Mặc dù phải chống chọi với căn bệnh ung thư xương đang bước vào giai đoạn cuối nhưng Jim Valvano – 47 tuổi - cựu huấn luyện viên trưởng đội tuyển bóng rổ bang Califolina vẫn cố gắng để trò chuyện cùng một số phóng viên.
Ông đã kể lại một câu chuyện xảy ra khi còn là một huấn luyện viên trẻ cho đội tuyển của một trường trung học – khi ông mới hai mươi ba tuổi. Lúc ấy, trước một trận đấu quan trọng, ông đã nói với các cầu thủ của mình lúc sắp ra sân :
- Các em có biết tại sao chuyện thắng thua trong trận đấu lại luôn quan trọng không ? Bởi vì, tỉ số cuối cùng của trận đấu sẽ chỉ rõ chúng ta là ai. Nếu thua, chúng ta là kẻ bại trận; còn nếu thắng, chúng ta sẽ khẳng định được thành công của mình.
- Chưa hẳn thế đâu ! - Người thầy già của Valvano, lúc đó cũng được mời huấn thị, điềm đạm lên tiếng – “ Việc dấn thân và quyết tâm hết mình trong thi đấu mới là điều quan trọng. Phải thể hiện hết năng lực của mình, đừng quan tâm đến việc chúng ta thắng hay thua – chính điều đó mới thể hiện rõ chúng ta là ai ! ”.
Hai mươi bốn năm qua, chính những lời nói ấy đã giúp Valvano có thêm nghị lực.
Đã từ lâu, mỗi đêm ông phải bật dậy ba bốn lần trên giường bệnh với chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, hai hàm răng nghiến chặt chịu đựng cơn đau đớn, những cơn sốt do ảnh hưởng của những lần hóa trị. Thêm vào đó là nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy mình đang chết dần chết mòn trong những con ác mộng. Thế nhưng, Valvano đã không bỏ cuộc. Ông vẫn tiếp tục chiến đấu đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Tất cả những gì ông muốn nói là : “ Nỗ lực bền bỉ của bạn mới là điều qua trong, chứ không phải kết quả đạt được. Hãy luôn biết cố gắng vươn lên, hướng về phía trước – cho dù bất cứ điều gì xảy ra “.
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét