Sáng tinh mơ, dân làm đồng vừa đi đến bến đò ngang đã nghe đồn ầm lên:
- Có con ma da ở bến đò!
Ai nấy nghe đều phải rùng mình. Mọi người nhôn nhao hẳn lên:
- Làm gì có chuyện ma da ở đây chứ? Lâu nay chốn này cuộc sống rất bình an mà.
Người lái đò mặt mày còn xanh mét ấp a ấp úng:
- Thật mà, sáng nay tôi vừa phát hiện một người!
Mọi người xúm lại càng đông. Ông tư Lộng, em chú bác ruột với ông cả Dương người giàu có nhất ở đây, hét mọi người:
- Hãy tránh ra coi!
Mọi người hơi tản ra. Tư Lộng lật ngửa xác chết lại. Ai nấy đều kêu lên: – Trời ơi anh tám Hân đây mà!
- Chồng của Út Duyên!
- Cha của thằng Thành, thằng Thật đây mà!
- Ôi, ông ấy hiền lắm. Nhưng tại sao lại chết bất đắc kỳ tử như vậy? Út Duyên tức tốc chạy đến. Nhìn ra chồng mình liền gào lên:
- Anh Hân! Sao anh lại bỏ mẹ con em vậy chứ!
Tư Lộng lắc đầu:
- Chuyện này quá kỳ đó!
Anh Năm. Người lái đò kể:
- Chiều qua anh ấy có qua đò nói là đi thăm bà con ở đâu bên đó. Nhưng không thấy quay trở lại. Sáng nay khi đưa đò tôi thấy từ dưới lòng sông xác anh ấy nhô lên, làm tôi điếng cả người và hét lên đó.
Một người đứng bên cạnh anh Năm lái đò khẽ thở dài: – Có lẽ anh ta chết đuối khi lội qua sông.
Tư Lộng kêu lên:
- Tại sao phải lội qua sông khi ở đây có đò? Tư Lộng lắc đầu nói tiếp:
- Tám Hân là người rất tôn trọng người khác, biết đâu về khuya quá anh ấy không dám gọi đò sợ phiền?
Anh Năm lắc đầu:
- Không đâu, dù khuya cách mấy ai gọi tôi, tôi vẫn sẵn lòng đưa rước mà. Ông cả Dương xuất hiện lúc nào không ai hay biết:
- Tám Hân không gọi đâu, anh ấy rất sợ phiền hà. Chơi với anh ấy lâu ngày chúng ta hiểu mà.
Út Duyên khóc nức nở bên xác chồng: – Anh Tám ơi! Sao anh lại bỏ em mà đi? Ông Dương lại chép miệng:
- Dưới sông ngay bến đò này có con ma da to lắm! Mọi người kinh ngạc:
- Ma da?
- Trời ơi! Con ma da nó ra làm sao?
- Ma da giết người cũng được nữa sao? Ông cả Dương nói với mọi người:
- Hãy sờ vào anh ấy xem toàn thân nhớt nhợt. Tư Lộng sờ vào, vội rút tay ra nhanh:
- Ý trời ơi, trơn và nhớt lắm!
Anh Năm đưa đò cũng mò vào:
- Ờ hén, sao mà nhớt dữ thế?
Ông cả Dương diễn giải:
- Vì đêm tối anh Hân lội qua sông bị ma da kéo chân không ai cứu kịp nên
nó kéo anh xuống nước, nó hút hết máu rồi mới thả ra, nên người anh ấy cong
queo.
Mọi người cùng giúp Út Duyên đem xác chồng về. Hai đứa con song sinh còn nhỏ dại đâu biết gì, thấy mẹ nó khóc, kêu chồng thảm thiết hai đứa cũng đứng nơi ngạch cửa khóc theo. Cái chết của Tám Hân và chuyện con ma da nơi bến đò là nỗi hoang mang, lo sợ cực độ của người dân nơi đây…
Từ ngày Tám Hân mất, ông cả Dương lúc nào cũng có mặt ở nhà Út Duyên để an ủi người vợ của người bạn thân vừa mới qua đời:
- Út Duyên, cô đừng quá âu sầu nữa. Hãy nghĩ đến sức khoẻ và hai con của mình.
Út Duyên vẫn ấm ức: – Em buồn quá anh ạ! Mẹ goá con côi em biết phải làm gì bây giờ? Ông cả Dương động viên:
- Vì tương lai của hai đứa nhỏ, em hãy gắng gượng lên. Út Duyên lắc đầu:
- Từ hồi nào đến giờ việc gì anh ấy cũng làm tất cả, em đâu có biết gì đâu. Ông cả Dương an ủi:
- Em đừng sợ, có anh và mọi người ở đây sẽ giúp đỡ em! Út Duyên vẫn khóc:
- Anh và mọi người lo cho mẹ con em cả đời được sao? Ông cả Dương gật đầu, nói giọng chắc mịch:
- Nhất định anh sẽ lo cho em và hai đứa con em suốt cuộc đời. Út Duyên giật nảy mình:
- Ý anh nói vậy làm sao được. Ai để anh làm vậy? Anh còn vợ con anh nữa
chi.
Ông Dương nhăn mặt:
- Út Duyên à! Chúng ta đã là chỗ thân quen với nhau từ nhỏ mà. Em đừng có ngại.
Út Duyên lắc đầu:
- Xin anh đừng làm cho em khó xử! Chị ở nhà hiểu lầm là khổ cho mẹ con
em.
Ông Dương vẫn nói:
- Bằng mọi cách anh phải lo bảo vệ cho mẹ con em. Út Duyên vẫn từ chối:
- Đừng làm rạn nứt tình cảm gia đình có từ lâu. Ông cả Dương gật đầu:
- Được rồi, anh về rồi anh lại sang.
Út Duyên lắc đầu:
- Anh đừng phá quấy tôi nữa. Tôi cần sự yên tỉnh. Ông cả Dương về rồi. Thành và Thật đến bên mẹ: – Mẹ ơi! Cha con đi lâu về quá!
- Con nhớ cha lắm! Út Duyên ôm hai con vào lòng khóc nấc lên: – Cha… cha các con sẽ không… về nữa đâu… Thằng Thành nhảy cẩng lên:
- Không, con không chịu đâu!
Thằng Thật thì nói:
- Con nhớ cha ngủ không được. Mẹ kêu cha về đây nhanh đi!
Út Duyên cố nuốt nước mắt trở vào trong lòng, dằn nén xúc động:
- Cha chết rồi làm sao mà về được? Các con ngoan của mẹ vào chuẩn bị mẹ đưa đi học đây.
Thằng Thật ậm ự:
- Không, con muốn cha đưa con đi cơ! Út Duyên mím môi:
- Cha chết, từ nay hai đứa tự đi học rồi. Thành nói với em:
- Cha không về với mình nữa đâu. Mình đi học nghe Thật! Thật hỏi anh mình:
- Chết là sao vậy anh?
Thành lắc đầu. Nó cũng có biết gì hơn em đâu: – Anh cũng không biết.
Thằng Thật cằn nhằn:
- Vậy mà cũng nói.
Mà nó không biết cũng phải. Tuy là anh em nhưng chỉ sinh ra trước nó vài phút thôi mà…. Nhìn hai đứa con từ nay đi về một mình, lòng Út Duyên se thắt lại và đau khổ. Thương hại đứa con khờ phải mất cha.
- Út Duyên!
Út Duyên giật mình quay lại. Cô hoảng hốt: – Anh còn quay lại đây để làm gì?
Ông Dương trở nên thống thiết:
- Anh thật lòng muốn lo cho mẹ con em mà Út! Út Duyên cự nự:
- Không thể được. Anh còn vợ con anh đó chi. Ông Dương lại nói:
- Từ lâu anh đã thương yêu em rồi. Điều đó… Út Duyên lắc đầu:
- Em không biết! Cũng không muốn biết làm gì! Anh hãy về để tôi được yên thân mà nuôi con.
Ông Dương vẫn tha thiết nói:
- Anh rất yêu em và thương hai đứa nhỏ. Em nên để anh lo giúp phụ em. Út Duyên thở dài:
- Em cám ơn anh. Nhưng em không thể làm thế! – Tại sao vậy em?
Út Dyên lắc đầu:
- Hoàn cảnh của hai chúng ta…
Ông Dương lắc đầu:
- Chuyện ấy không có gì mà em phải ngại cả. Anh sẽ bảo bọc ba mẹ con em.
Út Duyên lòng đang trống vắng, cô đơn, được ông Dương cận kề sớm hôm
cũng nguôi ngoai đi nỗi nhớ thương chồng. Út Duyên thì thầm:
- Nếu lỡ việc này xảy ra, vợ anh mà biết được em phải tính làm sao? Ông Dương xua tay:
- Em đừng có quá lo xa như vậy. Ngày nào anh còn sống thì ngày ấy không ai làm gì được em đâu!
Út Duyên ngã đầu vào ngực ông Dương than thở: – Anh Hân đi đột ngột quá làm em hụt hẫng.
Ông Dương vuốt lưng cô và nói:
- Từ nay đã có anh lấp vào khoảng trống ở trong lòng em.
Út Duyên mềm lòng trước câu nói ân tình của ông cả Dương. Thành Thật đi học về vẻ mặt phụng phịu, thấy lạ, Duyên hỏi con:
- Này, chuyện gì mà hai đứa con của mẹ buồn so vậy? Thành nói trước:
- Tui nó bảo cha con là ma da!
Thằng Thật còn tức tửi hơn:
- Nó nói con là ma da nên hông thèm chơi với con. Út Duyên thở dài nhìn hai đứa con.lắc đầu:
- Họ chỉ đùa thôi mà.
Thằng Thành mếu máo:
- Tụi nói nói thiệt đó mẹ. Không ai chịu chơi với anh em tụi con cả. Út Duyên cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng cô nén cơn xúc động, an ủi hai con:
- Thôi kệ bọn nó, hai anh em con chơi với nhau là được rồi. Thằng Thật lắc đầu:
- Anh em chơi với nhau hoài chán lắm. Thành quắc mắt nhìn em:
- Tụi nó nói bậy mình đừng nên chơi với tụi nó nữa.
- Em hông chịu đâu. Giờ em muốn chơi với con nhỏ Hạnh thôi. Út Duyên lắc đầu:
- Thôi đừng có cãi nhau nữa, hai đưa con vào cất cặp thay quần áo, rửa tay rồi ra ăn cơm.
Thật bỗng reo lên:
- A! Bánh ở đâu mà nhiều thế mẹ?
Thành bảo:
- Anh biết rồi! Của bác Dương cho!
Thằng Thật phụng phịu:
- Anh giành nói với em!
Út Duyên cười phì:
- Đứa nào đoán cũng được thôi mà, và ai cũng có phần cả! Nhưng Thành lại hỏi mẹ:
- Sao bác Dương cứ lại cho bánh và đồ chơi tụi con hoài vậy mẹ? Út Duyên chưa biết trả lời cho con thế nào thì Thật nói:
- Bác ấy thương mình không có cha nên cho vậy thôi!
Út Duyên đành gật đầu:
- Ừ! Thôi các con ăn đi, rồi ngủ trưa nhé! Thành lại nói:
- Mẹ cho con và thằng Thật đi chơi nhé? Út Duyên giật mình:
- Đi chơi ư? Mà đi đâu?
Thành thưa với mẹ:
- Con và Thật theo anh Sơn Hải ra ruộng của anh chơi. Út Duyên lắc đầu:
- Thôi không được đâu, nắng bệnh cảm rồi làm sao? Thành cằn nhằn:
- Ở đây con biết bây giờ chỉ chơi có một mình hai anh em con là anh Sơn Hải thôi mà.
Út Duyên nghiêm nét mặt:
- Hai đứa không được cãi lời mẹ, hồi này ma da xuất hiện dữ lắm, các con không sợ sao?
Hình ảnh người cha bị ma da giết chết người co quắp lại, khiến anh em Thành, Thật lo sợ:
- Ma da cũng xuất hiện vào ban ngày nữa sao mẹ? Để cho qua chuyện cô vội gật đầu:
- Ừ! Muốn xuất hiện giờ nào cũng được. Thật rùng mình:
- Vậy thôi con không dám đi đâu cả, ở nhà học bài thôi anh ơi! Thành cũng thế. Út Duyên chợt thở dài nhìn hai con.
Bà cả Dương nghiến răng ken két nghe mà dễ sợ:
- Ông nói đi… Có phải ông muốn đùm bọc mẹ con Út Duyên? Ông Dương nhăn nhó:
- Trời ơi! Bà ăn nói gì vậy? Không sợ mích lòng người ta sao? Bà Dương chì chiết:
- Mích lòng cái gì chứ tôi muốn biết tại sao chồng người ta mới chết, ông lui tới đó làm gì?
Ông cả Dương nạt:
- Bà điên rồi! Anh Hân với tôi là chỗ bạn bè thân thiết từ lâu. Nay anh ấy qua đời chẳng lẽ mình quay lưng ngoảnh mặt sao đành.
Bà lừ mắt:
- Bỏ qua con Út Duyên không được thì có! Ông cả Dương nhăn nhó:
- Em sao ăn nói không sợ người ta cười chớ. Bà càng hét lớn:
- Anh sợ người ta cười thì đừng nên làm những chuyện xấu ấy. – Anh có làm gì xấu đâu?
Bà Dương càng lấn lướt:
- Không có thật hả? Tôi nói cho ông bết. Tiền của làm ra là không phải dễ dàng gì đâu. Ông cứ đem cho người ta hoài. Ông cả Dương nổi sùng:
- Tôi cho ai cái gì đâu, bà nói đi. Nếu không thì đừng có trách tôi. Bà vẫn cao giọng:
- Ông hay lắm, ông hù doạ tôi ư? Tôi nói đó để xem ông làm gì được tôi.
Ông Dương tức giận như điên, ông vớ lấy bình bông đang để trên bàn đập vỡ tan tành. Chưa nguôi cơn giận, ông thẳng tay gặp bình trà ly tách rơi xuống sàn nghe loảng choảng. Sơn Hải và Hồng Loan hai anh em núp sau cánh cửa buồng nghe ngóng. Sơn Hải bấm vai em gái:
- Ba thương em nhất, em ra khuyên ba một câu đi! Hồng Loan lắc đầu:
- Không đâu, em không dám.
Sơn Hải láu táu:
- Cha mẹ cứ giận nhau hoài!
Chợt Hồng Loan hỏi anh mình:
- Em nghe nói dưới bến đò của mình có con ma da đó! Sơn Hải gật đầu:
- Ừ cha của thằng Thành, Thật bị con ma da ở đó hút máu chết. Hồng Loan lè lưỡi:
- Ghê quá hở anh hai!
Sơn Hải căn dặn:
- Ờ, em đừng ra đó chơi nghe chưa!
Hồng Loan ngây thơ hỏi:
- Như vậy mình có nên chơi với Thành và Thật nữa hay không? Sơn Hải gật đầu:
- Có chứ. Tụi nói đâu có liên quan gì đến cái chết của chú ấy đâu? Hồng Loan chép miệng:
- Tội nghiệp hai anh em bên ấy quá!
Sơn Hải ra hiệu:
- Em nói thế, mẹ nghe được là bị đòn đó. Hồng Loan le lưỡi nói nhỏ: – Nhưng mà mẹ ghét anh em Thành, Thật dữ thế? Sơn Hải lắc đầu:
- Anh cũng đâu có biết. Nhưng thôi em vào với nội đi. Anh có công việc một
tí!
Hồng Loan chép miệng:
- Anh lại bỏ em ở nhà, buồn thấy mồ.
Sơn Hải đi rồi, Hồng Loan còn lại một mình. Hai anh em Thành lấp ló ngoài cổng. Hồng Loan thấy vui lắm nên reo lên:
- A, hai anh em vào đi!
Thật lo lắng:
- Có được không Loan?
Cô bé ngây thơ gật đầu:
- Vào đây không sao đâu! Mẹ em không có ở nhà!
Hai anh em Thành, Thật rón rén bước vào. Loan nói: – Tụi mình chơi trò trốn tìm đi nhé!
Thành hỏi Thật:
- Em có chơi không?
Thật liền gật đầu:
- Vâng!
Cả ba đang cùng vui chơi được một lúc thì bà Dương về tới thấy anh em Thành, Thật bà quát:
- Ai cho hai thằng trôi sông lạc chợ này vào đây? Hồng Loan lên tiếng:
- Tại con mời hai anh ấy vào đây chơi với con đó. Bà nạt:
- Con im đi. Mẹ cấm con không được chơi với hai thằng đó nữa. Hồng Loan năn nỉ:
- Mẹ ơi! Hãy để hai anh ấy ở lại chơi với con. Bà quắt mắt nhìn con:
- Không được.
Hồng Loan ôm tay mẹ:
- Hai anh ấy đâu có tội gì? Sao mẹ lại ghét người ta? Bà trừng mắt:
- Con mà biết gì chớ.
Hồng Loan phụng phịu:
- Con muốn chơi với hai anh ấy thôi!
Bà Dương nắm tay con gái kéo vào nhà nói:
- Cha của nó bị ma da hút máu đến chết. Có ngày tụi nó cũng thế. Con không được đi chơi với chúng!
Hai anh em Thành và Thật trố mắt ngạc nhiên nhìn bà Dương, Thành ấp úng: – Cha con bị chết chìm thôi mà?
- Hứ! Mày mà biết gì cơ chứ! Đồ ma da con. Thật nắm tay anh giục:
- Mình về thôi anh.
Bà Dương mắng theo:
- Ừ về đi! Về mà hỏi mẹ mày xem sao?
Bà cả Dương tức điên lên khi biết được ông chồng của mình đang dan díu với Út Duyên, bà hét lên:
- Tại sao ông làm vậy? Ông muốn phá hạnh phúc gia đình này phải không? Ông cả Dương nhăn mặt:
- Bà làm cái gì mà ầm ĩ lên như vậy? Con cái nó đang học hành. Bà ta gầm gừ:
- Hừm! Ông còn quan tâm đến tụi nó hay sao?
- Bà này nói lạ thật, con cái mà không lo được sao? – Vậy sao ông còn lo cho người khác?
Ông Dương nạt:
- Thôi bà im đi, tối ngày lo ghen tuông bóng gió. Tức tối bà gào lên:
- Chuyện rành rành như vậy mà công cho rằng tôi… Ông Dương vẫn bảo:
- Giữa tôi và anh Hân là đôi bạn thân nhau, gia đình người ta gặp nạn chắng lẽ tôi ngoảnh mặt làm ngơ?
Bà Dương lắc đầu:
- Lo thì lo cũng vừa phải thôi. Đằng này tối, sáng, trưa, chiều ông đều có mặt ở đó cả. Tại sao vậy? Ông Dương nhăn nhó:
- Bà nói sao quá đáng.
- Vậy tôi hỏi ông, tiền bạc trong nhà tại sao cạn nhanh vậy? – Bà định ám chỉ điều gì đây?
- Tôi nói ông đem tiền đi nuôi ba mẹ con nhỏ đó! Ông Dương đập bàn:
- Bà đừng có nói hồ đồ như vậy!
Bà chì chiết:
- Ăn nói hồ đồ hả? Ông đã đem tiền lo cho hai đứa nhỏ và chăm sóc cho Út Duyên.
Ông nạt ngang:
- Nè, đừng có nói bậy rồi đi lạy người ta.
Bà Dương còn to tiếng nữa thì bà Thìn cùng hai đứa cháu gái của mình xuất hiện. Bà lắc đầu nói:
- Anh chị lúc này có chuyện gì không vui mà sao cứ cãi nhau mãi vậy? Thấy mẹ chồng bước ra, bà Dương khóc to lên:
- Đó mẹ thấy ông ấy bây giờ bày đặt mèo mỡ đem tiền nhà đi nuôi người ta. Bà Thìn chau mày:
- Chuyện này không nói đùa được đâu nghe con. Út Duyên nó rất đàng hoàng.
Bà cả Dương mím môi vì giận:
- Thế mẹ cũng cho ràng ông ấy đùm bọc ba mẹ con bà ấy là đúng? Hồng Hạnh khuyên mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ đừng làm lớn chuyện sẽ không tốt đâu. Bà trừng mắt nhìn con gái.
- Đến mày mà cũng nó như vậy nữa sao? Bà Thìn chép miệng:
- Lúc còn sống thằng Hân với thằng Dương thương nhau còn hơn anh em ruột. Thằng Hân mất, chồng con lui tới chăm sóc lo lắng giúp thì đó cũng là chuyện nhân nghĩa ở đời mà thôi con ạ!
Bà Dương không dám cãi lời mẹ chồng nên nói: – Dạ, con biết rồi mẹ! Thấy mẹ chuẩn bị ra ruộng tôm Hồng Loan vòi: – Mẹ cho con ra xem tôm với!
Bà Dương lắc đầu:
- Không được, trưa nắng lắm dễ bị cảm lắm! Hồng Loan phụng phịu:
- Anh hai đi cả ngày không sao? Mẹ chỉ rầy con và chị Hạnh thôi! Bà Dương bênh vực:
- Nó là con trai, muốn đi đâu thì đi!
- Sao con lại phân bì như vậy?
Nói rồi bà bước ra ngoài.
Cạnh bến đò ngang có nhà ông Tư Điếc. Người nói chuyện hơi cà lăm lại điếc đặc. Ông sống bằng nghề chăn vịt mướn. Sơn Hải cùng với Tiến Lợi lân la đến gần. Sơn Hải nói to:
- Trời nắng rồi cho vịt nghỉ đi ông Tư ơi! Ông Tư hơi nhíu mày:
- Tụ…i m… à… y nói gì?
Tiến Lợi nắm tay ông chỉ về phía chòi vịt và ra dấu. Như hiểu ý ông gật đầu: – Ờ… ờ.
Cả ba cùng chui vào chòi vịt tạm che nắng. Tiến Lợi nói: – Ông có thấy ma da bến đò nhà ông không?
Ông gục đầu:
- Ờ… c… ó!
Sơn Hải cùng Tiến Lợi xích lại gần ông hơn. Sơn Hải hỏi: – Nó ra làm sao vậy ông Tư?
Ông cười khà khà:
- M… ấy… mày… hỏi… tao .. gì?
Sơn Hải kề tai ông:
- Con ma da đó ra làm sao?
Ông gật gật đầu:
- Ừ ờ… n… ó .. đen. . lù… lù… một đống… đen… Tiến Lợi tò mò:
- Ông thấy thật à? – A… thật… chứ… nó… thấy… mình.., cái mà… cái mà lặn xuống nước cái mà luôn.
Sơn Hải lại hỏi:
- Con nghe nói nói nhớt lắm phải không ông? Ông Tư lại gật đầu:
- Cái mà nhớt lắm! Cái mà…
Tiến Lợi lại hỏi:
- Vậy chú Hân có phải là bị ma da hút máu chết? Ông lắc đầu:
- Không, cái mà không biết đâu.
Sơn Hải nói với Tlến Lợi:
- Nó xuất hiện vào ban đêm ghê quá vậy? Tiến Lợi gãi gãi đầu:
- Tụi mình làm sao mà dám đi chơi qua bến đò đó nữa?
Mấy hôm sau người ta thấy một cái miếu được ai đó bí mật đặt tại gần bến đò. Với đèn nhang bông hoa và bánh ngọt. Sơn Hải hỏi Tiến Lợi:
- Ai đặt miếu này ở đây?
Tiến Lợi lắc đầu:
- Tao cũng đâu có biết!
Sơn Hải lẩm bẩm:
- Như vậy là đã rõ sự thật rồi. Chú Tám Hân là một điển hình, chú ấy chết vì lội sông gặp phải ma da hút máu.
Tiến Lợi lắc đầu:
- Bến đò này đã có từ lâu đời. Nhưng từ xa xưa đến nay đâu có hiện tượng
này.
Bỗng Sơn Hải nhận ra cha mình đi với Út Duyên, Tiến Lợi cũng nhận ra hai đứa trố mắt nhìn nhau. Tiến Lợi thì thầm:
- Nè, như vậy là lời mẹ mày nói đâu có sai. Sơn Hải nhanh trí bảo:
- Họ vẫn đi với nhau như vậy mà.
Tiến Lợi lắc đầu:
- Mẹ mày mà biết được thì Út Duyên có nước đi đời. Sơn Hải thì thầm:
- Theo mày thì mình phải làm sao đây?
Tiến Lợi xua tay:
- Tao không dám làm gì đâu. Nhưng có điều chuyện chưa có gì chính xác cả. May nên theo dõi một thời gian.
Sơn Hải gật đầu nghe theo lời bạn. Nhưng về đến nhà đã nghe mẹ và cha cãi với nhau. Mẹ thì khóc hu hu:
- Ông, ông nỡ đối xử với tôi như vậy sao? Ông Dương khoát tay:
- Toàn là nghĩ chuyện bậy bạ. Tôi nói rồi sao bà không chịu tin tôi chứ? Bà Dương tru tréo:
- Tin ông ư? Có ngày tôi sẽ mất cả chì lẫn chài luôn thì có.
- Này, bà ăn nói vừa phải thôi nghe. Người ta nghe được thì phiền phức lắm
đấy.
Bà Dương vẫn nói to:
- Tôi nói đó, ai làm gì tôi. Đợi tôi bắt được tận mặt rồi sẽ biết Ông Dương lại cười:
- Con cái lớn cả rồi, bà làm bậy không sợ con nó cười. Bà Dương quắt mắt:
- Tôi không cam tâm để ông đem tiền của nuôi mẹ con của nó. Trong khi mẹ con tôi ở nhà vất vả như thế nào ông có biết không?
Ông nạt ngang:
- Thôi dẹp bà đi! Tôi đi ra ruộng tôm đây. Bà Dương níu tay ông lại:
- Ông không được đụng vào những gì trong nhà này nữa, cả tiền bạc cũng
thế.
Ông Dương nổi trận lôi đình tát cho bà một bạt tay và hét:
- Bà lấy quyền gì mà cấm tôi? Bà hôm nay ngon lắm đó.
Bà Dương đâu ngờ ông lại tặng cho bà một cái tát nảy lửa như vậy. Bà kêu to lên:
- Trời ơi! Mẹ ơi! Con ơi ra mà xem ông ấy đối xử với tôi này!
Bà Thìn bà các con chạy ra thấy bà Dương nằm bẹp dưới đất. Sơn Hải kêu
lên: – Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Ông Dương nạt:
- Tụi bây đi vào nhà hết cho tao.
Bà Thin lắc đầu nhìn con trai:
- Dương à! Sao con lại hành động như vậy chứ? Dù sao thì… Không để cho mẹ mình nói hết câu, ông Dương vội cắt ngang: – Đó là một con đàn bà ngu ngốc.
Bà Dương bật đứng lên hét to:
- Phải tôi là đàn ngu ngốc đã mang hết tiền của cha mẹ để đem về đây xây
dựng làm ăn với ông. Để bây giờ ông trả ơn bằng cách đem tiền của nuôi người
ta.
Bà Thìn cảm thấy khó chịu trước thái độ của con:
- Này con, ăn nói phải cẩn thận kẻo miệng đời người ta chê. Bà Dương khóc sướt mướt:
- Tại mẹ không nghe đấy thôi. Con đã đinh tai nhức óc vì những lời dèm pha
của thiên hạ rồi. Ông ấy còn lấy tiền mua thức ăn cho tôm để lén cho người ta.
Bà Thìn ôn tồn hỏi con trai mình:
- Sao hả Dương?
Nghe mẹ mình hỏi thế ông Dương lúng túng:
- A, đâu có mẹ ơi! Vợ con ăn nói bậy bạ vậy thôi. Được nước bà Dương làm tới:
- Không có thật à! Vậy từ nay tôi nhất định không để ông lấy tiền nữa. Tôi sẽ đích thân đi mua thức ăn, mọi chi phí trong nhà tôi sẽ quản lí.
Ông Dương trừng mắt:
- Bộ bà điên rồi hay sao? Để bà lo ư? Mấy con tôm tiêu đời và mình cũng ăn
xin!
Bà Dương to tiếng:
- Thà vậy còn hơn để cho mẹ con nó bòn rút cũng vậy thôi.
Ông Dương bỏ đi. Đám con xúm lại bên mẹ mình. Bà Thìn rầy con dâu:
- Chuyện chưa có gì, bây giờ làm cho rùm beng lên, chòm xóm người ta cười
cho.
Sơn Hải nói với bà:
- Không đâu nội. Chính mắt con thấy cha đi với Út Duyên và cũng nghe người ta đồn ầm ĩ lên về việc cha con với bà ấy. Bà Thìn nạt Sơn Hải:
- Thôi đi mày còn nhỏ mà biết gì? Vào nhà ngay.
Sơn Hải nhanh chân vọt vào nhà. Bà Dương thì bỏ đi đâu đó. Cả nhà lạnh ngắt không khí thì ngột ngạt:
- Nội ơi! Tại sao lại có ma da? Chú Tám Hân có phải là ma da không nội? Bà Thìn lắc đầu:
- Ồ, không đâu. Chú ấy bị vọp bẻ dưới nước mà thôi. Sơn Hải nhíu mày suy nghĩ:
- Không đâu nội ơi. Chú ấy là ma da đó. Tối nào người ta cũng thấy chú ấy hiện về cả.
- Ai nói với con như vậy?
Sơn Hải đáp:
- Đêm hồi hôm này có hiện tượng lạ đó nội. Bà Thìn ngước nhìn đứa cháu nội của mình: – Chuyện gì mà lạ?
- Tự nhiên gần bến đò có mọc lên một cái miếu nhỏ. Bà Thìn giật mình:
- Cái miếu nhỏ?
- Vâng! Trong đó có nhang đèn, bánh ngọt nữa. Bà chép miệng:
- Chỗ ấy xưa nay êm lặng đâu có gì?
Sơn Hải nói:
- Ông Tư điếc bảo rằng lúc này nơi bến đò ma da thường xuất hiện lắm. Bà Thìn lắc đầu:
- Ông ấy vừa điếc vừa cà lăm mà tin được sao? Sơn Hải cãi lại:
- Ông ấy nói thật mà nội. Ma da thường xuất hiện vào ban đêm, nó bò lèn đất liền nằm một đống to lắm, chờ con người đi qua để bắt đó.
Thấy nội vẫn im lặng, Sơn Hải nói tiếp:
- Khi có người phát hiện con ma da ấy lăn, trốn xuống nước. chỗ nó nằm nhớt nhợt hà nội ơi!
Bà Thìn lo lắng:
- Vậy từ này con không được ra ngoài đó chơi nghe chưa!
Sơn Hải cười với bà:
- Con đâu có sợ ma.
Bà Thìn lắc đầu:
- Rủi ro con gặp nó, nó quở phạt về nhà là con sẽ bị bệnh đó. Sơn Hải lắc đầu chắc nịch:
- Con chưa
Ai nấy nghe đều phải rùng mình. Mọi người nhôn nhao hẳn lên:
- Làm gì có chuyện ma da ở đây chứ? Lâu nay chốn này cuộc sống rất bình an mà.
Người lái đò mặt mày còn xanh mét ấp a ấp úng:
- Thật mà, sáng nay tôi vừa phát hiện một người!
Mọi người xúm lại càng đông. Ông tư Lộng, em chú bác ruột với ông cả Dương người giàu có nhất ở đây, hét mọi người:
- Hãy tránh ra coi!
Mọi người hơi tản ra. Tư Lộng lật ngửa xác chết lại. Ai nấy đều kêu lên: – Trời ơi anh tám Hân đây mà!
- Chồng của Út Duyên!
- Cha của thằng Thành, thằng Thật đây mà!
- Ôi, ông ấy hiền lắm. Nhưng tại sao lại chết bất đắc kỳ tử như vậy? Út Duyên tức tốc chạy đến. Nhìn ra chồng mình liền gào lên:
- Anh Hân! Sao anh lại bỏ mẹ con em vậy chứ!
Tư Lộng lắc đầu:
- Chuyện này quá kỳ đó!
Anh Năm. Người lái đò kể:
- Chiều qua anh ấy có qua đò nói là đi thăm bà con ở đâu bên đó. Nhưng không thấy quay trở lại. Sáng nay khi đưa đò tôi thấy từ dưới lòng sông xác anh ấy nhô lên, làm tôi điếng cả người và hét lên đó.
Một người đứng bên cạnh anh Năm lái đò khẽ thở dài: – Có lẽ anh ta chết đuối khi lội qua sông.
Tư Lộng kêu lên:
- Tại sao phải lội qua sông khi ở đây có đò? Tư Lộng lắc đầu nói tiếp:
- Tám Hân là người rất tôn trọng người khác, biết đâu về khuya quá anh ấy không dám gọi đò sợ phiền?
Anh Năm lắc đầu:
- Không đâu, dù khuya cách mấy ai gọi tôi, tôi vẫn sẵn lòng đưa rước mà. Ông cả Dương xuất hiện lúc nào không ai hay biết:
- Tám Hân không gọi đâu, anh ấy rất sợ phiền hà. Chơi với anh ấy lâu ngày chúng ta hiểu mà.
Út Duyên khóc nức nở bên xác chồng: – Anh Tám ơi! Sao anh lại bỏ em mà đi? Ông Dương lại chép miệng:
- Dưới sông ngay bến đò này có con ma da to lắm! Mọi người kinh ngạc:
- Ma da?
- Trời ơi! Con ma da nó ra làm sao?
- Ma da giết người cũng được nữa sao? Ông cả Dương nói với mọi người:
- Hãy sờ vào anh ấy xem toàn thân nhớt nhợt. Tư Lộng sờ vào, vội rút tay ra nhanh:
- Ý trời ơi, trơn và nhớt lắm!
Anh Năm đưa đò cũng mò vào:
- Ờ hén, sao mà nhớt dữ thế?
Ông cả Dương diễn giải:
- Vì đêm tối anh Hân lội qua sông bị ma da kéo chân không ai cứu kịp nên
nó kéo anh xuống nước, nó hút hết máu rồi mới thả ra, nên người anh ấy cong
queo.
Mọi người cùng giúp Út Duyên đem xác chồng về. Hai đứa con song sinh còn nhỏ dại đâu biết gì, thấy mẹ nó khóc, kêu chồng thảm thiết hai đứa cũng đứng nơi ngạch cửa khóc theo. Cái chết của Tám Hân và chuyện con ma da nơi bến đò là nỗi hoang mang, lo sợ cực độ của người dân nơi đây…
Từ ngày Tám Hân mất, ông cả Dương lúc nào cũng có mặt ở nhà Út Duyên để an ủi người vợ của người bạn thân vừa mới qua đời:
- Út Duyên, cô đừng quá âu sầu nữa. Hãy nghĩ đến sức khoẻ và hai con của mình.
Út Duyên vẫn ấm ức: – Em buồn quá anh ạ! Mẹ goá con côi em biết phải làm gì bây giờ? Ông cả Dương động viên:
- Vì tương lai của hai đứa nhỏ, em hãy gắng gượng lên. Út Duyên lắc đầu:
- Từ hồi nào đến giờ việc gì anh ấy cũng làm tất cả, em đâu có biết gì đâu. Ông cả Dương an ủi:
- Em đừng sợ, có anh và mọi người ở đây sẽ giúp đỡ em! Út Duyên vẫn khóc:
- Anh và mọi người lo cho mẹ con em cả đời được sao? Ông cả Dương gật đầu, nói giọng chắc mịch:
- Nhất định anh sẽ lo cho em và hai đứa con em suốt cuộc đời. Út Duyên giật nảy mình:
- Ý anh nói vậy làm sao được. Ai để anh làm vậy? Anh còn vợ con anh nữa
chi.
Ông Dương nhăn mặt:
- Út Duyên à! Chúng ta đã là chỗ thân quen với nhau từ nhỏ mà. Em đừng có ngại.
Út Duyên lắc đầu:
- Xin anh đừng làm cho em khó xử! Chị ở nhà hiểu lầm là khổ cho mẹ con
em.
Ông Dương vẫn nói:
- Bằng mọi cách anh phải lo bảo vệ cho mẹ con em. Út Duyên vẫn từ chối:
- Đừng làm rạn nứt tình cảm gia đình có từ lâu. Ông cả Dương gật đầu:
- Được rồi, anh về rồi anh lại sang.
Út Duyên lắc đầu:
- Anh đừng phá quấy tôi nữa. Tôi cần sự yên tỉnh. Ông cả Dương về rồi. Thành và Thật đến bên mẹ: – Mẹ ơi! Cha con đi lâu về quá!
- Con nhớ cha lắm! Út Duyên ôm hai con vào lòng khóc nấc lên: – Cha… cha các con sẽ không… về nữa đâu… Thằng Thành nhảy cẩng lên:
- Không, con không chịu đâu!
Thằng Thật thì nói:
- Con nhớ cha ngủ không được. Mẹ kêu cha về đây nhanh đi!
Út Duyên cố nuốt nước mắt trở vào trong lòng, dằn nén xúc động:
- Cha chết rồi làm sao mà về được? Các con ngoan của mẹ vào chuẩn bị mẹ đưa đi học đây.
Thằng Thật ậm ự:
- Không, con muốn cha đưa con đi cơ! Út Duyên mím môi:
- Cha chết, từ nay hai đứa tự đi học rồi. Thành nói với em:
- Cha không về với mình nữa đâu. Mình đi học nghe Thật! Thật hỏi anh mình:
- Chết là sao vậy anh?
Thành lắc đầu. Nó cũng có biết gì hơn em đâu: – Anh cũng không biết.
Thằng Thật cằn nhằn:
- Vậy mà cũng nói.
Mà nó không biết cũng phải. Tuy là anh em nhưng chỉ sinh ra trước nó vài phút thôi mà…. Nhìn hai đứa con từ nay đi về một mình, lòng Út Duyên se thắt lại và đau khổ. Thương hại đứa con khờ phải mất cha.
- Út Duyên!
Út Duyên giật mình quay lại. Cô hoảng hốt: – Anh còn quay lại đây để làm gì?
Ông Dương trở nên thống thiết:
- Anh thật lòng muốn lo cho mẹ con em mà Út! Út Duyên cự nự:
- Không thể được. Anh còn vợ con anh đó chi. Ông Dương lại nói:
- Từ lâu anh đã thương yêu em rồi. Điều đó… Út Duyên lắc đầu:
- Em không biết! Cũng không muốn biết làm gì! Anh hãy về để tôi được yên thân mà nuôi con.
Ông Dương vẫn tha thiết nói:
- Anh rất yêu em và thương hai đứa nhỏ. Em nên để anh lo giúp phụ em. Út Duyên thở dài:
- Em cám ơn anh. Nhưng em không thể làm thế! – Tại sao vậy em?
Út Dyên lắc đầu:
- Hoàn cảnh của hai chúng ta…
Ông Dương lắc đầu:
- Chuyện ấy không có gì mà em phải ngại cả. Anh sẽ bảo bọc ba mẹ con em.
Út Duyên lòng đang trống vắng, cô đơn, được ông Dương cận kề sớm hôm
cũng nguôi ngoai đi nỗi nhớ thương chồng. Út Duyên thì thầm:
- Nếu lỡ việc này xảy ra, vợ anh mà biết được em phải tính làm sao? Ông Dương xua tay:
- Em đừng có quá lo xa như vậy. Ngày nào anh còn sống thì ngày ấy không ai làm gì được em đâu!
Út Duyên ngã đầu vào ngực ông Dương than thở: – Anh Hân đi đột ngột quá làm em hụt hẫng.
Ông Dương vuốt lưng cô và nói:
- Từ nay đã có anh lấp vào khoảng trống ở trong lòng em.
Út Duyên mềm lòng trước câu nói ân tình của ông cả Dương. Thành Thật đi học về vẻ mặt phụng phịu, thấy lạ, Duyên hỏi con:
- Này, chuyện gì mà hai đứa con của mẹ buồn so vậy? Thành nói trước:
- Tui nó bảo cha con là ma da!
Thằng Thật còn tức tửi hơn:
- Nó nói con là ma da nên hông thèm chơi với con. Út Duyên thở dài nhìn hai đứa con.lắc đầu:
- Họ chỉ đùa thôi mà.
Thằng Thành mếu máo:
- Tụi nói nói thiệt đó mẹ. Không ai chịu chơi với anh em tụi con cả. Út Duyên cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng cô nén cơn xúc động, an ủi hai con:
- Thôi kệ bọn nó, hai anh em con chơi với nhau là được rồi. Thằng Thật lắc đầu:
- Anh em chơi với nhau hoài chán lắm. Thành quắc mắt nhìn em:
- Tụi nó nói bậy mình đừng nên chơi với tụi nó nữa.
- Em hông chịu đâu. Giờ em muốn chơi với con nhỏ Hạnh thôi. Út Duyên lắc đầu:
- Thôi đừng có cãi nhau nữa, hai đưa con vào cất cặp thay quần áo, rửa tay rồi ra ăn cơm.
Thật bỗng reo lên:
- A! Bánh ở đâu mà nhiều thế mẹ?
Thành bảo:
- Anh biết rồi! Của bác Dương cho!
Thằng Thật phụng phịu:
- Anh giành nói với em!
Út Duyên cười phì:
- Đứa nào đoán cũng được thôi mà, và ai cũng có phần cả! Nhưng Thành lại hỏi mẹ:
- Sao bác Dương cứ lại cho bánh và đồ chơi tụi con hoài vậy mẹ? Út Duyên chưa biết trả lời cho con thế nào thì Thật nói:
- Bác ấy thương mình không có cha nên cho vậy thôi!
Út Duyên đành gật đầu:
- Ừ! Thôi các con ăn đi, rồi ngủ trưa nhé! Thành lại nói:
- Mẹ cho con và thằng Thật đi chơi nhé? Út Duyên giật mình:
- Đi chơi ư? Mà đi đâu?
Thành thưa với mẹ:
- Con và Thật theo anh Sơn Hải ra ruộng của anh chơi. Út Duyên lắc đầu:
- Thôi không được đâu, nắng bệnh cảm rồi làm sao? Thành cằn nhằn:
- Ở đây con biết bây giờ chỉ chơi có một mình hai anh em con là anh Sơn Hải thôi mà.
Út Duyên nghiêm nét mặt:
- Hai đứa không được cãi lời mẹ, hồi này ma da xuất hiện dữ lắm, các con không sợ sao?
Hình ảnh người cha bị ma da giết chết người co quắp lại, khiến anh em Thành, Thật lo sợ:
- Ma da cũng xuất hiện vào ban ngày nữa sao mẹ? Để cho qua chuyện cô vội gật đầu:
- Ừ! Muốn xuất hiện giờ nào cũng được. Thật rùng mình:
- Vậy thôi con không dám đi đâu cả, ở nhà học bài thôi anh ơi! Thành cũng thế. Út Duyên chợt thở dài nhìn hai con.
Bà cả Dương nghiến răng ken két nghe mà dễ sợ:
- Ông nói đi… Có phải ông muốn đùm bọc mẹ con Út Duyên? Ông Dương nhăn nhó:
- Trời ơi! Bà ăn nói gì vậy? Không sợ mích lòng người ta sao? Bà Dương chì chiết:
- Mích lòng cái gì chứ tôi muốn biết tại sao chồng người ta mới chết, ông lui tới đó làm gì?
Ông cả Dương nạt:
- Bà điên rồi! Anh Hân với tôi là chỗ bạn bè thân thiết từ lâu. Nay anh ấy qua đời chẳng lẽ mình quay lưng ngoảnh mặt sao đành.
Bà lừ mắt:
- Bỏ qua con Út Duyên không được thì có! Ông cả Dương nhăn nhó:
- Em sao ăn nói không sợ người ta cười chớ. Bà càng hét lớn:
- Anh sợ người ta cười thì đừng nên làm những chuyện xấu ấy. – Anh có làm gì xấu đâu?
Bà Dương càng lấn lướt:
- Không có thật hả? Tôi nói cho ông bết. Tiền của làm ra là không phải dễ dàng gì đâu. Ông cứ đem cho người ta hoài. Ông cả Dương nổi sùng:
- Tôi cho ai cái gì đâu, bà nói đi. Nếu không thì đừng có trách tôi. Bà vẫn cao giọng:
- Ông hay lắm, ông hù doạ tôi ư? Tôi nói đó để xem ông làm gì được tôi.
Ông Dương tức giận như điên, ông vớ lấy bình bông đang để trên bàn đập vỡ tan tành. Chưa nguôi cơn giận, ông thẳng tay gặp bình trà ly tách rơi xuống sàn nghe loảng choảng. Sơn Hải và Hồng Loan hai anh em núp sau cánh cửa buồng nghe ngóng. Sơn Hải bấm vai em gái:
- Ba thương em nhất, em ra khuyên ba một câu đi! Hồng Loan lắc đầu:
- Không đâu, em không dám.
Sơn Hải láu táu:
- Cha mẹ cứ giận nhau hoài!
Chợt Hồng Loan hỏi anh mình:
- Em nghe nói dưới bến đò của mình có con ma da đó! Sơn Hải gật đầu:
- Ừ cha của thằng Thành, Thật bị con ma da ở đó hút máu chết. Hồng Loan lè lưỡi:
- Ghê quá hở anh hai!
Sơn Hải căn dặn:
- Ờ, em đừng ra đó chơi nghe chưa!
Hồng Loan ngây thơ hỏi:
- Như vậy mình có nên chơi với Thành và Thật nữa hay không? Sơn Hải gật đầu:
- Có chứ. Tụi nói đâu có liên quan gì đến cái chết của chú ấy đâu? Hồng Loan chép miệng:
- Tội nghiệp hai anh em bên ấy quá!
Sơn Hải ra hiệu:
- Em nói thế, mẹ nghe được là bị đòn đó. Hồng Loan le lưỡi nói nhỏ: – Nhưng mà mẹ ghét anh em Thành, Thật dữ thế? Sơn Hải lắc đầu:
- Anh cũng đâu có biết. Nhưng thôi em vào với nội đi. Anh có công việc một
tí!
Hồng Loan chép miệng:
- Anh lại bỏ em ở nhà, buồn thấy mồ.
Sơn Hải đi rồi, Hồng Loan còn lại một mình. Hai anh em Thành lấp ló ngoài cổng. Hồng Loan thấy vui lắm nên reo lên:
- A, hai anh em vào đi!
Thật lo lắng:
- Có được không Loan?
Cô bé ngây thơ gật đầu:
- Vào đây không sao đâu! Mẹ em không có ở nhà!
Hai anh em Thành, Thật rón rén bước vào. Loan nói: – Tụi mình chơi trò trốn tìm đi nhé!
Thành hỏi Thật:
- Em có chơi không?
Thật liền gật đầu:
- Vâng!
Cả ba đang cùng vui chơi được một lúc thì bà Dương về tới thấy anh em Thành, Thật bà quát:
- Ai cho hai thằng trôi sông lạc chợ này vào đây? Hồng Loan lên tiếng:
- Tại con mời hai anh ấy vào đây chơi với con đó. Bà nạt:
- Con im đi. Mẹ cấm con không được chơi với hai thằng đó nữa. Hồng Loan năn nỉ:
- Mẹ ơi! Hãy để hai anh ấy ở lại chơi với con. Bà quắt mắt nhìn con:
- Không được.
Hồng Loan ôm tay mẹ:
- Hai anh ấy đâu có tội gì? Sao mẹ lại ghét người ta? Bà trừng mắt:
- Con mà biết gì chớ.
Hồng Loan phụng phịu:
- Con muốn chơi với hai anh ấy thôi!
Bà Dương nắm tay con gái kéo vào nhà nói:
- Cha của nó bị ma da hút máu đến chết. Có ngày tụi nó cũng thế. Con không được đi chơi với chúng!
Hai anh em Thành và Thật trố mắt ngạc nhiên nhìn bà Dương, Thành ấp úng: – Cha con bị chết chìm thôi mà?
- Hứ! Mày mà biết gì cơ chứ! Đồ ma da con. Thật nắm tay anh giục:
- Mình về thôi anh.
Bà Dương mắng theo:
- Ừ về đi! Về mà hỏi mẹ mày xem sao?
Bà cả Dương tức điên lên khi biết được ông chồng của mình đang dan díu với Út Duyên, bà hét lên:
- Tại sao ông làm vậy? Ông muốn phá hạnh phúc gia đình này phải không? Ông cả Dương nhăn mặt:
- Bà làm cái gì mà ầm ĩ lên như vậy? Con cái nó đang học hành. Bà ta gầm gừ:
- Hừm! Ông còn quan tâm đến tụi nó hay sao?
- Bà này nói lạ thật, con cái mà không lo được sao? – Vậy sao ông còn lo cho người khác?
Ông Dương nạt:
- Thôi bà im đi, tối ngày lo ghen tuông bóng gió. Tức tối bà gào lên:
- Chuyện rành rành như vậy mà công cho rằng tôi… Ông Dương vẫn bảo:
- Giữa tôi và anh Hân là đôi bạn thân nhau, gia đình người ta gặp nạn chắng lẽ tôi ngoảnh mặt làm ngơ?
Bà Dương lắc đầu:
- Lo thì lo cũng vừa phải thôi. Đằng này tối, sáng, trưa, chiều ông đều có mặt ở đó cả. Tại sao vậy? Ông Dương nhăn nhó:
- Bà nói sao quá đáng.
- Vậy tôi hỏi ông, tiền bạc trong nhà tại sao cạn nhanh vậy? – Bà định ám chỉ điều gì đây?
- Tôi nói ông đem tiền đi nuôi ba mẹ con nhỏ đó! Ông Dương đập bàn:
- Bà đừng có nói hồ đồ như vậy!
Bà chì chiết:
- Ăn nói hồ đồ hả? Ông đã đem tiền lo cho hai đứa nhỏ và chăm sóc cho Út Duyên.
Ông nạt ngang:
- Nè, đừng có nói bậy rồi đi lạy người ta.
Bà Dương còn to tiếng nữa thì bà Thìn cùng hai đứa cháu gái của mình xuất hiện. Bà lắc đầu nói:
- Anh chị lúc này có chuyện gì không vui mà sao cứ cãi nhau mãi vậy? Thấy mẹ chồng bước ra, bà Dương khóc to lên:
- Đó mẹ thấy ông ấy bây giờ bày đặt mèo mỡ đem tiền nhà đi nuôi người ta. Bà Thìn chau mày:
- Chuyện này không nói đùa được đâu nghe con. Út Duyên nó rất đàng hoàng.
Bà cả Dương mím môi vì giận:
- Thế mẹ cũng cho ràng ông ấy đùm bọc ba mẹ con bà ấy là đúng? Hồng Hạnh khuyên mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ đừng làm lớn chuyện sẽ không tốt đâu. Bà trừng mắt nhìn con gái.
- Đến mày mà cũng nó như vậy nữa sao? Bà Thìn chép miệng:
- Lúc còn sống thằng Hân với thằng Dương thương nhau còn hơn anh em ruột. Thằng Hân mất, chồng con lui tới chăm sóc lo lắng giúp thì đó cũng là chuyện nhân nghĩa ở đời mà thôi con ạ!
Bà Dương không dám cãi lời mẹ chồng nên nói: – Dạ, con biết rồi mẹ! Thấy mẹ chuẩn bị ra ruộng tôm Hồng Loan vòi: – Mẹ cho con ra xem tôm với!
Bà Dương lắc đầu:
- Không được, trưa nắng lắm dễ bị cảm lắm! Hồng Loan phụng phịu:
- Anh hai đi cả ngày không sao? Mẹ chỉ rầy con và chị Hạnh thôi! Bà Dương bênh vực:
- Nó là con trai, muốn đi đâu thì đi!
- Sao con lại phân bì như vậy?
Nói rồi bà bước ra ngoài.
Cạnh bến đò ngang có nhà ông Tư Điếc. Người nói chuyện hơi cà lăm lại điếc đặc. Ông sống bằng nghề chăn vịt mướn. Sơn Hải cùng với Tiến Lợi lân la đến gần. Sơn Hải nói to:
- Trời nắng rồi cho vịt nghỉ đi ông Tư ơi! Ông Tư hơi nhíu mày:
- Tụ…i m… à… y nói gì?
Tiến Lợi nắm tay ông chỉ về phía chòi vịt và ra dấu. Như hiểu ý ông gật đầu: – Ờ… ờ.
Cả ba cùng chui vào chòi vịt tạm che nắng. Tiến Lợi nói: – Ông có thấy ma da bến đò nhà ông không?
Ông gục đầu:
- Ờ… c… ó!
Sơn Hải cùng Tiến Lợi xích lại gần ông hơn. Sơn Hải hỏi: – Nó ra làm sao vậy ông Tư?
Ông cười khà khà:
- M… ấy… mày… hỏi… tao .. gì?
Sơn Hải kề tai ông:
- Con ma da đó ra làm sao?
Ông gật gật đầu:
- Ừ ờ… n… ó .. đen. . lù… lù… một đống… đen… Tiến Lợi tò mò:
- Ông thấy thật à? – A… thật… chứ… nó… thấy… mình.., cái mà… cái mà lặn xuống nước cái mà luôn.
Sơn Hải lại hỏi:
- Con nghe nói nói nhớt lắm phải không ông? Ông Tư lại gật đầu:
- Cái mà nhớt lắm! Cái mà…
Tiến Lợi lại hỏi:
- Vậy chú Hân có phải là bị ma da hút máu chết? Ông lắc đầu:
- Không, cái mà không biết đâu.
Sơn Hải nói với Tlến Lợi:
- Nó xuất hiện vào ban đêm ghê quá vậy? Tiến Lợi gãi gãi đầu:
- Tụi mình làm sao mà dám đi chơi qua bến đò đó nữa?
Mấy hôm sau người ta thấy một cái miếu được ai đó bí mật đặt tại gần bến đò. Với đèn nhang bông hoa và bánh ngọt. Sơn Hải hỏi Tiến Lợi:
- Ai đặt miếu này ở đây?
Tiến Lợi lắc đầu:
- Tao cũng đâu có biết!
Sơn Hải lẩm bẩm:
- Như vậy là đã rõ sự thật rồi. Chú Tám Hân là một điển hình, chú ấy chết vì lội sông gặp phải ma da hút máu.
Tiến Lợi lắc đầu:
- Bến đò này đã có từ lâu đời. Nhưng từ xa xưa đến nay đâu có hiện tượng
này.
Bỗng Sơn Hải nhận ra cha mình đi với Út Duyên, Tiến Lợi cũng nhận ra hai đứa trố mắt nhìn nhau. Tiến Lợi thì thầm:
- Nè, như vậy là lời mẹ mày nói đâu có sai. Sơn Hải nhanh trí bảo:
- Họ vẫn đi với nhau như vậy mà.
Tiến Lợi lắc đầu:
- Mẹ mày mà biết được thì Út Duyên có nước đi đời. Sơn Hải thì thầm:
- Theo mày thì mình phải làm sao đây?
Tiến Lợi xua tay:
- Tao không dám làm gì đâu. Nhưng có điều chuyện chưa có gì chính xác cả. May nên theo dõi một thời gian.
Sơn Hải gật đầu nghe theo lời bạn. Nhưng về đến nhà đã nghe mẹ và cha cãi với nhau. Mẹ thì khóc hu hu:
- Ông, ông nỡ đối xử với tôi như vậy sao? Ông Dương khoát tay:
- Toàn là nghĩ chuyện bậy bạ. Tôi nói rồi sao bà không chịu tin tôi chứ? Bà Dương tru tréo:
- Tin ông ư? Có ngày tôi sẽ mất cả chì lẫn chài luôn thì có.
- Này, bà ăn nói vừa phải thôi nghe. Người ta nghe được thì phiền phức lắm
đấy.
Bà Dương vẫn nói to:
- Tôi nói đó, ai làm gì tôi. Đợi tôi bắt được tận mặt rồi sẽ biết Ông Dương lại cười:
- Con cái lớn cả rồi, bà làm bậy không sợ con nó cười. Bà Dương quắt mắt:
- Tôi không cam tâm để ông đem tiền của nuôi mẹ con của nó. Trong khi mẹ con tôi ở nhà vất vả như thế nào ông có biết không?
Ông nạt ngang:
- Thôi dẹp bà đi! Tôi đi ra ruộng tôm đây. Bà Dương níu tay ông lại:
- Ông không được đụng vào những gì trong nhà này nữa, cả tiền bạc cũng
thế.
Ông Dương nổi trận lôi đình tát cho bà một bạt tay và hét:
- Bà lấy quyền gì mà cấm tôi? Bà hôm nay ngon lắm đó.
Bà Dương đâu ngờ ông lại tặng cho bà một cái tát nảy lửa như vậy. Bà kêu to lên:
- Trời ơi! Mẹ ơi! Con ơi ra mà xem ông ấy đối xử với tôi này!
Bà Thìn bà các con chạy ra thấy bà Dương nằm bẹp dưới đất. Sơn Hải kêu
lên: – Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Ông Dương nạt:
- Tụi bây đi vào nhà hết cho tao.
Bà Thin lắc đầu nhìn con trai:
- Dương à! Sao con lại hành động như vậy chứ? Dù sao thì… Không để cho mẹ mình nói hết câu, ông Dương vội cắt ngang: – Đó là một con đàn bà ngu ngốc.
Bà Dương bật đứng lên hét to:
- Phải tôi là đàn ngu ngốc đã mang hết tiền của cha mẹ để đem về đây xây
dựng làm ăn với ông. Để bây giờ ông trả ơn bằng cách đem tiền của nuôi người
ta.
Bà Thìn cảm thấy khó chịu trước thái độ của con:
- Này con, ăn nói phải cẩn thận kẻo miệng đời người ta chê. Bà Dương khóc sướt mướt:
- Tại mẹ không nghe đấy thôi. Con đã đinh tai nhức óc vì những lời dèm pha
của thiên hạ rồi. Ông ấy còn lấy tiền mua thức ăn cho tôm để lén cho người ta.
Bà Thìn ôn tồn hỏi con trai mình:
- Sao hả Dương?
Nghe mẹ mình hỏi thế ông Dương lúng túng:
- A, đâu có mẹ ơi! Vợ con ăn nói bậy bạ vậy thôi. Được nước bà Dương làm tới:
- Không có thật à! Vậy từ nay tôi nhất định không để ông lấy tiền nữa. Tôi sẽ đích thân đi mua thức ăn, mọi chi phí trong nhà tôi sẽ quản lí.
Ông Dương trừng mắt:
- Bộ bà điên rồi hay sao? Để bà lo ư? Mấy con tôm tiêu đời và mình cũng ăn
xin!
Bà Dương to tiếng:
- Thà vậy còn hơn để cho mẹ con nó bòn rút cũng vậy thôi.
Ông Dương bỏ đi. Đám con xúm lại bên mẹ mình. Bà Thìn rầy con dâu:
- Chuyện chưa có gì, bây giờ làm cho rùm beng lên, chòm xóm người ta cười
cho.
Sơn Hải nói với bà:
- Không đâu nội. Chính mắt con thấy cha đi với Út Duyên và cũng nghe người ta đồn ầm ĩ lên về việc cha con với bà ấy. Bà Thìn nạt Sơn Hải:
- Thôi đi mày còn nhỏ mà biết gì? Vào nhà ngay.
Sơn Hải nhanh chân vọt vào nhà. Bà Dương thì bỏ đi đâu đó. Cả nhà lạnh ngắt không khí thì ngột ngạt:
- Nội ơi! Tại sao lại có ma da? Chú Tám Hân có phải là ma da không nội? Bà Thìn lắc đầu:
- Ồ, không đâu. Chú ấy bị vọp bẻ dưới nước mà thôi. Sơn Hải nhíu mày suy nghĩ:
- Không đâu nội ơi. Chú ấy là ma da đó. Tối nào người ta cũng thấy chú ấy hiện về cả.
- Ai nói với con như vậy?
Sơn Hải đáp:
- Đêm hồi hôm này có hiện tượng lạ đó nội. Bà Thìn ngước nhìn đứa cháu nội của mình: – Chuyện gì mà lạ?
- Tự nhiên gần bến đò có mọc lên một cái miếu nhỏ. Bà Thìn giật mình:
- Cái miếu nhỏ?
- Vâng! Trong đó có nhang đèn, bánh ngọt nữa. Bà chép miệng:
- Chỗ ấy xưa nay êm lặng đâu có gì?
Sơn Hải nói:
- Ông Tư điếc bảo rằng lúc này nơi bến đò ma da thường xuất hiện lắm. Bà Thìn lắc đầu:
- Ông ấy vừa điếc vừa cà lăm mà tin được sao? Sơn Hải cãi lại:
- Ông ấy nói thật mà nội. Ma da thường xuất hiện vào ban đêm, nó bò lèn đất liền nằm một đống to lắm, chờ con người đi qua để bắt đó.
Thấy nội vẫn im lặng, Sơn Hải nói tiếp:
- Khi có người phát hiện con ma da ấy lăn, trốn xuống nước. chỗ nó nằm nhớt nhợt hà nội ơi!
Bà Thìn lo lắng:
- Vậy từ này con không được ra ngoài đó chơi nghe chưa!
Sơn Hải cười với bà:
- Con đâu có sợ ma.
Bà Thìn lắc đầu:
- Rủi ro con gặp nó, nó quở phạt về nhà là con sẽ bị bệnh đó. Sơn Hải lắc đầu chắc nịch:
- Con chưa