé rách cả vở bài tập của bạn kia.
Đến khi cô giáo gọi bạn ấy lên bảng bạn ấy chẳng biết phải làm như thế nào để thanh minh vì sao vở bài tập lại xé tan tành như thế cả.

Rất nhiều những sự việc còn nghiêm trọng hơn cả việc chép trộm bài tập của bạn diễn ra hàng ngày trong cuộc sống của chúng ta. Nhiều lúc bạn tự hỏi: vì sao mình đối với nó rất tốt nhưng nó lại đối xử với mình như vậy ?
Bạn ơi, sự ích kỷ luôn có mặt trong cuộc sống của người khác thế nên chẳng có gì lạ nếu bạn chẳng may bị bạn bè lợi dụng.

Hãy biết chọn bạn mà chơi bạn nhé, đừng gặp ai cũng kết bạn rồi đến lúc ân hận vì sự quá dễ dãi của mình.
Ngày nay bao nhiêu chiêu lừa đảo, bao nhiêu phương pháp tinh vi được sử dụng để dụ dỗ bạn bè “ sập bẫy ” của mình.
Đừng bao giờ biến mình thành miếng mồi ngon cho bạn bè lợi dụng bạn nhé.
Hãy cẩn thận trong các mối quan hệ của mình. Có những lúc chúng ta dù cố gắng phân biệt thật giả nhưng sẽ vô cùng khó khăn bởi lòng người không dễ gì đo được.
Phải trải qua thời gian dài bạn mới biết được người nào là bạn, người nào là bè.
Đừng vội tin người quá bạn nhé, hãy chờ thời gian chứng minh để bạn có thể thấy được bộ mặt thật của người khác.

Bạn tốt là người giúp ta nhận ra được khuyết điểm của chính mình và giúp chúng ta sửa chữa nó.
Đừng bao giờ tin những người luôn miệng nói rằng: bạn thật tuyệt vời, bạn thật hoàn hảo.
Vì vốn dĩ con người làm gì hoàn mỹ đến thế!

Bạn tốt là người giúp chúng ta nhận thấy điểm mạnh của mình và giúp chúng ta phát huy nó một cách mạnh mẽ.
Bạn tốt là người luôn đi bên cạnh chúng ta lúc khó khăn cũng như trong những bước đường thành công.

Đừng quên rằng: chỉ cần vài người bạn thực sự chân thành với bạn như thế bạn đã rất giàu có về tình bạn lắm rồi.
Không phải cứ đông bạn bè bạn mới có nhiều tình bạn.
Bởi giá trị của tình bạn không phải đo bằng số lượng mà nó được kiểm chứng bằng chất lượng bạn nhé.
Thế nên, nếu một lúc nào đó bạn quay đầu ngoảnh lại vẫn còn những người bạn chân thành với bạn thì hãy tin rằng:
Bạn là người may mắn nhất thế gian!
Blog truyện ngắn - BlogTM

NGÀY XƯA. . .EM HAY NHÌN TRỘM ANH LẮM ĐẤY NHÉ

Blog truyện - BlogTM xin được giới thiệu đến các bạn truyện ngắn "NGÀY XƯA. . .EM HAY NHÌN TRỘM ANH LẮM ĐẤY NHÉ".
Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót xa có và cả tiếc nuối. Anh thực sự muốn vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ nụ cười và giọng nói của cô! Muốn nhưng không thể làm được. Đó lại là một nỗi đau khổ khác”.
- Tại sao lại vậy hả? Cô đã là người mà tôi tin tưởng nhất. Tôi đã cho rằng cô sẽ không bao giờ lừa dối tôi.
Nhưng …….thế này là thế nào! Tất cả chỉ là giả. Tôi…cô…chúng ta…tất cả…
Anh vừa nói vừa cười lớn, tiếng cười đục khàn mang theo trong đó cả sự hằn học và đau thương.
Cô lặng lẽ đứng đó, cúi đầu. Nước mắt không rơi. Trông cô vẫn bình tĩnh. Bình tĩnh một cách lạ lùng. Bởi cô đã biết, đã biết ngày này sẽ đến. Đã biết từ 2 năm trước, từ khi cô vứt bỏ tự trọng, lương tâm…chỉ để yêu anh.
Anh nhìn cô đứng đó, yêu thương, tức giận…tất cả cảm xúc
- Sao cô không nói gì? Nói đi…
Cô ngẩng lên nhìn anh, mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại cúi đầu xuống và chỉ đơn giản thốt ra “ Em xin lỗi!!”.

Phải! “Em xin lỗi”. Câu nói này cô đã nói thầm với anh không biết bao nhiêu lần. Những khi anh đối xử tốt với cô, những khi anh nói yêu cô, hay những khi anh cười với cô. Tất cả, trong lòng cô đều là câu nói này.
Nhưng cô không hề hối hận. Nếu giả như thời gian có quay trở lại thì cô vẫn sẽ làm vậy. Chắn chắn là thế. Vì ông trời chỉ cho cô có một cơ hội đó. Cơ hội để yêu anh….Và vì cô rất yêu anh.
Yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và ngay ngày đầu tiên cô vào nhập học. Mải cắm cúi bước đi cô đâm sầm vào một người. Khi ngước đầu nhìn lên thì cô đã bị choáng ngợp. Do mặt trời đằng sau anh hay vì anh…cô không rõ. Và anh đã làm trái tim đứa con gái mới bước chân vào một trang mới của cuộc đời đập liên hồi. Có lẽ tại anh khác biệt quá, lạ lẫm quá với cô_ người chỉ quen tiếp xúc với bọn con trai cùng lớp, một bọn còn trẻ con hơn cô. Ở anh có chút gì đó kiêu ngạo, chút gì đó phớt đời và có cả cái xa xăm, tưởng như cô sẽ không bao giờ chạm được vào anh.
Cô đã yêu anh như vậy. Tình yêu sét đánh, thứ tình yêu mà cô đã từng mỉa mai khi nghe đến.
Từ ngày đó, đôi mắt cô cứ bất giác dõi theo anh.
Anh là sinh viên khoá trên, hơn cô hai lớp. Tên là Hải. Anh đã có bạn gái rồi. Cô nghe nói vậy. Nhưng điều đó có lẽ không quan trọng lắm vì cô vốn không phải muốn cưa cẩm anh, cô chỉ đơn giản muốn nhìn thấy anh.
Anh ở trong Ban chấp hành Đoàn trường. Cô cũng xung phong và tích cực hoạt động ở lớp để được bầu vào ban chấp hành ở lớp, để mỗi lần đi họp lại được nhìn anh, nghe anh nói chuyện. Thấy anh hay ngồi cố định một chỗ trong căn tin, cô cũng cố gắng đến sớm hơn để ngồi bàn gần đó.
Lần đầu được nói chuyện với anh là trong cuộc họp giữa bí thư các lớp và Ban chấp hành Đoàn trường. Hôm đó cô đã đi hơi sớm. anh đang đứng đó nói chuyện với bạn. Cô chỉ dám lí nhí chào rồi chạy đến chỗ ngồi. Vậy mà tim đã đập thình thịch rồi. Bất ngờ anh lại gần và để trên bàn cô mấy viên kẹo:
- Em ăn kẹo sôcôla không?
Giọng anh trầm và ấm. Anh đã đi ra chỗ cũ tự lúc nào rồi mà tiếng cảm ơn vẫn chưa thể thoát ra khỏi miệng cô. Cô cứ trân trối nhìn theo anh rồi lại nhìn xuống mấy viên kẹo. Có lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất của cô, anh cười với cô và lại còn cho cô kẹo.
Những viên kẹo đó, cô đã dành cả buổi tối để ngắm chúng và chỉ dừng lại khi…đem chúng cất vào tủ lạnh. Sau năm năm những viên kẹo đó bây giờ vẫn ở trong tủ lạnh nhà cô, trong một chiếc hộp mà mẹ cô đã nói bao lần về nó. Cô vẫn giữ nó có lẽ bởi chỉ có duy nhất những viên kẹo đó là anh thực sự dành cho cô. Dành cho một cô mà anh biết.
Tình yêu hồi đó còn trẻ con quá, nó gần như sự ngưỡng mộ và si mê. Tình cảm dành cho những người mình không bao giờ có được. Chính vì vậy mà nó đẹp.Chứ không như bây giờ. Cô đã quá tham lam.
Vào năm thứ hai đại học, gia đình cô chuyển vào Nam , cô cũng phải theo gia đình vào đó. Chia tay với những chiều ngồi vẩn vơ nghĩ về anh, những lúc lang thang trên sân trường ra vẻ thành thơi để ngắm anh chơi bóng. Xa Hà Nội, cô rất buồn và không được nhìn thấy anh, cô cũng rất buồn.
Cứ tưởng tình cảm kiểu trẻ con như vậy sẽ biến mất nhanh chóng những cô vẫn không thể nào không nhớ về anh, nhớ về anh và tự hỏi “Không biết dạo này anh như thế nào nhỉ?”
Trong suốt 2 năm như vậy.
Cuối cùng cô cũng được gặp lại anh nhưng trong một tình huống chẳng hề mong muốn. Trong bệnh viện, cô vào thăm một đứa bạn vừa mổ ruột thừa, một chiếc băng ca lướt qua, cô giật mình khi nhìn thấy gương mặt trên băng ca. Là anh! Hay là ảo giác? Cô cũng đã nhiều lần tưởng như nhìn thấy gương mặt của anh trên phố. Dụi mắt nhìn lại một lần nữa. Đó là anh. Cô thực sự mong rằng lúc này đang nhìn thấy ảo giác thật vì người nằm đó, khắp thân thể chỗ nào cũng có máu, cả bộ quần áo như nhuộm đỏ bởi máu.
Thần người ra nhìn rồi lại vô thức chạy theo. Cô chạy theo chiếc băng ca đến cửa phòng cấp cứu. Trong đầu vẫn không hiểu mọi chuyện là sao? Đó là anh sao? Anh bị sao vậy?
Một người phụ nữ trung niên ngồi trên băng ghế, gục đâù vào tay, vai rung lên tiếng nấc. Còn cô, cô vẫn đứng đó. 30 phút rồi một tiếng trôi qua. Cánh cửa vấn đóng im lìm như thử thách sức chịu đựng của hai người ngoài đó.
Ngập ngừng nhưng rồi cô cũng ngồi lại gần người phụ nữ và ngập ngừng đưa chai nước cho bà. Bà ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt mỏi mệt và đầy đau đớn như muốn hỏi mà không cất nổi lời. Đôi mắt bà rất giống anh. Rất sáng, pha chút xa xôi, khó hiểu. Chắc chắn bà là mẹ anh.
Cô mỉm cười trấn an bà và trấn an cả bản thân mình “Anh sẽ không sao đâu! Chắc chắn là vậy” Có lẽ anh không biết tình cảm của cô! Có lẽ anh đã quên mất cô sinh viên khoá dưới không mấy ấn tượng này những lúc này đây cô vẫn muốn dùng hết tấm lòng và cả những gì mình có để đổi lấy sự bình an của anh.
Dù là đến giờ cô vẫn không thể quên được cảm giác đáng sợ khi từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua và cái cảm giác hạnh phúc như mọi gánh nặng trên vai đều được đổ đi khi bác sĩ nói anh đã qua cơn nguy hiểm. Mẹ anh thở ra rồi quỵ xuống. Chắc chút sức lực cuối cùng của bà cũng đã trôi đi theo cái thở ra đó…
Đã hai ngày rồi, anh vẫn còn hôn mê. Hai ngày, cô ngồi nhìn ngắm anh như vậy. Trông anh gầy hơn, chững chạc hơn chút ít những vẫn là gương mặt mà cô vẫn thường nhìn trộm đó. Đây là lần đầu cô được nhìn anh một cách trắng trợn như vậy. Nhìn chằm chằm…. Hoá ra anh chuuyển vào đây vì đựoc cử làm đại diện ở trong này. Có phải duyên phận đã cho cô gặp lại anh không nhỉ?
Cuối cùng anh cũng tỉnh dậy, sau ba ngày, trong niềm hạnh phúc của mẹ anh và cả của cô. Anh từ từ mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh, anh muốn nhổm dậy nhưng có lẽ cảm giác nặng nề lại khiến anh nằm xuống và lấy tay sờ lên chiếc băng quấn đầu. Mẹ anh chạy lại ôm anh, miệng cười nhưng mắt lại long lanh đầy nước. Cô đứng đằng xa và nước mắt cũng rơi tự lúc nào. Đúng là khi vui mừng quá con người ta cũng muốn khóc.
Anh nhìn xung quanh rồi cất tiếng hỏi:
- Đây là đâu vậy? Và bác là ai đấy?
Mẹ anh sửng sốt nhìn anh rồi lại cười: “ Con mới tỉnh dậy mà đã nói đùa được rồi? Xem ra tinh thần cũng khá đấy!”
Nhưng anh không hề cười chút nào, gương mặt hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn mẹ anh, nhìn tôi rồi lấy tay đập đập vào đầu, muốn bứt chiếc băng quấn đầu ra: “ Sao lại thế này? Sao tôi không nhớ gì cả thế này? Sao tôi lại ở đây? Tôi là ai?...”Anh cứ liên tục nói những điều như mộng du. Cô chạy vội ra ngoài đi tìm bác sĩ trong khi mẹ anh giữ tay anh lại.
Mất trí nhớ! Nghe như trong phim. Không ai có thể nghĩ đến cả. Nhưng đó lại là kết luận của bác sĩ.
Anh vừa được tiêm một liều thuốc an thần và đang ngủ yên lành.
Não anh đã bị chấn động khi anh ngã đập đầu xuống đất. Mẹ anh sau một lúc choáng váng thì cũng đã bình tĩnh lại và cứ lầm bẩm: “ Không sao cả! Chỉ cần còn sống là được”
Nhưng có lẽ ông trời muốn làm khổ thêm người phụ nữ đó. Vì đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Đôi chân anh đã mất đi cảm giác, không thể cử động được. Dây thần kinh ở đùi đã bị tổn thương, cần tiến hành một cuộc phẫu thuật nữa và tập vật lý trị liệu phục hồi một thời gian dài mới có khả năng bình phục.
Bác sĩ vẫn nói giọng đều đều, có lẽ ông đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy, ông đã không nhận ra rằng từng lời ông nói là nhát dao đâm vào tim hai người phụ nữ đứng đó. Mẹ anh đã gục ngã thực sự. Những chuyện kinh khủng cứ lần lượt kéo đến làm bà không đủ tỉnh táo để đối diện tất cả. Bà đã khóc rất nhiều…..nhưng trước mặt anh vẫn cứ mỉm cười.
Cô cũng vậy. Nhưng không hẳn là khóc. Chỉ là nước mắt cứ rơi khi nghĩ đến anh.
Cô ngày nào cũng đến bệnh viện.
“ Cháu trước đây từng học cùng trường đại học với anh Hải ạ”. Đấy là câu trả lời cho mẹ anh khi bà hỏi về mối quan hệ của cô và anh. Đúng vậy? Ngoài việc là đàn em học cùng trường ra. Cô đâu có mối quan hệ gì với anh nữa nhỉ?
Bà nghe câu trả lời, có phần ngạc nhiên nhưng rồi như hiểu ra điều gì đó bà không nói gì, chỉ mỉm cười và cảm ơn cô rất nhiều.
Và dù không phải là chủ ý của cô nhưng cô đã xuất hiện với tư cách là bạn gái của anh như vậy. Đã lừa dối một người không còn khả năng nhận biết mọi việc xung quanh như vậy. Đã 2 năm rồi. Đã đến lúc sự thật được phơi bày. Vở kịch hạ màn. Cô đã được hưởng hạnh phúc không phải của mình lâu quá rồi, đã nắm lấy đôi tay không thuộc về cô lâu quá rồi.
Bước đi, nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má. Và khi vừa khuất khỏi tầm nhìn của anh, cô gục xuống bên đường khóc tu tu như một đứa trẻ. Những người đi đường đều quay lại nhìn cô nhưng có còn quan trọng nữa đâu khi cô đã mất đi anh_ tình yêu duy nhất của mình.
*****
Nhìn bóng cô bước đi, trong lòng anh những cảm xúc hỗn độn cứ thi nhau lên tiếng. Trong anh hoàn toàn là sự rối bời.
Một phần muốn giữ cô lại, ôm bóng hình nhỏ bé đó vào lòng. Một phần lại căm ghét vì sự lừa dối của cô và phần còn lại đó là sự hoang mang, hoang mang không biết cái nào mới thực sự là anh. Có lẽ là phần tức giận. Đúng vậy! Bởi vì phần yêu cô đó, thương cô đó chỉ là giả, là sự đánh lừa của cảm giác và thói quen. Đó không phải là anh!
Vậy rốt cuộc anh là người như thế nào? Anh không biết! Anh không nhớ! Mỗi lần cố gắng nhớ lại chỉ là một khoảng trắng mơ hồ, mờ ảo.
Nhưng dù vậy thì có một điều anh rất rõ. Đó là anh ghét sự dối trá. Từ trong tiềm thức của anh đã nói vậy. Anh luôn ghét sự dối trá. Vậy mà cô. Người anh tin tưởng nhất đã lừa dối anh trong suốt từng đó thời gian.
Có lẽ đây là lý do khi anh muốn cô nhắc lại chuyện ngày xưa, cô và anh quen anh như thế nào? Yêu nhau như thế nào? Tất cả? Cô đều thoái thác không nói? Cô bảo muốn chờ anh tự nhớ ra. Cô không nói được. Và lúc đó anh còn cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều. Có lỗi vì không nhớ được những kỉ niệm đó. Vậy ra làm gì có gì để nói. Tất cả chỉ là lừa dối mà thôi.
Chính là tại tai nạn đó.Tai nạn đó đã làm anh mất đi trí nhớ. Làm anh trở thành một kẻ khờ không hơn không kém…. Thật khó chịu.
Vậy …mẹ thì sao? Mẹ có biết gì về chuyện này không? Mẹ rất quý cô ấy mà. Mẹ mà biết chắc là shock lắm.

Cầm điện thoại gọi cho mẹ. Giọng anh không còn bình tĩnh được nữa. Anh đã tưởng rằng mẹ cũng bị lừa dối như mình nhưng câu trả lời của bà làm anh thật không hiểu nổi nữa.
- Đương nhiên mẹ biết .Vì chính mẹ là người đưa ra ý kiến này. Là chủ ý của mẹ. Con đừng có trách nó.
Ngạc nhiện. anh gần như hét vào điện thoại:
- Mẹ! Sao mẹ lại làm như vậy?
Giọng mẹ anh vẫn bình tĩnh, không hề thay đổi:
- Sao mẹ lại làm như vậy à? Vì thằng con trai duy nhất của mẹ còn gì. Vì nó sau tai nạn đã chán nản đến mức chẳng thiết sống nữa. Nó đã không chịu tập luyện lẫn điều trị gì cả. Mình thì vừa chuyển vào đó được hai tháng, người thân không có. Chính Ngọc là người đã giúp con rất nhiều. Hơn nữa chính con là người đã tưởng Ngọc là người yêu của mình. Con hãy nhớ lại lúc Ngọc không đến bệnh viện thái độ của con như thế nào đi. Mẹ biết mình đã đưa ra yêu cầu vô lý với nó nhưng vì mẹ đã nói nhiều quá nên nó đã đồng ý. Con phải cảm ơn Ngọc mới đúng. Không có Ngọc thì có lẽ con không được như bây giờ. Ngọc đã đối xử rất tốt với con.
- Nhưng cô ấy đã có thể nói ra mọi việc sau khi con bình phục. Cô ấy cũng rõ là con ghét người nói dối như thế nào?
- Chính vì biết nên nó mới không dám nói. Không phải sao. Hơn nữa, không phải lời nói dối nào cũng xấu cả. Con phải rõ
điều này chứ. Nó được lợi lộc gì từ việc lừa dối con chứ.
Anh im lặng, không nói gì…và:
- Có lẽ mục đích của cô ấy không xấu nhưng nó đã làm tổn thương con. Bây giờ con đang rối lắm, con không nghĩ được gì cả. Xin lỗi mẹ. con cúp máy đây.
Không điều gì được sáng rõ hơn cả. Tất cả vẫn như một mớ bòng bong trong đầu anh.
Anh có thể đã quên đi quá khứ. Nhưng những chuyện từ lúc tỉnh dậy trong bệnh viện mà không biết mình là ai, người ngồi cạnh mình là ai thì anh nhớ rất rõ. Không thể quên được nó. Những ngày tháng vô cùng khó khăn. Đầu óc thì lung tung, cứ cố gắng nhớ lại thì đầu lại đau buốt không chịu được. Chân thì không thể động đậy được. Không có cả cảm giác. Sau khi phẫu thuật ngày nào cũng phải đi tập vật lý trị liệu, mỗi bước đi là như có cả ngàn cây kim châm vào người. Ngày nào mồ hôi cũng vã ra như tắm. Đã có lúc thực sự muốn từ bỏ tất cả, thậm chí cả cuộc sống này. Anh không muốn phải chịu đựng sự rỗng tuếch của đầu óc và sự dày vò thể xác này nữa. Và thực sự thì chính cô là chỗ dựa cho anh, là nguồn động viên anh. Khi anh thấy mình vô dụng thì cô đã đã nói là cô thực sự cần có anh. Khi anh thấy nản lòng thì cô là người tiếp sức cho anh. Có lẽ mẹ nói đúng. Chính anh là người đã làm tưởng về mối quan hệ của cô và anh trước. Sự xuất hịên quá thường xuyên của cô đã khiến anh nghĩ vậy.
Những ngày cô đến muộn, anh bồn chồn không yên. Những y tá thì luôn miệng bảo: “Anh có phúc thật đó! Người yêu vừa dễ thương vừa chu đáo. Lại yêu anh hết lòng.” Cho đến lúc đấy cô chưa từng nhận mình là người yêu của anh. Còn anh thì đã tự mặc định về điều đó.
Đợt đầu đi điều trị vật lý trị liệu. Mọi việc tưởng như đã không thể khi anh không thể thực hiện những bài tập, anh đã tưởng mình sẽ không bao giờ có thể bước đi trên đôi chân của mình nữa.
Và cô thì đã 3 ngày không đến thăm anh. Anh bỏ tập, điên cuồng và tuyệt vọng khi nghĩ cô đã bỏ kẻ vô dụng là anh. thuốc không uống, quát tháo mọi người, cơm cũng bỏ…Cho đến khi cô xuất hiện, gưong mặt xanh xao nhưng ánh mắt trong trẻo nhìn anh và nhẹ nhàng hỏi:
- Em nghe nói anh không chịu uống thuốc và bỏ tập! Sao vậy?
Hoá ra cô đã bị kiệt sức, ngất xỉu, ốm nằm nhà mấy hôm nay. Cũng phải thôi! Cô đã chăm sóc anh suốt ngày đêm cũng gần tháng rồi. Cô đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầu anh nhìn thấy cô. Cứ vậy anh đã tự tin cho rằng anh và cô có một tình yêu vô cùng sâu đậm và đã từ lâu lắm rồi. Và anh cũng cho rằng ánh mắt trong trẻo đó đó sẽ không bao giờ lừa dối anh.
Mọi chuyện cứ như vậy cũng đã 2 năm. Anh được cử đi công tác ở Hà Nội. Anh cũng rất muốn đi. Muốn quay về chốn cũ để biết đâu có thể nhớ lại điều gì đó. Anh muốn lập đầy cái đầu trống rỗng của mình. Cô cũng đã lâu không ra Hà Nội.
Anh rủ cô đi để về thăm họ hàng luôn. Cô đã đồng ý và không phản đối.
Lang thang quanh ngôi trường cũ, vô tình gặp một nhóm người, họ sững sờ nhìn anh và chợt hét toáng lên: “ Hải! Có phải mày đấy không?” Anh ngơ ngác nhìn họ rồi quay sang nhìn cô như ngầm hỏi, cô nhắm mắt, run run đứng đó như chờ đợi và như chấp nhận.
- Sao mày tự nhiên cắt đứt liên lạc với bọn tao vậy. Vào đấy làm hai tháng rồi không thấy im hơi lặng tiếng luôn. Vào đấy có bạn mới rồi không thèm đếm xỉa đến bọn tao hả_ một anh chàng to cao với mái tóc rẽ ngôi giữa nói với anh.
Một cô gái trong nhóm đó đứng trân trối nhìn anh. Trông cô ấy khá xinh đẹp.
- Xin lỗi….
Anh giải thích cho họ vè tình trạng của mình. Họ tròn mắt ra nhìn.
Cuối cùng anh chàng kia nói:
- Ra là vậy. Mày đã gặp phải chuyện kinh khủng như thế. Nhưng giờ thấy mày không sao vậy là được. Bọn tao đã thấy lạ rồi. Bỗng nhiên không liên lạc được với mày. Cả Lan cũng vậy. Bọn tao tưởng mày vào đấy đã có bồ mới nên mới vậy.
Anh hỏi: “Lan là ai?”
Bọn họ trả lời: “Là bạn gái mày chứ ai!”
Anh xua tay cười và đẩy cô lên: “ Các bạn nhầm rồi, Ngọc mới là bạn gái của tôi. Chúng tôi yêu nhau lâu rồi mà. Trước lúc tôi bị tai nạn cơ” Cô cứ cúi gầm mặt xuống, không cách nào ngẩng lên.
- Làm gì có chuyện đấy! Cho đến trước khi mày vào Nam , Lan vẫn là bạn gái mày mà. Trừ khi mày bắt cá hai tay.
Anh hoang mang quay sang nhìn cô, không hiểu họ đang nói gì? Sao lại như vậy? Anh và cô đã yêu nhau từ hồi học đại học mà. Anh là mối tình đầu của cô mà. Lẽ nào anh bắt cá hai tay thật à? Nhưng anh không có cảm giác là mối quan hệ của cô và anh lại là mối quan hệ tồi tệ như vậy. Và sự thật thì đúng là như vậy. Đúng là không tồi tệ như vậy vì anh và cô không có mối quan hệ gì cả.
Họ cũng không nói gì nữa mà chỉ vào cô gái xinh đẹp nọ và bảo rằng cô ấy là Lan. Khi anh nhìn cô gái đó. Ánh mắt cô ấy trở nên kì lạ và cô bắt đầu khóc. Mọi chuyện cứ thế rối tung lên.
Đúng là ra Hà Nội anh đã có được một phần kí ức. Nhưng điều này có nên không thì anh không biết. Chỉ biết giờ anh đang rất đau và hoang mang, sau khi nghe cô nói mọi chuyện.
Anh cứ tưởng cô là người rất đáng yêu, rất biết nghĩ cho người khác, nhưng rốt cuộc vẫn là như vậy.
Giờ anh phải xử lý sao đây với chuyện của cô, quá khứ của anh và cả…. những cảm xúc trong lòng anh nữa.
****
Đi trong vô thức, lạc lõng, đau khổ và cô đơn. Cô trở về. Vào miền Nam . Một mình cô. Cứ tưởng đã xác định được mọi việc, đã biết trước rồi thì sẽ ổn nhưng chẳng ổn chút nào cả. Cô đau khổ lắm! Cứ nghĩ đến anh là cô lại đau khổ? Tại cô đã tham lam quá! Khi anh bình phục, lẽ ra cô nên nói tất cả. Nhưng cũng đã bao nhiêu lần cô muốn nói, cô định nói nhưng rồi lại thôi. Cô bảo với mình rằng mai sẽ nói “ Chỉ cần thêm một ngày bên anh…” Cô đã tham lam nghĩ vậy. Không nghĩ đến sự đau khổ của người yêu anh, của chị ấy. Không suy nghĩ và cảm nhận của anh. Cô đã ích kỉ như vậy.
Nằm trong nhà 10 ngày, bố mẹ không hỏi gì hơn mà chỉ bảo cô ra ngoài cho thanh thản một chút. Mẹ anh gọi điện nói chuyện với cô. Bác xin lỗi cô vì đã khiến mọi chuyện trở thành như vậy. Nhưng đó không phải lỗi của bác. Cô hiểu rõ điều này mà. Chính cô cũng đã muốn như vậy. Và cô cũng không hối hận.
Tuấn hẹn cô đi uống nước. Anh là bạn thân của cô, nhà ở gần nhà cô và anh cũng biết chuyện này. Không muốn đi nhưng không muốn bố mẹ lo lắng quá cho mình và cô cũng muốn thử ra ngoài ngắm mọi người xem mọi thứ có khá hơn được không! Cô mang bộ mặt thản nhiên đến gặp Tuấn. Nhưng chỉ được một lúc. Và khi Tuấn hỏi cô rằng : “ Hai người đã kết thúc rồi sao?” thì cô lại chợt xúc động, trái tim thì chợt đau nhói và nước mắt thì chợt rơi:
- Không phải! Tôi và anh ấy không có sự bắt đầu thì sao gọi là kết thúc được. Chỉ là mọi chuyện trở về như nó vốn có mà thôi.”
Càng nói nước mắt càng rơi, cô không thể kìm nén bản thân mình nữa. Bởi cô đã phải kìm nén quá nhiều rồi. Trước mặt bố mẹ vì không muốn bố mẹ buồn. Trước mặt mẹ anh vì không muốn bà áy náy. Và cả trước mặt anh để anh không coi thường cô thêm nữa. Tất cả đã hết rồi. Mối tình đầu của cô. Niềm hạnh phúc và cả nỗi đau khổ của cô nữa.
Tuấn im lặng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng an ủi cô.
Bỗng một giọng nói vang lên, trầm và mang theo nó đầy sức mạnh:
- Xin chào! Không muốn làm hỏng không khí của hai người nhưng tôi nghĩ đã gặp ở đây rồi thì tôi sẽ nói luôn mọi chuyện để không phải gặp cô nữa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. “Không biết anh đã về bao giờ? Trông anh gầy hơn….” Cô lén lấy tay lau nước mắt, cố lấy giọng bình tĩnh nhất có thể.
- Anh….em…_vẫn như vậy. Cô không thể nói được gì.
Anh nhìn cô, ánh mắt u uẩn như chứa đựng nhiều điều. Nhưng anh lại nói:
- Tôi chỉ muốn xin lỗi vì hôm trước đã nặng lời với cô. Nghĩ cho cùng thì cô chỉ là quá tốt bụng đã không nỡ từ chối lời năn nỉ của mẹ tôi. Xin lỗi vì đã bắt cô phải làm một điều kì cục mà cô không muốn như vậy.Và cũng phải nói lời cảm ơn cô nữa chứ. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi. Cảm ơn cô vì đã thương hại tôi. Cảm ơn cô đã chịu hy sinh từng ấy thời gian dành cho tôi. Cô quả là người tốt nhất mà tôi từng gặp.
Từng lời của anh như có dao. Từng câu từng câu đâm thẳng vào trái tim cô.
- Được rồi. Lời muốn nói cũng đã nói xong rồi. tôi đi đây. Chúc cô vui vẻ.
Anh quay lưng bước đi nhưng rồi lại quay lại.
- Quên mất…Tôi thực sự muốn khen ngợi khả năng đóng kịch của cô đấy. Nó như là thật…
Anh bước đi. Mạnh mẽ và dứt khoát bỏ lại cô với sự đau đớn. Cô muốn nói to với anh rằng: “ Không phải như thế. Tất cả đều là thật. Tình cảm của em. Tất cả…chỉ trừ thân phận mà thôi. Em không phải là người tốt đến mức như vậy đâu….” Nhưng cô không thể nói gì. Trái tim bị bóp nghẹn. Căm ghét và coi thường_đó là tất cả những gì anh nghĩ về cô.
Cả thế giới dường như bị đổ xuống theo bước chân của anh, mặt đất chao đảo….
Cô đã không biết, không biết rằng vì sao anh phải đi nhanh như vậy. Những lời anh nói thật cay đắng, thật chua xót…với cô và cả với anh. Hôm nay anh là một kẻ kém phong độ, một kẻ tồi tệ đã dùng những lời lẽ như vậy với một cô gái. Chỉ bởi vì anh không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Cảm giác trong anh bây giờ không chỉ là căm ghét vì cô đã lừa dối anh mà lớn hơn nữa, bao trùm anh lúc này là sự hoang mang, sự đau đơn khi nghĩ rằng cô thực sự không yêu anh, cô ở bên anh chỉ vì sự thương hại và vì không thể từ chối sự năn nỉ của mẹ anh. Đúng là như vậy rồi. Ai có thể yêu được một người không rõ bản thân mình là ai và còn có thể mãi mãi không đi lại được nữa chứ. Có lẽ bây giờ cô ấy đang vui mừng cũng nên. Vui mừng vì đã có thể thoát khỏi anh. Còn anh, anh đang ghen, ghen kinh khủng. Anh ghét khi nhìn thấy cô ngồi đó với Tuấn, nói chuyện với Tuấn. Anh quá biết rằng Tuấn yêu cô nhưng vì anh ta đã im lặng nên anh cũng đã không nói gì. Nhưng giờ thì sao đây! Mọi chuyện cứ thế này mà kết thúc thật sao? Còn cô gái tên Lan nữa. Cô ta là người yêu của anh thật sao? Sao anh không có chút cảm giác gì với cô ta vậy? Mà cảm giác của anh có còn chính xác nữa không? Cái tình yêu dành cho cô này có phải là thực sự không hay chỉ là do sự lừa dối bản thân vì những ngộ nhận. Nếu là giả sao nỗi đau lại thật như thế này?
Cô có biết những ngày qua anh đã như thế nào không, đã cảm thấy sao không ? Có lẽ anh chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như vậy? Kể cả lúc bị tai nạn trước kia. Cảm giác chán ghét bản thân, chán ghét tất cả và quan trọng hơn là cảm giác mơ hồ. cảm giác thì rất rõ nhưng anh lại không thể khẳng định nó là gì. Anh yêu cô nhưng nó có phải là một tình yêu thực? Nó là một sản phẩm được tạo ra, nó đã đánh lừa anh. Nó không xuất phát từ tự nhiên, từ cảm giác hai phía. Vậy nó không thể là tình yêu. Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót xa có và cả tiếc nuối. Anh thực sự muốn vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ nụ cười và giọng nói của cô! Muốn nhưng không thể làm được. Đó lại là một nỗi đau khổ khác.
Mấy ngày trước anh còn băn khoăn liệu mình có yêu cô không? Giờ thì anh lại thực sự muốn biết cô có yêu anh không?
Anh lại phải ra Hà Nội công tác, anh lại gặp Lan. Suốt một tuần ở Hà Nội ngày nào Lan cũng đến tìm anh, rủ anh đi đến những nơi cũ, tìm lại những kỉ niệm cũ, ăn những món ăn ngày xưa…Và ngày nào anh cũng nhớ đến cô. Nhớ những nơi anh và cô từng đi. Nhớ tiệm kem cô và anh thường ăn dù anh chẳng thích quán đó chút nào vì nó dễ thương quá, không hợp với anh…anh nhớ cô nhiều lắm nhưng lại phủ nhận nó.
Công bằng mà nói thì Lan thực sự là một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn và ăn nói có duyên. Mẫu người khá lý tưởng cho những người muốn có bạn gái. Nhưng anh không có cảm giác với cô. Là do anh mất trí nhớ. Hay anh đã không rung động nữa.
- Anh có thấy quen không? Hồi trước anh thích ngồi ở quán này lắm.
Lan nói khi anh và cô đi vào một quán cà phê nhỏ. Quán có lối trang trí theo phong cách cổ điển với những bức tường màu xám được làm thành như những viên gạch xù xì. Đúng. Có lẽ anh thích như vậy. Anh cảm giác được điều này, thật gần gũi. Lan nói chuyện, anh chỉ mỉm cười nhẹ. Anh vẫn như vậy. Những lúc như vậy cô vẫn thường nói là anh quá đáng, để cô nói một mình trông buồn cười, xấu hổ chết được…
Đang suy nghĩ miên man ,bỗng nhiên Lan cầm lấy tay anh đang để trên bàn:
- Em biết anh chưa thể nhớ ra được nhưng em tin thời gian sẽ làm anh nguôi ngoai. Nếu quá khó khăn thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Được không anh?
Anh nhìn cô, mối quan hệ giữa anh và cô, giữa anh và Lan thực sự không rõ ràng. Tất cả đều vậy nhưng sao lại có một điều anh thấy rất rõ... và anh chầm chậm nói
- Xin lỗi em. Nhưng anh không thấy mình có cảm giác đó với em. Anh không biết nữa.... Đó là điều mà anh cảm nhận được. Anh không thể yêu một người khi mà anh không có cảm giác với người đó được.
Khi cái đầu rỗng tuếch thì hãy để trái tim lên tiếng vậy.
Mặt Lan bỗng sầm xuống, nụ cười trên môi mất đi. Rồi bỗng nói gần như hét lên.
- Sao lại như vậy chứ. Cảm giác. Lại là cái thứ cảm giác đó. Anh trước kia hay là bây giờ sao lại đều như vậy nhỉ? Em thì có gì là không được cơ chứ. Cái cảm giác chết tiệt đó là gì đấy. Sao anh không thể có nó với em.
Cô bật khóc. Mọi người đều nhìn anh nhưng anh chỉ quan tâm đến một điều duy nhất _cô vừa nói gì vậy:
- Em nói trước đây là sao vậy? Anh đã từng nói điều này với em à?
Cô ngừng khóc, ngẩng lên nhìn anh, lấy khăn lau nước mắt, giọng đã có phần bình tĩnh hơn:
- Giờ em cũng chả cần giấu anh nữa. Đúng vậy. Anh đã từng nói vào ngày anh chia tay với em. Vì lòng tự trọng em đã không nói cho ai biết rồi anh bỗng cắt đứt liên lạc với mọi người nên em cũng không nói gì đến nữa. Những tưởng khi anh mất đi kí ức thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng lại vẫn vậy…Dù mất đi trí nhớ thì anh vẫn cứ là anh…

Những lời của Lan ..như đánh thức anh dậy từ một cơn mê dài. Anh vẫn là anh..sao anh lại không thể nghĩ được điều đó nhỉ. Anh biết mình yêu cô. Cảm giác nói với anh như vậy? Vậy anh còn muốn điều gì nữa?
Anh đã sai rồi. Anh yêu cô. Đó là sự thật. Sao anh cứ mãi dằn vặt cô và cả chính mình như vậy…
Mua vé bay vào Nam chuyến sớm nhất. Bước chân rời khỏi sân bay, anh gọi taxi đến nhà cô. Ngay bây giờ, Anh thực sự rất muốn gặp cô. Anh nhớ cô. Và Muốn ôm cô vào lòng
Chỉ qua đoạn đường này nữa là anh sẽ được gặp cô. Bước chân một cách vội vàng sang đường.
Bỗng ánh sáng trắng loé lên bên cạnh anh. Một chiếc ô tô vượt đèn đỏ đang lao đến. Mọi thứ hỗn loạn trong đầu anh và anh ngã xuống. Chỉ nghe thấy tiếng phanh két sát bên tai. Anh bị ngất đi.
Mở mắt tỉnh dây. Mẹ anh đang đứng đó, nhìn anh cười. Và cô cũng đứng đó. Đứng ở một vị trí gần giống như trước đây.
Cô nhìn thấy anh tỉnh dậy thì nước mắt lại rơi. Cô tưởng anh sẽ lại một lần nữa muốn rời bỏ thế gian này. Cô tưởng rằng sẽ không thể nhìn thấy anh nữa. Anh đã bất tỉnh một ngày rồi. May tài xế phanh kịp nên anh chỉ bị ngã xuống và chấn động một chút. Sao anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Những vết thương cũ còn chưa lành hẳn…Ông trời muốn trừng phạt cô sao?
Cô chẳng nói gì nữa, gục đầu lên giường anh và khóc. Bỗng cô thấy anh nắm lấy tay cô. Cái cảm giác này đã lâu cô không được nếm lại. Cảm giác ấm áp như có được cả thế gian khi anh cầm tay cô. Và giọng anh cất lên thật nhẹ nhàng.
- Ngay cả khi anh nhớ được tất cả mọi thứ thì em vẫn sẽ yêu anh chứ?
Anh nhìn cô ánh mắt dịu dàng, sáng rực. Anh mắt mà cô đã yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Cô ngạc nhiên, lạ lẫm và rồi oà khóc:
- Dù là thế nào thì em vẫn luôn yêu anh._ Cô nói nhỏ trong vòng tay ôm lấy của anh.
Anh ôm cô trong lòng. Nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc này. Sao chỉ mất đi kí ức thôi mà anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Anh đã yêu cô như vậy, yêu cô trong những ngày cô ở bên anh, những ngày cô chăm sóc anh…yêu nụ cười, yêu giọng nói của cô. Yêu cô như vậy! Sao anh có thể nghĩ đó là giả chứ!
Cúi xuống, Anh khẽ thì thầm vào tai cô:
- Ngày xưa em hay nhìn trộm anh lắm đấy nhé!!!
Truyện ngắn sưu tầm

Dưới tán phượng hồng

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến quý bạn đọc truyện ngắn: "Dưới tán phượng hồng" - một câu truyện nhẹ nhàng và trong sáng tựa như cái tuổi học trò vậy. Hãy một lần quay lại với tuổi trẻ, được sống, được học tập và vui đùa bên bạn bè, thầy cô.
---------------
Dưới tán phượng hồng

Cô lên lớp thông báo bận họp cho cả lớp nghỉ tiết đầu ngồi tại lớp, tiết sau học bình thường, cả lớp reo ầm lên sung sướng, tôi cũng cười toe, chợt nhớ bài văn với ngôn từ mượt mà,”…mỗi lần bệnh không đi học được, mất bài, tôi tiếc ngẫn ngơ, thương trường nhớ lớp…”, “Thương” đám bạn nhiều chuyện với những trò nghịch ngợm thì có chứ tiếc bài thì tôi chắc một điều là “không!“

Sau khi nghe ân huệ cô vừa ban ra, cả lớp nghiêm túc tận hưởng bằng cách râm ran tụm năm tụm bảy trò chuyện, tên Hà ngồi cạnh tôi cũng bỏ qua bàn bên ngồi với nhỏ Hồng. Bàn hai người còn mình tôi, đây là dịp hiếm hoi nằm dài ra bàn mà không bị ăn vài nét mực trên tay. Tôi khoanh tay trước bàn, nằm úp hai phần ba mặt lên tay chỉ chừa đúng hai con mắt nhìn về phía bàn ba dãy bên kia. “Mục tiêu” của tôi đang cặm cụi làm bài gì đó, mái tóc phủ hờ trên trán, đôi mắt nhìn đăm đăm vào tập, lâu lâu cắn bút với vẻ bực bội, khuôn mặt gầy gầy, sóng mũi cao cao, hàng chân mày lưỡi mác rậm đen vắt ngang trán, tôi cực kỳ thích đôi chân mày ấy, mà đúng hơn là, tôi thích tất cả những gì của “Mục tiêu”…

- Qua đây chơi!!

Tiếng nhỏ Hạnh làm tôi ngơ người, đang khoái chí với cảm giác nhìn lén thì nhỏ vẫy vẫy tay (rõ khổ, chắc tại nhỏ thấy tôi đang nhìn về phía đó tưởng tôi nhìn nhỏ nên kêu qua đây mà – “mục tiêu” của tôi ngồi ngay sau lưng nhỏ). Tôi cười lắc đầu, và ngồi yên vị tại bàn làm cho hết công việc nhìn lén của mình.

Tôi mới chuyển trường từ quê lên đây vào lớp 11A này được một tuần nên vẫn chưa quen biết nhiều. Hạnh dĩ nhiên là người bạn đầu tiên, vì chúng tôi học cùng nhau từ năm lớp 7 rồi cấp ba tôi chuyển đi, giờ chuyển về lại. Nhớ ngày đầu biết nhau nhỏ ghét tôi vì một lý do hết sức vô lý: vừa chuyển trường vào lớp tôi nhỏ ngồi gần Thoa, thầy chuyển chỗ nhỏ xuống bàn tôi vì cái tội… cao nhất lớp, không được ngồi gần cô bạn mới mà nhỏ thích nên thành ghét tôi. Vậy mà sau một thời gian chúng tôi là trở thành bạn thân như hình với bóng lúc nào cũng gắn lấy nhau làm bạn bè cứ nghĩ “Ô môi”. Người kế tiếp là Hà, tên bạn cùng bàn đáng ghét, cứ thích gây cấn với tôi vì cái chỗ ngồi bé tẹo. Người thứ ba là “Mục tiêu“, được giới thiệu qua nhỏ Hạnh vào ngày đầu vào lớp.

Tôi có ấn tượng về hắn ngay ngày đầu tiên, sau khi cất cặp, nhỏ Hạnh dẫn tôi ra hành lang nơi hắn đang đứng làm màn giới thiệu chớp nhoáng:

- Đây là Hoa, bạn Hạnh hồi cấp hai, còn đây là Hùng lớp phó lớp mình đó.

- Chào bạn.

Tôi chào hắn, hắn nở nụ cười thật tươi, sân trường tháng ba nắng đầy trên tán lá, nụ cười hắn đón những tia nắng sớm lung linh, tôi choáng ngợp trong giây phút, thấy tim mình… rung rinh. Phải kìm nén lắm tôi mới giấu cảm xúc đang dâng tràn, nhỏ Hạnh rất hiểu tôi, lơ ngơ một cái thế nào nhỏ cũng nhận ra ánh mắt khác lạ của tôi mà tra hỏi cho tới nơi.

Nghe qua tiểu sử của hắn thì đó là một tên đáng gờm, học giỏi đều tất cả các môn, thi đâu đậu đó, môn nào cũng có thể thi học sinh giỏi được hết. Nhưng có một điều là hắn vẫn còn vô tư lắm, chưa mến ai bao giờ, đó quả là một cơ hội tốt cho tôi. Sau vài phút tôi biết đại khái về hắn như thế, tôi muốn hỏi thêm thông tin từ nhỏ Hạnh nhưng sợ nhỏ tinh ý nhận ra là tôi đang bị sét đánh ngay cái nhìn đầu tiên thì tôi không yên với nhỏ.

Từ hôm ấy vào lớp tôi hay cố tình nhìn xuống bàn Hạnh và xuống bàn nhỏ thường xuyên khi ra chơi năm phút. Hắn là một người dễ gần và vô tư nên ai cũng có thể làm bạn được và chúng tôi là bạn. Tôi và Hạnh lúc nào cũng đi cùng nhau, đi học, đi về, ra chơi. Tôi bắt đầu thấy không bình thường khi cứ sóng đôi cùng nhỏ như thế và chẳng có cơ hội nào để nói chuyện riêng với hắn…

***

Như thường lệ sáng tôi chờ Hạnh ngay ngã ba Đồi Thông nhưng chờ mãi không thấy nhỏ ra, đã trễ giờ nên tôi ba chân bốn cẳng đạp tới trường. Suốt tiết học đầu tiên tôi cứ bần thần không biết nhỏ bị gì mà nghỉ học ngang xương, nhưng tôi đoán tám phần là ngủ quên. Giờ ra chơi tôi ra hành lang nhìn xuống sân trường, nhìn những tà áo dài bay phất phơ trong gió, có nhỏ còn cột tà áo dài lại đứng vòng tròn chơi đá cầu, lâu nay đi đâu cũng có nhỏ Hạnh giờ có một mình cứ thấy vắng vắng.

Đứng nhìn mọi người hồi lâu không ai nói chuyện cũng chán, tôi xuống cầu thang đi ra sân thể dục sau trường. Ngồi dưới gốc phượng già, tôi nhặt một cọng lá phượng khô ngồi quét qua quét lại trên đất cho tới khi chổ ấy nhẵn bóng rồi vẽ vu vơ trên ấy những hình thù không tên. Trời hôm ấy nắng trong, gió nhè nhẹ, chỉ có mỗi mình tôi giữa khoảng sân thênh thang và trên những tán phượng xanh đã điểm xuyết một vài nụ hồng. Tôi hát vu vơ.

“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu, cành phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám, tuổi chẳng ai hay thầm lặng mới tình đầu…“

Câu hát vừa dứt, tôi bật cười sao giống tôi quá, tự nhiên mới chuyển về trường lại thấy tương tư ánh mắt của hắn. Nhiều đêm tôi nằm mơ thấy hắn chở tôi đến trường, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi đặt vào đó cánh bướm phượng. Giấc mơ, có lẽ là những ước muốn yêu thương trong vô thức, tôi nghĩ về hắn từng ngày, nhìn hắn từng ngày, nên hắn cũng đi vào cả giấc mơ của tôi.

- Hát hay quá ha, mà sao ra đây ngồi một mình vậy.

- Ơ, ….thì có một mình nên ngồi một mình chứ sao.

Hắn đứng sau tôi tự lúc nào, cất tiếng hỏi làm tôi giật bắn mình, ú ớ vài tiếng rồi cũng trấn tỉnh trò chuyện với hắn. Thầm nghĩ “Sao linh vậy không biết, đang nghĩ về hắn thì hắn sau lưng“. Hắn vô tư ngồi xuống gần bên cạnh tôi làm tim tôi đập liên hồi, đập nhanh còn hơn tiếng trống trường, “Há chẳng phải là tôi ước một lần được ngồi cùng hắn thế này sao?“

- Hôm nay sao Hạnh nghỉ vậy?

- Hoa cũng không biết, để trưa về ghé vào nhà xem sao.

Hắn ngồi huyên thuyên, nói chuyện với tôi về hắn, về những vấn đề hắn quan tâm, và về cuộc sống gia đình. Tự nhiên hắn nói rất nhiều, đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện riêng với nhau, lòng tôi vui như trẩy hội, còn gì hạnh phúc bằng khi được hiểu hơn về người mình mến kia chứ. Gia đình hắn nghèo, nên hắn ráng học, ước mơ làm Bác Sĩ như anh Hai hắn. Hắn hỏi về tôi, tôi cũng kể về giấc mơ Họa Sĩ của tôi. Chung nhau một chữ “Sĩ ” và thế là hiển nhiên tôi nghĩ rằng tôi hợp với hắn, một suy nghĩ ngây ngô cho những yêu thương của tôi ấy mà, và tôi nghĩ mình có quyền đó.

Đang ngồi trò chuyện thì tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, chưa bao giờ tôi thấy trống trường vô duyên đến thế. Tôi sóng bước cùng hắn và không quên ước rằng sẽ mau chóng được đi bên hắn từng ngày. Vừa tới cầu thang hắn ghé vào tai tôi.

“Hát hay lắm á!“

Rồi chạy nhanh lên cầu thang. Tôi cười vì điệu bộ của hắn, sao mà dễ thương quá. Bước từng bước lên cầu thang, sự mến thương trong tôi cũng cao dần như những bậc thang ấy…


Suốt buổi học tôi học hành say sưa vì cũng muốn mình giỏi như hắn. Thế đấy, tuổi mơ của chúng ta có nhiều điều lạ lắm, thích một ai đó, luôn muốn mình vươn lên để bằng người đó, để bước đi chung đôi mà không có những khập khiễn, thua kém.

Tan học, tôi ghé nhà nhỏ Hạnh, nhỏ ra mở cổng trong bộ đồ ngủ, tôi đoán không sai, nhỏ ngủ quên chứ có chuyện gì đâu.

- Hay quá ha, để tui chờ rồi ở nhà ngủ vậy hở, sáng mém tí bị nhốt ngoài cổng.

- Xin lỗi ha, tại tối qua “khóc hu hu” nên sáng ngủ quên.

Nhỏ ghé vào tai tôi trả lời như thế vì sợ ba nghe. Hai đứa ra gốc mận ngồi trên võng tâm sự vừa ăn mận với chén muối ớt thật cay. Nhỏ là thế, hôm nào buồn gì, ghét ai là làm muối thiệt cay mà không báo trước làm có hôm tôi ho sặc sụa vì vị cay xè ấy.

- Lại có chuyện gì à?

- Ừ, hôm qua tui mới biết là tên Long bỏ tui đi yêu con nhỏ lớp 12C, khóc suốt đêm qua…

- Trời, khùng quá, không yêu thì thôi, quên đi, mắc gì phải buồn.

- Tại tui yêu, Long yêu tui lắm, chắc tại con quỷ nhỏ kia tán tỉnh.

- Trời đất, nghĩ vậy mà cũng nghĩ, nó không yêu thì có thiên lôi tán cũng không yêu chứ ở đó mà nói lung tung.

Tôi cự cho nhỏ một trận vì ngồi bênh vực người đã bỏ nhỏ theo đứa khác, nhỏ ngậm ngùi im lặng một hồi rồi khóc hu hu thấy mà thương. Nhỏ Hạnh vốn là người sống nội tâm và yếu đuối, cái gì cũng khóc, trái hẳn tính mạnh mẽ của tôi, ấy thế mà hai đứa lại thân nhau hơn chị em ruột, có lẽ đó là luật bù trừ mà người ta vẫn thường nói. Trò chuyện một lúc rồi tôi về, từng vòng xe lăn bánh giữa trưa nắng chang chang, tôi nghĩ về chút tình cảm mến thương mà tôi dành cho hắn, không biết nó sẽ có trong tôi bao lâu và hắn có thể thích tôi không… Bao suy nghĩ qua nhanh trong đầu, tôi thôi không nghĩ nữa nhìn về khoảng trời xanh, mây trắng phía trước. Đường trưa vắng tanh, tôi hát vu vơ theo từng tiếng cót két của vòng xe về nhà.

Sau một thời gian tôi và hắn trở thành bạn thân, mến thương trong tôi cũng đã có chút bền lâu và đến độ chín muồi, nhưng tôi không dám bày tỏ, cũng không dám kể với nhỏ Hạnh. Trong tôi có một sự dè chừng, e ngại, sợ phải nhận một lời từ chối nên cứ len lén nhìn hắn, đi bên hắn, huyên thuyên cùng hắn trong tình bạn dịu dàng nhất.

Thích một người mà không dám nói đó chẳng phải là ngu ngơ lắm sao? Yêu một người mà không dám nói đó chẳng phải là hèn nhát lắm sao? Nhưng lúc đó tôi lại chọn cho mình sự im lặng hèn nhát ấy, đơn giản là vì tôi vẫn muốn bên hắn mỗi ngày, vì nếu nói ra mà nhận phải một lời từ chối thì ánh mắt nhìn nhau sẽ ngại ngần, xa cách. Và lúc ấy tôi đã chọn giải pháp an toàn cho nhịp đập yêu thương của trái tim tôi.

Ngày tháng trôi qua, bạn mới, trường mới đã trở thành chốn thân quen cũng là lúc phượng nở đỏ rực trước sân, mùa thi về trong từng lớp học, ve sầu tấu lên khúc tình ca gọi hạ về. Mưa bắt đầu giăng đều trên con dốc đến trường. Sáng trời mưa, nhỏ Hạnh đi học không đem áo mưa ướt nhẹp khi ra tới ngã ba, thế là đi về nhờ tôi xin phép dùm. Hôm ấy thầy cho nghỉ tiết ba, tiết tư kiểm tra dặn lớp ôn bài. Trong khi mọi người ngồi trong lớp thì tôi ôm vở ra gốc phượng sau trường, xui cho nhỏ Hạnh là hôm nay có kiểm tra đột xuất lấy điểm bổ sung mà nhỏ lại nghỉ.

Mưa Tây Nguyên thật ngẫu hứng, sáng mưa như trút nước đủ làm cho nhỏ Hạnh về rồi trời lại rực nắng tươi trong. Đang mở tập học bài thì vài giọt nước trên cành phượng rơi xuống ướt loang lổ nét chữ trong tập. Phản xạ tự nhiên, tôi ngước nhìn lên cao xem ai là “thủ phạm” của giọt nước kia. Chẳng ai cả, chỉ là cơn gió qua, tôi lầm bầm rồi tủm tỉm cười, “Cái giọt nước này, làm ướt tập của tao mạy“.

- Lại ra đây ngồi à?

- Ừm, trong lớp ồn quá không học được.

- Mình cũng thế, ra đây cho yên tĩnh.

Lại là hắn, trên tay cũng cầm cuốn tập như tôi. Không biết có cố tình cố ý gì không mà sao lúc nào ra đây cũng gặp hắn, những lần tôi với nhỏ Hạnh ra đây chơi cũng gặp, có khi hắn cũng thích gốc phượng này như chúng tôi cũng nên.

- Xui ghê, sáng mưa nhỏ Hạnh bị ướt nên về giờ lại kiểm tra.

- Không sao đâu, bài này thầy nói cho làm để thay điểm cho bạn nào yếu mà, không làm cũng được.

Tôi bắt chuyện và mừng thay cho nhỏ vì thông tin đó. Từ lúc hắn ra đây, tôi không tài nào tập trung học được, nghe hắn nói là tâm trí cứ để tận trên cành cây, tim thì nhảy hết điệu tango, tới chachacha rồi lại về với điệu slow nhẹ nhàng… Muôn nốt nhạc cất lên khi ngồi bên hắn.

Bất chợt hắn đưa tay lên tóc tôi làm tôi giật mình né ra.

- Lá rơi lên tóc nè!

Hắn đưa lên lá phượng vàng con con, cười thật tươi, lại cũng nụ cười ấy, nụ cười ngày đầu tiên tôi gặp hắn, chứa đầy tinh khôi trong đáy mắt lung linh. Một thoáng bối rối, tôi nhìn bâng quơ chổ khác, nghe ra được dư vị của hạnh phúc khi ai đó đưa tay lên tóc mình.

Chúng tôi ngồi bên nhau học bài thi thoảng nhìn nhau cười bâng quơ một cái. Giây phút bên người mình thích thường qua nhanh hơn thì phải, cả hai hối hả chạy vào làm bài kiểm tra. Tôi nộp bài cuối cùng, thầy thu bài rồi ra khỏi lớp, lúc này tôi mới dở tập ra kiểm tra lại kết quả. Bất ngờ một tờ giấy rớt ra từ giữa những trang mực loang lỗ lúc nãy

Hoa này, tớ thích cậu, tớ thích cách cậu ngồi vẽ vu vơ trên mặt đất, tớ yêu giọng hát mềm mại của cậu và thích câu nói đầy tinh nghịch của cậu ban nãy” Cái giọt nước này, làm ướt tập của tao mạy”. Tớ đã âm thầm thích cậu từ lúc cậu bước vào lớp, tớ vẫn lén nhìn cậu khi cậu quay xuống cười với Hạnh, và tớ nghĩ đã đến lúc nên nói với cậu điều ấy. Tớ đợi cậu nơi gốc phượng sau giờ tan học. Nếu cậu không ra thì chúng mình vẫn là bạn của nhau Hoa nhé!

Bao mến thương, hy vọng nhưng không dám nói, cứ ấp ủ trong lòng nỗi niềm tương tư, rồi một ngày mới biết người ta cũng dành cho mình một tình cảm như thế, hạnh phúc vỡ òa, yêu thương lan nhanh qua từng ánh mắt, nụ cười, hơi thở rất nồng, tim tôi đập rộn ràng.Tôi muốn quay xuống nhìn hắn, cười một cái để nói rằng tôi cũng mến hắn, nhưng lúc ấy tôi như tượng đá ngồi im bất động nhìn trân trân vào mảnh giấy trên tập, đọc đi đọc lại không biết bao lần.

Cả lớp lần lượt ra về, tôi vẫn ngồi đấy cho đến khi chỉ còn mình tôi trong niềm hạnh phúc đang ùa đến chếnh choáng. Bỗng dưng thấy yêu quá lớp học này, yêu quá dãy bàn ba hắn ngồi, yêu quá cô bạn thân của tôi vì hôm nay nghỉ học nên tôi mới có cơ hội được …nhận thư tình.

Tôi đứng dậy, đi về phía cầu thang, đi về phía gốc phượng già. Trên cao, trời xanh đang rải nắng vàng, tôi bước đi nhẹ nhàng theo từng nhịp tim yêu.
Tác giả: Tuyền Nguyên

[Trò chuyện] Cho bạn...cho tôi...

Hay thật. càng lớn càng có nhiều hơn những chuyện khó nghĩ, khó cư xử và thực hiện. Chẳng thế mà càng lớn lại càng ước ao tuổi thơ bé bỏng. Dù biết điều đó quá xa vời, và cả cuộc đời chỉ đi qua một lần như thế, mà vẫn mong một lần thổi hạt bụi thời gian...



Những mối quan hệ bạn bè có bao giờ làm bạn trăn trở, hay không? Nên đơn giản hóa mọi chuyện để cuộc sống dễ thở hơn. Nói vậy nhưng hẳn cũng không ít lần chúng ta vẫn phải chạnh lòng chỉ vì những chuyện không đâu.

Thời còn là học sinh tiểu học, vẫn còn giành nhau từng chỗ ngủ đẹp, giành nhau từng cục tẩy bé xinh, ngăn vạch kẻ bàn không cho đứa này sang "địa bàn" của đứa kia, làm bài vẫn còn che tay không cho nhìn. Rồi khẽ chút là "Em thưa cô.." tức thì... Cái ngày ấy, ngây thơ vô cùng tận, đáng yêu biết bao nhiêu.

Chuyển cấp lên trung học, là cái thời mới lớn, khó bảo, vẫn giữ nét ngây thơ, nhưng cả con trai và con gái đang dần hình thành cho mình những cá tính riêng biệt, đã biết trêu đùa nhau, ghán ghép bạn nọ bạn kia, đỏ mặt và tức tối lắm khi có ai cứ cố tình nói mình thích bạn này, bạn khác. Học tập cũng đau nhau theo phong trào, ganh đua nhau để cùng tiến bộ.

Lên đến cấp III, trưởng thành hết cả rồi, là những ngại ngùng giấu kín khi có tình cảm đặc biệt với một cậu trai cùng lớp, hay cảm mến một cô nàng lớp bên. Là những bồi hồi tiếc nuối khi mùa hè cuối cùng của đời học sinh dần đi qua mất, là những mơ ước bay cao tới những chân trời mới, thỏa sức quẫy mình với biển trời tri thức, lòng người...

Quãng thời gian như thế, quả thật, đẹp vô ngần, khi vẫn trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, thầy cô, cứ vô tư, hồn nhiên tư lự, tâm hồn trắng trong, chẳng phải lo nghĩ chút gì về bộn bề cuộc sống ngoài kia.

Chỉ khi bước chân vào giảng đường đại học, những cuộc sống xa gia đình, chập chững tự lập cho bản thân mới dạy ta khôn lớn. Những lúc như thế, có khi vì nhiều thứ chi phối mà mối quan hệ bạn bè, mới đượm nhiều đổi khác. Tôi không nói điều đó là hoàn toàn đúng, nhưng đã có rất nhiều trường hợp tương tự xảy ra. Có khi chỉ là hiểu lầm, có khi vì tiền, hay vì tỉnh cảm, chúng ta đánh mất nhau, những tình bạn đã qua bao năm tháng.



Thời gian như nước chảy bèo trôi, vì thế mà hãy cứ sống tốt với nhau mỗi ngày. Bởi chẳng biết ngày mai sẽ như thế nào, tôi và bạn sẽ đi về đâu...

Sự thật là bạn bè dù có tốt như thế nào thì vẫn có lúc họ làm tổn thương nhau, và chúng ta cần phải biết bao dung cho tâm hồn mình, mà tha thứ cho điều đó. Ai cũng luôn muốn hòa hợp và làm hài lòng những người bạn của mình, dù họ có khó tính đến đâu, nhưng điều đó chỉ khả thi được phần lớn, mà thôi.

Tình bạn là thứ tình cảm quá đỗi thiêng liêng nếu chúng ta là những người bạn thật sự, cùng nhau ngồi bệt dưới sàn gạch trong ánh nắng sớm, mà trút bỏ ưu tư, có khi chẳng cần nói với nhau điều gì, chỉ chầm chậm nghe thế giới này chuyển động, rồi, khi bạn bước đi, ta nghe như lòng mình nhẹ bẫng.

Nhớ nhé, những người bạn đi qua trong đời bạn, sẽ có người cũ, người mới nhưng xin đừng có tư tưởng có mới nới cũ, như vậy là bạn đáng bỏ đi.

Khi gặp được người bạn mà bạn tin tưởng hãy giữ quan hệ tốt với người ấy vì biết đâu trong đời bạn không gặp được một ai nữa gọi là tri kỷ.

Nếu gặp một người bạn đã từng phản bội bạn, hãy thầm cảm ơn bạn vì người ấy đã làm cho bạn trưởng thành thêm một bước khá dài.

Khi gặp một người bạn đã từng rất ghét bạn thì hãy cứ cười với người ta, bởi vì người ta đã cho bạn thấy bạn là một người mạnh mẽ vượt qua những thị phi miệng đời.

Nếu gặp lại một người bạn đã hiểu lầm bạn, thì hãy giải thích với người ta về hiểu lầm đáng tiếc, vì cơ hội của bạn chỉ còn lần duy nhất này, mà thôi.

Và nếu gặp một người bạn sẵn sàng đưa vai cho bạn khóc lúc buồn, kéo bạn đi ăn để nguôi cơn tức tối, sẵn sàng đá đít bạn một cái mỗi khi bạn nhõng nhẽo, khó ưa...thì hãy giữ mãi tình bạn với người ta. Đó là món quà vô giá mà không phải ai muốn cũng được chiều lòng.

Hợp nhau và hiểu nhau là con đường ngắn nhất đưa tình bạn đơm hoa kết trái. Chính xác là để có những người bạn tốt, bản thân mình hãy cứ là một người bạn tốt. Đâu có mong gì hơn ở thế thời này, những hữu tình tri kỷ, những mối thâm giao cao ngút ân tình...