Chắc chắn ai cũng đả từng nghe qua cái tên “Hilton”. Và xin chia sẻ một chút với các bạn bí quyết thành công của ông chủ tập đoàn khách sạn nổi tiếng này.
Một lần, Hilton tới thành phố nọ, mấy đêm liền ông đều ngủ trong góc hành lang của một khách sạn lớn. Một hôm, vào nửa đêm, khi Hilton đang ngủ, mấy người bảo vệ khách sạn đánh thức ông dậy, đuổi ông ra.
Hilton hỏi người bảo vệ: “Tôi ngủ ở đây có cản trở gì đến các ông đâu, tại sao lại đuổi tôi ra ngoài trời tuyết thế này?”
Một người bảo vệ đáp: “Sáng sớm mai, ngài chủ tịch tập đoàn sẽ tới thăm, người quản lý cho rằng nếu để mấy đứa trẻ lang thang nằm ở hành lang không chỉ vướng mắt mà còn có thể khiến ngài chủ tịch nổi giận và trách mắng, vì vậy phải đuổi chúng mày đi thôi”.
Hilton tức giận nói: “Ngài chủ tịch tập đoàn các ông cũng là người. Trời rét thế này thì cho chúng tôi ngủ lại một đêm, sáng mai sẽ đi cũng chưa muộn. Vì sao giữa đêm tối lại đuổi người ta ra giữa trời tuyết?”
Người bảo vệ đáp lại với vẻ vênh váo ngạo mạn: “Đó là lệnh của người quản lý, chúng ta chỉ y lệnh mà làm thôi”.
Hilton nghiến răng, nắm chặt hai tay lại mà nói rằng: “Các ông nghe đây, tôi nhất định sẽ xây dựng một khách sạn còn to và đẹp hơn khách sạn của các ông. Hãy nhớ những gì tôi đã nói đấy!”
Từ nỗi nhục này, Hilton đã hạ quyết tâm, ông không ngừng nỗ lực học tập, làm việc và tiết kiệm từng đồng tiền. Cuối cùng, ông đã sáng lập ra khách sạn Hilton nổi tiếng và ngày nay đã trở thành hệ thống khách sạn lớn nhất thế giới.
Trích từ “Biến vận mệnh thành sứ mệnh” – NXB Hà Nội
Vào thời kỳ khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng nhất trong lịch sử nước Mỹ, Conrad Hilton chỉ là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc khắp nơi. Tối đến, ông tìm một nơi trú tạm để tránh mưa gió.
Một lần, Hilton tới thành phố nọ, mấy đêm liền ông đều ngủ trong góc hành lang của một khách sạn lớn. Một hôm, vào nửa đêm, khi Hilton đang ngủ, mấy người bảo vệ khách sạn đánh thức ông dậy, đuổi ông ra.
Hilton hỏi người bảo vệ: “Tôi ngủ ở đây có cản trở gì đến các ông đâu, tại sao lại đuổi tôi ra ngoài trời tuyết thế này?”
Một người bảo vệ đáp: “Sáng sớm mai, ngài chủ tịch tập đoàn sẽ tới thăm, người quản lý cho rằng nếu để mấy đứa trẻ lang thang nằm ở hành lang không chỉ vướng mắt mà còn có thể khiến ngài chủ tịch nổi giận và trách mắng, vì vậy phải đuổi chúng mày đi thôi”.
Hilton tức giận nói: “Ngài chủ tịch tập đoàn các ông cũng là người. Trời rét thế này thì cho chúng tôi ngủ lại một đêm, sáng mai sẽ đi cũng chưa muộn. Vì sao giữa đêm tối lại đuổi người ta ra giữa trời tuyết?”
Người bảo vệ đáp lại với vẻ vênh váo ngạo mạn: “Đó là lệnh của người quản lý, chúng ta chỉ y lệnh mà làm thôi”.
Hilton nghiến răng, nắm chặt hai tay lại mà nói rằng: “Các ông nghe đây, tôi nhất định sẽ xây dựng một khách sạn còn to và đẹp hơn khách sạn của các ông. Hãy nhớ những gì tôi đã nói đấy!”
Từ nỗi nhục này, Hilton đã hạ quyết tâm, ông không ngừng nỗ lực học tập, làm việc và tiết kiệm từng đồng tiền. Cuối cùng, ông đã sáng lập ra khách sạn Hilton nổi tiếng và ngày nay đã trở thành hệ thống khách sạn lớn nhất thế giới.
Trích từ “Biến vận mệnh thành sứ mệnh” – NXB Hà Nội
0 nhận xét:
Đăng nhận xét