Home » » Trưởng thành từ hy vọng - kỳ 8

Trưởng thành từ hy vọng - kỳ 8

Đêm hôm ấy, tôi giật mình thức dậy vi tiếng cười chói tai ở phía sau của chiếc xe tải. Đối diện với tôi, tôi thấy mẹ tôi ngồi ở ghế hành khách kế bên người lái xe. Trước mặt họ cây gạt nước gạt qua gạt lại những giọt nước mưa.
Bên dưới tôi, cái sàn xe bằng kim loại lạnh ngắt. Đôi giày thể thao và vớ nhớp bẩn thấm ướt chân tôi. Cổ áo của tôi bó chặt cổ tôi.
“Thằng nhóc này là ai vậy?” Một người đàn ông ngồi trên sàn xe xeo xéo tôi hỏi trổng. Ánh sáng che khuất mặt y, thân hình y lắc lư cùng với con đường. Trong bóng tối, y có vẻ hốc hác, và bộ râu khiến y trông như vừa mới qua tuổi vị thành niên. Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông tóc phủ đến vai, do vậy tôi nhìn y chăm chú. Điếu thuốc động đậy trên môi y khi y nói với cái giọng to hơn, gay gắt hơn. “Tôi hỏi, thằng nhóc này là ai?”
Ngồi kế bên y, với đôi mắt nhắm, dì Carol nói trống không, “Có im đi không? Người ta đang cố ngủ.” Dì ngồi nghiêng qua một bên để tránh xa y hơn. Sau đó, dì càu nhàu to hơn “Mẹ kiếp, chúng ta đang giở trò gì vậy? Trời đang mưa và lạnh cóng!”
Người lái xe quay lại nhìn ba chúng tôi đang ngồi trên sàn xe. “Này cô Carol, đấy là cuộc lễ diễu hành Rose Parade. Tôi chưa bao giờ được xem xe diễu hành, ngoại trừ trên tivi. Và Hope cũng mong được xem.” Ông ta ngoái nhìn lại con đường. “Hope nghĩ thằng bé cũng sẽ thích xem. Chắc cô cũng thích chứ gì?”
Gã đàn ông tóc dài lại la lên, “Chẳng có ai trả lời tôi sao?” Ngạc nhiên khi không thấy Mẹ nói gì nên tôi cũng chẳng buồn động đậy.
Người lái xe cuối cùng cũng trả lời, “Ối trời ơi, ta nghĩ ta đã nói với mi rồi, nó là con của Hope.”
“Hope có con à?” Tay tóc dài hỏi, trong bóng tối, y nghiêng người xuống để trông cho rõ hơn. Tôi quay về hướng mẹ tôi, đầu Mẹ vẫn dựa vào chỗ ghế ngồi, lắc lư cùng với con đường.
Lái xe nói tiếp, “Đúng, nó sống với mẹ của Hope ở Chicago. Trước lễ Giáng sinh, Hope gọi điện thoại và nói cô ấy muốn có nó. Bà già khó chịu, không muốn cho nó đi. Nhưng Hope dọa sẽ đưa ra tòa nếu như bà ta làm thế.” Lái xe cười khùng khục đoạn hạ giọng, “Mi biết đấy, chó cái nào cũng làm thế.” Tên tóc dài nhăn răng cười và gục gặc đầu trong bóng tối.
“Dù sao đe dọa như thế cũng đủ rồi. Bà già sáng nay đã đưa thằng bé lên máy bay. Tao bảo Hope để thằng bé ở Chicago.” Giọng y trầm hơn, “Cô ta sẽ làm gì với thằng bé năm tuổi? Nhiều tuần nay cô ta chỉ nói về thằng bé.” Hắn đổi giọng với vẻ chế nhạo, lắc lư đầu trong mỗi câu nói. “Nó sẽ cần thứ này, đòi cái kia. Tao sẽ có gì với nó? Sẽ làm gì với nó?”
Tôi chui sâu vào trong áo jacket, kéo phủ lên hai chân và dùng tay áo phủ lên cả hai bàn tay. Các đầu ngón chân của tôi bắt đầu tê cứng và hai tay thì đau nhức.
“Thế tên nó là gì?” Tên tóc dài la lớn át cả tiếng ồn ào của con đường, y quan sát tôi, tôi chỉ cách y vài bộ.
“Cô ta gọi nó là Andy,” người lái xe trả lời. “Chiều nay khi về đến nhà,” hắn cười khẩy, “ta sẽ cố dạy nó kêu ta bằng Cha. Khi Hope phát hiện, Hope sẽ nghe lời ta thôi.” Hắn kéo dài giọng nói cùng với tiếng huýt sáo. “Cứt, ta đếch cần cái gì cả. Mi tưởng ta muốn có nó lắm à?” Hắn ngẩng cao đầu để nhìn ra sau thông qua kính chiếu hậu, tôi bắt gặp cái nháy mắt của hắn.
Sau cùng mẹ tôi cũng lên tiếng. Tôi nhìn thấy dáng Mẹ nghiêng qua người tài xế. Mẹ nói chậm rãi và cẩn trọng, “Louis, anh nói thế là sao?” Câu hỏi rơi vào im lặng. Mẹ tôi chờ đợi cho đến khi hắn nhìn Mẹ.
“Không gì đâu, cưng ạ. Anh nghĩ thằng bé đã thức giấc.” 

Mẹ tôi day lại và nhìn về hướng tôi. Mẹ ra hiệu cho tôi. Tôi thò tay ra khỏi áo jacket và bắt đầu đứng dậy đi đến chỗ mẹ; nhưng tôi bị trượt trên sàn xe ướt, suýt nữa thì té. Tay tóc dài lao tới trước và dang hai tay ôm lấy cổ chân tôi giữ cho tôi khỏi ngã nhào.
“Ta giữ được cháu rồi.” Y mỉm cười, ôm lấy eo tôi đưa lên và đu đưa tôi vào giữa mẹ tôi và tài xế. “Chỗ của cháu đó, bé con,” y nói nhỏ.
Hai tay của mẹ tôi đỡ lấy tôi và mẹ tôi đặt tôi ngồi vào trong lòng Mẹ. Mẹ kéo áo khoác phủ lên người tôi, tôi tựa vào cơ thể ấm áp của Mẹ. Mẹ úp mặt vào cổ áo tôi và tôi cảm thấy hơi thở của mẹ phả vào cổ tôi. Tôi nhìn ra con đường chạy loang loáng ở trước mặt, nhìn mưa rơi trên kính chắn gió, những giọt mưa rơi nhanh giống như hàng ngàn giọt lệ rơi xuống. Tôi đưa mắt nhìn qua người lái xe, người mà mẹ gọi là Louis. Ông ta gục gặc đầu. Sau đó, trong vòng tay ấm áp của mẹ, tôi ngủ thiếp đi.
Đám khán giả vẫn còn đông trên con đường diễu hành khi dì Carol báo đi kiếm cà phê. Khi dì trở lại, tay dì cầm một cái ly bằng giấy còn bốc khói và một hộp bánh mạch nha. Nhận thấy tôi đang thèm ăn, dì cau mày nhìn tôi, nhưng tôi không chịu thua. Dì đưa cho tôi ly cà phê, tay kia còn có vài thỏi sôcôla, tôi định chộp lấy thì bỗng nhiên có chân của một khán giả đụng tay tôi.
Cái ly bằng giấy bay qua bên cạnh, đổ cà phê lên quần của chú Louis. Chú kêu lên; nhưng mẹ tôi nhanh chóng can thiệp, quát lại. Mẹ nắm lấy tay tôi, để mặc những người bạn ở lại với đám đông. Trong buổi sáng mưa phùn, mẹ và tôi đi qua một số dãy nhà trước khi dừng lại ở trạm điện thoại công cộng để kêu xe taxi. Ngay lúc, chiếc xe diễu hành đầu tiên đi ngang qua, mẹ tôi và tôi phải ra đi.
Khi xe đến, mẹ chạy ra đường, tay giữ lấy cửa xe cho tôi leo lên. Đẩy tôi sâu vào chỗ ngồi bên trong rộng rãi, mẹ ngồi xuống và nắm lấy tay tôi. Lái xe quay nhìn chúng tôi và chờ đợi...
Mẹ nhìn bác tài, đoạn quay sang tôi, “Con nghĩ chúng ta nên làm gì?”
“Con không biết,” tôi nói nhỏ, e ngại trước cái nhìn của bác tài cách biệt với chúng tôi bởi tấm chắn bằng nhựa bảo vệ an tòan.
Mẹ tôi chờ ở tôi một câu trả lời rõ hơn.
Tôi rút tay tôi ra khỏi tay mẹ, ngả người ra sau chỗ ngồi. Để tránh cái nhìn của bác tài, tôi tập trung nhìn vào đôi giày thể thao đang đong đưa bên trên cái sàn xe màu đen, đầy bùn. “Con chưa bao giờ đi trên một chiếc xe như thế này.”
“Mẹ nghe nói họ nhặt chúng ở Chicago.” Mẹ vỗ ngón tay lên bàn tay tôi.
Câu nói đùa rơi vào yên lặng, bác tài nhăn nhó. “Này cô, cô và cậu bé định đi đâu?”
“Tôi cũng chưa biết,” Mẹ trả lời ngắn gọn, mắt vẫn nhìn vào tôi. Mẹ thở dài, đoạn đưa tay chỉ vào con đường diễu hành còn vắng, “đưa chúng tôi ra khỏi chỗ này.”
Không biết rõ phải đi đâu, nhưng bác tài vẫn quay lại chỗ tay lái, bẻ cò và lái xe đi.
Bỗng mẹ ngước đầu, nhìn ra cửa sổ xe. “Mẹ có ý này.” Mẹ quay sang tôi. “Con có muốn đi xem thành phố không? Tại sao chúng ta không thử đi Hollywood? Luôn luôn có cái gì mới ở đó.”
Tôi mỉm cười khi nghe đến địa danh hơi quen thuộc đó.
“Được rồi.” Mẹ gật đầu, trông như nhẹ người. “Thống nhất thế nhé.” Sau đó, trước khi tôi kịp nói, mẹ đập vào tấm chắn bằng nhựa và báo cho biết quyết định của chúng tôi.
Bác tài vội vã quành xe, quay trở lại dãy nhà mà chúng tôi vừa đi qua và lái xe qua nhiều dãy khác. Với hai hành khách ngồi sau lưng, bác tài cho tăng vận tốc, vượt qua một ngọn đèn đỏ, đoạn đổ dốc xuống những ngọn đồi xanh rì bao quanh Los Angeles.
Ngồi kế bên tôi, mẹ cười vui, đoạn xem xét chiều cao của tôi. “Này, bà Katherine không bao giờ đưa quần áo của mẹ gửi cho con mặc à?” Mẹ lấy ngón tay sờ vòng quanh cổ áo tôi, đoạn giật mạnh một cái.
Tôi nhìn sang, ngạc nhiên.
Mẹ nghiêng xuống gần hơn, mở to đôi mắt, và nhăn mặt lắc đầu. “Katherine? Con có biết Kate? Con gọi bà ấy bằng gì? Bà? Bà ngoại? Cái bà lão đã đưa con lên máy bay ở Chicago ấy?” Chiếc xe vấp lên một cục đá, tôi và Mẹ tôi giật nảy lên khỏi chỗ ngồi. Vẫn giữ nụ cười, mẹ cau mày và nhìn kỹ chân tôi, “Con không biết cột dây giày như thế nào à?”
Tôi nhìn xuống cái nút thắt lỏng.
“Sao?” Mẹ chờ tôi trả lời.
Quá mệt vì đi máy bay, kiệt sức, vì cả đêm dài trên xe, tôi hiểu lầm lời đùa của Mẹ là sự giận dữ, tôi đưa hai tay xuống che mông, ngồi dang ra xa chỗ mẹ tôi, và cảm thấy mắt mình đỏ hoe.
Mẹ thay đổi ngay cách biểu lộ, “Con yêu, con không có gì phải lo sợ.” Mẹ kéo tôi sát vào mẹ. “Chúng ta sẽ đi sắm vài bộ đồ mới. Và dây giày...” Mẹ cúi xuống thắt dây giày lại cho tôi. “Thắt dây giày thật dễ.”
Ngay cả khi tôi biết mẹ không quen gần gũi với trẻ con, tôi vẫn ép sát người vào mẹ. Mẹ không hoàn toàn đúng khi cho rằng đứa con trai năm tuổi quan tâm nhiều đến quần áo nó mặc hoặc nó chưa được học cách cột dây giày. Ngồi trên xe, tôi biết bà Kate không bao giờ mắc những sai lầm như thế. Bà sẽ biết rằng tôi mệt và sẽ bảo tôi đã đến giờ đi ngủ. Trong cả lô câu hỏi mà người đàn bà hai mươi ba tuổi này đặt ra, trong cái nhìn lo sợ khi tôi lùi ra xa, tôi có thể thấy Mẹ muốn những điều mẹ làm cho tôi là đúng.
Trong khi mẹ nhìn ra cửa xe, bác tài đưa chúng tôi vào những con đường của thành phố. Khi tấm bảng HOLLYWOOD xuất hiện ra trước mắt, Mẹ chỉ cho tôi dòng chữ màu trắng nằm bên cạnh đồi, bên dưới đỉnh đồi. Khoảng mười phút sau, Mẹ nghiêng người qua chỗ bác tài, chỉ chỗ giao lộ lớn và bảo cho chúng tôi xuống chỗ đó.
“Hãy xem như chúng ta đi đâu cho hết thời gian trước khi đi mua sắm”
Mẹ nhìn xuống dãy hàng quán im lìm. “Con có ý gì không?”
“Con đói.” Tôi nhìn lên.
Chúng tôi dừng lại một quán cà phê ngay góc đường có bảng hiệu có dạng giống như một tàu trang bị tên lửa. Cô tiếp viên đưa cho Mẹ bản thực đơn và Mẹ đưa cho tôi. Tôi cầm lấy cái bìa cứng khổ lớn, màu sáng trong khi Mẹ kêu một tách cà phê đen. Khi cô tiếp viên trở lại, Mẹ gật đầu, bảo tôi chọn thức ăn. Tôi nhìn qua bàn và chỉ một tấm hình. Rồi mẹ uống tách thứ hai rồi tách thứ ba vừa nhìn tôi ăn ngấu nghiến thức ăn mà tôi đã chọn.
ANDREW BRIDGE

0 nhận xét:

Đăng nhận xét