Hiển thị các bài đăng có nhãn người. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn người. Hiển thị tất cả bài đăng

Truyện cười: Giải phẫu cơ thể người


Trong giờ thực hành môn giải phẫu cơ thể người, vị giáo sư cho sinh viên nhận dạng các bộ phận khác trên cơ thể một người nam giới
Ông cho các bộ phận tách rời nhau vào các túi đen để sinh viên dùng tay nhận dạng. Đầu tiên, vị giáo sư mời một nữ sinh. Cô ngập ngừng thò tay vào chiếc túi, mặt đỏ dần lên trong khi các bạn đang tủm tỉm cười.
Ông giáo sư nghiêm nghị: “Đây là một giờ học nghiêm túc, nào hãy nói cho tôi biết đó là bộ phận gì?”.
Cô sinh viên ngập ngừng một lát rồi bạo miệng: “Dạ thưa thầy, đây là một cái xúc xích Đức ạ”.
Cả lớp cười ồ lên còn ông giáo sư bực tức nói: “Không có vấn đề gì, tôi tôn trọng ý kiến của em. Giờ thì hãy bỏ nó ra ngoài xem sự suy đoán của em chính xác đến đâu”.
Cô sinh viên run rẩy lôi từ chiếc túi ra theo yêu cầu của ông giáo sư. Cả lớp ngạc nhiên vỗ tay rầm rầm, quả đúng là một cái xúc xích.
Lúc này, khuôn mặt của vị giáo sư bỗng tái dần. Ông ta lẩm bẩm:
- Chết, không biết lúc sáng mình kẹp gì vào bánh mì nhỉ?

Truyện ngắn: Em đang đợi yêu một người khác

Đôi khi tình yêu kết thúc không vì lý do cụ thể nào cả, chỉ cần im lặng cũng đủ biết tình yêu của mình đã kết thúc phải không anh?
Người ta nói thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất để quên một người. Nhưng đối với em, để quên anh, thời gian cũng trở nên vô dụng.
Hơn tám năm quen anh, có phải cần tám năm nữa để quên anh? Đến lúc ấy có lẽ em đã trở thành một bà cô già khó tính, anh sẽ nhìn em và cười, nụ cười dành cho kẻ đáng thương hại. Bởi vì em chỉ yêu một người khác khi em đã quên được anh.

Tám năm, bốn tháng, hai ngày em quen anh. Chúng ta chuyển từ hàng xóm, sang kẻ thù rồi thành bạn thân, sau đó thành người yêu anh nhỉ? Có lẽ anh sẽ chẳng nhớ đâu. Vì sao em lại nhớ rõ đến vậy ư? Bởi ngày đầu tiên em gặp anh – một cậu nhóc 15 tuổi ngây ngô nhưng có phần đáng yêu đứng run rẩy trước cổng nhà em vì sợ con Nô cắn, em đã đứng trong nhà rồi cười như một tên cướp biển đào được vàng, nhìn anh rơm rớm nước mắt. Em gọi anh là đồ-con-gái và phải 15 phút sau mới chịu ra xuỵt con Nô cho anh chạy về nhà. Từ ngày đó chúng ta trở thành kẻ thù anh nhỉ?
Rồi một ngày đầu mùa mưa, em vốn là đứa không cẩn thận nên đi học mà chẳng mang theo ô. Trên đường về gặp cơn mưa lớn, em phải chạy vội vào một trạm xe bus bên đường để trú. Rồi từ xa, trong màn mưa trắng xóa, em nhận ra anh cùng vài người bạn đạp xe chậm chạp để tắm mưa. Bỗng lúc ấy dù không có sấm sét, nhưng ánh mắt em như bị anh hút vào, em nhìn theo anh mà tim muốn rụng. Em tự hỏi có phải đó là rung cảm đầu đời của em.
Câu trả lời đến với em khi 15 phút sau, cũng trong màn mưa, một người mặc áo mưa đi về phía em, là anh. Chợt em rưng rưng nước mắt rồi khóc òa, anh không hiểu nên cứ rối rít giải thích. Rằng lúc nãy anh đã nhìn thấy em, nhưng vì anh đi mưa không mang theo áo mưa hay ô nên phải chạy về nhà lấy áo mưa ra đón em. Rằng anh không cố ý lơ em mà vì em nhìn anh làm anh sợ. Rằng em ốm yếu không nên đi mưa… Nhưng anh không biết đâu, em khóc là vì em đã tìm ra câu trả lời: “Em đã thích anh!”
Đúng, 16 tuổi thì chỉ nên nói thích thôi phải không anh? Và từ ngày đó, anh đã nằm trong trái tim em, trong từng trang nhật ký của em. Nhưng em chỉ dám ở bên anh với vai trò là bạn cùng lớp, bạn thân…
Tuổi 17, em biết tình cảm em dành cho anh không còn đơn giản chỉ là thích. Em đã yêu anh. Em biết mình yêu anh vì những lần nhìn anh tay trong tay cùng một người con gái khác, tim em như muốn nát tan. Em biết mình yêu anh vì những lần anh chở em đi học, em chỉ muốn ôm lấy tấm thân ấy, áp má vào lưng anh để nghe được nhịp tim của anh, để biết tim anh có đang lỗi nhịp như tim em hay không. Và em biết… mình đã yêu anh.
Ngày chúng ta chia tay tuổi học trò, em và anh đều 18 tuổi. Anh dẫn theo em đến quán nước nơi anh hẹn cô gái mà anh sẽ tỏ tình. Anh ngốc lắm, có ai đi tỏ tình mà dẫn theo bạn thân đi không? Nhưng nhìn anh năn nỉ đến tội, em nén nỗi đau mà đi theo anh. Đêm trước ngày anh sẽ tỏ tình với người anh yêu, em đã có một giấc mơ, em mơ cô gái anh sẽ tỏ tình chính là em. Có thể lắm chứ, trong phim Hàn vẫn hay xuất hiện những tình tiết như thế mà. Và em nuôi hy vọng.
Ngồi trong quán chờ 15 phút, em đã thầm vui mừng chờ đợi lời tỏ tình của anh. Nhưng khi một cô gái đủ xinh để làm nhiều đứa con trai phải rung rinh đi về phía anh và em… niềm hy vọng của em đã vỡ òa, tan nát. Em mỉm cười với cô ấy như một con rô bốt. Anh còn nhớ không? Rồi sau đấy em đã thì thầm vào tai anh rằng em bị mệt, em muốn về trước. Anh níu em lại cho đến khi tay anh cảm nhận được một giọt nước mắt của em, anh mới buông tay em ra để em đi, em đi ra khỏi thế giới của anh. Lúc ấy tim em đau lắm, anh biết không?
Thế là tình yêu tuổi 18 của em tan nát như vậy đấy, chưa kịp nói đã bị biến thành hư không.
Em không biết anh giả vờ ngốc hay tại anh ngốc thật. Giọt nước mắt của em hôm ấy khiến anh nghĩ em bị ốm và ngay đêm đó, anh chạy qua nhà em và cầm theo túi cam, anh lo lắng và đưa tay đặt lên trán em. Em muốn khóc, nhưng không thể vì mẹ đang đứng bên.
19 tuổi, em chọn Hà Nội để tìm kiếm những bình yên, còn anh chọn Sài Gòn hợp với con người năng động như anh. Thế là chúng ta xa nhau anh nhỉ? Em biết hy vọng của em đã không còn dù giờ đây vẫn là người độc thân. Anh vẫn gọi điện thường xuyên cho em, vẫn lên facebook để like và comment mỗi khi em đăng status và… chúng ta vẫn là bạn.
Em bất ngờ, ngỡ ngàng rồi hạnh phúc khi gặp anh ở Hà Nội vào ngày sinh nhật thứ 20 của em. Em nhớ mình đã ôm anh rất lâu trước cổng trường nơi em đang học, em đã khóc rất nhiều khiến bao ánh mắt người đi đường nhìn chúng ta. Nhưng thật lạ, sao anh không đẩy em ra?
Em và anh đều đang ở độ tuổi 21, chúng ta yêu xa. Em nhớ sinh nhật năm ngoái của mình, em đã tỏ tình với anh trong nước mắt. Em biết đó không phải là cá tính của em, em ghét những kiểu con gái tỏ tình trước, nhưng em cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Có lẽ, vì em đã quá yêu anh. Giờ phút ấy em như người đứng ở bờ vực – ranh giới giữa được và mất. Và rồi sau một hồi im lặng thật lâu nhìn em khóc, anh “ừ, mình yêu nhau thôi!” làm niềm hạnh phúc của em tràn ngập trong nước mắt. Nhưng em ngu ngơ, em không để ý rằng trong câu nói của anh lúc ấy, có phần đang thương hại em.
Khi em yêu anh, em như một người đang bơi giữa biển lớn không thấy bờ. Những lần mong chờ từng tin nhắn, cuộc gọi của anh, em chìm đắm trong cả hạnh phúc lẫn lo âu. Và rồi em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, chúng ta thường xuyên có những cuộc cãi vã, những lần như thế em là người làm lành trước vì… em sợ mất anh, sợ anh không yêu em nữa, sợ anh bỏ em mà yêu một cô gái khác ở gần anh hơn.
Giờ thì đã đủ 8 năm chúng ta quen nhau, đủ hai năm chúng ta yêu nhau. À không, là hai năm anh chấp nhận để em làm người yêu của anh. Chia tay. Một cách chia tay lạ lùng mà em không nghĩ đến. Anh im lặng và em cũng lặng im, chỉ có điều sự lặng im ấy làm em đau, làm nước mắt em rơi mỗi khi đêm Hà Nội trở nên rét buốt.
Đôi khi tình yêu kết thúc không vì lý do cụ thể nào cả, chỉ cần im lặng cũng đủ biết tình yêu của mình đã kết thúc phải không anh? Yêu anh không phải là điều dễ dàng đối với em, giờ đây quên anh lại là điều thật khó. Nhiều lần em đã nghĩ mình nên từ bỏ nhiều điều để yêu anh, em nên vào Sài Gòn thay vì chọn Hà Nội bình yên mà em yêu quý. Nhưng em yếu đuối, em không dám làm những điều đó vì đối với em gia đình quan trọng lắm anh ạ. Yêu anh, nhưng em không bao giờ gạt bỏ gia đình. Có phải vì như vậy mà anh không yêu em hết lòng, vì anh nghĩ em không hết lòng yêu anh?
Giờ đây em không còn mong chờ gì ở tình yêu của chúng ta, bởi em nhận ra anh và em quá khác biệt, thế giới của em và của anh có hai hình khối khác nhau. Em đã bớt nhớ anh, thôi không khóc đều mỗi đêm, em gặp gỡ những chàng trai khác để cho mình thêm cơ hội. Nhưng thật khó anh à.
Thời gian sẽ không khiến em quên anh, nhưng thời gian sẽ giúp em yêu một người khác để em có thể thôi yêu anh. Em vẫn đợi, vẫn chờ ngày ấy đến.
Đó là một ngày em có thể đứng trước cổng nhà cùng con Nô, nhìn anh mỉm cười nhưng không rơi lệ.
Đó là ngày trời mưa to, em ngồi sau xe người khác và muốn ôm người ấy thật chặt.
Đó là ngày nhìn anh tay trong tay với người khác mà em có thể nở nụ cười trọn vẹn, không gượng gạo, không đau đớn.
Và… đó là ngày em hết yêu anh.

Truyện ngắn: Người bạn một đêm


Khi bế tắc và khó khăn nhất trong cuộc sống, bạn sẽ tìm đến ai? Những người thân yêu nhất hay một người xa lạ mình chưa bao giờ quen biết? Đã bao giờ bạn tin rằng một người xa lạ có thể an ủi và mang đến cho bạn một niềm tin trong lúc bạn thất vọng nhất chưa?
***

Người bạn một đêm
Linh đổ người xuống chiếc ghế bành. Đôi giày cao gót nửa trượt khỏi gót, nữa vắt vẻo trên những đầu ngón chân. Chiếc túi xách chỉ treo hờ trên ngón tay và một quai rũ ra. Nước mắt lăn trên gương mặt bất động của cô. Linh 31 tuổi, vừa chấm dứt một mối quan hệ kéo dài suốt tám năm. Chiều hôm nay, anh đã dắt một cô gái xinh tươi đến trước mặt cô và mỉm cười giới thiệu: “Bạn gái anh! Anh và cô ấy đã quen nhau lâu rồi”.
Tám năm trời. Tám năm trời cả hai bên nhau, anh không hứa hẹn gì, chỉ thỉnh thỏang chăm sóc cô và “mè nheo” với cô khi lâm bệnh. Anh luôn tìm đến cô khi gặp khó khăn, khi cần một người an ủi. Có lúc, cô bóng gió về một cuộc hôn nhân. Anh trả lời: “Anh rất quý em nhưng không muốn bắt em chờ đợi, hiện anh chưa thể ổng định cuộc sống của mình thì không thể nói đến chuyện tình cảm”. Cô vẫn thầm nghĩ anh là người chín chắn, có trách nhiệm và âm thầm chờ đợi. Cô không tiếc khi san sẻ vật chất cho anh, những lúc anh yêu cầu.
Rồi giờ đây, cũng vẫn còn bấp bênh sự nghiệp, anh hân hoan dẫn đến trước mặt cô một người con gái và cau mày khó chịu trước sự ngỡ ngàng của cô. Anh cộc lốc: “Chỉ tại em ngộ nhận, anh đã hứa hẹn gì đâu! Anh bảo em không chờ đợi nghĩa là không hề yêu em. Sao lại bắt anh nói thẳng ra điều đó”. Anh ngỏ ý rằng từ nay về sau, cả hai vẫn là những người bạn tốt. Thì ra, từ trước đến nay, mối quan hệ giữa hai người chỉ là chiếc khăn khô, vắt không nổi một giọt tình!
Khi môi đã mềm vì nước mắt, Linh cựa mình ngồi dậy, Cô cảm thấy cần phải nói với anh những gì mà khi đối diện nhau, cô đã không thể nào cất tiếng. Cô đã xóa tên anh trong điện thọai nhưng từng con số vẫn còn lưu trong trái tim cô. Những ngón tay Linh run run ấn phím…
Chuông đổ. Không đợi ngừơi bên kia đầu dây lên tiếng, giọng Linh rưng rưng:
- Không phải em trách anh, giận anh, nhưng em chỉ muốn nói một sự thật rằng em thấy mình bị tổn thương!
Linh bật khóc…
Cô không thể ngờ được rằng khi nói cùng anh những lời trách móc, cô lại rơi nứơc mắt thế kia. Một giọng nói xa lạ và ấm áp vang lên:
- Có người đã làm cô tổn thương ư?
Linh giật mình. Trong cơn xúc động, những ngón tay cô đã bấm nhầm số cuối.
- Xin lỗi…
- Cô có cần tôi làm gì cho cô không?
Linh im lặng. Giọng nói tha thiết quá. Bây giờ đã gần 11 giờ đêm. Người bên kia điện thọai hòan tòan xa lạ với cô. Linh định mở lời cám ơn và sau đó tắt máy, nhưng không hiểu sao cô vẫn chần chừ.
- Cô ổn không? Cô làm tôi lo quá.
- Anh với tôi là hai người xa lạ kia mà – Linh buột miệng.
- Pháp luật không quy định hai người xa lạ thì không được giúp đỡ nhau.
Linh phì cười và muốn trêu anh chàng xa lạ này:
- Nếu tôi bảo tôi muốn anh đến nhà tôi thì anh nghĩ sao?
- Cô đọc địa chỉ đi.
Vẻ chân thành sốt sắng trong giọng nói khiến Linh không dám đùa nữa.
- Tôi không dám làm phiền anh.
- Tôi không cảm thấy phiền. Nếu cô cảm thấy không tin tưởng tôi thì…
- Không… Tôi không có ý đó.
- Tôi nghe thấy giọng cô sũng nước. Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm một điều gì đó giúp cô. Cuộc sống đã cho cô một nỗi đau, cũng sẽ cho cô một người để xoa dịu nỗi đau. Đơn giản thế thôi. Tất nhiên, tôi chỉ đến khi cô đồng ý.
***

Đơn giản thế thôi ư? Có thật là chỉ đơn giản thế thôi không? Linh không biết. Nhưng cô cảm thấy mình sẽ rất tiếc nuối nếu không gặp người đàn ông đặc biệt này. Và cô đọc thật chậm dòng địa chỉ… Cô nghe thấy tiếng bút chạy trên tờ giấy. Người đàn ông lên tiếng:
- Được rồi, tôi sẽ đi ngay, nhưng cô cố kiên nhẫn chờ tôi nhé.
Anh ấy cúp máy. Linh chìm vào một nỗi hoang mang. Hôm nay quả là một ngày đáng nhớ trong đời cô. Chấm dứt một tình cảm của chính mình trong vòng tám năm đằng đẵng và tình cờ biết một người đàn ông kỳ lạ. Tất cả như mơ. Hay đây lại là một chiêu lừa gạt nào đó? Kim đồng hồ dịch từng chút một. Ơ hay, mình chờ ai thế nhỉ? Mình tin vào lời hứa của một người đàn ông xa lạ ư?
Hay nhỉ! Anh ta sẵn sàng bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để đến đây vì một người chưa từng quen biết ư? Rõ ràng đây chỉ là một lời đùa và mình chỉ mất thời gian một cách vô ích. Linh nghĩ thế và cô tắt đèn, định bụng sẽ leo lên giường ngủ. Giây phút này, mối bận tâm của cô không còn là anh và mối tình tha thiết gần mười năm trời mà là một người đàn ông cô chỉ mới biết qua giọng nói.
Có tiếng xe dừng trong ngõ vắng. Linh lật đật chạy ra khỏi giường ngủ, bật đèn lên và mở toang cửa sổ. Một người hàng xóm về khuya. Cô không trở vào nữa mà đứng yên ở đấy. Có thể đêm nay cô sẽ chẳng thể nào yên giấc…
Máy Linh rung. Một tin nhắn từ số máy của người đàn ông lạ. Anh ấy bảo cô cố gắng chờ, anh ấy nhất định sẽ tới, đừng sốt ruột. Vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng một tiếng đã trôi qua. Người đàn ông này cảm thông với sự chờ đợi của cô. Sao cuộc đời lại cho cô gặp một người khác thường đến thế? Linh bỗng cảm thấy bình tâm và tin cậy người đàn ông này biết mấy. Thời gian lại trôi qua… Máy Linh lại rung. Giọng người đàn ông lạ vang lên:
- Tôi đang đứng trước cửa nhà cô.
Linh bước xuống và mở cửa.
Trước mặt cô, một người đàn ông còn trẻ, dáng người mảnh dẻ, gương mặt thanh tú, mái tóc bồng bềnh. Có thể anh kém cả tuổi cô.
- Chào cô, cô muốn đi đâu cho khuây khỏa không?
Linh không trả lời, chỉ mơ màng ngồi lên xe anh. Một cảm giác lâng lâng như đắm mình trong mộng phủ lấp cả người cô. Anh đưa cô đi trên những con đường rợp bóng cây xanh và dừng lại bên một dòng sông. Anh dựng xe cạnh bên, ngồi xuống, mặt hướng ra sông và nói:
- Tất cả rồi sẽ trôi đi như những dòng sông… Có thể có ai đó đã làm cô tổn thương ghê gớm, nhưng đó là một phần tất yếu của cuộc đời…
Linh ngồi xuống cạnh anh:
- Tôi cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh anh ấy mượn tiền tôi để vui chơi cùng bạn gái… Đó chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Sự thật có thể là thế, cũng có thể không là thế. Thật ra thì anh ấy cũng hoàn trả tôi tiền sau những lần mượn. Tôi đã không hoàn toàn vô tư khi giúp đỡ người khác, phải không?
- Tôi đến đây không phải để phán xét mà để nhìn cô bình yên. Con người không phải gỗ đá, cũng không phải thiên thần. Tôi có thể hiểu cảm giác của cô… Không dễ dàng vượt qua… Nhưng cứ đau khổ mãi vì điều này thì thật vô ích. Anh ấy đang sống cuộc đời vui tươi của anh ấy. Cô có đau khổ đến đâu thì anh ấy cũng chẳng đến bên cô và trao cho cô hạnh phúc. Tôi nói thì dễ nhưng làm…
- Tôi làm được!
Cả hai cùng im lặng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt anh như những nụ hôn khẽ khàng đặt lên vết thương lòng của Linh.
Linh cất tiếng:
- Tôi sẽ không buồn nữa…
- Hãy xem là cô đang mơ. Ngày mai, chúng ta sẽ như chưa từng gặp trong đời. Tôi đến đây chỉ để nhìn thấy cô bình yên.
- Cuộc đời có những người kỳ lạ như anh sao? Chạy từ đầu này đến đầu kia của thành phố chỉ vì muốn giúp đỡ một người phụ nữ mình hòan toàn chưa quen biết?
- Tôi thì nghĩ rằng quay lưng với nỗi niềm của ai đó mới là điều kỳ lạ.
Linh đột ngột hôn lên trán anh một nụ hôn.
- Đã từng có ai đựơc anh giúp và hôn anh thế này chưa?
- Chưa!
Người đàn ông vẫn điềm tĩnh, không chút bối rối.
- Tôi hôn anh thay cho những người đã từng được anh giúp đỡ.
- Cám ơn cô, chưa từng có ai xúc động vì tôi đến thế, sự xúc động ấy cho thấy cô có một tâm hồn đẹp.
Người đàn ông lạ chở Linh về tận nhà. Có thể hỏi tên anh nhưng Linh không hỏi. Cô tin rằng anh là một giấc mộng đẹp của đời mình. Anh chúc cô ngủ ngon rồi mới phóng xe đi.
Giây phút ấy, Linh thấy như đôi cánh lộng lẫy của một vì thiên sứ đang đổ bóng vàng xuống ngôi nhà cô trước khi trở lại với thiên đường…